Niếp Môn: Tâm Kỳ Như Họa

Chương 1

/15


Niếp môn: Tâm kỳ như họa

Tác giả: Ân Tầm

Edit: Chilli Mai

Văn án:

Em có biết, vào lúc hoa anh đào rũ hết, anh lại nhìn thấy khóe môi thản nhiên mỉm cười của em. Năm tháng lẳng lặng qua đi, anh vẫn nhớ như in cảnh đẹp hôm ấy, cây anh đào khi ấy. Bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ sợ rằng nhân gian sớm đã thay đổi rồi; Trên thế gian này, ví như thật sự có chữ “Nếu”, ví như hết thảy có thể quay lại thủa ban đầu, như vậy anh chỉ mong em sẽ nhớ rõ, nụ cười dưới cây anh đào kia. . . . . .

Niếp Ngân độc thoại:

Dưới tàng cây, sắc anh đào đầy trời chứng kiến một tình yêu đẹp đẽ thuần khiết. Vì sao nhiều năm về sau, dưới tàng cây anh đào chỉ duy nhất có mình anh tưởng niệm sự ra đi của em. Bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, vì sao nơi ánh đèn sắp tắt đi không có bóng dáng của em? Thời gian có thể làm phai nhạt hết thảy, vì sao nhiều năm trôi qua như vậy, em vẫn ở trong lòng anh như trước, thâm căn cố đế, muốn chuyển dời cũng không thể. Hóa ra , tình yêu của anh dành cho em không lúc nào giảm. Thanh Nhi, em có biết không? Nhiều năm như vậy, có một người, luôn đứng dưới tàng cây anh đào chờ em, đối với việc đã yêu em, chưa bao giờ hối hận……

Lời tác giả: Có bi tình, có ấm áp; có nước mắt, cũng có cười vui, quyến luyến thâm sâu, triền miên nhu tình, ngược yêu giàu nghèo, đám cưới như trong mộng, một màn quấn quýt si mê, tình tiết hấp dẫn không thể bỏ qua!

P/s: Nếu muốn biết thêm về nam chính và nữ chính, mời độc giả tìm đọc bộ tiểu thuyết “Tứ Đại Tài Phiệt: Hắc đạo lãnh kiêu bồi tâm giao dịch” hay còn có tên khác là là “Giao Dịch Thua Lỗ Của Trùm Xã Hội đen" của tác giả Ân Tầm.

–––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––

Niếp môn: Tâm kỳ như họa (Hồi 1) - Phần 1

Hồi 1: Phút giây ban đầu gặp gỡ

Chưong 1: Cảnh ngộ hoang đường

Thế giới này, nếu như có hai từ "nếu như", nếu như tất cả mọi thứ có thể làm lại từ đầu, nếu như có thể chưa từng gặp nhau, như vậy tôi và em phải chăng có thể thật sự gần trong gang tấc mà xa tận chân trời, có lẽ thế này mới tốt, vừa hay vào thời tiết này, vừa hay tôi ở đây, mà em, thực sự cũng đã từng ở nơi này.

____________________________________

Hồng Kông , bên ngoài cửa hàng

Phố xá tấp nập, phồn hoa và bận rộn đan xen nhau, nhìn từ xa như một tấm lưới lớn, rãi ra chi chít, đem bận rộn, nhàn nhã, phú quý, nghèo đói, vui sướng, đau khổ tất cả đan vào nhau cùng một chỗ, hình thành nên thành phố đông đúc này, những thứ xa xỉ cũng mọc lên khắp nơi.

Thời tiết này vừa đủ tốt, thích hợp để mua sắm, thích hợp để du lịch, thậm chí...Thích hợp để yêu đương.

