“ áhhhhhhhhhhhh……” Bạch Y Y lãnh trọn ly nước của nhỏ mà vô cùng khó hiểu, cô ko hiểu tại sao lại bị nhỏ trút giận trong khi cô và nhỏ chưa hề quen biết. càng nghĩ càng giận, 1 tiểu thư như cô sao có thể để cho 1 con bé nhà quê kia bắt nạt được chứ . mọi người trong phòng lúc này vô cùng ngạc nhiên vì phản ứng của nhỏ. Nét mặt nhỏ vẫn chưa nguôi ngoai được tí nào, định quơ tay chụp thêm chiếc bình hoa thì nhỏ đã bị Vương Long ngăn lại
“ em bị làm sao vậy? bình tĩnh đi em, đang bệnh mà tức giận thì ko tốt đâu.” Hắn vẻ mặt bối rối khuyên nhỏ.
“ anh con nói đúng đó, bình tĩnh nào con gái, có gì thì từ từ nói nha con” bà Chan cũng dịu dàng bước tới cạnh nhỏ nói
“ cái quái gì thế này, mình là người nạn nhân mà tại sao bọn họ ko đếm xỉa gì tới mình mà chỉ lo cho con bé đó chứ. đúng là tức chết mà” Bạch Y Y đang thầm nguyền rủa trong lòng.
“ huhuhu….huhu… đau quá….” Bạch Y Y khóc rống lên bây giờ bà Chan mới chú ý tới cô và chạy lại ân cần hỏi han “ cháu có sao ko? Có bị thương ko? Cho bác xin lỗi nhé, con bé Yến Như nó bị thương trong người khó chịu nên nó mới…. bác xin lỗi cháu nhiều”. bà Chan tỏ vẻ hối lỗi trước mặt Bạch Y Y thay cho nhỏ
“ sao mẹ lại xin lỗi cô ta chứ, cô ta ko xứng đâu” nhỏ gầm lên như 1 con thú bị thương làm mọi người giật mình nhìn về phía nhỏ
“cháu…..hix…..ko sao đâu.. chắc là có hiểu lầm gì đây, bác cứ yên tâm cháu ko trách em ấy đâu” Bạch Y Y tỏ ra cao thương khoan dung nhìn bà Chan trìu mến rồi liếc sang Vương Long mà nói.
“ hừ cô đóng kịch đúng là gỏi lắm nha, tôi và cô chưa từng gặp sao? Ko quen mặt sao? Cô quên thật hay giả vờ quên đấy?” nhỏ vẻ mặt lạnh lùng liếc Bạch Y Y mà bật ra từng tiếng. nhìn sang Vương Long nhỏ mếu máo nói tiếp “ ko phải cô thì là ai làm tôi ra nông nỗi này chứ?”. ánh mắt nhỏ ngân ngấn nước làm hắn thấy mà đau lòng đứt ruột
“ có đúng là em làm Yến Như thế này ko?” im lặng quan sát cục diện cuối cùng hắn cũng lên tiếng, nét mặt hắn âm u liếc nhìn về phía Bạch Y Y làm cô lạnh cả người. chưa bao giờ Vương Long đối xử với cô như thế, từ nhỏ tới lớn đối với Vương Long cô chính là 1 tiểu công chúa luôn được yêu thương chìu chuộng. tại sao bây giờ anh lại hoàn toàn thay đổi, cô biết Vương Long ko yêu cô nhưng dù sao vẫn còn 1 tí tình cảm nào đó. Bây giờ thì hết thật rồi, ánh mắt đó lời nói đó chính là ko tin tưởng cô. Ko còn cơ hội cho cô thật rồi.
