Tôn Kiến Xuyên mơ màng hồ đồ đi uống rượu với Giang Thao, và chỉ gặp lại Trần Tê khi buổi biểu diễn kết thúc. Cô thần thái tự nhiên trò chuyện cười đùa với Ngô Tư Trình, đôi môi đỏ tươi, khiến hắn nhớ đến cảnh mình ăn tôm hùn đất xào cay.
"Tôm, tôm từ đâu tới..." Hắn không thể duỗi thẳng đầu lưỡi.
"Ngươi mù!" Trần Tê vẻ mặt chán ghét, "Ăn vài món, uống thành như vậy, trở về nghỉ ngơi đi!"
Đoạn Nghiên Phi tiến lên đỡ Tôn Kiến Xuyên, mỉm cười bất lực với Trần Tê. Hai vợ chồng Tôn Trường Minh cùng Tống Minh Minh nói lời từ biệt, có lẽ là bởi vì mấy ngày nay việc quấn thân, cho nên Tôn Trường Minh vốn luôn giỏi giao tiếp cũng có chút mệt mỏi. Mẹ của Tôn Kiến Xuyên, Thường Du, nghe tin Tống Minh Minh sẽ rời đi vào sáng mai, ngoài miệng lưu luyến không rời, nhưng từng nếp nhăn nơi khóe mắt đều tràn đầy vui mừng.
"Vệ Gia, vất vả ngươi đưa Xuyên Tử một chuyến." Tôn Trường Minh nói với Vệ Gia.
Tôn Kiến Xuyên sợ thu hút những fan cuồng đến nhà, vì vậy mấy lần trở về đều ở trong khách sạn. Vệ Gia cầm chìa khóa xe, anh không uống rượu, như thể đã đoán trước được điều này.
Trần Tê đêm nay muốn cùng Tống Minh Minh trở về, hai mẹ con còn có rất nhiều chuyện riêng muốn nói trước khi chia tay. Truyện Tổng Tài
"Trước khi đi ngủ gọi cho em." Cô thì thầm trước khi Vệ Gia lên xe, nhân tiện đẩy đầu Tôn Kiến Xuyên ra khỏi ghế sau.
Dọc đường, Tôn Kiến Xuyên vẻ mặt không vui, nhìn chằm chằm Vệ Gia lái xe phía trước nói: "Vừa rồi Trần Tê chạm vào tay ngươi, ta nhìn thấy!"
"Uhm." Vệ Gia bình tĩnh đáp.
"Các ngươi đã thừa nhận quan hệ, có bản lĩnh nói một chút đi, các ngươi tiến triển đến đâu rồi?"
Người đồng hành Đoạn Nghiên Phi cũng nghe không nổi nữa: "Ta nói này Xuyên Tử... Ngươi tại sao cứ khăng khăng tự làm mình không thoải mái vậy?"
"Ta thở không nổi!"
Tôn Kiến Xuyên dùng hành động của mình để chứng minh mình đang nghẹn muốn chết. Hắn nói lúc thì lạnh, lúc thì nóng, khi thì lái xe quá nhanh, hắn cảm thấy muốn nôn. Đoạn Nghiên Phi dùng khẩu hình nói với Vệ Gia: "Thực xin lỗi!"
Vệ Gia mỉm cười, không để bụng mấy trò trẻ con vớ vẩn này.
"Anh Dương và chị Béo còn ở trường đua ngựa của ngươi không?" Đoạn Nghiên Phi muốn nói chuyện phiếm với Vệ Gia, nhưng chợt nhớ ra trường đua ngựa đã không còn là của hắn, liền nói: "Tôi thấy bạn của Tống lão sư đã điều hành trường đua ngựa rất nhiều năm, cũng rất thích nói chuyện với cậu, ông ấy muốn cậu đến trường nuôi ngựa của họ hỗ trợ?"
"Lời khách sáo thôi." Vệ Gia nói.
Lão nhân ở trường đua ngựa họ Tiền, và ông là một người yêu ngựa. Ông cùng người hiểu biết về ngựa là Vệ Gia mới gặp như đã quen, chẳng những hứa hẹn sẽ chăm sóc tốt "Trần Dương Dương" mà còn thật lực mời Vệ Gia đến trang trại ngựa của ông ấy, cho dù đó là thực tập hay công việc bán thời gian. Chỉ là tốt nhất đừng để Trần Tê nghe được câu nói "phụ nữ như ngựa" của hắn!