Khi Lãnh Tang Thanh rốt cục cũng chọn xong một đóng quần áo chuẩn bị tính tiền, cầm thẻ tín dụng, cô nhân viên đang ngẩng đầu nhìn vị tiểu thư đội mũ lưỡi trai trước mặt, khe khẽ đong đưa theo giai điệu của máy nghe nhạc, thật giống con nít, trong nháy mắt cô cũng không dám xác định, dưới mũ lưỡi trai kia là gương mặt hết sức tinh túy, vừa lộ ra đã làm người khác hít thở không thông, nếu như là đàn ông thì nhất định là một nam nhân anh tuấn, nếu như là phụ nữ cũng nhất định mê hoặc tâm hồn kẻ khác, đường tầm mắt nhân tiện hạ xuống, quần áo rõ ràng không ăn nhập gì với nhau, lúc này mới định thần lại, cô nhân viên sớm quơ quơ thẻ tín dụng trong tay, chờ cô tháo tay nghe, sau đó nói một câu trong trẻo, "Vị tiểu thư này thật ngại quá, hình như thẻ tín dụng của cô đã bị đóng băng."

Lãnh Tang Thanh ban đầu không có phản ứng gì, sau vài giây mới chợt bừng tỉnh, lộ ra khuôn mặt đẹp đẽ còn kém người mẫu mặc áo ki-mô-nô trên tường kia một chút. "Bị đóng băng? Không thể nào..."

Mặt cô nhân viên đỏ lên, tim cũng bỗng dưng đập nhanh vài nhịp, hắng giọng vài cái, "Cô, cô có lẽ nên kiểm tra lại."

Lãnh Tang Thanh đã sớm nhìn ra khuôn mặt đỏ bừng của cô ta, hít sâu một hơi, nhận lại thẻ tín dụng từ cô nhân viên, còn kiểm tra cái gì nữa, dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra anh trai cô là người làm việc này, trước khi tới đây, vị anh trai kính mến của cô vì để bức cô về nước đã bắt đầu áp dụng chính sách phong tỏa, đầu tiên là sai người chặn tất cả hoạt động xuất nhập cảnh của cô, làm hại cô bây giờ đi du lịch cũng không dám đi máy bay nữa, tiếp theo là đóng băng những cổ phiếu mang tên cô, lần này xem ra thật sự đã tới rồi, vậy mà ngay cả thẻ tín dụng của cô cũng đóng băng, quá độc ác!

Vương đại ca mặt lạnh trước mắt, cô cuối cùng cũng cảm thấy bản thân mình kỳ thực là một con cừu, một con cừu sắp bị giết. Cô luôn hiểu rõ cái gọi là thủ đoạn độc ác của nhà tư bản, nhất là thủ đoạn cao siêu trên tay của người đó, cô đã ngàn dặm xa xôi chạy trốn tới Hồng Kông này, không nghĩ tới thủ đoạn của anh có thể băng qua cả đại dương mà hướng tới đây!

(Liên quan đến chuyện của anh cả Lãnh Thiên Dục, xin chú ý tới cuộc giao dịch của tổ chức xã hội đen nhà họ Lãnh)

Không thể làm gì khác hơn là thở dài một cái, nhìn chiếc túi xách đã dày công chọn lựa cùng đóng quần áo kia, trong mắt tuy rằng để lộ ra ý không muốn nhưng đành phải vô lực mà nói một câu, " Thật ngại quá, như vậy xin cô đem những thứ này - "

Vào lúc này bất ngờ một tờ tiền trị giá lớn được đưa ra "gói lại", bên tai vang lên một giọng nói nhẹ nhàng, giọng nói dường như đang kìm nén ý cười -

"Tính tiền đi."

Lãnh Tang Thanh vừa quay đầu lại, đối với Tiêu Tông mỉm cười híp mắt.

******

So với cơm Tây, Lãnh Tang Thanh càng thích món ăn nhẹ chính hiệu Hồng Kông hơn, nhưng Tiêu Tông đáng ghét, anh mặc dù là Hoa Kiều đích thực, nhưng cũng không có nghĩa trong xương cốt anh có thói quen của người Trung Quốc, anh từ nhỏ lớn lên ở Cô-lôm-bi-a, đúng là nhân vật điển hình của chuối tiêu nhân*

* Ý mỉa mai những người Trung quốc chỉ nói ngôn ngữ phương Tây mà không biết ngôn ngữ và văn hóa Trung Quốc.