Bạch Y Y trán toát mồ hôi, miệng mấp máy “ thật mà…em chưa từng..gặp..gặp em gái anh mà. Ko phải là em đâu. Anh phải tin em… mọi người hãy tin em”.bây giờ cô chỉ có thể dùng vẻ mặt đau thương vô tội nhất mà lấy lại chút lòng tin của hắn. thật ra tận sâu trong tâm trí của cô đã có chút ấn tượng về nhỏ, cái con bé ban sáng đã cản đường cô đây mà.” Đúng là ra đường ko xem ngày mà, xui thật” cô thầm nghĩ và oán trách số phận
“ cô còn dám chối hả, cô có cần tôi chỉ chỗ cô gây tai nạn cho tôi ko? chiếc xe cô hiệu gì? Biển số bao nhiêu giờ tôi còn nhớ rất rõ đó. Có cần tôi đọc cho cô nghe ko?” nhỏ vẫn nửa đùa nửa thật làm cho cô phải thật khốn đốn mới hả giận. dám mắng tôi à, cứ đợi mà xem. Tôi chưa tìm tới cô thì cô đã dám mò tới gây chuyện với tôi. Đúng là ko biết chết là gì mà. ( chị ấy định tìm Y Y để tuyên chiến giành tình yêu đây mà. Đúng là cô nàng Y Y xui thật)
“ cô gây tại nạn cho tôi đã ko biết xin lỗi ngược lại còn quay lại mắng tôi nữa là sao? Tôi nghe nói cô được giáo dục cẩn thận lắm mà, hừ tôi thật sự nghi ngờ bản chất của cô rồi đó” nhỏ vẫn âm trầm mà nói làm cho mọi người hết đi tới ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Hầu như mọi ánh mắt bây giờ đều đỗ dồn về hướng Bạch Y Y
“ em nhận nhầm người rồi, làm gì có chuyện đó chứ. quả thực ko phải chị làm mà” cô ta vẫn kiên trì chối bỏ mọi thứ. Và luôn dõi theo nét mặt của hắn mà cầu cứu. hắn thật sự rất tuyệt tình, hắn ko thèm nhìn cô lấy 1 lần. hắn luôn chăm chú nhìn nhỏ. Đôi tay thì luôn bận rộn vuốt tóc nhỏ, lại nắm lấy bàn tay nhỏ mà xoa xoa ( đúng là muốn ọe thật)
“ tôi dùng đôi mắt cô gái 18 tuổi để nhìn chứ đâu phải đôi mắt của bà cụ 81 tuổi mà cô nói tôi nhầm lẫn chứ. nếu kẻ gây tai nạn và sỉ nhục bản thân ở giữa đường mà ko nhận ra thì tôi đúng là điên thật rồi.” nhỏ trừng mắt nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.
“thôi ko bàn cãi nữa, cứ gọi cảnh sát đến điều tra thì sẽ rõ thôi” hắn lạnh lùng phát biểu làm cho bà Chan và Dương Chiến giật mình,ko phải nói nét mặt của Bạch YY thì trắng bệt ko còn 1 tí máu nào cả.
“ có cần làm lớn chuyện vậy ko con? Mẹ thấy dù sao em gái con cũng ko sao rồi. nếu tha được thì tha đi con” bà Chan vẻ mặt từ bi nhìn về phía hắn và nhỏ mà nói. Dù rất khó chịu vì thái độ ko biết hối cãi của Bạch Y Y nhưng bà vẫn còn chút nể tình Bạch phu nhân mà muốn chừa cho cô 1 lối thoát. Bà rất tin tưởng đứa con gái yêu của mình, Yến Như ko phải là người hay bịa chuyện với lại nhìn vết thương trên người nhỏ thì ko thể ko tin được. ngoài ra còn 1 lý do là giữa 2 người bọn họ chưa hề quen biết nhau thì ko thể nào nhỏ lại vu oan cho cô ta cả.
“ ko sao là thế nào? Mẹ ko thấy cả người em gái đầy thương tích à? Chuyện này làm sao cho qua dễ như vậy được” hắn tức giận hét lớn, ánh mắt quét qua người Bạch Y Y làm cô sợ đến nỗi đứng ko vững
Bạch Y Y hơi loạng choạng phải nhờ Dương Chiến đỡ lấy cô mới có thể đứng vững. thật ko ngờ chưa ra trận mà cô thua thảm bại như thế này rồi.
