Bà Lâm bị 2 viên cảnh sát kéo ra những vẫn không ngừng giãy giụa, gào thét:
– Các người mau buông tôi ra, các người không cứu con gái tôi thì mau buông tôi ra tôi tự mình cứu, buông ra.
Mặc cho bà Lâm có giãy giụa ra sao 2 người vẫn 1 mực kéo đến nơi an toàn. Trong đám thây ma kia, cái thây ma nào mà chẳng là thân nhân của những người chạy thoát nạn. Nếu ai cũng như bà ta vậy chẳng phải tạo điều kiện cho đám thây ma hoành hành sao? Đó là chưa kể cảnh sát như họ cũng bị đổ máu quá nhiều.
Cả thành phố chìm trong hỗn loạn, tiếng gào rú của những thây ma, tiếng súng nổ liên tiếp được bắn ra vang dội cả 1 góc trời.
Đánh nhau 1 hồi đám thây ma còn sót lại không lao vào cắn xé nữa mà chọn phương án bỏ chạy, lách mình trốn vào những ngõ hẻm nhỏ. Những viên cảnh sát phải phân tán nhau ra lục soát từng ngõ ngách 1 tránh để thoát 1 thây ma nào. Chỉ là những cái thây ma đó cũng quá là thông minh, trước khi cảnh sát tìm được chúng đã bị chúng tấn công.
Đứng ở ngoài xa quan sát Liên Thảo cũng phần nào nắm rõ được tình hình, nhìn thấy cảnh sát thay người dân tiêu diệt thây ma, cô đã rất vui vì ít ra mẹ cô cũng đã đảm bảo được an toàn. Nhưng với tình hình này chỉ sợ cô chưa được gặp anh đã phải bỏ mạng. Nội tâm rung lên từng hồi lo sợ, đôi mắt luôn luôn cảnh tỉnh quan sát xung quanh. Cảm thấy trốn ở đây không còn an toàn nữa nhưng cô cũng thật sự không biết ở đâu mới là an toàn hơn đây.
Liếc thấy phía trên có vài cái thây ma đang tìm đường bỏ chạy tìm chỗ trốn, không hiểu vì sao cô lại đứng dậy bỏ chạy theo chúng, có lẽ trong hoàn cảnh này cô và chúng cũng bị coi là đồng loại của nhau rồi.
Đám thây ma quay lại nhìn thấy cô chạy theo thì cũng gật gật đầu đồng loạt chạy. Chỉ là chưa chạy được bao xa thì đằng sau những phát súng đồng loạt vang lên:
– Đoàng, đoàng, đoàng….
Vài cái ngã xuống, vài cái rẽ mình vào những ngõ ngách bỏ trốn. Còn riêng cô chí ít nhận thức vẫn chưa bị ăn mòn trông thấy 1 góc khá khuất cô liền vội vàng lách mình vào đó trốn. Tại sao cô lại ngốc nghếch không nghĩ ra càng đông người chạy càng dễ phát hiện, có lẽ vì quá hỗn loạn mà chẳng kịp suy nghĩ gì.
Phía kia 3 viên cảnh sát chia nhau ra tìm, 2 người tìm ở những ngõ ngách còn 1 người thì đang đi lại về phía này.
Mỗi tiếng bước chân dần lại gần là trái tim của cô lại đập mạnh hơn 1 nhịp. Làm sao đây ai sẽ xuất hiện cứu cô thoát khỏi tình cảnh này chứ? Trong trí nhớ hiện lên từng hình ảnh những lúc cô gặp nạn là anh lại xuất hiện kịp lúc bảo vệ cô, bây giờ anh còn kịp lúc bảo vệ cô không?
Tiếng chân chuẩn bị đến nơi cô trốn thì đột nhiên xoay hướng chạy vào ngõ hẹp bên cạnh. Như được giải thoát cô khẽ thở phào trong thầm lặng, sợ vị cảnh sát nghe thấy quay lại.
He hé ánh mắt nhìn ra bên ngoài không thấy có ai, liếc thấy phía trước là 1 căn nhà trống mở toang, cô có thể dấu mình trốn trong đó chờ nạn qua đi. Có lẽ Liên Thảo không biết hôm nay đã là ngày cuối cùng của cô, trước khi ánh dương biến mất mọi thứ chìm vào bóng đêm thì thời gian dành cho cô cũng hết.
Vội vàng rời khỏi chỗ trốn, chỉ là cô mới chạy được 1 nửa quãng đường thì đằng kia 1 tên cảnh sát đã trông thấy cô.
Tiếng súng bắn ra như xé gió, còn cô thì đứng yên như bất động, quá muộn rồi đôi mắt khẽ nhắm. Chết thôi mà đó cũng là điều cô đã xác định trước nhưng vì sao trong lòng cô 1 nỗi tiếc nuối vẫn không ngừng cuộn trào, phải chăng là vì cô đã không thể chờ anh quay về.
“Phập” viên đạn đó bị người bắt gọn, lòng bàn tay khẽ cử động thả ra chỉ còn là đám bụi nhỏ. Tên cảnh sát đó như không tin vào những gì mình nhìn thấy, sao có thể thế được? Rốt cuộc thế gian này còn tồn tại những năng lực siêu nhiên sao? Không để tên cảnh sát đó suy nghĩ lâu chỉ trong nháy mắt người đó đã xuất hiện trước mắt và chỉ 1 cái vung tay linh hồn đã bị rút ra, giọng người trầm lãnh vang lên:
– Ngươi thật đáng chết.
