Nhật Ký Công Chúa

Chương 38: Bà phẩy tay không buồn nghe

/118


"Tùy tâm thôi. Ta hỏi cháu, nếu không quen cậu bạn này nữa, thì cháu định sẽ đi vũ hội cùng ai đây?"

"Cháu sẽ không đi với ai hết." - mình dõng dạc tuyên bố mặc dù trong lòng thì tê tái - "Cháu sẽ ở nhà."

"Trong khi tất cả những người khác nô nức đi dự tiệc ư? Thực sự, Amelia ạ, cháu là con gái mà sao khô khan thế hả? Thế còn cậu bạn còn lại thì sao?"

"Cậu bạn nào cơ?"

"Cái cậu mà cháu yêu ấy. Cậu ta sẽ đi dự vũ hội cùng con bé ruồi nhà chứ hả?"

"Là ruồi giấm." - mình sửa lại - "Mà cháu cũng không biết họ có đi cùng nhau không nữa, nhưng chắc là có."

Quả thật là trước giờ mình không hề nghĩ đến chuyện anh Michael sẽ mời chị Judith Gershner cùng tới Vũ Hội Mùa Đông Không Phân Biệt Tôn Giáo. Nhưng nay bà nhắc tới chuyện ấy chợt khiến cái cảm giác vướng vất khó chịu khi lần đầu bắt gặp 2 người họ đi bên nhau ùa về. Cảm giác đó giống như lần mình và Lilly đang băng qua phố Bleecker thì bị anh chàng giao đồ ăn nhanh lao xe đạp cái rầm vào người, làm đổ hết thức ăn lên cả 2 đứa.

Nhưng lần này mình không chỉ đau ngực, mà còn đau cả lưỡi nữa. Mặc dù đã khá hơn nhiều nhưng sau mấy câu vừa rồi của bà, giờ lại thấy đau trở lại.

"Theo ta, cách duy nhất để giành được sự chú ý của anh bạn đó là cùng một chàng trai khác tay trong tay xuất hiện ở vũ hội, với 1 dáng vẻ thật hoàn hảo trong bộ trang phục được thiết kế bởi nhà tạo mẫu trứ danh của Genovia, Sebastiano Grimaldi.

Mình cứ giương mắt nhìn bà, không nói trả lại được câu nào. Bởi vì những gì mà bà nói đều đúng. Quá đúng là đằng khác. Trừ chuyện...

"Bà ơi, cái anh chàng cháu thích ý, chỉ để ý đến những cô gái biết nhân giống côn trùng thôi. Cháu nghi anh ấy khó mà bị 1 cái váy làm cho lung lay lắm."

Nói vậy thôi nhưng trong lòng mình cũng thầm hi vọng chuyện đó sẽ xảy ra lắm chứ.

Dường như bà đọc được suy nghĩ của mình thì phải. "Ừm... " - bà gật gù ra vẻ am hiểu lắm.

"Tuỳ cháu thôi." - bà nói tiếp - "Nhưng ta sẽ rất phiền lòng nếu cháu kết thúc với cậu Kenny đó vào thời điểm này trong năm."

"Tại sao ạ?" - mình bối rối hỏi lại. Không hiểu có phải bà bị ảnh hưởng bởi chương trình TV Cuộc sống tuyệt vời hay không nữa? Lâu nay bà có bao giờ hứng thú với mấy vụ lễ hội đâu - "Bởi vì sắp đến Giáng sinh ư?"

"Không!" - bà khinh khỉnh hích môi. Trước giờ bà chưa bao giờ coi trọng mấy ngày lễ mang màu sắc tôn giáo kiểu đó - "Bởi vì kì thi của cháu. Ít ra cháu cũng nên chờ sau khi kỳ thi kết thúc rồi hẵng xé tan trái tim bé bỏng kia."

Mình đã sẵn sàng cãi lại bất cứ lý do nào bà định đưa ra để ngăn mình chia tay với Kenny - nhưng câu nói vừa rồi của bà thì đúng là ngoài dự đoán của mình. Mình chỉ biết há hốc mồm ra bất động như một pho tượng.

