Mật Mã Tây Tạng

Chương 11: Rừng than thở: mồ chôn của các nhà thám hiểm

/235


Trác Mộc Cường Ba trấn an mọi người:" Đã đi hai ngày rồi, giờ có quay đầu lại cũng vô dụng, chỉ còn cách tiếp tục tiến lên thôi. Cho đến giờ, chúng ta vẫn chưa gặp phải động vật ăn thịt cỡ lớn nào, mọi người hạy giữ cảnh giác cao độ, cầm chắc vũ khí, sẵn sàng chuẩn bị ứng phó với những tình huống có thể xãy ra bất cứ lúc nào đi. Không cần quá sợ hãi, ong sát nhân chúng ta cũng gặp rồi, còn thứ gì đáng sợ hơn chúng nữa đây?"

Tái ngộ Sean

"Ừm, vào rừng Than Thở rồi đấy à?"Soares nhìn điểm đỏ nhấp nháy, ngấm ngầm cười gằn lạnh lẽo, " Đúng là ngu xuẩn, tưởng như vậy là thoát khỏi vòng vây của quân du kích rồi chắc? Chúng mày hơi coi thường khả năng cơ động của bọn du kích ấy rồi. Bọn chúng chẳng mấy chốc sẽ đuổi kịp thôi. À, không đúng, quân du kích không nghĩ đến đó được đâu, nếu có người Kukuer dẫn đường, đợi bọn du kích ấy có phản ứng, mấy thằng nhãi con này đã thoát khỏi vòng vây của quân ta mất rồi. Kế hoạch này rất tốt, xem ra là đề nghị của người Kukuer rồi, không ngờ lại đi cùng một tuyến đường với chúng ta năm xưa. Bọn chúng không có vũ khí, làm sao sống sót trong rừng sâu được đây? Ừm, ta phải lại gần hơn một chút mới được." Trong rừng bóng cây xào xạc, thoáng cái đã không thấy bóng người đâu.

Chú khỉ của rừng xanh quả không chỉ có hư danh, anh ta nhảy nhót giữa rừng cây thật nhanh nhẹn chẳng kém gì lũ khỉ, đến cả bọn Trác Mộc Cường Ba cũng phải vất vả lắm mới theo kịp. Điều khiến người ta kinh ngạc đến trợn mắt là Khỉ Đuôi Xoằn thông thuộc khu rừng này một cách lạ thường, nơi đâu có sông ngòi, nước sâu nước nông thế nào, tốc độ dòng chảy ra sao; chỗ nào có thể đi qua; chỗ nào có đá ngầm; ở đâu có cây to chặn đường anh ta đều nhớ hết sức rõ ràng. Bốn người bọn Trác Mộc Cường Ba còn học được của Khỉ Đuôi Xoắn rất nhiều cách tiến nhanh torng rừng già. Từ cây này đu sang cây khác, bằng cách nào mới đu đi xa nhất; khi tóm tay váo cành cây hoặc dây mây bị tuột tay, làm sao mới giữ được thăng bằng, làm thế nào mới tóm được một cành cây khác ngay lập tức. Hơn nữa, được Khỉ Đuôi Xoắn dẫn đường, đoạn đường họ đi trong rừng Than Thở gần như là đoạn an toàn nhất, bình ổn nhất kể từ lúc bắt đầu cuộc băng rừng tới giờ. Bởi Khỉ Đuôi Xoắn biết rõ trong rừng già này, đâu là đất chết, đâu là lãnh địa của bọn thú ăn thịt khổng lồ, đâu là nơi nghỉ ngơi của một số loài động vật có thể đụng độ, nên lần nào cũng tránh đi trước được, có thể nói chẳng khác nào đi qua một đường hầm an toàn vậy.

Ba tiếng sau, chặng đường nhắn ngủi có hướng đạo viên cuối cùng cũng kết thúc. Khỉ Đuôi Xoắn khoa tay múa chân ý nói bọn họ đã ra khỏi rừng Than Thở, rồi hỏi xem mấy người bọn Trác Mộc Cường Ba có cần mình tiếp tục dẫn đường nữa không. Trác Mộc Cường Ba va Ba Tang cũng dùng tay ra hiệu bày tỏ sự cảm tạ, đồng thời cũng bày tỏ quyết tâm muốn dựa vào chính mình chinh phục rừng xanh. Từ biệt Khỉ Đuôi Xoắn, bốn người lại hướng về mục tiêu của mình, đặt chân lên một hành trình mới.

