Nếu Anh Chưa Lấy Vợ Em Cũng Chưa Lấy Chồng
Chương 36: Chỉ đóng cùng em mới có thể chân thực được
/62
|
Kỳ Dục cứ ngồi lì bên cạnh Tư Ngôn, lại cộng thêm cảnh hôn nhau vừa nãy, nên mọi người ở trường quay cứ xì xào bàn tán.
Tai Tư Ngôn rất tinh, cô nghe được một vài lời không được hay ho lắm, trong lòng thấy hơi buồn bực, cộng thêm trường quay lúc này không còn cần đến sự giúp đỡ của cô nữa, nên cô quyết định rời đi.
Vì đang ở trong khu phố chuyên dành cho quay phim chụp ảnh, nên tất cả đều được xây dựng theo lối kiến trúc cổ, có lầu gác, hàng quán, còn có cả những con đường cổ nhỏ hẹp, Tư Ngôn một mình lang thang suy nghĩ, cũng không biết đã đi đến đâu, khi ngẩng lên mới phát hiện ra mình đã ở rất xa đoàn người, đi đến tận cuối con hẻm nhỏ hẹp có bức tường bị nứt.
Do trời đã bắt đầu tối, cô lại không mang theo điện thoại, nên không dám ở bên ngoài quá lâu, đang định quay người trở về thì cảm thấy có một lực kéo lấy cánh tay mình, sau đó bị người ấy ép sát vào tường, hai người áp vào nhau, khoảng cách rất gần.
Khi Tư Ngôn vừa bị người ấy ép sát vào tường thì theo phản xạ muốn chống cự lại, nhưng khi người ấy áp vào mình rồi thì cô đã biết rõ người đó là ai, thì không chống cự quyết liệt nữa, chỉ hơi hơi cự nự một chút thôi. Khi hai ánh mắt giao nhau, cô lúng túng nói lí nhí: “Buông em ra.”.
“Không buông!” Kỳ Dục quyết ấu trĩ một phen, hai chân anh quặp lấy Tư Ngôn, một tay nắm chặt hai cổ tay cô, tay kia giữ cằm cô, nâng lên nhìn mình, nói giọng giận dỗi: “Em trốn cái gì hả?”.
Tư Ngôn ngoay ngoay lắc lắc đầu, muốn cho cằm mình thoát khỏi bàn tay anh, nhưng anh giữ quá chặt, nên cô đành bỏ ý định chống cự, mím môi nói: “Anh nói em trốn cái gì chứ? Giữa bao nhiêu người, anh bắt em thế thân diễn cảnh hôn nhau không nói làm gì, lại còn đến ngồi sát vào em, anh sợ có tin đồn em cũng sợ! Anh không nghe thấy mọi người nói gì sao?”. Cô nghĩ lại càng thấy tủi thân ấm ức, Kỳ Dục không phải không biết hậu quả của những tin đồn là thế nào, vậy mà vẫn buông trôi bỏ mặc làm như vậy, thậm chí còn cố ý làm có những động tác mờ ám khiến người khác hiểu lầm, đây chẳng phải rõ ràng bắt cô đứng mũi chịu sào sao?
Kỳ Dục cúi xuống, môi hai người chỉ cách nhau một centimet, thậm chí khi nói hơi thở còn hòa quyện vào nhau, có cảm giác lâng lâng mơ hồ, anh nói: “Nếu anh cùng người khác quay cảnh hôn nhau, liệu em có vui không?”. Nói xong anh đưa môi tiến sát vào môi cô, mơn trớn, sau đó anh lùa lưỡi mình vào trong miệng cô mút mát, rồi lại rút lưỡi về, tiếp tục giữ khoảng cách một centimet,: “Em muốn anh và Lạc Vũ Nghiên làm như thế này à?”.
