Trung - Việt: Linh Thần
(Chời ơi, tác nói tuần này sẽ có đồ ngon để ăn...Tui rất mong mỏi đến chương H á, mà tui không có biết dịch H, cíu...)
- --
Hillier không ừ hử gì, ôm chàng trai tóc bạch kim vẫn run rẩy không ngừng lên, đi đến trước cửa phòng cách ly trống, đạp cửa ra rồi ôm anh vào.
Hoa mắt chóng mặt, đôi vai căng chặt, lưng dán sát vách tường kim loại lạnh lẽo, Medusa run lên, nhìn bóng dáng đã thành bóng chồng trước mắt, hỗn loạn lẩm bẩm: "Ce, Celuecus..."
"Celuecus là ai?" Hillier bóp mặt anh: "Là họ của ác ma Niga kia sao, hay là tên thân mật cậu gọi cậu ta?"
Medusa chợt tỉnh táo lại từ cơn mê man, thế mà anh lại... vô thức cầu cứu Celuecus. Nhưng nô lệ trung thành của anh giờ chưa biết sống chết ra sao, vốn không thể đến cứu anh được. Anh cố mở mí mắt ẩm ướt phiếm đỏ lên, nhìn vào đôi mắt xám của thanh niên gầy gò trước mắt. Người như anh không thể có bạn bè thật sự gì, nhưng người trước mắt này đây thật sự đã từng là đồng đội kề vai chiến đấu với anh, cùng anh vùng vẫy vượt qua những ngày khó khăn nhất, cùng nhau đối mặt với Tử thần, cùng nhau thoát khỏi móng vuốt của nó.
Giao ước bọn họ từng ký và những năm tháng ấy rất đỗi chân thành, mồn một trước mắt.
Anh không quên, nhưng chỉ có thể chọn làm trái.
Dù bị bạn thân nhất phỉ nhổ căm hận cũng chỉ có thể đi tiếp trên con đường tối tăm.
Anh kiềm chế hơi thở ngày càng gấp gáp, miễn cưỡng lên tiếng: "Thả tôi ra, Hillier. Tôi biết, cậu sẽ không nghe mấy lời điên khùng của tên kia, thả tôi ra."
Nhưng dường như Hillier bị lời này của anh chọc giận, bóp đến mức những ngón tay gầy gò đến lồi khớp xương càng căng chặt hơn: "Tôi sẽ không nghe lời gã, nhưng cũng không thể thả cậu."
"Thế bây giờ cậu... ra ngoài, để tôi ở đây một mình một lát." Medusa thở hổn hển, phát ra tiếng khàn khàn mềm mại.
Hillier nhìn chàng trai trước mắt chăm chú, dáng vẻ anh và người đã vô tình bỏ mặc anh ta trên giường bệnh, quay người đi như thể hai người khác nhau, trông vừa yếu ớt vừa mềm mại, giống như một bức tượng băng xuất hiện vết nứt, chỉ cần chạm nhẹ sẽ vỡ ra ngay, mặc anh ta tùy tiện giày xéo. Trong lòng lờ mờ niềm vui thích biến thái, anh ta siết cằm anh ép anh nhìn thẳng mình, tra hỏi trả đũa: "Bâu giờ cậu cảm thấy rất bất lực, rất phẫn nộ nhỉ? Tốt lắm... đây chính là cảm giác lúc tôi hấp hồi trên giường bệnh, bị cậu bỏ rơi, nhìn cậu vui vẻ lao vào lòng ác ma kia."
Anh ta vén góc áo mình lên, để lộ vết thương dài dữ tợn trên eo, hỏi từng câu từng chữ: "Medusa, sau khi cậu đi, ngày nào tôi cũng nghĩ, vì sao cậu lại đột nhiên thay đổi, trở nên máu lạnh như vậy, bội tình bạc nghĩa như thế, hay từ đầu tôi chưa thật sự hiểu cậu? Cậu vẫn luôn xem tôi là đá lót đường, đúng không?"
"Hillier... Tôi nhận lỗi với cậu, xin cậu... ra ngoài đi." Medusa cắn chặt răng, thuốc kích dục chết tiệt này khiến cơ thể anh trở nên nhạy cảm vô cùng, chỉ miết ngón tay lên cổ mà đã khiến toàn thân anh nóng bừng, run rẩy.
"Nhận lỗi?"
Mặt mày Hillier vặn vẹo, tay kia nắm lấy cổ áo anh.
"Đây là lời cậu muốn nói với tôi sau khi cậu mang theo nửa cái mạng của tôi phản bội lại tôi sao?"
Medusa nhìn đôi mắt bừng lên ngọn lửa tối tăm của anh ta, ngả người ra sau, muốn tránh ra một chút, anh muốn nói gì đó để Hillier bình tĩnh lại, nhưng vừa mở miệng toàn là tiếng thở dốc khàn khàn mềm yếu.
Anh vội ngậm miệng lại ngay, cắn chặt môi, nhắm mắt lại.
"Cậu..." Hillier thoáng sững sờ, mái tóc bạch kim của chàng trai ướt đẫm dính lên cổ, nước da diễm lệ như thể nhuốm ánh hoàng hôn, khóe mắt cũng ửng đỏ. Có cảm giác quyến rũ khó nói thành lời. Chỉ lơ đễnh vài giây, khi tỉnh táo lại anh ta mới ý thức được, thế mà anh ta lại tưởng tượng không biết lúc cái tên phản bội đáng ghét này nằm hầu hạ dưới người ác ma Niga kia có phải dáng vẻ như hiện tại không.
Bất chợt mấy lời bẩn thỉu khiến anh ta buồn nôn Dagon nói lúc nãy hiện lên trong đầu anh ta, một cảm giác thôi thúc vừa kỳ lạ vừa kích thích lần với mong muốn trả thù dấy lên từ đáy lòng, giống như rắn độc cắn anh ta một cái. Bàn tay siết cổ Medusa chợt cứng đờ.
Anh ta muốn báo thù anh, bắt anh phải trả giá, nức nở nhận lỗi với anh ta.
Vế sau có vẻ khó thực hiện... khác với vẻ ngoài, trái tim và bản chất của Medusa đều cứng rắn, còn mọc đầy gai độc, đánh đạp giày vò anh một trận, phản ứng của anh vũng giống hệt như lúc đối diện với Dagon lúc nãy, toàn thân đầy máu vẫn có thể cười được.
Dagon nói đúng, có thể không có cách báo thù nào hả giận hơn việc sỉ nhục anh.
