“ Đây là chuyện gì? Nàng đùa giỡn người như vậy rất vui sao?”Ngữ khí Long Đan Thanh lạnh đến dọa người.
“ Ta không đừa giỡn ngươi…..A! Ngươi làm cái gì vậy?”
Trong mắt Long Đan Thanh bắn ra một tia rét lạnh, vươn tay lần mò mép tóc nàng, quả nhiên phát hiện một tầng lá mỏng.
Tiếp theo, hắn dùng sức xé chiếc mặt nạ giả kia ra----
Là nàng?
Khuôn mặt của hoàn mỹ như tiên, đôi môi hoa hồng, đôi má đỏ ửng, thẹn thùng làm người ta phải thương tiếc, tóc dài đen nhánh, giống như hoa sen mới nở, mà lại thanh lệ thoát tục giống Bạch Liên.
“ Ta luôn cảm thấy giông như đã từng quen….. Thì ra là mít ướt bên hồ Ái” Hắn sớm nên đoán được.
Nàng muốn đưa tay đoạt lại, nhưng ngược lại lại bị hắn kéo vào ngực, gắt gao ôm.
“ Buông! Ngươi muốn làm gì?”
Nàng kinh hoàng bất an vùng vẫy.
“ Đem khuôn mặt mỹ mạo che lại cũng được, nếu không sẽ đưa tới anh mắt thèm muốn của nam tử trong thiên hạ….. Ta cũng không hy vọng nam tử trong thiên hạ mơ ước nàng.”
Tay hắn nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt như trẻ sơ sinh của nàng, nàng lại xoay mặt, trốn tránh đụng chạm của hắn.
“ Không nên đụng ta!”
“ Sao? Nụ hôn nóng rát của chúng ta trong lúc đó, nàng hẳn không phải đã quên chứ?”
Khóe miệng hắn cười lạnh, trong mắt lại bắn ra tia sát khí rét lạnh.
Nếu anh mắt có thể giết người, chỉ sợ hắn đã chém nàng thành tám mươi khối rồi.
“ Vô sỉ!”
Nàng khinh thường hừ nhẹ một tiếng.
“ Vô sỉ sao? Ta nghĩ nàng cũng khó quên a….”
Hắn nhẹ vỗ về cánh tay của nàng, da thịt bị tiếp xúc làm nàng cảm thấy rung động.
Hắn nhẹ nâng mặt nàng lên, khàn khàn nói “ Khó trách ta không tìm được nàng….. Thì ra nàng không phải người Chu quốc…..” Hắn mềm nhẹ hôn lên đôi môi không thể kháng cự của nàng------
Môi truyền đến một trận đau nhức, làm hắn không khỏi buông nàng ra.
Hắn sờ môi mình bị nàng tàn phá “ Nàng-----“
“ Ta nói rồi, không cho phép ngươi gặp ta, nếu không ta sẽ không khách khí-----“
Môi nàng vẫn dính máu hắn, giọng điệu mang theo phẫn nộ, con ngươi trong sáng vô tình trách cứ hắn
“ Ta sẽ làm nàng thuộc về ta”
Hắn bá đạo biểu thị công khai. Trên người tiểu nữ nhân này có nhiều bí mật hắn muốn khám phá, mà hắn sẽ cởi bỏ từng cái---- dù cho mất nhiều thời gian, hắn cũng không để ý.
“ Không có khả năng! Ngươi đợi kiếp sau đi!”
Nàng nghiến răng nghiến lợi định trở về.
“ Không có khả năng?”
Hắn đột nhiên biến sắc, hung hăng bắt lấy bả vai nàng, cơ hồ muốn bóp nát nàng.
Nam nhân này sao lại biến sắc nhanh như vậy? Lãnh Diễm thiếu chút nữa không có biện pháp tiếp nhận cảm xúc đột ngột thay đổi của hắn.
“ Nàng cho rằng nàng có lựa chọn sao?” Hắn lạnh lùng nói một câu
“Ngươi muốn làm gì?”
Lãnh Diễm thập phần sợ hãi. Mặt hắn cách nàng vài tấc, mà hắn cũng cảm thấy vừa ý với sự sợ hãi của nàng……
“ Tiểu ái nô, đừng sợ, ta sẽ không thương tổn nàng. Ngược lại, ta còn hảo hảo yêu nàng.”
Tay hắn khiêu khích chạm đến nụ hoa của nàng, lập tức nàng liền hít sâu một cái.
Lãnh Diễm bắt chính mình đối diện với nam nhân trước măt “Ngươi không có quyền chạm vào ta! Ta không phải người của ngươi, lại không phải nữ nô, không cần phải đối phó với thú tính của người!”