Tư Ngôn bị anh hôn đến mức hai má đỏ ửng, câu hỏi của anh, cô đã biết đáp án, cô đương nhiên không muốn anh và Lạc Vũ Nghiên gần gũi thân mật như vậy, nhưng chỉ là đóng phim thôi, đâu có quá gần gũi như thế! Cô lí nhí giọng ấm ức: “Làm gì có ai đóng phim mà lại hôn lưỡi chứ!”.
“Chẳng phải đạo diễn nói cần phải đóng như thật sao?” Anh tiến sát tới, áp môi mình vào môi cô, giọng rất nhẹ, ý thức mơ hồ,: “Chỉ đóng cùng em mới có thể chân thực được!”.
Tư Ngôn cảm thấy Kỳ Dục hiện tại với anh trước đây mà cô từng quen biết thật quá khác biệt, ngày ấy anh đối với cô rất lạnh nhạt, ngay cả nói nhiều thêm một câu cũng không, thế mà bây giờ, thỉnh thoảng anh còn nói những câu yêu đương ngọt ngào để cô vui, cô không thể phủ nhận, khi nghe Kỳ Dục nói những lời này, cô thấy rất vui, như thể minh chứng anh là của cô vậy. Nhưng cô không dễ để anh chuyển chủ đề, vẫn hậm hực nói: “Thế anh không sợ có tin đồn với em à?”.
“Không sợ.” Kỳ Dục buông tay đang giữ chặt hai tay cô ra, chuyển sang ôm lấy người cô, tì cằm mình lên vai cô, mặt anh chạm vào mái tóc dài của cô, anh hít một hơi thật sâu, tận hưởng hương thơm dịu nhẹ tỏa ra từ mái tóc cô, rồi lười biếng khép bờ mi lại:, “Em chứ có phải ai khác đâu!”.
Em không phải ai khác!
Tư Ngôn hiểu ý anh muốn nói gì, cô không phải người khác, cho nên cũng không giống như Cảnh Dao, vì có tin đồn này nọ với anh mà bị những fan hâm mộ của anh nhiếc móc té tát đến mức không thể bước nổi lên sân khấu, vì cô không phải là người khác, nên cho dù mối quan hệ của họ bị phát hiện, anh cũng sẽ ra sức bảo vệ cô.
Tư Ngôn mỉm cười, chút vướng mắc trong lòng giờ đã theo gió bay đi, cô cũng giơ tay lên ôm lấy anh: “Em rất nhớ anh, em bị ốm nằm nhà, anh cũng không thèm đến thăm, anh còn dám đối diện với em cơ đấy!”.
“Bận quá.” Kỳ Dục nói khẽ, như sợ làm tiêu tan khoảnhg khắc đẹp đẽ này,. “Anh cũng nghĩ là em đang giận.”
“Chúng ta…” Cô đang định nói tiếp thì đột nhiên nhìn thấy hình như có một người đang đứng bên ngoài con hẻm, trong lòng lo lắng, vội vàng đẩy Kỳ Dục ra:, “Bên kia có người.”.
Kỳ Dục không ngẩng lên, chỉ thấp giọng nói: “Đừng ngẩng đầu lên!”.
Tư Ngôn vội vàng vùi mặt vào cổ anh, chỉ để lộ hai con mắt nhìn ra xa, người đó ngó nghiêng vào bên trong, sau đó dường như cất tiếng gọi một ai đó, giọng cô gái nũng nịu: “Nhìn xem, bên trong có hai người đang hôn nhau.”.
Sau đó đi đến là một người đàn ông, anh ta nói khẽ: “Có gì hay ho mà nhìn, đi thôi!”.
“Sao một chút “tế bào giải trí” anh cũng không có thế?” Cô gái dường như đầy vẻ oán trách, hậm hực nói.
“Sở Vân Thượng, em nhàn quá hóa rồ à?”
Giọng của hai người càng lúc càng xa, Tư Ngôn thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ cô gái có lắm “tế bào giải trí” đó xông vào thì có mà đi đời nhà ma.