"Ta thật không hiểu nổi..." - bà thủng thẳng nói tiếp - "sao cháu không thể đơn giản cứ để cậu ta nuôi hy vọng đi, ít nhất là cho đến khi kì thi kết thúc. Sao lại cứ phải tăng thêm áp lực cho cậu bé tội nghiệp đó? Nhưng tất nhiên cháu phải làm những gì cháu cho là tốt nhất. Mà xem ra cái cậu Kenny đó cũng thuộc týp người dễ dàng vượt qua được sự chia tay thôi. Có lẽ cậu bé sẽ vẫn làm bài thi tốt, dù bị thất tình."

Ôi Chúa ơi! Dù bà có cắm dĩa vào bụng và cuộn tròn đám ruột của mình như cuộn mỳ Spaghetti cũng không thể làm mình cảm thấy tệ hơn bây giờ...

Thú thật là mình có chút nhẹ nhõm khi biết chắc rằng mình sẽ không thể chia tay Kenny lúc này được. Không phải vì điểm môn Sinh hay vì chuyện vũ hội, chỉ là mình không thể chia tay với một người ngay trước kì thi cuối kỳ được. Như vậy thì nhẫn tâm quá!

Có thể đem so sánh với những trò mà Lana và đám bạn thường hay làm để trêu chọc mình. Kiểu đi vào phòng thay đồ nữ chất vấn người khác tại sao lại phải mặc áo chíp vì "có gì đâu mà khoe", hoặc hùa vào với nhau chế nhạo cô gái đó chỉ vì cô ấy vô tình không thích bạn trai hôn. Đại khái là thế!

Và bây giờ mình thế này đây. Mình muốn chia tay Kenny nhưng lại không thể.

Mình muốn thổ lộ với anh Michael về tình cảm của mình nhưng cũng không thể.

Mình thậm chí còn không thể bỏ tật cắn móng tay. Mình sẽ làm cả cái quốc đảo Genovia kinh khiếp vì mấy cái móng tay ngắn cụt lủn này mất!

Mình thật là thê thảm! Không ngạc nhiên khi sáng nay lúc trong xe - sau khi mình chẳng may dập cửa vào chân chú Lars - Lilly phán ngay rằng mình cần tìm bác sỹ trị liệu. Theo lời cậu ấy thì nếu ai đó cần phải biết thế nào là sự giao thoa giữa ý thức và tiềm thức, thì đó chính là mình.

Những việc cần làm trước khi đi Genovia

1.Mua thức ăn và thay ổ cho con Louie Mập.

2.Ngừng ngay việc cắn móng tay.

3.Tự tin hơn.

4.Nghiên cứu về sự giao thoa giữa ý thức và tiềm thức.

5.Chia tay với Kenny - nhưng là sau khi thi xong/ sau Vũ Hội Mùa Đông Không Phân Biệt Tôn Giáo.

Thứ Ba, ngày 8 tháng 12, giờ Tiếng Anh

CHUYỆN vừa rồi ở hành lang là như thế nào đây? Có phải Kenny Showalter đang nói về chuyện-mà-mình-nghĩ-cậu-ta-đã-nói-với-cậu-tối-hôm-nọ không?

Phải! Ôi Chúa ơi, Shameeka, tớ phải làm sao bây giờ? Tay tớ run đến nỗi không viết nổi nữa rồi - M.

Ý cậu là sao? Kenny quá hợp với cậu còn gì, Mia. Tiến tới đi!

Không ai lại đi khắp trường rêu rao mấy chuyện như vậy.Lại còn ầm ỹ nữa chứ. Hẳn tất cả mọi người trong cái trường này đều nghe thấy. Cậu có nghĩ thế không?

Ừ, cậu ý nói to như vậy thì đến điếc dở ũng phải nghe thấy. Mà cậu phải nhìn mặt Lilly lúc ấy cơ. Nếu nói theo ngôn ngữ thường ngày của Lilly thì trông cậu ấy như sắp bị đột tử ý.

Cậu cũng cho TẤT CẲ MỌI NGƯỜI đều nghe thấy à? Kể cả mấy người bước ra từ phòng thí nghiệm Hóa á? Cậu nghĩ họ có nghe thấy không?

Sao lại không chứ? Cậu ấy hét to như thế cơ mà.

