Vì Nguyễn Ấu San ăn mặc cũng bình thường, còn đeo kính giả cận gọng đen, đeo khẩu trang, nên trên đường vào trường thi chẳng ai nhận ra cô.
Hôm nay những người đến đây toàn là học sinh lớp 12, không ai rảnh đâu mà coi mấy chương trình giải trí.
Cho dù có người nhận ra đi chăng nữa, người ta cũng chỉ lo kỳ thi trước mắt, ai đâu mà để ý idol làm gì.
Bài thi ngữ văn coi như đơn giản, ít ra đối với Nguyễn Ấu San là thế.
Bài thi kéo dài hai tiếng rưỡi, cô mất một tiếng rưỡi đã làm xong, sau đó ngồi đọc lại bài, kiểm tra đáp án trước.
Để tránh cảnh chen chúc nộp bài, lúc còn mười phút là hết giờ thì Nguyễn Ấu San đi lên nộp bài thi.
Lúc cô ra ngoài liền phát hiện chiếc xe quen thuộc kia đã chờ sẵn rồi.
Đợi đến lúc Nguyễn Ấu San lên xe, Thẩm Túc cũng không hỏi cô thi ra sao, chỉ đưa cho cô một đĩa dưa lưới cắt sẵn: "Em ăn cái này trước, lát về nhà ăn cơm sau."
Nguyễn Ấu San bĩu môi nói: "Nhưng mà em thích ăn dưa hấu...."
Thẩm Túc: "Dưa lưới cũng ngon, dưa hấu em mới ăn cách đây hai ngày rồi."
Nguyễn Ấu San nghe thế cũng xúc một miếng dưa lưới lên ăn. Cũng may, dưa này ngọt.
Một tuần trước, cô thèm ăn đồ lạnh mà ăn một lúc bốn năm miếng dưa hấu lạnh, sau đó đương nhiên là ôm bụng khóc.
Thẩm Túc thấy thế liền không cho cô ăn đồ lạnh nữa, ngay cả dưa hấu cũng không được ăn.
Nguyễn Ấu San thật sự thấy khó hiểu. Hồi đó là do gần kỳ nghỉ lễ, cũng bận bịu đủ thứ nên quên mất.
Nhưng mà giờ nghỉ lễ cũng qua, ăn dưa hấu ướp lạnh có bị gì đâu chứ.
Nhưng mà thôi, để đại ca Thẩm không lo lắng thì cô đành nhịn hai ngày này vậy.
Vì đường đi từ địa điểm thi về nhà khá gần, dù giữa trưa có kẹt xe một chút, nhưng cũng chỉ đi mười phút là đến nơi rồi.
Nguyễn Ấu San sau khi ăn mấy miếng dưa lưới xong thì cũng lôi mấy đề toán bữa trước làm sai ra xem lại, mới nhìn một tí thì đã tới nơi.
Dì Vương nấu một bữa trưa thanh đạm mà đầy dinh dưỡng, Nguyễn Ấu San ăn cơm xong còn có thể ngủ trưa nửa tiếng nữa.
Buổi chiều là phần thi môn toán.
Sau đó là ngày thi quốc ngữ và tiếng Anh.
Đến khi kết thúc phần thi tiếng Anh, lúc Nguyễn Ấu San ra khỏi phòng thi liền đã thấy xe chờ trước cổng.
Nguyễn Ấu San lên xe, hỏi: "Thẩm lục ca, đừng nói là anh đợi từ nãy giờ nha? Thật ra anh không cần đợi em đâu mà...."
Cũng không phải lần đầu tiên cô thi đại học. Đời trước, bố mẹ cô bận rộn công việc, liên tục phải đi công tác, nên không có đưa cô đi thi.
Thẩm Túc nói: "Không sao, hai ngày này tôi cũng không bận. Thi xong rồi, em định làm gì tiếp theo? Quay lại làm việc luôn hay là nghỉ ngơi mấy ngày rồi tính?"
Nguyễn Ấu San nghĩ một hồi, nói: "Em....muốn về quê một chút, về thăm bố mẹ chứ chừng sau này công việc bận bịu rồi thì không thể về nhà được. Cho nên, nghỉ hai ba ngày gì đó được không?"
Từ hồi xuyên vào bộ truyện này, vừa mới vào chưa được mấy ngày đã phải vác thân đi vào ghi hình cho "Ước mơ ngôi sao", mà còn là kiểu ghi hình tập trung khép kín nữa, lâu lâu cũng có ngày nghỉ nhưng cũng chỉ có một ngày. Chương trình vừa kết thúc, cô liền phải chuẩn bị để thi đại học, cho nên chưa gặp qua người thân trong này bao giờ.