Ra khỏi rừng Than Thở, không hiểu vì sao, sâu thẳm trong nội tâm bốn người đều như vừa trút được gánh nặng, nói gì thì nói, khu cấm địa của người Kukuer đối với những kẻ không phải là cư dân của rừng già như họ, e là còn nguy hiểm hơn quân du kích nhiều. Quân du kích thì dù sao cũng là con người, chỉ cần là người, thì sẽ tư duy và hành động theo cách của con người, cũng tức là có sơ hở của con người. Nhưng nếu là sâu trong rừng già mà ta hoàn toàn không quen thuộc, có trời mới biết cạm bẫy sẽ xuất hiện lúc nào và ở đâu, hoặc giả lại gặp phải loài động vật nào đó ta chưa từng biết đến, đáng sợ nhất chính là gặp phải lũ động vật tấn công theo kiểu bầy đàn ồ ạt như bọn ong sát nhân lần trước. Bốn người băng qua một khoảng rừng cây, gặp phải một con sông khá rộng, liền lập tức bắt tay đóng một cái bè gỗ chắc chắn, trước khi quân du kích kịp nhận ra, bọn họ phải rời khỏi vòng vây của chúng bằng tốc độ nhanh nhất có thể.

Rừng rậm ở đây đã khác khá nhiều so với vùng rừng rậm họ vượt qua trước đó, cây nhiều hơn, rừng rậm rạp hơn, vô số cây cối vì tranh giành không gian sinh tồn, mà vươn cành lá ra hết phía bờ sông, nhìn như mái hiên che mưa, chỉ để lại một dải có ánh sáng chiếu xuống ở giữa sông. Ba Tang chống sào, Trác Mộc Cường Ba cầm viên đá Babatou tặng, chăm chú xem xét dưới ánh mặt trời, Đó là một miếng đá màu hổ phách, thoạt nhìn thì chẳng khác gì một viên đá màu hổ phách, thoạt nhìn thì chẳng khác gì một viên đá bình thường cả, khi tiếp xúc thì thấy trơn nhẵn ấm nhuận. Trên viên đá có các vòng hoa văn màu đen, hơn nữa bản thân viên đá này cũng phát ra anh sáng, vừa rồi đi trong rừng gã đã cảm thấy, viên đá này đeo trên người trông vô cùng nổi bật.

"Hây, đây là của cô Babatou tặng đó, nhìn thấy có vẻ rất đặt biệt, cậu thử xem đi. " Trác Mộc Cường Ba cởi viên đá xuống, đưa cho Trương Lập. Trương Lập cầm nó trong tay ước chừng, rồi lại lấy móng tay vạch vạch, kinh ngạc thốt lên:" Đây là đá gì vậy? Cảm giác rất nhẹ, nhưng hình như độ cứng lại rất cao. A, không biết loại đá này có hàm ý đặc biệt gì không đây nhỉ?" Nói đoạn, anh lại giơ mẩu đá lên cao hướng về phía mặt trời để quan sát các hoa văn lưu động trên đó.

Trác Mộc Cường Ba mỉm cười điềm đạm, đáp:" Chằc là một loại đá để chúc phúc hay chúc may mắn gì đó thôi, chúng ta mới quen biết họ được hai ba ngày, lấy đâu ra ý nghĩa đặt biệt gì chứ. Cậu nói như vậy, ai đó mà nghe được thì sẽ giận đó."

Nhạc Dương nói:" Đưa tôi xem với." Trương Lập vùng vằng tay, nói:" Sao phải đưa cho cậu?"

Không gian trên bè gỗ vốn đã không lớn, Nhạc Dương chỉ vươn tay một cái đã chộp được tay Trương Lập, Trương Lập liền hơi nghiêng người, chìa tay ra phía ngoài bè gỗ, nói:" Làm cái gì vậy, muốn cướp hả?"

"y, lúc này mà các cậu còn đùa được hả? cẩn thận làm rơi đấy, nếu để rơi xuống sông thì cậu phải nhảy xuống vớt lên cho tôi đó." Trác Mộc Cường Ba lên tiếng can ngăn.

Trương Lập cười hì hì:" Yên tâm đi, Cường Ba thiếu gia, tôi không sơ ý thế đâu. Không đưa cho cậu đấy..." nhín phía sau lưng Trương Lập, cảnh báo:" Cẩn thận sau lưng." Trương Lập không quay đầu lại, còn cười cười:" Trò vớ vẩn này mà cũng muốn gạt tôi hả." Lời còn chưa dứt, một cơn gió mạnh đã táp qua mặt đau rát, anh chàng còn chưa kịp mở mắt ra, mu bàn tay đã đau nhói lên điếng cả người, mấy ngón tay đang giữ viên đá không khỏi lơi ra.

