Trong đêm đen, hai thân hình lặng lẽ bay qua.
Không tới vài lần hô hấp đã đi tới một tòa nhà, nhìn thấy tòa nhà toàn hồn khí bao quanh, nam nhân không khỏi cảm thán: "Tịch Nhi, nơi này chính là Ám vực, ngươi còn hâm mộ ta, ta cảm thấy Ám vực của ngươi rất lợi hại, hơn nữa phòng ở nơi đây ta còn chưa gặp qua."
"Ha ha, nương tử của ngươi đương nhiên là phải tài giỏi ." Nhan Nhiễm Tịch đắc ý nói.
Không nói thêm gì, hai người đi vào, nhìn thấy Nhan Nhiễm Tịch cùng Dạ Thương Minh hai người đi vào, mọi người không có gì kỳ quái , mang theo ánh mắt kính trọng, nhìn về phía Nhan Nhiễm Tịch, đối với loại ánh mắt này Nhan Nhiễm Tịch đã muốn quen, chính là Dạ Thương Minh như thế nào cũng thật không ngờ Nhan Nhiễm Tịch ở Ám vực có uy vọng cao như vậy, từ ánh mắt của bọn họ nhìn ra bọn họ vĩnh viễn không phản bội, bởi vì ánh mắt của bọn họ giống như đang nhìn thần, dám hỏi thế giới này ai dám phản bội thần?
Nhan Nhiễm Tịch cũng không có mang theo Dạ Thương Minh đi đại điện, chính là đi vào trong phòng nàng ở, đem phệ hồn lấy ra, nói chuyện tình của Tây Tần quốc, đợi cho phệ hồn sau khi rời khỏi, Dạ Thương Minh có chút suy nghĩ nhìn Nhan Nhiễm Tịch.
"Tịch Nhi." Từ phía sau đem Nhan Nhiễm Tịch ôm lấy.
"Làm sao vậy?"
"Ta phát hiện một việc."
"Chuyện gì?" Nhan Nhiễm Tịch nghi hoặc nhìn Dạ Thương Minh.
"Ta phát hiện mọi người ở Ám vực đều là khuôn mặt thật của bọn họ, Tịch nhi đối đãi với bọn họ như nhau." Dạ Thương Minh không rõ bọn họ tại sao không bài xích mình, khi hắn trở về minh điện đều đổi lại quần áo, lộ ra chân diện mục của mình, nhưng người ám vực khi thực hiện nhiệm vụ vẫn mặc quần áo bình thường.
Nhan Nhiễm Tịch cười khẽ, hồi đáp: "Bọn họ mỗi người vào nơi đây đều không phải người bình thường, bọn họ vĩnh viễn sẽ không phản bội ta, cũng vĩnh viễn sẽ không cho người khác nhìn thấy mặt thật trừ ta, mỗi một người ở ám vực đều có chuyện xưa của mình, cho nên bọn họ nói bọn họ muốn quên đi, sau này trong ánh mắt sẽ chỉ là ta, những người thấy qua mặt bọn họ đều sẽ chết, hoặc là chính bọn họ chết, nhiều năm qua như vậy chỉ có một ngoại lệ."
"Nga?" Thật không ngờ bọn họ trong lòng Nhan Nhiễm Tịch đã đạt mức độ cao như vậy, ngẫm lại một người không để lộ ra mặt thật, thường ngày sinh hoạt trong bóng tối là vì một người, nhưng bọn họ lại cực kỳ tôn kính người đó.
"Cho tới bây giờ chỉ có Bắc Tiêu Quốc Tứ hoàng tử còn sống trên thế giới này, Ám vực lần đầu tiên bị người bắt sống, được ta cứu trở về, cũng là sỉ nhục cả đời của nàng, cho nên ta không hề động tới Bắc Trữ Hoành, đưa hắn lưu lại cho nàng, chỉ có chính mình tự tay báo thù, mới có thể chân chính kết thúc cừu hận trong lòng, ta không hy vọng người của ám vực ta bị người sỉ nhục." Nhan Nhiễm Tịch nhớ tới mỗi lần nhìn thấy Bích Du trong mắt hận ý đã nghĩ tới giết Bắc Trữ Hoành, dù sao người ám vực chưa từng có một người bị người bắt sống , Bích Du thà chết cũng không để chuyện đó xảy ra, đây là kiêu ngạo của nàng.