“ tôi thấy bác gái nói đúng đó, bỏ được thì bỏ đi, dù sao em gái cậu cũng ko sao mà, với lại Y Y cũng đã bị thương rồi , hay cho quá nhé” Dương Chiến ôn nhu nói làm mọi người nhìn về cánh tay của Bạch Y Y, quả nhiên tay cô ta đã thâm tím vì cái ly nhỏ ném trúng. Cơn giận trong lòng hắn cũng nguôi ngoai phần nào nên hướng mắt về nhỏ như muốn hỏi ý
“ thôi được rồi, xem như tôi gặp xui vậy. cô mau cút khỏi đây đi.” Nhỏ vẫy vẫy cánh tay đầy thương tích rồi nhìn sang hướng khác nói. Hắn cũng điềm tĩnh lên tiếng “ nếu Yến Như nói ko sao thì bỏ qua vậy. nhưng anh nhắc cho em nhớ, anh ko muốn chuyện này lặp lại đâu. Nếu ko thì…. Em biết hậu quả thế nào rồi đấy” . vẻ mặt hắn hiện lên 1 ý tà ác
“ ko có chuyện gì nữa rồi, cháu mau về thay đồ rồi thoa thuốc lên vết thương đi” bà Chan vẻ mặt lãnh đạm nhìn cô nói. Trong mắt bà bây giờ cô ko còn là 1 đứa con dâu lý tưởng như bà thầm nghĩ nữa . tất nhiên thái độ và tình cảm cũng có phần nào thay đổi
“dạ cháu cảm ơn bác… xin phép bác cháu về” Bạch Y Y cúi người chào bà Chan xong liếc mắt nhìn về hắn và nhỏ mà thầm nghĩ “ các người hãy đợi đấy, nỗi nhục hôm nay tôi sẽ từ từ tính với các người. Hoàng Vương Long tôi nhất định bắt anh phải hối hận mà cầu xin tôi”
“cháu cũng có việc rồi, xin phép bác gái cháu về luôn ạ!” Dương Chiến lễ phép cúi chào bà Chan rồi cũng bước ra ngoài.
“ thôi con nghỉ tí đi mẹ xuống bảo người làm mang cơm lên cho con nhé” bà Chan quay sang nói với nhỏ rồi cũng bước ra ngoài.
“ ko còn việc của cô nữa, ra ngoài đi” hắn lạnh lùng ra lệnh cho cô hầu gái rồi bước tới bên giường ngồi xuống cạnh nhỏ. Đợi khi mọi người đi hết rồi hắn nhẹ nhàng ôm nhỏ vào lòng mà than thở “ em đúng là ko biết thương yêu bản thân gì hết. sao lại để ra thế này cơ chứ? em biết anh đau lòng lắm ko?”
“ em ko sao mà. Nhưng cũng đâu phải tại em đâu, tại cô ta làm em ngã xe đạp nên mới bị vậy chứ bộ. hey đừng nhăn nhó nữa em hứa sẽ ko có lần sau đâu. Ok” nhỏ nũng nịu trong lòng hắn, bao nhiêu buồn bực lo lắng trong hắn chỉ vì mấy câu nhõng nhẻo của nhỏ mà tan biến hết
“ nhưng mà có cho vay thì em cũng phải lấy lãi chứ..hihihi…” nhỏ cười cười gian xảo làm hoắn nghi hoặc trong lòng nhìn nhỏ
“áhhhhhhhhhhhh……” tiếng hét thất thanh của Bạch Y Y làm cho chấn động cả khu biệt thự của nhà họ Hoàng làm mọi người giật mình trong đó có cả hắn. chỉ có nhỏ là vẫn cười cười, thậm chí cười càng lúc càng to hơn , nhỏ cười tới lúc gương mặt ửng đỏ thì mới bị hắn lay mạnh mà hỏi
“ em đã làm gì nữa vậy hả nhóc?” hắn miệng thì hỏi, trong lòng thì vô cùng bối rối lo lắng “ ko biết tiểu quỷ này lại gây chuyện gì rồi?”
“ ko có gì hết.. em chỉ là tặng cho cô ta vài đường hoa văn trên chiếc xe trị giá hơn 1 triệu USD thôi. hahahhaha….haaaaa” nói xong nhỏ lại cười tiếp, cười tới lúc mỏi cả miệng mới bắt đầu chịu nghỉ ngơi chút ít
“cốc… em đúng là nghịch ngợm quá mà. Chắc anh phải mua lồng về nhốt em lại cho em bớt gây chuyện quá” hắn gõ vào trán nhỏ và nói, nét mặt thì vạn phần hạnh phúc cùng vui sướng.
“ em là em gái anh chứ có phải chó đâu mà đòi nhốt em hả?” nhỏ tru miệng cãi lại hắn. vẻ mặt vô cùng đáng yêu khiến cho người ta chỉ muốn cắn lên trên đôi gò má phúng phính kia 1 cái. Và bá đạo hơn chính là hắn chỉ muốn nuốt trọn đôi môi đỏ mộng kia mà thôi.