Trác Mộc Cường Ba và Nhạc Dương chỉ thấy một con chim trông giống chim cắt từ trên cao đột nhiên lao xuống, con chưa nhìn rõ thì đã thấy tay Trương Lập bị thương, để viên đá rơi xuống thì bè đã đi được hai ba mét rồi. Trác Mộc Cường Ba có ý nhảy xuống mò lên, thì chợt nhận ra con chim cắt kia dã đảo một vòng tuyệt đẹp trên cao, tiếp tục bổ xuống phía viên đá, đồng thời hai chân quặp lại, trước khi viên đá kịp chìm hẳn đã quắp lấy sợi dây vải đeo nó, lướt qua mặt sông, chớp mắt cái đã biến mất trong rừng cây rồi.

Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong khoảnh khắc, mấy người đều chỉ có thể nhìn thấy nó diễn ra chứ không ai kịp phản ứng gì cả. Trương Lập giờ mới mở mắt, lại còn chớp chớp mạnh, trận gió sượt qua mặt lúc nãy làm anh chảy cả nước mắt, thốt lên:"Thôi chết, viên đá!" Đến lúc quay đầu lại nhìn thì đã chẳng thấy gì nữa.

Ba Tang đang điều khiển bè gỗ nên không nhìn rõ, còn Nhạc Dương hỏi: "Chim gì vậy, thể hình nhỏ thế, chắc không phải đại bàng châu Mỹ nhỉ."Trác Mộc Cường Ba nhìn về phía rừng cây, chỉ nói: "Tốc độ nanhh như vậy, có thể là chim cắt châu Mỹ cũng nên, chỉ có điều nanhh quá, cũng chưa nhìn rõ được hình dáng nó thế nào. Nó đã bay vào rừng, xem ra muốn tìm lại viên đá ấy là không thể rồi."

Trương Lập áy náy nói:"Xin lỗi nhé, tôi không....không..."

Trác Mộc Cường Ba nói:" Ừm, bỏ đi, điều khiến tôi thấy kỳ lạ là, tại sao con chim ấy lại đột nhiên tấn công cậu nhỉ? Rõ ràng nó bị viên đá thu hút, lẽ nào viên đá ấy có điểm gì đặt biệt?"

Ba Tang nói:" Có thể là ánh sáng, có rất nhiều loài chim thích thu thập các thứ sáng lấp lánh, vừa rồi Trương Lập giơ lên phía mặt trời quan sát, ánh sáng lấp lóa của viên đá đã làm con chim này chú ý cũng nên." Bốn người thảo luận một hồi, cuối cùng cũng chẳng ra kết quả gì.

Trên một tán cây trong rừng, cặp mắt Soares sáng bừng lên, con chim ưng Caracara lúc nãy giờ đã đậu trên vai y, đảo mắt nhìn quanh, Soares cầm chắc viên đá màu hổ phách trong tay, cười đắc ý:" Không ngờ lại chẳng tốn chút công sức nào, có viên đá tượng trưng cho sự đính ước này, ta có thể tự do ra vào lãnh địa của bọn ăn thịt người rồi. Nếu mấy năm trước cung kiếm được thứ này, thì đâu đến nỗi mất bao nhiêu nhân thủ trong tay bọn mọi rợ kia chứ. Một lũ ngu xuẩn, sao lại không ngừng đi sâu vào rừng Than Thở thế kia, rõ ràng là đã ra khỏi rồi cơ mà, rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì đây? Chẳng lẽ chúng cũng muốn băng qua cấm địa, đi thẳng tới nơi ấy ư! Bọn chúng có biết gì đâu, sao lại thế được nhỉ...xem ra Merkin nói không sai chút nào, đi theo đám người này, đích thực là sẽ có không ít niềm vui bất ngờ!"

Cùng lúc đó, ở cứ điểm của quân du kích gần lãnh địa người Kukuer, Gonzales nổi giận nói:" Cái gì hả!Bọn chúng đã đi rồi, đi lúc nào? Đi đường nào? Rừng Than Thở hả! Mẹ cha chúng nó, bọn này không cần mạng nữa hả!" Y chợt nghĩ ra điều gì đó, bàng hoàng tỉnh ngộ, chụp lấy cổ áo Basaka quát lên:" Mày nói xem, Thành phố Vàng có phải bị chôn vùi trong rừng Than Thở hay không?"