Lão Tiền yêu ngựa, còn thích đồ ăn ngon. Ông oán giận cả đêm, nói mấy món ăn trong bữa tiệc hào nhoáng và khó ăn muốn chết, chỉ có món tráng miệng cuối cùng của Trung Quốc là miễn cưỡng có thể vào miệng. Món tráng miệng là chè củ sen với hoa quế thơm ngọt ngào, Vệ Gia đã cố tình nếm thử. Anh đến phương Nam sống đã hai năm, thấy nhiều cây quế hương thơm ngào ngạt. Điều kỳ lạ là hoa quế thơm có vị nồng và hương thơm vô tận, nhưng vị trong miệng lại mềm mại và dễ chịu hơn anh tưởng tượng.
Sau khi nuốt miếng chè ngọt đường kia, Vệ Gia nảy ra một ý niệm quỷ dị - anh đã "ăn" Trần Tê! Lòng anh nóng bừng, lúc này tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
Sao có thể là Vưu Thanh Phân?
Vệ Gia không có thói quen vừa lái xe vừa nghe điện thoại nên tạm thời không để ý tới. Nhưng các cuộc gọi đến sau không buông tha đuổi theo.
"Cậu có thể đi, vạn nhất có việc gấp thì sao?" Đoạn Nghiên Phi khuyên nhủ.
Mặc dù Vưu Thanh Phân không hòa hợp nhưng bà ấy sẽ không tùy ý quấy rối Vệ Gia. Anh suy nghĩ một lúc rồi tấp xe vào lề.
Khi điện thoại được kết nối, giọng nói của Vưu Thanh Phân như một vật sắc nhọn xuyên qua lớp kính: "Gia Gia, cha ngươi sắp chết..."
Vệ Gia thấy nực cười. Đây là kịch bản mắng chửi người gì thế này! Mới đêm qua Vệ Lâm Phong, người tuyên bố đã bỏ rượu, đã gọi điện cho Vệ Gia nói chuyện say xỉn và vẫn không có gì mới. Nói cái gì mà nam nhân nhà họ Ngụy cũng không thua gì người khác, ông trời xui xẻo, con ông sau này sẽ có quý nhân giúp đỡ, nhất định có thể làm nên đại nghiệp! Vệ Gia còn chưa nói xong đã cúp điện thoại. Vệ Lâm Phong không biết rằng con trai mình là một kẻ không có tiền đồ, hắn ta chưa bao giờ nghĩ đến bất kỳ "sự nghiệp lớn" nào, hắn ta chỉ muốn sống một cuộc sống ích kỷ và an ổn, nếu hắn ta may mắn, có thể thành toàn với một người, và cũng được người đặt ở trong lòng, sau đó thủ một tấc, chu toàn bốn mùa ba bữa.
(Editor: Câu này có nghĩa là chỉ cần yêu một người và 1 người đáp lại trong lòng, sau đó cứ thế ổn định cả đời,bốn mùa ngày ba bữa cơm.)
Đều nói tai họa mấy ngàn năm, hắn làm sao có thể chịu chết sớm?
Trần Tê đang loay hoay với chiếc mặt nạ ngủ trên giường thì cuộc gọi của Vệ Gia đến như đã hẹn. Anh chúc cô ngủ ngon và bảo cô đi ngủ sớm. Ngoại trừ một số thời khắc đặc biệt, anh luôn có giọng điệu ôn hòa như vậy, rất ít khi chủ động mở lời. Trần Tê đã quen từ lâu và cô cũng biết rằng nếu cô có tâm trêu chọc, sóng lớn đến đâu anh cũng có thể vững vàng tiếp được. Chỉ là Tống nữ sĩ đang dựa vào một bên, cô ngượng ngùng nhiều lời. Dù sao thì cả hai đã hẹn gặp nhau vào ngày mai.
"Được, anh cũng ngủ đi. Luôn nhớ em nhé!" Trước khi cúp điện thoại, Trần Tê vẫn là không khỏi vặn vẹo.
"Được." Có lẽ là bởi thanh âm bên kia của Vệ Gia quá yên tĩnh, thậm chí ngay cả những lời bình thường nhất cũng nhuốm vẻ uy nghiêm.
Trái tim của Trần Tê tràn ngập sự ngọt ngào điềm tĩnh, cô cong người về dưới ánh mắt hài hước của Tống nữ sĩ. Hai mẹ con đã lâu không ngủ chung giường, vừa trò chuyện vừa chìm vào giấc ngủ, đánh một giấc ngon lành.