Kỳ Dục ngẩng lên đúng lúc nhìn thấy Tư Ngôn thở phào một cái, vẻ mặt căng thẳng đã dgiãn ra, anh đột nhiên thấy tim mình đau nhói, hít một hơi thật sâu để cố kìm nén cảm xúc, đứng thẳng người lên rồi kéo tay cô, nói: “Đi thôi!”.
“Đi đâu?” Tư Ngôn nghiêng đầu sang hỏi anh.
“Em không đói à?”
“Ừm, có đói.” Tư Ngôn xoa xoa bụng, cười nói: “Đi ăn hả? Vậy quay về khách sạn cho anh thay đồ đã!”.
“Không cần!” Kỳ Dục nghiến răng, giận dữ nói, anh vẫn chưa quên cái vẻ mặt hậm hực của cô đối với mình.
Tư Ngôn cũng nhớ ra, liền ôm lấy cánh tay anh, cười nói: “Anh vẫn còn để bụng à, đúng là nhỏ mọn!”.
“Kỳ Dục Kỳ Dục giơ tay lên gõ gõ vào trán cô: “Là anh nhỏ mọn hay là em quá đáng?”.
“Ừm, em sai rồi!” Tư Ngôn trề môi, áp mặt vào cánh tay anh, nói: “Chúng mình ăn xong thì đi xem phim được không? Hôm nay anh không phải quay đêm chứ?”.
Kỳ Dục không thích xem phim, nhưng thấy Tư Ngôn hào hứng như vậy, cũng không nỡ từ chối, chỉ gật đầu nói “được”. Tư Ngôn vui quá nhảy cẫng lên, tâm trạng lại vui vẻ như trước.
Lúc ở trong rạp, Tư Ngôn đã chọn phải bộ phim mình không thích, nên mới xem được nửa chừng, cô đã lăn quay ra ngủ.
Kỳ Dục cảm giác đầu cô dựa vào vai mình, quay đầu sang nhìn thì thấy người đề nghị đi xem phim đã ngủ rất nhiệt tình, anh khẽ mỉm cười, cầm túi bỏng ngô trên tay cô để sang bên, sau đó điều chỉnh tư thế ngủ của cô, đắp chiếc áo khoác của mình lên người cô, rồi mình cũng nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Đến khi Tư Ngôn tỉnh dậy thì phim đã kết thúc được một lúc rồi, nhìn xung quanh không còn ai thì giật mình “á” lên một tiếng, chiếc áo đắp trên người cũng rơi xuống đất, cô chẳng buồn cúi xuống nhặt, quay sang Kỳ Dục vốn cũng ngủ thiếp đi, lúc này đã tỉnh dậy, hỏi: “Kỳ Dục, người đâu hết rồi?”.
“Hết phim thì về thôi.” Kỳ Dục nói lẽ đương nhiên phải thế, sau đó nghiêng người cúi xuống nhặt áo lên, giũ giũ vài cái rồi mặc vào, ôm vai cô kéo cô đứng dậy, cùng bước ra khỏi phòng chiếu:, “Em ngủ lâu quá.”.
Tư Ngôn ôm đầu: “Anh cũng chẳng thèm gọi em, đây là lần đầu tiên mình đi xem phim cùng nhau mà!”.
“Còn có lần thứ hai.” Kỳ Dục nói một câu chặn họng cô., “Được rồi, thôi về khách sạn đi, cũng không còn sớơm nữa đâu!”
Tư Ngôn thấy không hài lòng lắm về buổi hẹn hò đầu tiên này, nhưng nghĩ vẫn còn lần sau thì cũng không buồn nữa, ngoan ngoãn theo Kỳ Dục về khách sạn.
Tư Ngôn thực sự vẫn nghĩ đến chuyện Kỷ Huyên nói sẽ giúp Lạc Vũ Nghiên, nhưng cô không biết anh ta sẽ đối phó với Cảnh Dao thế nào, cho nên trong lòng vẫn thấy khúc mắc, đến tận mấy hôm sau, Trình Hải An đem kịch bản đến đặt trước mặt cô, nói đạo diễn muốn mình cô nhận vai, cô mới lờ mờ hiểu ra mọi chuyện.
