"Anh làm cái gì vậy hả? Buông ra!" Vân Khê đánh mấy cái vào ngực hắn, cũng giãy nảy dữ dội vậy mà Tần Khiêm vẫn chẳng hề hấn gì hết, cánh tay ôm cô của hắn cứng như gọng kìm, căn bản cô không thoát ra được.
Tần Khiêm tay còn lại vẫn cầm ly rượu, nghiêng mặt qua nhìn cô mà miệng cứ nhếch lên đầy vẻ thích thú. Nếu người ngoài mà nhìn vào, không biết lại tưởng Vân Khê là một cô gái yếu đuối bị tên lão đại Tần Khiêm bắt nạt, hoàn toàn không có sức chống cự!
"Nếu em còn quậy nữa, tôi liền hôn em!"
Rất hiệu nghiệm, Vân Khê nghe thế liền không nháo lên nữa, trừng mắt nhìn hắn. Cô biết, nếu hắn muốn, cô hoàn toàn không thể thoát được, nhất định sẽ lại như tối hôm qua mà mệt mỏi...
"Vậy mới ngoan!"
Mẹ nó Tần Khiêm! Đây đúng là một sự sỉ nhục! "Ngoan"? Từ này không dành cho tôi!
Nhưng mà Vân Khê cũng là chửi trong lòng thôi, nếu nói ra thì hai bên lại lằng nhằng mãi, khi nào mới hết chuyện đây, với lại... Cô cãi không lại hắn!
"Chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi!" Tần Khiêm cất giọng cao ngạo, dáng vẻ của một người nắm quyền buộc người khác phải kính nể mà nghe theo.
"Anh buông tôi ra trước!"
"Được thôi! Dẫu sao "ăn đậu hủ" nãy giờ cũng đủ rồi!" Tần Khiêm cười khẽ, còn buông thêm một câu khiến Vân Khê tức đến hộc máu, nhưng vẫn phải hằn học mà ngồi xuống đối diện hắn, không muốn phản bác.
"Điều kiện của tôi vẫn như cũ: Em phải là người phụ nữ của tôi. Ngoài chuyện này, tôi không chấp nhận điều kiện nào khác!" Tần Khiêm vẻ mặt nghiêm túc, không còn vẻ cợt nhã như khi nãy nữa.
Thấy cô vẫn chăm chú nhìn mình, Tần Khiêm châm một điếu thuốc, hút một hơi sau đó lại nhả ra một làn khói trắng, nhìn lại thì Vân Khê Vân đang dốc lòng suy nghĩ, liền đưa ra vài sự dụ dỗ:
"Để tôi cho em thấy những thứ mà em sẽ có:
Thứ nhất, em có thể thoải mái làm những gì mình thích ở đây, tất nhiên, vẫn phải trong khuôn khổ tôi cho phép. Ví dụ như đem việc của công ty em đến đây làm chẳng hạn.
Thứ hai, em có quyền đi mọi nơi như lúc trước, em không cần phải sợ bất cứ điều gì, cũng như việc Huyết Vũ có thể cho người giết em! Bởi vì... Đây sẽ là lần đầu tiên Tần lão đại của bang Xích Thần hùng mạnh này tuyên bố nữ chủ nhân của nó! Tôi có thể nói chắc chắn rằng, Huyết Vũ còn cho người mang lễ vật đến ấy chứ!
Thứ ba, cũng là điều mà khiến em dao động nhất: Giết chết Huyết Vũ, báo thù cho bạn tốt của em!"
Vân Khê thở hắt ra một hơi, đôi mắt nhắm nghiền mệt mỏi, cô... bị dao động! Những điều hắn đưa ra thật sự rất hấp dẫn cô! Nhưng mà...
"Nữ chủ nhân?" Vân Khê vẻ mặt khinh khỉnh khó chịu nhìn Tần Khiêm một cái.
Tần Khiêm cũng nhếch miệng cười tà:
"Chứ em nghĩ "làm người phụ nữ của tôi" là chỉ ngày một ngày hai sao? Tôi đã nói rồi, tôi muốn em cả đời!"
Vân Khê hai mắt nổi lửa, cơ hồ có thể nhào vào cắn chết Tần Khiêm bất cứ lúc nào:
"Anh đừng có quá đáng!"
"Sòng phẳng thôi! Em nghĩ giết Huyết Vũ dễ lắm sao? Cũng gần chục năm nay hai bên giao chiến kịch liệt mà vẫn chưa phân thắng bại đấy chứ!"