Basaka bị thượng cấp tóm suýt ngạt thở, khó khăn lằm mới thốt được ra tiếng:" Có...có khả năng. Chúng ta... chúng ta, sao chúng ta không nghĩ đến nhỉ?" Gonzales buông tay, Basaka giờ mới thở được,vội nói:" Rừng Than Thở là vùng giáp giới mà chúng ta tương đối kiêng dè, hơn nữa lại bị các bộ lạc nguyên thủy cuối cùng còn sót lại chiếm cứ, cộng với truyền thuyết thần bí và các lời nguyền, nên mặc dù cũng có các đội thám hiểm quy mô nhỏ vào đó rồi, nhưng xưa nay chưa có ai sống trở ra cả. chúng ta bị lũ người dã man và lời nguyền rủa của nó làm cho sợ hãi, nhưng bên trong đó rốt cuộc ẩn giấu điều gì, thì chúng ta cũng đâu có biết chứ."

"Ừm," Gonzales chống cằm, đôi mắt sắc bén như loài diều hâu không ngừng chớp nháy, hồi lâu sau, y mới cất tiếng, "nhưng chỉ dựa vào lực lượng của chúng ta, lại không có bản đồ, mạo hiểm đi vào rừng Than Thở thì thực quá nguy hiểm. Báo cho các nhóm khác đi, để chúng mở đường trước."

"A!" Basaka tưởng mình nghe nhầm, lại hỏi, "Nhưng mà, đội trưởng, tại sao chúng ta phải mở đường cho chúng ta chứ?"

Gonzales cười gian xảo:" Có lợi trước mắt, tự nhiên là có liều mạng đi làm. Nếu chúng biết bí mật của Thành phố Vàng chính là ở trong rừng Than Thở, vậy thì dù phía trước có là địa ngục bọn chúng cũng bất chấp thôi."

Basaka lại nói:"Vậy...nhỡ để chúng phát hiện ra kho báu trước thì sao?"

Gonzales hừ một tiếng:" Rừng Than Thở dễ băng qua như thế sao? Đùa à, đợi chúng tìm thấy Thành phố Vàng thì e là cũng hao binh tổn tướng quá nửa rồi. Lúc ấy chúng ta xuất hiện giúp chúng vận chuyển hàng hóa, tao nghĩ là chắc cũng không ai phản đối đâu." Nói đoạn, y đắc ý đung đưa họng súng trong tay.

Bốn người bọn Trác Mộc Cường Ba đi xuôi dòng sông, đợi cho thể lực hồi phục, lại lên bờ vào rừng. Để đi nhanh chóng thoát khỏi sự truy đuổi của quân du kích, bọn họ hoàn toàn không săn bắt da thú làm thức ăn, mà trực tiếp dùng các thực phẩm dinh dưỡng hỗn hợp đã mua từ trước, bao gồm các thực phẩm dành cho phi hành gia, hoặc nước dinh dưỡng tiêm thẳng vào ven. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, ngày hôm đó cũng không biết cả bọn đã đi được bao xa, nhưng không hề bị nhóm du kích nào truy đuổi, bốn người cho rằng cực khổ một chút cũng rất đáng. Cứ theo tốc độ này, ngày mai là họ có thể thoát khỏi vòng vây, đi thẳng tới nhánh sông chính của dòng Putumayo, từ đó xuôi dòng đến Gupi rồi vượt biên giới tiến vào lãnh thổ Peru, tiến hết tốc lực tới Pantuoha, xuôi dòng Napo thẳng đến Saint Mary luôn.

Tính toán xong xuôi, lại bôn ba cả một ngày trời, bốn người cho rằng, lần này đã có thể ngủ một giấc ngon trong rừng được rồi. Bọn họ ra khỏi vùng cây cối rậm rạp, chuẩn bị chọn một chỗ gần bờ suối để dựng trại qua đêm. Phía trước có một dòng suối, bùn đất xung quanh vừa ướt vừa mềm, địa hình không khác một bãi bùn ven biển là mấy. Trương Lập đang định vươn vai cho bớt mệt mỏi, Ba Tang đột nhiên vung tay lên ra hiệu phía trước có chuyện. Bốn người nấp sau gốc cây ghé mắt ra nhìn, chỉ thấy một người đang úp mặt xuống bãi bùn, một tay vươn thẳng, một tay gấp lại, hai chân cũng cong lại, trên mặt đất vẫn còn một vệt kéo dài, cách đấy mười mấy mét là một cái túi ruột tượng dài hẹp, xem ra là người này đã bò tới được đây, nhưng vì thể lực không thể cầm cự nổi nữa nên đã ngã xuống. Trác Mộc Cường Ba nói với Nhạc Dương:" Đi xem đi, cẩn thận có mai phục."

