CHƯƠNG 305: NGÀY TƯ QUÂN KHÔNG GẶP ANH 3
"Chính là việc ấy... Ta ngày hôm nay sẽ đi trường học báo cáo rồi! ! Cùng Trầm Tâm!" Điềm Tâm do dự một chút, cuối cùng vẫn đêm lời nói nói ra.
Trần Diệc Nhiên hơi sửng sốt một chút, có chút không dám tin hỏi: "Cô nói cái gì? ?"
"Ách... Ta nói ta ngày hôm nay phải đi trường học báo cáo..." Giọng nói Điềm Tâm không tự chủ liền thấp xuống.
"N Đại không phải đầu tháng chín mới khai giảng sao? ?" Trần Diệc Nhiên hơi nhíu mày, nghi ngờ hỏi.
"Đúng vậy, thế nhưng đó là học sinh năm thứ hai đại học, năm thứ ba đại học, chúng ta sinh viên mới đại học năm thứ nhất, phải đến trước một tuần lễ đi báo cáo, chuẩn bị thủ tục huấn luyện quân sự liên quan... Trước ta không có nhìn kỹ thư thông báo trúng tuyển..." Điềm Tâm giả đáng thương hướng phía điện thoại bên kia nói: "Sở Dĩ Nhiên ca ca... Chờ ngươi trở về sau đó, tôi chắc đã đứng ở trong thao trường bắt đầu phơi nắng huấn luyện."
"..." Trần Diệc Nhiên trầm mặc chỉ chốc lát, sau đó tiếp tục hỏi: "Trầm Tâm biết việc này sao? ?"
"Ừ... Cậu ấy biết..." Điềm Tâm gật gật đầu nói.
"Đó chính là nói, Lục Dật Tiêu cũng biết chuyện này? ?" Trần Diệc Nhiên thanh âm của trung để lộ ra một tia lãnh ý.
"Đúng, anh ta đương nhiên biết! !" Điềm Tâm đang chuẩn bị bán đứng Lục Dật Tiêu, đêm tất cả mọi chuyện đều đổ lên trên người của hắn, nghĩ không ra Trần Diệc Nhiên đã trước hết nghĩ đến hắn.
"Nga... Vậy cậu ta chính là cố ý để tôi đi công tác, tốt đánh trượt đưa ngươi đi trường học? ?" Trần Diệc Nhiên khóe môi gắt gao mân khởi, trước trong lòng còn đang buồn bực, tám trăm năm không nhắc tên đi công tác, thế nào đột nhiên có ý nghĩ để cho mình đi công tác.
Thực ra cố ý làm mấy chuyện xấu xa...
"Đúng! ! Anh ta tuyệt đối là cố ý! !" Điềm Tâm quay đầu, một đôi mắt đầy nước liếc nhìn phía Lục Dật Tiêu, sau đó hướng về phía điện thoại gật đầu, thanh âm khẳng định nói.
Lục Dật Tiêu vừa nhìn tình hình này, biết hai người họ đang nói về mình. Vì vậy vội vàng đoạt lấy điện thoại trong tay Điềm Tâm, cười nói: "Cũng thế sao, ở Trùng Khánh thế nào rồi, vẫn khỏe chứ, tập quán ăn sao, ở thế nào rồi, có chuyện gì khó xử, tôi giảng , công ty nhất định tận lực giúp cho cậu."
"Khó xử sao..." Trần Diệc Nhiên thanh âm của dừng một chút, sau đó hướng phía Lục Dật Tiêu nói: "Bên này thầy đội, nghĩ tôi chẳng qua là một ngành quản lí, theo chân họ nói chuyện làm ăn, bọn họ có vẻ rất không tôn trọng, bọn họ nói, nếu là Tư Nặc tổng tài không được nói, phần này thuộc hợp đồng, bọn họ sẽ không cùng chúng ta ký, bởi vì công ty chúng ta một chút thành ý cũng không có..."
"Cái này..." Lục Dật Tiêu sửng sốt một chút, trước hắn ở trong điện thoại, cùng công ty đối phương thương lương xong, chỉ cần mình phái một đại biểu bên này qua ký tời tham gia hiệp nghi, lại cẩn thận trao đổi công việc một chút sau này công việc có thể liên quan, làm sao có thể đột nhiên thay đổi...
"Tôi đang nói nghiêm túc." Trần Diệc Nhiên mỉm cười hướng phía điện thoại bên kia nói: "Nếu như tổng tài không tới, ta không thể bảo đảm hợp đồng lần này thành công nha, nói không chừng tôi lỡ tay trượt, đem điều kiện nói tốt viết sai thì làm sao bây giờ..."
Lục Dật Tiêu cầm điện thoại di động trầm mặc một hồi, sau đó cắn răng nghiến lợi nói: “ Tôi đã biết…Tôi lập tức mua vé máy bay, buổi chiều ngồi máy bay... Cậu chờ cho tôi..."
"Xin đợi đại giá!" Trần Diệc Nhiên thanh âm kéo dài hướng phía điện thoại bên kia nói.
"..." Lục Dật Tiêu cầm điện thoại trong tay trả lại cho Điềm Tâm, trên mặt tràn đầy cảm xúc thất bại.
/497
|