MÃNH NAM KIÊN TRINH

Chương 2

/10


Chương 2:

"Vợ anh khóc cả đêm, tôi không đến với cậu ấy, được không?" Ngụy Kiều An Ny buông tay, tiếp đó đem lon bia rỗng ném vào thùng rác tái chế."Không phải là anh đi về Đài Châu rồi sao? Tại sao lại chạy về đây?"

"Em ấy mới vừa gọi điện thoại cho tôi...tôi biết hắn mất hứng, không yên lòng, cho nên. . . . . . Tôi trước hết chạy về gấp." Bil¬ly gãi gãi đầu, dường như có chút ngượng ngùng.

"Cá tính của cậu ấy là như vậy, khóc xong là hết chuyện." Sáng sớm ngày mai, Jeter mà thấy Anna Đạt ở bên cạnh, khẳng định là sẽ kích động không ngừng, đem hết vòi nước mắt tối hôm nay chảy hết."Cậu ấy uống say, đang ở trong phòng, anh đi nhìn cậu ấy đi! Tôi đi trước."

"Không được, cô uống rượu, hơn nữa đã gần tới mười một giờ, con gái một mình đi đường ban đêm rất nguy hiểm." Áo khoác cũng chưa kịp cởi, Bil¬ly đi vào phòng."Chờ tôi một chút, tôi xem qua em ấy xong, sẽ đưa cô trở về."

Ngụy Kiều An Ny không thể không cảm thán, vì cái gì mà đàn ông tốt lại chạy đi làm Gay rồi, Bil¬ly chính là như vậy a! Hai người bọn họ, đối với phái nữ đều rất săn sóc, cũng rất sẽ vì phái nữ mà suy nghĩ, nhưng lại cứ cố tình đối với phái nữ không có hứng thú. Có lúc nhìn thấy bọn họ quý trọng và săn sóc cho nhau, cô cũng không nhịn được nghĩ, vì sao người đời không thể chúc phúc cho bọn họ?

"Vậy còn bạn gái trước của anh?" Cô biết Bil¬ly không phải cái loại người đem con gái ném ở một bên, rồi bất chấp tất cả chạy về đây.

"Cô ấy. . . . . . Ám hiệu muốn hợp lại với tôi, tôi đã nói là tôi với cô ấy không có khả năng, rồi đưa cô ấy về nhà."

"Ha, tôi đã nói rồi!" Cô cười ha ha."Làm gì có bạn gái cũ chạy đến tìm anh, nói có thể về nhà thăm cha mẹ với anh, làm ơn, nhất định là cô ta có rắp tâm khác được hay không."

Anh không nói lời nào. Xác thực, là bị cô nói trúng.

"Thật đáng thương." Cô xem sắc mặt anh nặng nề, không khỏi an ủi anh mấy câu, "ㄟ, nếu không như vậy á! Về sau anh cứ kéo tôi ra đảm đương làm bia đỡ đạn á! Tránh cho Jeter lần nào cũng gọi cho tôi『 khóc a 』."

Bil¬ly cười khổ. Lời như thế, đại khái cũng chỉ có Ngụy Kiều An Ny nói ra miệng được, như thế nào có người tự mình đề cử mình đảm đương bia đỡ đạn cho người ta?

"Như vậy rất uất ức cô."

"Anh cho rằng chỉ có anh mới bị người quấy nhiễu sao?" Cô vuốt vuốt mái tóc."Tôi cũng có có được hay không! ? Chỉ là hai mươi tám tuổi ư! Hai mươi tám tuổi, là cái tuổi phải chết sao? Tại sao cần phải tìm đối tượng cố định để lui tới? Nếu như không có bạn trai, nhất định là có vấn đề sao? Tôi chính là không có bạn trai, cũng không có vấn đề a! Không được sao?"

". . . . . . Cô chắc chắn bản thân mình thật sự là không có vấn đề sao?"

Nghe ra anh châm chọc, cô nheo mắt lại, "Anh đi chết á!"

Sau, Bil¬ly lái xe đưa cô về nhà, trên đường rảnh rỗi đến bị khùng cô mở túi ra thu xếp đồ đạc. Trước khi rời khỏi nhà, mẹ có nhét một đống đồ lớn đưa cho cô, cô vốn còn chưa kịp nhìn.

Tờ rơi quảng cáo, giấy tờ điện thoại di động, thuế bảng số xe hơi. . . . . . Đều là chút đồ không quan trọng.