Tư Ngôn không phải diễn viên, cũng chưa từng xuất hiện trước mặt công chúng, chỉ duy nhất một lần đóng thay Lạc Vũ Nghiên, ngoài việc cô có một người mẹ là diễn viên nổi tiếng ra, thì cô không biết mình có điểm nào chứng tỏ mình có thể diễn xuất.
Cô xem qua kịch bản, rồi hỏi Trình Hải An: “Anh Trình, Tthế này là sao?”.
“Tôi cũng không rõ.” Trình Hải An cũng không hay biết gì., “Nữ diễn viên chính trong bộ phim này vốn là Cảnh Dao đóng, không biết tại sao đột nhiên đạo diễn lại nói chuyển cho cô đóng, cô lại không phải là học chính quy ra, tôi thật sự không biết anh ấy nhìn ra điểm gì ở cô, hey, ý tôi không phải nói cô diễn không tốt, tôi chỉ thấy hơi khó hiểu thôi.”
Cảnh Dao? Tư Ngôn chợt hiểu ra, lẽ nào đây chính là biện pháp trừng phạt Cảnh Dao của Kỷ Huyên? Nhưng nếu cô nhận vai này, chẳng phải sẽ khiến Cảnh Dao oán hận sao? Trong lòng Tư Ngôn cảm thấy không thoải mái, sau khi nói chuyện với Trình Hải An xong, cô liền ra một chỗ gọi điện cho Kỷ Huyên: “Kỷ Huyên, chuyện gì xảy ra thế này?”.
“Cô đã nhận được kịch bản rồi chứ? Thấy thế nào? Có vừa ý không?”
Tư Ngôn hậm hực: “Anh không nhẫn tâm để tôi bị Cảnh Dao hận đấy chứ? Anh giành lấy vai diễn của cô ấy rồi đưa cho một người chưa từng đóng phim là tôi, nếu cô ấy trả thù tôi thì phải làm thế nào? Hơn nữa, tôi lại không biết đóng phim! Không được đâu!”.
“Đừng vội từ chối!” Vẫn cái điệu cười đầy ẩn ý như thường lệ, anh ta nói: “Cảnh Dao không dám trả thù cô đâu, còn có tôi nữa mà. Cô cũng không nên nói mình sẽ không nhận vai, mẹ cô là Tư Thiều, cô kém ở điểm gì chứ? Hơn nữa, đạo diễn cũng thấy cô đóng vai nữ chính này hợp hơn, cho nên mới từ bỏ Cảnh Dao, cô cứ suy nghĩ đi nhé?”.
Tư Ngôn thở dài, chẳng lẽ mẹ cô là Tư Thiều thì cô sẽ biết diễn chắc? Lập luận kiểu gì thế không biết? “Tôi nhận hay không nhận vai thì có liên quan gì đến anh? Tại sao lại muốn tôi nhận?”
“Ừm, chỉ là tôi muốn cùng cô đóng vai phản diện thôi.” Kỷ Huyên nói không che giấu.
“Vai phản diện? Anh cũng tham gia à?”
“Ừm, đúng thế, tôi lại hạ cố làm người đàn ông thứ hai vậy, sao hả? Thấy tôi hy sinh như vậy, thì đồng ý rồi chứ?”
“Đồng ý cái con khỉ!” Tư Ngôn đùng đùng tắt máy, quay trở lại phòng khách.
Trình Hải An vẫn ngồi trên sofa, thấy mặt cô đầy vẻ tức tối thì thận trọng hỏi: “Sao hả? Cô có nhận hay không?”.
“Anh Trình, tôi chưa từng đóng phim, và cũng không biết đóng, anh bảo tôi làm sao mà nhận đây?” Tư Ngôn mặt buồn thiu nói.
Trình Hải An cười phá lên: “Thế này đi, cô cứ xem kịch bản trước rồi quyết định sau, có điều tôi thấy đây cũng là một cơ hội tốt, cứ cân nhắc xem sao. Thấy thế nào?”.