Hillier buông cổ anh ra, thiết tay thành nắm đấm rồi lại thả ra, rút dao găm ở eo ra. Cảm giác đụng chạm lạnh băng trên da khiến Medusa run lên, đột nhiên mở to mắt, nhìn người bạn cũ chậm rãi dùng mũi dao vén góc áo anh lên, mũi dao lướt qua vết thương phẫu thuật rất nhạt, để lại một vệt máu đỏ thẫm, ánh mắt trở nên rất đỗi kỳ lạ: "Tôi vẫn luôn muốn lấy lại một phần tôi đã cho cậu, nhưng bây giờ có lẽ có cách khác đòi lại khoản nợ này từ câu. Cậu nói đúng không, Medusa?"
Con ngươi Medusa co lại, sắc mặt cũng thay đổi. Kích thích sườn eo khiến giọng anh run run: "Hillier, mẹ nó đừng nghe Dagon làm chuyện vớ vẩn. Cậu không phải đồng tính, cậu thích phụ nữ, còn có con cái, chúng ta đều rất rõ điều này."
"Nhưng cũng không thể ngăn tôi đòi nợ cậu được!" Hillier giơ tay lên, cắt một vết trên áo ngủ của anh một cách dễ dàng, tay kia mon men lượn lờ từ eo ra sau lưng anh, sống lưng Medusa cứng đờ, run rẩy quát lên trong tức giận: "Hillier!"
Mặt mày Hillier vẫn không cảm xúc, nắm lấy mái tóc bạch kim của anh, ép anh ngửa mặt lên, sau đó cúi đầu, tiến đến gần môi anh.
Cảm xúc mãnh liệt lẫn với cơn choáng như sóng lớn ập đến muốn nhấn chìm anh. Medusa muốn nghiêng mặt tránh đi nhưng gần như không thể làm được.
Đột nhiên xung quanh tối om. Có người gào lên thảm thiết như mắc chứng cuồng loạn, sau đó là tiếng cười chói tai vô cùng khủng bố, tiếng súng vang lên, tất cả đều hỗn loạn.
Tiếng động quen thuộc này khiến Medusa tỉnh táo hơn đôi chút, trong bóng tối, Hillier mở đèn pin cầm tay lên, cầm lấy máy liên lạc: "Chuyện gì?"
"Người đột biến, có người đột biến chạy ra từ phòng cách ly!"
So với người của Hillier, người đột biến là uy hiếp đáng sợ hơn, dù chỉ có một người thoát khỏi sự khống chế cũng đủ khiến người trên tàu diệt vong. Medusa khẽ nói: "Hillier, thả tôi ra, tôi có kinh nghiệm đối phó với người đột biến hơn các cậu."
"Cậu đừng hòng nhân cơ hội này trốn đi." Hillier nhìn sang anh: "Chúng tôi đem vũ khí đủ giết chết mấy người đột biến này. Ngoan ngoãn ở đây..."
Một tiếng "ầm" vang lên, có thứ gì đó va mạnh vào cửa phòng cách ly, tiếng ai đó gào lên xé ruột xé gan và tiếng sinh vật đang ăn trộn lẫn với nhau.
Hô hấp hai người đều khựng lại. Hillier đến trước cửa, kéo cửa sổ ra một chút, trên thủy tinh dính một mảng máu tươi, kế đó là gương mặt người vỡ nát.
"Các ngươi cướp con tàu này là một lựa chọn sai lầm." Medusa nhìn theo bóng lưng anh ta, cố gắng giữ giọng ổn định rõ ràng: "Nguyên nhân người đột biến trong phòng cách ly biết thân biết phận như vậy khi ở viện y học là vì, vì ngày nào cũng thổi vào một lượng lớn khí Nitơ, một khi rời khỏi tàu chính của viện y học, khí Nitơ sẽ bị ngừng cung cấp."
Hillier nghiêng mặt sang, khóe mắt nhuốm màu máu, anh ta cười, nụ cười tuyệt vọng lẫn căm uất: "Cậu không biết vì sao tôi phối hợp cướp tàu này với Dagon sao?"
Medusa sững sờ.
Thanh niên gầy trơ xương, dựa vào cơ khí mới có thể hành động bình thường đi đến chỗ anh, giơ tay nắm cằm anh: "Ai nói đây là lựa chọn sai lầm, có lẽ chết cùng cậu chính là kết cục tốt nhất."
Anh ta đỡ trán anh, rơi nước mắt: "Medusa, chẳng phải trước đó chúng ta từng giao ước chết cùng chết, sống cùng sống sao?"
Medusa thoáng ngẩn ngơ.
Giây phút đó, dường như anh thấy được hai thiếu niên tựa lưng vào nhau dưới ráng chiều, cười lớn trên ván tàu đầy bùn đất. Có thể anh đã thật sự chấp nhận điều đó lúc sau, nhưng chắc chắn không thể có điều đó lúc tỉnh táo được. Rốt cuộc Hillier cũng không biết vì sao anh bất chấp tất cả bước vào Đế quốc bóng tối này.
"Xin lỗi, Hillier." Medusa thở hổn hển, khẽ cất tiếng xin lỗi: "Thả tôi ra đi, tôi vẫn còn chuyện khác phải làm, tha thứ cho tôi được không?"
Hillier ngước mắt lên nhìn anh, vẫn chưa nghe được câu trả lời của anh ta, Medusa đã thấy cánh cửa sau lưng bọn vang lên tiếng "ầm", gồ lên hình tam giác, sau đó, một cái càng cua sắc bén hình răng cưa chảy chất nhầy, đâm xuyên qua cửa hợp kim của phòng cách ly.
Hillier rút súng ở eo ra, tay kia ấn công tắc trên tường, tay chân Medusa được thả lỏng đã khuỵu xuống đất, bị Hillier kéo lên, siết lấy cổ, anh ta kề sát tai anh, nói: "Tôi không bỏ qua cho cậu, Medusa, dù có thành ma thành quỷ tôi cũng sẽ kéo cậu xuống địa ngục."
Chưa kịp dứt lời, cửa đã bị mở ra.
... Một sinh vật đáng sợ có dáng vẻ như con rết chen vào, nó nhúc nhích trườn trườn đến gần bọn họ, trên càng vẫn còn vụn xương của người vừa bị nó ăn.
Hillier kéo anh từ từ lùi về sau, bắn về phía nó.
Medusa nhìn xung quanh, nhưng trong phòng cách ly không có đạn khí lạnh anh cần, gần như đã vào đường cùng. Cái càng sắc bén khổng lồ chẳng sợ gì súng đạn bình thường, hung hăng lao đến chỗ bọn họ, Hillier tóm lấy anh lắm đi, càng khổng lồ sượt qua cơ thể họ, đâm sầm lên vách, hai người bị éo vào góc chết. Bọn họ dồn trong góc tường, bên trên có chất nhầy hôi thối chảy xuống vách tường, lan ra xung quanh, chỉ cần dính vào một chút thôi sẽ bị nhiễm.
