Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người

Chương 10

/41


Thịnh Hạ lái xe đưa tôi đến cửa nhà, để tôi tự mình đi vào, cô ở bên ngoài chờ tôi.

Tôi nhìn phòng ốc trong nhà, nhìn xích đu trong sân, đột nhiên một trận buồn bã, bất quá là rời đi một ngày, sao lại cảm giác dài như vậy.

Nhẹ nhàng mở cửa phòng, trong lòng nhất thời căng thẳng -- nơi để giày rõ ràng có đôi giày cao gót! Không phải giày cao gót của tôi!

Đi nhanh vào nhà, chỉ thấy trên bàn có đến mấy vỏ chai rượu, trên mặt đất còn có miểng thủy tinh, cả phòng khách tràn ngập một cổ mùi rượu dày đặc. Đột nhiên, trong phòng ngủ trên lầu truyền tới thanh âm của một cô gái.

Tôi thoáng mông lung, trong óc kêu ong ong. Chẳng lẽ Nhiễm Ngạo anh... Đem những người phụ nữ khác về nhà, mang vào phòng ngủ của chúng tôi, ngủ ở trên giường của chúng tôi!

Tôi thả nhẹ bước chân, từ từ lên lầu.

Trái tim của tôi kịch liệt nhúc nhích, đôi môi không kiềm chế được phát run.

Tôi biết tôi đang sợ hãi.

Cửa phòng ngủ khép hờ, tôi ngừng thở, núp ở cạnh cửa nhìn vào bên trong nhìn.

Chỉ một cái, chỉ nhìn thoáng qua, tôi liền thiếu chút nữa ngã xuống đất ngất đi.

Người đàn bà kia, lại là Hồ Nghi Dĩ!

Mà Nhiễm Ngạo, anh lại, lại ôm cô ta thật chặt!

Cho dù không nhìn thấy, tôi cũng biết mặt mình xám như tro tàn.

Xong, Nhiễm Ngạo, chúng ta xong.

Trong đầu không ngừng vọng lại cái ý niệm này.

"Nhiễm Ngạo, anh uống say." Hồ Nghi Dĩ đang cười, cười đến rất đẹp, trong tiếng cười có vô hạn mừng rỡ.

"... Không có, say hay không chỉ có tôi tự mình biết." Nhiễm Ngạo ôm chặt lấy cô ta, giống như sợ cô ta đột nhiên biến mất.

"Anh thật say, Nhiễm Ngạo, em đi rót ly trà cho anh, có được hay không."

"Không cần đi!" Nhiễm Ngạo kêu to: "Tịnh Nhã, không cần đi!"

Nghe vậy, tôi giống như là phạm nhân tử hình vào giây cuối cùng trước bị tử hình được tuyên bố vô tội thả ra, máu toàn thân có thể tự do lưu động .

Thì ra, đều là lỗi của rượu cồn, hại tôi chết bao nhiêu bạch cầu.

Lại nhìn sang, mắt Hồ Nghi Dĩ cứng đờ một chút, cô ta dùng sức đẩy Nhiễm Ngạo ra, hổn hển nói: "Em là Hồ Nghi Dĩ! Không phải là Vệ Tịnh Nhã! Anh nhìn rõ ràng!"

Nhiễm Ngạo lắc đầu, dùng sức mở mắt, rốt cục thấy rõ người trước mặt cũng không phải là tôi, cho nên lạnh giọng hỏi: "Sao cô ở chỗ này?"

"Nhiễm Ngạo! Tại sao? Anh không phải nói anh sẽ không yêu phụ nữ lớn hơn anh sao? Nhưng anh lại cùng Vệ Tịnh Nhã ở chung một chỗ, tại sao không phải là tôi? ! Tại sao tôi lại không thể? !" Hồ Nghi Dĩ đứng lên, hướng về phía Nhiễm Ngạo rống to.

Nhiễm Ngạo vô lực nằm ngã xuống giường, từ từ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: "Bởi vì... Cô không phải là Tịnh Nhã."