Ngày hôm sau, Trần Tê tiễn Tống nữ sĩ ở sân bay, khi cô về đến nhà thì đã là trưa. Đối với cuộc gặp mặt buổi tối, cô đã thay một vài bộ quần áo trước gương. Vệ Gia chưa bao giờ hứng thú với cách ăn mặc của cô, cô chọn tới chọn lui, mặc một chiếc váy sáng màu, tô son, nghĩ nghĩ một chút rồi lau sạch vết son.
Trần Tê đã rất bất ngờ trước cuộc gọi của Vưu Thanh Phân, kể từ khi bà nghỉ việc, bà ta không bao giờ liên lạc với Trần Tê nữa.
Một lúc sau, Trần Tê lao xuống lầu.
"Con đi đâu vậy?" Giáo sư Trần đứng trong phòng khách nhìn cô.
"Cha, con phải đi ra ngoài, có lẽ Vệ Gia đã xảy ra chuyện..." Trong cơn hoảng loạn, chân của Trần Tê không thể nhét vào trong giày.
"Ta hỏi con muốn đi đâu?"
"Gì ạ?"
Trần Tê không có ý định trì hoãn, nhưng cô có một suy nghĩ kỳ lạ, tại sao cha lại xuất hiện ở nhà vào lúc này? Cô ngừng loay hoay với đôi giày, ngập ngừng nhìn lại đôi mắt dưới ống kính, và chợt nhận ra— có thể ông đã biết chuyện gì xảy ra hơn cô.
Ngay sau đó Trần Tê phát hiện Vệ Gia đã bị giam giữ vì tình nghi gây ra tai nạn giao thông, không chỉ giáo sư Trần biết chuyện này, Tôn Kiến Xuyên cũng biết chuyện này, Tôn Trường Minh và vợ ông cũng biết chuyện, Đoạn Nghiên Phi cũng biết chuyện này... ngay cả phụ đạo viên và các bạn cùng lớp của anh cũng biết chuyện, vội vàng tìm hiểu sự việc và chạy chữa cho anh. Chỉ có cô chẳng hay biết gì!
Bọn họ nói với Trần Tê rằng Vệ Gia đã xảy ra chuyện trên đường đưa Tôn Kiến Xuyên trở về vào đêm qua. Anh ta đâm vào hai chiếc mô tô trên Đại lộ Khu Phát triển vào đêm khuya, rồi lái xe rời khỏi hiện trường. Hai tiếng sau, anh ta ra đầu thú. Người bị tông xe máy là một cặp vợ chồng trung niên, người phụ nữ tử vong tại chỗ, người đàn ông bị thương và bất tỉnh.
"Tôm, tôm từ đâu tới..." Hắn không thể duỗi thẳng đầu lưỡi.
"Ngươi mù!" Trần Tê vẻ mặt chán ghét, "Ăn vài món, uống thành như vậy, trở về nghỉ ngơi đi!"
Đoạn Nghiên Phi tiến lên đỡ Tôn Kiến Xuyên, mỉm cười bất lực với Trần Tê. Hai vợ chồng Tôn Trường Minh cùng Tống Minh Minh nói lời từ biệt, có lẽ là bởi vì mấy ngày nay việc quấn thân, cho nên Tôn Trường Minh vốn luôn giỏi giao tiếp cũng có chút mệt mỏi. Mẹ của Tôn Kiến Xuyên, Thường Du, nghe tin Tống Minh Minh sẽ rời đi vào sáng mai, ngoài miệng lưu luyến không rời, nhưng từng nếp nhăn nơi khóe mắt đều tràn đầy vui mừng.
"Vệ Gia, vất vả ngươi đưa Xuyên Tử một chuyến." Tôn Trường Minh nói với Vệ Gia.
Tôn Kiến Xuyên sợ thu hút những fan cuồng đến nhà, vì vậy mấy lần trở về đều ở trong khách sạn. Vệ Gia cầm chìa khóa xe, anh không uống rượu, như thể đã đoán trước được điều này.
Trần Tê đêm nay muốn cùng Tống Minh Minh trở về, hai mẹ con còn có rất nhiều chuyện riêng muốn nói trước khi chia tay. Truyện Tổng Tài
"Trước khi đi ngủ gọi cho em." Cô thì thầm trước khi Vệ Gia lên xe, nhân tiện đẩy đầu Tôn Kiến Xuyên ra khỏi ghế sau.
Dọc đường, Tôn Kiến Xuyên vẻ mặt không vui, nhìn chằm chằm Vệ Gia lái xe phía trước nói: "Vừa rồi Trần Tê chạm vào tay ngươi, ta nhìn thấy!"
"Uhm." Vệ Gia bình tĩnh đáp.
