“Người ngất rồi?”
“Vâng, bây giờ vào phòng nào.”
Trên hành lang tối sâu thăm thẳm, có hai người khe khẽ nói nhỏ, do ngọn đèn quá mờ nên không thấy rõ diện mạo, chỉ có thể theo thanh âm và hình dáng thân thể mà nhìn ra là một nam và một nữ.
“Tôi dùng lượng thuốc lớn gấp đôi so với những tình huống bình thường, không nghĩ tới anh ấy có thể khống chế được thời gian dài như vậy!” Ngữ khí người đàn ông mang ý vị sâu xa, hình như có tán thưởng cũng có thở dài.
“Ai bảo anh ấy là Lucifer!” Người phụ nữ không hề chần chờ nói tiếp, thanh âm không tự giác lên cao, không che giấu được sự hân hoan cùng tự hào, giống như người đàn ông trong phòng mà bọn họ đang nói tới chính là trời của cô ta cũng là hết thảy sinh mệnh của cô ta.
Người đàn ông nâng cánh tay lên, hẳn là nhìn đồng hồ, trầm giọng nói, “Có thể, một lúc nữa dược hiệu sẽ bắt đầu phát huy tác dụng, kế tiếp cứ theo kế hoạch mà tiến hành, cẩn thận một chút, cho dù anh ấy rơi vào tình huống thần chí không rõ ràng cũng không thể khinh thường.”
“Yên tâm, tôi hiểu được.” Người phụ nữ nhẹ nhàng xoay người rời đi, dáng người uyển chuyển, khuôn mặt ngây thơ, đúng là Nhã Di với một thân lễ phục màu vàng nhạt.
“Dịch Huân ca ca! Dịch Huân ca ca! Tỉnh tỉnh.” Bàn tay nhỏ bé non mềm nhẹ nhàng đẩy đẩy cánh tay rắn chắc của người đàn ông.
“Ân…” Cố Dịch Huân thân thủ nhu nhu cái trán, cảm thấy cảm giác hỗn loạn dịu đi một chút, hai tay đang đặt bên người dùng một chút lực để chống thân thể ngồi tựa vào đầu giường, mắt phượng mở một nửa nhìn bốn phía chung quanh cùng hoàn cảnh hiện tại, trong con mắt lợi hại chợt léo qua một tia nghi ngờ.
“Uống nhiều rượu như vậy, nên bị say? Còn té xỉu ở dưới lầu, rất mất mặt nga.” Lộ Diêu hơi lè đầu lưỡi, trách cứ Cố Dịch Huân, “Đứng lên uống nước đi.”
Cố Dịch Huân lúc này cảm thấy cả người như có lửa nóng miệng khô lưỡi khô, liền kéo bàn tay cầm ly nước ấm của Lộ Diêu xuống, “Đừng náo loạn?” Thanh âm vẫn có chút ám ách, ngăn cản.
“Em… Em nào có?” Lộ Diêu làm động tác cúi đầu đặt ly nước xuống, trên mặt cười lại nhiễm một tầng mây hồng, rõ ràng lo lắng bắt chước không đủ.
“Không có? Rất tốt, đến đây chúng ta làm một chút chuyện yêu đương đi!” Nhìn bộ dáng cô gái nhỏ xinh đẹp quyến rũ, dưới thân Cố Dịch Huân liều trại đã sớm nổi lên cao cao. Bàn tay mang theo lửa nóng cầm cánh tay mảnh khảnh của Lộ Diêu mãnh lực kéo xuống bên người, chiếc váy trên người Lộ Diêu lúc này tuy là có chết cũng không cho mở chiếc nơ hình con bướm, nhưng với động tác kia đã chảy xuống bên chân, bên trong là váy ngủ siêu ngắn bằng ren đen gợi cảm toàn bộ lộ ra ngoài không khí.