Nói xong, lực rượu lại đi lên, Nhiễm Ngạo từ từ ngủ mê man.

Nước mắt từ từ lan ra, cảm động, vui mừng tràn đầy ở trong lòng.

Hồ Nghi Dĩ vuốt tóc Nhiễm Ngạo, trên mặt hiện ra vẻ quái dị, nhẹ nói: "Vệ Tịnh Nhã. Anh chỉ cần cô ta đúng không? Nhưng... Nếu như cô ta thấy chúng ta ngủ ở chung một chỗ... Cũng sẽ không cần anh.

Nói xong, cô ta chậm rãi đứng lên, cầm lấy điện thoại di động của Nhiễm Ngạo, bắt đầu gọi điện thoại.

Xem ra cô ta muốn báo cho tôi tới quan sát một cuộc tự biên tự diễn.

Quả nhiên, điện thoại di động trong túi áo của tôi bắt đầu rung lên.

Dù sao chuyện đã tiến hành đến nước này, tôi liền để cho cô đem trò bịp bợm này đùa giỡn xong vậy.

Vội vàng bước nhẹ tới gian phòng bên cảnh, đóng cửa lại, hít sâu một cái, xác định thanh âm trấn định không việc gì, tôi nhận điện thoại: "Uy."

"Vệ Tịnh Nhã sao?" Cô hỏi.

"Đúng, cô là ai." Diễn trò tôi cũng được vậy.

"Ngay cả thanh âm của tôi cũng nghe không rõ rồi? Mấy ngày hôm trước tôi mới nói cho cô bí mật của Nhiễm Ngạo a."

"Hồ Nghi Dĩ? Đây không phải là điện thoại di động của Nhiễm Ngạo sao? Tại sao ở chỗ cô?"

"Bởi vì anh ấy bây giờ đang nằm ngủ bên cạnh tôi, phải nói, là tôi cùng anh đang ngủ ở... Trên giường của các người." Cô ta cười một tiếng, nhưng nghe ra không có chút nụ cười nào: "Nói thật, cái giường này quả thật rất thoải mái."

"Vậy thì thế nào?" Tôi bình tĩnh hỏi.

Cô ta sửng sốt, không nghĩ tới tôi sẽ trấn định như vậy, nhưng ngay sau đó kích động nói: "Cô nghe rõ chưa, Nhiễm Ngạo bây giờ đang ngủ bên cạnh tôi. Anh ấy nói anh ấy mệt chết đi, anh nói là cô lấy việc có thai, buộc anh cưới cô. Anh ấy nói nếu như không phải là cô đã hoài thai, anh ấy căn bản là sẽ không để ý cô! Làm phụ nữ như cô thật đáng buồn..."

Cô ta nói không được nữa, bởi vì tôi cũng nghe không nổi nữa: tôi một chưởng đẩy ra cửa phòng ngủ, đi vào.

"Thật đáng buồn chính là cô đó." Tôi nhìn cô ta đang khiếp sợ nói.

Hoàn toàn không nghĩ tới tôi sẽ từ trên trời giáng xuống, cô ta sững sờ tại nguyên chỗ, nhẹ buông tay, điện thoại di động rơi trên mặt đất.

"Muốn cho tôi hổn hển chạy tới, nhìn thấy cô cùng Nhiễm Ngạo cởi hết quần áo ngủ ở trên giường, để cho tôi tức giận không ức chế dc, sau đó trốn đi, vĩnh rời rời xa Nhiễm Ngạo? Cô có phải xem phim truyền hình nhiều quá hay không! Cô cho rằng sau đó cô có thể ở cùng một chỗ với Nhiễm Ngạo sao? Chẳng lẽ cô không biết làm như vậy sẽ làm anh ấy hận cô tận xương sao?" Tôi nổi giận nói.

Hồ Nghi Dĩ từ trong kinh sợ phục hồi tinh thần lại, cười lạnh một tiếng, sâu kín nói: "Tôi tình nguyện anh ấy hận tôi! Như vậy ít nhất anh có thể nhớ được tôi!"