Hillier trở mình, bảo vệ anh bên trong, nhìn anh không chớp mắt, đôi mắt rưng rưng, môi run run mỉm cười. Medusa không thể động đây, mở to mắt nhìn càng khổng lồ kia di chuyển xuống từng chút một, bóng tối che phủ, mùi vị tử vong gớm ghiếc... ngày càng gần.
Anh đã đối diện với người đột biến vô số lần, nhưng chưa lần nào không thể làm gì, không có năng lực phản kháng gì như bây giờ.
Đầu óc anh cứ vo ve, cơn choáng do hiệu quả thuốc lẫn với tuyệt vọng khi cái chết đến gần ập đến cùng lúc, lúc anh nhắm mắt lại chợt có hơi thở nóng rực ập đến.
Anh mở mắt ra ngay, một ánh sáng vàng kim chói mắt xuất hiện trong cái miệng lớn trước mắt, con ngươi anh giãn to, nhìn một ngọn lửa bùng nổ từ bên trong, "ầm" một tiếng, sinh vật đột biến đáng sợ này nổ tung trong chớp mắt...
Lộ ra mái tóc đen, đôi mắt xanh lục lạnh và nửa người trên cường tráng của thiếu niên, đuôi cá vàng kim chống đỡ cơ thể, bên dưới trở thành biển lửa trong thoáng chốc.
Medusa ngạc nhiên vô cùng khi thấy cảnh này, lẩm bẩm: "Celuecus....."
Thế mà hắn lại chạy ra... đến đây cứu anh.
"Đừng nổ súng, Hillier." Anh thở hổn hển, khẽ nói với người bên cạnh: "Nếu cậu muốn sống thì thả tôi ra."
Hillier giữ cổ anh, họng súng nhắm ngay huyệt Thái Dương, cắn răng nói từng câu: "Đừng hòng... tôi chết cũng không thả cậu ra."
Đôi cánh của Celuecus chợt dang ra, dường như vô cùng phẫn nộ.
Hắn từ từ đến gần, Hillier kéo anh, bị ép vào góc tường, Medusa khẽ quát: "Hillier, buông tôi ra, cậu đừng khiêu chiến hắn..."
Sau đó, thậm chí anh còn chưa kịp nhìn rõ, chỉ thấy một bóng vàng lóe lên trước mắt, ầm một tiếng, toàn thân thanh niên gầy gò kia bay lên trần, ngã mạnh xuống đất hôn mê, giống như một con búp bê sắp nát. Tim Medusa thắt lại, lao sang, bảo vệ trước mặt Hillier, kêu lên: "Celuecus!"
Bàn tay có màng của Celuecus giơ lên khựng lại, dừng trước mặt anh.
Đột nhiên đôi mắt xanh lục mở to.
Trong giây phút yên tĩnh thế này, mồ hôi lạnh trên trán túa ra.
Medusa nín thở, cố gắng lửa tình dâng tràn và run rẩy do hiệu quả thuốc, cố gắng ngước mắt lên nhìn hắn, cơ thể đầy thương tích của Celuecus hiện ra trước mắt, anh bất giác nhẹ giọng: "Celuecus, đừng giết cậu ta."
"...Vì... sao?" Đôi mắt xanh lục tối tăm, lộ ra vẻ nguy hiểm.
Medusa từ từ đưa tay lên, chạm vào xích trên dây khóa của hắn, hơi thở hỗn loạn: "... Cậu ta, có ích với tôi."
Liếc nhìn bàn tay đang cầm xích khóa, Celuecus không phản khác, chỉ hỏi dồn: "Anh, rất quan tâm, hắn?"
Medusa siết chặt xích khóa, mất kiên nhẫn, lòng tò mò kỳ lạ của Celuecus khiến anh đau đầu vô cùng, anh cứ đáp mà chẳng nghĩ ngợi: "Đúng, tôi quan tâm."
Hô hấp Celuecus chợt khựng lại.
"Cậu ngoan lắm... Celuecus, khi về, nhất định tôi sẽ, nhất định sẽ thưởng cho cậu." Medusa thở hổn hển, nói, sờ tai người cá thiếu niên như trước đó, không cẩn thận chạm vào miệng vết thương do đạn sượt qua bên sườn mặt, Celuecus cứng đờ, nhưng không tránh tay anh, chỉ nhìn anh thật sâu mấy giây, sau đó chuyển tầm mắt, nhìn ra sau lưng anh, đáy mắt bừng lên ý muốn giết chóc.
Medusa giữ lấy mặt hắn ngay, ép hắn nhìn mình, nghiêm nghị quát: "Celuecus! Cậu muốn làm trái mệnh lệnh của tôi sao?"
Anh vừa dứt lời, tầm mắt tan rã. Celuecus kéo thanh niên bất tỉnh nhân sự ở góc tường ném ra ngoài cửa, giữ hai tay chàng trai trong lòng lên đỉnh đầu, cúi xuống hôn thật mạnh lên môi anh.
Anh nói... anh quan tâm đến người khác.
Thế hắn thì sao? Là thứ ngày xưa bị anh lãng quên vứt bỏ, bây giờ vẫn bị xem thường sao?
Đầu lưỡi bị dục vọng và lửa giận đốt cháy vói vào trong, tách hàm ẩm ướt của anh ra, cuồng nhiệt quấn quýt lấy lưỡi anh, càn quét từng chút một trong miệng anh. Chàng trai mất ý thức bị hắn hôn đến mức thở không ra hơi, hô hấp hỗ loạn, nhưng dường như vẫn cảm thấy khát khô, giống như lần trước, vô thức mút mát đầu lưỡi hắn, đáp lại nụ hôn đầy tính xâm lược này.
"Ha..." Celuecus khẽ nhích môi, nhìn gương mặt của chàng trai tóc bạch kim gần trong gang tấc, mặt mày anh đỏ ửng, môi cũng kiều diễm hơn, dường như bị lửa tình của hắn lây nhiễm, sắp bừng cháy, có cảm giác quyến rũ thiêu đốt tận xương.
Hắn nuốt nước bọt, bàn tay có màng tóm lấy, kéo khóa trước ngực chàng trai lên, trên người anh đỏ ửng, vết thương bầm tím rỉ máu đập vào mắt hắn, khiến hắn nghẹt thở.
Hắn lập tức nâng eo anh lên, cúi đầu xuống, liếm lên làn da bị thương của anh. Đầu lưỡi chạm vào nhiệt độ cơ thể nóng bất thường của anh, chàng trai lòng lòng run lên, phát ra tiếng rên ngọt nị.
"Ư..."
Sau đó, thứ gì đó cứng nóng chọc vào ngực hắn.
Celuecus cụp mắt nhìn xuống, hơi thở chợt trở nên nặng nề, ánh mắt càng u ám hơn.
Hình ảnh lúc này và ký ức xưa kia trùng nhau, lúc đó, tồn tại cao cao tại thường này cũng vô thức động dục... trước mặt hắn thế này.