Chỉ thấy trong mắt Long Đan Thanh bùng lên tức giận, đem hai tay nàng đặt ở bên hông, để nàng không thể động đậy.
“ Nàng cái Tiểu Phiến Tử này, ta sẽ không thả nàng!”
“ Ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy? Ta lừa ngươi cái gì?”
Long Đan Thanh nhẹ vỗ về mái tóc như tơ lụa của nàng, thì thào tự nói “ Nàng lừa trái tim ta……”
Từ khi gặp nàng ở hồ, hắn liền ngày đêm nhớ đến nàng. Mà nàng lại vẫn giả dạng làm một tiểu cung nữ bình thường, làm hắn bị đùa giỡn xoay vòng, thương tổn nghiêm trọng đến lòng tự trọng nam tính của hắn.
“ Ngươi nói cái gì?”
Kỳ thật nàng đã nghe được nhưng nàng vẫn muốn hắn lặp lại lần nữa.
Hắn buông nàng ra, bất an quay mặt sang chỗ khác, tựa như tiểu hài tử giận dỗi, không chịu nhìn nàng.
“ Ngươi không phải là thẹn thùng chứ?” Nàng cực kỳ kinh ngạc, Thì ra nam nhân ngạo mạn này cũng biết thẹn thùng.
“ Câm mồm!”
Long Đan Thanh bắt được cánh tay nàng, để lại dấu tay trên da thịt non mịn của nàng. Thống khổ cùng căm ghét trong mắt hắn rốt cuộc làm Lãnh Diễm không cười nổi, vẻ mặt hắn giống như nàng là người tà ác, một nữ nhân thấp hèn.
Điều này làm cho tâm nàng như bị nhéo một chút.
Long Đan Thành nhìn quần áo không chỉnh tề, không ngừng run rẩy của nàng, liền nôi nàng lại gần, cố ý ấn một nụ hôn trần trụi lên vai nàng. Ánh mắt hắn không hề che dấu khát vọng nóng rát trong lòng, nhưng giọng điệu lại lạnh như người chết.
“ Nếu ta lấy tội danh mưu hại quốc vương Chu quốc giao nàng ra ngoài, nàng nghĩ mình sẽ có kết cục như thế nào?”
“ Ngươi có thể giao ta ra ngoài để ta thử xem mình sẽ bị sao!”
Nàng dỗi, nói.
“ Ta sẽ, tin tưởng ta. Nhưng không phải hiện tại.” Khẩu khí hắn lạnh lẽo giống như không để ý đến sống chết của nàng.
“ Ngươi cho là ngươi có thể khống chế ta? Ngươi phải biết, không có ta, Vương huynh của ngươi cũng sẽ mất mạng!”
Hắn cầm lấy cằm của nàng, biểu tình hung ác, lãnh khốc “ Ta cảnh cáo nàng, nếu Vương huynh của ta có xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối sẽ không buông tha nàng!”
“ Ta là người không dễ bị uy hiếp!”
“ Nếu ta uy hiếp tỷ tỷ của nàng thì sao?”
Sắc mặt nàng trắng bệch “ Ngươi dám!”
“ Nếu nàng nghe lời ta, ta đảm bảo nàng ấy sẽ lên làm vương phi của Chu quốc, cùng người trong lòng ở chung một chỗ. Nếu không….. Cả đời này nàng ấy cũng sẽ không thể trở về quốc gia của mình.”
“ Nếu ngươi dám động một cọng tóc của nàng, ta liền----“
“Nàng liền như thế nào?”
Cho đến giờ phút này, Lãnh Diễm mới hiểu nam nân trước mặt này có bao nhiêu đáng sợ. Hắn sẽ nắm bắt cơ hội mà đưa kẻ địch vào chỗ chết, làm cho đối phương không thể không đi vào khuôn khổ.
“ Xem như ngươi lợi hại!”
Nàng vừa xấu hổ vừa muốn thoát khỏi trói buộc của hắn, nhưng cũng chỉ là uổng phí “ Có thể buông ra không?”
Nàng tức giận nói.
“ Hôm nay ta muốn trừng phạt nàng!”
“ Ngươi muốn làm cái gì?”
Nàng kinh hãi trừng to mắt.
Hắn không để ý tới vùng vẫy của nàng, một tay cởi bỏ y phục của nàng,cái yếm cũng bị hắn kéo xuống, rất nhanh bộ ngực sữa mềm nhẵn của nàng hiện ra trước mặt hắn.
“ Không cần…….”
Nàng xấu hổ thúc vào ngực hắn. Tuy nàng có tâm phản kháng, nhưng tiếc rằng khí lực của nàng đã mất, chỉ có thể nũng nịu thở dốc.
Tay hắn bá đạo phủ lên cặp vú no đủ nhỏ xinh của nàng, nụ hoa màu hồng đã mẫn cảm đứng thẳng.
