Chương 1
Converter: ngocquynh520
Editor: Tử SắcY
"76, 77, 78, 79, 80. . . . . ."
Sáng sớm ánh mặt trời bình minh chiếu trên bắp thịt căng cứng, mồ hôi trộn lẫn nước từng giọt chuyển động trên bắp thịt rắn chắc cường tráng, làm xong động tác chống đẩy thứ tám mươi, tiếng còi vừa thổi, nhóm tuyển thủ mặc quần bơi bó sát người tự đứng lên trên mặt đất, tiếp đó đứng trên ván nhảy, hơi khom người, bắp thịt cơ đùi vì kéo căng mà trở nên thẳng băng.
Tiếng còi vừa vang lên, mọi người nhanh chóng lặn xuống như cá heo, lưu loát nhảy vào trong bể bơi.
"Năm vòng nữa." Người đàn ông phát hiệu lệnh ở phía trước hô to.
Bên ngoài mắt Đồ Hạo Trình nhìn chằm chằm đồng hồ đếm trong tay và bên trong bể bơi thể thao, không hề uốn nắn tư thế cùng động tác của bọn họ, khóe mắt liếc qua bên cạnh hơn hai người nữ học sinh đang ngượng ngùng.
"Ách. . . . . ." Trong đó có một người tết tóc đuôi ngựa ngẩng đầu liếc anh một cái, vô ý bốn mắt nhìn nhau, lại vội vàng cúi đầu, nhìn chằm chằm cái chân trắng nõn của mình.
"Có chuyện gì không?" Đồ Hạo Trình vốn không để ý lắm, nhưng bộ dáng lén lút của các cô gái này thật sự làm cho người ta không khỏi nhìn lâu mấy lần, hơn nữa cũng đều đứng cạnh anh rồi, thể hiện rõ có chuyện cần tìm anh.
"Cái đó. . . . . ." Bị người bạn đẩy, cô gái cột đuôi ngựa không thể làm gì khác hơn là tiến lên một bước, thẹn thùng đưa lên một túi giấy dễ thương."Thầy, cái này. . . . . . Cho thầy!"
Đồ Hạo Trình ngẩn ra, "Đây là cái gì?"
"Là bữa ăn sáng a!" Thấy bạn tốt xấu hổ nói không ra lời, cô gái tóc ngắn giúp bạn mình trả lời, "Ai ôi, thầy, sớm như vậy đã theo đội luyện tập buổi sáng, nhất định là còn chưa ăn điểm tâm đi! Bên trong là gà xông khói sandwich thầy thích, còn có nước rau quả mới, đây là Hiểu Thần chúng ta sáng sớm thức dậy chuẩn bị a!"
"Oa, Thầy, tốt tốt đó!"
"Thầy, em cũng muốn."
Vốn là sáu học sinh đang nỗ lực bơi hai trăm mét tự do, không biết từ lúc nào, toàn bộ vây ở bên bể bơi xem náo nhiệt.
Đồ Hạo Trình cười khổ, tránh để nữ học sinh lúng túng, anh vội vàng mở miệng chỉ lên đám học sinh nam gây ồn ào."Còn có bốn vòng, bơi hết chưa? Người đứng lại cuối cùng bơi tới tám vòng cho tôi! Nhanh lên một chút." Một đám học trò lập tức giống như chim thú mà tản ra, rối rít trở lại đường bơi chính mình tiếp tục bơi.
Đồ Hạo Trình nhìn cô gái cột đuôi ngựa, đưa tay nhận lấy bữa ăn sáng mà cô đã tỉ mỉ chuẩn bị.
"Cám ơn em, còn làm phiền em dậy sớm chuẩn bị vậy bữa sáng thịnh soạn như vậy, vất vả rồi."
"Không, không sao. . . . . ." Cô gái cột đuôi ngựa xấu hổ nói.
"Vì cảm ơn em, buổi trưa tôi mời em bữa cơm đi! Hẹn gặp ở bên ngoài phòng ăn tại cửa sau trường học như thế nào?"
