Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người

Chương 27

/41


Cũng may mắn không làm nhục sứ mệnh, lấy bí quyết đến tay. Ngày hôm sau tôi cùng Hành Bình đi vào phòng làm việc của dàn nhạc F

Trong phòng làm việc chỉ có cặp song sinh, vừa thấy bí kiếp, lập tức mở máy tính cùng Hành Bình chơi tiếp. Thừa dịp bọn họ không để ý, tôi lén lút đi lên phòng ngủ trên lầu.

Mở cửa chỉ thấy trong phòng có vài món vật dụng đơn giản, tất cả chỉ có ba màu: trắng, đen, xám, khiến cho con người tự nhiên có áp lực.

Không kịp nhìn kỹ, nhanh chóng cầm lấy máy ảnh tách tách chụp.

Tảng đá đè nặng trong lòng đã rơi xuống, cuối cùng thì lần này cũng có thể báo cáo kết quả công việc.

Hừ, Hồ Nghi Dĩ, muốn cùng tôi đấu, đẳng cấp ngươi quá thấp rồi.

Chụp ảnh xong, đang muốn rời đi ,trong lúc vô tình liếc thấy trên tủ đầu giường có khung ảnh, bên trong là ảnh chụp của một phụ nữ ngoại quốc.

Tôi tò mò, cẩn thận tỉ mỉ cầm lấy khung ảnh lên xem, chỉ thấy cô kia mặc một cái áo đầm dài mỏng màu trắng, cùng với da thịt trắng nõn hợp lại càng thêm sức quyến rũ. Tóc nâu quăn tự nhiên, dài tới thắt lưng, càng tăng thêm vài quần quyến rũ cho khuôn mặt đẹp xuất chúng của cô.

Nhưng hấp dẫn nhất là ánh mắt của phụ nữ kia dịu dàng động lòng người, vô cùng nhu tình.

Cô nhất định là người quan trọng nhất trong lòng Funeral, là ai đây?

Tôi đang ngẩn người thì khung hình trong tay tôi bị cướp đi, tôi thình lình bị hoảng sợ.

Giương mắt nhìn, tay chân đều luống cuống không chỗ thả, xong rồi, chủ nhân của phòng đã trở về.

Tuy rằng đã xem qua rất nhiều ảnh chụp cũng như tin tức trên ti vi, đối với anh cũng coi như quen thuộc, nhưng khi nhìn thấy người thật cũng có chút không chống đỡ được, có những người chuyên sinh ra khiến cho người khác tự ti, mà anh là một trong những người đó.

Nhưng soái ca cũng không quan tâm đến ánh mắt ái mộ của tôi, anh nhẹ nhàng đặt khung hình trở lại chỗ cũ với một loại tình cảm yêu quí không cần nói cũng biết.

Funeral xoay người lại, đứng khuất ánh sáng, khuôn mặt giấu trong bóng tối nhưng tôi lại có thể cảm nhận tinh tường ánh mắt đề phòng của anh, giống như mũi tên hướng tới tôi.

"Cô là ai? Vì sao lại ở chỗ này?" Anh lạnh lùng hỏi.

Tôi trong cái khó ló cái khôn, lập tức bịa ra nói dối: "Funeral, tôi mê ca nhạc của ngươi, tôi thực thích ngươi, nên mới vụng trộm chạy vào đây, thực xin lỗi, tôi đây bước ra".

Nói xong, tôi xoay người bỏ chạy, nhưng bị anh một phát túm được áo, túm tôi trở về.

Funeral cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt lạnh băng, chậm rãi nói: "Đem máy chụp ảnh giao ra đây."

"Máy chụp ảnh nào?" Tôi nhìn anh cao hơn tôi một cái đầu, ra vẻ kinh ngạc.

Ai ngờ đàn ông này không hề hiểu nghĩa bốn chữ "thương hoa tiếc ngọc" thô bạo đem túi xách của tôi đoạt lấy, đem toàn bộ bên trong đổ ra, máy chụp ảnh, chứng minh nhân dân, di động, ví tiền, tất cả đều đồng loạt rơi trên mặt đất.

Vì thế, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đem cuộn phim xé ra, đem tâm huyết của tôi huỷ hoại chỉ trong giây lát.

Tôi suy sụp, nhưng bởi vì có tật giật mình, cũng không dám đối với anh làm gì, chỉ có thể thấp giọng nói thầm hai câu: "Cư nhiên đối xử với người mê nhạc của anh như vậy, hơi quá đáng, tôi không bao giờ mua đĩa nhạc của anh nữa."

Sau khi yên lặng thu thập đồ đạc của mình, chán nản chuẩn bị rời đi.

