Khi Ngọc Tử đến gần công tử Xuất, mấy công tử quyền quý đang tranh luận rất sôi nổi.
Sách lược đầy đủ, rõ ràng của công tử Hàn được truyền đến bằng giọng nói trầm thấp, “Khổng Tử lấy lễ trị Lỗ, Lỗ quốc đại thịnh. Khổng Tử vừa đi, Lỗ thịnh vượng trước kia không còn nữa, ta cho rằng, tuân theo Nho học, có thể thử một lần.”
Lời nói của hắn vừa dứt, thái tử Tề trả lời: “Nho học mặc dù tốt, nhiều lễ nghĩa, mọi chuyện lớn lấy Chu chế*, thượng cổ chi chế. Thượng cổ chi chế thật tốt, Tam Hoàng Ngũ Đế lại không có chỗ thay đổi, Chu cũng sẽ không diệt vong. Ta cho rằng, không bằng theo lệ nhà Ngôn, đối xử với dân như trâu ngựa, hạn chế theo quy củ, hạn định lấy tiêu chuẩn ràng buộc, lấy chết để hăm doạ bọn họ, lấy công trạng để khích lệ bọn họ, quốc tất đại trị.”
* chế độ nhà Chu.
Công tử Hàn rõ ràng đã có chút tức giận, hắn trừng mắt nhìn về phía thái tử Tề, cao giọng nói, “Từ xưa đến nay, hàn động ở trên, tất nhiên là quân! Riêng chỉ người đại đức mới có thể được trời yêu mến, mới có thể thay thiên mệnh mà trị muôn dân!”
Công tử Hàn nói đến đây, quay đầu đi, hắn trừng mắt công tử Xuất, kinh sợ hỏi: “Ngươi nghĩ rằng ta và thái tử nói như vậy, người nào đúng người nào sai?”
Lần này, tất cả công tử đều quay đầu, nhìn về phía công tử Xuất.
Công tử Xuất lắc lắc đầu, nhíu mày nói: “Gần trăm năm sau, chư tử xuất hiện lớp lớp, lời nói mênh mông, tất cả đạo lý. Thật là khó xác định.”
Lần này, thái tử Tề ở một bên cười nói: “Lời này của công tử Xuất nói cũng như không.” Không riêng gì hắn, tất cả công tử khác cũng đều liên lục lắc đầu cười.
Ngọc Tử nghe cuộc nói chuyện này, khẽ cười, không cho là đúng mà thầm nghĩ: Những người này thật đúng là có cảm xúc mạnh mẽ, giống như là một đám sinh viên đời sau tụ cùng một chỗ tranh luận đây.
Nàng suy nghĩ, đi tới hai bước, đi đến bên cạnh công tử Xuất, nhẹ nhàng đứng bên cạnh hắn, trưng ra bộ dạng phục tùng, cực kỳ ngoan ngoãn.
Sỡ dĩ lúc này nàng tiến lên, chính là vì làm gián đoạn khiến cho công tử Xuất có thể nhìn hai bên mà nói.
Đối với sự bất mãn của mọi người, công tử Xuất chỉ mỉm cười, hai mắt nhìn xuống, hiện lên tia nhìn sắc bén.
Hắn nhìn về phía Ngọc Tử.
Nụ cười như có như không mà liếc mắt nhìn Ngọc Tử một cái, hắn lười biếng hỏi nàng: “Cơ cho rằng ai đúng ai sai?” Hắn cũng không quan tâm Ngọc Tử có nghe được cuộc đối thoại của bọn họ hay không. Chẳng qua, cử chỉ hành động của nàng hắn đều để trong mắt?
Khi Ngọc Tử lén lút nói thầm, công tử Xuất giải thích với các công tử nước khác: “Cơ, là nữ tử Lỗ quốc, kiến thức hơn người.”
Lời của hắn vừa nói ra, tất cả công tử Tề đồng loạt nhìn về phía Ngọc Tử, nét mặt đều cảm thấy hứng thú. Ở trong hiểu biết của họ, thật sự là không có nữ tử nào có thể xứng với bốn chữ “Kiến thức hơn người” này.
Thái tử Tề giật mình, hắn chậm rãi nhíu mày, nhìn Ngọc Tử thật sâu.