Nhìn hình dạng tao nhã ăn cơm Tây của anh, cô trong chớp mắt có chút hoảng hốt, Tiêu Tông đúng là một người đàn ông ưu tú, điều này đã trải qua sự thật tâm so sánh của cô, cô yêu du lịch, đi qua nhiều nơi, gặp rất nhiều người, có thể khiến cho tự đáy lòng cô phát ra sự nể phục không có mấy người đàn ông, Tiêu Tông chính là một trong số đó.

Tiêu Tông không quản lý công ty của gia đình, mà trở thành, theo nghĩ hẹp là một người nghiên cứu khoa học, đối với việc nghiên cứu khoa học này Lãnh Tang Thanh luôn bị lạc hậu, cô cho rằng khoa học gia đều là tuổi già tóc trắng, nếu tuổi trẻ thì hình dáng cũng gần bốn mươi, nhưng Tiêu Tông đã phá vỡ quan niệm của cô, anh tuổi còn trẻ mà đã lấy được bằng tiến sĩ, một tương lai rộng mở, nghe nói anh vừa bước vào khuôn viên trường thì cũng đã có quốc gia ra mặt chọn anh, có thể thấy anh đích thật là một nhân tài.

Lần đầu tiên gặp Tiêu Tông là ở một hội thảo nghiên cứu vật lý, Lãnh Tang Thanh đi nhằm phòng, vốn dĩ cô muốn tham gia hội thảo nghiên cứu y học, không nghĩ tới trong lúc mơ hồ nghe được phân nữa cuộc hội thảo mới biết là bản thân đã đi nhầm, trong cái rủi có cái may, từ ngày đó cô kết giao được với Tiêu Tông, hiểu rõ được người đàn ông cao lớn mạnh mẽ này.

Tiêu Tông có cơ thể rất đẹp, giống anh trai ở chỗ ngũ quan thâm thúy, điểm khác biết chính là, anh so với anh trai của cô dịu dàng hơn nhiều, anh thích cười, như ánh mặt trời, mỗi lần cô gặp khó khăn thì giống như thiên sứ đi đến, ngày hôm nay cũng vậy. Nói thật ra, cô đối với anh thật sự có cảm tình, bất quá là cô không thể biểu hiện ra, bởi vì Phác Tuệ thích anh.

Phác Tuệ là một cô gái giàu có, là con cưng của chủ tòa soạn nhật báo Hàn quốc đại đông, trong nhà ngoài kinh doanh tiệc cưới (nguyên gốc là mai mối) còn có mấy cửa hàng bách hóa nổi tiếng, so với cô đánh chết cũng không tiết lộ thân phân thiên kim địa tiểu thư nhà họ Lãnh mà nói, Phác Tuệ sống rất tự do thoải mái, không lo không nghĩ, trong mắt Phác Tuệ cô chính là cô gái bị đóng băng tài khoản ở cửa hàng bách hóa, Phác Tuệ không biết cô chính là thiên kim tiểu thư của Lãnh thị một trong bốn tứ đại tài phiệt nổi danh toàn thế giới. Anh cả của cô chính là Lãnh Thiên Dục tiếng tăm lừng lẫy, kẻ khác nghe danh Lãnh thị đã sợ tới vỡ mật chính là băng đảng mafia "Ngài Thủ Phán"! Anh hai còn lại của cô chính là bác sĩ khoa não nổi tiếng thế giới Lãnh Thiên Hi.

Không sai, Phác Tuệ và Tiêu Tông giống nhau, đều xuất hiện khi cô gặp khó khăn, cô và anh hai cho tới bây giờ cũng không muốn sống cùng với phe cánh của anh cả, trước đó, anh cả đã đóng băng kinh tế của cô một lần, mà lần này có thể thấy rõ là tuyệt đối triệt để.