Dạ Thương Minh cũng hiểu được, ám vệ kiêu ngạo như vậy nhưng không phải không có thất bại, cho dù là thất bại bọn họ phải chết.
Nghĩ muốn an ủi Nhan Nhiễm Tịch, nhưng là không giống như ý nguyện.
Tiếng đập cửa vang lên, Nhan Nhiễm Tịch thu thập một chút tâm tình của mình: "Tiến vào."
"Chủ tử, Tiêu Dao Tử đến đây." Lại là hắc y nhân, tiến vào bẩm báo nói.
Nhan Nhiễm Tịch thản nhiên lắc đầu, nghĩ đến thời điểm hắn xuất quan không thấy mình, cho nên tìm đến đây, xem ra là tránh hắn không được, rõ ràng Tiêu Dao cốc chuyện tình nhiều như vậy, ai, thở dài, khi nào thì cha nuôi cùng nghĩa phụ làm cho người ta bớt lo, khoát tay: "Không cần ngăn đón, cho hắn vào đi."
Vừa dứt lời một cái bóng trắng liền chạy vào, đối với Nhan Nhiễm Tịch chính là muốn ôm, nếu là trước kia, tuyệt đối là chuẩn xác không có lầm, nhưng là hiện tại, chỉ thấy Dạ Thương Minh ôm Nhan Nhiễm Tịch trực tiếp tránh đi, làm cho bóng trắng rơi vào khoảng không.
bóng trắng này chính là Tiêu Dao Tử, Tiêu Dao Tử ngây ngẩn cả người, hai cái cánh tay xấu hổ thu trở về, như thế nào cũng thật không ngờ trong phòng còn có người khác, nghĩ tới Ám vực mọi người rất là thức thời, hắc y nhân vừa nãy không phải đã rời khỏi, nhưng là hiện tại đang xảy ra chuyện gì? Vài ngày không thấy sao bên người tiểu Tịch lại xuất hiện nam nhân xinh đẹp, tiểu tử Vô đâu?
Vô số nghi vấn ở trong đầu, đối với Nhan Nhiễm Tịch hỏi: "Tiểu Tịch nhi, hắn là ai vậy? Ngươi như thế nào lại thay đổi? Tiểu Vô Vô đâu?"
Chỗ tối Vô khóe miệng hung hăng run rẩy một chút, hắn sợ nhất chính là Tiêu Dao Tử này, mỗi một lần gặp mặt hắn đều có cảm xúc muốn giết người.
Dạ Thương Minh lông mi nhíu lại, tiểu Vô Vô, xưng hô này, nghĩ đến Vô bộ dáng lạnh lùng, hắn rất muốn cười, chính là Tiêu Dao Tử cùng Tịch Nhi của hắn là quan hệ gì? Nghe đồn Tiêu Dao Tử rất khó ở chung.
Nhan Nhiễm Tịch cười, đem Dạ Thương Minh kéo đến trước mặt Tiêu Dao Tử, cười nói: "Vô ở một nơi gần đây, khẳng định là nghe thấy câu nói của ngươi, đây là con rể của ngươi, cha nuôi ngươi xem thế nào?"
Nhan Nhiễm Tịch vừa nói xong, một đạo chưởng phong hướng Dạ Thương Minh đi đến, Dạ Thương Minh lập tức ôm Nhan Nhiễm Tịch, theo cửa sổ nhảy xuống, Tiêu Dao Tử cũng theo đi ra.
Dạ Thương Minh đem Nhan Nhiễm Tịch nhẹ nhàng phóng tới một bên, sau đó cùng Nhan Nhiễm Tịch cách ra một khoảng cách nhất định, sợ làm nàng bị thương, tuy rằng không rõ Tiêu Dao Tử có ý gì, nhưng Nhan Nhiễm Tịch vừa gọi Tiêu Dao tử là cha nuôi, là vị trí rất cao trong lòng Nhan Nhiễm Tịch, cho nên đối mặt với Tiêu Dao Tử từng bước ép sát, hắn cũng chỉ có thể ngăn cản, không muốn có nửa điểm bất kính, làm cho Nhan Nhiễm Tịch khó xử.