Tồn tại cao cao tại thượng ấy đến giờ vẫn chưa biết dáng vẻ đó của anh đã bị hắn nhìn thấy, thậm chí hắn đã thưởng thức, hệt như lúc này.
Ví dụ như anh biết thì sao thế nào đây?
Bị thứ mình coi là sự sỉ nhục vấy bẩn, chắc chắn sẽ nhục nhã chết đi được nhỉ?
Celuecus nghĩ thầm, cúi đầu xuống, liếm lên phần thân non nớt ưu mỹ, cơ thể được hắn ôm chợt run lên, chợt cảm thấy cổ bị siết chặt, bị đôi chân dài của chàng trai quấn lấy, máu trong người hắn nóng như lửa đốt, tai hình cánh đỏ lên... lúc đó anh cũng quấn lấy hắn như vậy, hấp dẫn hắn như vậy, khiến lòng căm hận tràn ngập trái tim hắn thay đổi trong một đêm, từ đó hắn đắm chìm, điên dại vì anh, khao khát anh, theo đuổi anh, sống vì anh, chết vì anh.
Nhưng anh lại để ý người khác.
Người khác.
Celuecus mút mạnh.
"Ưm!" Trong lúc ngẩn ngơ, một cảm giác sung sướng xa lạ mãnh liệt ập đến từ bên dưới, khiến toàn thân Medusa run lên, kẹp chặt hai chân theo bản năng, hai tay trên đỉnh đầu và ngón chân đều cuộn trò, ngửa đầu thở dồn dập. Giống như những trai tân khác trải qua chuyện này lần đầu, anh bị người cá thiếu niên dùng miệng 'khinh nhờn' chốc lát đã tước vũ khí đầu hàng... không hay biết gì, cứ thế bắn vào miệng người cá thiếu niên.
Sau khi nuốt hết dịch ngọt tỏa mùi thơm dịu trong miệng xuống, Celuecus liếm liếm môi, ngược mắt lên nhìn, hai mắt chàng trai tóc bạch kim mê man, lông mi ươn ướt như đang khóc, lồng ngực trần của anh phập phồng dữ dội, làn da ẩm ướt nhuốm màu tình dục đỏ ửng, đầu v* đỏ như thể sắp rỉ máu, thậm chí dáng vẻ thế này còn quyến rũ hơn, chí mạng hơn trước.
Đâu là kịch độc, nhưng lại thấy ngọt như mật.
Celuecus nắm chặt eo chàng trai, cắn một cái lên ngực anh, cơ thể chàng trai run lên, giật nảy trong lòng hắn, bị hắn đè lên vách, đôi chân đang quấn lấy cổ hắn bị hắn kéo ra, tạo thành tư thế hết sức khuất nhục. Dường như cảm nhận được gì đó, thứ quấn trên cổ tay chàng trai rục rịch, thấy xúc tua trắng tụ lại thành mũi nhọn tỏ ý cảnh cáo, đôi mắt bừng lửa dục của Celuecus rét lạnh.
Dù chủ nhân của nó đã thả lỏng cảnh giác với hắn rồi, nhưng hung khí đã từng giết hắn cũng thân thiện với hắn hơn trước nhiều, nhưng lúc này vẫn đề phòng hắn. Nếu có sứa Minh Hà bên cạnh, hắn vốn chẳng kiêng kỵ gì nó, nhưng lúc này... không sao, anh biết làm thế nào không phạm vào điều cấm.
Đôi mắt híp lại, hắn nhìn thứ đó chằm chằm, nâng eo mềm nhũn như không xương của anh lên cao, hung khí to lớn bên dưới đã bừng bừng khí thế, chọc vào rãnh mông của chàng trai cách lớp vài mỏng, nút thịt nóng bừng ứ máu cảm nhận lối vào trong cơ thể đối phương trong rãnh kia, Celuecus kìm nén hơi thở dồn dập, ôm ấy cơ thể anh từ từ cọ cọ bên ngoài.
Xúc tua màu trắng hơi nhúc nhích, hình như không thể đoán được rốt cuộc hắn đang làm gì, nó không có mắt, không thấy được chủ nhân nó bị dục vọng của hắn tùy ý khinh nhờ, cơ thể trần của anh bị hắn cọ đến mức lay động lên xuống, mỗi tấc da đều nhuốm màu lửa, như thể đã bị hắn xâm phạm hoàn toàn vậy. Nếu hắn thật sự nhét vào, lúc tồn tại này này tỉnh táo lại... Celuecus ngẩng đầu lên khỏi ngực anh, nhìn gương mặt chàng trai, anh nghĩ có biểu cảm thế nào đây?
Hắn bừng bừng lửa dục hôn lên đôi môi xinh đẹp hơi hé ra kia, hơi thở có dịch thể của anh lại lần nữa tiến vào miệng anh, đuôi cá nhấp nhô đâm vào mông chàng trai, cọ vừa nhanh vừa mạnh như chạy nước rút, hơi thở hơi đứt quãng, nút thịt căng cứng tới tới lui lui trong rãnh mông khép chặt kia, dịch nhầy ẩm ướt chảy từ theo kẽ từ xương cụt đến bẹn chàng trái, dọc theo đôi chân dài đến đầu ngón chân đang cuộn tròn kia.
"Ưm...a... ưm!" Tiếp xúc gần gũi gần giống như giao hợp này khiến hiệu quả thuốc phát huy mạnh hơn, chàng trai trong lúc hỗn loạn không kiềm chế được phát ra tiếng rên rỉ, hai chân kẹp chặt eo người cá thiếu niên đang đong đưa không ngừng, bị hắn đè lên tường rồi lại cọ sát thế này khiến anh lên đỉnh lần nữa, run rẩy bắn ra.
"Ha... ha..." Đôi mắt Celuecus đỏ au, cụp mắt nhìn thử, vũ khí bên dưới thấm đẫm trong hai chất dịch khác nhau, bọn họ gần như bắn cùng lúc, chúng hòa vào nhau. Hắn bắn rất nhiều, nhưng một lần giải tỏa không triệt để vốn chẳng thể giải tỏa hết điên cuồng trong kỳ động dục, dục vọng của hắn gần như chẳng có dấu hiệu giảm bớt, ngược lại còn mãnh liệt hơn.
Hắn phải nhanh chóng đưa anh rời khỏi đây, đi tìm sứa Minh Hà... bỏ đi cấm chế chết tiệt trên người anh, sau đó biến anh trở thành bạn đời của mình.
Hắn bế ngang chàng trai tóc bạch kim lên, lưu luyến hôn lên vành tai ẩm ướt của anh, lại thấy dường như vì kích thích giải tỏa tình dục, đôi mắt nhạt màu mê ly kia co lại, tập trung hơn.