"Các ngươi đã thừa nhận quan hệ, có bản lĩnh nói một chút đi, các ngươi tiến triển đến đâu rồi?"
Người đồng hành Đoạn Nghiên Phi cũng nghe không nổi nữa: "Ta nói này Xuyên Tử... Ngươi tại sao cứ khăng khăng tự làm mình không thoải mái vậy?"
"Ta thở không nổi!"
Tôn Kiến Xuyên dùng hành động của mình để chứng minh mình đang nghẹn muốn chết. Hắn nói lúc thì lạnh, lúc thì nóng, khi thì lái xe quá nhanh, hắn cảm thấy muốn nôn. Đoạn Nghiên Phi dùng khẩu hình nói với Vệ Gia: "Thực xin lỗi!"
Vệ Gia mỉm cười, không để bụng mấy trò trẻ con vớ vẩn này.
"Anh Dương và chị Béo còn ở trường đua ngựa của ngươi không?" Đoạn Nghiên Phi muốn nói chuyện phiếm với Vệ Gia, nhưng chợt nhớ ra trường đua ngựa đã không còn là của hắn, liền nói: "Tôi thấy bạn của Tống lão sư đã điều hành trường đua ngựa rất nhiều năm, cũng rất thích nói chuyện với cậu, ông ấy muốn cậu đến trường nuôi ngựa của họ hỗ trợ?"
"Lời khách sáo thôi." Vệ Gia nói.
Lão nhân ở trường đua ngựa họ Tiền, và ông là một người yêu ngựa. Ông cùng người hiểu biết về ngựa là Vệ Gia mới gặp như đã quen, chẳng những hứa hẹn sẽ chăm sóc tốt "Trần Dương Dương" mà còn thật lực mời Vệ Gia đến trang trại ngựa của ông ấy, cho dù đó là thực tập hay công việc bán thời gian. Chỉ là tốt nhất đừng để Trần Tê nghe được câu nói "phụ nữ như ngựa" của hắn!
Lão Tiền yêu ngựa, còn thích đồ ăn ngon. Ông oán giận cả đêm, nói mấy món ăn trong bữa tiệc hào nhoáng và khó ăn muốn chết, chỉ có món tráng miệng cuối cùng của Trung Quốc là miễn cưỡng có thể vào miệng. Món tráng miệng là chè củ sen với hoa quế thơm ngọt ngào, Vệ Gia đã cố tình nếm thử. Anh đến phương Nam sống đã hai năm, thấy nhiều cây quế hương thơm ngào ngạt. Điều kỳ lạ là hoa quế thơm có vị nồng và hương thơm vô tận, nhưng vị trong miệng lại mềm mại và dễ chịu hơn anh tưởng tượng.
Sau khi nuốt miếng chè ngọt đường kia, Vệ Gia nảy ra một ý niệm quỷ dị - anh đã "ăn" Trần Tê! Lòng anh nóng bừng, lúc này tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
Sao có thể là Vưu Thanh Phân?
Vệ Gia không có thói quen vừa lái xe vừa nghe điện thoại nên tạm thời không để ý tới. Nhưng các cuộc gọi đến sau không buông tha đuổi theo.
"Cậu có thể đi, vạn nhất có việc gấp thì sao?" Đoạn Nghiên Phi khuyên nhủ.
Mặc dù Vưu Thanh Phân không hòa hợp nhưng bà ấy sẽ không tùy ý quấy rối Vệ Gia. Anh suy nghĩ một lúc rồi tấp xe vào lề.
Khi điện thoại được kết nối, giọng nói của Vưu Thanh Phân như một vật sắc nhọn xuyên qua lớp kính: "Gia Gia, cha ngươi sắp chết..."
Vệ Gia thấy nực cười. Đây là kịch bản mắng chửi người gì thế này! Mới đêm qua Vệ Lâm Phong, người tuyên bố đã bỏ rượu, đã gọi điện cho Vệ Gia nói chuyện say xỉn và vẫn không có gì mới. Nói cái gì mà nam nhân nhà họ Ngụy cũng không thua gì người khác, ông trời xui xẻo, con ông sau này sẽ có quý nhân giúp đỡ, nhất định có thể làm nên đại nghiệp! Vệ Gia còn chưa nói xong đã cúp điện thoại. Vệ Lâm Phong không biết rằng con trai mình là một kẻ không có tiền đồ, hắn ta chưa bao giờ nghĩ đến bất kỳ "sự nghiệp lớn" nào, hắn ta chỉ muốn sống một cuộc sống ích kỷ và an ổn, nếu hắn ta may mắn, có thể thành toàn với một người, và cũng được người đặt ở trong lòng, sau đó thủ một tấc, chu toàn bốn mùa ba bữa.