Đến cả điện thoại cũng chỉ gọi có bốn năm cuộc, mỗi lần cũng nói có hai ba phút, cũng chẳng ai chủ động nói với ai.
Gia cảnh của nguyên thân cũng rất bình thường, bố mẹ làm nghề nông.
Quan hệ giữa cô và bố mẹ cũng có thể coi như tốt, nhưng mà từ nhiều năm trước, so với hồi nhỏ thì gia đình cô ngày càng có nhiều mâu thuẫn hơn.
Vốn gia đình đã không giàu có gì, bây giờ con mỗi lúc một đông, miệng ăn cũng vì thế mà tăng lên không ít.
Nguyên thân cảm thấy bố mẹ thiên vị hai em, cái gì cũng muốn cô nhường, cũng không có chú ý đến cô nhiều nữa.
Bố mẹ thì cảm thấy con gái lớn rồi mà không hiểu chuyện, hơn nữa còn thêm áp lực tiền nong, cho nên khó tránh khỏi việc mắng chửi vài câu.
Nguyên thân thành tích học không cao nhưng cũng không nỗ lực, cả ngày chỉ muốn ca hát nhảy múa, mẹ cô suốt ngày lải nhải "Không muốn học nữa thì nghỉ, đi ra ngoài kiếm tiền còn có ích hơn...".
Nguyên thân trước đây có cãi nhau với bố mẹ một trận to, mới lên lớp mười một liền thôi học, còn nói "Về sau sẽ không chia cho mấy người một cắc bạc nào hết", mượn tiền bạn bè vài trăm tệ, rồi bỏ nhà ra đi.
Trước đây lúc Nguyễn Ấu San lần đầu tiên thử gọi về cho bọn họ, tuy rằng nói chuyện rất gượng gạo, nhưng Nguyễn Ấu San có thể cảm giác được thái độ của bố mẹ nguyên thân đã khác, còn hỏi khi nào cô trở về, đi thi có bị bắt nạt không, có tiền tiêu không, hỏi liên tiếp không cho cô nói một lời.
Bố mẹ của nguyên thân vốn là quan tâm con gái lớn của mình, nhưng vì diễn đạt không đúng cách cho nên mới dẫn đến hiểu lầm như thế kia.
Bọn họ thiên vị hai người em hơn là sự thật, đôi khi tức giận cũng không để ý mình nói cái gì, nhưng như thế không có nghĩa là bọn họ không yêu thương con gái của mình,
Tình thân là một thứ vô cùng phức tạp, không thể cắt đứt hoàn toàn, nhưng càng cố gỡ lại càng rối hơn.
Nguyên thân trong truyện sau khi gặp chuyện, điều hối hận duy nhất chính là từ khi cô rời khỏi nơi thôn quê nhỏ bé kia, cô chưa một lần trở về thăm nhà, thậm chí còn không gọi về nhà lấy một câu, chỉ có lén lút gửi về chút tiền.
Nguyễn Ấu San lúc trước cảm thấy mắc nợ Thẩm Túc cho cô nhiều tài nguyên, lại cảm thấy hợp đồng đại ngôn phần lớn là nhờ anh, nên đã mua hẳn cho anh một món lễ vật gần 300000 tệ.
Bây giờ còn dư lại hơn hai mươi vạn, cô gửi cho bố mẹ mười vạn, để lại mười vạn phòng lúc cần.
Sau đó có thêm vài hợp đồng đại ngôn nữa, tiền thu lao vừa chuyển vào tài khoản là cô đã trích ra gửi về cho bố mẹ rồi.
Tiền mỗi lúc một nhiều, có lần Nguyễn Ấu San còn gửi về cho gia đình hẳn 50 vạn. Chút tiền này cũng không quá nhiều, nhưng với một gia đình nhà nông mà nói thì chính là cả một gia tài.
Mà bản thân cô cũng còn dư nhiều tiền, cũng được vài trăm vạn, ý cô muốn tích nhiều một chút vì sau này sẽ còn nhiều việc cần dùng tiền.
Đa số chỗ tiền này đều là nhờ hợp đồng đại ngôn cho điện thoại của Thẩm thị mà có được.