Lộ Diêu ngã vào trên người Cố Dịch Huân, vào trong ngực trần của anh, thân thể giống như không có xương bám vào trên người người đàn ông, làm cho người đàn ông chìm đắm trong cảm giác mềm mại. Tứ chi mảnh khảnh nhìn một cái không sót gì, trước ngực mềm mại phập phồng như ẩn như hiện, váy ngủ ren căn bản là không che được thân thể trơn mềm trắng nõn của cô, hoặc phải nói là váy ngủ kia mặc trên người vốn không phải muốn che lấp thân thể, càng xác thực rằng nó chỉ dùng để… Đốt lửa!
Cố Dịch Huân hơi tỉnh lại một chút cố gắng dùng ý chí để áp chế dục vọng, nhưng lửa nóng bỗng như núi lửa hoàn toàn bùng nổ, dòng nham thạch cực nóng nóng chảy đem hết thảy đốt thành tro bụi, ôm Lộ Diêu xoay người một cái đem cô đặt ở dưới thân.
Váy ren đen khêu gợi bị xé thành các mảnh nhỏ, bàn tay mang theo ma lực lướt qua gây từng đợt tê dại run rẩy, ở dưới bàn tay điêu luyện của Cố Dịch Huân, phủ xuống từng chỗ, người phụ nữ rất nhanh liền bị hòa thành một dòng xuân thủy, nhu thuận như một con mèo nhỏ từa vào vai anh nhẹ giọng ngâm nga, hai chân trắng mịn khẩn cấp bò lên thắt lưng người đàn ông, càng không ngừng dùng sức vòng nhanh và cọ xát, nơi tròn trịa bắt đầu hướng lên phía trên, thỉnh thoảng dùng huyệt khẩu đã muốn ướt át cọ xát vào lửa nóng cứng như sắt thép của người đàn ông.
“Câu dẫn anh, ân?” Ánh mắt Cố Dịch Huân bị một mảnh mông lung bao phủ, vô cùng kinh ngạc trước sự nhiệt tình của cô gái nhỏ, nhưng thân thể khát vọng đã không thể nghĩ nhiều, thắt lưng hạ xuống một cái thật sâu nhập vào nơi ẩm ướt ngày nhớ đêm mong kia.
“A…” Lộ Diêu thoải mái thở dài một tiếng, nghe được lời nói của Cố Dịch Huân khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm hồng nhuận, nhưng không giống như lúc trước vùi đầu vào trong ngực hoặc bên cổ màu đồng của Cố Dịch Huân quyết làm đà điểu, mà là chủ động dâng lên đôi môi đỏ mọng, vươn cái lưỡi linh hoạt nhẹ nhàng mà liếm hôn bạc môi của người đàn ông, muốn cậy mở làm anh hoan nghênh cô vào thành tuần tra.
Người phụ nữ say mê trong động tác kịch liệt mà cuồng dã như mãnh thú của người đàn ông, thất thần thì thào tên của người đàn ông, “Dịch Huân… Dịch Huân…”, một tiếng gọi triền miên mà ai uyển, bao hàm sự thâm tình.
Lý trí Cố Dịch Huân đang bay lên chín tầng mây lại tại tiếng gọi này mà quay lại, Dịch Huân? Đột nhiên thân thể cứng đờ, tất cả động tác đều ngừng lại, mắt phượng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kiều mỵ đang cười ở trong lòng, vẫn không nhúc nhích.
“Ân… Làm sao vậy? Vì sao lại dừng lại?” Lộ Diêu cau mày nũng nịu hỏi, lúc này cô cũng sắp đến lại dừng lại, làm cho cô khó chịu càng không ngừng vặn vẹo thân thể.
Cố Dịch Huân vẫn không nhúc nhích như trước, chống thân thể lên phía trên người phụ nữ, trong con ngươi lợi hại léo ra ánh sáng, làm cho người ta không thấy rõ được.
“Dịch Huân…” Thanh âm ủy khuất lại mang theo cả khóc nức nở cùng ôn nhu, nhẹ nhàng, “Làm cho người ta ra thôi ~~” Cố Dịch Huân nhưng lại ngoài dự đoán lập tức bức ra ngoài.