“ ai nói em là em gái anh chứ, em chính là bé yêu của anh, vợ yêu dấu bé nhỏ của riêng anh thôi biết ko?” hắn với ánh mắt tràn đầy yêu thương thì thầm bên tai nhỏ. Lời hắn nói làm nhỏ thấy sao mà ngọt ngào quá. Đúng là chỉ có tình yêu mới làm người ta thấy ngot ngào như vậy.
“ em bị làm sao vậy? bình tĩnh đi em, đang bệnh mà tức giận thì ko tốt đâu.” Hắn vẻ mặt bối rối khuyên nhỏ.
“ anh con nói đúng đó, bình tĩnh nào con gái, có gì thì từ từ nói nha con” bà Chan cũng dịu dàng bước tới cạnh nhỏ nói
“ cái quái gì thế này, mình là người nạn nhân mà tại sao bọn họ ko đếm xỉa gì tới mình mà chỉ lo cho con bé đó chứ. đúng là tức chết mà” Bạch Y Y đang thầm nguyền rủa trong lòng.
“ huhuhu….huhu… đau quá….” Bạch Y Y khóc rống lên bây giờ bà Chan mới chú ý tới cô và chạy lại ân cần hỏi han “ cháu có sao ko? Có bị thương ko? Cho bác xin lỗi nhé, con bé Yến Như nó bị thương trong người khó chịu nên nó mới…. bác xin lỗi cháu nhiều”. bà Chan tỏ vẻ hối lỗi trước mặt Bạch Y Y thay cho nhỏ
“ sao mẹ lại xin lỗi cô ta chứ, cô ta ko xứng đâu” nhỏ gầm lên như 1 con thú bị thương làm mọi người giật mình nhìn về phía nhỏ
“cháu…..hix…..ko sao đâu.. chắc là có hiểu lầm gì đây, bác cứ yên tâm cháu ko trách em ấy đâu” Bạch Y Y tỏ ra cao thương khoan dung nhìn bà Chan trìu mến rồi liếc sang Vương Long mà nói.
“ hừ cô đóng kịch đúng là gỏi lắm nha, tôi và cô chưa từng gặp sao? Ko quen mặt sao? Cô quên thật hay giả vờ quên đấy?” nhỏ vẻ mặt lạnh lùng liếc Bạch Y Y mà bật ra từng tiếng. nhìn sang Vương Long nhỏ mếu máo nói tiếp “ ko phải cô thì là ai làm tôi ra nông nỗi này chứ?”. ánh mắt nhỏ ngân ngấn nước làm hắn thấy mà đau lòng đứt ruột
“ có đúng là em làm Yến Như thế này ko?” im lặng quan sát cục diện cuối cùng hắn cũng lên tiếng, nét mặt hắn âm u liếc nhìn về phía Bạch Y Y làm cô lạnh cả người. chưa bao giờ Vương Long đối xử với cô như thế, từ nhỏ tới lớn đối với Vương Long cô chính là 1 tiểu công chúa luôn được yêu thương chìu chuộng. tại sao bây giờ anh lại hoàn toàn thay đổi, cô biết Vương Long ko yêu cô nhưng dù sao vẫn còn 1 tí tình cảm nào đó. Bây giờ thì hết thật rồi, ánh mắt đó lời nói đó chính là ko tin tưởng cô. Ko còn cơ hội cho cô thật rồi.