Tư Ngôn gật đầu rồi tiễn Trình Hải An ra khỏi phòng.
Tai Tư Ngôn rất tinh, cô nghe được một vài lời không được hay ho lắm, trong lòng thấy hơi buồn bực, cộng thêm trường quay lúc này không còn cần đến sự giúp đỡ của cô nữa, nên cô quyết định rời đi.
Vì đang ở trong khu phố chuyên dành cho quay phim chụp ảnh, nên tất cả đều được xây dựng theo lối kiến trúc cổ, có lầu gác, hàng quán, còn có cả những con đường cổ nhỏ hẹp, Tư Ngôn một mình lang thang suy nghĩ, cũng không biết đã đi đến đâu, khi ngẩng lên mới phát hiện ra mình đã ở rất xa đoàn người, đi đến tận cuối con hẻm nhỏ hẹp có bức tường bị nứt.
Do trời đã bắt đầu tối, cô lại không mang theo điện thoại, nên không dám ở bên ngoài quá lâu, đang định quay người trở về thì cảm thấy có một lực kéo lấy cánh tay mình, sau đó bị người ấy ép sát vào tường, hai người áp vào nhau, khoảng cách rất gần.
Khi Tư Ngôn vừa bị người ấy ép sát vào tường thì theo phản xạ muốn chống cự lại, nhưng khi người ấy áp vào mình rồi thì cô đã biết rõ người đó là ai, thì không chống cự quyết liệt nữa, chỉ hơi hơi cự nự một chút thôi. Khi hai ánh mắt giao nhau, cô lúng túng nói lí nhí: “Buông em ra.”.
“Không buông!” Kỳ Dục quyết ấu trĩ một phen, hai chân anh quặp lấy Tư Ngôn, một tay nắm chặt hai cổ tay cô, tay kia giữ cằm cô, nâng lên nhìn mình, nói giọng giận dỗi: “Em trốn cái gì hả?”.
Tư Ngôn ngoay ngoay lắc lắc đầu, muốn cho cằm mình thoát khỏi bàn tay anh, nhưng anh giữ quá chặt, nên cô đành bỏ ý định chống cự, mím môi nói: “Anh nói em trốn cái gì chứ? Giữa bao nhiêu người, anh bắt em thế thân diễn cảnh hôn nhau không nói làm gì, lại còn đến ngồi sát vào em, anh sợ có tin đồn em cũng sợ! Anh không nghe thấy mọi người nói gì sao?”. Cô nghĩ lại càng thấy tủi thân ấm ức, Kỳ Dục không phải không biết hậu quả của những tin đồn là thế nào, vậy mà vẫn buông trôi bỏ mặc làm như vậy, thậm chí còn cố ý làm có những động tác mờ ám khiến người khác hiểu lầm, đây chẳng phải rõ ràng bắt cô đứng mũi chịu sào sao?
Kỳ Dục cúi xuống, môi hai người chỉ cách nhau một centimet, thậm chí khi nói hơi thở còn hòa quyện vào nhau, có cảm giác lâng lâng mơ hồ, anh nói: “Nếu anh cùng người khác quay cảnh hôn nhau, liệu em có vui không?”. Nói xong anh đưa môi tiến sát vào môi cô, mơn trớn, sau đó anh lùa lưỡi mình vào trong miệng cô mút mát, rồi lại rút lưỡi về, tiếp tục giữ khoảng cách một centimet,: “Em muốn anh và Lạc Vũ Nghiên làm như thế này à?”.
Tư Ngôn bị anh hôn đến mức hai má đỏ ửng, câu hỏi của anh, cô đã biết đáp án, cô đương nhiên không muốn anh và Lạc Vũ Nghiên gần gũi thân mật như vậy, nhưng chỉ là đóng phim thôi, đâu có quá gần gũi như thế! Cô lí nhí giọng ấm ức: “Làm gì có ai đóng phim mà lại hôn lưỡi chứ!”.