"Làm sao anh có thể tin tưởng mà lựa chọn tôi làm bạn đời hả?"
"Với tôi, em có quyền quậy tung Xích Thần, chẳng sao cả!"
Vân Khê bất lực, dựa người vào thành ghế, không tin nổi cái người đang nhởn nhơ trước mặt mình... Hắn điên sao?
"Được! Tôi chấp nhận điều kiện này!" Vân Khê sau một lúc đấu tranh với bản thân mình, cuối cùng cũng đã có thể đưa ra quyết định.
Tần Khiêm vui vẻ, lấy cái ly trống bên cạnh chiếc ly của mình, rót rượu vào đó, đưa cho Vân Khê.
Cô chần chừ nhận ly rượu, mày đẹp vẫn nhíu lại, Tần Khiêm rất không nể mặt, trên gương mặt anh tuấn là nụ cười rất tươi, tiêu soái cụng ly với cô. Vẻ mặt đắc thắng đến nổi tưởng chừng như thế giới này đều rơi vào tay hắn vậy!
----------------------
"Đã thoải mái hơn chưa?" Tần Khiêm chống một tay lên giường, nghiêng người nhìn ngắm dáng vẻ đang nghỉ ngơi của cô.
Vân Khê sau khi được ăn uống no say, đôi mắt lại mệt mỏi cụp xuống, không quan tâm đến Tần Khiêm nữa, mà nằm xuống giường.
Trái lại với sự mệt mỏi của cô, Tần Khiêm tâm trạng rất thoải mái mà nằm bên cạnh, đêm nay với hắn chỉ là mới bắt đầu thôi!
"Anh tránh ra cho tôi ngủ." Vân Khê cất giọng ỉu xìu, đến mắt cũng không thèm mở.
Hai cánh tay của Tần Khiêm vẫn ôm chặt lấy cô, cơ hồ là muốn dùng tư thế này để ngủ cùng cô! Vân Khê từ trước tới nay luôn ngủ một mình, đến gối ôm cũng không cần, nay lại bị hắn giữ chặt như thế, đố mà ngủ nổi!
"Đừng quên em là nữ nhân của tôi!" Tần Khiêm lại nhếch miệng cười, rất dễ nhận ra trong lời nói đều là ý cười...
Tần Khiêm tay còn lại vẫn cầm ly rượu, nghiêng mặt qua nhìn cô mà miệng cứ nhếch lên đầy vẻ thích thú. Nếu người ngoài mà nhìn vào, không biết lại tưởng Vân Khê là một cô gái yếu đuối bị tên lão đại Tần Khiêm bắt nạt, hoàn toàn không có sức chống cự!
"Nếu em còn quậy nữa, tôi liền hôn em!"
Rất hiệu nghiệm, Vân Khê nghe thế liền không nháo lên nữa, trừng mắt nhìn hắn. Cô biết, nếu hắn muốn, cô hoàn toàn không thể thoát được, nhất định sẽ lại như tối hôm qua mà mệt mỏi...
"Vậy mới ngoan!"
Mẹ nó Tần Khiêm! Đây đúng là một sự sỉ nhục! "Ngoan"? Từ này không dành cho tôi!
Nhưng mà Vân Khê cũng là chửi trong lòng thôi, nếu nói ra thì hai bên lại lằng nhằng mãi, khi nào mới hết chuyện đây, với lại... Cô cãi không lại hắn!
"Chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi!" Tần Khiêm cất giọng cao ngạo, dáng vẻ của một người nắm quyền buộc người khác phải kính nể mà nghe theo.
"Anh buông tôi ra trước!"
"Được thôi! Dẫu sao "ăn đậu hủ" nãy giờ cũng đủ rồi!" Tần Khiêm cười khẽ, còn buông thêm một câu khiến Vân Khê tức đến hộc máu, nhưng vẫn phải hằn học mà ngồi xuống đối diện hắn, không muốn phản bác.
"Điều kiện của tôi vẫn như cũ: Em phải là người phụ nữ của tôi. Ngoài chuyện này, tôi không chấp nhận điều kiện nào khác!" Tần Khiêm vẻ mặt nghiêm túc, không còn vẻ cợt nhã như khi nãy nữa.