Bạch Y Y trán toát mồ hôi, miệng mấp máy “ thật mà…em chưa từng..gặp..gặp em gái anh mà. Ko phải là em đâu. Anh phải tin em… mọi người hãy tin em”.bây giờ cô chỉ có thể dùng vẻ mặt đau thương vô tội nhất mà lấy lại chút lòng tin của hắn. thật ra tận sâu trong tâm trí của cô đã có chút ấn tượng về nhỏ, cái con bé ban sáng đã cản đường cô đây mà.” Đúng là ra đường ko xem ngày mà, xui thật” cô thầm nghĩ và oán trách số phận
“ cô còn dám chối hả, cô có cần tôi chỉ chỗ cô gây tai nạn cho tôi ko? chiếc xe cô hiệu gì? Biển số bao nhiêu giờ tôi còn nhớ rất rõ đó. Có cần tôi đọc cho cô nghe ko?” nhỏ vẫn nửa đùa nửa thật làm cho cô phải thật khốn đốn mới hả giận. dám mắng tôi à, cứ đợi mà xem. Tôi chưa tìm tới cô thì cô đã dám mò tới gây chuyện với tôi. Đúng là ko biết chết là gì mà. ( chị ấy định tìm Y Y để tuyên chiến giành tình yêu đây mà. Đúng là cô nàng Y Y xui thật)
“ cô gây tại nạn cho tôi đã ko biết xin lỗi ngược lại còn quay lại mắng tôi nữa là sao? Tôi nghe nói cô được giáo dục cẩn thận lắm mà, hừ tôi thật sự nghi ngờ bản chất của cô rồi đó” nhỏ vẫn âm trầm mà nói làm cho mọi người hết đi tới ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Hầu như mọi ánh mắt bây giờ đều đỗ dồn về hướng Bạch Y Y
“ em nhận nhầm người rồi, làm gì có chuyện đó chứ. quả thực ko phải chị làm mà” cô ta vẫn kiên trì chối bỏ mọi thứ. Và luôn dõi theo nét mặt của hắn mà cầu cứu. hắn thật sự rất tuyệt tình, hắn ko thèm nhìn cô lấy 1 lần. hắn luôn chăm chú nhìn nhỏ. Đôi tay thì luôn bận rộn vuốt tóc nhỏ, lại nắm lấy bàn tay nhỏ mà xoa xoa ( đúng là muốn ọe thật)
“ tôi dùng đôi mắt cô gái 18 tuổi để nhìn chứ đâu phải đôi mắt của bà cụ 81 tuổi mà cô nói tôi nhầm lẫn chứ. nếu kẻ gây tai nạn và sỉ nhục bản thân ở giữa đường mà ko nhận ra thì tôi đúng là điên thật rồi.” nhỏ trừng mắt nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.
“thôi ko bàn cãi nữa, cứ gọi cảnh sát đến điều tra thì sẽ rõ thôi” hắn lạnh lùng phát biểu làm cho bà Chan và Dương Chiến giật mình,ko phải nói nét mặt của Bạch YY thì trắng bệt ko còn 1 tí máu nào cả.
“ có cần làm lớn chuyện vậy ko con? Mẹ thấy dù sao em gái con cũng ko sao rồi. nếu tha được thì tha đi con” bà Chan vẻ mặt từ bi nhìn về phía hắn và nhỏ mà nói. Dù rất khó chịu vì thái độ ko biết hối cãi của Bạch Y Y nhưng bà vẫn còn chút nể tình Bạch phu nhân mà muốn chừa cho cô 1 lối thoát. Bà rất tin tưởng đứa con gái yêu của mình, Yến Như ko phải là người hay bịa chuyện với lại nhìn vết thương trên người nhỏ thì ko thể ko tin được. ngoài ra còn 1 lý do là giữa 2 người bọn họ chưa hề quen biết nhau thì ko thể nào nhỏ lại vu oan cho cô ta cả.
“ ko sao là thế nào? Mẹ ko thấy cả người em gái đầy thương tích à? Chuyện này làm sao cho qua dễ như vậy được” hắn tức giận hét lớn, ánh mắt quét qua người Bạch Y Y làm cô sợ đến nỗi đứng ko vững
Bạch Y Y hơi loạng choạng phải nhờ Dương Chiến đỡ lấy cô mới có thể đứng vững. thật ko ngờ chưa ra trận mà cô thua thảm bại như thế này rồi.
“ tôi thấy bác gái nói đúng đó, bỏ được thì bỏ đi, dù sao em gái cậu cũng ko sao mà, với lại Y Y cũng đã bị thương rồi , hay cho quá nhé” Dương Chiến ôn nhu nói làm mọi người nhìn về cánh tay của Bạch Y Y, quả nhiên tay cô ta đã thâm tím vì cái ly nhỏ ném trúng. Cơn giận trong lòng hắn cũng nguôi ngoai phần nào nên hướng mắt về nhỏ như muốn hỏi ý
“ thôi được rồi, xem như tôi gặp xui vậy. cô mau cút khỏi đây đi.” Nhỏ vẫy vẫy cánh tay đầy thương tích rồi nhìn sang hướng khác nói. Hắn cũng điềm tĩnh lên tiếng “ nếu Yến Như nói ko sao thì bỏ qua vậy. nhưng anh nhắc cho em nhớ, anh ko muốn chuyện này lặp lại đâu. Nếu ko thì…. Em biết hậu quả thế nào rồi đấy” . vẻ mặt hắn hiện lên 1 ý tà ác
“ ko có chuyện gì nữa rồi, cháu mau về thay đồ rồi thoa thuốc lên vết thương đi” bà Chan vẻ mặt lãnh đạm nhìn cô nói. Trong mắt bà bây giờ cô ko còn là 1 đứa con dâu lý tưởng như bà thầm nghĩ nữa . tất nhiên thái độ và tình cảm cũng có phần nào thay đổi
“dạ cháu cảm ơn bác… xin phép bác cháu về” Bạch Y Y cúi người chào bà Chan xong liếc mắt nhìn về hắn và nhỏ mà thầm nghĩ “ các người hãy đợi đấy, nỗi nhục hôm nay tôi sẽ từ từ tính với các người. Hoàng Vương Long tôi nhất định bắt anh phải hối hận mà cầu xin tôi”
“cháu cũng có việc rồi, xin phép bác gái cháu về luôn ạ!” Dương Chiến lễ phép cúi chào bà Chan rồi cũng bước ra ngoài.