"Xem ra cô chuẩn bị rời khỏi Hồng Kông, trên bản đồ lại tìm được một chỗ du ngoạn ở quốc gia nào rồi? Tiêu Tông đúng là hiểu cô, mặc dù quen biết khoảng hai, ba năm cũng không dài lắm, nhìn cô túi lớn túi nhỏ vật dụng bên ngoài, anh chỉ ôn hòa mà cười, hình như không chút kinh ngạc với hành động của cô.

Lãnh Tang Thanh trong toàn bộ quá trình dùng cơm đều có chút thờ ơ, sau khi nghe vậy than nhẹ một tiếng, vừa muốn nói ra quyết định của cô, thì nghe được có người kêu tên cô, thâm chí, trong giọng nói còn mang theo một chút nghẹn nào...

___________________________

Hôm nay Phác Tuệ ăn mặc rất tươi trẻ, cô vốn bằng tuổi với Lãnh Tang Thanh, phong cách đơn giản váy trắng với sợi cao cấp nhưng thật ra lại vô cùng tinh tế, trời sinh thông minh lanh lợi, đi đến đâu cũng đều là trung tâm, bất quá hiện tại đôi mắt to đang hồng hồng do khóc, sau khi nhìn thấy Lãnh Tang Thanh thì giống như là một đứa trẻ bị oan.

"Làm sao vậy?" Lãnh Tang Thanh ngược lại cảm thấy kì lạ, Phác Tuệ tuy nói là con gái nhà giàu có, nhưng cho đến bây giờ đều có thể diễn xuất rất tốt, nhất là khiến cô chảy nước mắt oan ức, điều này so với lên trời còn khó hơn, nhưng hôm nay...

Phác Tuệ khóc cả người dường như đẫm lệ, chắc thực sự chịu oan ức rồi, hơn nữa người ngồi đối diện chính là người đàn ông cô ngưỡng mộ trong lòng, khóc sướt mướt ngồi cạnh Lãnh Tang Thanh giải thích tất cả.

Vốn Phác Tuệ vừa mới tham gia cuộc thi tranh biếm họa có tên là "Một đêm của Đôrêmon", nội dung là phát huy sức tưởng tượng để vẽ ra hình ảnh mới của cho bộ phim Đôrêmon sắp ra. Phác Tuệ luôn thích xem tranh châm biếm, càng thích vẽ tranh biếm họa, mấy năm gần đây cũng từng ra vài cuốn sách, coi như có chút thành tựu, cô là loại người luôn coi trọng danh dự trên phương diện này, nhưng không ngờ, lần này tham gia cuộc thi tranh biếm họa vậy mà không giành được giải quán quân, đảo ngược như vậy cũng không có gì, Phác Tuệ cũng biết là tham gia cuộc thi tất nhiên có thắng có thua, nhưng không ngờ sau cuộc thi ông chủ lại chê bai các tác phẩm của Phác Tuệ, khiến cho cuốn sách sắp xuất bản về tranh biếm họa của cô tràn ngập nguy cơ.

Với sự kiêu hãnh của Phác Tuệ làm sao có thể chịu đựng giọng điệu đó. Muốn tìm ông chủ tổ chức cuộc thi để nói lý lẽ lại đều bị cự tuyệt ngoài cửa, quan trọng hơn là, cô phát hiện tác phẩm giành giải nhất lần này, bất luận dựa theo tình huống hay kỹ thuật đều kém xa so với cô, điều này làm cho cô càng thêm tức giận mà không có chỗ để bộc phát.