Thấy cô vẫn chăm chú nhìn mình, Tần Khiêm châm một điếu thuốc, hút một hơi sau đó lại nhả ra một làn khói trắng, nhìn lại thì Vân Khê Vân đang dốc lòng suy nghĩ, liền đưa ra vài sự dụ dỗ:
"Để tôi cho em thấy những thứ mà em sẽ có:
Thứ nhất, em có thể thoải mái làm những gì mình thích ở đây, tất nhiên, vẫn phải trong khuôn khổ tôi cho phép. Ví dụ như đem việc của công ty em đến đây làm chẳng hạn.
Thứ hai, em có quyền đi mọi nơi như lúc trước, em không cần phải sợ bất cứ điều gì, cũng như việc Huyết Vũ có thể cho người giết em! Bởi vì... Đây sẽ là lần đầu tiên Tần lão đại của bang Xích Thần hùng mạnh này tuyên bố nữ chủ nhân của nó! Tôi có thể nói chắc chắn rằng, Huyết Vũ còn cho người mang lễ vật đến ấy chứ!
Thứ ba, cũng là điều mà khiến em dao động nhất: Giết chết Huyết Vũ, báo thù cho bạn tốt của em!"
Vân Khê thở hắt ra một hơi, đôi mắt nhắm nghiền mệt mỏi, cô... bị dao động! Những điều hắn đưa ra thật sự rất hấp dẫn cô! Nhưng mà...
"Nữ chủ nhân?" Vân Khê vẻ mặt khinh khỉnh khó chịu nhìn Tần Khiêm một cái.
Tần Khiêm cũng nhếch miệng cười tà:
"Chứ em nghĩ "làm người phụ nữ của tôi" là chỉ ngày một ngày hai sao? Tôi đã nói rồi, tôi muốn em cả đời!"
Vân Khê hai mắt nổi lửa, cơ hồ có thể nhào vào cắn chết Tần Khiêm bất cứ lúc nào:
"Anh đừng có quá đáng!"
"Sòng phẳng thôi! Em nghĩ giết Huyết Vũ dễ lắm sao? Cũng gần chục năm nay hai bên giao chiến kịch liệt mà vẫn chưa phân thắng bại đấy chứ!"
"Làm sao anh có thể tin tưởng mà lựa chọn tôi làm bạn đời hả?"
"Với tôi, em có quyền quậy tung Xích Thần, chẳng sao cả!"
Vân Khê bất lực, dựa người vào thành ghế, không tin nổi cái người đang nhởn nhơ trước mặt mình... Hắn điên sao?
"Được! Tôi chấp nhận điều kiện này!" Vân Khê sau một lúc đấu tranh với bản thân mình, cuối cùng cũng đã có thể đưa ra quyết định.
Tần Khiêm vui vẻ, lấy cái ly trống bên cạnh chiếc ly của mình, rót rượu vào đó, đưa cho Vân Khê.
Cô chần chừ nhận ly rượu, mày đẹp vẫn nhíu lại, Tần Khiêm rất không nể mặt, trên gương mặt anh tuấn là nụ cười rất tươi, tiêu soái cụng ly với cô. Vẻ mặt đắc thắng đến nổi tưởng chừng như thế giới này đều rơi vào tay hắn vậy!
----------------------
"Đã thoải mái hơn chưa?" Tần Khiêm chống một tay lên giường, nghiêng người nhìn ngắm dáng vẻ đang nghỉ ngơi của cô.
Vân Khê sau khi được ăn uống no say, đôi mắt lại mệt mỏi cụp xuống, không quan tâm đến Tần Khiêm nữa, mà nằm xuống giường.
Trái lại với sự mệt mỏi của cô, Tần Khiêm tâm trạng rất thoải mái mà nằm bên cạnh, đêm nay với hắn chỉ là mới bắt đầu thôi!
"Anh tránh ra cho tôi ngủ." Vân Khê cất giọng ỉu xìu, đến mắt cũng không thèm mở.
Hai cánh tay của Tần Khiêm vẫn ôm chặt lấy cô, cơ hồ là muốn dùng tư thế này để ngủ cùng cô! Vân Khê từ trước tới nay luôn ngủ một mình, đến gối ôm cũng không cần, nay lại bị hắn giữ chặt như thế, đố mà ngủ nổi!
"Đừng quên em là nữ nhân của tôi!" Tần Khiêm lại nhếch miệng cười, rất dễ nhận ra trong lời nói đều là ý cười...
/37
|