Nguyên cả một đêm dài dây dưa quấn quýt, Lãnh Phương Đông triền miên trên người cô đến tận tờ mờ sáng mới tạm buông tha. Là một người con gái truyền thống, Lục Tình đâu có biết đến thất tình lục dục là như thế nào? Nhưng hắn quả thực đã cho cô trải nghiệm kinh hoàng, cả người cô giống như, thân thể hắn như bàn ủi ám sát vào da thịt cháy bỏng, cô vừa đổ mồ hôi nhễ nhại vừa nôn nóng nhích ra. Cô càng lùi hắn càng lấn tới, đến cuối cùng hắn hung hãn đè cô vùi vào chăn, lồng ngực dán vào tấm lưng trơn mịn, một tất không rời. Hơi thở gần kề đằng sau gáy khiến Lục Tình ngứa ngáy, bũng rũng tay chân, cô thủ thỉ “Xích ra một chút được không? Nóng chết đi được”
“Có muốn nóng hơn không?” Hắn bật cười thành tiếng, liếm mút cần cổ trắng ngần, tham luyến ngao du mọi ngóc ngách làm cho Lục Tình nhột giãy nãy “Đừng mà, em buồn ngủ lắm” Cô nói không ra hơi.
“Tình” Hắn thổi mật ngọt vào tai, ôm chặt cô vào lòng, cằm hắn đặt lên đầu cô.
“Hả?”
“Tôi rất thỏa mãn, em thật tuyệt” Lời nói chất chứa ý nghĩa sâu xa, làm cho người ta phải suy ngẫm, phải đỏ mặt. Cô ngượng ngùng xoay lại giấu mặt vào cổ hắn, thẹn quá hóa giân cắn sương quai hàm quyến rũ của ai kia, không thèm lên tiếng.
“Em cảm thấy thế nào?” Hắn nâng cằm cô lên đối diện với con ngươi đen láy, kề môi lên môi cô thì thầm.
“Anh xấu xa” Lục Tình thẹn thùng, cô còn cảm thấy buồn nôn vì giọng điệu như đang nũng nịu với người yêu này của chính mình.
“Tôi xấu xa…” Hắn nheo mắt ý nhị nhìn cô, đột nhiên lật người đè úp lên.
Lục Tình chóng váng đầu óc, sợ hãi kêu lên “Em sai rồi, đừng làm nữa…em thật sự chịu không nỗi”
“Mệt mỏi?” Hắn chực chờ giống như gấu chờ mật.
“Ừm thật đó” Cô mở hai mắt to long lanh nhìn hắn.
“Để tôi kiểm tra xem sao” Lãnh Phương Đông hung hăng lấp kín môi cô, đầu lưỡi bá đạo cạy hàm răng trắng muốt luồn vào bên trong khoang miệng, cuồng dã liếm mút, hắn điêu luyện đến mức quen thuộc với từng cử động của cô, nhanh chóng chiếm lấy hơi thở, cùng đầu lưỡi mềm mại nhảy múa vũ điệu.
“Ưm…Đông, đừng như vậy”
Mệt sao?
Cô gật đầu như mổ thóc.
“Tình, ôm tôi”
Lục Tình không dám hó hé, ôm chặt lấy hắn, vùi đầu vào lồng ngực cứng rắn, ấm áp của hắn. Bên dưới không hề cựa quậy lung lung, sợ hắn lại phát hỏa, Hai chân hắn quấy lấy cô, ôm cô như đứa bé trong lòng, mặc dù nơi nào đó căng phồng đến khó chịu hắn cũng phải cố nhịn xuống, hắn còn có chút lương thân, giày vò cô cả đêm nên tạm thời buông tha.
Không thể vì lơi ích nhất thời mà phá vỡ tương lai trước mắt. Cô đã là của hắn thì sau này hắn ăn lúc nào mà không được, muốn thế nào mà không được. Lục Tình dựa dẫm vùi vào ngực hắn, mệt nhọc nhắm mí mắt chìm vào giấc ngủ an ổn, còn hắn lặng lẽ hôn nhẹ lên mái tóc thơm mát của cô, vuốt ve tấm lưng, giống như đang dịu dàng dỗ người trong lòng.
Ngày hôm sau, Lục Tình nằm trọn trong vòng tay của hắn, ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ, hai thân thể trần trụi liền kề, trên người cô toàn là dấu vết sau những cuộc yêu điên cuồng, mông đỏ lửng một mảng, chi chít vết hôn trên khắp cơ thể. Không biết đã ngủ bao lâu, nhưng cô quan tâm lắm chỉ muốn ngủ mãi thôi.
“Rầm rầm…” Tiếng đập cửa dồn dập làm cho Lục Tình giật mình tỉnh dậy, đồng thời làm cho người bên cạnh khẽ động đậy mí mắt, choàng tỉnh nhìn cô.
“Tình, cậu có nhà không?” Lục Tình hoang mang vì giọng nói ngoài kia, lúng túng chộp lấy thứ gì có thể che thân, cô đứng dậy thì bị hắn lấy eo giữ chặt.