Cô gái cột đuôi ngựa nghe vậy, trong nháy mắt đôi mắt to sáng lên! Người bạn tốt đi cùng một bên càng thêm hưng phấn bắt tay của cô, mức độ vui vẻ không thua gì cô.
"Cứ như vậy trước đi!" Anh bỏ túi giấy ăn sáng qua một bên, tiếp tục chuyển về phía hồ bơi, bắt đầu lại rống to về phía học sinh lười biếng.
"Bơi chậm như vậy!? Ăn no quá rãnh rỗi a! Bơi thêm tám vòng!"
Trong nháy mắt, tiếng kêu rên nổi lên bốn phía.
"Không cần a ~"
"Huấn luyện viên tha mạng!"
*
Giờ tập luyện buổi sáng kết thúc, Đồ Hạo Trình cởi xuống T shirt bị ướt một nửa, giắt sang ghế dựa bên cạnh, mới vừa rồi đã cùng học sinh đã làm nóng người. Chỉ đơn giản vặn vặn gân cốt, chọn đường bơi gần đó, lại xác định vị trí phía sau đó nhảy về trước ——
Bóng dáng anh trong nước ưu nhã bơi nhanh về trước, xoay người, đá nước, động tác lưu loát không có gián đoạn, mỗi một động tác làm bọt nước bắn lên đều làm người khác trầm trồ.
Một ngày luyện tập hai giờ đồng hồ, là lượng vận động cơ bản nhất, cùng thời học sinh so sánh, đã ít đi rất nhiều.
"Hừm! Hôm nay lại lập kỷ lục mới rồi sao?"
Cạnh bể bơi, xuất hiện một âm thanh đáng ghét quen thuộc, Đồ Hạo Trình bơi về nơi xuất phát, cởi kính bơi xuống, thở gấp, hai tay chống lên người ngồi trên cạnh bể bơi, giọt nước trên da thịt màu đồng được chiếu sáng dưới ánh mặt trời càng tỏa sáng lấp lánh.
Anh nhìn đồng hồ trên tường. 9h28 phút, người này tám phần là trốn việc tới tìm anh.
"Tới làm gì?" Đầu anh không quay lại nói.
Nhìn đường cong láng mịn không có một vết sẹo trên lưng anh, thắt lưng cùng mông tạo thành từng đường cong khêu gợi, gần ba mươi tuổi, vóc người lại duy trì cùng thời học sinh không khác, ngay cả cậu là người đàn ông cũng không khỏi nhìn ngây người. Triệu Quân Vũ lắc đầu một cái, không nhịn được đưa tay sờ lấy anh một phe.
"Anh rốt cuộc luyện ra sao a!"
"×! Không nên sờ loạn!" Đồ Hạo Trình quay đầu ác hung tợn trừng cậu. Nếu không phải cậu đang mặc đồ Tây giày da, đang trốn việc, nhất định anh sẽ một tay lấy cậu mà kéo xuống.
Triệu Quân Vũ không cho là đúng nhún nhún vai, tiếp đó ngồi tựa vào ghế mà anh đặt đồ vật riêng tư, quay người lật túi ăn sáng lên, không nhịn được chế giễu, "Bữa ăn sáng như vậy sẽ ăn no bụng sao?"
Một sandwich cùng rau quả nước đơn giản, đủ để con chim nhỏ ăn thôi nha? Sức ăn kinh người của vận động viên cũng không phải là tin tức bí mật gì, nhìn túi giấy dễ thương, không nghĩ cũng biết không phải Hạo Trình tự chuẩn bị.
"Người ái mộ đưa?" Cậu không nhịn được chế nhạo.
Đồ Hạo Trình rút khăn tắm bên cạnh lau mặt, liếc xéo cậu một cái, "Muốn thì cho cậu ăn."
"Cho tôi? Thật hay giả?" Làm bạn tốt nhiều năm, Triệu Quân Vũ cũng không khách sáo, xé túi giấy ra, lập tức ăn.