Tiêu Dao Tử võ công của mình đối với Dạ Thương Minh không có ảnh hưởng gì, trong lòng cảm thán, cũng không cố kị gì, nếu mới nãy là thử, như vậy hiện tại chính là đánh thực, Dạ Thương Minh nhìn Tiêu Dao Tử đã muốn hạ sát chiêu, nếu không phải bởi vì quan hệ với Nhan Nhiễm Tịch, hôm nay hắn nhất định sẽ giết hắn, nhưng hắn phải nhẫn nhịn.
Tiêu Dao Tử võ công tự nhiên là cao, Dạ Thương Minh đã tới bát cấp, chính là đối với Dạ Thương Minh mà nói vẫn là không được , nhìn Dạ Thương Minh gặp chiêu giải chiêu biết Dạ Thương Minh võ công sâu không lường được, cũng không có bởi vì đánh nhau mà hưng trí, nhớ tới ước nguyện ban đầu của mình, chiêu số biến đổi, Dạ Thương Minh đánh lại, thừa dịp Tiêu Dao Tử hướng tới bên Nhan Nhiễm Tịch, Nhan Nhiễm Tịch đã mất hết công lực, tự nhiên là trốn không thoát.
Dạ Thương Minh nhìn Tiêu Dao Tử một chưởng kia đánh hướng về phía Nhan Nhiễm Tịch, đầu 'Oanh' một tiếng, hô lớn: "Tịch Nhi."
Vận khởi tốc độ nhằm phía Nhan Nhiễm Tịch.
Hết thảy đều là trong nháy mắt, ai đều không kịp phản ứng, liền ngay cả Tiêu Dao Tử cũng bởi vì thấy Dạ Thương Minh bộ dáng điên cuồng mà đã quên tình huống hiện tại .
"Ân." Thét lớn một tiếng, Dạ Thương Minh yết hầu máu dâng lên, vì không cho Nhan Nhiễm Tịch lo lắng một búng máu này nuốt trở về.
Lúc này Dạ Thương Minh gắt gao ôm Nhan Nhiễm Tịch, thân thể đem Nhan Nhiễm Tịch bảo vệ, mà Tiêu Dao Tử một chưởng chuẩn xác không có lầm đánh vào trên người Dạ Thương Minh.
"Minh, ngươi thế nào ?" Nhan Nhiễm Tịch lo lắng nhìn Dạ Thương Minh, chuyện tình vừa nãy nàng căn bản là không kịp phản ứng, nhưng một chưởng vừa rồi là dùng toàn lực, lấy trạng thái của Dạ Thương Minh, căn bản là không thể dùng nội lực bảo vệ mình.
Rất muốn nói cho Nhan Nhiễm Tịch hắn không có chuyện, rất muốn nâng tay lên vuốt ve khuôn mặt lo lắng của Nhan Nhiễm Tịch , nói cho nàng không cần lo lắng, nhưng tay không có khí lực nâng lên, một chưởng kia thật là rất nặng, cho nên hắn thực may mắn, may mắn không có đánh ở trên người Tịch Nhi của hắn.
Trước mắt tối sầm lại ngất đi.
"Minh, minh." Nhan Nhiễm Tịch lập tức ôm lấy Dạ Thương Minh, trong mắt mang theo lo lắng.
Tiêu Dao Tử nhìn bộ dáng của Dạ Thương Minh, không cần phải nói cũng biết chính mình gặp rắc rối , không dám lên tiếng, đi theo Nhan Nhiễm Tịch vào phòng.
May mắn Nhan Nhiễm Tịch chính là quái y Phiêu Miểu, biết Dạ Thương Minh bị nội lực đánh sâu vào người nên bị trọng thương, nàng thật đau lòng.