Người phụ nữ dưới thân kinh ngạc trợn to đôi thủy quang ngập sương mù nhìn về phía Cố Dịch Huân, biểu tượng nam tính của anh vẫn cứng rắn đứng thẳng như cũ, khoảng cách gần như thế cô thậm chí có thể cảm giác được độ ấm cùng mạch máu đang nhảy lên trên lửa nóng của anh, nhưng là anh lại đột nhiên rời đi. Nghĩ đến người đàn ông hẳn là chán ghét tư thế này, Lộ Diêu nhu thuận đến ngồi chồm hỗm trước người người đàn ông, miệng anh đào nhỏ khẽ nhếch, hướng lửa nóng của người đàn ông cúi thân xuống…
Lộ Diêu nổi giận đùng đùng chạy ra khỏi phòng yến hội huy hoàng, mới đi khỏi cửa lớn không quá vài bước chân, thân thể đột nhiên bị một đôi cánh tay lớn giam cầm lại, tiếp theo chóp mũi truyền đến một trận mùi gay gay, còn chưa phản ứng được đây là xảy ra chuyện gì, bóng tối đã nuốt sống mọi ý chí tồn tại của cô.
Thân thể tinh tế cuộn tròn trên sàn nhà lạnh như băng, không thể xác định rõ hoàn cảnh xung quanh, lan khắp thân thể là cảm giác lạnh lẽo làm người phụ nữ nằm trên mặt đất phải rùng mình, ý thức dần dần sáng tỏ.
Lộ Diêu mở mắt ra chỉ thấy bốn phía là một mảnh bóng tối không có thứ gì khác, muốn hoạt động thân thể đã chết lặng một chút, lại phát hiện tay bị trói ở sau lưng, chân cũng bị dây thừng trói chặt, không thể động đậy. Tình huống bị động như thế làm cho cô kinh hãi không thôi, thân thể vì sợ hãi mà run lên nhè nhẹ, yết hầu phát ra tiếng rên nhỏ. Cẩn thận nhớ lại, dường như từ lúc chính mình đi ngoài khách sạn liền không còn ý thức nữa, không biết chính mình đã ngủ bao lâu, ca ca cùng… Tên xú nam nhân kia có phát hiện không thấy mình hay không?
“Ba!” Cùng với tiếng vang thanh thúy của chốt mở trong phòng nhất thời đèn đuốc cũng sáng trưng. Ánh sáng xuất hiện thình lình như đâm vào mắt làm Lộ Diêu phải nhắm hai mắt lại, thẳng đến khi thích ứng với ánh sáng trong phòng mới chậm rãi mở to mắt.
Trong gian phòng này chỉ có một cách cửa để liên kết với bên ngoài, thậm chí ngay cả cửa sổ cũng không có, trong phòng trống không cái gì cũng không có, căn bản không có biện pháp nào để dựa vào cảnh sắc ngoài phòng và cách bài trí bên trong mà phán đoán đây là nơi nào và tình huống hiện tại là sao, mặt mày Lộ Diêu càng nhăn chặt lại.
“Lộ tiểu thư thưởng thức đủ chưa?” Thanh âm chói tai xa lạ của người đàn ông truyền đến, Lộ Diêu lúc này mới phát hiện trong phòng còn có những người khác, nguyên lai người đàn ông vẫn ngồi ở góc tối trong gian phòng.
“Anh là ai? Vì sao bắt tôi?” Lộ Diêu dùng hết sức để ngăn chặn sự run rẩy trong thanh âm, nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế dựa.
“Nếu Lộ tiểu thư tỉnh vậy mời cùng tôi xem thứ này đi.” Câu trả lời cũng không phải câu hỏi của cô, người đàn ông đứng lên đi tới, mặt dùng mặt nạ bảo hộ che lại nên không nhìn thấy, chỉ lộ ra một đôi mắt dài nhỏ, thân ảnh cao ngất hơi gầy. Chậm rãi đi tới gần Lộ Diêu, giải khai dây thừng trên chân cô, tay lại vẫn bị trói như cũ.