“ Ta không đừa giỡn ngươi…..A! Ngươi làm cái gì vậy?”
Trong mắt Long Đan Thanh bắn ra một tia rét lạnh, vươn tay lần mò mép tóc nàng, quả nhiên phát hiện một tầng lá mỏng.
Tiếp theo, hắn dùng sức xé chiếc mặt nạ giả kia ra----
Là nàng?
Khuôn mặt của hoàn mỹ như tiên, đôi môi hoa hồng, đôi má đỏ ửng, thẹn thùng làm người ta phải thương tiếc, tóc dài đen nhánh, giống như hoa sen mới nở, mà lại thanh lệ thoát tục giống Bạch Liên.
“ Ta luôn cảm thấy giông như đã từng quen….. Thì ra là mít ướt bên hồ Ái” Hắn sớm nên đoán được.
Nàng muốn đưa tay đoạt lại, nhưng ngược lại lại bị hắn kéo vào ngực, gắt gao ôm.
“ Buông! Ngươi muốn làm gì?”
Nàng kinh hoàng bất an vùng vẫy.
“ Đem khuôn mặt mỹ mạo che lại cũng được, nếu không sẽ đưa tới anh mắt thèm muốn của nam tử trong thiên hạ….. Ta cũng không hy vọng nam tử trong thiên hạ mơ ước nàng.”
Tay hắn nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt như trẻ sơ sinh của nàng, nàng lại xoay mặt, trốn tránh đụng chạm của hắn.
“ Không nên đụng ta!”
“ Sao? Nụ hôn nóng rát của chúng ta trong lúc đó, nàng hẳn không phải đã quên chứ?”
Khóe miệng hắn cười lạnh, trong mắt lại bắn ra tia sát khí rét lạnh.
Nếu anh mắt có thể giết người, chỉ sợ hắn đã chém nàng thành tám mươi khối rồi.
“ Vô sỉ!”
Nàng khinh thường hừ nhẹ một tiếng.
“ Vô sỉ sao? Ta nghĩ nàng cũng khó quên a….”
Hắn nhẹ vỗ về cánh tay của nàng, da thịt bị tiếp xúc làm nàng cảm thấy rung động.
Hắn nhẹ nâng mặt nàng lên, khàn khàn nói “ Khó trách ta không tìm được nàng….. Thì ra nàng không phải người Chu quốc…..” Hắn mềm nhẹ hôn lên đôi môi không thể kháng cự của nàng------
Môi truyền đến một trận đau nhức, làm hắn không khỏi buông nàng ra.
Hắn sờ môi mình bị nàng tàn phá “ Nàng-----“
“ Ta nói rồi, không cho phép ngươi gặp ta, nếu không ta sẽ không khách khí-----“
Môi nàng vẫn dính máu hắn, giọng điệu mang theo phẫn nộ, con ngươi trong sáng vô tình trách cứ hắn
“ Ta sẽ làm nàng thuộc về ta”
Hắn bá đạo biểu thị công khai. Trên người tiểu nữ nhân này có nhiều bí mật hắn muốn khám phá, mà hắn sẽ cởi bỏ từng cái---- dù cho mất nhiều thời gian, hắn cũng không để ý.
“ Không có khả năng! Ngươi đợi kiếp sau đi!”
Nàng nghiến răng nghiến lợi định trở về.
“ Không có khả năng?”
Hắn đột nhiên biến sắc, hung hăng bắt lấy bả vai nàng, cơ hồ muốn bóp nát nàng.
Nam nhân này sao lại biến sắc nhanh như vậy? Lãnh Diễm thiếu chút nữa không có biện pháp tiếp nhận cảm xúc đột ngột thay đổi của hắn.
“ Nàng cho rằng nàng có lựa chọn sao?” Hắn lạnh lùng nói một câu
“Ngươi muốn làm gì?”
Lãnh Diễm thập phần sợ hãi. Mặt hắn cách nàng vài tấc, mà hắn cũng cảm thấy vừa ý với sự sợ hãi của nàng……
“ Tiểu ái nô, đừng sợ, ta sẽ không thương tổn nàng. Ngược lại, ta còn hảo hảo yêu nàng.”
Tay hắn khiêu khích chạm đến nụ hoa của nàng, lập tức nàng liền hít sâu một cái.
Lãnh Diễm bắt chính mình đối diện với nam nhân trước măt “Ngươi không có quyền chạm vào ta! Ta không phải người của ngươi, lại không phải nữ nô, không cần phải đối phó với thú tính của người!”
Chỉ thấy trong mắt Long Đan Thanh bùng lên tức giận, đem hai tay nàng đặt ở bên hông, để nàng không thể động đậy.