Trước mắt bao người, Ngọc Tử cúi đầu với mọi người một cái rồi nhẹ giọng trả lời: “Thiếp cho rằng, Nho học và pháp luật, cả hai đều quan trọng. Về Nho học, lấy hiếu làm trọng, lấy lễ làm gốc, lấy nho trị quốc, dân có thể an cư lạc nghiệp, giữ bổn phận. Nước có thể dài lâu.” Nho học thống trị Trung Quốc mấy nghìn năm, ảnh hưởng của nó, Ngọc Tử vẫn hiểu.
Trong lúc tất cả công tử nhíu mày trầm tư, giọng nói trong trẻo của Ngọc Tử tiếp tục truyền đến, “Về pháp gia, nếu bất luận công tử hay thứ dân đều có thể chiếu theo pháp luật mà trị, có công thì thưởng! Có tội thì phạt! Dân đều không dám buông thả, đem hết sức lực để tránh tai họa, lấy vinh là mục tiêu. Như vậy, nước có thể giàu.” Nàng còn nhớ, triều Tần đó là thống trị theo pháp gia, thống nhất sáu nước. Nhưng sau khi thống nhất Trung Quốc không lâu, liền diệt vong.
Ngọc Tử chỉ nói đến đây.
Lúc này, không chỉ tất cả công tử đều nhìn nàng chằm chằm bằng ánh mắt kinh ngạc, đứng đối diện với nàng là thái tử Tề cũng hơi biến sắc, ánh mắt nhìn về phía nàng phức tạp khó hiểu.
Về phần công tử Xuất đứng ở bên cạnh nàng, trên vẻ mặt luôn luôn có nét châm biếm, lúc này lại hoàn toàn biến mất, hắn lẳng lặng nhìn Ngọc Tử, lẳng lặng mà nhìn.
Cảm giác được xung quanh yên ắng khác lạ, Ngọc Tử cười nhẹ, nàng ngẩng mặt lên, đôi mắt nhìn xung quanh, mím môi cười, “Lời nói vừa rồi của thiếp, đều là lời nói hằng ngày phu chủ của thiếp thường nói, nên thiếp lặng lẽ nhớ trong lòng.”
Các công tử bừng tỉnh ra.
Công tử Xuất vừa rồi nói không rõ ràng, thật đúng là cùng một ý với lời của Ngọc Tử này.
Công tử Hàn vươn tay, đập vào vai công tử Xuất một cái, khuôn mặt hắn trắng mập, do cười to mà run run không ngớt, “Người này, lúc nào cũng như vậy, nói năng úp mở, không chịu thẳng thắn một lần. Ha ha.”
Thái tử Tề đứng bên cạnh nhìn Ngọc Tử chăm chú, lẩm bẩm lặp lại: “Dân có thể an cư lạc nghiệp, giữ bổn phận. Nước có thể dài lâu? Dân đều không dám buông thả, đem hết sức lực để tránh tai họa, lấy vinh là mục tiêu?” Hắn liên tục lặp lại mấy lần, càng lặp lại, ánh mắt hắn nhìn về phía Ngọc Tử càng phức tạp.
Một công tử Tề ở bên cạnh cười nói: “Lời này của công tử Xuất, kẻ khác suy nghĩ sâu xa quá. Ta sao không đáp lễ, cẩn thận nghĩ lại, có chỗ nào chưa hiểu, lại đến hỏi thăm.”
“Tốt!”
“Đúng!”
“Nói đúng!”
Trong tiếng tán thành, Ngọc Tử theo công tử Xuất quay về bên sập.
Các công tử giải tán, tiếng trống nhạc lại vang lên, các nhạc cơ múa tay áo dài, lướt đến.
Ngọc Tử cúi đầu, vẫn không nhúc nhích.
Giữa im lặng, thanh âm trầm thấp của công tử Xuất truyền đến, “Cơ hiểu biết bất phàm, không biết học từ người nào?”
Học từ người nào?
Ngọc Tử ngẩn ra, nhất thời không biết trả lời như thế nào cho tốt.
Không đợi nàng viện cớ, giọng nói thản nhiên của công tử Xuất truyền đến,” Ngọc cơ.”