"Không phải là cô đã trở về Nghi Lan sao? Thế nào lại chạy trở lại đây?"

"A, đừng nói nữa, hàng năm đều như nhau, đảm nhiệm chức vụ bị các trưởng bối bức hôn, cho nên, có thể nhanh chạy ra ngoài đến đâu thì chạy ra rồi!"

"Vậy hai ngày nay không phải là cô trải qua một mình?"

Nói đến đây, giọng nói Ngụy Kiều An Ny chuyển nhỏ.

"Có quan hệ gì? Tôi sẽ tìm mấy người bạn đi ra ngoài ăn cơm, nếu không thì đi tiệm manga mướn trọn bộ manga trở về xem cũng có thể a! Tôi rất biết giết thời gian."

Thư mời màu vàng nhạt bay ra.

"Đây là gì?" Cô lật qua lật lại, mới là lạ kêu thành tiếng, "Shit, là thư mời họp mặt bạn học ư! Hơn nữa —— còn là hôm nay!"

"Hôm nay? Đã qua rồi sao?"

"Ách, đây là cái thời gian gì a! Mười một giờ đêm, ở Hảo Nhạc ×, còn phải mang theo một đồ dùng thời học sinh tiểu học?" Giả sử tìm thời điểm trong tết để họp mặt bạn học? Còn chọn vào nửa đêm? Thật sự sẽ có người đi không?

"Buổi họp mặt bạn học kỳ quái." Bil¬ly không nhịn được bày tỏ.

"Đúng a! Thật kỳ quái." Cô không chút nghĩ ngợi đã vò một bên đầu, dự định đợi một chút đút tài nguyên trở về thùng.

"Cô không đi sao?" Nhìn đồng hồ báo thức một cái trên xe."Bây giờ đi, là thời gian vừa vặn đó!"

"Ách, " Cô nháy mắt mấy cái, trong lúc nhất thời cũng không tìm được lý do cự tuyệt."Nhưng, tôi không có đồ dùng gì thời học sinh tiểu học a! Bây giờ quá muộn rồi, nhà in cũng đã đóng cửa."

Anh thừa dịp thời gian trống chờ đèn đỏ, mở ra ngăn tủ nhỏ ở trước ghế lái phụ, lấy ra một hộp giấy hình vuông.

"Cái này cho cô."

"Ah?"

"Mang đi đi!"

"Nhưng là, Jeter sưu tầm cái này không phải là rất lâu sao?" Cô mở hộp giấy ra, lấy ra thú nhồi bông Hoa Luân.

"Em ấy nói, không phải Tiểu Hoàn Tử em không cần. " Khóe miệng của anh giơ lên."Cho nên cô cứ cầm đi đi! Làm đồ dùng thời học sinh tiểu học."

Ừ. . . . . . Vậy cũng xem như đó! Ngụy Kiều An Ny có chút khổ não, dù sao đó là họp mặt bạn học tiểu học, cô và mọi người thật lâu không có liên lạc, coi như ở trên đường gặp lại không nhận thức được cũng không tốt, bạn học như vậy sẽ có ý tứ gì sao?

"Hãy đi đi! Dù sao cô cũng phải giết thời gian không phải sao? Cũng là thời điểm vừa lúc, đồ vật cũng đã chuẩn bị xong cho cô, cô hãy đi đi!"

Đúng vậy! Cô rảnh rỗi nha! Nhân tiện đi xem một chút!

**** ****

"Đều do cậu hết! Nào có người đi vào thời gian đang ngủ này?"

Đồ Hạo Trình không chịu yếu thế phản kích, "Vận động viên làm việc và nghỉ ngơi phải bình thường."

"Ít nói nhảm cho tôi, bây giờ cậu không có thi đấu."

"Cậu cũng không nói với tôi là cậu muốn đi nha!"

11h20', bọn họ mới chạy tới KTV, dáng người cao gần một mét chín Đồ Hạo Trình bước vào phòng trước, còn thoáng cúi đầu, mới không đụng vào cạnh cửa, cũng bởi vì sự xuất hiện của người đàn ông cao to vạm vỡ này, làm cho mọi người ở đây nhìn chằm chằm vào chỗ bọn họ ——

Anh ta là ai vậy? Ăn cái gì mà lại cao lớn như vậy?

"Vé vào trận?"