“Tôi có thể cho anh tiền, anh thả tôi ra.” Trong nháy mắt người đàn ông động đến mình thân thể Lộ Diêu liền co rúm lại một chút, đôi hạnh nhân trong suốt yên lặng nhìn về phía mặt nạ bảo hộ của người đàn ông lộ ra ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Đi thôi, không cần có ý đồ đào tẩu, bằng không cô sẽ hối hận.” Ngữ khí người đàn ông che mặt tĩnh như cục diện đáng buồn hiện tại vậy.
“Anh rốt cuộc muốn thế nào?”
“Lộ tiểu thư không cần khẩn trương, sau khi xem xong nhất định sẽ thả cô đi.”
Muốn cô xem cái gì?! Lộ Diêu mở to hai mắt nhìn, làn da người đàn ông màu đồng, làn da người phụ nữ lại trắng nõn, ở trong mắt cô xem ra thật chói mắt, một đoạn không tiếng động nhưng rõ ràng là người đàn ông cùng người phụ nữ đang biểu diễn vũ điệu nguyên thủy lại xấu xí đến như vậy. Nhìn trên màn hình là hình ảnh hai người cùng dây dưa một chỗ, cùng khỏa thân, trong đôi mắt đẹp dâng đầy bất khả tư nghị, người đàn ông luôn miệng nói yêu thương chính mình kia thế nhưng có thể ở thời điểm chính mình tức giận rời đi sau đó lại chẳng quan tâm, ngược lại còn cùng một người phụ nữ khác liều chết triền miên! Đầu óc đàn ông thật sự được quy định bởi nửa thân dưới sao?
Tuy rằng biết hai người lúc trước nhất định cũng làm qua, bằng không cũng sẽ không có đứa nhỏ, nhưng là khi chân chính nhìn thấy lại là hai cảm giác hoàn toàn khác, thị giác bị kích thích mãnh liệt làm cho tâm cô đau đến chết lặng. Cố Dịch Huân, anh là tên hỗn đản, kẻ lừa đảo!
“Trói tôi tới nơi này vì muốn tôi xem cái này sao?” Thanh âm Lộ Diêu mơ hồ vô lực.
“Cảm giác như thế nào?” Thanh âm của người đàn ông trầm lặng giống như không khí, có chút không được vui sướng vì chưa đạt tới mục đích.
“Như anh mong muốn. Bây giờ tôi có thể đi sao?”
“Tôi đưa cô đi.” Người đàn ông bịt kín hai mắt Lộ Diêu, mang theo cô chậm rãi đi về phía trước.
“Chi…” Tiếng phanh xe đột ngột ở đầu đường vào lúc rạng sáng vắng vẻ lại càng chói tai hơn, một chiếc xe tải màu trắng dừng ở ven đường, có người rơi từ trên xe xuống dưới, trong nháy mắt bánh xe liền xoay làm chiếc xe rời đi như lúc đến đều là nhanh chóng biến mất trong bóng đêm mênh mang.
Lộ Diêu ngã ngồi bên lề đường, đầu gối và da thịt mềm mại trên cái mông nhỏ đều bị cọ xát với mặt đường cứng rắn gây thương tổn, trên miệng vết thương còn dính đất cát, vết máu theo da thịt trắng nõn mềm nhẵn chảy xuống, nhìn chật vật đến ghê người. Cố kiềm nén đau đớn do vết thương mang lại, Lộ Diêu kéo miếng vải đen bịt kín trên mắt xuống, cúi đầu nhìn chiếc CD mà khi xuống xe người đàn ông che mặt nhét vào trong tay cô, nước mắt lúc này mới như từng hạt châu tuôn rơi không cách nào kiểm soát, một hạt lại một hạt rơi trên mặt đường nhựa, choáng váng nhìn ánh sáng phát ra từ chiếc CD trong tay. Lưu lại làm kỷ niệm? Kỷ niệm cái gì chứ?
Lộ Diêu liền ngơ ngác ôm quyền ngồi trên hè đường không biết suy nghĩ việc gì, thẳng đến khi mặt trời bắt đầu lên cao, dòng xe cộ trên đường đông dần lên, mới đứng lên hoạt động tứ chi cứng ngắc, hướng về nơi có kiến trúc cao ngất trong mây mà đi đến.