"... Celuecus?"
(Chời ơi, tác nói tuần này sẽ có đồ ngon để ăn...Tui rất mong mỏi đến chương H á, mà tui không có biết dịch H, cíu...)
- --
Hillier không ừ hử gì, ôm chàng trai tóc bạch kim vẫn run rẩy không ngừng lên, đi đến trước cửa phòng cách ly trống, đạp cửa ra rồi ôm anh vào.
Hoa mắt chóng mặt, đôi vai căng chặt, lưng dán sát vách tường kim loại lạnh lẽo, Medusa run lên, nhìn bóng dáng đã thành bóng chồng trước mắt, hỗn loạn lẩm bẩm: "Ce, Celuecus..."
"Celuecus là ai?" Hillier bóp mặt anh: "Là họ của ác ma Niga kia sao, hay là tên thân mật cậu gọi cậu ta?"
Medusa chợt tỉnh táo lại từ cơn mê man, thế mà anh lại... vô thức cầu cứu Celuecus. Nhưng nô lệ trung thành của anh giờ chưa biết sống chết ra sao, vốn không thể đến cứu anh được. Anh cố mở mí mắt ẩm ướt phiếm đỏ lên, nhìn vào đôi mắt xám của thanh niên gầy gò trước mắt. Người như anh không thể có bạn bè thật sự gì, nhưng người trước mắt này đây thật sự đã từng là đồng đội kề vai chiến đấu với anh, cùng anh vùng vẫy vượt qua những ngày khó khăn nhất, cùng nhau đối mặt với Tử thần, cùng nhau thoát khỏi móng vuốt của nó.
Giao ước bọn họ từng ký và những năm tháng ấy rất đỗi chân thành, mồn một trước mắt.
Anh không quên, nhưng chỉ có thể chọn làm trái.
Dù bị bạn thân nhất phỉ nhổ căm hận cũng chỉ có thể đi tiếp trên con đường tối tăm.
Anh kiềm chế hơi thở ngày càng gấp gáp, miễn cưỡng lên tiếng: "Thả tôi ra, Hillier. Tôi biết, cậu sẽ không nghe mấy lời điên khùng của tên kia, thả tôi ra."
Nhưng dường như Hillier bị lời này của anh chọc giận, bóp đến mức những ngón tay gầy gò đến lồi khớp xương càng căng chặt hơn: "Tôi sẽ không nghe lời gã, nhưng cũng không thể thả cậu."
"Thế bây giờ cậu... ra ngoài, để tôi ở đây một mình một lát." Medusa thở hổn hển, phát ra tiếng khàn khàn mềm mại.
Hillier nhìn chàng trai trước mắt chăm chú, dáng vẻ anh và người đã vô tình bỏ mặc anh ta trên giường bệnh, quay người đi như thể hai người khác nhau, trông vừa yếu ớt vừa mềm mại, giống như một bức tượng băng xuất hiện vết nứt, chỉ cần chạm nhẹ sẽ vỡ ra ngay, mặc anh ta tùy tiện giày xéo. Trong lòng lờ mờ niềm vui thích biến thái, anh ta siết cằm anh ép anh nhìn thẳng mình, tra hỏi trả đũa: "Bâu giờ cậu cảm thấy rất bất lực, rất phẫn nộ nhỉ? Tốt lắm... đây chính là cảm giác lúc tôi hấp hồi trên giường bệnh, bị cậu bỏ rơi, nhìn cậu vui vẻ lao vào lòng ác ma kia."
Anh ta vén góc áo mình lên, để lộ vết thương dài dữ tợn trên eo, hỏi từng câu từng chữ: "Medusa, sau khi cậu đi, ngày nào tôi cũng nghĩ, vì sao cậu lại đột nhiên thay đổi, trở nên máu lạnh như vậy, bội tình bạc nghĩa như thế, hay từ đầu tôi chưa thật sự hiểu cậu? Cậu vẫn luôn xem tôi là đá lót đường, đúng không?"
"Hillier... Tôi nhận lỗi với cậu, xin cậu... ra ngoài đi." Medusa cắn chặt răng, thuốc kích dục chết tiệt này khiến cơ thể anh trở nên nhạy cảm vô cùng, chỉ miết ngón tay lên cổ mà đã khiến toàn thân anh nóng bừng, run rẩy.
"Nhận lỗi?"
Mặt mày Hillier vặn vẹo, tay kia nắm lấy cổ áo anh.
"Đây là lời cậu muốn nói với tôi sau khi cậu mang theo nửa cái mạng của tôi phản bội lại tôi sao?"
Medusa nhìn đôi mắt bừng lên ngọn lửa tối tăm của anh ta, ngả người ra sau, muốn tránh ra một chút, anh muốn nói gì đó để Hillier bình tĩnh lại, nhưng vừa mở miệng toàn là tiếng thở dốc khàn khàn mềm yếu.
Anh vội ngậm miệng lại ngay, cắn chặt môi, nhắm mắt lại.
"Cậu..." Hillier thoáng sững sờ, mái tóc bạch kim của chàng trai ướt đẫm dính lên cổ, nước da diễm lệ như thể nhuốm ánh hoàng hôn, khóe mắt cũng ửng đỏ. Có cảm giác quyến rũ khó nói thành lời. Chỉ lơ đễnh vài giây, khi tỉnh táo lại anh ta mới ý thức được, thế mà anh ta lại tưởng tượng không biết lúc cái tên phản bội đáng ghét này nằm hầu hạ dưới người ác ma Niga kia có phải dáng vẻ như hiện tại không.
Bất chợt mấy lời bẩn thỉu khiến anh ta buồn nôn Dagon nói lúc nãy hiện lên trong đầu anh ta, một cảm giác thôi thúc vừa kỳ lạ vừa kích thích lần với mong muốn trả thù dấy lên từ đáy lòng, giống như rắn độc cắn anh ta một cái. Bàn tay siết cổ Medusa chợt cứng đờ.
Anh ta muốn báo thù anh, bắt anh phải trả giá, nức nở nhận lỗi với anh ta.
Vế sau có vẻ khó thực hiện... khác với vẻ ngoài, trái tim và bản chất của Medusa đều cứng rắn, còn mọc đầy gai độc, đánh đạp giày vò anh một trận, phản ứng của anh vũng giống hệt như lúc đối diện với Dagon lúc nãy, toàn thân đầy máu vẫn có thể cười được.
Dagon nói đúng, có thể không có cách báo thù nào hả giận hơn việc sỉ nhục anh.
