Editor: Đào Sindy
Khi Tô Đường và Khương Trì về nhà, bên tai cô vẫn văng vẳng mấy câu Lăng Lan nói.
Nếu như Lăng Lang không nói cô biết, cô mãi mãi không biết thì ra mấy năm này Khương Trì ở trong quân đội vất vả như thế, anh chưa từng than vãn trước mặt cô, mỗi một lần họ trò chuyện, anh đều nói mình rất tốt, bảo cô cho anh chút thời gian. Trừ cái đó ra, anh sẽ quan tâm cô sống ra sao, nhưng cuộc sống của anh, thật ra cô biết rất ít.
Từ trong miệng Lăng Lang, cô biết Khương Trì ở trong quân đội là một binh tốt, anh được trưởng quan thưởng thức và đánh giá, mà tất cả đều không liên quan đến thân thế của anh. Trong mấy năm này, huy hiệu Khương Trì dành được tất cả đều là dựa vào mồ hôi và máu của anh mà có được.
Lúc bọn họ “triền miên”, cô mới phát hiện trên người Khương Trì có rất nhiều vết thương, nhưng anh lại hời hợt ậm ờ. Hiện tại cô mới biết rõ, những năm này, anh vì tương lai của bọn họ mà liều mạng cố gắng phấn đấu.
Cho nên thời gian ba năm, Khương Trì tạo nên thành tích. Đến nỗi Lăng Lang thích trêu ghẹo, Tô Đường cũng không có ý đáp lại, Lăng Lang cười xấu xa nói Khương Trì mấy năm này đoán chừng kìm nén đến rất vất vả, bảo cô chuẩn bị tâm lý thật tốt gì đó, cô chỉ có thể giả bộ như không nghe thấy.
Nghĩ đến mấy năm này Khương Trì đã vất vả, Tô Đường nhịn không được nắm chặt tay anh. Khương Trì có chút ngoài ý muốn, anh nhìn lén vợ tương lai của mình, khóe môi cong lên, càng nắm chặt.
Sau khi hai người vào cửa, Khương Ưng đang đoan chính ngồi trên ghế sa lon xem báo.
Nhìn thấy hai người về, ánh mắt ông nhàn nhạt nhìn tay đang nắm chặt của hai người. Nhìn thấy nhẫn kim cương không biết lấy từ đâu trên tay, lông mày ông vô thức nhăn lại.
Khương Ưng bỏ báo lên ghế sa lon, chậm rãi đứng lên. Đã lâu rồi ông không để ý chiều cao của Khương Trì, Khương Trì đại khái cao hơn ông gần nửa cái đầu, nhưng trên thân Khương Ưng mang theo thái độ người cha nghiêm túc: Khương Trì, con theo ba đến phòng sách một lát.
Tô Đường biết hôm nay Khương Trì cầu hôn không được Khương Ưng đồng ý, thậm chí ngay cả nói một tiếng với Khương Ưng cũng không có. Cô nhịn không được mắt đầy lo lắng. Khương Trì trấn an vỗ mu bàn tay Tô Đường: Em về phòng trước. Chờ anh.
Tô Đường mím mím môi: Được.
Khương Ưng đi trước. Sau khi Khương Trì và Khương Ưng đến thư phòng, Khương Ưng ngồi xuống ghế sau bàn, ông chỉ xuống chiếc ghế cách đó không xa, giọng điệu lạnh lẽo cứng rắn: Ngồi.
Khương Trì biết phải nghe lời nên ngồi xuống.
Con về không về nhà, cũng không đi thăm bà, thế mà không biết đi đâu. Tuổi càng lớn, cánh đã cứng rồi đúng không.
Hôm nay chuyện Khương Trì trở về, ngay từ đầu Khương Ưng cũng không biết, sau đó huấn luyện viên của Khương Trì gọi điện thoại đến chúc mừng ông, ông mới biết được thằng nhãi này lần này gấp trở về rút cuộc là vì thứ gì.
Khương Trì chuẩn bị cầu hôn Tô Đường, cho tới bây giờ không bàn qua với ông lần nào, ông mặc kệ nói thế nào cũng là cha anh, anh chuẩn bị trực tiếp tước quyền chuyện quyết định chung thân đại sự của ông rồi sao? Ngay cả huấn luyện viên của anh cũng biết, làm cha anh, ông lại là người cuối cùng biết.