“Chẳng phải đạo diễn nói cần phải đóng như thật sao?” Anh tiến sát tới, áp môi mình vào môi cô, giọng rất nhẹ, ý thức mơ hồ,: “Chỉ đóng cùng em mới có thể chân thực được!”.
Tư Ngôn cảm thấy Kỳ Dục hiện tại với anh trước đây mà cô từng quen biết thật quá khác biệt, ngày ấy anh đối với cô rất lạnh nhạt, ngay cả nói nhiều thêm một câu cũng không, thế mà bây giờ, thỉnh thoảng anh còn nói những câu yêu đương ngọt ngào để cô vui, cô không thể phủ nhận, khi nghe Kỳ Dục nói những lời này, cô thấy rất vui, như thể minh chứng anh là của cô vậy. Nhưng cô không dễ để anh chuyển chủ đề, vẫn hậm hực nói: “Thế anh không sợ có tin đồn với em à?”.
“Không sợ.” Kỳ Dục buông tay đang giữ chặt hai tay cô ra, chuyển sang ôm lấy người cô, tì cằm mình lên vai cô, mặt anh chạm vào mái tóc dài của cô, anh hít một hơi thật sâu, tận hưởng hương thơm dịu nhẹ tỏa ra từ mái tóc cô, rồi lười biếng khép bờ mi lại:, “Em chứ có phải ai khác đâu!”.
Em không phải ai khác!
Tư Ngôn hiểu ý anh muốn nói gì, cô không phải người khác, cho nên cũng không giống như Cảnh Dao, vì có tin đồn này nọ với anh mà bị những fan hâm mộ của anh nhiếc móc té tát đến mức không thể bước nổi lên sân khấu, vì cô không phải là người khác, nên cho dù mối quan hệ của họ bị phát hiện, anh cũng sẽ ra sức bảo vệ cô.
Tư Ngôn mỉm cười, chút vướng mắc trong lòng giờ đã theo gió bay đi, cô cũng giơ tay lên ôm lấy anh: “Em rất nhớ anh, em bị ốm nằm nhà, anh cũng không thèm đến thăm, anh còn dám đối diện với em cơ đấy!”.
“Bận quá.” Kỳ Dục nói khẽ, như sợ làm tiêu tan khoảnhg khắc đẹp đẽ này,. “Anh cũng nghĩ là em đang giận.”
“Chúng ta…” Cô đang định nói tiếp thì đột nhiên nhìn thấy hình như có một người đang đứng bên ngoài con hẻm, trong lòng lo lắng, vội vàng đẩy Kỳ Dục ra:, “Bên kia có người.”.
Kỳ Dục không ngẩng lên, chỉ thấp giọng nói: “Đừng ngẩng đầu lên!”.
Tư Ngôn vội vàng vùi mặt vào cổ anh, chỉ để lộ hai con mắt nhìn ra xa, người đó ngó nghiêng vào bên trong, sau đó dường như cất tiếng gọi một ai đó, giọng cô gái nũng nịu: “Nhìn xem, bên trong có hai người đang hôn nhau.”.
Sau đó đi đến là một người đàn ông, anh ta nói khẽ: “Có gì hay ho mà nhìn, đi thôi!”.
“Sao một chút “tế bào giải trí” anh cũng không có thế?” Cô gái dường như đầy vẻ oán trách, hậm hực nói.
“Sở Vân Thượng, em nhàn quá hóa rồ à?”
Giọng của hai người càng lúc càng xa, Tư Ngôn thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ cô gái có lắm “tế bào giải trí” đó xông vào thì có mà đi đời nhà ma.
Kỳ Dục ngẩng lên đúng lúc nhìn thấy Tư Ngôn thở phào một cái, vẻ mặt căng thẳng đã dgiãn ra, anh đột nhiên thấy tim mình đau nhói, hít một hơi thật sâu để cố kìm nén cảm xúc, đứng thẳng người lên rồi kéo tay cô, nói: “Đi thôi!”.