Nhưng anh không tính buông tha tôi, chỉ nghe phía sau một âm thanh miễn cưởng thì thầm: "Vệ Tịnh Nhã, phóng viên toà soạn khám tinh"

Thì ra thẻ phóng viên của tôi bị anh nhặt được, thật sự là không hay ho gì. Lòng tôi bất an không yên, Funeral luôn chán ghét phóng viên, xem ra lần này tôi rút râu hổ rồi.

Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, tôi bất chấp mọi thứ, bỏ lại hết thảy hướng cửa phòng chạy ra. Kết quả Funeral nhìn thấu ý đồ của tôi, nhanh hơn tôi che cửa lại, ngăn đường đi của tôi. Tôi tránh ra không kịp, mũi đập vào lòng ngực anh, đau đến chảy nước mắt.

"Anh muốn làm gì?" Tôi che cái mũi, tim đập thình thịch, không khỏi lui về sau hai bước.

"Báo cảnh sát" Funeral mặt không thay đổi nói: "Cho dù là phóng viên, cũng không thể một mình tiến vào nơi ở của người khác. Tôi nghĩ cảnh sát cũng suy nghĩ giống tôi"

Tôi hoảng hồn, lập tức cầu xin tha thứ: "Thực xin lỗi , tôi không nên một mình tìm hiểu nơi riêng tư của ngươi, tôi về sau cũng không dám nữa, van cầu ngươi tha thứ cho tôi một lần đi, làm ơn"

Nhưng anh lại không chút nào cảm động, dùng giọng nói không có chút độ ấm nào nói: "Thật có lỗi, gần đây các người theo tôi thật chặt, tôi không thể không giết gà để răng đe."

Anh cầm lấy di động, ấn xuống dãy số: "Alô , phải cục cảnh sát không?"

Nghĩ đến sẽ bị đưa đến cục cảnh sát, mặt tôi xám như tro tàn, can đảm tìm sự sống, một phen đoạt được điện thoại của anh.

"Trả lại cho tôi." Trong mắt của anh bắn ra tia uy nghiêm làm cho người tôi kinh sợ.

Dưới tình thế cấp bách, tôi kêu to: "Không được! Tôi không thể ngồi tù! Con tôi còn ở nhà chờ tôi!"

Anh lộ ra vẻ mặt do dự: "Ngươi có đứa nhỏ ?"

"Thiên chân vạn xác!" Tôi lấy ảnh của Thánh Duyên trong ví tiền ra cho anh xem: "Đây là con tôi, anh mới 6 tháng, tôi là mồ côi cha mẹ, nếu tôi ngồi tù, anh sẽ không có ai chiếu cố! Cầu xin ngươi vì đứa nhỏ mà tha tôi một lần đi!"

Đại nạn trước mặt, tôi chỉ bịa chuyện. May mắn ở phương diện này tôi có chút tài năng.

Funeral hình như tin. Anh nhìn ảnh chụp, bỏ xuống vẻ mặt đề phòng, nhẹ giọng hỏi: "Ba nó đâu?"

Tôi làm theo kịch bản hạ giọng: "Tôi có mắt không tròng, ba anh căn bản là không thương tôi, chính là muốn cùng tôi chơi đùa. Sau lại biết tôi mang thai đứa nhỏ, liền cùng tôi chia tay, sau đó liền biến mất.

Ba mẹ tôi bởi vì tôi chưa kết hôn đã sinh con, đều cùng tôi đoạn tuyệt quan hệ, hiện tại chỉ trông vào một mình tôi chiếu cố anh, nếu tôi có việc, đứa nhỏ sẽ bị đưa đi! Xin ngươi giơ cao đánh khẽ, đừng đem hai mẹ con chúng tôi tách ra!"

Vẻ mặt Funeral chậm rãi dịu đi, tôi âm thầm thở ra, tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: "Tôi thật sự không phải cố ý muốn tìm tòi nghiên cứu nơi riêng tư của ngươi, chủ yếu là cấp trên của tôi không ưa tôi, buộc tôi làm ra bài tin tức về ngươi, tôi bất đắc dĩ mới đưa ra hạ sách này. . . Đương nhiên, hành vi của tôi cũng quả thật đáng xấu hổ."

Tôi cúi đầu, chờ anh xử lý.

"Cô đi đi." Thật lâu sau, Funer¬l nói: "Về sau không được làm loại chuyện này nữa."

Tôi như được đại xá, cảm động đến rơi nước mắt: "Nhất định, nhất định, Funeral cả đời tôi đều cảm kích anh!"

"Còn có, kêu ba người dưới lầu kia đi chỗ khác chơi, tôi muốn bắt đầu làm việc."