Hillier buông cổ anh ra, thiết tay thành nắm đấm rồi lại thả ra, rút dao găm ở eo ra. Cảm giác đụng chạm lạnh băng trên da khiến Medusa run lên, đột nhiên mở to mắt, nhìn người bạn cũ chậm rãi dùng mũi dao vén góc áo anh lên, mũi dao lướt qua vết thương phẫu thuật rất nhạt, để lại một vệt máu đỏ thẫm, ánh mắt trở nên rất đỗi kỳ lạ: "Tôi vẫn luôn muốn lấy lại một phần tôi đã cho cậu, nhưng bây giờ có lẽ có cách khác đòi lại khoản nợ này từ câu. Cậu nói đúng không, Medusa?"
Con ngươi Medusa co lại, sắc mặt cũng thay đổi. Kích thích sườn eo khiến giọng anh run run: "Hillier, mẹ nó đừng nghe Dagon làm chuyện vớ vẩn. Cậu không phải đồng tính, cậu thích phụ nữ, còn có con cái, chúng ta đều rất rõ điều này."
"Nhưng cũng không thể ngăn tôi đòi nợ cậu được!" Hillier giơ tay lên, cắt một vết trên áo ngủ của anh một cách dễ dàng, tay kia mon men lượn lờ từ eo ra sau lưng anh, sống lưng Medusa cứng đờ, run rẩy quát lên trong tức giận: "Hillier!"
Mặt mày Hillier vẫn không cảm xúc, nắm lấy mái tóc bạch kim của anh, ép anh ngửa mặt lên, sau đó cúi đầu, tiến đến gần môi anh.
Cảm xúc mãnh liệt lẫn với cơn choáng như sóng lớn ập đến muốn nhấn chìm anh. Medusa muốn nghiêng mặt tránh đi nhưng gần như không thể làm được.
Đột nhiên xung quanh tối om. Có người gào lên thảm thiết như mắc chứng cuồng loạn, sau đó là tiếng cười chói tai vô cùng khủng bố, tiếng súng vang lên, tất cả đều hỗn loạn.
Tiếng động quen thuộc này khiến Medusa tỉnh táo hơn đôi chút, trong bóng tối, Hillier mở đèn pin cầm tay lên, cầm lấy máy liên lạc: "Chuyện gì?"
"Người đột biến, có người đột biến chạy ra từ phòng cách ly!"
So với người của Hillier, người đột biến là uy hiếp đáng sợ hơn, dù chỉ có một người thoát khỏi sự khống chế cũng đủ khiến người trên tàu diệt vong. Medusa khẽ nói: "Hillier, thả tôi ra, tôi có kinh nghiệm đối phó với người đột biến hơn các cậu."
"Cậu đừng hòng nhân cơ hội này trốn đi." Hillier nhìn sang anh: "Chúng tôi đem vũ khí đủ giết chết mấy người đột biến này. Ngoan ngoãn ở đây..."
Một tiếng "ầm" vang lên, có thứ gì đó va mạnh vào cửa phòng cách ly, tiếng ai đó gào lên xé ruột xé gan và tiếng sinh vật đang ăn trộn lẫn với nhau.
Hô hấp hai người đều khựng lại. Hillier đến trước cửa, kéo cửa sổ ra một chút, trên thủy tinh dính một mảng máu tươi, kế đó là gương mặt người vỡ nát.
"Các ngươi cướp con tàu này là một lựa chọn sai lầm." Medusa nhìn theo bóng lưng anh ta, cố gắng giữ giọng ổn định rõ ràng: "Nguyên nhân người đột biến trong phòng cách ly biết thân biết phận như vậy khi ở viện y học là vì, vì ngày nào cũng thổi vào một lượng lớn khí Nitơ, một khi rời khỏi tàu chính của viện y học, khí Nitơ sẽ bị ngừng cung cấp."
Hillier nghiêng mặt sang, khóe mắt nhuốm màu máu, anh ta cười, nụ cười tuyệt vọng lẫn căm uất: "Cậu không biết vì sao tôi phối hợp cướp tàu này với Dagon sao?"
Medusa sững sờ.
Thanh niên gầy trơ xương, dựa vào cơ khí mới có thể hành động bình thường đi đến chỗ anh, giơ tay nắm cằm anh: "Ai nói đây là lựa chọn sai lầm, có lẽ chết cùng cậu chính là kết cục tốt nhất."
Anh ta đỡ trán anh, rơi nước mắt: "Medusa, chẳng phải trước đó chúng ta từng giao ước chết cùng chết, sống cùng sống sao?"
Medusa thoáng ngẩn ngơ.
Giây phút đó, dường như anh thấy được hai thiếu niên tựa lưng vào nhau dưới ráng chiều, cười lớn trên ván tàu đầy bùn đất. Có thể anh đã thật sự chấp nhận điều đó lúc sau, nhưng chắc chắn không thể có điều đó lúc tỉnh táo được. Rốt cuộc Hillier cũng không biết vì sao anh bất chấp tất cả bước vào Đế quốc bóng tối này.
"Xin lỗi, Hillier." Medusa thở hổn hển, khẽ cất tiếng xin lỗi: "Thả tôi ra đi, tôi vẫn còn chuyện khác phải làm, tha thứ cho tôi được không?"
Hillier ngước mắt lên nhìn anh, vẫn chưa nghe được câu trả lời của anh ta, Medusa đã thấy cánh cửa sau lưng bọn vang lên tiếng "ầm", gồ lên hình tam giác, sau đó, một cái càng cua sắc bén hình răng cưa chảy chất nhầy, đâm xuyên qua cửa hợp kim của phòng cách ly.
Hillier rút súng ở eo ra, tay kia ấn công tắc trên tường, tay chân Medusa được thả lỏng đã khuỵu xuống đất, bị Hillier kéo lên, siết lấy cổ, anh ta kề sát tai anh, nói: "Tôi không bỏ qua cho cậu, Medusa, dù có thành ma thành quỷ tôi cũng sẽ kéo cậu xuống địa ngục."
Chưa kịp dứt lời, cửa đã bị mở ra.
... Một sinh vật đáng sợ có dáng vẻ như con rết chen vào, nó nhúc nhích trườn trườn đến gần bọn họ, trên càng vẫn còn vụn xương của người vừa bị nó ăn.
Hillier kéo anh từ từ lùi về sau, bắn về phía nó.
Medusa nhìn xung quanh, nhưng trong phòng cách ly không có đạn khí lạnh anh cần, gần như đã vào đường cùng. Cái càng sắc bén khổng lồ chẳng sợ gì súng đạn bình thường, hung hăng lao đến chỗ bọn họ, Hillier tóm lấy anh lắm đi, càng khổng lồ sượt qua cơ thể họ, đâm sầm lên vách, hai người bị éo vào góc chết. Bọn họ dồn trong góc tường, bên trên có chất nhầy hôi thối chảy xuống vách tường, lan ra xung quanh, chỉ cần dính vào một chút thôi sẽ bị nhiễm.