“ Nàng cái Tiểu Phiến Tử này, ta sẽ không thả nàng!”
“ Ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy? Ta lừa ngươi cái gì?”
Long Đan Thanh nhẹ vỗ về mái tóc như tơ lụa của nàng, thì thào tự nói “ Nàng lừa trái tim ta……”
Từ khi gặp nàng ở hồ, hắn liền ngày đêm nhớ đến nàng. Mà nàng lại vẫn giả dạng làm một tiểu cung nữ bình thường, làm hắn bị đùa giỡn xoay vòng, thương tổn nghiêm trọng đến lòng tự trọng nam tính của hắn.
“ Ngươi nói cái gì?”
Kỳ thật nàng đã nghe được nhưng nàng vẫn muốn hắn lặp lại lần nữa.
Hắn buông nàng ra, bất an quay mặt sang chỗ khác, tựa như tiểu hài tử giận dỗi, không chịu nhìn nàng.
“ Ngươi không phải là thẹn thùng chứ?” Nàng cực kỳ kinh ngạc, Thì ra nam nhân ngạo mạn này cũng biết thẹn thùng.
“ Câm mồm!”
Long Đan Thanh bắt được cánh tay nàng, để lại dấu tay trên da thịt non mịn của nàng. Thống khổ cùng căm ghét trong mắt hắn rốt cuộc làm Lãnh Diễm không cười nổi, vẻ mặt hắn giống như nàng là người tà ác, một nữ nhân thấp hèn.
Điều này làm cho tâm nàng như bị nhéo một chút.
Long Đan Thành nhìn quần áo không chỉnh tề, không ngừng run rẩy của nàng, liền nôi nàng lại gần, cố ý ấn một nụ hôn trần trụi lên vai nàng. Ánh mắt hắn không hề che dấu khát vọng nóng rát trong lòng, nhưng giọng điệu lại lạnh như người chết.
“ Nếu ta lấy tội danh mưu hại quốc vương Chu quốc giao nàng ra ngoài, nàng nghĩ mình sẽ có kết cục như thế nào?”
“ Ngươi có thể giao ta ra ngoài để ta thử xem mình sẽ bị sao!”
Nàng dỗi, nói.
“ Ta sẽ, tin tưởng ta. Nhưng không phải hiện tại.” Khẩu khí hắn lạnh lẽo giống như không để ý đến sống chết của nàng.
“ Ngươi cho là ngươi có thể khống chế ta? Ngươi phải biết, không có ta, Vương huynh của ngươi cũng sẽ mất mạng!”
Hắn cầm lấy cằm của nàng, biểu tình hung ác, lãnh khốc “ Ta cảnh cáo nàng, nếu Vương huynh của ta có xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối sẽ không buông tha nàng!”
“ Ta là người không dễ bị uy hiếp!”
“ Nếu ta uy hiếp tỷ tỷ của nàng thì sao?”
Sắc mặt nàng trắng bệch “ Ngươi dám!”
“ Nếu nàng nghe lời ta, ta đảm bảo nàng ấy sẽ lên làm vương phi của Chu quốc, cùng người trong lòng ở chung một chỗ. Nếu không….. Cả đời này nàng ấy cũng sẽ không thể trở về quốc gia của mình.”
“ Nếu ngươi dám động một cọng tóc của nàng, ta liền----“
“Nàng liền như thế nào?”
Cho đến giờ phút này, Lãnh Diễm mới hiểu nam nân trước mặt này có bao nhiêu đáng sợ. Hắn sẽ nắm bắt cơ hội mà đưa kẻ địch vào chỗ chết, làm cho đối phương không thể không đi vào khuôn khổ.
“ Xem như ngươi lợi hại!”
Nàng vừa xấu hổ vừa muốn thoát khỏi trói buộc của hắn, nhưng cũng chỉ là uổng phí “ Có thể buông ra không?”
Nàng tức giận nói.
“ Hôm nay ta muốn trừng phạt nàng!”
“ Ngươi muốn làm cái gì?”
Nàng kinh hãi trừng to mắt.
Hắn không để ý tới vùng vẫy của nàng, một tay cởi bỏ y phục của nàng,cái yếm cũng bị hắn kéo xuống, rất nhanh bộ ngực sữa mềm nhẵn của nàng hiện ra trước mặt hắn.
“ Không cần…….”
Nàng xấu hổ thúc vào ngực hắn. Tuy nàng có tâm phản kháng, nhưng tiếc rằng khí lực của nàng đã mất, chỉ có thể nũng nịu thở dốc.
Tay hắn bá đạo phủ lên cặp vú no đủ nhỏ xinh của nàng, nụ hoa màu hồng đã mẫn cảm đứng thẳng.
/23
|