(Editor: Câu này có nghĩa là chỉ cần yêu một người và 1 người đáp lại trong lòng, sau đó cứ thế ổn định cả đời,bốn mùa ngày ba bữa cơm.)
Đều nói tai họa mấy ngàn năm, hắn làm sao có thể chịu chết sớm?
Trần Tê đang loay hoay với chiếc mặt nạ ngủ trên giường thì cuộc gọi của Vệ Gia đến như đã hẹn. Anh chúc cô ngủ ngon và bảo cô đi ngủ sớm. Ngoại trừ một số thời khắc đặc biệt, anh luôn có giọng điệu ôn hòa như vậy, rất ít khi chủ động mở lời. Trần Tê đã quen từ lâu và cô cũng biết rằng nếu cô có tâm trêu chọc, sóng lớn đến đâu anh cũng có thể vững vàng tiếp được. Chỉ là Tống nữ sĩ đang dựa vào một bên, cô ngượng ngùng nhiều lời. Dù sao thì cả hai đã hẹn gặp nhau vào ngày mai.
"Được, anh cũng ngủ đi. Luôn nhớ em nhé!" Trước khi cúp điện thoại, Trần Tê vẫn là không khỏi vặn vẹo.
"Được." Có lẽ là bởi thanh âm bên kia của Vệ Gia quá yên tĩnh, thậm chí ngay cả những lời bình thường nhất cũng nhuốm vẻ uy nghiêm.
Trái tim của Trần Tê tràn ngập sự ngọt ngào điềm tĩnh, cô cong người về dưới ánh mắt hài hước của Tống nữ sĩ. Hai mẹ con đã lâu không ngủ chung giường, vừa trò chuyện vừa chìm vào giấc ngủ, đánh một giấc ngon lành.
Ngày hôm sau, Trần Tê tiễn Tống nữ sĩ ở sân bay, khi cô về đến nhà thì đã là trưa. Đối với cuộc gặp mặt buổi tối, cô đã thay một vài bộ quần áo trước gương. Vệ Gia chưa bao giờ hứng thú với cách ăn mặc của cô, cô chọn tới chọn lui, mặc một chiếc váy sáng màu, tô son, nghĩ nghĩ một chút rồi lau sạch vết son.
Trần Tê đã rất bất ngờ trước cuộc gọi của Vưu Thanh Phân, kể từ khi bà nghỉ việc, bà ta không bao giờ liên lạc với Trần Tê nữa.
Một lúc sau, Trần Tê lao xuống lầu.
"Con đi đâu vậy?" Giáo sư Trần đứng trong phòng khách nhìn cô.
"Cha, con phải đi ra ngoài, có lẽ Vệ Gia đã xảy ra chuyện..." Trong cơn hoảng loạn, chân của Trần Tê không thể nhét vào trong giày.
"Ta hỏi con muốn đi đâu?"
"Gì ạ?"
Trần Tê không có ý định trì hoãn, nhưng cô có một suy nghĩ kỳ lạ, tại sao cha lại xuất hiện ở nhà vào lúc này? Cô ngừng loay hoay với đôi giày, ngập ngừng nhìn lại đôi mắt dưới ống kính, và chợt nhận ra— có thể ông đã biết chuyện gì xảy ra hơn cô.
Ngay sau đó Trần Tê phát hiện Vệ Gia đã bị giam giữ vì tình nghi gây ra tai nạn giao thông, không chỉ giáo sư Trần biết chuyện này, Tôn Kiến Xuyên cũng biết chuyện này, Tôn Trường Minh và vợ ông cũng biết chuyện, Đoạn Nghiên Phi cũng biết chuyện này... ngay cả phụ đạo viên và các bạn cùng lớp của anh cũng biết chuyện, vội vàng tìm hiểu sự việc và chạy chữa cho anh. Chỉ có cô chẳng hay biết gì!
Bọn họ nói với Trần Tê rằng Vệ Gia đã xảy ra chuyện trên đường đưa Tôn Kiến Xuyên trở về vào đêm qua. Anh ta đâm vào hai chiếc mô tô trên Đại lộ Khu Phát triển vào đêm khuya, rồi lái xe rời khỏi hiện trường. Hai tiếng sau, anh ta ra đầu thú. Người bị tông xe máy là một cặp vợ chồng trung niên, người phụ nữ tử vong tại chỗ, người đàn ông bị thương và bất tỉnh.
/168
|