Nói: “mọi người còn không mau đi”.
Nghe xong lời của Nhan Nhiễm Tịch mọi người đều lấy tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài.
Mọi người rời đi, huyền môn đệ tử cũng ly khai, trong phòng khách chỉ còn lại có Dạ Thương Minh, Nhan Nhiễm Tịch, Hàn Ngọc Tiêu và Tăng Hồng bị dọa cho choáng váng.
Nhan Nhiễm Tịch đi đến bên người Tăng Hồng, khinh thường nói: "đây là nghịch tử mưu sát phụ thân?" trước khi đến đây bọn họ đều đã điều tra trước, dù sao biết người biết ta bách chiến bách thắng.
Nghe xong lời của Nhan Nhiễm Tịch, Hàn Ngọc Tiêu thực không nể mặt bật cười, Nhan Nhiễm Tịch liếc mắt:
"Cười cái gì, ta nói không đúng sao?"
Hàn Ngọc Tiêu đã cảm nhận được lãnh khí trên người Dạ Thương Minh, hắn tin tưởng chỉ cần hắn dám nói một câu buồn cười, hắn có thể sẽ không còn tồn tại nữa, vội xua tay: "Không có, là ta sai lầm."
Không có rối rắm vấn đề của Hàn Ngọc Tiêu, Nhan Nhiễm Tịch lên tiếng hỏi: "Ngươi tính xử lý nghịch tử này như thế nào?"
Nghe đến đó Tăng Hồng lập tức quỳ xuống: "Đại sư huynh, ta cũng là nhất thời hồ đồ, đại sư huynh xin hãy niệm tình ta là con của sư phó mà tha thứ cho ta."
Nhìn bộ dáng Tăng Hồng, Hàn Ngọc Tiêu rất là khinh thường, đối với người bên ngoài nói: "Người tới, trước đem Tăng Hồng nhốt lại, hết thảy chờ sư phụ tỉnh lại quyết định."
Đem Tăng Hồng mang đi, Hàn Ngọc Tiêu cũng không có gì băn khoăn hỏi: "Phiêu Miểu sư đệ như thế nào lại đến đây ?"
"Sư phó vạn dặm xa xôi triệu hồi ta, nói nhị sư huynh ngươi gặp nạn, kêu ta lại hỗ trợ." Nhan Nhiễm Tịch đem sự tình nói một lần.
Hàn Ngọc Tiêu đối với Vụ Thí rất là cảm kích, sau đó sắc mặt trầm trọng nói: "Phiêu Miểu sư đệ, tuy rằng ta biết quy củ của ngươi, nhưng chưởng môn sư phó đã muốn không qua khỏi, y thuật của ta không thể giải được độc kia, cho nên thỉnh Phiêu Miểu sư đệ ra tay, ta Hàn Ngọc Tiêu vô cùng cảm kích."
Nhan Nhiễm Tịch cười cười: "Nhị sư huynh nói cái gì vậy? Ta tới nơi này là chịu sự nhờ vả của sư phó, cho nên nhị sư huynh không cần khách khí."
Nghe được lời Nhan Nhiễm Tịch, Hàn Ngọc Tiêu cũng liền yên lòng, mang theo Nhan Nhiễm Tịch cùng Dạ Thương Minh đi vào mật thất.
Nhan Nhiễm Tịch liếc mắt một cái liền thấy một lão nhân nằm trên giường ngọc, đầu tóc bạc trắng, có một loại phong thái tiên nhân, trực giác cho biết đây là một lão nhân đáng yêu.
Sắc mặt tái nhợt, trong phòng có một cỗ mùi thơm ngát, là thanh độc phấn, không có bao nhiêu chần chừ, tay phải run lên, một cái chỉ bạc theo cổ tay bắn ra, chuẩn xác vào cổ tay lão nhân gia, nhắm mắt lại, tĩnh tâm tiếp tục chữa trị.
Lúc này Hàn Ngọc Tiêu cả kinh, chỉ bạc bắt mạch, đây chính là tuyệt học độc nhất vô nhị của Phiêu Miểu, chỉ bằng chiêu thức ấy liền làm cho bọn họ hâm mộ, hắn có thể trông thấy được một màn này thật là tốt quá.
