Ngọc Lan vừa nghe thấy thế lập tức quỳ xuống, nàng đã biết ý tứ của Nhan Nhiễm Tịch, cũng biết rõ Cổ Điệp tàn nhẫn, một phen hành động hôm nay vốn định khiến cho Minh vương chú ý, nhưng đồng thời cũng khiến cho Nhan Nhiễm Tịch chú ý: "Tiểu thư, nô tỳ đáng chết, nô tỳ chỉ là thấy vương gia ở chỗ này chờ tiểu thư, sợ chậm trễ vương gia, sợ vương gia trách phạt tiểu thư. Cho nên mới đưa điểm tâm Khinh Âm làm cho tiểu thư cho vương gia, Ngọc Lan không có ý tứ khác."
Dạ Thương Minh nhìn về phía Nhan Nhiễm Tịch đang có vẻ mặt tức giận, tuy rằng thoạt nhìn nàng là người không biểu hiện vui buồn ra ngoài, biểu tình của nàng là vẻ tươi cười đạm mạc, biểu tình tức giận như vậy, chỉ vì một mâm điểm tâm thật đúng là ngoài dự đoán của hắn.
" Cho dù ngươi là có ý tứ khác cũng không có vấn đề gì, ngươi hẳn là hiểu được làm thế nào để tồn tại, đừng tưởng rằng có Nhan Phi Quỳnh, thì ta sẽ không dám động ngươi, ta ghét nhất loại người tự cho mình là thông minh, hừ, chọc ta mất hứng kết cục là phải chết, ta nghĩ ngươi hẳn là hiểu được, nhưng ngươi vẫn còn ngu như vậy."
Thấy thái độ Nhan Nhiễm Tịch quyết tuyệt như vậy, Ngọc Lan chuyển hướng Dạ Thương Minh: "Vương gia, xin ngươi cầu tình cho nô tỳ."
Vẻ mặt Dạ Thương Minh không chút thay đổi nhìn Nhan Nhiễm Tịch, thản nhiên nói: "Gian tế vẫn là sớm xử lý thôi." Nghe như vậy cũng hiểu được quan hệ của hai người .
Ngọc Lan trên mặt đất bất khả tư nghị nhìn Dạ Thương Minh.
Nhan Nhiễm Tịch nhíu mày, thật đúng là không ngờ Dạ Thương Minh sẽ nói như thế: "Đúng vậy, gian tế là không thể lưu." Nói xong cái chén cầm trong tay, trên trán Ngọc Lan lưu lại một lỗ thủng, giống với tình trạng của Lý Tuyết khi chết.
Nàng thản nhiên nói: "Vương gia cảm thấy bổn vương phi có nên dùng thủ đoạn này đối phó với gian tế ở trong phủ không, tuy rằng bổn vương phi không thích dùng bạo lực giải quyết vấn đề, nhưng gian tế ở trong phủ thật sự quá nhiều, vẫn nên để ta giải quyết cho xong."
Nhìn Nhan Nhiễm Tịch ra tay nhanh, chuẩn, ngoan (độc), Dạ Thương Minh cảm thấy chính mình là hẳn là chưa hiểu sâu về nàng, từ đêm qua đánh nhau, cho tới hôm nay thấy một màn này, hắn cũng không cho rằng vương phi của hắn là một nữ nhân trói gà không chặt, tuy rằng không có nội lực, nhưng bằng năng lực này cũng có thể tự bảo vệ mình .
Mặt Dạ Thương Minh không chút thay đổi như trước: "Vương phi tùy ý, xảy ra chuyện gì bổn vương sẽ chịu trách nhiệm."
Nghe thấy những lời này của Dạ Thương Minh Nhan Nhiễm Tịch có thể ra tay thật tốt, càng nghĩ nàng càng cảm thấy mượn đao giết người có vẻ thống khoái hơn.