“Dạ.”
” Ngươi là người nước Lỗ?”
“…”
Ta không biết mà.
Trong lúc Ngọc Tử trầm ngâm, công tử Xuất cười.
Nụ cười này, có chút lạnh.
Trong lúc lòng Ngọc Tử đang khẩn trương, mơ hồ cảm thấy bất an. Giọng nói tao nhã của công tử Xuất truyền đến, “Nói, ngươi muốn thưởng gì!”
Cái gì, ta có thể đòi phần thưởng?
Ngọc Tử mừng rỡ, hớn hở.
Nhưng vui mừng qua đi, lại cảnh giác.
Ngọc Tử cảnh giác mà ngẩng đầu, lén lút nhìn đôi mắt của công tử Xuất, cẩn thận đánh giá một phen. Trong cái nhìn chăm chú mà lẳng lặng của công tử Xuất, Ngọc Tử lắc đầu, để lộ khuôn mặt đau khổ nói: “Công tử nói đùa, thiếp không dám…” Nàng chỉ nói đến đây.
Nàng vốn là muốn nói với hắn một câu, nhưng sau khi nhìn thấy công tử Xuất nói xong hai mắt liền nhắm lại, thái độ xa cách, dáng dấp không vui, nàng lại luống cuống. Còn nhớ một lần, nàng nói hắn một câu, nói chỉ cần một đao tệ, kết quả hắn liền cho nàng phần thưởng là mười đao tệ.
Người như thế, không nên dây vào.
Cắn chặt răng, ngọc Tử ngay lập tức trưng ra một khuôn mặt tươi cười.
Nàng nhìn công tử Xuất với hai mắt lấp lánh, chớp chớp mắt, giọng nói mềm mại của nàng, giọng nói trầm cực kỳ đáng thương mà cầu xin: “Công tử có thể lấy phần thưởng là một đĩnh vàng thưởng cho thiếp không?”
Công tử Xuất mở mắt nhìn nàng, hỏi: “Chỉ cần một đĩnh vàng kia?”
Ngọc Tử ngẩn ra, trái tim kinh hoàng: Khó lắm sao, hắn định thưởng nhiều? Nhưng chỉ chớp mắt, nàng lại nhớ lại, hắn từng tâm huyết dâng trào thưởng cho mình dương chỉ bạch ngọc thượng đẳng, kết quả chính mình thiếu chút nữa bị người khác giết người cướp của.
Ngay lập tức, Ngọc Tử quả quyết gật đầu, giọng nói thanh thúy: “Đúng vậy, chỉ cần một đĩnh vàng.”
“Được.”
Trong lúc Ngọc Tử hết sức mừng rỡ, công tử Xuất thản nhiên mà nói. Hắn chậm rãi vung tay lên, một kiếm khách bưng một chiếc khay tới.
Công tử Xuất lấy khay đặt lên bàn, kéo tấm lụa mỏng phủ trên khay ra, để lộ ra khoảng hia mươi đĩnh vàng xếp đầy một khay!
Vèo một cái, hai mắt Ngọc Tử sáng như sao, giờ phút này, hình ảnh trong đôi mắt của Ngọc Tử đều là một mảnh khay vàng tỏa sáng.
Công tử Xuất chậm rãi lấy một đĩnh vàng ra, quơ quơ trong lòng bàn tay, nói: “Một mâm vàng này, là Tề vương biết ta coi trọng ngươi, đặc biệt ban thưởng cho ngươi. Ta định đưa hết toàn bộ cho người, thế nhưng Ngọc cơ ngươi lại chỉ cần một đĩnh vàng.” Hắn đem một đĩnh vàng kia đặt vào tay của Ngọc Tử, sau đó khép tay nàng lại, đặc biệt ôn hòa ân cần mà nói: “Một đĩnh vàng này, khoảng hai lượng, so với một đĩnh vàng kia còn nhiều hơn đó, Cơ có vui không?”
Vui vẻ? Ta vui vẻ cái quỷ!
Giờ khắc này, Ngọc Tử đúng là khóc không ra nước mắt, nàng nhớ ra, khi nàng đang cười nhạo Ngô Tụ, sứ giả của Tề vương đưa đến cho công tử Xuất một khay như vậy, lúc đó còn chỉ chỉ về phía nàng.