Hillier trở mình, bảo vệ anh bên trong, nhìn anh không chớp mắt, đôi mắt rưng rưng, môi run run mỉm cười. Medusa không thể động đây, mở to mắt nhìn càng khổng lồ kia di chuyển xuống từng chút một, bóng tối che phủ, mùi vị tử vong gớm ghiếc... ngày càng gần.
Anh đã đối diện với người đột biến vô số lần, nhưng chưa lần nào không thể làm gì, không có năng lực phản kháng gì như bây giờ.
Đầu óc anh cứ vo ve, cơn choáng do hiệu quả thuốc lẫn với tuyệt vọng khi cái chết đến gần ập đến cùng lúc, lúc anh nhắm mắt lại chợt có hơi thở nóng rực ập đến.
Anh mở mắt ra ngay, một ánh sáng vàng kim chói mắt xuất hiện trong cái miệng lớn trước mắt, con ngươi anh giãn to, nhìn một ngọn lửa bùng nổ từ bên trong, "ầm" một tiếng, sinh vật đột biến đáng sợ này nổ tung trong chớp mắt...
Lộ ra mái tóc đen, đôi mắt xanh lục lạnh và nửa người trên cường tráng của thiếu niên, đuôi cá vàng kim chống đỡ cơ thể, bên dưới trở thành biển lửa trong thoáng chốc.
Medusa ngạc nhiên vô cùng khi thấy cảnh này, lẩm bẩm: "Celuecus....."
Thế mà hắn lại chạy ra... đến đây cứu anh.
"Đừng nổ súng, Hillier." Anh thở hổn hển, khẽ nói với người bên cạnh: "Nếu cậu muốn sống thì thả tôi ra."
Hillier giữ cổ anh, họng súng nhắm ngay huyệt Thái Dương, cắn răng nói từng câu: "Đừng hòng... tôi chết cũng không thả cậu ra."
Đôi cánh của Celuecus chợt dang ra, dường như vô cùng phẫn nộ.
Hắn từ từ đến gần, Hillier kéo anh, bị ép vào góc tường, Medusa khẽ quát: "Hillier, buông tôi ra, cậu đừng khiêu chiến hắn..."
Sau đó, thậm chí anh còn chưa kịp nhìn rõ, chỉ thấy một bóng vàng lóe lên trước mắt, ầm một tiếng, toàn thân thanh niên gầy gò kia bay lên trần, ngã mạnh xuống đất hôn mê, giống như một con búp bê sắp nát. Tim Medusa thắt lại, lao sang, bảo vệ trước mặt Hillier, kêu lên: "Celuecus!"
Bàn tay có màng của Celuecus giơ lên khựng lại, dừng trước mặt anh.
Đột nhiên đôi mắt xanh lục mở to.
Trong giây phút yên tĩnh thế này, mồ hôi lạnh trên trán túa ra.
Medusa nín thở, cố gắng lửa tình dâng tràn và run rẩy do hiệu quả thuốc, cố gắng ngước mắt lên nhìn hắn, cơ thể đầy thương tích của Celuecus hiện ra trước mắt, anh bất giác nhẹ giọng: "Celuecus, đừng giết cậu ta."
"...Vì... sao?" Đôi mắt xanh lục tối tăm, lộ ra vẻ nguy hiểm.
Medusa từ từ đưa tay lên, chạm vào xích trên dây khóa của hắn, hơi thở hỗn loạn: "... Cậu ta, có ích với tôi."
Liếc nhìn bàn tay đang cầm xích khóa, Celuecus không phản khác, chỉ hỏi dồn: "Anh, rất quan tâm, hắn?"
Medusa siết chặt xích khóa, mất kiên nhẫn, lòng tò mò kỳ lạ của Celuecus khiến anh đau đầu vô cùng, anh cứ đáp mà chẳng nghĩ ngợi: "Đúng, tôi quan tâm."
Hô hấp Celuecus chợt khựng lại.
"Cậu ngoan lắm... Celuecus, khi về, nhất định tôi sẽ, nhất định sẽ thưởng cho cậu." Medusa thở hổn hển, nói, sờ tai người cá thiếu niên như trước đó, không cẩn thận chạm vào miệng vết thương do đạn sượt qua bên sườn mặt, Celuecus cứng đờ, nhưng không tránh tay anh, chỉ nhìn anh thật sâu mấy giây, sau đó chuyển tầm mắt, nhìn ra sau lưng anh, đáy mắt bừng lên ý muốn giết chóc.
Medusa giữ lấy mặt hắn ngay, ép hắn nhìn mình, nghiêm nghị quát: "Celuecus! Cậu muốn làm trái mệnh lệnh của tôi sao?"
Anh vừa dứt lời, tầm mắt tan rã. Celuecus kéo thanh niên bất tỉnh nhân sự ở góc tường ném ra ngoài cửa, giữ hai tay chàng trai trong lòng lên đỉnh đầu, cúi xuống hôn thật mạnh lên môi anh.
Anh nói... anh quan tâm đến người khác.
Thế hắn thì sao? Là thứ ngày xưa bị anh lãng quên vứt bỏ, bây giờ vẫn bị xem thường sao?
Đầu lưỡi bị dục vọng và lửa giận đốt cháy vói vào trong, tách hàm ẩm ướt của anh ra, cuồng nhiệt quấn quýt lấy lưỡi anh, càn quét từng chút một trong miệng anh. Chàng trai mất ý thức bị hắn hôn đến mức thở không ra hơi, hô hấp hỗ loạn, nhưng dường như vẫn cảm thấy khát khô, giống như lần trước, vô thức mút mát đầu lưỡi hắn, đáp lại nụ hôn đầy tính xâm lược này.
"Ha..." Celuecus khẽ nhích môi, nhìn gương mặt của chàng trai tóc bạch kim gần trong gang tấc, mặt mày anh đỏ ửng, môi cũng kiều diễm hơn, dường như bị lửa tình của hắn lây nhiễm, sắp bừng cháy, có cảm giác quyến rũ thiêu đốt tận xương.
Hắn nuốt nước bọt, bàn tay có màng tóm lấy, kéo khóa trước ngực chàng trai lên, trên người anh đỏ ửng, vết thương bầm tím rỉ máu đập vào mắt hắn, khiến hắn nghẹt thở.
Hắn lập tức nâng eo anh lên, cúi đầu xuống, liếm lên làn da bị thương của anh. Đầu lưỡi chạm vào nhiệt độ cơ thể nóng bất thường của anh, chàng trai lòng lòng run lên, phát ra tiếng rên ngọt nị.
"Ư..."
Sau đó, thứ gì đó cứng nóng chọc vào ngực hắn.
Celuecus cụp mắt nhìn xuống, hơi thở chợt trở nên nặng nề, ánh mắt càng u ám hơn.
Hình ảnh lúc này và ký ức xưa kia trùng nhau, lúc đó, tồn tại cao cao tại thường này cũng vô thức động dục... trước mặt hắn thế này.