Nhạc Dương vừa bước đi vừa đảo mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, sau khi xác định chắc chắn không có gì nguy hiểm, mới rảo chân bước tới, đột nhiên quay lai nói với mấy người trong rừng:"Là Sean!"

Ba người còn lại xác định không có nguy cơ, cũng vây lại, mặc dù người bị thương quần áo rách rưới, nhưng mái tóc bạch kim kia thì chỉ nhìn thoáng cái là nhận ra được ngay. Nhạc Dương đã lật Sean lại, đặt tay sờ động mạch cổ anh ta, rồi phán đoán:" Vẫn còn sống, nhưng mạch đập nanhh lằm." Trương Lập rờ rờ trán nói tiếp:" Trán nóng quá." Ba Tang gật đầu:" Sắc mặt đỏ hồng, hơi thở gấp gáp, trúng độc rồi. " Trác Mộc Cường Ba cầm bao ruột tượng kia lên, thứ bên có góc cạnh gồ ghề, nhưng gã cũng không mở ra xem.

Trương Lập tìm trong túi mấy thứ thuốc tiêm giải độc thường dùng, nhưng bị Trác Mộc Cường Ba cản lại, nói:" Thuốc giải độc bản thân đã có độc tính nhất định, chưa làm rõ người ta trúng độc thì không thể dùng bừa bãi được."

Nhạc Dương vạch y phục Sean ra, cẩn thận quan sát gót chân, sau gáy và các nơi khác trên người rồi nói:" Không có vết thương nào rõ rệt, không phải bị cắn. Cũng không có vết sưng, chắc không liên quan gì đến lũ côn trùng đâu."

Trác Mộc Cường Ba nghi hoặc nói:"Mọi người nhìn nét mặt anh ta mà xem, gương mặt thấp thoáng như đang cười, nhìn vệt anh ta bò thì cũng là bò thẳng một mạch tới đây. Nếu Sean là một nhà thám hiểm có kinh nghiệm phong phú, nhất định đã biết mình trúng độc, cũng có nghĩa là ở xung quanh đây có thứ gì đó giải độc cho anh ta được."

Trương Lập đưa mắt nhìn quanh quất, nói:" Ở đây, ngoài nước ra thì còn gì nữa đâu, cả một cọng cỏ cũng chẳng có nữa, có thứ gì giải độc được chứ? Nước à?"

Nhạc Dương lắc đầu:" Không, quỹ đạo bò của anh ta rõ ràng là hơi nghiêng, nếu cần nước, thì bò thẳng một mạch không phải tốt hơn sao, rõ ràng không phải anh ta muốn lấy nước sông, nhưng ở đây đúng là chẳng có thứ gì khác mà, chẳng lẽ thuốc giải mà anh ta muốn bị nước sông cuốn trôi đi rồi chắc? Hay đó là loài vật nào đó, đã bỏ chạy rồi?"

Trác Mộc Cường Ba đứng dậy, phóng tầm mắt nhìn quanh bốn phía, thấy phía thượng du con sông, cách bọn họ chưa đầy trăm mét có một đàn khỉ nhện, mặc dù bọn khỉ cũng đang cảnh giác nhìn chằm chằm mấy người, nhưng lại không bỏ chạy mất tăm mất tích như lũ khỉ nhện ở nơi khác, mà chỉ đứng đó nhìn. Trong đàn khỉ còn đứng lẫn cả mấy con chim, ngoài ra còn một vài động vật khác nữa, trên bãi sông nhỏ xíu mà lại tụ tập nhiều động vật như vậy, quả thực cũng hơi kỳ lạ. Lúc này, một con lợn rừng chui ra làm đám thú nhỏ giật mình kinh hãi, nhao nhao lùi về sau, nhưng chỉ lùi được vài bước, chúng lại từ từ quây lại, có mấy con khỉ táo gan còn ném các thứ xuống đầu con lợn, không ngờ đã đuổi con vật to tướng ấy trở vào trong rừng.