Bình thường bọn họ thực ít gặp mặt, nhưng ba người hằng năm cũng đoàn tụ, bọn họ đều rất ăn ý không có kêu Phiêu Miểu, cảm thấy nàng rất cao ngạo, thực khinh thường bọn họ, nhất là tam sư đệ, từ khi đi dược lâu tìm Phiêu Miểu bị ném ra ngoài, trong lòng càng thêm ghi hận, ở trong mắt bọn họ, nàng chính là một người vô tình, vô tình đến cả tình đồng môn cũng không có, cho nên bọn họ theo trong lòng căn bản là không có đem nàng là sư muội của mình, hiện nhìn người đang đứng trước mặt, đột nhiên cảm thấy bọn họ trước kia thật quá đáng, dù sao nàng cũng theo lời sư phó mà đến đây giúp mình.
Thu hồi chỉ bạc.
"Thế nào? Có giải được không?" Hàn Ngọc Tiêu vội vàng hỏi.
Nhan Nhiễm Tịch thản nhiên mở miệng, không có một tia cảm tình: "Có thể, hơn nữa chỉ có một biện pháp."
"Biện pháp gì?" Hàn Ngọc Tiêu hỏi, độc này hắn biết thực khó giải quyết, cho dù là Vụ Thí đến đây đều chỉ sợ giải không được, hơn nữa độc này không có giải dược.
"Hoán huyết." thanh âm lạnh lùng vang lên trong mật thất, hoán huyết, Hàn Ngọc Tiêu hiểu được, chính là lấy máu đổi máu, mệnh đổi mệnh, chỉ là quá trình rất nguy hiểm, vô ý một chút hai người đều tử, đương nhiên nếu thành công , như vậy người trúng độc sẽ vô sự, khôi phục như lúc ban đầu, mà người kia, nặng thì bỏ mình, nhẹ thì võ công tẫn phế, hai chân không còn có biện pháp đứng lên.
"Có vài phần nắm chắc?" Hàn Ngọc Tiêu nghiêm túc hỏi, mạo hiểm hắn không dám, nhưng mà không thể không mạo.
"90% nắm chắc." Nhan Nhiễm Tịch thực tự tin nói.
"Vậy là tốt rồi, người tới, đem Tăng Hồng mang lại đây." Không thể phủ nhận, kỳ thật Hàn Ngọc Tiêu cũng là một người vô tình.
Nghe xong lời của Nhan Nhiễm Tịch mọi người đều lấy tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài.
Mọi người rời đi, huyền môn đệ tử cũng ly khai, trong phòng khách chỉ còn lại có Dạ Thương Minh, Nhan Nhiễm Tịch, Hàn Ngọc Tiêu và Tăng Hồng bị dọa cho choáng váng.
Nhan Nhiễm Tịch đi đến bên người Tăng Hồng, khinh thường nói: "đây là nghịch tử mưu sát phụ thân?" trước khi đến đây bọn họ đều đã điều tra trước, dù sao biết người biết ta bách chiến bách thắng.
Nghe xong lời của Nhan Nhiễm Tịch, Hàn Ngọc Tiêu thực không nể mặt bật cười, Nhan Nhiễm Tịch liếc mắt:
"Cười cái gì, ta nói không đúng sao?"
Hàn Ngọc Tiêu đã cảm nhận được lãnh khí trên người Dạ Thương Minh, hắn tin tưởng chỉ cần hắn dám nói một câu buồn cười, hắn có thể sẽ không còn tồn tại nữa, vội xua tay: "Không có, là ta sai lầm."
Không có rối rắm vấn đề của Hàn Ngọc Tiêu, Nhan Nhiễm Tịch lên tiếng hỏi: "Ngươi tính xử lý nghịch tử này như thế nào?"
Nghe đến đó Tăng Hồng lập tức quỳ xuống: "Đại sư huynh, ta cũng là nhất thời hồ đồ, đại sư huynh xin hãy niệm tình ta là con của sư phó mà tha thứ cho ta."
Nhìn bộ dáng Tăng Hồng, Hàn Ngọc Tiêu rất là khinh thường, đối với người bên ngoài nói: "Người tới, trước đem Tăng Hồng nhốt lại, hết thảy chờ sư phụ tỉnh lại quyết định."
Đem Tăng Hồng mang đi, Hàn Ngọc Tiêu cũng không có gì băn khoăn hỏi: "Phiêu Miểu sư đệ như thế nào lại đến đây ?"