Phụ trách thu "Vé vào cửa" chính là một người mặt có chút thối, vóc người phụ nữ hơi mập, anh thật sự đã quên cô ấy là ai, nhưng vẫn ngoan ngoãn móc ra vé vào cửa —— đồ dùng học sinh tiểu học.

"Thú nhồi bông Tiểu Hoàn Tử?" Đối phương bật cười ra tiếng, "Vật này anh cũng mang đến được, được rồi được rồi! Coi như anh qua được."

Đến phiên Triệu Quân Vũ, cậu vui mừng chăm chăm lấy ra một xấp giấy có chút lịch sử về bóng rổ.

"Cái này là gì?"

"Đây là áp phích kỷ niệm Michael Jordon trước khi về hưu a!" Triệu Quân Vũ hài lòng cười to, "Thu được vật này, là chuyện có ý nghĩa nhất trong 6 năm tiểu học tôi đã làm ư!"

". . . . . . Tùy anh." Đối phương phất tay một cái, ý bảo cậu mau vào trường.

"Ách, xin hỏi một chút, cô là?"

Người thu phiếu ngẩng đầu, đôi mắt tròn vo nhìn về đôi mắt hí của Triệu Quân Vũ.

"Tôi là Cao Linh Lỵ."

"Hả? Cô...Cô là Cao Linh Lỵ?"

Người tình trong mộng của hắn như thế nào lại có hình dạng này á! Gương mặt tròn vo, cặp mắt to tròn vo, lúm đồng tiền ngọt ngào đâu?

Ô ô, mối tình đầu quả nhiên vẫn là để lại nhớ lại là được rồi.

"Bà xã, nói chuyện thế nào rồi?" Một người đàn ông khôi ngô từ phía sau xuất hiện, còn khom người hôn nhẹ Cao Linh Lỵ."Cục cưng có khỏe không? Không nên quá miễn cưỡng đó!"

“Con thật sự rất tốt rồi!"

Cái gì? Bà xã? Trời ạ! Người tình của mối tình đầu của cậu đã kết hôn, hơn nữa còn nhất định làm mẹ? Đáng ghét, rốt cuộc là ai? Người nào cưới người tình mối tình đầu của cậu?

"Anh là ai à?"

"Tôi? Tôi là Lâm Kiên Quyết a!"

"Lâm Kiên Quyết?" Triệu Quân Vũ kêu to thành tiếng, tiếp theo là cười ha ha."Là cậu sao! Thế nào dáng vẻ lớn lên lại đạo đức như thế à? A, cậu còn nhớ tôi không? Tôi à tôi à!"

"Anh là?"

"Chúng ta khi còn nhỏ, thường đi xuống bên cạnh mương bắt ếch với ốc sên vứt trên bàn bạn học nữ, lần nào cũng bị cô gái to lớn bự con bắt lại quần ẩu bốn người a!"

Đối phương suy nghĩ một chút, rồi đột nhiên cười to lên."Nhớ, nhớ! Lần đó là cậu thảm nhất, nhất định phải đem con giun vứt xuống bàn Đồ Hạo Trình người buồn bã, sau đó bị cô gái to lớn bự con hành đến mặt mày hốc hác, trên trán còn may năm mũi!"

"Là con giun sao? Thế nào tôi lại nhớ là con ếch với ốc sên?"

"Đều có á! Còn có bùn loãng."

Khoé miệng Đồ Hạo Trình không nhịn được co quắp mấy cái. Lúc ấy anh trong mắt mấy bạn học nam, thật sự là người buồn bã đó?

"Anh đoán người này là ai?" Kéo người đàn ông cao lớn Đồ Hạo Trình tới, cậu hỏi.

"Ách, anh ấy là. . . . . ."

Từ lúc người đàn ông cao lớn này vừa vào phòng anh đã chú ý tới, trời ạ! Thể trạng này quả thật là sánh ngang vận động viên chơi bóng, thể trạng cường tráng với bắp thịt rắn chắc làm cho tất cả những người đàn ông độc thân ở đây đều hi vọng tỉnh lại ở trên bàn, mà sau khi đã gặp mặt nhóm bạn học nữ, càng thêm len lén nhìn anh ta vài lần, cũng không biết châu đầu ghé tai ở đây nói gì. . . . . .

Anh ta ai vậy?

". . . . . . Tôi là người buồn bã Đồ Hạo Trình." Anh không thể không thừa nhận.

Cái thứ bùn kia? Từ bé là người yếu chậm chạp nhất người buồn bã? Ách, không phải, là Đồ Hạo Trình, lại có thể trở thành vóc người như thế này?