Trác Mộc Cường Ba lại càng thêm nghi hoặc, bãi sông này đích thực là không có gì cả, tại sao bọn thú nhỏ này lại tụ tập ở đây mà không chịu tản đi? Cuối cùng, ánh mắt sắc bén của gã cũng bắt được chỗ vi diệu bên trong. Một con khỉ nhện nhỏ, được bầy khỉ nhện trưởng thành bảo vệ, đang lè lưỡi liếm mặt đất!

" Là bùn!" Nhạc Dương cả quyết suy luận. Anh lần theo vệt bò của Sean tiến thêm mấy bước nữa, chỉ thấy màu bùn trên bãi đã dần biến đổi, từ màu xám trong dần chuyển thành dạng bùn nhão đỏ quạch. Nhạc Dương vốc một vốc lên, cầm vê vê trên tay, Trương Lập nghi hoặc hỏi: " Cái thứ này ăn được không đấy?"

Trác Mộc Cường Ba nói:" Không biết, chỉ còn cách liều một phen thôi, thử đi. Nào, lấy ít nước."

Họ lấy nước hòa tan bùn đỏ ra, khuấy đều lên rồi cho Sean uống từng chút một, quan sát nửa tiếng đồng hồ, thấy hơi thở của anh ta đã bình ổn trở lại, sắc mặt cũng bớt đỏ hơn. Ba Tang liền nói:" Có hiệu quả đấy. Nhưng mà, sao thằng cha này lại bị thế nhỉ, mà sao hắn chạy tới đây được?"

Trác Mộc Cường Ba nói:"Chúng ta bị mai phục, làm sao biết được có phải bọn họ cũng gặp chuyện không, đợi anh ta tỉnh lại rồi hỏi xem sao."

Bốn người vốn tưởng rằng đêm đầu tiên sau khi rời khỏi lãnh địa của người Kukuer không bị quân du kích đuổi giết, có thể ngủ một giấc yên bình, nhưng giờ lại thêm một kẻ trúng độc bất tỉnh nhân sự, thế nào cũng cần người chăm sóc, Nhạc Dương cảm khái thở dài:" Xem ra muốn ngủ một giấc tử tế trong rừng già này cũng là chuyện không dễ chút nào đâu!"

Đêm buông xuống, Nhạc Dương hỏi:" Cường Ba thiếu gia, chúng ta vẫn còn ba ngày thời gian phải không? Ba ngày này có thể đến được Saint Mary không nhỉ?"

Trương Lập cười cười:" Cậu còn hỏi được câu này cơ à, kẻ từ đầu vẫn muốn làm biếng ở lại chỗ người Kukuer không chịu đi, chẳng phải là cậu hay sao?"

Nhạc Dương cũng cười cười mắng lại:" Đừng có mà nói bậy, tại vết thương của Cường Ba thiếu gia chưa khỏi hẳn, chúng ta mới ở lại thêm hai ngày thôi, bảo tôi muốn làm biếng ở lại chỗ người Kukuer....Cường Ba thiếu gia, tôi nói cho anh biết nhé, cái anh Trương Lập này, vừa mới đến chỗ của người Kukuer, hai mắt đã sáng rực, nước dãi chảy đầm đìa rồi, suýt chút nữa là chảy cả máu cam luôn nữa đó.Dựa theo sự quan sát của tôi, lúc chúng ta rời khỏi đó, tỷ lệ ngoảnh đầu nhìn lại của anh ta là cao nhất, bình quân mỗi phút lên tới hai mươi tám lần, tôi thấy, nếu nói người nào muốn ở lại chỗ người Kukuer nhất, anh ta phải xếp hàng đầu đấy!"

Trương Lập thốt:" Cậu nhìn thấy tôi quay đầu lúc nào? Đây chẳng phải vu cáo thì là gì? Biểu hiện của cậu lúc tới chỗ người Kukuer thì tốt chắc? Tôi thấy cậu ăn như heo ấy."

Giọng nói lạnh lùng của Ba Tang cất lên:" Đừng cãi nữa, đi thì cũng đi rồi, có gì mà tranh với cãi chứ." Hai người liền nín bặt.