“Vâng, bây giờ vào phòng nào.”
Trên hành lang tối sâu thăm thẳm, có hai người khe khẽ nói nhỏ, do ngọn đèn quá mờ nên không thấy rõ diện mạo, chỉ có thể theo thanh âm và hình dáng thân thể mà nhìn ra là một nam và một nữ.
“Tôi dùng lượng thuốc lớn gấp đôi so với những tình huống bình thường, không nghĩ tới anh ấy có thể khống chế được thời gian dài như vậy!” Ngữ khí người đàn ông mang ý vị sâu xa, hình như có tán thưởng cũng có thở dài.
“Ai bảo anh ấy là Lucifer!” Người phụ nữ không hề chần chờ nói tiếp, thanh âm không tự giác lên cao, không che giấu được sự hân hoan cùng tự hào, giống như người đàn ông trong phòng mà bọn họ đang nói tới chính là trời của cô ta cũng là hết thảy sinh mệnh của cô ta.
Người đàn ông nâng cánh tay lên, hẳn là nhìn đồng hồ, trầm giọng nói, “Có thể, một lúc nữa dược hiệu sẽ bắt đầu phát huy tác dụng, kế tiếp cứ theo kế hoạch mà tiến hành, cẩn thận một chút, cho dù anh ấy rơi vào tình huống thần chí không rõ ràng cũng không thể khinh thường.”
“Yên tâm, tôi hiểu được.” Người phụ nữ nhẹ nhàng xoay người rời đi, dáng người uyển chuyển, khuôn mặt ngây thơ, đúng là Nhã Di với một thân lễ phục màu vàng nhạt.
“Dịch Huân ca ca! Dịch Huân ca ca! Tỉnh tỉnh.” Bàn tay nhỏ bé non mềm nhẹ nhàng đẩy đẩy cánh tay rắn chắc của người đàn ông.
“Ân…” Cố Dịch Huân thân thủ nhu nhu cái trán, cảm thấy cảm giác hỗn loạn dịu đi một chút, hai tay đang đặt bên người dùng một chút lực để chống thân thể ngồi tựa vào đầu giường, mắt phượng mở một nửa nhìn bốn phía chung quanh cùng hoàn cảnh hiện tại, trong con mắt lợi hại chợt léo qua một tia nghi ngờ.
“Uống nhiều rượu như vậy, nên bị say? Còn té xỉu ở dưới lầu, rất mất mặt nga.” Lộ Diêu hơi lè đầu lưỡi, trách cứ Cố Dịch Huân, “Đứng lên uống nước đi.”
Cố Dịch Huân lúc này cảm thấy cả người như có lửa nóng miệng khô lưỡi khô, liền kéo bàn tay cầm ly nước ấm của Lộ Diêu xuống, “Đừng náo loạn?” Thanh âm vẫn có chút ám ách, ngăn cản.
“Em… Em nào có?” Lộ Diêu làm động tác cúi đầu đặt ly nước xuống, trên mặt cười lại nhiễm một tầng mây hồng, rõ ràng lo lắng bắt chước không đủ.
“Không có? Rất tốt, đến đây chúng ta làm một chút chuyện yêu đương đi!” Nhìn bộ dáng cô gái nhỏ xinh đẹp quyến rũ, dưới thân Cố Dịch Huân liều trại đã sớm nổi lên cao cao. Bàn tay mang theo lửa nóng cầm cánh tay mảnh khảnh của Lộ Diêu mãnh lực kéo xuống bên người, chiếc váy trên người Lộ Diêu lúc này tuy là có chết cũng không cho mở chiếc nơ hình con bướm, nhưng với động tác kia đã chảy xuống bên chân, bên trong là váy ngủ siêu ngắn bằng ren đen gợi cảm toàn bộ lộ ra ngoài không khí.