Đang lúc Nhan Nhiễm Tịch trầm tư, Dạ Thương Minh nhìn Nhan Nhiễm Tịch nói: "Ngày mai là sinh nhật thái hậu, vương phi sẽ cùng ta đi một chuyến, có khả năng thái hậu sẽ làm khó dễ ngươi, lúc đó ngươi không cần cố kỵ cái gì, muốn làm cái gì thì làm cái đó, xảy ra chuyện gì cũng có hoàng thượng thu thập cho ngươi, nên không cần giữ trong lòng."
Đôi mắt Nhan Nhiễm Tịch nhìn về phía Dạ Thương Minh, tự hỏi ý tứ của Dạ Thương Minh, vì sao Dạ Thương Minh lại nói như vậy ? Nàng cũng không cho rằng hắn tốt với nàng, dù sao lúc nàng vừa mới đến hắn đối xử với nàng lạnh lùng vô tình, còn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng cả một buổi sáng, hại nàng hao tổn tinh thần.
"Ừ." Rất nhẹ một tiếng.
Cổ Điệp đã xử lý thi thể xong, Khinh Âm cũng đã làm điểm tâm xong, Nhan Nhiễm Tịch nhìn Dạ Thương Minh nói: "Vương gia có cần phải trở về hay không?"
"Đã đến giờ dùng cơm rồi sao ?" Dạ Thương Minh mặt không chút thay đổi nói.
"Đúng vậy, cho nên Vương gia cần phải trở về." Nhan Nhiễm Tịch đầu cũng không nâng lên nhìn đồ ăn.
"Chúng ta là phu thê chẳng lẽ không nên cùng nhau dùng bữa sáng sao ?" Dạ Thương Minh nhìn nhìn chằm chằm đồ ăn nói.
Nhưng không biết vì sao Nhan Nhiễm Tịch lại nghe trong giọng nói của Dạ Thương Minh có chút ai oán, sao có thể là ai oán ? Kinh ngạc ngẩng đầu, nàng nhìn thấy gương mặt trước mắt không có chút thay đổi nào.
Lắc đầu xem ra mình nghĩ nhiều, sao hắn có thể có loại biểu tình này.
Trong lúc vô tình ai cũng không thấy ánh mắt Dạ Thương Minh lộ ra ý cười ôn nhu.
"Ngươi có biết, chúng ta là hữu danh vô thực hay không." Nhan Nhiễm Tịch cường điệu nói.
"Dù gì cũng là thật, nếu ngươi nguyện ý ta sẽ biến nó thành sự thật." Dạ Thương Minh nhíu mày nói.
Nhan Nhiễm Tịch nhìn người trước mặt, đột nhiên cảm thấy Dạ Thương Minh có chút vô lại, lạnh lùng nói: "Vương gia nếu muốn ăn thì cứ ở đây ăn đi, ta còn có việc ra ngoài trước." Đứng dậy, xoay người, rời đi.
Khinh Âm và Cổ Điệp cũng rời đi theo.
Nhìn một bàn thức ăn trước mắt, hương thơm nức mũi, Dạ Thương Minh cười khổ.
Nhan Nhiễm Tịch đi Mỹ Thực Trai, nàng là một người mang thù, có một số việc cũng nên giải quyết .
Tại Mai Trai
Nhan Nhiễm Tịch nhìn qua một bàn đồ ăn, tâm tình cuối cùng cũng khôi phục một chút, nhìn Tống Tránh Thư bên cạnh, thản nhiên hỏi: "Tống thúc, chuyện đó có ảnh hưởng tới việc làm ăn hay không ?"
"Không có, hơn nữa tăng không ít." Tống Tránh Thư cười cười.
"Vân Tông bên kia phái người giám thị."
"Ừ."
"Phái người đi ám vực liên hệ, kêu bọn họ phái người tới làm nhiệm vụ, luyện tập một chút."
Tống Tránh Thư nhíu mày, mỉm cười gật đầu.
Ngày hôm sau, Dạ Thương Minh đi tới Tịch Uyển, có điều lúc này đây cũng không có giống ngày hôm qua, mà là rất thức thời chờ ở một bên, Khinh Âm và Cổ Điệp có chút kinh ngạc.
