Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Chương359: Tình yêu không phân biệt đến giới tính (14)
/497
|
Chương359: Tình yêu không phân biệt đến giới tính (14)
Tiễn Trần Diệc Nhiên cùng Lục Dật Tiêu đi, Điềm Tâm rầu rĩ không vui mà nằm nhoài trên người Thẩm Tâm , lại tùy cô ấy cõng một đường trở về ký túc xá.
Các bạn đồng học đi leo núi vẫn chưa về.
Điềm Tâm ngồi trên giường của ký túc xá, nhìn bộ dáng Thẩm Tâm mang vẻ mặt bình tĩnh, rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi: “Tiểu Điểm Tâm, bộ dáng cậu thoạt nhìn giống như tâm tình rất tốt ?”
“Tớ ?” Thẩm Tâm đưa tay chỉ chỉ chính mình nói: “Tớ còn khá tốt a, làm sao vậy.”
“Chúng ta phải ở chỗ này ngây ngốc một tháng a, lại nói điện thoại di động của cậu cũng bị thu đi rồi, cậu nói chúng ta như thế nào mà không buồn bực được đây.” Điềm Tâm nhịn không được chống cắm của mình, trong mắt đầy nghi hoặc mà nhìn cô ấy.
“Một tháng thì một tháng a, thời gian nhoáng một cái, rất nhanh liền trôi qua.” Thẩm Tâm nhìn Điềm Tâm vẻ mặt buồn bực, suy nghĩ một chút nói: “Đúng rồi, sau khi cậu cùng Trần Diệc Nhiên ở chung một chỗ, đây chắc là lần đầu tiên tách ra lâu như vậy đi ? Vừa mới bắt đầu a, khó tránh khỏi có chút không quen, nhớ ngày đó thời điểm Lục Dật Tiêu vừa mới thi đậu đại học, tớ mới lên tiểu học lớp sáu, tuy rằng đối với anh ấy cũng không có tình cảm khắc sâu gì, thế nhưng ít nhiều gì vẫn cảm thấy trong cuộc sống ít đi một chút cái gì đó.”
Thanh âm Thẩm Tâm dừng một chút, sau đó sờ sờ đầu Điềm Tâm, mỉm cười nói: “Không sao, hai người đều tin tưởng lẫn nhau, cho dù khoảng cách có xa đến mấy, tâm cũng là ở chung một chỗ.”
“Ừm…” Điềm Tâm cái hiểu cái không mà nhìn về phía cô.
“ Hơn nữa…” Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Tâm chuyển động, cười xấu xa đứng dậy, từ chỗ mình đem tới một cái bao nhỏ, mở ra, lại tìm thấy một đống linh kiện di động đã thất linh bát loạn nói: “Giang huấn luyện viên tịch thu một cái, tớ còn có khác, yên tâm đi, khi nào rảnh rỗi, chúng ta vẫn có thể gọi điện thoại.”
“ Tớ đi…” Điềm Tâm bị cô ta làm cho cả kinh, tròng mắt cũng muốn rớt ra ngoài: “ Cậu đây là…… Mang theo bao nhiêu cái điện thoại di động tới đây a?”
“Hì hì…” Thẩm Tâm cầm túi của mình, đi đến trước mặt Điềm Tâm, mở ra cho cô xem, bên trong là từng cái từng cái bọc nhỏ, trong mỗi bao nhỏ đều để một đống linh kiện di động bị hủy cho tan tác: “ Tiện nghi như vậy, chỉ có mười đồng tiền một cái, tớ đương nhiên là mua mười cái a, vạn nhất có hỏng,cũng có cái khác để xài, phòng trước vô hại a.”
“…” Điềm Tâm nháy mắt xám mặt lại.
Cô tùy tay cầm lên một cái bọc nhỏ, nhìn nhìn linh kiện vỏ ngoài bên trong, có chút không nói được nói: “ Cậu không phải là mỗi một đời của Nokia đều mua một cái chứ ?”
“Dù sao những cái đã lưu hành qua, tớ đều mua.” Thẩm Tâm hướng về phía Điềm Tâm đắc ý cười cười nói: “Đừng nhìn tớ, một bao lớn điện thoại di động này có đến mấy trăm khối, cái này là yêu cầu năm đó, phải mất mấy vạn mới mua được đó.”
“Anh hùng không nên đề cập tới chiến công năm đó…” Điềm Tâm đem linh kiện trong bao nhỏ ở trên tay thả lại vào cái túi lớn của Thẩm Tâm, vẻ mặt vui mừng nói: “ Lần này tớ an tâm rồi.”
“Yên tâm đi, chỉ cần có tớ ở đây, cái gì đều có thể làm được.” Thẩm Tâm đắc ý cười.
Sau thời gian nửa tháng, Điềm Tâm ngược lại nhờ họa được phúc, bởi vì chân đau nên yêu cầu phải được tịnh dưỡng, không thể tiếp tục tham gia huấn luyện quân sự, vì thế phần lớn thời gian cô đều ở tại ký túc xá, mà Thẩm Tâm liền giơ chiêu bài vì chăm sóc Điềm Tâm, tự nhiên cũng chạy trốn được đợt huấn luyện quân sự.
Hai người này thường xuyên thừa dịp các bạn học phải tham gia huấn luyện vào ban ngày, mà cầm một đống linh kiện di động, ở trong trại huấn luyện tìm tín hiệu ở khắp nơi, sau khi tìm được liền ngồi xổm xuống đem điện thoại được bọc lại, gửi tin nhắn, gọi điện thoại, cũng bề bộn đến quên cả trời đất
/497
|