"Cạnh bể bơi, cấm ăn uống." Anh nhắc nhở.
"Đấy! Được rồi được rồi!" Tuy nói như thế, nhưng cậu còn cắn thêm một cái mới cất, sau đó đi tới phòng thay quần áo cùng anh, vừa hỏi: "Cậu nhận được thư mời chưa?"
Đứng ở trước vali, Đồ Hạo Trình đứng bên cạnh vừa lau tóc vừa hỏi cậu, "Nhận được cái gì?"
"Hội ngộ bạn tiểu học."Cậu rút ra tấm thẻ màu vàng nhạt trong bao công văn, đưa ra trước mặt anh."Rất vớ vẩn! Hội ngộ bạn tiểu học? Anh còn có liên lạc với ai? Không có chứ! Nếu không phải sau đại học chúng ta lại gặp nhau, tôi đi trên đường vốn không nhận ra anh, bây giờ tự nhiên lại muốn làm hội ngộ bạn học, anh có đi hay không?"
Đồ Hạo Trình cầm lấy thư mời nhìn. Phía trên ghi chú thời gian cùng địa điểm, còn đặc biệt còn chú giải là muốn mang theo một đồ dùng thời học sinh tiểu học.
"Có ai đi?"
"Tôi nào biết, làm ở phòng KTV, nhìn cũng không muốn đi." Triệu Quân Vũ liếc mắt, nhưng chú ý tới bạn tốt đang nhìn chằm chằm thư mời, hình như thật sự có hứng thú "Cậu đang xem cái gì?"
“Cậu xem!". Đồ Hạo Trình đưa thư mời cho cậu, "Trên thư mời, có hình ảnh trắng đen, đó là hình chúng ta chụp chung tốt nghiệp ngày đó, có nhớ không?"
"Thật hay giả?" Triệu Quân Vũ kéo qua vừa nhìn, "Thật ư! Tôi ở đâu?"
Trong đám người, thấp nhất, để ý đầu húi cua, dưới chân còn tránh né quả bóng, chính là bản thân Triệu Quân Vũ, mũi tẹt cùng mắt hí cơ hồ thành dấu hiệu chính của anh, sau khi lớn lên cũng không có gì khác, duy nhất chỉ có chiều cao thay đổi.
Mà Đồ Hạo Trình, núp ở trong góc, trên sống mũi đeo mắt kiếng to, cùng chiều cao Triệu Quân Vũ không khác lắm, so với người bên cạnh ước chừng còn nhỏ hơn một vòng, trên mặt ảm đạm không ánh sáng, còn có một tia u ám, cùng bộ dáng cường tráng hiện tại dưới ánh mặt trời cách xa nhau.
"Mẹ nó, không nói tôi không phát hiện, anh thay đổi cực kỳ nhiều!" Anh lúc trước cùng Đồ Hạo Trình không tính là thân thuộc, chỉ biết là cậu ta là lão già lẫn trong một chỗ với nữ sinh, dáng vẻ gầy teo nho nhỏ trước khi tốt nghiệp, còn bị người khác tưởng lầm là học sinh cấp hai, chẳng ai nghĩ tới anh lại có thể trở thành một thành viên bơi lội đại biểu cho đội quốc gia.
"Mười lăm năm rồi. . . . . ." Nhìn mình trong hình, lúc này Đồ Hạo Trình mới nhớ tới khi còn bé, anh thậm chí có chút mơ hồ, lại thích khóc, cả uất ức còn nói không được.
Người bên cạnh cười kéo anh tới chụp hình, được xưng là cô gái to lớn bự con, tròn tròn khoẻ mạnh cường tráng, là nữ sinh cao nhất lớp, giọng lớn, sức cũng lớn nhất, anh và Quân Vũ gặp cô đành phải ngoan ngoãn nghe lời, nghe nói cô tốt nghiệp tiểu học đã tới 1m55, không cần phải nói, hiện tại cô gái bự con đó nhất định là một người hùng tráng.
