"Vậy, trong hắc đạo đã có quy định rõ ràng, đại mẫu hắc đạo cùng lão đại tuyệt đối không được yêu nhau, hiện tại lại xuất hiện một cô con gái. Đại mẫu, tôi nghĩ ngài hiểu, tiếp theo nên làm như thế nào?" Không biết ở đâu truyền đến một âm thanh trào phúng, làm người ở dưới khán đài không dám thở mạnh.
Đúng lúc mọi người đang im lặng đến đáng sợ. Hạ Du Huyên nói:
"Ai nói lão đại và đại mẫu hắc đạo không thể có tình yêu?"
"Tôi." Một người thanh niên tuổi còn trẻ đứng ra, xem thường nhìn về phía Hạ Du Huyên, nói cho cùng, đó chỉ là một cô bé thôi, sợ gì? Cho dù đại mẫu hắc đạo là mẹ của cô, nơi này nhiều người trong giới hắc đạo như vậy, ai không muốn vị trí lão đại và đại mẫu hắc đạo?
Hiện tại đại mẫu hắc đạo có một đứa con gái, thì càng dễ dàng đem vị trí đại mẫu hắc đạo kéo xuống.
"Thật không?" Hạ Du Huyên lười biếng nở nụ cười.
"Đúng vậy. Trong xã hội đen có quy định, lão đại và đại mẫu hắc đạo tuyệt đối không thể có tình yêu."
"Ồ. Nếu là quy định. . . ." Hạ Du Huyên liếc mắt nhìn Lãnh Liệt Hàn, Lãnh Liệt Hàn vẫn sủng nịch như cũ.
Kỳ thực, Lãnh Liệt Hàn so với lão đại và đại mẫu hắc đạo còn là nhân vật đáng sợ hơn. Xem ra người thanh niên này không biết Lãnh Liệt Hàn đi. Nếu không hắn tuyệt đối không dám nói ra mấy câu như thế.
"Quy định do anh định đi." Hạ Du Huyên cố ý nghi ngờ hỏi Lãnh Liệt Hàn.
Lãnh Liệt Hàn gật đầu "Ừm."
"Như vậy, nếu quy định là do anh đặt, vậy cũng có thể sửa nha." Hạ Du Huyên nhàn nhạt nói ra một câu.
Thanh niên chăm chú cau mày, không nghĩ tới cái cô nhóc này lại to gan như vậy.
"Được. Thế nhưng. . ." Thanh niên còn muốn nói điều gì, lại bị Hạ Du Huyên cắt ngang.
"Không có thế nhưng. Trong xã hội đen người có quyền so với anh nhiều hơn nhiều, người khác còn chưa mở miệng, anh có tư cách gì?" Hạ Du Huyên cau mày, con ngươi tím hồng lạnh lẽo bắn về phía người thanh niên.
"Cô. . . Vậy cô có tư cách gì?" Thanh niên tức đến xanh mét cả mặt mày.
"Chỉ bằng tôi là. . ." Hạ Du Huyên bị Lãnh Liệt Hàn cắt ngang.
"Chỉ bằng cô ấy là cô gái của Lãnh Liệt Hàn tôi, không có tư cách sao?" Lãnh Liệt Hàn ánh mắt sắc bén như kiếm, truyền về phía người thanh niên.
Người xung quanh càng bị hàn khí cảm hoá, sợ sệt run lên mấy lần.
"Anh. . ." Người thanh niên không cam lòng đi khỏi phòng khách.
Chân còn chưa bước ra cửa, liền ngã xuống. Tất cả mọi người đều không hiểu đã xảy ra chuyện gì, trên khan đài người đàn ông ánh mắt vẫn sủng nịch nhìn về phía cô nhóc một mặt lành lạnh bên cạnh.
Người đàn ông ra tay lúc nào mọi người còn không thấy rõ, đúng là so với ác ma còn đáng sợ hơn.
Trong góc, một người đàn ông toả ra hơi thở lạnh như băng. Con mắt màu mực chăm chú khóa chặt trên người Hạ Du Huyên "A, lại để cho tôi ngạc nhiên đây. Hạ, Du, Huyên."
Chờ tất cả mọi người rời đi.
Trong đại sảnh xuất hiện anh em sinh đôi.
Người đàn ông tóc ngắn màu bạc tà mị cong cong khóe miệng, trong mắt là nồng đậm cân nhắc. So sánh người đàn ông bên dưới gầy yếu mái tóc dài màu bạc, bất mãn liếc mắt nhìn Liệt Diễm.
"Anh, anh thế nhưng lại liên tục nhìn chằm chằm vào cô gái Hạ Du Huyên nha." Liệt Hỏa bất mãn quát.