Cô cũng không phải nguyên thân, đương nhiên không cảm thấy tình cảm phức tạp mãnh liệt như của nguyên thân đối với gia đình, nhưng nếu là nghĩa vụ phụng dưỡng cha mẹ thì cô vẫn sẽ làm tốt.
Nhưng nếu muốn cô trở nên thân thiết hơn thì có thể còn chưa được. Đến cả bản thân nguyên thân cũng không có gần gũi bố mẹ đến thế.
Cô nhờ vào cơ thể này mà sống sót, bây giờ còn có khả năng cứu nguyên thân khỏi đường chết.
Đối với người nhà của nguyên thân, ngoại trừ việc chu cấp tiền bạc ra, thì cũng có thể lâu lâu về thăm nhà một chút.
Nghe Nguyễn Ấu San bảo thế, Thẩm Túc cũng không cảm thấy kinh ngạc: "Được, em định về mấy ngày?"
Nguyễn Ấu San nói đại: "Chắc một hai ngày gì đó."
Một là vì công ty quản lý không cho phép cô bỏ bê công việc. Tuy Vạn Tinh cho cô nhiều sự tự do, nhưng cô được debut với tư cách là center của girlgroup của đài truyền hình, hợp đồng cũng ký rồi, cho nên việc lịch trình cũng không phải chỉ dựa vào Vạn Tinh.
Thứ hai là Nguyễn Ấu San cũng không phải nguyên thân, có nhiều thói quen và tính cách không giống nguyên thân ngày trước, cô sợ ở nhà lâu sẽ bị phát hiện.
Nghĩ xong xuôi, Nguyễn Ấu San liền cảm thấy có hơi hồi hợp, cảm giác như chuẩn bị bước vào một cuộc khảo nghiệm vô hình.
Thẩm Túc nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của Nguyễn Ấu San, nhớ trong tư liệu điều tra về cô cũng có nói là quan hệ giữa cô và người nhà không tốt.
Anh vốn định đợi khi Nguyễn Ấu San thi đại học xong sẽ bày tỏ, nhưng mà giờ Thẩm Túc cảm thấy, chắc là nên đợi đến khi Nguyễn Ấu San quay lại rồi nói cũng được.
Thẩm Túc trầm ngâm nói: "Về quê cũng được, nhưng phải để Hình Miểu và Trần Dũng đi theo em."
Tô Mạn Nhu biến mất không lý do, anh lo là một ngày nào đó cô ta lại đột nhiên xuất hiện, làm hại đến Nguyễn Ấu San.
Nguyễn Ấu San biết Thẩm Túc cũng là vì nghĩ cho mình: "Được ạ, em sẽ dắt hai người bọn họ theo."
Thẩm Túc tiếp tục dặn dò: "Em nếu ở nhà cảm thấy không vui thì cũng không cần miễn cưỡng ở đó làm gì, em muốn quay về lúc nào cũng được, nơi này...., khụ, ý tôi là Nam Thành cũng là nhà của em."
Mà anh, sẽ làm người yêu của cô, làm người nhà của cô...
Thẩm Túc nghĩ là nghĩ thế, nhưng cũng không dám nói nên lời.
Cô gái nhà anh mới thi đại học xong, sao lại thèm để ý đến ông chú già hơn 7-8 tuổi như anh chứ?
Cô có khi nào đã đăng ký trường khác không?
Sau đó, lúc đi học sẽ gặp được rất nhiều các nam sinh đồng trang lứa mà lại còn vô cùng xuất sắc.....
Thôi, đợi cô về thăm nhà trở lại rồi tính tiếp.
Nguyễn Ấu San không hề biết đến việc fan bố của cô đã thay đổi rồi, đã vậy còn bày mưu dụ dỗ cô về nhà nữa.
Nguyễn Ấu San nghĩ rằng ở nơi này, cô sẽ không có nơi nào để gọi là nhà.
Nhưng khi nhìn thấy nét mặt nghiêm nghị của Thẩm Túc, cô tựa như lại có cảm giác của người nhà....
Bởi vì từ khi cô xuyên vào bộ truyện này đến nay, đại ca Thẩm chính là người thân cận với cô nhất, bọn họ còn thường xuyên ở chung một mái nhà.
Nguyễn Ấu San cười nói: "Được ạ, nếu em ở dưới quê không vui thì nhất định sẽ quay về Nam Thành, đến tìm Thẩm lục ca đòi ăn đòi uống nha."
Còn chuyện mua chung cư...