“Đi đâu?” Tư Ngôn nghiêng đầu sang hỏi anh.
“Em không đói à?”
“Ừm, có đói.” Tư Ngôn xoa xoa bụng, cười nói: “Đi ăn hả? Vậy quay về khách sạn cho anh thay đồ đã!”.
“Không cần!” Kỳ Dục nghiến răng, giận dữ nói, anh vẫn chưa quên cái vẻ mặt hậm hực của cô đối với mình.
Tư Ngôn cũng nhớ ra, liền ôm lấy cánh tay anh, cười nói: “Anh vẫn còn để bụng à, đúng là nhỏ mọn!”.
“Kỳ Dục Kỳ Dục giơ tay lên gõ gõ vào trán cô: “Là anh nhỏ mọn hay là em quá đáng?”.
“Ừm, em sai rồi!” Tư Ngôn trề môi, áp mặt vào cánh tay anh, nói: “Chúng mình ăn xong thì đi xem phim được không? Hôm nay anh không phải quay đêm chứ?”.
Kỳ Dục không thích xem phim, nhưng thấy Tư Ngôn hào hứng như vậy, cũng không nỡ từ chối, chỉ gật đầu nói “được”. Tư Ngôn vui quá nhảy cẫng lên, tâm trạng lại vui vẻ như trước.
Lúc ở trong rạp, Tư Ngôn đã chọn phải bộ phim mình không thích, nên mới xem được nửa chừng, cô đã lăn quay ra ngủ.
Kỳ Dục cảm giác đầu cô dựa vào vai mình, quay đầu sang nhìn thì thấy người đề nghị đi xem phim đã ngủ rất nhiệt tình, anh khẽ mỉm cười, cầm túi bỏng ngô trên tay cô để sang bên, sau đó điều chỉnh tư thế ngủ của cô, đắp chiếc áo khoác của mình lên người cô, rồi mình cũng nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Đến khi Tư Ngôn tỉnh dậy thì phim đã kết thúc được một lúc rồi, nhìn xung quanh không còn ai thì giật mình “á” lên một tiếng, chiếc áo đắp trên người cũng rơi xuống đất, cô chẳng buồn cúi xuống nhặt, quay sang Kỳ Dục vốn cũng ngủ thiếp đi, lúc này đã tỉnh dậy, hỏi: “Kỳ Dục, người đâu hết rồi?”.
“Hết phim thì về thôi.” Kỳ Dục nói lẽ đương nhiên phải thế, sau đó nghiêng người cúi xuống nhặt áo lên, giũ giũ vài cái rồi mặc vào, ôm vai cô kéo cô đứng dậy, cùng bước ra khỏi phòng chiếu:, “Em ngủ lâu quá.”.
Tư Ngôn ôm đầu: “Anh cũng chẳng thèm gọi em, đây là lần đầu tiên mình đi xem phim cùng nhau mà!”.
“Còn có lần thứ hai.” Kỳ Dục nói một câu chặn họng cô., “Được rồi, thôi về khách sạn đi, cũng không còn sớơm nữa đâu!”
Tư Ngôn thấy không hài lòng lắm về buổi hẹn hò đầu tiên này, nhưng nghĩ vẫn còn lần sau thì cũng không buồn nữa, ngoan ngoãn theo Kỳ Dục về khách sạn.
Tư Ngôn thực sự vẫn nghĩ đến chuyện Kỷ Huyên nói sẽ giúp Lạc Vũ Nghiên, nhưng cô không biết anh ta sẽ đối phó với Cảnh Dao thế nào, cho nên trong lòng vẫn thấy khúc mắc, đến tận mấy hôm sau, Trình Hải An đem kịch bản đến đặt trước mặt cô, nói đạo diễn muốn mình cô nhận vai, cô mới lờ mờ hiểu ra mọi chuyện.