ấn nhẹ nhàng vào cái cột đầu giường, một cái cửa mở ra, Nhan Nhiễm Tịch đi vào, bên trong đều là bình thuốc, Nhan Nhiễm Tịch từ bên trong lấy ra vài bình, đi đến trước mặt Dạ Thương Minh, đem một lọ dược đổ ra viên thuốc màu trắng, Tiêu Dao Tử hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, loại dược kia trong tay lão già Vụ Thí chỉ có một viên, ngay cả dược lâu cũng không có 'Diên tẩy mệnh đan', ăn nó không chỉ làm cho nội lực trở nên thuần khiết, mà ngay cả so với trước kia cường hãn rất nhiều, trọng yếu nhất là ăn dược ở thời điểm nào, cho dù là ngươi còn một hơi thở, cũng đem ngươi cứu trở về, hiện tại tốt lắm, về sau cho dù là bị nội lực công kích, nó cũng sẽ đem lực công kích giảm đến mức ít nhất, hôm bữa Vụ Thí mới khoe với hắn, thiếu chút nữa khiến cho một hồi huyết án, hiện tại thấy được, tuy rằng một chưởng kia của hắn rất nặng, nhưng cũng không ảnh hưởng tới tính mạng, xem ra tiểu tử này ở trong lòng Tịch nhi rất quan trọng.
Thật cẩn thận nhìn thoáng qua thần sắc Nhan Nhiễm Tịch, phụng phịu, đến bây giờ cũng không có cùng hắn nói chuyện, ô ô... Hắn thật sự không biết Tịch nhi của hắn không có nội lực, hắn sẽ không dùng toàn lực, hắn cũng muốn thử tiểu tử kia nên mới làm như vậy.
Nhìn mặt Nhan Nhiễm Tịch lạnh lùng, Tiêu Dao Tử rất là ủy khuất, Tịch nhi trước giờ đều không có đối với hắn như vậy, mặc kệ hắn nháo như thế nào, nhưng là hiện tại, đều do xú tiểu tử này, chờ hắn tỉnh lại hắn nhất định sẽ giáo huấn một trận, cho nên, ngươi nhanh tỉnh lại đi, hiện tại Tiểu Tịch nhi thật sự là đáng sợ.
Không tới vài lần hô hấp đã đi tới một tòa nhà, nhìn thấy tòa nhà toàn hồn khí bao quanh, nam nhân không khỏi cảm thán: "Tịch Nhi, nơi này chính là Ám vực, ngươi còn hâm mộ ta, ta cảm thấy Ám vực của ngươi rất lợi hại, hơn nữa phòng ở nơi đây ta còn chưa gặp qua."
"Ha ha, nương tử của ngươi đương nhiên là phải tài giỏi ." Nhan Nhiễm Tịch đắc ý nói.
Không nói thêm gì, hai người đi vào, nhìn thấy Nhan Nhiễm Tịch cùng Dạ Thương Minh hai người đi vào, mọi người không có gì kỳ quái , mang theo ánh mắt kính trọng, nhìn về phía Nhan Nhiễm Tịch, đối với loại ánh mắt này Nhan Nhiễm Tịch đã muốn quen, chính là Dạ Thương Minh như thế nào cũng thật không ngờ Nhan Nhiễm Tịch ở Ám vực có uy vọng cao như vậy, từ ánh mắt của bọn họ nhìn ra bọn họ vĩnh viễn không phản bội, bởi vì ánh mắt của bọn họ giống như đang nhìn thần, dám hỏi thế giới này ai dám phản bội thần?
Nhan Nhiễm Tịch cũng không có mang theo Dạ Thương Minh đi đại điện, chính là đi vào trong phòng nàng ở, đem phệ hồn lấy ra, nói chuyện tình của Tây Tần quốc, đợi cho phệ hồn sau khi rời khỏi, Dạ Thương Minh có chút suy nghĩ nhìn Nhan Nhiễm Tịch.
"Tịch Nhi." Từ phía sau đem Nhan Nhiễm Tịch ôm lấy.
"Làm sao vậy?"
"Ta phát hiện một việc."
"Chuyện gì?" Nhan Nhiễm Tịch nghi hoặc nhìn Dạ Thương Minh.