"Hỏa nhi, mùi vị thật là chua." Liệt Diễm nhíu mày, ôm lấy Liệt Hỏa.
Đúng lúc mọi người đang im lặng đến đáng sợ. Hạ Du Huyên nói:
"Ai nói lão đại và đại mẫu hắc đạo không thể có tình yêu?"
"Tôi." Một người thanh niên tuổi còn trẻ đứng ra, xem thường nhìn về phía Hạ Du Huyên, nói cho cùng, đó chỉ là một cô bé thôi, sợ gì? Cho dù đại mẫu hắc đạo là mẹ của cô, nơi này nhiều người trong giới hắc đạo như vậy, ai không muốn vị trí lão đại và đại mẫu hắc đạo?
Hiện tại đại mẫu hắc đạo có một đứa con gái, thì càng dễ dàng đem vị trí đại mẫu hắc đạo kéo xuống.
"Thật không?" Hạ Du Huyên lười biếng nở nụ cười.
"Đúng vậy. Trong xã hội đen có quy định, lão đại và đại mẫu hắc đạo tuyệt đối không thể có tình yêu."
"Ồ. Nếu là quy định. . . ." Hạ Du Huyên liếc mắt nhìn Lãnh Liệt Hàn, Lãnh Liệt Hàn vẫn sủng nịch như cũ.
Kỳ thực, Lãnh Liệt Hàn so với lão đại và đại mẫu hắc đạo còn là nhân vật đáng sợ hơn. Xem ra người thanh niên này không biết Lãnh Liệt Hàn đi. Nếu không hắn tuyệt đối không dám nói ra mấy câu như thế.
"Quy định do anh định đi." Hạ Du Huyên cố ý nghi ngờ hỏi Lãnh Liệt Hàn.
Lãnh Liệt Hàn gật đầu "Ừm."
"Như vậy, nếu quy định là do anh đặt, vậy cũng có thể sửa nha." Hạ Du Huyên nhàn nhạt nói ra một câu.
Thanh niên chăm chú cau mày, không nghĩ tới cái cô nhóc này lại to gan như vậy.
"Được. Thế nhưng. . ." Thanh niên còn muốn nói điều gì, lại bị Hạ Du Huyên cắt ngang.
"Không có thế nhưng. Trong xã hội đen người có quyền so với anh nhiều hơn nhiều, người khác còn chưa mở miệng, anh có tư cách gì?" Hạ Du Huyên cau mày, con ngươi tím hồng lạnh lẽo bắn về phía người thanh niên.
"Cô. . . Vậy cô có tư cách gì?" Thanh niên tức đến xanh mét cả mặt mày.
"Chỉ bằng tôi là. . ." Hạ Du Huyên bị Lãnh Liệt Hàn cắt ngang.
"Chỉ bằng cô ấy là cô gái của Lãnh Liệt Hàn tôi, không có tư cách sao?" Lãnh Liệt Hàn ánh mắt sắc bén như kiếm, truyền về phía người thanh niên.
Người xung quanh càng bị hàn khí cảm hoá, sợ sệt run lên mấy lần.
"Anh. . ." Người thanh niên không cam lòng đi khỏi phòng khách.
Chân còn chưa bước ra cửa, liền ngã xuống. Tất cả mọi người đều không hiểu đã xảy ra chuyện gì, trên khan đài người đàn ông ánh mắt vẫn sủng nịch nhìn về phía cô nhóc một mặt lành lạnh bên cạnh.
Người đàn ông ra tay lúc nào mọi người còn không thấy rõ, đúng là so với ác ma còn đáng sợ hơn.
Trong góc, một người đàn ông toả ra hơi thở lạnh như băng. Con mắt màu mực chăm chú khóa chặt trên người Hạ Du Huyên "A, lại để cho tôi ngạc nhiên đây. Hạ, Du, Huyên."
Chờ tất cả mọi người rời đi.
Trong đại sảnh xuất hiện anh em sinh đôi.
Người đàn ông tóc ngắn màu bạc tà mị cong cong khóe miệng, trong mắt là nồng đậm cân nhắc. So sánh người đàn ông bên dưới gầy yếu mái tóc dài màu bạc, bất mãn liếc mắt nhìn Liệt Diễm.
"Anh, anh thế nhưng lại liên tục nhìn chằm chằm vào cô gái Hạ Du Huyên nha." Liệt Hỏa bất mãn quát.
"Hỏa nhi, mùi vị thật là chua." Liệt Diễm nhíu mày, ôm lấy Liệt Hỏa.
/100
|