“Mở cửa cho mình đi” Giọng nói gấp gáp khiến cô bị xoay như chong chóng. Cô đẩy hắn “Anh mau trốn đi, bạn tôi đến”
Cô dùng hết sức đẩy thân hình cao lớn của hắn vào phòng tắm nhỏ, nhặt quần áo rải rác dưới đất.
“Anh mau mặc vào đi, đừng có tự tiện đi ra ngoài Nói xong cô đóng sập cửa lại.
Dọn dẹp hiện trường rối loạn, cô mặc váy ngủ vào, nhanh chân ra mở cửa.
“Nhã Bình, sao cậu lại đến đây?” Lục Tình hồi hộp nhìn bạn, giả vờ hỏi.
“Cậu còn nói, sao không nghe điện thoại của mình” Nhã Bình trừng mắt liếc cô, đẩy cửa vào nhà.
“Hình như tớ để chế độ im lặng, cậu tìm tớ có chuyện gì hả?” cô cười lấy lòng, lém lĩnh nói.
“Còn không phải bà mẹ cọp cái của cậu, mà bà ta có tìm cậu chưa?”
“Sao thế?”
“Hôm qua bà ta tìm tớ, nói là muốn hỏi địa chỉ của cậu, tớ chỉ nói không biết. Lại sợ bả mò đến đây gây sự nên tớ đến xem thử”
“Không có, bà ấy không có đến đây” cô nhẹ lắc đầu, lòng trùng xuống, bà ấy còn muốn tìm cô để làm gì?
“Cậu làm sao thế?” Nhã Bình sáp lại gần nhìn chằm chằm vào mặt khiến Lục Tình giật mình tránh né. Nhã Bình trố mắt hoài nghi nhìn đôi môi sưng vù có chút đáng thương của bạn. Không phải bị muỗi đốt đấy chứ?, mà ở trên này cao như thế, con muỗi nào bay lên nổi.
“Môi cậu làm sao thế?” Nhã Bình nghi ngờ hỏi.
Lục Tình sờ lên môi mình, quả thực bị thương không nhẹ, lòng thầm mắng kẻ đang trốn trong kia, hắn thật không biết thế nào là ôn nhu, thương hoa tiếc ngọc.
“Tối qua không cẩn thận bị ngã trong phòng tắm” Cô ngượng nghịu đáp.
“Không bị thương ở đâu chứ?” Nhã Bình hỏi han
“Không có” cô lắc đầu
“Trời, sao cổ của cậu?” Nhã Bình nhào đến kéo cổ áo của cô, lộ chi chít dấu xanh đỏ.
“Á muỗi, ở đây có muỗi” Cô đáp qua loa, mồ hôi chảy rầm rì trong người.
“Ở đây vậy mà có muỗi, cậu nên đốt nhang muỗi đi”
“Ừ, tớ biết rồi”
Lục Tình định lôi kéo Nhã Bình ra khỏi nơi này.
“Chúng ta ra ngoài rồi nói, cùng tớ” Lục Tình với lấy cái áo khoác phủ lên người,nắm tay Nhã Bình ra cửa.
“Đi thôi, tớ đói bụng rồi”
“Tình, người đàn ông này.” Nhã Bình lắp bắp há hốc mồm níu tay cô chỉ về phía trước.
“Hả? Cậu nói gì vậy?” Cô nhất thời không nghe rõ câu nói.
Đột nhiên hơi thở trầm ổn kế sát đằng sau lưng, khiến cô rùng mình, thân nhiệt nóng bỏng dựa vào lưng cô, ôm trọn lấy vòng eo mảnh khảnh, Lãnh Phương Đông trầm ngâm ôm lấy người phụ nữ của mình chẳng thèm đoái nhoài đến ánh mắt khủng bố của cô gái kia.
“Tình, tại sao hắn lại ở chỗ của cậu?” Nhã Bình á khẩu, trông hai người rất thân mật, chẳng những vậy cô còn cảm thấy bộ dạng lãnh khốc đang ôn nhu, trong ánh mắt hiện lên tia dịu dàng hiếm hoi.
“Lãnh Phương Đông, anh mau buông ra” Mặt cô nóng bừng, đã bảo hắn ở yên trong đó.
“Cô là ai?” Hắn làm như không thấy sự phản kháng của cô, ôm chặt vào lòng, ngước mắt nhìn lãm đạm lên tiếng.
“Anh không biết tôi?” Đầu Nhã Bình như bị đánh mạnh một cái, chẳng phải hắn đã cho người bắt cô để uy hiếm Lục Tình sao?. Đúng là tên lưu manh, bọn xã hội đen hống hách ức hiếp người.
“Tôi phải biết cô sao?” Giọng hắn lạnh lẽo, nhấc bổng thân thể mềm mại của Lục Tình thản nhiên ngồi xuống ghế bành ôm cô trên đùi hắn, bàn tay siết chắt eo nhỏ,không cho cô chạy trốn.
/35
|