Lộ Diêu ngã vào trên người Cố Dịch Huân, vào trong ngực trần của anh, thân thể giống như không có xương bám vào trên người người đàn ông, làm cho người đàn ông chìm đắm trong cảm giác mềm mại. Tứ chi mảnh khảnh nhìn một cái không sót gì, trước ngực mềm mại phập phồng như ẩn như hiện, váy ngủ ren căn bản là không che được thân thể trơn mềm trắng nõn của cô, hoặc phải nói là váy ngủ kia mặc trên người vốn không phải muốn che lấp thân thể, càng xác thực rằng nó chỉ dùng để… Đốt lửa!
Cố Dịch Huân hơi tỉnh lại một chút cố gắng dùng ý chí để áp chế dục vọng, nhưng lửa nóng bỗng như núi lửa hoàn toàn bùng nổ, dòng nham thạch cực nóng nóng chảy đem hết thảy đốt thành tro bụi, ôm Lộ Diêu xoay người một cái đem cô đặt ở dưới thân.
Váy ren đen khêu gợi bị xé thành các mảnh nhỏ, bàn tay mang theo ma lực lướt qua gây từng đợt tê dại run rẩy, ở dưới bàn tay điêu luyện của Cố Dịch Huân, phủ xuống từng chỗ, người phụ nữ rất nhanh liền bị hòa thành một dòng xuân thủy, nhu thuận như một con mèo nhỏ từa vào vai anh nhẹ giọng ngâm nga, hai chân trắng mịn khẩn cấp bò lên thắt lưng người đàn ông, càng không ngừng dùng sức vòng nhanh và cọ xát, nơi tròn trịa bắt đầu hướng lên phía trên, thỉnh thoảng dùng huyệt khẩu đã muốn ướt át cọ xát vào lửa nóng cứng như sắt thép của người đàn ông.
“Câu dẫn anh, ân?” Ánh mắt Cố Dịch Huân bị một mảnh mông lung bao phủ, vô cùng kinh ngạc trước sự nhiệt tình của cô gái nhỏ, nhưng thân thể khát vọng đã không thể nghĩ nhiều, thắt lưng hạ xuống một cái thật sâu nhập vào nơi ẩm ướt ngày nhớ đêm mong kia.
“A…” Lộ Diêu thoải mái thở dài một tiếng, nghe được lời nói của Cố Dịch Huân khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm hồng nhuận, nhưng không giống như lúc trước vùi đầu vào trong ngực hoặc bên cổ màu đồng của Cố Dịch Huân quyết làm đà điểu, mà là chủ động dâng lên đôi môi đỏ mọng, vươn cái lưỡi linh hoạt nhẹ nhàng mà liếm hôn bạc môi của người đàn ông, muốn cậy mở làm anh hoan nghênh cô vào thành tuần tra.
Người phụ nữ say mê trong động tác kịch liệt mà cuồng dã như mãnh thú của người đàn ông, thất thần thì thào tên của người đàn ông, “Dịch Huân… Dịch Huân…”, một tiếng gọi triền miên mà ai uyển, bao hàm sự thâm tình.
Lý trí Cố Dịch Huân đang bay lên chín tầng mây lại tại tiếng gọi này mà quay lại, Dịch Huân? Đột nhiên thân thể cứng đờ, tất cả động tác đều ngừng lại, mắt phượng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kiều mỵ đang cười ở trong lòng, vẫn không nhúc nhích.
“Ân… Làm sao vậy? Vì sao lại dừng lại?” Lộ Diêu cau mày nũng nịu hỏi, lúc này cô cũng sắp đến lại dừng lại, làm cho cô khó chịu càng không ngừng vặn vẹo thân thể.
Cố Dịch Huân vẫn không nhúc nhích như trước, chống thân thể lên phía trên người phụ nữ, trong con ngươi lợi hại léo ra ánh sáng, làm cho người ta không thấy rõ được.
“Dịch Huân…” Thanh âm ủy khuất lại mang theo cả khóc nức nở cùng ôn nhu, nhẹ nhàng, “Làm cho người ta ra thôi ~~” Cố Dịch Huân nhưng lại ngoài dự đoán lập tức bức ra ngoài.