Tôi lẳng lặng nhìn cô: "Thật là lạ, bị người mình yêu hận mới là sống không bằng chết."

Nghe vậy, cô ta giống như là bị sét đánh, sau đó thoáng cái khóc lên: "Tôi thương anh ấy như vậy, căn bản là không ngại tuổi của anh ấy. Mà còn cô, chiêm tiền cố hậu, lồng lộng lui lui, tôi so với cô có tư cách thương anh ấy hơn! Nhưng vì cái gì anh ấy chọn cô? Tại sao!"

Hồ Nghi Dĩ chạy về phía cửa phòng.

Tôi ngạo mạn đi thong thả đến bên giường, ngồi xuống, thay Nhiễm Ngạo làm rõ cái đám tóc rối bời trên trán, trên mặt của anh có những vết bầm, nhưng không làm giảm bớt một chút tuấn tú của anh, khó trách có phụ nữ cứ mê như thế.

Đột nhiên, anh bắt được tay của tôi, tôi lấy làm kinh hãi, nhưng nhìn kỹ, hai mắt anh vẫn nhắm như cũ, chân mày nhẹ chau lại, chẳng qua là lẩm bẩm thì thầm: "Tịnh Nhã, chớ... Tịnh Nhã...".

Tôi nắm tay của anh, Nhiễm Ngạo, tôi cũng không muốn đi, tôi thật không thể rời bỏ ngươi.

Nhưng tôi bây giờ thật rất loạn, tôi không có cách nào thoáng cái tiếp nhận ngươi, bây giờ tôi còn nghĩ chưa ra, ngộ chưa ra.

"Không có sao chứ." Sau lưng đột nhiên truyền đến thanh âm của Thịnh Hạ, cô đi tới: "Mới vừa nhìn thấy một cô gái khóc xông ra ngoài, còn nghĩ đến các người đã xảy ra chuyện gì."

"Đó là Hồ Nghi Dĩ."

"Cô ta muốn thừa dịp trống trãi mà vào, kết quả thất bại." Thịnh Hạ đoán ra chuyện xảy ra.

"Cô ta nói, cô ta có tư cách yêu Nhiễm Ngạo hơn tôi." Ngửi mùi rượu nồng đậm trên người Nhiễm Ngạo, tôi nhẹ nói: "Cô ta nói đúng."

"Chỉ tiếc tình yêu không thể bình đẳng trao đổi, nếu không người người đều sẽ vui vẻ." Thịnh Hạ nhìn ngoài cửa sổ, thở dài, sau đó hỏi: "Tối nay bồ ở nơi này sao?"

Lắc đầu, tôi còn chưa có cách nào đối mặt Nhiễm Ngạo.

Lấy ra hòm y dược, xử lý tốt vết thương trên mặt Nhiễm Ngạo, giúp anh đổi lại áo ngủ, tôi liền cùng Thịnh Hạ rời đi.

Chẳng qua là, trong nháy mắt đóng cửa lại, lòng thoáng cái liền vô ích .

Một trận cuồng phong lớn sau cơn mưa, ánh mặt trời không còn càn rỡ như thường ngày mà biến thành nhu hòa. Gió nhẹ đem sự mát mẻ ẩm ướt trong không khí phẩy vào mặt, khiến tôi thích ý vô cùng. Tôi ngồi trên ghế dài ở công viên, nhìn giọt nước trên mặt đất, ở trong đó phản xạ cả bầu trời.

"Đang ngẩn người?" Đỉnh đầu bị vỗ nhẹ nhàng, tuyệt đối là thủ pháp của Lâm Dã.

"Này, nước có ga." Anh đem nước có ga đưa tới trên tay của tôi, sau đó ngồi xuống bên cạnh tôi, vừa thuận tay vỗ nhẹ đầu của tôi. Không biết tại sao, cho tới bây giờ anh đều thích làm như vậy. Trước kia tôi không phục, điểm mũi chân trả thù lại, làm cho tay chân đều đau. Sau đó dần dần thành thói quen, cũng tùy ý anh đem đầu của tôi làm mõ gõ.