Thế họ có phá lên cười không? Mấy người đi từ phòng thí nghiệm Hóa ra ấy? Họ không cười chứ?

Hầu hết đầu cười.

Ôi Chúa ơi! Tại sao mình lại sinh ra trên đời này cơ chứ?

Trừ anh Michael. Anh ấy không cười.

Anh ấy KHÔNG ư? THẬT SAO? Hay cậu lại đang trêu mình?

Không. Sao mình lại phải làm thế? Mà tại sao cậu lại quan tâm xem Michael Moscovitz nghĩ thế nào?

Không hề. Mình đâu có quan tâm mấy chuyện đó. Sao cậu lại nghĩ mình quan tâm?

Ừm... vì cậu không ngừng hỏi về chuyện đó.

Chỉ là mình thấy mọi người không nên đi rêu rao và cười nhạo mấy chuyện không may của người khác. Thế thôi.'

Mình chẳng thấy chuyện bày có gì gọi là không may cả. Có một anh chàng nói lời yêu cậu, vậy thì sao nào? Rất nhiều cô gái sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để được như cậu đấy. Ý mình là có 1 cậu bạn trai dám hét lên hào sảng giữa bàn dân thiên hạ để bày tỏ tình cảm của mình với cô bạn gái, ngay giữa tiết hai và tiết ba!

Có thể. Nhưng KHÔNG PHẲI MÌNH.

Sử dụng ngoại động từ để đặt câu ngắn gọn và ý nghĩa.

Ngoại động từ: Anh ta sớm ân hận vì những câu nói của mình.

Nội động từ: Không lâu sau anh ta cảm thấy vô cùng hối tiếc vì những gì mình đã nói.Thứ Ba, ngày 8 tháng 12, trong giờ Sinh

Giờ Năng khiếu và Tài năng hôm nay không vui chút nào. Kể cả giờ Sinh cũng chẳng khá hơn là mấy bởi mình đang phải ngồi chết dí ở đây, bên cạnh Kenny. So với lúc sáng, "chú bé" đã có vẻ bình tĩnh hơn 1 chút.

Mình cho rằng những ai không thực sự đăng kí môn học này thì đáng lẽ ra không được phép xuất hiện ở lớp đấy mới đúng.

Ví dụ, chỉ vì chị Judith Gershner có giờ tự học vào tiết 5 thì tức là chị ấy không được phép quanh quẩn ở lớp Năng khiếu và Tài năng của bọn mình trong suốt 50 phút đó. Lẽ ra phải nhốt chặt chị ấy trong phòng tự học mới đúng. Mà có khi chị ta trèo ra ngoài qua đường cửa sổ không biết chừng.

Không phải là mình sẽ khai chị ý ra hay gì cả. Nhưng kiểu vi phạm nội quy như thế này thật sự không đáng ủng hộ. Nếu Lilly vẫn còn giữ ý định tiến hành cuộc bãi khóa mà cậu ấy đang tích cực kêu gọi sự ủng hộ, thì cậu ấy nên bổ sung ngay lập tức vào danh sách thêm 1 kiến nghị nữa: rằng các thầy cô giáo ở trường này thiên vị 1 vài học sinh đặc biệt. Ý mình là, chỉ vì biết cách nhân giống vô tính không có nghĩa người đó được phép đi lại tự do trong trường bất cứ lúc nào cô ta muốn.

Nhưng khi mình bước vào thì chị ấy đã ở trong phòng và không còn nghi ngờ gì nữa: chị Judith Gershner rất thích anh Michael. Mình không biết chắc cảm giác của anh ấy với chị Judith như thế nào nhưng về phía chị ta thì mù quáng đến mấy cũng nhận ra được. Hôm nay chị ý vận 1 chiếc quần bó, màu nâu nhạt, thay vì chiếc quần côn đen thường ngày hay mặc. Chỉ như thế thôi cũng đủ hiểu chị ta đang nung nấu một mưu đồ đen tối với anh Michael rồi. Chẳng có đứa con gái nào lại tự nhiên đi mặc quần bó sát mà không có lý do.