"Không phải đâu!" Lâm Kiên Quyết bắt đầu hi vọng chuyện tình cậu ném con giun quên sạch, bởi vì cái vóc người này, coi như cậu có mười cái mạng cũng đánh không thắng a!

Tiếp đó, toàn bộ nhờ vào Triệu quân Vũ khoác lác giúp anh —— nói anh luyện thế nào mới thành cả người có bắp thịt, kèm thêm đem chuyện anh vì làm nước vẻ vang, với sự tích đoạt hai huy chương vàng quang vinh đều tung ra.

"Cái gì? Anh chính là cái tên Đồ Hạo Trình đó." Trong có người kêu to.

Mấy năm trước cái tên này có thể xào lửa nóng, nhưng người nào cũng không đem anh với tên bạn học nam nhỏ gầy đó liên tưởng chung một người, cứ cho chỉ là trùng tên trùng họ mà thôi.

Đang lúc một nhóm người lộn xộn rừng rực tranh giành chỗ hỏi anh một đống câu có hay không, chợt, cửa lại mở, tiếp theo đi tới, là một người con gái mặc áo đầm tay áo rối, mang giày cao gót màu trắng nơ con bướm, làm tròn miễn cưỡng cũng coi như là một mét sáu đi! Cô mở một đôi mắt to chớp đến mấy lần, tầm mắt trong nháy mắt quét qua mọi người, tiếp đó nhìn một chút thẻ đồ chơi và manga bày ở trên bàn.

"Họp mặt bạn học?"

"Đúng a!"

Lúc này Ngụy Quỳnh An mới đem một cái chân khác bước vào.

Cô vừa vào cửa, tất cả những người đàn ông độc thân máu đều sôi trào tại chỗ tại chỗ rồi, chỉ là cô ấy giương khuôn mặt làm cho người thương yêu đã khiến cho bọn họ nuốt vài ngụm nước miếng. Hai mắt thật to, lỗ mũi xinh xắn, còn có đôi môi đỏ thắm khả ái với hai má phấn nộn, tóc dài phóng đãng làm cho cô giống như công chúa nhỏ từ trong thành luỹ đi ra, âm thanh vang dội kết hợp với dáng người gầy nhỏ, nói có bao nhiêu người mê sẽ có bấy nhiêu người mê.

"Mẹ nó, tôi dám đánh cuộc, cô ấy tuyệt đối là Liêu Du Huyên!" Chỉ có học nghệ, mới có cái phong cách với diện mạo đó!

"Liêu Du Huyên ở nơi này." Đồ Hạo Trình chỉ chỉ trong góc, một người con gái cắt tóc ngắn, nồng đậm mùi phần trang điểm, mặc váy ngắn với quần cụt rách nát.

"Không phải đâu!" Làm sao lại thay đổi nhiều như vậy?

"Nghe nói cô ấy đi nước Mĩ tổ chức một Band, năm ngoái phát album, bây giờ là tay Hip-Hop phổ biến khắp Canada."

Mười lăm năm, thời gian mười lăm năm, khiến một người vốn là bà xã đáng yêu trở thành bà xã mặt thối, Quỷ bướng bỉnh trở thành đàn ông tốt nhà Cố, con gà yếu người buồn bã trở thành người đàn ông mãnh mẽ đầy ánh sáng, phong cách mỹ nữ trở thành tay Hip-Hop.

Vậy giai nhân thần bí này là ai ? Chỉ thấy cô từ trong túi xách kinh điển Kelly móc ra một thú nhồi bông Hoa Luân, đặt ở trên bàn người thu phiếu, người thu phiếu gật đầu một cái, cho cô vào phòng.

Cô mặt không thay đổi ngắm nhìn bốn phía, tiếp đó ngồi ở bên cạnh Đồ Hạo Trình, yên lặng đem một chút tập bài hát bắt đầu nhìn.

Oa ô! Là một người có ngoại hình ngọt ngào, lại là bảo bối lạnh lẽo xinh đẹp sao? Mấy người đàn ông đã bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy muốn chuyển mông ngồi vào bên cạnh cô rồi.

Mấy người con gái trước thu hồi lực chú ý, sau đó tiếp tục tựa vào bên cạnh Đồ Hạo Trình hỏi lung tung này kia.

"Anh thay đổi thật nhiều đó! Trước kia một mình anh nhỏ nhất, nắn thật đáng yêu!"