Người phụ nữ dưới thân kinh ngạc trợn to đôi thủy quang ngập sương mù nhìn về phía Cố Dịch Huân, biểu tượng nam tính của anh vẫn cứng rắn đứng thẳng như cũ, khoảng cách gần như thế cô thậm chí có thể cảm giác được độ ấm cùng mạch máu đang nhảy lên trên lửa nóng của anh, nhưng là anh lại đột nhiên rời đi. Nghĩ đến người đàn ông hẳn là chán ghét tư thế này, Lộ Diêu nhu thuận đến ngồi chồm hỗm trước người người đàn ông, miệng anh đào nhỏ khẽ nhếch, hướng lửa nóng của người đàn ông cúi thân xuống…
Lộ Diêu nổi giận đùng đùng chạy ra khỏi phòng yến hội huy hoàng, mới đi khỏi cửa lớn không quá vài bước chân, thân thể đột nhiên bị một đôi cánh tay lớn giam cầm lại, tiếp theo chóp mũi truyền đến một trận mùi gay gay, còn chưa phản ứng được đây là xảy ra chuyện gì, bóng tối đã nuốt sống mọi ý chí tồn tại của cô.
Thân thể tinh tế cuộn tròn trên sàn nhà lạnh như băng, không thể xác định rõ hoàn cảnh xung quanh, lan khắp thân thể là cảm giác lạnh lẽo làm người phụ nữ nằm trên mặt đất phải rùng mình, ý thức dần dần sáng tỏ.
Lộ Diêu mở mắt ra chỉ thấy bốn phía là một mảnh bóng tối không có thứ gì khác, muốn hoạt động thân thể đã chết lặng một chút, lại phát hiện tay bị trói ở sau lưng, chân cũng bị dây thừng trói chặt, không thể động đậy. Tình huống bị động như thế làm cho cô kinh hãi không thôi, thân thể vì sợ hãi mà run lên nhè nhẹ, yết hầu phát ra tiếng rên nhỏ. Cẩn thận nhớ lại, dường như từ lúc chính mình đi ngoài khách sạn liền không còn ý thức nữa, không biết chính mình đã ngủ bao lâu, ca ca cùng… Tên xú nam nhân kia có phát hiện không thấy mình hay không?
“Ba!” Cùng với tiếng vang thanh thúy của chốt mở trong phòng nhất thời đèn đuốc cũng sáng trưng. Ánh sáng xuất hiện thình lình như đâm vào mắt làm Lộ Diêu phải nhắm hai mắt lại, thẳng đến khi thích ứng với ánh sáng trong phòng mới chậm rãi mở to mắt.
Trong gian phòng này chỉ có một cách cửa để liên kết với bên ngoài, thậm chí ngay cả cửa sổ cũng không có, trong phòng trống không cái gì cũng không có, căn bản không có biện pháp nào để dựa vào cảnh sắc ngoài phòng và cách bài trí bên trong mà phán đoán đây là nơi nào và tình huống hiện tại là sao, mặt mày Lộ Diêu càng nhăn chặt lại.
“Lộ tiểu thư thưởng thức đủ chưa?” Thanh âm chói tai xa lạ của người đàn ông truyền đến, Lộ Diêu lúc này mới phát hiện trong phòng còn có những người khác, nguyên lai người đàn ông vẫn ngồi ở góc tối trong gian phòng.
“Anh là ai? Vì sao bắt tôi?” Lộ Diêu dùng hết sức để ngăn chặn sự run rẩy trong thanh âm, nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế dựa.
“Nếu Lộ tiểu thư tỉnh vậy mời cùng tôi xem thứ này đi.” Câu trả lời cũng không phải câu hỏi của cô, người đàn ông đứng lên đi tới, mặt dùng mặt nạ bảo hộ che lại nên không nhìn thấy, chỉ lộ ra một đôi mắt dài nhỏ, thân ảnh cao ngất hơi gầy. Chậm rãi đi tới gần Lộ Diêu, giải khai dây thừng trên chân cô, tay lại vẫn bị trói như cũ.