Cứ cho là họ đang chuẩn bị cho gian hàng trong Vũ Hội Mùa Đông. Nhưng chẳng có lý do gì mà chị Judith phải choàng tay qua lưng ghế của anh Michael như thế cả. Hơn nữa, trước giờ anh Michael vẫn thường giúp mình làm bài tập Đại số trong tiết Năng khiếu và Tài năng nhưng giờ thì không thể nữa... bởi chị Judith đã độc chiếm anh ấy mất rồi. Mình nghĩ chắc chắn anh ấy cũng không thích bị quấy rầy liên tục kiểu đó đâu.

Còn nữa, chị ta hoàn toàn không có quyền chĩa mũi vào việc riêng của mình. Chị ta biết cóc khô gì về mình.

Thế mà cũng ngồi xun xoe nghe lỏm được câu chuyện giữa mình với Lilly rồi xuýt xoa thương hại cho Kenny. Lúc đó Lilly đang rối rít xin lỗi vì không lường trước được hậu quả từ cú điện thoại dở người của Kenny. Còn gì nữa đâu mà lường, khi mà Kenny đã tự động "bắc loa" đi gào rống khắp cái hành lang tầng 3 ngày hôm nay. Ôi giời, chết mất thôi!!!

"Tội nghiệp cậu bạn đó!" - chị Judith nói - "Chị đã nghe thấy những gì cậu ấy nói với em ở ngoài hành lang. Lúc đấy chị đang ở trong phòng thí nghiệm Hóa. Mà cậu ý nói gì nhỉ..."Mình không cần biết liệu cậu có tình cảm như mình không, nhưng Mia, mình vẫn sẽ luôn luôn yêu cậu"... đại loại như thế đúng không?"

Mình chẳng nói gì cả. Bởi mình đang bận tưởng tượng ra cảnh chị ta bị một cái bút chì chọc vào chính giữa trán.

"Thật lãng mạn! Ai cũng nhận ra được hẳn cậu ấy phải yêu em nhiều lắm" - chị ta chúm chím.

Vấn đề là ở chỗ đó! Tất cả mọi người đều cho rằng việc làm của Kenny thật dễ thương. Nhưng mình thì không hề thấy thế. Không một chút nào! Không một mảy may! Nếu không muốn nói là việc đấy làm mình phát khiếp lên! Đời mình lại có lúc xấu hổ như vậy cơ chứ!

Mặc dù trước giờ mình đã trải qua không ít tình huống cay đắng nghẹn ngào, đặc biệt là từ khi mấy chuyện công chúa này bắt đầu.

Nhưng xem ra mình là người duy nhất ở cái trường này nghĩ rằng hành động của Kenny là sai trái.

"Cậu ấy rõ ràng rất biết cách bộc lộ tình cảm của mình" - đến Lilly cũng hoàn toàn đứng về phía Kenny trong vụ này - "Chứ không như một số người."

Phải nói là điều này khiến mình phát rồ! Vì kể từ khi bắt đầu viết cuốn nhật kí này, mình cũng đã bộc lộ cảm xúc rất tốt đấy chứ. Mình luôn luôn viết vào đây chính xác những gì mình cảm nhận.

Vấn đề chỉ là mình không thể nói ra bằng lời thôi.

Và rồi... bất ngờ anh Michael đột nhiên đứng về phía mình, chống lại em gái anh ấy. Khi đó không biết ai mới là người ngã ngửa: Lilly, chị Judith Gershner hay chính là mình.

"Việc Mia không đi lăng quăng và hét ầm lên giữa hành lang những suy nghĩ của mình," - anh Michael nói - "không có nghĩa là cô ấy không biết cách biểu lộ tình cảm."

Sao anh ấy lại có phản ứng như thế nhỉ? Sao anh ấy lại có thể diễn đạt chính xác thành lời những gì mình đang suy nghĩ (mà chưa biết phải nói thế nào)? Đó chính là lý do mình yêu anh ấy. Ai lại không yêu một người như thế chứ?

"Đúng!" - mình quay sang hả hê nhìn Lilly.

"Nhưng ít ra cậu cũng nên nói câu gì đó với cậu ấy chứ" - Lilly luôn tỏ ra hằn học mỗi khi anh Michael đứng về phía mình. Đặc biệt là những lúc cậu ấy đả kích mình về chuyện không chịu thành thật với tình cảm của chính mình - "Thay vì bỏ cậu ấy đứng trơ trọi ở đấy."