“ thôi con nghỉ tí đi mẹ xuống bảo người làm mang cơm lên cho con nhé” bà Chan quay sang nói với nhỏ rồi cũng bước ra ngoài.
“ ko còn việc của cô nữa, ra ngoài đi” hắn lạnh lùng ra lệnh cho cô hầu gái rồi bước tới bên giường ngồi xuống cạnh nhỏ. Đợi khi mọi người đi hết rồi hắn nhẹ nhàng ôm nhỏ vào lòng mà than thở “ em đúng là ko biết thương yêu bản thân gì hết. sao lại để ra thế này cơ chứ? em biết anh đau lòng lắm ko?”
“ em ko sao mà. Nhưng cũng đâu phải tại em đâu, tại cô ta làm em ngã xe đạp nên mới bị vậy chứ bộ. hey đừng nhăn nhó nữa em hứa sẽ ko có lần sau đâu. Ok” nhỏ nũng nịu trong lòng hắn, bao nhiêu buồn bực lo lắng trong hắn chỉ vì mấy câu nhõng nhẻo của nhỏ mà tan biến hết
“ nhưng mà có cho vay thì em cũng phải lấy lãi chứ..hihihi…” nhỏ cười cười gian xảo làm hoắn nghi hoặc trong lòng nhìn nhỏ
“áhhhhhhhhhhhh……” tiếng hét thất thanh của Bạch Y Y làm cho chấn động cả khu biệt thự của nhà họ Hoàng làm mọi người giật mình trong đó có cả hắn. chỉ có nhỏ là vẫn cười cười, thậm chí cười càng lúc càng to hơn , nhỏ cười tới lúc gương mặt ửng đỏ thì mới bị hắn lay mạnh mà hỏi
“ em đã làm gì nữa vậy hả nhóc?” hắn miệng thì hỏi, trong lòng thì vô cùng bối rối lo lắng “ ko biết tiểu quỷ này lại gây chuyện gì rồi?”
“ ko có gì hết.. em chỉ là tặng cho cô ta vài đường hoa văn trên chiếc xe trị giá hơn 1 triệu USD thôi. hahahhaha….haaaaa” nói xong nhỏ lại cười tiếp, cười tới lúc mỏi cả miệng mới bắt đầu chịu nghỉ ngơi chút ít
“cốc… em đúng là nghịch ngợm quá mà. Chắc anh phải mua lồng về nhốt em lại cho em bớt gây chuyện quá” hắn gõ vào trán nhỏ và nói, nét mặt thì vạn phần hạnh phúc cùng vui sướng.
“ em là em gái anh chứ có phải chó đâu mà đòi nhốt em hả?” nhỏ tru miệng cãi lại hắn. vẻ mặt vô cùng đáng yêu khiến cho người ta chỉ muốn cắn lên trên đôi gò má phúng phính kia 1 cái. Và bá đạo hơn chính là hắn chỉ muốn nuốt trọn đôi môi đỏ mộng kia mà thôi.
“ ai nói em là em gái anh chứ, em chính là bé yêu của anh, vợ yêu dấu bé nhỏ của riêng anh thôi biết ko?” hắn với ánh mắt tràn đầy yêu thương thì thầm bên tai nhỏ. Lời hắn nói làm nhỏ thấy sao mà ngọt ngào quá. Đúng là chỉ có tình yêu mới làm người ta thấy ngot ngào như vậy.
/30
|