"Sư phó vạn dặm xa xôi triệu hồi ta, nói nhị sư huynh ngươi gặp nạn, kêu ta lại hỗ trợ." Nhan Nhiễm Tịch đem sự tình nói một lần.
Hàn Ngọc Tiêu đối với Vụ Thí rất là cảm kích, sau đó sắc mặt trầm trọng nói: "Phiêu Miểu sư đệ, tuy rằng ta biết quy củ của ngươi, nhưng chưởng môn sư phó đã muốn không qua khỏi, y thuật của ta không thể giải được độc kia, cho nên thỉnh Phiêu Miểu sư đệ ra tay, ta Hàn Ngọc Tiêu vô cùng cảm kích."
Nhan Nhiễm Tịch cười cười: "Nhị sư huynh nói cái gì vậy? Ta tới nơi này là chịu sự nhờ vả của sư phó, cho nên nhị sư huynh không cần khách khí."
Nghe được lời Nhan Nhiễm Tịch, Hàn Ngọc Tiêu cũng liền yên lòng, mang theo Nhan Nhiễm Tịch cùng Dạ Thương Minh đi vào mật thất.
Nhan Nhiễm Tịch liếc mắt một cái liền thấy một lão nhân nằm trên giường ngọc, đầu tóc bạc trắng, có một loại phong thái tiên nhân, trực giác cho biết đây là một lão nhân đáng yêu.
Sắc mặt tái nhợt, trong phòng có một cỗ mùi thơm ngát, là thanh độc phấn, không có bao nhiêu chần chừ, tay phải run lên, một cái chỉ bạc theo cổ tay bắn ra, chuẩn xác vào cổ tay lão nhân gia, nhắm mắt lại, tĩnh tâm tiếp tục chữa trị.
Lúc này Hàn Ngọc Tiêu cả kinh, chỉ bạc bắt mạch, đây chính là tuyệt học độc nhất vô nhị của Phiêu Miểu, chỉ bằng chiêu thức ấy liền làm cho bọn họ hâm mộ, hắn có thể trông thấy được một màn này thật là tốt quá.
Bình thường bọn họ thực ít gặp mặt, nhưng ba người hằng năm cũng đoàn tụ, bọn họ đều rất ăn ý không có kêu Phiêu Miểu, cảm thấy nàng rất cao ngạo, thực khinh thường bọn họ, nhất là tam sư đệ, từ khi đi dược lâu tìm Phiêu Miểu bị ném ra ngoài, trong lòng càng thêm ghi hận, ở trong mắt bọn họ, nàng chính là một người vô tình, vô tình đến cả tình đồng môn cũng không có, cho nên bọn họ theo trong lòng căn bản là không có đem nàng là sư muội của mình, hiện nhìn người đang đứng trước mặt, đột nhiên cảm thấy bọn họ trước kia thật quá đáng, dù sao nàng cũng theo lời sư phó mà đến đây giúp mình.
Thu hồi chỉ bạc.
"Thế nào? Có giải được không?" Hàn Ngọc Tiêu vội vàng hỏi.
Nhan Nhiễm Tịch thản nhiên mở miệng, không có một tia cảm tình: "Có thể, hơn nữa chỉ có một biện pháp."
"Biện pháp gì?" Hàn Ngọc Tiêu hỏi, độc này hắn biết thực khó giải quyết, cho dù là Vụ Thí đến đây đều chỉ sợ giải không được, hơn nữa độc này không có giải dược.
"Hoán huyết." thanh âm lạnh lùng vang lên trong mật thất, hoán huyết, Hàn Ngọc Tiêu hiểu được, chính là lấy máu đổi máu, mệnh đổi mệnh, chỉ là quá trình rất nguy hiểm, vô ý một chút hai người đều tử, đương nhiên nếu thành công , như vậy người trúng độc sẽ vô sự, khôi phục như lúc ban đầu, mà người kia, nặng thì bỏ mình, nhẹ thì võ công tẫn phế, hai chân không còn có biện pháp đứng lên.
"Có vài phần nắm chắc?" Hàn Ngọc Tiêu nghiêm túc hỏi, mạo hiểm hắn không dám, nhưng mà không thể không mạo.
"90% nắm chắc." Nhan Nhiễm Tịch thực tự tin nói.
"Vậy là tốt rồi, người tới, đem Tăng Hồng mang lại đây." Không thể phủ nhận, kỳ thật Hàn Ngọc Tiêu cũng là một người vô tình.
/107
|