Đã khuya, Dạ Thương Minh mới dắt Nhan Nhiễm Tịch đi ra, bởi vì phải đi vào trong cung cho nên tỳ nữ không thể đi theo, cho nên Khinh Âm và Cổ Điệp ở lại làm nhiệm vụ .
Đi ra ngoài cửa thấy Trình Vũ Tĩnh và Thân Tư Tư đang chờ, lông mi nhíu lại nhìn về phía Dạ Thương Minh.
Dạ Thương Minh ở bên tai Nhan Nhiễm Tịch nhỏ giọng giải thích nói: "Đây là thọ yến của thái hậu, Trình Vũ Tĩnh là nữ nhi của tả thừa tướng cũng được tham gia, mà Thân Tư Tư là đệ nhất mỹ nữ cũng được tham gia."
Nhan Nhiễm Tịch gật đầu, ai tham gia cũng không quan trọng, chỉ cần chớ chọc đến nàng thì tốt rồi.
Hai người thấy Dạ Thương Minh và Nhan Nhiễm Tịch đi tới, đều hành lễ, Nhan Nhiễm Tịch gật đầu, rồi đi lên xe ngựa.
Dạ Thương Minh cũng không tức giận, theo đi lên, từ đầu tới cuối không có nhìn hai vị kia hành lễ.
Hai người nhìn người đã lên xe ngựa, trong lòng tức giận thêm nghi hoặc, lên một chiếc xe ngựa khác.
Dọc theo đường đi Nhan Nhiễm Tịch nhìn Dạ Thương Minh đang nhắm mắt , một nam nhân thực mê người, khuôn mặt làm cho nữ nhân phải ghen ghét, nhưng lại trúng thai độc, thai độc rất khó giải, nhưng với người nàng gọi là sư huynh kia hẳn là không có vấn đề gì, khuôn mặt lạnh lùng làm cho mọi người phải kiêng kị, khiến người ta chỉ dám xem từ xa mà không dám lại gần, Nhan Nhiễm Tịch rất ngạc nhiên không biết Minh vương này là một người như thế nào ?
Thân trúng kịch độc, ở trong mắt mọi người hắn không sống được bao lâu, nhưng cho dù không sống được bao lâu cũng khiến mọi người phải kiêng kị, ngoại giới nói hắn thiết huyết vô tình, lãnh khốc ngoan tuyệt, nhưng nàng thấy hắn là một người có khí phách vương giả, còn là một người quyết đoán.
Dạ Thương Minh nhìn về phía Nhan Nhiễm Tịch đang có vẻ mặt tức giận, tuy rằng thoạt nhìn nàng là người không biểu hiện vui buồn ra ngoài, biểu tình của nàng là vẻ tươi cười đạm mạc, biểu tình tức giận như vậy, chỉ vì một mâm điểm tâm thật đúng là ngoài dự đoán của hắn.
" Cho dù ngươi là có ý tứ khác cũng không có vấn đề gì, ngươi hẳn là hiểu được làm thế nào để tồn tại, đừng tưởng rằng có Nhan Phi Quỳnh, thì ta sẽ không dám động ngươi, ta ghét nhất loại người tự cho mình là thông minh, hừ, chọc ta mất hứng kết cục là phải chết, ta nghĩ ngươi hẳn là hiểu được, nhưng ngươi vẫn còn ngu như vậy."
Thấy thái độ Nhan Nhiễm Tịch quyết tuyệt như vậy, Ngọc Lan chuyển hướng Dạ Thương Minh: "Vương gia, xin ngươi cầu tình cho nô tỳ."
Vẻ mặt Dạ Thương Minh không chút thay đổi nhìn Nhan Nhiễm Tịch, thản nhiên nói: "Gian tế vẫn là sớm xử lý thôi." Nghe như vậy cũng hiểu được quan hệ của hai người .
Ngọc Lan trên mặt đất bất khả tư nghị nhìn Dạ Thương Minh.
Nhan Nhiễm Tịch nhíu mày, thật đúng là không ngờ Dạ Thương Minh sẽ nói như thế: "Đúng vậy, gian tế là không thể lưu." Nói xong cái chén cầm trong tay, trên trán Ngọc Lan lưu lại một lỗ thủng, giống với tình trạng của Lý Tuyết khi chết.