"Gõ đầu phụ nữ có thai, sẽ khiến họ dễ sanh non." Tôi nghiêm túc nhìn anh.

Mặt Lâm Dã "Chà" một chút biến trắng, vội vàng hỏi: "Có thật không?"

"Đương nhiên là..." Tôi thu hồi vẻ mặt đứng đắn , xấu xa cười: "Giả a!"

Anh hít sâu một cái, nheo mắt lại, nguy hiểm ngó chừng tôi, ánh mắt lạnh đến làm cho người phát dò xét.

Thấy hình dáng này, những người không quen anh nhất định sẽ bị làm cho sợ đến gần chết. Bất quá, tôi dĩ nhiên rõ ràng anh là con cọp giấy, ít nhất ở trước mặt tôi là phải.

"Tốt lắm, tốt lắm, đừng tức giận a." Tôi cười xoa tóc của anh.

Khóe miệng Lâm Dã cong lên, bất đắc dĩ lắc đầu cười: "Thật không có biện pháp với em."

Tôi thắng lợi nháy mắt mấy cái, sau đó hỏi: "Ôi chao, sao anh biết tôi ở chỗ này?"

"Mới vừa rồi cùng Cung Viêm đến nhà Thịnh Hạ, mới biết được em đi ra ngoài tản bộ . Thấy em lâu như vậy còn chưa trở về, sợ em gặp chuyện không may, nên thuận đường tới tìm em." Anh mở hai cánh tay ra, tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại, ngửa mặt hướng ánh mặt trời, vết thương trên mặt càng tăng thêm mùi vị chán chường cuồng dã. Hai thiếu nữ từ bên cạnh đi qua, len lén dùng ánh mắt ái mộ nhìn anh.

"Tịnh Nhã." Anh như cũ nhắm mắt lại: "Em có cùng tiểu tử kia hòa hảo không?"

Tôi yên lặng.

Tôi không biết.

"Là lo lắng con không có ba ba sao?" Anh mở mắt, trong mắt có chút gì đo không biết tên lưu chuyển lên.

Tôi cắn môi, như cũ không nói gì. Quả thật đơn giản như vậy thì tốt.

Lâm Dã thẳng tắp nhìn tôi , trên mặt loang loáng kiên định: "Tịnh Nhã, chúng ta kết hôn đi!"

Miệng tôi mở rộng, ngây người như phỗng, kết hôn? Tôi cùng Lâm Dã?

Không để ý tới tôi dại ra, anh cầm tay của tôi, tiếp tục nói: "Chúng ta có thể rời đi bây giờ, đến những quốc gia khác mà sống, quên hết thảy ở nơi này."

Thấy tôi không phản ứng chút nào, anh lo lắng chứng nhận: "E, yên tâm, sau khi chúng ta kết hôn, anh nhất định sẽ yêu thương em, chiếu cố em, xem con em là của anh ra... Em không tin?"

Đối mặt vẻ mặt thành khẩn và chân thật như thế, tôi có thể nào không tin.

Tôi ôm cổ của anh, tựa đầu trên bả vai anh, Lâm Dã sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó ôm lấy tôi.

Ánh mắt có chút ướt át: "Lâm Dã, cám ơn anh. Bắt đầu từ trước, anh vẫn chiếu cố tôi... Dĩ nhiên, cũng thường xuyên không có đả kích cái gì tôi, đem đầu của tôi làm mõ mà gõ, cùng tôi đoạt đồ ăn... Nhưng thật rất cám ơn ngươi."

"Em đồng ý? !" Anh bắt được hai cánh tay của tôi, đem tôi kéo ra ngực của anh, khó có thể tin nhìn tôi, trong thanh âm tràn đầy vui mừng rõ ràng: "Em đáp ứng cùng tôi kết hôn?!"

Tôi nhìn thẳng ánh mắt của anh, nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi không thể đáp ứng." (#Ami: chị làm anh ấy chết đứng =.=)

/41

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status