Trác Mộc Cường Ba nói:" Nếu có thể thoát khỏi sự truy đuổi của bọn buôn ma túy và quân du kích, không cần ẩn nấp lẩn trốn, một mạch xuôi dòng, tốc độ của chúng ta có thể tăng lên gấp ba lần. Dốc hết toàn lực, chắc là ba ngày sau cũng đến được Saint Mary đấy, bất kể thế nào, chúng ta cũng phải hoàn thành kỳ khảo hạch này, nhất định không thể để bà chằn Lữ Cánh Nam đó mượn cớ gì nữa. Tất cả chúng ta phải cùng cố gắng, nếu không thể hoàn thành khảo hạch đúng thời hạn, mà nhóm của thầy giáo lại thuận lợi thực hiện được, tạm không nói đến chuyện có thể tiếp cận với tư liệu liên quan tới Bạc Ba La thần miếu hay không, nỗi mất mặt này đã....đủ cho chúng ta tìm kẽ đất mà chui xuống."

Trương Lập nói:" Ừm, chúng ta người khoẻ ngựa khoẻ, bọn họ đều là ông già phụ nữ yếu ớt, cho dù không tranh giành thể diện, thì cũng phải giữ chút tôn nghiêm chứ, không thể tiếp tục kéo dài lịch sử thất bại này mãi được."

Nhạc Dương nhìn Sean đang hôn mê nói:" Nhưng mà, còn anh ta thì sao?"

Trác Mộc Cường Ba đáp:" Cho uống thêm một lần bùn nữa, xem tình hình thế nào."

Nhạc Dương lắc đầu:" Ý tôi là, nếu ngày mai Sean tỉnh lại, hoặc là không có gì tiến triển, chúng ta sẽ làm gì?"

Trác Mộc Cường Ba không cần nghĩ ngợi đã đáp ngay:" Đưa anh ta theo."

Trương Lập và Nhạc Dương đều không lên tiếng, chỉ khẽ gật gật đầu, Ba Tang mở miệng, dường như định nói gì đó, lại ngoảnh đầu liếc nhìn Sean một cái, cuối cùng cũng nuốt hơi xuống, quay sang một bên, khàn khàn giọng lẩm bẩm. Nhạc Dương tai thính, nghe rõ Ba Tang đang thấp giọng nói:" Tự chuốc phiền phức."

Đến đêm, họ lại cho Sean uống thêm nửa bát nước bùn, sau đó thì không có chuyện gì xảy ra nữa, mãi tới nửa đêm mới nghe thấy một hai tiếng gầm gừ quái dị. Sau này nghe người thức canh đêm là Trương Lập kể, hình như anh chàng nhìn thấy con gì đó giống như con báo cũng đến bãi sông đó, nhưng nó không lại gần họ, nên chẳng biết được có phải là báo châu Mỹ hay không.

Sáng sớm ngày thứ hai, Sean đã khôi phục thần trí, anh ta tự nhiên là có cảm giác như được tái sinh, nói những câu cảm kích đến rơi nước mắt gì gì đó. Nghe giọng kể kích động của anh ta, bọn Trác Mộc Cường Ba mới hiểu được đại khái. Hôm đó, vừa chia tay với bốn người bọn Trác Mộc Cường Ba chưa lâu, bọn họ lại gặp phải một tiểu đội quân du kích khác, không biết tên hướng đạo kia có phải đã dùng ám hiệu gì không mà đám du kích vừa thấy họ là đã tấn công luôn, rồi bắt sống toàn bộ. Còn tên Mark kia thì không ở cùng họ, chắc là lúc đó hằn đã khai ra hành tung của bọn Trác Mộc Cường Ba. Sau đó thì bọn họ được đưa tới một nơi bí mật, theo sự quan sát của Sean, nơi đó nhất định là một nhà tù trong rừng của quân du kích, vì khắp nơi chỗ nào cũng có cũi gỗ rải rác, có cái ngâm một nửa trong nước, có cái lại treo lơ lửng trên không, Sean và mấy người cùng đoàn bị nhốt ở đó. Người của quân du kích nói sẽ liên hệ với lãnh sự quán các nước, đến đúng thời điểm tự nhiên sẽ thả họ ra, nhưng mấy tên đó không ngờ rằng Sean biết một ít tiếng Quechua, nghe được từ miệng đám lính biết rằng toàn bộ bọn họ đều sẽ bị xử tử. Anh ta và các bạn đồng hành đã tìm đủ mọi cách, liều mạng chạy khỏi nhà tù, không ngờ hành động bị phát hiện, không ít người đã bị bắt trở lại, hoặc bắn chết ngay tại chỗ. Sean chạy bừa vào rừng, dựa vào kinh nghiệm dã ngoại mấy lần thoát khỏi quân du kích truy sát, chỉ có điều do không có công cụ, lúc chạy trốn lại quá vội vàng, vấn đề thức ăn mấy ngày nay là một khảo nghiệm lớn với anh ta. Trước tiên là chỉ uống nước, cầm cự được một ngày rưỡi, cuối cùng đói quá, anh ta đành phải bắt một ít nhện, thằn lằn mà ăn sống, mấy ngày nay quả thực vô cùng gian khổ.