Liên quan đến cuộc thi tranh biếm họa "Một đêm của Đôrêmon” đúng là rất chấn động, có lẽ người ngoài nghề không biết, nhưng Lãnh Tang Thanh biết rõ, cô và Phác Tuệ giống nhau cũng đều thích đi đây đi đó, có điều cô chưa từng thấy Phác Tuệ gay gắt như thế, cô không thể vẽ cho nên chỉ có thể nhìn. Cuộc thi đấu này nghe nói lôi kéo được một nhà đầu tư lớn, mức độ tuyên truyền cũng có thể nói là "Thanh thế to lớn", nghe nói người đoạt giải quán quân chẳng những có thể có được một món tiền thưởng lớn, thậm chí còn có thể trở thành bậc thầy của tranh châm biếm, nữa đời danh vọng có thể nói dễ như trở bàn tay.

Lãnh Tang Thanh sau khi nghe xong liếc mắt nhìn Tiêu Tông ngồi đối diện, Tiêu Tông lại cúi đầu cười, không nói gì.

"Phác Tuệ, thật ra chúng ta cũng không có thấy điều không thấy bài báo đưa tin có gì liên quan, tác phẩm của cậu sẽ không chịu ảnh hưởng đâu."

"Ai nói không ảnh hưởng? Tớ vừa mới nhận được thông báo, cuốn sách sắp xuất bản về tranh châm biếm của tớ đã giảm bớt mấy vạn quyển sách. "Phác Tuệ khóc càng to hơn, nước mắt từng giọt từng giọt không ngừng rơi xuống, "Mặc dù bài báo không có đưa tin bất lợi về tớ, nhưng những thứ bên trong mọi người đầu biết rồi, tên kia làm sao lại thất đức như vậy chứ? Không nghĩ đến người khác đã đổ bao nhiêu mồ hôi và khổ cực sao?"

"Trong xã hội có một loại người thế này dựa vào địa vị ngồi tít trên cao liền nói ra những lời công kích, kết quả một câu nói Vô Tâm thì có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của người khác." Lãnh Tang Thanh cũng hiểu được Phác Tuệ lần này có phần oan, tham gia vào cuộc thi vốn là chuyện tốt, không nghĩ tới tai họa lại đến với mình.

"Người công kích tác phẩm của cậu là ai?"

Phác Tuệ nức nở nhìn Lãnh Tang Thanh, từ trong túi lấy ra bức ảnh đưa tới, Lãnh Tang Thanh vừa nhìn, tất cả tấm ảnh đều có dấu kim đâm, có lẽ Phác Tuệ rất hận người này.

"Đây là ai?"Trên bức hình là một người đàn ông đầy khí khái, tuổi nhìn qua trên dưới ba mươi, lông mày sắc bén không thể coi thường, môi hắn ta mang theo ý cười nhạt, ăn mặc giản dị, nhìn thế nào cũng cảm thấy người này không dễ dàng chung sống, nhất là ánh mắt, như thể không ai bì nổi cùng với sự bướng bỉnh bất kham của hắn.

Phác Tuệ lau đi nước mắt, hung hăng nói," Nhất định tớ phải sau lưng chửi bới hắn ta đồ tiểu nhân chết tiệt, đến cuối củng tớ cũng không biết hắn là ai, chỉ biết lần này hắn là nhà tài trợ."

Lãnh Tang Thanh cầm tấm ảnh nhìn cả buổi, sau đó cười nham hiểm.

Tiêu Tông hiểu rõ suy nghĩ của Lãnh Tang Thanh, cuối cùng mỉm cười mở miệng, "Xem ra, cô có thể ở lại Hồng Kông một thời gian nữa rồi."

Lãnh Tang Thanh lấy tay gõ lên tấm hình, "Tôi ngược lại rất lấy làm lạ một đại nam nhân mà lại thích Đôrêmon." Nói đến đây, cô quay đầu nhìn Phác Tuệ, vỗ vỗ bả vai của cô.

"Cậu yên tâm, tôi sẽ giúp cậu đòi lại công bằng."

Phác Tuệ mở mắt to long lanh nước nhìn cô...

*********


/15

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status