"Thật sao?" Nói anh thật đáng yêu? Đó, trời ạ! Từ trước tới nay chưa từng có ai nói qua anh khả ái. Từ trước anh nhỏ gầy lại an tĩnh, vốn là không có người nào chú ý tới anh, sau này khi cao lên, anh với từ đáng yêu không chút dính dáng.

"Thế nào bây giờ lại thay đổi như vậy chứ. . . . . ." Một bạn học nữ đặt thêm tay lên cánh tay của anh, đông siết chặt, tây sờ sờ."Cánh tay của anh rất rắn chắc đó! Thật là cường tráng, luyện thế nào vậy a?"

Thật khó xử! Giống như anh có thể nhìn thấy cặp mắt bạn học nữ bắn ra ánh mắt tham lam, thẳng bám lấy anh không thả.

"Hừ!"

Là người nào? Là ai hừ lạnh? Đồ Hạo Trình đột nhiên cảm thấy từ sau lưng bốc lên một hơi lạnh lẽo, nhìn quanh bốn phía, nhưng thật sự giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra.

Là ảo giác.

"Tôi với Quân Vũ đều xuất thân từ  thể viện, trước kia cậu ấy chơi bóng rổ, bắp thịt so với tôi còn bền chắc hơn." Anh muốn đem lực chú ý của bạn học nữ chuyển tới trên người bạn tốt, chỉ là hình như không có ích gì.

"Là đó! Vậy anh chơi cái gì?"

"Tôi vốn là chơi bóng đá, sau đó lại thay đổi thành bơi lội."

"Bóng đá ư!" Nhóm bạn học nữ thét chói tai ra tiếng, "Thi đấu Thế Hội không phải là sắp tới sao? Trong ấn tượng của tôi những cầu thủ kia eo là eo, mông là mông, trên người một chút thịt dư cũng không có, sức khỏe rất là tốt đó."

"Nhất là Tiểu Bối, oh! Anh ta rất đẹp trai đó!"

"Các cậu không cảm thấy anh ấy có chút giống với Đồ Hạo Trình sao?"

Có không?

Đồ Hạo Trình hơi mím môi, chớp mắt ngượng ngùng."Sân đá banh lớn như vậy, mỗi ngày chạy mười vòng, muốn mập cũng mập không được."

"Vậy đường cong bắp thịt eo của anh nhất định là vô cùng. . . . . . Khụ khụ, rắn chắc sao!"

"Ách. . . . . ." Anh nên thừa nhận hay là phủ nhận à?

"Hừ hừ ——"

Tiếng hừ lạnh vừa rồi? Lần này tuyệt đối không phải là ảo giác rồi. Đồ Hạo Trình dùng dư quang khóe mắt liếc về phía bảo bối vẫn đang lẳng lặng nhìn chút tập bài hát. Dung mạo của cô rất đáng yêu, lông mi dài lại cong lên, ngũ quan xinh xắn với da thịt trắng noãn đều khiến người suy nghĩ nhiều phải nhìn cô mấy lần.

Hình như chú ý tới tầm mắt đến từ bên cạnh, bảo bối xinh đẹp đang trừng anh, không, liếc mắt nhìn, cái nhìn kia, làm cho anh hoàn toàn không có biện pháp nhúc nhích. Dưới sóng mắt kia là yêu tinh linh hoạt thông minh, ông trời của tôi, là cô ấy!

Mà vốn là người vội vàng phát danh thiếp cho những bạn học khác Triệu Quân Vũ, hiện tại thuận tiện đi vòng qua bên cạnh bảo bối xinh đẹp.

"Hel¬lo, đã lâu không gặp, tôi là Quân Vũ, Triệu Quân Vũ a! Còn nhớ rõ không?"

"Chính xác rất lâu chưa gặp." Ngụy Quỳnh An cầm lên hộp điều khiển ca khúc từ xa, cũng không nhìn lâu cậu một cái.

"Cô là ai à? Nhiều năm không thấy như vậy, trong lúc nhất thời thật sự đúng là nhận không ra!"

“ Không phải là anh nhận biết đó?" Ngụy Quỳnh An nhíu mày, cuối cùng con mắt mới nhìn lại cậu một chút.

"Ách, cô là. . . . . ."

"Sẹo trên trán còn đau không?"

Hả?

Ngụy Quỳnh An không để ý đến cậu nữa, khẽ dựa về phía ghế sa lon, tiếp tục chọn ca khúc.