Tư Ngôn không phải diễn viên, cũng chưa từng xuất hiện trước mặt công chúng, chỉ duy nhất một lần đóng thay Lạc Vũ Nghiên, ngoài việc cô có một người mẹ là diễn viên nổi tiếng ra, thì cô không biết mình có điểm nào chứng tỏ mình có thể diễn xuất.
Cô xem qua kịch bản, rồi hỏi Trình Hải An: “Anh Trình, Tthế này là sao?”.
“Tôi cũng không rõ.” Trình Hải An cũng không hay biết gì., “Nữ diễn viên chính trong bộ phim này vốn là Cảnh Dao đóng, không biết tại sao đột nhiên đạo diễn lại nói chuyển cho cô đóng, cô lại không phải là học chính quy ra, tôi thật sự không biết anh ấy nhìn ra điểm gì ở cô, hey, ý tôi không phải nói cô diễn không tốt, tôi chỉ thấy hơi khó hiểu thôi.”
Cảnh Dao? Tư Ngôn chợt hiểu ra, lẽ nào đây chính là biện pháp trừng phạt Cảnh Dao của Kỷ Huyên? Nhưng nếu cô nhận vai này, chẳng phải sẽ khiến Cảnh Dao oán hận sao? Trong lòng Tư Ngôn cảm thấy không thoải mái, sau khi nói chuyện với Trình Hải An xong, cô liền ra một chỗ gọi điện cho Kỷ Huyên: “Kỷ Huyên, chuyện gì xảy ra thế này?”.
“Cô đã nhận được kịch bản rồi chứ? Thấy thế nào? Có vừa ý không?”
Tư Ngôn hậm hực: “Anh không nhẫn tâm để tôi bị Cảnh Dao hận đấy chứ? Anh giành lấy vai diễn của cô ấy rồi đưa cho một người chưa từng đóng phim là tôi, nếu cô ấy trả thù tôi thì phải làm thế nào? Hơn nữa, tôi lại không biết đóng phim! Không được đâu!”.
“Đừng vội từ chối!” Vẫn cái điệu cười đầy ẩn ý như thường lệ, anh ta nói: “Cảnh Dao không dám trả thù cô đâu, còn có tôi nữa mà. Cô cũng không nên nói mình sẽ không nhận vai, mẹ cô là Tư Thiều, cô kém ở điểm gì chứ? Hơn nữa, đạo diễn cũng thấy cô đóng vai nữ chính này hợp hơn, cho nên mới từ bỏ Cảnh Dao, cô cứ suy nghĩ đi nhé?”.
Tư Ngôn thở dài, chẳng lẽ mẹ cô là Tư Thiều thì cô sẽ biết diễn chắc? Lập luận kiểu gì thế không biết? “Tôi nhận hay không nhận vai thì có liên quan gì đến anh? Tại sao lại muốn tôi nhận?”
“Ừm, chỉ là tôi muốn cùng cô đóng vai phản diện thôi.” Kỷ Huyên nói không che giấu.
“Vai phản diện? Anh cũng tham gia à?”
“Ừm, đúng thế, tôi lại hạ cố làm người đàn ông thứ hai vậy, sao hả? Thấy tôi hy sinh như vậy, thì đồng ý rồi chứ?”
“Đồng ý cái con khỉ!” Tư Ngôn đùng đùng tắt máy, quay trở lại phòng khách.
Trình Hải An vẫn ngồi trên sofa, thấy mặt cô đầy vẻ tức tối thì thận trọng hỏi: “Sao hả? Cô có nhận hay không?”.
“Anh Trình, tôi chưa từng đóng phim, và cũng không biết đóng, anh bảo tôi làm sao mà nhận đây?” Tư Ngôn mặt buồn thiu nói.
Trình Hải An cười phá lên: “Thế này đi, cô cứ xem kịch bản trước rồi quyết định sau, có điều tôi thấy đây cũng là một cơ hội tốt, cứ cân nhắc xem sao. Thấy thế nào?”.
Tư Ngôn gật đầu rồi tiễn Trình Hải An ra khỏi phòng.
/62
|