"Vậy mình nên nói cái gì với cậu ấy đây?"

"Rằng cậu cũng yêu cậu ấy chứ sao" - Lilly nói.

TẠI SAO? Ai đó làm ơn nói cho mình biết TẠI SAO cô bạn thân nhất của mình không hiểu được rằng, có một số chủ đề nhạy cảm con người ta cần phải tránh nhắc tới trước mặt TẤT CẲ MỌI NGƯỜI TRONG LỚP NĂNG KHIẾU VÀ TÀI NĂNG NÀY, NHẤT LÀ KHI CÓ MẶT ANH TRAI CẬU ẤY???

Vấn đề là Lilly chưa hề xấu hổ về bất cứ điều gì xảy ra trong cuộc đời cậu ấy. Đơn giản là vì cậu ấy không hiểu thủng được ý nghĩa của từ xấu hổ.

"Nghe này..." - mình cố gắng nói bằng giọng bình tĩnh nhất có thể, mặc dù hai gò mà mình như đang muốn bốc cháy. Giờ thì mình không thể nói dối nữa rồi. Nhất là sau khi biết sự thật về cái lỗ mũi của mình! Lilly chưa nhận ra, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

"Mình thực sự rất trân trọng tình bạn giữa mình và Kenny." - với Lilly, mình cần phải thận trọng chọn từng từ ngữ một, nếu không muốn bị vặn vẹo chết thôi - "Nhưng tình yêu, ý mình là, tình yêu. Đó là một vấn đề quá lớn mà mình không, ý mình là, mình không..."

Mình chỉ biết nuốt nước bọt ừng ực, cố tìm từ thật thích hợp để diễn đạt ý cho đúng. Bởi mình nhận ra tất cả mọi người trong phòng, đặc biệt là anh Michael, đều đang dỏng tai lắng nghe và trân trân nhìn mình.

"Mình hiểu rồi." - Lilly nhắm mắt lại trầm tư - "Cậu sợ sự ràng buộc."

"Mình không sợ sự ràng buộc! Chỉ là..."

Nhưng đôi mắt đen láy của Lilly đã kịp hấp háy lên vẻ hí hửng. Cậu ta đã sẵn sàng để phân tích, mổ xẻ tâm lí cho mình - một trong những thú vui của cuộc đời Lilly.

"Chúng ta hãy cùng xem xét sự việc nhé!" - cậu ấy hoan hỉ nói - "Này nhé, một anh chàng vừa chạy khắp hành lang hét lên cho toàn trường biết về tình yêu mà cậu ấy dành cho cậu, còn cậu thì chỉ đứng trơ đó nhìn trân trối như một lô điểm D dội lên đầu vậy. Cậu lý giải điều này thế nào đây?"

"Đã bao giờ cậu nghĩ đến khả năng: lý do mình không nói yêu cậu ấy là bởi vì mình..."

Mình suýt nữa đã nói ra. Đúng vậy. Suýt nữa thôi mình đã xổ toẹt ra rằng mình không hề yêu đương Kenny cái nỗi gì.

Nhưng mình không thể. Bởi vì nếu mình làm như thế, chắc chắn chuyện này sẽ đến tai Kenny bằng nhiều kiểu, nhiều con đường. Và điều đó còn tệ hơn việc mình trực tiếp nói lời chia tay với cậu ấy nhiều. Mình không thể làm như vậy được.

Vì thế mình chữa lại: "Lilly, cậu hiểu rõ là mình không sợ sự ràng buộc mà. Ý mình là có rất nhiều người con trai khác mà mình..."

"Ồ thật sao?" - Lilly xem ra còn háo hức bội phần. Trông cậu ấy như đang diễn kịch trên sân khấu vậy. Mà khán giả chính là ông anh trai và bạn gái của anh ấy. "Cậu thử kể ra một cái xem nào."

"Một cái gì cơ?"

"Tên một người con trai mà cậu cảm thấy sẵn sàng ràng buộc cả đời này cùng người đó?"

"Cậu muốn gì đây - một danh sách à?" - mình hỏi đầy vẻ thách thức.