"Ta phát hiện mọi người ở Ám vực đều là khuôn mặt thật của bọn họ, Tịch nhi đối đãi với bọn họ như nhau." Dạ Thương Minh không rõ bọn họ tại sao không bài xích mình, khi hắn trở về minh điện đều đổi lại quần áo, lộ ra chân diện mục của mình, nhưng người ám vực khi thực hiện nhiệm vụ vẫn mặc quần áo bình thường.
Nhan Nhiễm Tịch cười khẽ, hồi đáp: "Bọn họ mỗi người vào nơi đây đều không phải người bình thường, bọn họ vĩnh viễn sẽ không phản bội ta, cũng vĩnh viễn sẽ không cho người khác nhìn thấy mặt thật trừ ta, mỗi một người ở ám vực đều có chuyện xưa của mình, cho nên bọn họ nói bọn họ muốn quên đi, sau này trong ánh mắt sẽ chỉ là ta, những người thấy qua mặt bọn họ đều sẽ chết, hoặc là chính bọn họ chết, nhiều năm qua như vậy chỉ có một ngoại lệ."
"Nga?" Thật không ngờ bọn họ trong lòng Nhan Nhiễm Tịch đã đạt mức độ cao như vậy, ngẫm lại một người không để lộ ra mặt thật, thường ngày sinh hoạt trong bóng tối là vì một người, nhưng bọn họ lại cực kỳ tôn kính người đó.
"Cho tới bây giờ chỉ có Bắc Tiêu Quốc Tứ hoàng tử còn sống trên thế giới này, Ám vực lần đầu tiên bị người bắt sống, được ta cứu trở về, cũng là sỉ nhục cả đời của nàng, cho nên ta không hề động tới Bắc Trữ Hoành, đưa hắn lưu lại cho nàng, chỉ có chính mình tự tay báo thù, mới có thể chân chính kết thúc cừu hận trong lòng, ta không hy vọng người của ám vực ta bị người sỉ nhục." Nhan Nhiễm Tịch nhớ tới mỗi lần nhìn thấy Bích Du trong mắt hận ý đã nghĩ tới giết Bắc Trữ Hoành, dù sao người ám vực chưa từng có một người bị người bắt sống , Bích Du thà chết cũng không để chuyện đó xảy ra, đây là kiêu ngạo của nàng.
Dạ Thương Minh cũng hiểu được, ám vệ kiêu ngạo như vậy nhưng không phải không có thất bại, cho dù là thất bại bọn họ phải chết.
Nghĩ muốn an ủi Nhan Nhiễm Tịch, nhưng là không giống như ý nguyện.
Tiếng đập cửa vang lên, Nhan Nhiễm Tịch thu thập một chút tâm tình của mình: "Tiến vào."
"Chủ tử, Tiêu Dao Tử đến đây." Lại là hắc y nhân, tiến vào bẩm báo nói.
Nhan Nhiễm Tịch thản nhiên lắc đầu, nghĩ đến thời điểm hắn xuất quan không thấy mình, cho nên tìm đến đây, xem ra là tránh hắn không được, rõ ràng Tiêu Dao cốc chuyện tình nhiều như vậy, ai, thở dài, khi nào thì cha nuôi cùng nghĩa phụ làm cho người ta bớt lo, khoát tay: "Không cần ngăn đón, cho hắn vào đi."
Vừa dứt lời một cái bóng trắng liền chạy vào, đối với Nhan Nhiễm Tịch chính là muốn ôm, nếu là trước kia, tuyệt đối là chuẩn xác không có lầm, nhưng là hiện tại, chỉ thấy Dạ Thương Minh ôm Nhan Nhiễm Tịch trực tiếp tránh đi, làm cho bóng trắng rơi vào khoảng không.
bóng trắng này chính là Tiêu Dao Tử, Tiêu Dao Tử ngây ngẩn cả người, hai cái cánh tay xấu hổ thu trở về, như thế nào cũng thật không ngờ trong phòng còn có người khác, nghĩ tới Ám vực mọi người rất là thức thời, hắc y nhân vừa nãy không phải đã rời khỏi, nhưng là hiện tại đang xảy ra chuyện gì? Vài ngày không thấy sao bên người tiểu Tịch lại xuất hiện nam nhân xinh đẹp, tiểu tử Vô đâu?