Sách lược đầy đủ, rõ ràng của công tử Hàn được truyền đến bằng giọng nói trầm thấp, “Khổng Tử lấy lễ trị Lỗ, Lỗ quốc đại thịnh. Khổng Tử vừa đi, Lỗ thịnh vượng trước kia không còn nữa, ta cho rằng, tuân theo Nho học, có thể thử một lần.”
Lời nói của hắn vừa dứt, thái tử Tề trả lời: “Nho học mặc dù tốt, nhiều lễ nghĩa, mọi chuyện lớn lấy Chu chế*, thượng cổ chi chế. Thượng cổ chi chế thật tốt, Tam Hoàng Ngũ Đế lại không có chỗ thay đổi, Chu cũng sẽ không diệt vong. Ta cho rằng, không bằng theo lệ nhà Ngôn, đối xử với dân như trâu ngựa, hạn chế theo quy củ, hạn định lấy tiêu chuẩn ràng buộc, lấy chết để hăm doạ bọn họ, lấy công trạng để khích lệ bọn họ, quốc tất đại trị.”
* chế độ nhà Chu.
Công tử Hàn rõ ràng đã có chút tức giận, hắn trừng mắt nhìn về phía thái tử Tề, cao giọng nói, “Từ xưa đến nay, hàn động ở trên, tất nhiên là quân! Riêng chỉ người đại đức mới có thể được trời yêu mến, mới có thể thay thiên mệnh mà trị muôn dân!”
Công tử Hàn nói đến đây, quay đầu đi, hắn trừng mắt công tử Xuất, kinh sợ hỏi: “Ngươi nghĩ rằng ta và thái tử nói như vậy, người nào đúng người nào sai?”
Lần này, tất cả công tử đều quay đầu, nhìn về phía công tử Xuất.
Công tử Xuất lắc lắc đầu, nhíu mày nói: “Gần trăm năm sau, chư tử xuất hiện lớp lớp, lời nói mênh mông, tất cả đạo lý. Thật là khó xác định.”
Lần này, thái tử Tề ở một bên cười nói: “Lời này của công tử Xuất nói cũng như không.” Không riêng gì hắn, tất cả công tử khác cũng đều liên lục lắc đầu cười.
Ngọc Tử nghe cuộc nói chuyện này, khẽ cười, không cho là đúng mà thầm nghĩ: Những người này thật đúng là có cảm xúc mạnh mẽ, giống như là một đám sinh viên đời sau tụ cùng một chỗ tranh luận đây.
Nàng suy nghĩ, đi tới hai bước, đi đến bên cạnh công tử Xuất, nhẹ nhàng đứng bên cạnh hắn, trưng ra bộ dạng phục tùng, cực kỳ ngoan ngoãn.
Sỡ dĩ lúc này nàng tiến lên, chính là vì làm gián đoạn khiến cho công tử Xuất có thể nhìn hai bên mà nói.
Đối với sự bất mãn của mọi người, công tử Xuất chỉ mỉm cười, hai mắt nhìn xuống, hiện lên tia nhìn sắc bén.
Hắn nhìn về phía Ngọc Tử.
Nụ cười như có như không mà liếc mắt nhìn Ngọc Tử một cái, hắn lười biếng hỏi nàng: “Cơ cho rằng ai đúng ai sai?” Hắn cũng không quan tâm Ngọc Tử có nghe được cuộc đối thoại của bọn họ hay không. Chẳng qua, cử chỉ hành động của nàng hắn đều để trong mắt?
Khi Ngọc Tử lén lút nói thầm, công tử Xuất giải thích với các công tử nước khác: “Cơ, là nữ tử Lỗ quốc, kiến thức hơn người.”
Lời của hắn vừa nói ra, tất cả công tử Tề đồng loạt nhìn về phía Ngọc Tử, nét mặt đều cảm thấy hứng thú. Ở trong hiểu biết của họ, thật sự là không có nữ tử nào có thể xứng với bốn chữ “Kiến thức hơn người” này.
Thái tử Tề giật mình, hắn chậm rãi nhíu mày, nhìn Ngọc Tử thật sâu.
