Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 71 - Chương 71

/76


Nương nương, Hồng Hoa công chúa theo thường lệ vào cung bái kiến.

Nàng? Trong lòng hắn vừa động, Mời nàng tới ‘Liễm Úc Đình’ gặp nhau, bổn cung muốn tán gẫu với nàng một chút.

Một lần nữa bước vào cửa cung nguy nga phú quý, nơi mà người đời chỉ có thể tưởng tượng ở trong mộng. Lưu Nhạn Vũ đã dùng hai loại thân phận đi vào, nhưng khí chất điềm tĩnh không thay đổi chút nào. Gả làm vợ người khiến nàng vốn thoát tục trở nên biết bao dung, thấu hiểu tình đời hơn, xuất thế vào đời, hoặc cô đơn đến chết.

Nàng khẽ khom người làm lễ, ngồi vào bên cạnh ghế trên cao.

Hàn Yên dâng trà bánh lên, đốt huân hương, Thẩm Xán Nhược không nhiều lời, ngón tay đặt xuống, một bản nhạc vang lên từ dây đàn, từ từ lan ra, như mây bay phía chân trời. Lưu Nhạn Vũ nghe, sắc mặt khẽ đổi, lộ vẻ xúc động.

Một khúc kết thúc, Thẩm Xán Nhược nói: Xin lấy khúc này đền khanh, ân cứu mạng, nghĩa tri kỷ. . . . . .

Lưu Nhạn Vũ nói: Đã là tri kỷ, cần gì đặt chuyện nhỏ ở trong lòng.

Thẩm Xán Nhược giật mình, ngược lại cười nói: Xem ra ngược lại ta mới là người câu lệ, mặc dù khanh ở trong nhân gian khói lửa, nhưng trái tim đã ở thế ngoại rồi.

Hàn Yên đứng xa xa, chỉ thấy bên kia nhẹ nhàng thong dong, hài hòa điềm tĩnh. Nàng thầm nghĩ quả nhiên là nương nương thích Lưu Nhạn Vũ, nữ tử không nhiễm bụi trần như thế, cho dù ai cũng. . . . . . Nàng cảm thấy hơi mất mát, trừ Thẩm Giác, chủ tử chẳng coi trọng nữ tử nào như thế.

Âm vận lại vang lên, lần này là dưới ngón tay nhỏ nhắn của nữ tử. Ít ỏi vài tiếng, không nhanh không chậm, không chậm không vội, giống như vô thanh, nhưng lại có luật.

Cổ nhân nói: Dù có bậc cửa sắt vững bền ngàn năm thì cuối cùng cũng chỉ là một nắm đất. Trong lòng nương nương có nút thắt, đều bởi vì chữ tình. Khi nào vượt qua được, sẽ có thể tự do đi lại giữa ban ngày trên thế gian.

(*) Tung hữu thiên niên thiết môn hạm, chung tu nhất cá thổ man đầu. Phi Vũ chỉ xem các bạn bên Trung nói trên weibo rồi bao quát nghĩa lại. Không thể dịch sát được:

Tung hữu thiên niên thiết môn hạm, chung tu nhất cá thổ man đầu là do nhà thơ tên là Phạm Thành Đại triều Tống viết. Chỉ có trong xã hội đó mới có hai thứ là “Thiết môn hạm” và “Thổ man đầu”. Trong gia đình phong kiến quý tộc, những nhà phú hào sẽ được gọi là “Môn hạm cao” (Bậc cửa cao hay ngưỡng cửa cao). “Môn hạm cao” không chỉ là một từ miêu tả mà nó còn thể hiện nơi quý phái. Và những người cực kỳ giàu có thì bậc cửa của họ còn được bao sắt và hi vọng bậc cửa sắt nhà mình có thể tồn tại trong một ngàn năm. Nhưng nhà thơ Phạm Thành Đại đã chỉ ra, cho dù bậc cửa sắt nhà bạn có thể tồn tại một ngàn năm thì bạn có thể sống 1000 tuổi sao? Cuối cùng thì bạn cần gì? Cần một “Thổ man đầu” (Từ này Phi Vũ không hiểu rõ nghĩa lắm, nhưng theo ý nghĩa của câu này thì có lẽ nó mang nghĩa nắm đất (nắm đất nhỏ như cái bánh bao ấy=)), nấm mộ. Bạn nào hiểu được ý nghĩa của câu nói này thì hãy báo cho mình nhé ). “Nắm đất” trong bài thơ này là một dấu hiệu, minh chứng cho sự kết thúc của cuộc đời. Nói đơn giản hơn là, cuối cùng bạn cũng chết đi, thứ còn lại cũng chỉ là một ngôi mộ mà thôi. Người có địa vị càng cao, sau khi chết ngôi mộ càng lớn. Thậm chí “nắm đất” của đế vương còn trở thành một cái lăng, nhưng cái nấm mộ này lớn như thế, người không tồn tại, chung quy lại cũng chẳng có gì mà vui vẻ hay quan tâm “Bậc cửa” có phải là bậc cửa của nhà quý tộc hay không. Kế thừa chế độ cổ đại cho nên mới nói là, Diệu Ngọc tự xưng là “người ngoài bậc cửa”, tự tách mình khỏi tầng lớp quý tộc, chỉ muốn chôn trong nấm mồ nhỏ mà thôi

Phi Vũ nghĩ, Lưu Nhạn Vũ nói câu này để khuyên Thẩm Xán Nhược đừng để ý đến ánh mắt của thế tục, danh tiếng thì đã sao, vết nhơ ngàn năm thì đã sao, nếu là người thiên cổ rồi, thì còn quan tâm làm gì đến ánh mắt của thế nhân nữa. Nếu Thẩm Xán Nhược có thể tháo bỏ nút thắt trong lòng, thì sẽ tự do, thoải mái, thanh thản, sẽ được là chính mình….

Thẩm Xán Nhược hồi lâu không nói, Lưu Nhạn Vũ khẽ mỉm cười, rồi nói tiếp: Thả và không thả, kỳ thật là giống nhau. Thả thì như thế nào, không thả thì như thế nào. Theo thiện ngữ Phật gia, nhận thức chỉ là bề ngoài, xin nương nương chớ trách.

Lúc nàng rời đi, quay đầu lại nhìn một cái, người một mình ngồi trong đình kia, theo lời người đời là có sự nhận thức hiếm thấy, chỉ là thời cơ. . . . . . Còn chưa tới. Nàng thấp giọng tụng Phật hiệu, ngã Phật từ bi, xin độ cho người này.

Khi đi qua hồ sen, nàng trông thấy có một bóng người uyển chuyển đứng ở bên sườn xa xa, ánh mắt sâu thẳm dừng ở phương hướng không biết tên. Hàn khí mơ hồ, cơ hồ không thể phát hiện. Đến lúc nhìn kỹ lại, người nọ đã rời khỏi vị trí ban đầu.

Những cái bóng ngầm ẩn núp này, không biết ở trong thâm cung có dấu bao nhiêu. Thẩm Xán Nhược, ngươi tiếp nhận,

/76

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status