Nàng thản nhiên nói: "Vương gia cảm thấy bổn vương phi có nên dùng thủ đoạn này đối phó với gian tế ở trong phủ không, tuy rằng bổn vương phi không thích dùng bạo lực giải quyết vấn đề, nhưng gian tế ở trong phủ thật sự quá nhiều, vẫn nên để ta giải quyết cho xong."
Nhìn Nhan Nhiễm Tịch ra tay nhanh, chuẩn, ngoan (độc), Dạ Thương Minh cảm thấy chính mình là hẳn là chưa hiểu sâu về nàng, từ đêm qua đánh nhau, cho tới hôm nay thấy một màn này, hắn cũng không cho rằng vương phi của hắn là một nữ nhân trói gà không chặt, tuy rằng không có nội lực, nhưng bằng năng lực này cũng có thể tự bảo vệ mình .
Mặt Dạ Thương Minh không chút thay đổi như trước: "Vương phi tùy ý, xảy ra chuyện gì bổn vương sẽ chịu trách nhiệm."
Nghe thấy những lời này của Dạ Thương Minh Nhan Nhiễm Tịch có thể ra tay thật tốt, càng nghĩ nàng càng cảm thấy mượn đao giết người có vẻ thống khoái hơn.
Đang lúc Nhan Nhiễm Tịch trầm tư, Dạ Thương Minh nhìn Nhan Nhiễm Tịch nói: "Ngày mai là sinh nhật thái hậu, vương phi sẽ cùng ta đi một chuyến, có khả năng thái hậu sẽ làm khó dễ ngươi, lúc đó ngươi không cần cố kỵ cái gì, muốn làm cái gì thì làm cái đó, xảy ra chuyện gì cũng có hoàng thượng thu thập cho ngươi, nên không cần giữ trong lòng."
Đôi mắt Nhan Nhiễm Tịch nhìn về phía Dạ Thương Minh, tự hỏi ý tứ của Dạ Thương Minh, vì sao Dạ Thương Minh lại nói như vậy ? Nàng cũng không cho rằng hắn tốt với nàng, dù sao lúc nàng vừa mới đến hắn đối xử với nàng lạnh lùng vô tình, còn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng cả một buổi sáng, hại nàng hao tổn tinh thần.
"Ừ." Rất nhẹ một tiếng.
Cổ Điệp đã xử lý thi thể xong, Khinh Âm cũng đã làm điểm tâm xong, Nhan Nhiễm Tịch nhìn Dạ Thương Minh nói: "Vương gia có cần phải trở về hay không?"
"Đã đến giờ dùng cơm rồi sao ?" Dạ Thương Minh mặt không chút thay đổi nói.
"Đúng vậy, cho nên Vương gia cần phải trở về." Nhan Nhiễm Tịch đầu cũng không nâng lên nhìn đồ ăn.
"Chúng ta là phu thê chẳng lẽ không nên cùng nhau dùng bữa sáng sao ?" Dạ Thương Minh nhìn nhìn chằm chằm đồ ăn nói.
Nhưng không biết vì sao Nhan Nhiễm Tịch lại nghe trong giọng nói của Dạ Thương Minh có chút ai oán, sao có thể là ai oán ? Kinh ngạc ngẩng đầu, nàng nhìn thấy gương mặt trước mắt không có chút thay đổi nào.
Lắc đầu xem ra mình nghĩ nhiều, sao hắn có thể có loại biểu tình này.
Trong lúc vô tình ai cũng không thấy ánh mắt Dạ Thương Minh lộ ra ý cười ôn nhu.
"Ngươi có biết, chúng ta là hữu danh vô thực hay không." Nhan Nhiễm Tịch cường điệu nói.
"Dù gì cũng là thật, nếu ngươi nguyện ý ta sẽ biến nó thành sự thật." Dạ Thương Minh nhíu mày nói.