Trước mắt bao người, Ngọc Tử cúi đầu với mọi người một cái rồi nhẹ giọng trả lời: “Thiếp cho rằng, Nho học và pháp luật, cả hai đều quan trọng. Về Nho học, lấy hiếu làm trọng, lấy lễ làm gốc, lấy nho trị quốc, dân có thể an cư lạc nghiệp, giữ bổn phận. Nước có thể dài lâu.” Nho học thống trị Trung Quốc mấy nghìn năm, ảnh hưởng của nó, Ngọc Tử vẫn hiểu.
Trong lúc tất cả công tử nhíu mày trầm tư, giọng nói trong trẻo của Ngọc Tử tiếp tục truyền đến, “Về pháp gia, nếu bất luận công tử hay thứ dân đều có thể chiếu theo pháp luật mà trị, có công thì thưởng! Có tội thì phạt! Dân đều không dám buông thả, đem hết sức lực để tránh tai họa, lấy vinh là mục tiêu. Như vậy, nước có thể giàu.” Nàng còn nhớ, triều Tần đó là thống trị theo pháp gia, thống nhất sáu nước. Nhưng sau khi thống nhất Trung Quốc không lâu, liền diệt vong.
Ngọc Tử chỉ nói đến đây.
Lúc này, không chỉ tất cả công tử đều nhìn nàng chằm chằm bằng ánh mắt kinh ngạc, đứng đối diện với nàng là thái tử Tề cũng hơi biến sắc, ánh mắt nhìn về phía nàng phức tạp khó hiểu.
Về phần công tử Xuất đứng ở bên cạnh nàng, trên vẻ mặt luôn luôn có nét châm biếm, lúc này lại hoàn toàn biến mất, hắn lẳng lặng nhìn Ngọc Tử, lẳng lặng mà nhìn.
Cảm giác được xung quanh yên ắng khác lạ, Ngọc Tử cười nhẹ, nàng ngẩng mặt lên, đôi mắt nhìn xung quanh, mím môi cười, “Lời nói vừa rồi của thiếp, đều là lời nói hằng ngày phu chủ của thiếp thường nói, nên thiếp lặng lẽ nhớ trong lòng.”
Các công tử bừng tỉnh ra.
Công tử Xuất vừa rồi nói không rõ ràng, thật đúng là cùng một ý với lời của Ngọc Tử này.
Công tử Hàn vươn tay, đập vào vai công tử Xuất một cái, khuôn mặt hắn trắng mập, do cười to mà run run không ngớt, “Người này, lúc nào cũng như vậy, nói năng úp mở, không chịu thẳng thắn một lần. Ha ha.”
Thái tử Tề đứng bên cạnh nhìn Ngọc Tử chăm chú, lẩm bẩm lặp lại: “Dân có thể an cư lạc nghiệp, giữ bổn phận. Nước có thể dài lâu? Dân đều không dám buông thả, đem hết sức lực để tránh tai họa, lấy vinh là mục tiêu?” Hắn liên tục lặp lại mấy lần, càng lặp lại, ánh mắt hắn nhìn về phía Ngọc Tử càng phức tạp.
Một công tử Tề ở bên cạnh cười nói: “Lời này của công tử Xuất, kẻ khác suy nghĩ sâu xa quá. Ta sao không đáp lễ, cẩn thận nghĩ lại, có chỗ nào chưa hiểu, lại đến hỏi thăm.”
“Tốt!”
“Đúng!”
“Nói đúng!”
Trong tiếng tán thành, Ngọc Tử theo công tử Xuất quay về bên sập.
Các công tử giải tán, tiếng trống nhạc lại vang lên, các nhạc cơ múa tay áo dài, lướt đến.
Ngọc Tử cúi đầu, vẫn không nhúc nhích.
Giữa im lặng, thanh âm trầm thấp của công tử Xuất truyền đến, “Cơ hiểu biết bất phàm, không biết học từ người nào?”
Học từ người nào?
Ngọc Tử ngẩn ra, nhất thời không biết trả lời như thế nào cho tốt.
Không đợi nàng viện cớ, giọng nói thản nhiên của công tử Xuất truyền đến,” Ngọc cơ.”
“Dạ.”
” Ngươi là người nước Lỗ?”