Thôi, chung cư mua lúc nào chẳng được, đợi có kết quả thi đại học, xem thử cô đăng ký trường nào rồi tính tiếp.
Hôm nay những người đến đây toàn là học sinh lớp 12, không ai rảnh đâu mà coi mấy chương trình giải trí.
Cho dù có người nhận ra đi chăng nữa, người ta cũng chỉ lo kỳ thi trước mắt, ai đâu mà để ý idol làm gì.
Bài thi ngữ văn coi như đơn giản, ít ra đối với Nguyễn Ấu San là thế.
Bài thi kéo dài hai tiếng rưỡi, cô mất một tiếng rưỡi đã làm xong, sau đó ngồi đọc lại bài, kiểm tra đáp án trước.
Để tránh cảnh chen chúc nộp bài, lúc còn mười phút là hết giờ thì Nguyễn Ấu San đi lên nộp bài thi.
Lúc cô ra ngoài liền phát hiện chiếc xe quen thuộc kia đã chờ sẵn rồi.
Đợi đến lúc Nguyễn Ấu San lên xe, Thẩm Túc cũng không hỏi cô thi ra sao, chỉ đưa cho cô một đĩa dưa lưới cắt sẵn: "Em ăn cái này trước, lát về nhà ăn cơm sau."
Nguyễn Ấu San bĩu môi nói: "Nhưng mà em thích ăn dưa hấu...."
Thẩm Túc: "Dưa lưới cũng ngon, dưa hấu em mới ăn cách đây hai ngày rồi."
Nguyễn Ấu San nghe thế cũng xúc một miếng dưa lưới lên ăn. Cũng may, dưa này ngọt.
Một tuần trước, cô thèm ăn đồ lạnh mà ăn một lúc bốn năm miếng dưa hấu lạnh, sau đó đương nhiên là ôm bụng khóc.
Thẩm Túc thấy thế liền không cho cô ăn đồ lạnh nữa, ngay cả dưa hấu cũng không được ăn.
Nguyễn Ấu San thật sự thấy khó hiểu. Hồi đó là do gần kỳ nghỉ lễ, cũng bận bịu đủ thứ nên quên mất.
Nhưng mà giờ nghỉ lễ cũng qua, ăn dưa hấu ướp lạnh có bị gì đâu chứ.
Nhưng mà thôi, để đại ca Thẩm không lo lắng thì cô đành nhịn hai ngày này vậy.
Vì đường đi từ địa điểm thi về nhà khá gần, dù giữa trưa có kẹt xe một chút, nhưng cũng chỉ đi mười phút là đến nơi rồi.
Nguyễn Ấu San sau khi ăn mấy miếng dưa lưới xong thì cũng lôi mấy đề toán bữa trước làm sai ra xem lại, mới nhìn một tí thì đã tới nơi.
Dì Vương nấu một bữa trưa thanh đạm mà đầy dinh dưỡng, Nguyễn Ấu San ăn cơm xong còn có thể ngủ trưa nửa tiếng nữa.
Buổi chiều là phần thi môn toán.
Sau đó là ngày thi quốc ngữ và tiếng Anh.
Đến khi kết thúc phần thi tiếng Anh, lúc Nguyễn Ấu San ra khỏi phòng thi liền đã thấy xe chờ trước cổng.
Nguyễn Ấu San lên xe, hỏi: "Thẩm lục ca, đừng nói là anh đợi từ nãy giờ nha? Thật ra anh không cần đợi em đâu mà...."
Cũng không phải lần đầu tiên cô thi đại học. Đời trước, bố mẹ cô bận rộn công việc, liên tục phải đi công tác, nên không có đưa cô đi thi.
Thẩm Túc nói: "Không sao, hai ngày này tôi cũng không bận. Thi xong rồi, em định làm gì tiếp theo? Quay lại làm việc luôn hay là nghỉ ngơi mấy ngày rồi tính?"
Nguyễn Ấu San nghĩ một hồi, nói: "Em....muốn về quê một chút, về thăm bố mẹ chứ chừng sau này công việc bận bịu rồi thì không thể về nhà được. Cho nên, nghỉ hai ba ngày gì đó được không?"
Từ hồi xuyên vào bộ truyện này, vừa mới vào chưa được mấy ngày đã phải vác thân đi vào ghi hình cho "Ước mơ ngôi sao", mà còn là kiểu ghi hình tập trung khép kín nữa, lâu lâu cũng có ngày nghỉ nhưng cũng chỉ có một ngày. Chương trình vừa kết thúc, cô liền phải chuẩn bị để thi đại học, cho nên chưa gặp qua người thân trong này bao giờ.