"Đồ Hạo Trình, chờ một chút cùng tôi theo Phúc Thải đi lấy đồ, nghe nói là bao thư thời gian. . . . . ."

Đồ Hạo Trình? Ba chữ này khiến Ngụy Quỳnh An ngẩn người một chút, rốt cuộc cô cũng ngẩng đầu lên từ tập bài hát, mắt nháy nháy nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh.

Oa ô! Rốt cuộc cô nhìn anh rồi. Đồ Hạo Trình nuốt nước miếng một cái, đột nhiên cảm thấy cả người cứng ngắc, chân tay cứng đờ giống như sắt—— chỉ là không có chuyển động sang cứng ngắc như sắt.

"Hạo Hạo?" Vốn là lạnh như băng trong nháy mắt lại thay đổi thành tuyết tan.

Oh! Cuối cùng cô ấy kêu ra miệng rồi.

"Tiểu An."

Hạo Hạo và Tiểu An, trong lớp có một đôi dở hơi, nơi nào có bọn họ luôn là nơi tràn đầy mâu thuẫn —— một người nam sinh một người nữ sinh, một lịch sự một nóng nảy, một nhỏ yếu một cường tráng, một thích khóc một kiên cường, cố tình bọn họ lại ưa thích xúm lại với nhau.

Dĩ nhiên, người lịch sự, nhỏ yếu, thích khóc, là Đồ Hạo Trình.

"Cái gì? Cô ấy là Ngụy Quỳnh An?" Triệu Quân Vũ giống như là gặp quỷ chỗ ngồi cách xa năm mét, che miệng, cằm thiếu chút nữa rớt xuống.

"Ngụy, Ngụy Quỳnh An!" Mọi người suy nghĩ tạm thời bị ngừng lại, ai cũng không ngờ tới cô gái to lớn bự con ngày trước có chút giận thế kinh người như thế bây giờ lại có thể trở thành giai nhân nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu như vậy?

Bảo bối xinh đẹp lúc này làm một vẻ mặt cùng với phong cách của cô tương đối không hợp —— nhíu mày, cười lạnh.

"Đúng, là tôi."

"Cô...Cô. . . . . . Không phải là rất cao lớn sao?" Triệu Quân Vũ đem tay giơ cao khỏi đầu, trong ấn tượng, cô gái to lớn bự con là cao như vậy a!

"Sau khi tốt nghiệp tôi không cao hơn nữa." Ngụy Quỳnh An phất tay, "Ngược lại anh. " Cô xoay người nhìn Đồ Hạo Trình."Anh thật sự là Đồ Hạo Trình?"

"Là tôi."

"Anh thay đổi thật nhiều đó!" Thật quá khoa trương, anh là người duy nhất mà cô nhận không ra, làm trong giới quảng cáo lâu như vậy, cô tự nhận công lực của mình cũng coi như không tệ, nhưng bây giờ Đồ Hạo Trình thay đổi quá lớn, hoàn toàn ngoài dự liệu của cô.

Vừa mới vào, cô còn tưởng rằng người ngồi ở bên cạnh là một bạn học nam nào đó dịu dàng, cũng chỉ vì muốn hấp dẫn sự chú ý của khác phải, mới có thể đem cơ thể mình mà luyện thành như vậy!

Người này, ngày trước nhìn anh nhỏ xíu gầy teo, không có chút nào giống như bé trai, bây giờ lại có thể lắc mình một cái trở thành người đàn ông khoẻ mạnh hấp dẫn! Những bạn học nữ kia gần như là sắp áp vào trên người anh đi. . . . . .

Cũng thế, ngày trước là anh tỉ mỉ, rất hiểu rõ con gái nghĩ gì, nhưng bởi vì điểm số bề ngoài không đủ, cộng thêm tuổi còn nhỏ, cái gì cũng chưa hiểu, bạn học nữ mặc dù có thể sử dụng được, nhưng cũng chỉ đem anh là bạn tốt, hôm nay ưu thế bề ngoài không nói, nếu như tính cách tỉ mỉ quan tâm kia vẫn còn, khẳng định là vô địch khắp thiên hạ—— nhìn, bạn học nữ bên cạnh, còn đang nắm cánh tay cường tráng của anh không thả!

"Cô cũng vậy a!" Ăn mặc gọn gàng thu hút, cùng hành động lúc trước tự nhiên là hoàn toàn bất đồng.