"Một danh sách thì càng tốt" - Lilly cũng không vừa.

Những anh chàng mà Mia Thermopolis sẵn sàng ràng buộc cả cuộc đời

1. Người sói trong X-men

2. Võ sĩ giác đấu

3. Will Smith

4. Tarzan trong phim hoạt hình Disney

5. Con ác thú trong Người đẹp và ác thú

6. Chàng chiến binh đầy quyến rũ trong Hoa Mộc Lan

7. Nhân vật do Brendan Fraser thủ vai trong Xác ướp Ai Cập

8. Thiên thần

9. Tom trong phim Diara

10. Justin Baxendale

Nhưng danh sách này té ra lại không hề ổn chút nào, bởi Lilly đã đem nó ra mổ xẻ và phân tích. Cuối cùng theo như kết luận của cậu ấy thì phân nữa trong số đó chỉ là nhân vật trong phim hoạt hình, còn lại một là ma cà rồng, một bị đột biến và có khả năng phóng phi tiêu từ các đốt ngón tay.

Thật ra trừ Will Smith và Justin Baxendale - anh chàng đẹp trai năm cuối mới chuyển từ trường Trinity sang và được rất nhiều cô gái ở trường Trung học Albert Einstein thích - thì tất cả những anh chàng mình liệt kê ra đều là những nhân vật viễn tưởng. Rõ ràng việc mình không thể kể nổi tên một anh chàng mà mình thực sự muốn sống trọn đời - một người thực sự tồn tại - cũng nói lên được đôi điều.

Tất nhiên không ai biết được sự thật là người con trai mình thích đang có mặt trong cái phòng này, bên cạnh bạn gái của anh ấy. Vì thế mình không thể kể tên anh ấy ra.

Ồ, không. Không ai nghĩ ra được chuyện đó.

Họ chỉ rút ra được một điều là: mình suy nghĩ quá viển vông, và mình không có khả năng ràng buộc với bất kỳ ai.

Lilly nói nếu mình không hạ bớt các tiêu chuẩn chọn bạn trai xuống thì đường tình duyên của mình sẽ cực kỳ trắc trở.

Với những gì đang diễn ra thì đúng là như vậy đấy.

Kenny vừa ném cho mình một tờ giấy:

Mia - mình xin lỗi về những gì vừa xảy ra ở hành lang. Mình biết là mình đã làm cho cậu xấu hổ. Đôi khi mình quên mất rằng mặc dù cậu là một công chúa, nhưng cậu vẫn rất nhút nhát. Mình xin hứa sẽ không báo giờ làm những chuyện tương tự nữa. Mình có thể chuộc lỗi với cậu bằng cách mời cậu ăn trưa tại nhà hàng Big Wong thứ năm tới được không? - Kenny

Và tất nhiên là mình đã đồng ý. Không phải vì có tình cảm đặc biệt với món bánh bao nhân rau của nhà hàng Big Wong. Cũng không phải vì mình không muốn mọi người nghĩ rằng mình sợ sự ràng buộc. Lại càng không phải vì mình có linh cảm rằng lần này, trong lúc ăn bánh bao với trà nóng, Kenny rốt cục sẽ mời mình đi dự Vũ Hội Mùa Đông Không Phân Biệt Tôn Giáo.

Mình đồng ý bởi vì dù gì đi chăng nữa, mình cũng thật sự rất quý Kenny, và mình không muốn làm cậu ấy bị tổn thương.

Mọi người vẫn luôn cho rằng: một công chúa luôn phải làm điều hay lẽ phải để làm tấm gương cho thần dân mình noi theo. Nhưng kể cả nếu mình không phải công chúa thì mình vẫn sẽ làm như vậy.

Bài tập về nhà

Đại số: Ôn tập Câu hỏi cuối Chương 4-7

Tiếng Anh: bài luận cuối kỳ.

Văn minh Thế giới: Ôn tập Câu hỏi cuối Chương 5-9

Năng khiếu và Tài năng: không có gì

Tiếng Pháp: Ôn tập Câu hỏi cuối Chương 4-6

Sinh học: Ôn tập Câu hỏi cuối Chương 6-8


/118

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status