Đến cả điện thoại cũng chỉ gọi có bốn năm cuộc, mỗi lần cũng nói có hai ba phút, cũng chẳng ai chủ động nói với ai.
Gia cảnh của nguyên thân cũng rất bình thường, bố mẹ làm nghề nông.
Quan hệ giữa cô và bố mẹ cũng có thể coi như tốt, nhưng mà từ nhiều năm trước, so với hồi nhỏ thì gia đình cô ngày càng có nhiều mâu thuẫn hơn.
Vốn gia đình đã không giàu có gì, bây giờ con mỗi lúc một đông, miệng ăn cũng vì thế mà tăng lên không ít.
Nguyên thân cảm thấy bố mẹ thiên vị hai em, cái gì cũng muốn cô nhường, cũng không có chú ý đến cô nhiều nữa.
Bố mẹ thì cảm thấy con gái lớn rồi mà không hiểu chuyện, hơn nữa còn thêm áp lực tiền nong, cho nên khó tránh khỏi việc mắng chửi vài câu.
Nguyên thân thành tích học không cao nhưng cũng không nỗ lực, cả ngày chỉ muốn ca hát nhảy múa, mẹ cô suốt ngày lải nhải "Không muốn học nữa thì nghỉ, đi ra ngoài kiếm tiền còn có ích hơn...".
Nguyên thân trước đây có cãi nhau với bố mẹ một trận to, mới lên lớp mười một liền thôi học, còn nói "Về sau sẽ không chia cho mấy người một cắc bạc nào hết", mượn tiền bạn bè vài trăm tệ, rồi bỏ nhà ra đi.
Trước đây lúc Nguyễn Ấu San lần đầu tiên thử gọi về cho bọn họ, tuy rằng nói chuyện rất gượng gạo, nhưng Nguyễn Ấu San có thể cảm giác được thái độ của bố mẹ nguyên thân đã khác, còn hỏi khi nào cô trở về, đi thi có bị bắt nạt không, có tiền tiêu không, hỏi liên tiếp không cho cô nói một lời.
Bố mẹ của nguyên thân vốn là quan tâm con gái lớn của mình, nhưng vì diễn đạt không đúng cách cho nên mới dẫn đến hiểu lầm như thế kia.
Bọn họ thiên vị hai người em hơn là sự thật, đôi khi tức giận cũng không để ý mình nói cái gì, nhưng như thế không có nghĩa là bọn họ không yêu thương con gái của mình,
Tình thân là một thứ vô cùng phức tạp, không thể cắt đứt hoàn toàn, nhưng càng cố gỡ lại càng rối hơn.
Nguyên thân trong truyện sau khi gặp chuyện, điều hối hận duy nhất chính là từ khi cô rời khỏi nơi thôn quê nhỏ bé kia, cô chưa một lần trở về thăm nhà, thậm chí còn không gọi về nhà lấy một câu, chỉ có lén lút gửi về chút tiền.
Nguyễn Ấu San lúc trước cảm thấy mắc nợ Thẩm Túc cho cô nhiều tài nguyên, lại cảm thấy hợp đồng đại ngôn phần lớn là nhờ anh, nên đã mua hẳn cho anh một món lễ vật gần 300000 tệ.
Bây giờ còn dư lại hơn hai mươi vạn, cô gửi cho bố mẹ mười vạn, để lại mười vạn phòng lúc cần.
Sau đó có thêm vài hợp đồng đại ngôn nữa, tiền thu lao vừa chuyển vào tài khoản là cô đã trích ra gửi về cho bố mẹ rồi.
Tiền mỗi lúc một nhiều, có lần Nguyễn Ấu San còn gửi về cho gia đình hẳn 50 vạn. Chút tiền này cũng không quá nhiều, nhưng với một gia đình nhà nông mà nói thì chính là cả một gia tài.
Mà bản thân cô cũng còn dư nhiều tiền, cũng được vài trăm vạn, ý cô muốn tích nhiều một chút vì sau này sẽ còn nhiều việc cần dùng tiền.
Đa số chỗ tiền này đều là nhờ hợp đồng đại ngôn cho điện thoại của Thẩm thị mà có được.
Cô cũng không phải nguyên thân, đương nhiên không cảm thấy tình cảm phức tạp mãnh liệt như của nguyên thân đối với gia đình, nhưng nếu là nghĩa vụ phụng dưỡng cha mẹ thì cô vẫn sẽ làm tốt.
