Không khỏi nhìn Long Phù Nguyệt, rồi nhìn lại Phượng Thiên Vũ.
Cũng may Phượng Thiên Vũ vẫn giữ dáng vẻ không thèm để ý như cũ, tựa hồ cũng không đem lời nói Long Phù Nguyệt để ở trong lòng, hắn bưng chén rượu lên nói : "Được, đa tạ Hoa cô nương quan tâm, bổn vương sẽ chú ý . Tốt lắm, ngày tốt cảnh đẹp như thế, chúng ta nói chuyện thật cao hứng . Ta trước kính hiền huynh muội một ly."
Hoa Bão Nguyệt cũng cười ha hả: "Phải nên như thế, chúng ta uống rượu!"
Mấy người uống liền mấy chén, Phượng Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng rực rỡ trên bầu trời, nhìn lại hai huynh muội Long Phù Nguyệt, cười nói: "Có thể kết bạn hiền huynh muội, là phúc khí lớn nhất đời này của tại hạ. Hôm nay cao hứng như thế, không có ca múa làm sao trọn vẹn?"
Vỗ tay hai cái, liền có mười hai nữ tử váy dài tha thướt đi đến bên trong nhà thuỷ tạ.
Trong đó có hai nữ tử đàn tỳ bà, khảy đàn cổ.
Boong boong mấy tiếng vang lên, các nữ tử còn lại liền theo nhảy múa tiếng nhạc.
Long Phù Nguyệt sững sờ một chút, chỉ cảm thấy tiếng nhạc này cực kỳ quen tai, chợt nghe ở bên trong tiếng đàn, , có một nữ tử cất tiếng hát theo tiếng đàn:
Minh Nguyệt bao lâu có? Nâng cốc hỏi thanh thiên.
Không biết bầu trời cung khuyết, nay tịch là năm nào.
Ta dục thuận gió trở lại, lại khủng quỳnh lâu ngọc vũ, cao xử bất thắng hàn.
Nhảy múa biết rõ ảnh, gì giống như ở nhân gian?
. . . . . .
Cô gái này có giọng vô cùng tốt, thật sự rất giống Vương Phi.
Mà nữ tử đang nhảy múa trên đài tất cả đều mặc áo màu lam nhạt, vạt áo phiêu phiêu, đón gió mà múa.
Ánh trăng sáng rực rỡ trên bầu trời cao, cùng với tiếng ca này cực kỳ xứng đôi. . . . . .
Long Phù Nguyệt chấn động trong lòng, trong thoáng chốc không biết là loại cảm giác gì.
Hắn lại đem ca từ nàng từng hát qua thêu dệt thành ca múa.
Là người này rất rãnh rỗi, hay là hắn vẫn luôn nhớ về mình nên mượn lời ca này ký thác?
Hoa Bão Nguyệt ở hiện đại sinh sống đủ lâu, đương nhiên cũng biết bài hát này .
Trong lòng âm thầm tán thưởng: "Ai ya, Phượng Thiên Vũ này nhanh chóng vượt qua Đường Minh Hoàng rồi, một khúc ca múa này có thể so sánh với khúc Vũ Y Nghê Thường. . . . . ."(*)
(*) Khúc nhạc này do Dương quý phi múa cho Đường Minh Hoàng thưởng thức, nghe nói Đường Minh Hoàng rất mê điệu vũ này.
Hắn rung đùi đắc ý theo âm nhạc nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, nhưng thật ra rất say mê trong đó.
Long Phù Nguyệt mở to đôi mắt, nhìn ca múa, tinh thần lại không biết đã như đi vào cõi thần tiên mất rồi.
Cũng may Phượng Thiên Vũ vẫn giữ dáng vẻ không thèm để ý như cũ, tựa hồ cũng không đem lời nói Long Phù Nguyệt để ở trong lòng, hắn bưng chén rượu lên nói : "Được, đa tạ Hoa cô nương quan tâm, bổn vương sẽ chú ý . Tốt lắm, ngày tốt cảnh đẹp như thế, chúng ta nói chuyện thật cao hứng . Ta trước kính hiền huynh muội một ly."
Hoa Bão Nguyệt cũng cười ha hả: "Phải nên như thế, chúng ta uống rượu!"
Mấy người uống liền mấy chén, Phượng Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng rực rỡ trên bầu trời, nhìn lại hai huynh muội Long Phù Nguyệt, cười nói: "Có thể kết bạn hiền huynh muội, là phúc khí lớn nhất đời này của tại hạ. Hôm nay cao hứng như thế, không có ca múa làm sao trọn vẹn?"
Vỗ tay hai cái, liền có mười hai nữ tử váy dài tha thướt đi đến bên trong nhà thuỷ tạ.
Trong đó có hai nữ tử đàn tỳ bà, khảy đàn cổ.
Boong boong mấy tiếng vang lên, các nữ tử còn lại liền theo nhảy múa tiếng nhạc.
Long Phù Nguyệt sững sờ một chút, chỉ cảm thấy tiếng nhạc này cực kỳ quen tai, chợt nghe ở bên trong tiếng đàn, , có một nữ tử cất tiếng hát theo tiếng đàn:
Minh Nguyệt bao lâu có? Nâng cốc hỏi thanh thiên.
Không biết bầu trời cung khuyết, nay tịch là năm nào.
Ta dục thuận gió trở lại, lại khủng quỳnh lâu ngọc vũ, cao xử bất thắng hàn.
Nhảy múa biết rõ ảnh, gì giống như ở nhân gian?
. . . . . .
Cô gái này có giọng vô cùng tốt, thật sự rất giống Vương Phi.
Mà nữ tử đang nhảy múa trên đài tất cả đều mặc áo màu lam nhạt, vạt áo phiêu phiêu, đón gió mà múa.
Ánh trăng sáng rực rỡ trên bầu trời cao, cùng với tiếng ca này cực kỳ xứng đôi. . . . . .
Long Phù Nguyệt chấn động trong lòng, trong thoáng chốc không biết là loại cảm giác gì.
Hắn lại đem ca từ nàng từng hát qua thêu dệt thành ca múa.
Là người này rất rãnh rỗi, hay là hắn vẫn luôn nhớ về mình nên mượn lời ca này ký thác?
Hoa Bão Nguyệt ở hiện đại sinh sống đủ lâu, đương nhiên cũng biết bài hát này .
Trong lòng âm thầm tán thưởng: "Ai ya, Phượng Thiên Vũ này nhanh chóng vượt qua Đường Minh Hoàng rồi, một khúc ca múa này có thể so sánh với khúc Vũ Y Nghê Thường. . . . . ."(*)
(*) Khúc nhạc này do Dương quý phi múa cho Đường Minh Hoàng thưởng thức, nghe nói Đường Minh Hoàng rất mê điệu vũ này.
Hắn rung đùi đắc ý theo âm nhạc nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, nhưng thật ra rất say mê trong đó.
Long Phù Nguyệt mở to đôi mắt, nhìn ca múa, tinh thần lại không biết đã như đi vào cõi thần tiên mất rồi.
/755
|