Cô buông tay, "Tôi bây giờ đang làm ở công ty quảng cáo, không chú trọng ăn mặc một chút, vốn là nhận Case không được, càng đừng nói là lên chức rồi, anh thì sao? Bây giờ đang thăng chức ở đâu?"

"Tôi dạy học tại trường học."

"Dạy học?"

"Dạy thể dục."

Đây đúng là đáp án làm cho người ta sửng sờ, chỉ là cũng đúng, lấy vóc người của anh, nói anh không vận động gì là chuyện không có khả năng nhất.

"Cái gì mà dạy thể dục a!"Đài phát thanh Triệu Quân Vũ một tay giúp bổ sung."Anh ta là huấn luyện viện khoa thể dục ở đại học á! Sang năm sẽ trở thành Phó Giáo Sư, đúng không?"

"Muốn thăng chức đó còn phải chờ luận văn đấy!" Cho là nói thăng chức sẽ lập tức thăng chức sao? Bất mãn bị nói xen nửa đường, Đồ Hạo Trình đẩy cậu qua một bên."Cô thay đổi nhiều như vậy, thiếu chút nữa tôi đã nhận không ra."

"Nhưng là, anh mới vừa nhận ra tôi đi!"

"Cái đó đúng. . . . . ." Nói được nửa câu, anh cũng không biết nói tiếp như thế nào. Vốn là muốn nói là sau khi anh với cô bốn mắt nhìn nhau, anh mới phát hiện cặp mắt tinh quái kia cùng với lúc cô còn nhỏ gần giống nhau như đúc, trực giác biết rõ cô là Ngụy Quỳnh An, thế nhưng nói như vậy dường như quá thân mật. Mặc kệ ngày trước bọn họ dù chơi chung tốt thế nào, bây giờ cũng chỉ là bạn học cũ lâu ngày mới gặp lại.

"Đó là thế nào?" Ngụy Quỳnh An nghiêng đầu hỏi hắn. Cô ghét nhất là người ta chỉ nói một nửa, như thế nào cô cũng phải truy tìm rõ nguyên nhân không nói.

Không ngờ cô lại đột nhiên đến gần, hơn nữa ngũ quan tỉ mỉ khả ái hết sức nghi hoặc, bộ dáng kia thật là làm cho tim đàn ông phải đập rộn lên.

"Không có!"

"Làm gì mà lời nói nói một nửa lại không nói, anh thật mẹ nó nha!"

Nhíu mày, Ngụy Quỳnh An không nhịn được lộ ra vẻ mặt đúng chuẩn, bàn tay nhỏ bé đánh về phía trên vai anh một cái —— lúc trước bởi vì cơ thể hai người ngược lại với nhau, anh luôn bị cô đánh đến nội thương, bây giờ bị bàn tay tránh của cô đánh một cái, nói không đau cũng coi như là tế nhị, không biết sao, nơi bị cô đánh tới, còn có chút cảm giác tê tê dại dại. . . . . .

Ngụy Quỳnh An nhìn chằm chằm tay mình, phảng phất như có chút nghi ngờ cú đánh mới vừa rồi là cái gì. Không phải là thịt với xương thôi sao? Như thế nào mà xúc cảm tốt như vậy a. . . . . .

"Đó là hai đầu cơ bắp." Nhìn vẻ mặt cô vô cùng nghi hoặc, Đồ Hạo Trình tự động giải thích, "Luyện tập điệp thức."

Ngụy Quỳnh An lặng nhìn anh một lúc lâu, nhìn anh đang tương đối nghiêm túc giải thích cấu tạo bắp thịt trên người mình, cô rút rút khóe miệng, nhịn kích động cười to, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi, mà nằm ở một bên cười ha ha.

"Anh thay đổi thật nhiều ư! Vốn là bé trai bây giờ lại trở thành. . . . . ." Tay cô vuốt xuống, "Cái hình dạng này."

"Cô không phải cũng giống vậy sao? Từ cô gái to lớn bự con trở thành công chúa nhỏ."

"Vậy không giống nhau, đây là điều cần thiết trong công việc, mặc trang phục này tương đối khiến người thấy vui mắt, dù sao những sếp to kia lựa chọn người mẫu quảng cáo khêu gợi bao nhiêu, đối với vẻ bề ngoài cũng là rất biết lựa chọn, tôi như vậy cũng coi như là bảo thủ rồi đấy! Ít nhất là có bao để bọc lại, anh còn không biết, nếu muốn giành hợp đồng quay quảng cáo, có vài đồng nghiệp có thể dùng mỹ nhân kế. . . . . ."