Và ngay sau đó lại thêm 1 linh hồn bị hồn phiêu phách tán.
– Các người mau buông tôi ra, các người không cứu con gái tôi thì mau buông tôi ra tôi tự mình cứu, buông ra.
Mặc cho bà Lâm có giãy giụa ra sao 2 người vẫn 1 mực kéo đến nơi an toàn. Trong đám thây ma kia, cái thây ma nào mà chẳng là thân nhân của những người chạy thoát nạn. Nếu ai cũng như bà ta vậy chẳng phải tạo điều kiện cho đám thây ma hoành hành sao? Đó là chưa kể cảnh sát như họ cũng bị đổ máu quá nhiều.
Cả thành phố chìm trong hỗn loạn, tiếng gào rú của những thây ma, tiếng súng nổ liên tiếp được bắn ra vang dội cả 1 góc trời.
Đánh nhau 1 hồi đám thây ma còn sót lại không lao vào cắn xé nữa mà chọn phương án bỏ chạy, lách mình trốn vào những ngõ hẻm nhỏ. Những viên cảnh sát phải phân tán nhau ra lục soát từng ngõ ngách 1 tránh để thoát 1 thây ma nào. Chỉ là những cái thây ma đó cũng quá là thông minh, trước khi cảnh sát tìm được chúng đã bị chúng tấn công.
Đứng ở ngoài xa quan sát Liên Thảo cũng phần nào nắm rõ được tình hình, nhìn thấy cảnh sát thay người dân tiêu diệt thây ma, cô đã rất vui vì ít ra mẹ cô cũng đã đảm bảo được an toàn. Nhưng với tình hình này chỉ sợ cô chưa được gặp anh đã phải bỏ mạng. Nội tâm rung lên từng hồi lo sợ, đôi mắt luôn luôn cảnh tỉnh quan sát xung quanh. Cảm thấy trốn ở đây không còn an toàn nữa nhưng cô cũng thật sự không biết ở đâu mới là an toàn hơn đây.
Liếc thấy phía trên có vài cái thây ma đang tìm đường bỏ chạy tìm chỗ trốn, không hiểu vì sao cô lại đứng dậy bỏ chạy theo chúng, có lẽ trong hoàn cảnh này cô và chúng cũng bị coi là đồng loại của nhau rồi.
Đám thây ma quay lại nhìn thấy cô chạy theo thì cũng gật gật đầu đồng loạt chạy. Chỉ là chưa chạy được bao xa thì đằng sau những phát súng đồng loạt vang lên:
– Đoàng, đoàng, đoàng….
Vài cái ngã xuống, vài cái rẽ mình vào những ngõ ngách bỏ trốn. Còn riêng cô chí ít nhận thức vẫn chưa bị ăn mòn trông thấy 1 góc khá khuất cô liền vội vàng lách mình vào đó trốn. Tại sao cô lại ngốc nghếch không nghĩ ra càng đông người chạy càng dễ phát hiện, có lẽ vì quá hỗn loạn mà chẳng kịp suy nghĩ gì.
Phía kia 3 viên cảnh sát chia nhau ra tìm, 2 người tìm ở những ngõ ngách còn 1 người thì đang đi lại về phía này.
Mỗi tiếng bước chân dần lại gần là trái tim của cô lại đập mạnh hơn 1 nhịp. Làm sao đây ai sẽ xuất hiện cứu cô thoát khỏi tình cảnh này chứ? Trong trí nhớ hiện lên từng hình ảnh những lúc cô gặp nạn là anh lại xuất hiện kịp lúc bảo vệ cô, bây giờ anh còn kịp lúc bảo vệ cô không?
Tiếng chân chuẩn bị đến nơi cô trốn thì đột nhiên xoay hướng chạy vào ngõ hẹp bên cạnh. Như được giải thoát cô khẽ thở phào trong thầm lặng, sợ vị cảnh sát nghe thấy quay lại.
He hé ánh mắt nhìn ra bên ngoài không thấy có ai, liếc thấy phía trước là 1 căn nhà trống mở toang, cô có thể dấu mình trốn trong đó chờ nạn qua đi. Có lẽ Liên Thảo không biết hôm nay đã là ngày cuối cùng của cô, trước khi ánh dương biến mất mọi thứ chìm vào bóng đêm thì thời gian dành cho cô cũng hết.
Vội vàng rời khỏi chỗ trốn, chỉ là cô mới chạy được 1 nửa quãng đường thì đằng kia 1 tên cảnh sát đã trông thấy cô.
Tiếng súng bắn ra như xé gió, còn cô thì đứng yên như bất động, quá muộn rồi đôi mắt khẽ nhắm. Chết thôi mà đó cũng là điều cô đã xác định trước nhưng vì sao trong lòng cô 1 nỗi tiếc nuối vẫn không ngừng cuộn trào, phải chăng là vì cô đã không thể chờ anh quay về.
“Phập” viên đạn đó bị người bắt gọn, lòng bàn tay khẽ cử động thả ra chỉ còn là đám bụi nhỏ. Tên cảnh sát đó như không tin vào những gì mình nhìn thấy, sao có thể thế được? Rốt cuộc thế gian này còn tồn tại những năng lực siêu nhiên sao? Không để tên cảnh sát đó suy nghĩ lâu chỉ trong nháy mắt người đó đã xuất hiện trước mắt và chỉ 1 cái vung tay linh hồn đã bị rút ra, giọng người trầm lãnh vang lên:
– Ngươi thật đáng chết.
Và ngay sau đó lại thêm 1 linh hồn bị hồn phiêu phách tán.
/99
|