Nhưng nếu muốn cô trở nên thân thiết hơn thì có thể còn chưa được. Đến cả bản thân nguyên thân cũng không có gần gũi bố mẹ đến thế.
Cô nhờ vào cơ thể này mà sống sót, bây giờ còn có khả năng cứu nguyên thân khỏi đường chết.
Đối với người nhà của nguyên thân, ngoại trừ việc chu cấp tiền bạc ra, thì cũng có thể lâu lâu về thăm nhà một chút.
Nghe Nguyễn Ấu San bảo thế, Thẩm Túc cũng không cảm thấy kinh ngạc: "Được, em định về mấy ngày?"
Nguyễn Ấu San nói đại: "Chắc một hai ngày gì đó."
Một là vì công ty quản lý không cho phép cô bỏ bê công việc. Tuy Vạn Tinh cho cô nhiều sự tự do, nhưng cô được debut với tư cách là center của girlgroup của đài truyền hình, hợp đồng cũng ký rồi, cho nên việc lịch trình cũng không phải chỉ dựa vào Vạn Tinh.
Thứ hai là Nguyễn Ấu San cũng không phải nguyên thân, có nhiều thói quen và tính cách không giống nguyên thân ngày trước, cô sợ ở nhà lâu sẽ bị phát hiện.
Nghĩ xong xuôi, Nguyễn Ấu San liền cảm thấy có hơi hồi hợp, cảm giác như chuẩn bị bước vào một cuộc khảo nghiệm vô hình.
Thẩm Túc nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của Nguyễn Ấu San, nhớ trong tư liệu điều tra về cô cũng có nói là quan hệ giữa cô và người nhà không tốt.
Anh vốn định đợi khi Nguyễn Ấu San thi đại học xong sẽ bày tỏ, nhưng mà giờ Thẩm Túc cảm thấy, chắc là nên đợi đến khi Nguyễn Ấu San quay lại rồi nói cũng được.
Thẩm Túc trầm ngâm nói: "Về quê cũng được, nhưng phải để Hình Miểu và Trần Dũng đi theo em."
Tô Mạn Nhu biến mất không lý do, anh lo là một ngày nào đó cô ta lại đột nhiên xuất hiện, làm hại đến Nguyễn Ấu San.
Nguyễn Ấu San biết Thẩm Túc cũng là vì nghĩ cho mình: "Được ạ, em sẽ dắt hai người bọn họ theo."
Thẩm Túc tiếp tục dặn dò: "Em nếu ở nhà cảm thấy không vui thì cũng không cần miễn cưỡng ở đó làm gì, em muốn quay về lúc nào cũng được, nơi này...., khụ, ý tôi là Nam Thành cũng là nhà của em."
Mà anh, sẽ làm người yêu của cô, làm người nhà của cô...
Thẩm Túc nghĩ là nghĩ thế, nhưng cũng không dám nói nên lời.
Cô gái nhà anh mới thi đại học xong, sao lại thèm để ý đến ông chú già hơn 7-8 tuổi như anh chứ?
Cô có khi nào đã đăng ký trường khác không?
Sau đó, lúc đi học sẽ gặp được rất nhiều các nam sinh đồng trang lứa mà lại còn vô cùng xuất sắc.....
Thôi, đợi cô về thăm nhà trở lại rồi tính tiếp.
Nguyễn Ấu San không hề biết đến việc fan bố của cô đã thay đổi rồi, đã vậy còn bày mưu dụ dỗ cô về nhà nữa.
Nguyễn Ấu San nghĩ rằng ở nơi này, cô sẽ không có nơi nào để gọi là nhà.
Nhưng khi nhìn thấy nét mặt nghiêm nghị của Thẩm Túc, cô tựa như lại có cảm giác của người nhà....
Bởi vì từ khi cô xuyên vào bộ truyện này đến nay, đại ca Thẩm chính là người thân cận với cô nhất, bọn họ còn thường xuyên ở chung một mái nhà.
Nguyễn Ấu San cười nói: "Được ạ, nếu em ở dưới quê không vui thì nhất định sẽ quay về Nam Thành, đến tìm Thẩm lục ca đòi ăn đòi uống nha."
Còn chuyện mua chung cư...
Thôi, chung cư mua lúc nào chẳng được, đợi có kết quả thi đại học, xem thử cô đăng ký trường nào rồi tính tiếp.
/50
|