Tồn tại cao cao tại thượng ấy đến giờ vẫn chưa biết dáng vẻ đó của anh đã bị hắn nhìn thấy, thậm chí hắn đã thưởng thức, hệt như lúc này.
Ví dụ như anh biết thì sao thế nào đây?
Bị thứ mình coi là sự sỉ nhục vấy bẩn, chắc chắn sẽ nhục nhã chết đi được nhỉ?
Celuecus nghĩ thầm, cúi đầu xuống, liếm lên phần thân non nớt ưu mỹ, cơ thể được hắn ôm chợt run lên, chợt cảm thấy cổ bị siết chặt, bị đôi chân dài của chàng trai quấn lấy, máu trong người hắn nóng như lửa đốt, tai hình cánh đỏ lên... lúc đó anh cũng quấn lấy hắn như vậy, hấp dẫn hắn như vậy, khiến lòng căm hận tràn ngập trái tim hắn thay đổi trong một đêm, từ đó hắn đắm chìm, điên dại vì anh, khao khát anh, theo đuổi anh, sống vì anh, chết vì anh.
Nhưng anh lại để ý người khác.
Người khác.
Celuecus mút mạnh.
"Ưm!" Trong lúc ngẩn ngơ, một cảm giác sung sướng xa lạ mãnh liệt ập đến từ bên dưới, khiến toàn thân Medusa run lên, kẹp chặt hai chân theo bản năng, hai tay trên đỉnh đầu và ngón chân đều cuộn trò, ngửa đầu thở dồn dập. Giống như những trai tân khác trải qua chuyện này lần đầu, anh bị người cá thiếu niên dùng miệng 'khinh nhờn' chốc lát đã tước vũ khí đầu hàng... không hay biết gì, cứ thế bắn vào miệng người cá thiếu niên.
Sau khi nuốt hết dịch ngọt tỏa mùi thơm dịu trong miệng xuống, Celuecus liếm liếm môi, ngược mắt lên nhìn, hai mắt chàng trai tóc bạch kim mê man, lông mi ươn ướt như đang khóc, lồng ngực trần của anh phập phồng dữ dội, làn da ẩm ướt nhuốm màu tình dục đỏ ửng, đầu v* đỏ như thể sắp rỉ máu, thậm chí dáng vẻ thế này còn quyến rũ hơn, chí mạng hơn trước.
Đâu là kịch độc, nhưng lại thấy ngọt như mật.
Celuecus nắm chặt eo chàng trai, cắn một cái lên ngực anh, cơ thể chàng trai run lên, giật nảy trong lòng hắn, bị hắn đè lên vách, đôi chân đang quấn lấy cổ hắn bị hắn kéo ra, tạo thành tư thế hết sức khuất nhục. Dường như cảm nhận được gì đó, thứ quấn trên cổ tay chàng trai rục rịch, thấy xúc tua trắng tụ lại thành mũi nhọn tỏ ý cảnh cáo, đôi mắt bừng lửa dục của Celuecus rét lạnh.
Dù chủ nhân của nó đã thả lỏng cảnh giác với hắn rồi, nhưng hung khí đã từng giết hắn cũng thân thiện với hắn hơn trước nhiều, nhưng lúc này vẫn đề phòng hắn. Nếu có sứa Minh Hà bên cạnh, hắn vốn chẳng kiêng kỵ gì nó, nhưng lúc này... không sao, anh biết làm thế nào không phạm vào điều cấm.
Đôi mắt híp lại, hắn nhìn thứ đó chằm chằm, nâng eo mềm nhũn như không xương của anh lên cao, hung khí to lớn bên dưới đã bừng bừng khí thế, chọc vào rãnh mông của chàng trai cách lớp vài mỏng, nút thịt nóng bừng ứ máu cảm nhận lối vào trong cơ thể đối phương trong rãnh kia, Celuecus kìm nén hơi thở dồn dập, ôm ấy cơ thể anh từ từ cọ cọ bên ngoài.
Xúc tua màu trắng hơi nhúc nhích, hình như không thể đoán được rốt cuộc hắn đang làm gì, nó không có mắt, không thấy được chủ nhân nó bị dục vọng của hắn tùy ý khinh nhờ, cơ thể trần của anh bị hắn cọ đến mức lay động lên xuống, mỗi tấc da đều nhuốm màu lửa, như thể đã bị hắn xâm phạm hoàn toàn vậy. Nếu hắn thật sự nhét vào, lúc tồn tại này này tỉnh táo lại... Celuecus ngẩng đầu lên khỏi ngực anh, nhìn gương mặt chàng trai, anh nghĩ có biểu cảm thế nào đây?
Hắn bừng bừng lửa dục hôn lên đôi môi xinh đẹp hơi hé ra kia, hơi thở có dịch thể của anh lại lần nữa tiến vào miệng anh, đuôi cá nhấp nhô đâm vào mông chàng trai, cọ vừa nhanh vừa mạnh như chạy nước rút, hơi thở hơi đứt quãng, nút thịt căng cứng tới tới lui lui trong rãnh mông khép chặt kia, dịch nhầy ẩm ướt chảy từ theo kẽ từ xương cụt đến bẹn chàng trái, dọc theo đôi chân dài đến đầu ngón chân đang cuộn tròn kia.
"Ưm...a... ưm!" Tiếp xúc gần gũi gần giống như giao hợp này khiến hiệu quả thuốc phát huy mạnh hơn, chàng trai trong lúc hỗn loạn không kiềm chế được phát ra tiếng rên rỉ, hai chân kẹp chặt eo người cá thiếu niên đang đong đưa không ngừng, bị hắn đè lên tường rồi lại cọ sát thế này khiến anh lên đỉnh lần nữa, run rẩy bắn ra.
"Ha... ha..." Đôi mắt Celuecus đỏ au, cụp mắt nhìn thử, vũ khí bên dưới thấm đẫm trong hai chất dịch khác nhau, bọn họ gần như bắn cùng lúc, chúng hòa vào nhau. Hắn bắn rất nhiều, nhưng một lần giải tỏa không triệt để vốn chẳng thể giải tỏa hết điên cuồng trong kỳ động dục, dục vọng của hắn gần như chẳng có dấu hiệu giảm bớt, ngược lại còn mãnh liệt hơn.
Hắn phải nhanh chóng đưa anh rời khỏi đây, đi tìm sứa Minh Hà... bỏ đi cấm chế chết tiệt trên người anh, sau đó biến anh trở thành bạn đời của mình.
Hắn bế ngang chàng trai tóc bạch kim lên, lưu luyến hôn lên vành tai ẩm ướt của anh, lại thấy dường như vì kích thích giải tỏa tình dục, đôi mắt nhạt màu mê ly kia co lại, tập trung hơn.
"... Celuecus?"
/137
|