Nghĩ như thế, sắc mặt Khương Ưng hoàn toàn trầm xuống.
Khương Trì ngồi thẳng, rất có tinh thần, trên mặt không hề còn ngây thơ mà thay vào đó là kiên nghị trưởng thành. Mấy năm này anh ở quân đội rất tỏa sáng, bắt đầu biểu lộ ra ngoài, Khương Ưng không chỉ một lần biết từ chiến tích ưu tú của Khương Trì từ miệng huấn luyện viên miệng. Ông nhìn con của mình, cũng không khỏi không cảm khái, không hổ chảy dòng máu của ông trên người, con ông còn ưu tú hơn ông năm đó, nhưng mà cũng khó thuần hơn.
Mẹ Khương Trì qua đời sớm, làm cha, bình thường công vụ bề bộn, cũng ít có cơ hội dạy bảo anh, đợi đến khi ông nhận ra, quan hệ hai cha con bọn họ đã lạnh lẽo vô cùng, mặc dù cuối cùng đã cố gắng bồi dưỡng rồi, nhưng nhiều năm xa cách như thế, đến cùng không thân bằng cha con nhà khác.
Cho nên lần này chung thân đại sự của Khương Trì, ông cũng không nhận ra gì.
Khương Ưng thấy Khương Trì không trả lời, nhíu mày: Chuyện hôn nhân đâu phải trò đùa? Sao không nói với ba một tiếng chứ?
Lúc này Khương Trì mới ngước mắt lạnh nhạt nói: Bây giờ không phải là xã hội cũ, không lưu hành ép duyên.
Giọng Khương Ưng trầm xuống: Con bé không hợp với con.
Khương Trì nghe vậy mím môi, ngoài cười nhưng trong không cười nói: Không hợp? Thế nào mới thích hợp?
Vợ tương lai của con nhất định phải gia thế xuất chúng, cha mẹ toàn diện phải có tri thức hiểu lễ nghĩa, dung mạo đoan trang. Khương Ưng nêu một đống ví dụ lớn. Nói đây là yêu cầu vợ của Khương Trì, mà không nói là yêu
Khi Tô Đường và Khương Trì về nhà, bên tai cô vẫn văng vẳng mấy câu Lăng Lan nói.
Nếu như Lăng Lang không nói cô biết, cô mãi mãi không biết thì ra mấy năm này Khương Trì ở trong quân đội vất vả như thế, anh chưa từng than vãn trước mặt cô, mỗi một lần họ trò chuyện, anh đều nói mình rất tốt, bảo cô cho anh chút thời gian. Trừ cái đó ra, anh sẽ quan tâm cô sống ra sao, nhưng cuộc sống của anh, thật ra cô biết rất ít.
Từ trong miệng Lăng Lang, cô biết Khương Trì ở trong quân đội là một binh tốt, anh được trưởng quan thưởng thức và đánh giá, mà tất cả đều không liên quan đến thân thế của anh. Trong mấy năm này, huy hiệu Khương Trì dành được tất cả đều là dựa vào mồ hôi và máu của anh mà có được.
Lúc bọn họ “triền miên”, cô mới phát hiện trên người Khương Trì có rất nhiều vết thương, nhưng anh lại hời hợt ậm ờ. Hiện tại cô mới biết rõ, những năm này, anh vì tương lai của bọn họ mà liều mạng cố gắng phấn đấu.
Cho nên thời gian ba năm, Khương Trì tạo nên thành tích. Đến nỗi Lăng Lang thích trêu ghẹo, Tô Đường cũng không có ý đáp lại, Lăng Lang cười xấu xa nói Khương Trì mấy năm này đoán chừng kìm nén đến rất vất vả, bảo cô chuẩn bị tâm lý thật tốt gì đó, cô chỉ có thể giả bộ như không nghe thấy.
Nghĩ đến mấy năm này Khương Trì đã vất vả, Tô Đường nhịn không được nắm chặt tay anh. Khương Trì có chút ngoài ý muốn, anh nhìn lén vợ tương lai của mình, khóe môi cong lên, càng nắm chặt.
Sau khi hai người vào cửa, Khương Ưng đang đoan chính ngồi trên ghế sa lon xem báo.