Nhìn dáng điệu của Sean lúc này cũng có thể nhận ra," vô cùng gian khổ" mà anh ta nói, kỳ thực không đủ để miêu tả một phần mười những gì anh ta đã gặp phải. Trác Mộc Cường Ba thậm chí còn nghĩ, nếu mình chỉ có một người, lại không có bất cứ công cụ gì, thật không biết có thể sống nổi trong rừng già này một ngày hay không, chỉ riêng chuyện ăn sống lũ nhện lông, thằn lằn xanh kia, gã đã tự thấy mình tuyệt đối chẳng thể làm được rồi.

Sean gượng cười nói:" Tôi vốn cũng biết thứ nào ăn được, thật không ngờ vẫn bị trúng độc. Những tưởng sắp bò đến vùng đầm muối, nhưng không còn chút hơi sức nào nữa, nếu không phải các anh kịp thời tới nơi, e là giờ này tôi đã nằm trong bụng lũ động vật ăn xác thối mất rồi."

Nhạc Dương không nén nổi hưng phấn, hỏi:" Rốt cuộc chuyện là thế nào? Tại sao anh trúng độc? Bùn đất ở đó sao lại giải độc được?"

Hướng đạo viên biết tuốt

Sean chậm rãi giải thích:" Một số loài động vật ở đây đã ăn quả hoặc hạt hay lá của một loài thực vật nào đó trong thời gian dài, mà thực vật ở đây thì đa phần đều chứa độc tố, những độc tố này dần dần tích tụ lại trong cơ thể lũ động vật đó. Còn lũ nhện, thằn lằn mà tôi ăn lại ăn các loài động vật có độc tố kia, vì vậy bọn chúng cũng trở thành động vật mang độc tố rồi, kết quả là, nếu ăn quá nhiều, tôi cũng bị trúng độc thôi."

Anh ta phóng mắt nhìn ra xa, phía đó có một con chim bụng có hai màu đen trắng đang mổ thức ăn: "Nhìn thấy con trĩ mào kia không, nó cũng đến đây tìm thuốc giải độc đấy. Trĩ mào là loài ăn lá cây, những động vật loài này thường chỉ chọn ăn lá non để đề phòng trúng độc. Nhưng kể cả lá non thì cũng vẫn rất nguy hiểm, thế nên trĩ mào đã đối phó cách khác- ăn thêm bùn đất. Đầm muối ở đây có thể trung hòa và tiêu diệt độc tố, đây chính là sự kỳ diệu của tự nhiên đấy, vạn vật bổ trợ cho nhau, nhưng cũng khắc chế lẫn nhau."

Bọn Trác Mộc Cường Ba giờ mới biết, thì ra con chim đó tên là trĩ mào.

Sean lại nói:" Lần này thật cảm ơn các anh đã cứu mạng tôi, nhưng tôi đang bị quân du kích truy đuổ, còn các anh cũng có chuyện phải làm đúng không? Chỉ cần cho tôi thức ăn đủ cho một ngày, không, nửa ngày cũng đủ rồi, đừng vì tôi mà làm lỡ hành trình của các anh."

Trương Lập nói:" Đùng nói vậy nữa chứ, anh đã cảm ơn mấy chục lần rồi còn gì, chúng tôi không phài bọn người máu lạnh như quân du kích đâu. Bây giờ sức khoẻ anh vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, dù kinh nghiệm trong rừng của anh phong phú đến đâu, nhưng chỉ có mỗt một thân một mình, làm sao sống sót ra khỏi đây được chứ." Nói đoạn, anh liền đưa mắt liếc sang chỗ Trác Mộc Cường Ba.

Trác Mộc Cường Ba gật đầu nói tiếp:" Đúng vậy, chúng ta cùng đi đi, ít nhiều gì cũng trông chừng nhau được. Kinh nghiệm đi rừng của chúng tôi không nhiều như anh, còn phải nhờ anh giúp nhiều điều đó." Mấy người bọn Ba Tang biết gã nói vậy là để Sean yên tâm đi cùng họ, nên cũng không có ý kiến gì.

/235

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status