"Tốt tốt tốt." Tôi lặp lại tiếng tả loần nhiều lần lấy lòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Lúc này lòng tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện quần áo đều bị ướt đẫm mồ hôi, nhưng mà cũng may gặp nạn nhưng không nguy.

Lao xuống lầu vừa thấy, ba đứa nhỏ kia còn đắm chìm bên trong trò chơi, căn bản là không có nhận thấy được Funeral đã trở về. Tôi chạy nhanh đem Hành Bình lôi đi.

"Học tỷ, có chụp ảnh được hay không?" Hành Bình hỏi.

Anh không mở miệng thì thôi, mới mở miệng tôi liền bùng phát lửa giận, trừng mắt liếc anh một cái: "Tôi thiếu chút nữa đã bị đưa đến cục cảnh sát, sao còn lo lắng chụp ảnh nữa."

Anh suy sụp: "Chúng tôi nhất định sẽ bị người đàn bà kia xem thường sao?"

Tôi lau đi mồ hôi lạnh trên trán: "Mặc kệ, chúng tôi không lường trước được chuyện này. Tôi tình nguyện bị Hồ Nghi Dĩ đạp ở lòng bàn chân, cũng không dám xuất hiện ở trước mặt Funeral nữa."

Ai ngờ thử thách vừa mới đi qua.

Ngày hôm sau vừa tan ca, Hồ Nghi Dĩ đã đem hai chúng tôi mời đến văn phòng, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: "Tin tức về Funeral sưu tầm có manh mối không? Đến lúc đó cũng không nên da mặt dày cầu xin tôi mở cho một cửa."

Ngữ khí vênh váo hung hăng

Hành Bình nhịn không được trả lời: "Chúng tôi đều rất đúng mực, không phiền ngươi lo lắng.

Hồ Nghi Dĩ cười lạnh một tiếng: "Tôi mới không có nhiều thời gian nhàn rỗi lo lắng cho các người, tôi bất quá là nhắc nhở các người, còn có hai tuần thời gian, trước tiên đem thư từ chức viết đi."

"Tôi khuyên cô ít cười một chút, chẳng lẽ cô không biết khóe miệng đều có nếp nhăn rồi sao?" Hành Bình cố ý chế ngạo cô.

"Tôi là mạng vất vả, tự nhiên là có nếp nhăn trên mặt. Làm sao so với được với loại người như anh cả ngày không có việc gì nhàn nhã thong dong?" Hồ Nghi Dĩ đương nhiên không phải kẻ dễ bắt nạt.

"Cái gì gọi là không có việc gì, mắt cô mờ à, tôi cả ngày đều ở bên ngoài chạy tìm tin tức cô không thấy sao?"

"Đúng vậy, tôi đã già rồi, ai giống loại tiểu tử chưa dứt sữa như anh, ngay cả răng cũng chưa dài mà đã ra ngoài lăn lộn."

Thừa dịp hai người bọn họ môi súng lưỡi tên hết sức, tôi thu thập đồ đạc, vụng trộm lướt qua chiến trường tràn ngập khói thuốc súng, đi khỏi công ty.

Để cho bọn họ cứ chậm rãi ầm ỹ, tôi phải đi đón đứa con bảo bối.

Đi vào nhà ba mẹ, người hầu Trần tẩu ra mở cửa cho tôi .

Ba mẹ ở trong biệt thự tại vùng ngoại thàn, bên trong trang hoàng không thấy một tia xa hoa lãng phí, tất cả đều chọn dùng thiết kế cổ điển, nhìn qua trắng trong thuần khiết thanh lịch, phong cách cổ dạt dào. Vừa thấy liền biết phẩm vị của chủ biết thự rất cao.

"Trần tẩu, mẹ ở đâu?" Tôi hỏi.

Trần tẩu chỉ chỉ ra hậu viện: "Phu nhân ở trong sân chơi cùng tiểu thiếu gia, thiếu phu nhân cô ngồi đi, lần trước cô không phải nói thích canh hạt sen của Trần tẩu, biết cô sắp tới, tôi để giành cho cô một tô lớn, cho cô ăn đủ."

"Cám ơn Trần tẩu." Vừa nghe có ăn, tôi vui vẻ ra mặt. Từ chức, Hồ Nghi Dĩ, việc này để ngày mai Vệ Tịnh Nhã sẽ giải quyết, hôm nay Vệ Tịnh Nhã muốn mau chóng ăn thôi !

"Cô đi ra trước xem phu nhân đi, tôi sẽ bưng tới cho cô." Trần tẩu nói xong cười đi vào phòng bếp.