Nhìn thấy hai người về, ánh mắt ông nhàn nhạt nhìn tay đang nắm chặt của hai người. Nhìn thấy nhẫn kim cương không biết lấy từ đâu trên tay, lông mày ông vô thức nhăn lại.
Khương Ưng bỏ báo lên ghế sa lon, chậm rãi đứng lên. Đã lâu rồi ông không để ý chiều cao của Khương Trì, Khương Trì đại khái cao hơn ông gần nửa cái đầu, nhưng trên thân Khương Ưng mang theo thái độ người cha nghiêm túc: Khương Trì, con theo ba đến phòng sách một lát.
Tô Đường biết hôm nay Khương Trì cầu hôn không được Khương Ưng đồng ý, thậm chí ngay cả nói một tiếng với Khương Ưng cũng không có. Cô nhịn không được mắt đầy lo lắng. Khương Trì trấn an vỗ mu bàn tay Tô Đường: Em về phòng trước. Chờ anh.
Tô Đường mím mím môi: Được.
Khương Ưng đi trước. Sau khi Khương Trì và Khương Ưng đến thư phòng, Khương Ưng ngồi xuống ghế sau bàn, ông chỉ xuống chiếc ghế cách đó không xa, giọng điệu lạnh lẽo cứng rắn: Ngồi.
Khương Trì biết phải nghe lời nên ngồi xuống.
Con về không về nhà, cũng không đi thăm bà, thế mà không biết đi đâu. Tuổi càng lớn, cánh đã cứng rồi đúng không.
Hôm nay chuyện Khương Trì trở về, ngay từ đầu Khương Ưng cũng không biết, sau đó huấn luyện viên của Khương Trì gọi điện thoại đến chúc mừng ông, ông mới biết được thằng nhãi này lần này gấp trở về rút cuộc là vì thứ gì.
Khương Trì chuẩn bị cầu hôn Tô Đường, cho tới bây giờ không bàn qua với ông lần nào, ông mặc kệ nói thế nào cũng là cha anh, anh chuẩn bị trực tiếp tước quyền chuyện quyết định chung thân đại sự của ông rồi sao? Ngay cả huấn luyện viên của anh cũng biết, làm cha anh, ông lại là người cuối cùng biết.
Nghĩ như thế, sắc mặt Khương Ưng hoàn toàn trầm xuống.
Khương Trì ngồi thẳng, rất có tinh thần, trên mặt không hề còn ngây thơ mà thay vào đó là kiên nghị trưởng thành. Mấy năm này anh ở quân đội rất tỏa sáng, bắt đầu biểu lộ ra ngoài, Khương Ưng không chỉ một lần biết từ chiến tích ưu tú của Khương Trì từ miệng huấn luyện viên miệng. Ông nhìn con của mình, cũng không khỏi không cảm khái, không hổ chảy dòng máu của ông trên người, con ông còn ưu tú hơn ông năm đó, nhưng mà cũng khó thuần hơn.
Mẹ Khương Trì qua đời sớm, làm cha, bình thường công vụ bề bộn, cũng ít có cơ hội dạy bảo anh, đợi đến khi ông nhận ra, quan hệ hai cha con bọn họ đã lạnh lẽo vô cùng, mặc dù cuối cùng đã cố gắng bồi dưỡng rồi, nhưng nhiều năm xa cách như thế, đến cùng không thân bằng cha con nhà khác.
Cho nên lần này chung thân đại sự của Khương Trì, ông cũng không nhận ra gì.
Khương Ưng thấy Khương Trì không trả lời, nhíu mày: Chuyện hôn nhân đâu phải trò đùa? Sao không nói với ba một tiếng chứ?
Lúc này Khương Trì mới ngước mắt lạnh nhạt nói: Bây giờ không phải là xã hội cũ, không lưu hành ép duyên.
Giọng Khương Ưng trầm xuống: Con bé không hợp với con.
Khương Trì nghe vậy mím môi, ngoài cười nhưng trong không cười nói: Không hợp? Thế nào mới thích hợp?
Vợ tương lai của con nhất định phải gia thế xuất chúng, cha mẹ toàn diện phải có tri thức hiểu lễ nghĩa, dung mạo đoan trang. Khương Ưng nêu một đống ví dụ lớn. Nói đây là yêu cầu vợ của Khương Trì, mà không nói là yêu
/74
|