"Cô cũng sẽ vậy sao?"

"Làm gì đến phiên tôi! Tôi chỉ hơi chú trọng cách ăn mặc một chút so với bình thường mà thôi. . . . . . Dù sao ngoại hình ngọt ngào tại một vài trường hợp nào đấy cũng dễ dàng được khá nhiều cái tốt, ví dụ như nhiều hơn một viên kem hoặc là từ trên người tài xế biết khi nào sếp sẽ về nước. . . . . . Đã có ưu thế này, không cần uổng phí. Đúng không?"

"Đúng a! Giống như vóc người tôi cao hơn người khác, trong nháy mắt nhảy cầu sẽ hơn người ta một chút xíu."

"Đúng." Cô bật cười, "Đúng là như vậy."

Trên đài đột nhiên một hồi đánh trống reo hò, tiếp theo đó mọi người đem tiêu điểm về phía Đồ Hạo Trình với Nguỵ Quỳnh An bên cạnh anh, trong ánh mắt còn mang theo nét hài hước xem kịch vui.

Đã xảy ra chuyện gì?

Chỉ thấy Triệu Quân Vũ nắm Microphone, trong tay cầm giấy viết thư đã ố vàng, hả hê nhìn theo anh cười mờ ám.

"Ở chung một chỗ, ở chung một chỗ, ở chung một chỗ!" Không biết người nào bắt đầu trước, mọi người cùng nhau ồn ào trọng điểm, lại còn nhạo báng đối tượng hình như là bọn họ.

"Cái gì?" Hai người đồng thời bị dọa đến không biết làm sao.

"Bao thư thời gian a!" Một bạn học bên cạnh tốt bụng giúp nhắc nhở một tay."Mới vừa rồi Triệu Quân Vũ bốc ra bao thư thời gian của Đồ Hạo Trình, hơn nữa còn đem nội dung đọc lớn tiếng rồi."

Bao thư thời gian? Đối với chuyện đó, giống như có một sự việc này, thư mời bên cạnh còn ghi chú ngày đó Trần Phong sẽ đem bao thư thời gian mười lăm năm mở ra, bên trong có bốn mươi lá thư, tràn ngập tâm nguyện khi còn bé mình hứa hẹn đối với mười lăm năm sau.

"Anh viết cái gì?" Thấy mọi người đánh trống reo hò không dứt, Ngụy Quỳnh An có chút lo lắng.

"Tôi...tôi quên rồi." Ai sẽ nhớ a!

"P. S: " Triệu Quân Vũ tiếp tục đọc, "Tiểu An, về sau tôi nhất định phải trở nên cường tráng, sau đó bảo vệ cậu thật tốt."

Shit! Đây là cái gì?

Đồ Hạo Trình vừa nghe cũng biết có chuyện không ổn, lập tức xông nhanh về trước, một phen giành lại giấy viết thư trên tay Triệu Quân Vũ, nhanh chóng liếc qua giấy viết thư một cái, giống như là bị cái gì làm hoảng sợ, ánh mắt của anh trừng lớn như mắt bò vậy, khóe miệng phía bên cạnh co rúm lại, sau đó, đem giấy viết thư gấp lại gấp lần nữa, mới bỏ vào trong túi áo trước.

"Ô! Thần Tình Yêu đỏ mặt." Triệu Quân Vũ trực tiếp chỉ vào đầu mũi của anh giễu cợt.

"Cậu là học sinh tiểu học a! Ngây thơ!" Đồ Hạo Trình mắng cậu một câu, lại gần vừa ngửi. Dầy! Cậu ta uống rượu, khó trách cả người mất khống chế.

"Hôm nay là họp mặt bạn học tiểu học a!" Tiếng cười lạnh.

Bây giờ là thế nào?"P. S. . . . . . ." Cũng cảm động như vậy, rốt cuộc là chính văn cảm động tới lòng người? Chỉ thấy bạn học nữ bên cạnh đi tới bên tai Ngụy Quỳnh An nói mấy câu, sắc mặt cô khẽ biến, vốn là nét mặt coi như ung dung tự tại trong nháy mắt lại long trời lở đất. . . . . . Đồ Hạo Trình cũng biết thảm.

Cô giật nhẹ khóe miệng, nhìn về phía anh ở trên đài một cái ——

"Tôi đi trước." Sau đó ung dung cầm ví lên, rời đi không quay đầu.


/10

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status