“…”
Ta không biết mà.
Trong lúc Ngọc Tử trầm ngâm, công tử Xuất cười.
Nụ cười này, có chút lạnh.
Trong lúc lòng Ngọc Tử đang khẩn trương, mơ hồ cảm thấy bất an. Giọng nói tao nhã của công tử Xuất truyền đến, “Nói, ngươi muốn thưởng gì!”
Cái gì, ta có thể đòi phần thưởng?
Ngọc Tử mừng rỡ, hớn hở.
Nhưng vui mừng qua đi, lại cảnh giác.
Ngọc Tử cảnh giác mà ngẩng đầu, lén lút nhìn đôi mắt của công tử Xuất, cẩn thận đánh giá một phen. Trong cái nhìn chăm chú mà lẳng lặng của công tử Xuất, Ngọc Tử lắc đầu, để lộ khuôn mặt đau khổ nói: “Công tử nói đùa, thiếp không dám…” Nàng chỉ nói đến đây.
Nàng vốn là muốn nói với hắn một câu, nhưng sau khi nhìn thấy công tử Xuất nói xong hai mắt liền nhắm lại, thái độ xa cách, dáng dấp không vui, nàng lại luống cuống. Còn nhớ một lần, nàng nói hắn một câu, nói chỉ cần một đao tệ, kết quả hắn liền cho nàng phần thưởng là mười đao tệ.
Người như thế, không nên dây vào.
Cắn chặt răng, ngọc Tử ngay lập tức trưng ra một khuôn mặt tươi cười.
Nàng nhìn công tử Xuất với hai mắt lấp lánh, chớp chớp mắt, giọng nói mềm mại của nàng, giọng nói trầm cực kỳ đáng thương mà cầu xin: “Công tử có thể lấy phần thưởng là một đĩnh vàng thưởng cho thiếp không?”
Công tử Xuất mở mắt nhìn nàng, hỏi: “Chỉ cần một đĩnh vàng kia?”
Ngọc Tử ngẩn ra, trái tim kinh hoàng: Khó lắm sao, hắn định thưởng nhiều? Nhưng chỉ chớp mắt, nàng lại nhớ lại, hắn từng tâm huyết dâng trào thưởng cho mình dương chỉ bạch ngọc thượng đẳng, kết quả chính mình thiếu chút nữa bị người khác giết người cướp của.
Ngay lập tức, Ngọc Tử quả quyết gật đầu, giọng nói thanh thúy: “Đúng vậy, chỉ cần một đĩnh vàng.”
“Được.”
Trong lúc Ngọc Tử hết sức mừng rỡ, công tử Xuất thản nhiên mà nói. Hắn chậm rãi vung tay lên, một kiếm khách bưng một chiếc khay tới.
Công tử Xuất lấy khay đặt lên bàn, kéo tấm lụa mỏng phủ trên khay ra, để lộ ra khoảng hia mươi đĩnh vàng xếp đầy một khay!
Vèo một cái, hai mắt Ngọc Tử sáng như sao, giờ phút này, hình ảnh trong đôi mắt của Ngọc Tử đều là một mảnh khay vàng tỏa sáng.
Công tử Xuất chậm rãi lấy một đĩnh vàng ra, quơ quơ trong lòng bàn tay, nói: “Một mâm vàng này, là Tề vương biết ta coi trọng ngươi, đặc biệt ban thưởng cho ngươi. Ta định đưa hết toàn bộ cho người, thế nhưng Ngọc cơ ngươi lại chỉ cần một đĩnh vàng.” Hắn đem một đĩnh vàng kia đặt vào tay của Ngọc Tử, sau đó khép tay nàng lại, đặc biệt ôn hòa ân cần mà nói: “Một đĩnh vàng này, khoảng hai lượng, so với một đĩnh vàng kia còn nhiều hơn đó, Cơ có vui không?”
Vui vẻ? Ta vui vẻ cái quỷ!
Giờ khắc này, Ngọc Tử đúng là khóc không ra nước mắt, nàng nhớ ra, khi nàng đang cười nhạo Ngô Tụ, sứ giả của Tề vương đưa đến cho công tử Xuất một khay như vậy, lúc đó còn chỉ chỉ về phía nàng.
/142
|