Nhan Nhiễm Tịch nhìn người trước mặt, đột nhiên cảm thấy Dạ Thương Minh có chút vô lại, lạnh lùng nói: "Vương gia nếu muốn ăn thì cứ ở đây ăn đi, ta còn có việc ra ngoài trước." Đứng dậy, xoay người, rời đi.
Khinh Âm và Cổ Điệp cũng rời đi theo.
Nhìn một bàn thức ăn trước mắt, hương thơm nức mũi, Dạ Thương Minh cười khổ.
Nhan Nhiễm Tịch đi Mỹ Thực Trai, nàng là một người mang thù, có một số việc cũng nên giải quyết .
Tại Mai Trai
Nhan Nhiễm Tịch nhìn qua một bàn đồ ăn, tâm tình cuối cùng cũng khôi phục một chút, nhìn Tống Tránh Thư bên cạnh, thản nhiên hỏi: "Tống thúc, chuyện đó có ảnh hưởng tới việc làm ăn hay không ?"
"Không có, hơn nữa tăng không ít." Tống Tránh Thư cười cười.
"Vân Tông bên kia phái người giám thị."
"Ừ."
"Phái người đi ám vực liên hệ, kêu bọn họ phái người tới làm nhiệm vụ, luyện tập một chút."
Tống Tránh Thư nhíu mày, mỉm cười gật đầu.
Ngày hôm sau, Dạ Thương Minh đi tới Tịch Uyển, có điều lúc này đây cũng không có giống ngày hôm qua, mà là rất thức thời chờ ở một bên, Khinh Âm và Cổ Điệp có chút kinh ngạc.
Đã khuya, Dạ Thương Minh mới dắt Nhan Nhiễm Tịch đi ra, bởi vì phải đi vào trong cung cho nên tỳ nữ không thể đi theo, cho nên Khinh Âm và Cổ Điệp ở lại làm nhiệm vụ .
Đi ra ngoài cửa thấy Trình Vũ Tĩnh và Thân Tư Tư đang chờ, lông mi nhíu lại nhìn về phía Dạ Thương Minh.
Dạ Thương Minh ở bên tai Nhan Nhiễm Tịch nhỏ giọng giải thích nói: "Đây là thọ yến của thái hậu, Trình Vũ Tĩnh là nữ nhi của tả thừa tướng cũng được tham gia, mà Thân Tư Tư là đệ nhất mỹ nữ cũng được tham gia."
Nhan Nhiễm Tịch gật đầu, ai tham gia cũng không quan trọng, chỉ cần chớ chọc đến nàng thì tốt rồi.
Hai người thấy Dạ Thương Minh và Nhan Nhiễm Tịch đi tới, đều hành lễ, Nhan Nhiễm Tịch gật đầu, rồi đi lên xe ngựa.
Dạ Thương Minh cũng không tức giận, theo đi lên, từ đầu tới cuối không có nhìn hai vị kia hành lễ.
Hai người nhìn người đã lên xe ngựa, trong lòng tức giận thêm nghi hoặc, lên một chiếc xe ngựa khác.
Dọc theo đường đi Nhan Nhiễm Tịch nhìn Dạ Thương Minh đang nhắm mắt , một nam nhân thực mê người, khuôn mặt làm cho nữ nhân phải ghen ghét, nhưng lại trúng thai độc, thai độc rất khó giải, nhưng với người nàng gọi là sư huynh kia hẳn là không có vấn đề gì, khuôn mặt lạnh lùng làm cho mọi người phải kiêng kị, khiến người ta chỉ dám xem từ xa mà không dám lại gần, Nhan Nhiễm Tịch rất ngạc nhiên không biết Minh vương này là một người như thế nào ?
Thân trúng kịch độc, ở trong mắt mọi người hắn không sống được bao lâu, nhưng cho dù không sống được bao lâu cũng khiến mọi người phải kiêng kị, ngoại giới nói hắn thiết huyết vô tình, lãnh khốc ngoan tuyệt, nhưng nàng thấy hắn là một người có khí phách vương giả, còn là một người quyết đoán.
/107
|