Vô số nghi vấn ở trong đầu, đối với Nhan Nhiễm Tịch hỏi: "Tiểu Tịch nhi, hắn là ai vậy? Ngươi như thế nào lại thay đổi? Tiểu Vô Vô đâu?"
Chỗ tối Vô khóe miệng hung hăng run rẩy một chút, hắn sợ nhất chính là Tiêu Dao Tử này, mỗi một lần gặp mặt hắn đều có cảm xúc muốn giết người.
Dạ Thương Minh lông mi nhíu lại, tiểu Vô Vô, xưng hô này, nghĩ đến Vô bộ dáng lạnh lùng, hắn rất muốn cười, chính là Tiêu Dao Tử cùng Tịch Nhi của hắn là quan hệ gì? Nghe đồn Tiêu Dao Tử rất khó ở chung.
Nhan Nhiễm Tịch cười, đem Dạ Thương Minh kéo đến trước mặt Tiêu Dao Tử, cười nói: "Vô ở một nơi gần đây, khẳng định là nghe thấy câu nói của ngươi, đây là con rể của ngươi, cha nuôi ngươi xem thế nào?"
Nhan Nhiễm Tịch vừa nói xong, một đạo chưởng phong hướng Dạ Thương Minh đi đến, Dạ Thương Minh lập tức ôm Nhan Nhiễm Tịch, theo cửa sổ nhảy xuống, Tiêu Dao Tử cũng theo đi ra.
Dạ Thương Minh đem Nhan Nhiễm Tịch nhẹ nhàng phóng tới một bên, sau đó cùng Nhan Nhiễm Tịch cách ra một khoảng cách nhất định, sợ làm nàng bị thương, tuy rằng không rõ Tiêu Dao Tử có ý gì, nhưng Nhan Nhiễm Tịch vừa gọi Tiêu Dao tử là cha nuôi, là vị trí rất cao trong lòng Nhan Nhiễm Tịch, cho nên đối mặt với Tiêu Dao Tử từng bước ép sát, hắn cũng chỉ có thể ngăn cản, không muốn có nửa điểm bất kính, làm cho Nhan Nhiễm Tịch khó xử.
Tiêu Dao Tử võ công của mình đối với Dạ Thương Minh không có ảnh hưởng gì, trong lòng cảm thán, cũng không cố kị gì, nếu mới nãy là thử, như vậy hiện tại chính là đánh thực, Dạ Thương Minh nhìn Tiêu Dao Tử đã muốn hạ sát chiêu, nếu không phải bởi vì quan hệ với Nhan Nhiễm Tịch, hôm nay hắn nhất định sẽ giết hắn, nhưng hắn phải nhẫn nhịn.
Tiêu Dao Tử võ công tự nhiên là cao, Dạ Thương Minh đã tới bát cấp, chính là đối với Dạ Thương Minh mà nói vẫn là không được , nhìn Dạ Thương Minh gặp chiêu giải chiêu biết Dạ Thương Minh võ công sâu không lường được, cũng không có bởi vì đánh nhau mà hưng trí, nhớ tới ước nguyện ban đầu của mình, chiêu số biến đổi, Dạ Thương Minh đánh lại, thừa dịp Tiêu Dao Tử hướng tới bên Nhan Nhiễm Tịch, Nhan Nhiễm Tịch đã mất hết công lực, tự nhiên là trốn không thoát.
Dạ Thương Minh nhìn Tiêu Dao Tử một chưởng kia đánh hướng về phía Nhan Nhiễm Tịch, đầu 'Oanh' một tiếng, hô lớn: "Tịch Nhi."
Vận khởi tốc độ nhằm phía Nhan Nhiễm Tịch.
Hết thảy đều là trong nháy mắt, ai đều không kịp phản ứng, liền ngay cả Tiêu Dao Tử cũng bởi vì thấy Dạ Thương Minh bộ dáng điên cuồng mà đã quên tình huống hiện tại .