“Tôi có thể cho anh tiền, anh thả tôi ra.” Trong nháy mắt người đàn ông động đến mình thân thể Lộ Diêu liền co rúm lại một chút, đôi hạnh nhân trong suốt yên lặng nhìn về phía mặt nạ bảo hộ của người đàn ông lộ ra ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Đi thôi, không cần có ý đồ đào tẩu, bằng không cô sẽ hối hận.” Ngữ khí người đàn ông che mặt tĩnh như cục diện đáng buồn hiện tại vậy.
“Anh rốt cuộc muốn thế nào?”
“Lộ tiểu thư không cần khẩn trương, sau khi xem xong nhất định sẽ thả cô đi.”
Muốn cô xem cái gì?! Lộ Diêu mở to hai mắt nhìn, làn da người đàn ông màu đồng, làn da người phụ nữ lại trắng nõn, ở trong mắt cô xem ra thật chói mắt, một đoạn không tiếng động nhưng rõ ràng là người đàn ông cùng người phụ nữ đang biểu diễn vũ điệu nguyên thủy lại xấu xí đến như vậy. Nhìn trên màn hình là hình ảnh hai người cùng dây dưa một chỗ, cùng khỏa thân, trong đôi mắt đẹp dâng đầy bất khả tư nghị, người đàn ông luôn miệng nói yêu thương chính mình kia thế nhưng có thể ở thời điểm chính mình tức giận rời đi sau đó lại chẳng quan tâm, ngược lại còn cùng một người phụ nữ khác liều chết triền miên! Đầu óc đàn ông thật sự được quy định bởi nửa thân dưới sao?
Tuy rằng biết hai người lúc trước nhất định cũng làm qua, bằng không cũng sẽ không có đứa nhỏ, nhưng là khi chân chính nhìn thấy lại là hai cảm giác hoàn toàn khác, thị giác bị kích thích mãnh liệt làm cho tâm cô đau đến chết lặng. Cố Dịch Huân, anh là tên hỗn đản, kẻ lừa đảo!
“Trói tôi tới nơi này vì muốn tôi xem cái này sao?” Thanh âm Lộ Diêu mơ hồ vô lực.
“Cảm giác như thế nào?” Thanh âm của người đàn ông trầm lặng giống như không khí, có chút không được vui sướng vì chưa đạt tới mục đích.
“Như anh mong muốn. Bây giờ tôi có thể đi sao?”
“Tôi đưa cô đi.” Người đàn ông bịt kín hai mắt Lộ Diêu, mang theo cô chậm rãi đi về phía trước.
“Chi…” Tiếng phanh xe đột ngột ở đầu đường vào lúc rạng sáng vắng vẻ lại càng chói tai hơn, một chiếc xe tải màu trắng dừng ở ven đường, có người rơi từ trên xe xuống dưới, trong nháy mắt bánh xe liền xoay làm chiếc xe rời đi như lúc đến đều là nhanh chóng biến mất trong bóng đêm mênh mang.
Lộ Diêu ngã ngồi bên lề đường, đầu gối và da thịt mềm mại trên cái mông nhỏ đều bị cọ xát với mặt đường cứng rắn gây thương tổn, trên miệng vết thương còn dính đất cát, vết máu theo da thịt trắng nõn mềm nhẵn chảy xuống, nhìn chật vật đến ghê người. Cố kiềm nén đau đớn do vết thương mang lại, Lộ Diêu kéo miếng vải đen bịt kín trên mắt xuống, cúi đầu nhìn chiếc CD mà khi xuống xe người đàn ông che mặt nhét vào trong tay cô, nước mắt lúc này mới như từng hạt châu tuôn rơi không cách nào kiểm soát, một hạt lại một hạt rơi trên mặt đường nhựa, choáng váng nhìn ánh sáng phát ra từ chiếc CD trong tay. Lưu lại làm kỷ niệm? Kỷ niệm cái gì chứ?
Lộ Diêu liền ngơ ngác ôm quyền ngồi trên hè đường không biết suy nghĩ việc gì, thẳng đến khi mặt trời bắt đầu lên cao, dòng xe cộ trên đường đông dần lên, mới đứng lên hoạt động tứ chi cứng ngắc, hướng về nơi có kiến trúc cao ngất trong mây mà đi đến.
/62
|