Trần tẩu là người hầu già trong nhà, từ nhỏ nhìn Nhiễm Ngạo lớn lên, mọi người cũng đều đối với cô thực tôn kính. Lão nhân gia này đối với tôi đặc biệt có thiện cảm, bởi vì tôi thường thường đem đồ ăn cô nấu ăn không còn một miếng, khiến cô nở mặt nở mày.

Nghe theo lời nói của Trần tẩu, tôi đi đến hậu viện, liếc mắt một cái liền thấy mẹ đang ngồi ở ghế đùa giỡn với Thánh Duyên. Ở dưới bóng râm của bãi cỏ xanh, mẹ khoác áo choàng lông cừu màu vàng nhạt, có khí chất thanh nhã, giống đóa u lan, làm người tôi thấy vui tôii vui mắt.

"Mẹ." Tôi đi đến bên cạnh bọn họ. Thánh Duyên vừa nhìn thấy tôi, liền bi bô làm ngữ điệu muốn tôi ôm.

Mẹ tươi cười, đem Thánh Duyên giao cho tôi: "Rốt cục thấy mẹ đã trở lại."

Tôi ôm Thánh Duyên, hôn cái mặt nhỏ béo mập vài cái, quay đầu hỏi: "Mẹ, hôm nay Thánh Duyên có ngoan không?"

"Làm sao có thể không ngoan?" Ý cười trên mặt mẹ càng đậm: "Mẹ cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua đứa nhỏ ngoan như Thánh Duyên, cả ngày ăn no liền im lặng ngủ, khi pha trò nó liền cười khanh khách không ngừng. Thật sự làm người mẹ rất thích, mẹ xem tính cách đứa nhỏ này nhất định giống con."

"Giống con?" Tôi gãi đầu, có chút ngượng ngùng: "Giống như con nghe mẹ nói con mới trước đây cũng là như vậy, cả ngày không phải ngủ chính là ăn, mẹ con còn còn lo lắng con sau khi lớn lên sẽ bị mập. Đúng rồi, mẹ, Nhiễm Ngạo trước đây là như thế nào ?"

"Tiểu Ngạo." Mẹ nhớ lại nói: "Tiểu Ngạo trước đây đặc biệt thích khóc buổi tối, nhất định phải ôm dỗ mới bằng lòng im lặng ngủ. Bởi vì lúc mẹ sinh Tiểu Ngạo bị khó sinh, sau khi sinh đặc biệt suy yếu. Ba con sợ hãi Tiểu Ngạo ầm ỹ đến mẹ, mỗi buổi tối đều ôm Tiểu Ngạo ở trên tay, không dám chợp mắt, ban ngày lại đi đến công ty làm, mỗi ngày chỉ có thể ngủ hai ba giờ, trãi qua một quãng thời gian ông ấy lập tức liền gầy hơn mười cân, hai má đều lõm xuống."

Nhìn bộ dáng đau lòng của mẹ, tôi nhịn không được thử hỏi: "Mẹ là từ thời điểm đó mà bắt đầu yêu ba ba sao?"

Mẹ sửng sốt, trầm tư thật lâu, rốt cục lắc đầu: "Ba con đối với mẹ tốt, không chỉ dừng lại ở chuyện này. Trước kia, mẹ luôn suy nghĩ, tình cảm mẹ giành cho Thành Tư, có phải là yêu không mẹ vẫn không thể suy nghĩ cẩn thận. Cho đến có một ngày, mẹ thấy ổng ở trong bể bơi dạy tiểu Ngạo bơi lội, tiếng cười của một lớn một nhỏ thật xa cũng có thể nghe thấy. Lòng đột nhiên hạnh phúc tràn đầy, nước mắt không thể kiềm chế chảy xuống. Ở thời khắc đó, mẹ đột nhiên hiểu được, mẹ cùng bọn họ ở một chỗ là vui vẻ, hạnh phúc, mẹ nghĩ đây là yêu."

"Trước kia cùng Vĩ Kiệt ở một chỗ thì mỗi một lần hô hấp đều tràn đầy tình cảm mãnh liệt, mỗi hành động của ông đều có thể làm cho tim mẹ đập không thôi, mỗi một thời khắc đều tràn ngập vui vẻ, bọn mẹ không có lúc nào là không cảm thấy linh hồn nóng cháy, hoàn toàn không có thời gian buông lơi. Nhưng mà cùng Thành Tư ở một chỗ, lại là một dáng vẻ khác, tuy rằng thường thản nhiên, nhưng sự dịu dàng của ổng, sự quan tâm của ổng, sự cẩn thận của ổng, cũng giống như dòng nước ấm, chẳng phân biệt được ngày đêm làm ấm áp lòng mẹ. Hai người bọn họ đều là đàn ông quan trọng đối với mẹ."


/41

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status