"Ân." Thét lớn một tiếng, Dạ Thương Minh yết hầu máu dâng lên, vì không cho Nhan Nhiễm Tịch lo lắng một búng máu này nuốt trở về.
Lúc này Dạ Thương Minh gắt gao ôm Nhan Nhiễm Tịch, thân thể đem Nhan Nhiễm Tịch bảo vệ, mà Tiêu Dao Tử một chưởng chuẩn xác không có lầm đánh vào trên người Dạ Thương Minh.
"Minh, ngươi thế nào ?" Nhan Nhiễm Tịch lo lắng nhìn Dạ Thương Minh, chuyện tình vừa nãy nàng căn bản là không kịp phản ứng, nhưng một chưởng vừa rồi là dùng toàn lực, lấy trạng thái của Dạ Thương Minh, căn bản là không thể dùng nội lực bảo vệ mình.
Rất muốn nói cho Nhan Nhiễm Tịch hắn không có chuyện, rất muốn nâng tay lên vuốt ve khuôn mặt lo lắng của Nhan Nhiễm Tịch , nói cho nàng không cần lo lắng, nhưng tay không có khí lực nâng lên, một chưởng kia thật là rất nặng, cho nên hắn thực may mắn, may mắn không có đánh ở trên người Tịch Nhi của hắn.
Trước mắt tối sầm lại ngất đi.
"Minh, minh." Nhan Nhiễm Tịch lập tức ôm lấy Dạ Thương Minh, trong mắt mang theo lo lắng.
Tiêu Dao Tử nhìn bộ dáng của Dạ Thương Minh, không cần phải nói cũng biết chính mình gặp rắc rối , không dám lên tiếng, đi theo Nhan Nhiễm Tịch vào phòng.
May mắn Nhan Nhiễm Tịch chính là quái y Phiêu Miểu, biết Dạ Thương Minh bị nội lực đánh sâu vào người nên bị trọng thương, nàng thật đau lòng.
ấn nhẹ nhàng vào cái cột đầu giường, một cái cửa mở ra, Nhan Nhiễm Tịch đi vào, bên trong đều là bình thuốc, Nhan Nhiễm Tịch từ bên trong lấy ra vài bình, đi đến trước mặt Dạ Thương Minh, đem một lọ dược đổ ra viên thuốc màu trắng, Tiêu Dao Tử hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, loại dược kia trong tay lão già Vụ Thí chỉ có một viên, ngay cả dược lâu cũng không có 'Diên tẩy mệnh đan', ăn nó không chỉ làm cho nội lực trở nên thuần khiết, mà ngay cả so với trước kia cường hãn rất nhiều, trọng yếu nhất là ăn dược ở thời điểm nào, cho dù là ngươi còn một hơi thở, cũng đem ngươi cứu trở về, hiện tại tốt lắm, về sau cho dù là bị nội lực công kích, nó cũng sẽ đem lực công kích giảm đến mức ít nhất, hôm bữa Vụ Thí mới khoe với hắn, thiếu chút nữa khiến cho một hồi huyết án, hiện tại thấy được, tuy rằng một chưởng kia của hắn rất nặng, nhưng cũng không ảnh hưởng tới tính mạng, xem ra tiểu tử này ở trong lòng Tịch nhi rất quan trọng.
Thật cẩn thận nhìn thoáng qua thần sắc Nhan Nhiễm Tịch, phụng phịu, đến bây giờ cũng không có cùng hắn nói chuyện, ô ô... Hắn thật sự không biết Tịch nhi của hắn không có nội lực, hắn sẽ không dùng toàn lực, hắn cũng muốn thử tiểu tử kia nên mới làm như vậy.
Nhìn mặt Nhan Nhiễm Tịch lạnh lùng, Tiêu Dao Tử rất là ủy khuất, Tịch nhi trước giờ đều không có đối với hắn như vậy, mặc kệ hắn nháo như thế nào, nhưng là hiện tại, đều do xú tiểu tử này, chờ hắn tỉnh lại hắn nhất định sẽ giáo huấn một trận, cho nên, ngươi nhanh tỉnh lại đi, hiện tại Tiểu Tịch nhi thật sự là đáng sợ.
/107
|