"Nói cho anh biết, ngày trước đó học cùng Du Huyên a! Cô ấy cùng tôi đã tỏ tình qua!" Sờ cầm một cái, cậu chỉ vào trong tấm ảnh, một cô gái có khuôn mặt trắng nõn.
"Ánh mắt của cô ta mù đi!"
"Nói cái gì? Lúc ấy tham gia đội điền kinh tôi có không ít người mê, chỉ là, tôi thích nhất là Cao Linh Lỵ, ánh mắt của cô ấy thật tròn thật to, gương mặt khi cười lên hai bên còn có lúm đồng tiền, mỗi lần ngay thời điểm cô ấy quét cầu thang, tôi đều cố ý đứng dưới bậc thang nhìn lén, cô ấy thích nhất mặc quần lót có hoa văn đường kẻ, có một ngày mặc quần lót hình con ếch, tôi hỏi cô ấy quần lót con ếch ở đâu ra, cô ấy lại khóc. Coi như nghiêm túc, cô ấy chính là người tình đầu của tôi đi!"
﹁. . . . . .﹂ Đồ Hạo Trình lườm cậu một cái.
"Không biết bộ dạng hiện tại của họ ra sao?"
"Muốn đi?" Đồ Hạo Trình ném thư mời trả lại cho cậu, "Vậy thì đi a!"
"Anh không phải muốn đi sao?" Triệu Quân Vũ đột nhiên nhớ tới, "Đúng rồi! Khó trách anh phản ứng lạnh nhạt như vậy, trước kia là anh người yếu a!"
"Cái gì người yếu?" Đồ Hạo Trình trừng mắt cậu.
Thấy được cơn giận của anh, Triệu Quân Vũ lập tức vội giải thích, "Thời điểm trước anh cực kỳ thích khóc, hơn nữa chỉ nghe lời của con gái, lễ Giáng Sinh còn đưa khăn quàng cổ cùng thẻ cho nữ sinh, mẹ nó, nam sinh chúng ta cảm thấy anh cực kỳ buồn nôn, có một lần đi bờ sông bắt ốc sên cùng ếch, ngay thời điểm buổi sáng lập tức vứt những thứ đó trên bàn của anh. . . . . ."
Đồ Hạo Trình hình như nhớ tới cái gì trợn to hai mắt, xoay người níu lấy cổ áo cậu."Thì ra là. . . . . . Thì ra là đó là cậu làm!"
"Ai hừm!" Triệu Quân Vũ giật tay anh kéo ra."Cũng đã qua lâu như vậy, không nên so đo sao! Hơn nữa, lần đó đám nam sinh chúng ta cực kỳ thảm, lập tức bị cô gái to lớn bự con bắt lại, kéo dài tới sau hành lang sửa một trận mới dừng lại, tôi đụng vào máy đun nước, cái trán may năm mũi! Khi đó chúng tôi đều nói, nhất định là cô gái to lớn bự con thích anh, nếu không làm gì mà tức giận lớn đến như vậy. . . . . ." Hắn chỉ chỉ vết sẹo trên trán, chứng minh lời nói không giả.
Cắn răng, Đồ Hạo Trình buông ra, cũng dần dần nhớ tới về sau đúng thật là bộc phát xung đột đẫm máu.
Khi đó cô gái to lớn bự con tham gia hội đoàn Taekwondo, một người chống lại bốn nam sinh, đánh bọn họ nằm lăn ra đất mà nhìn trời khóc lóc, trong lúc nhất thời đạo sư cũng không biết nên làm sao để phạt cô, dù sao nam sinh đánh nữ sinh, trừng phạt còn nhiều, nhưng lần này là nữ sinh đánh nam sinh, còn lấy một chọi bốn, trọng điểm là còn đánh thắng.
Tóm lại, cô nàng dũng mãnh uy vũ, làm rung động thật sâu vào tâm can của anh, lên cấp hai, cũng vì đuổi theo bước chân của cô, anh tham gia vào xã đoàn Taekwondo, sức nhìn cũng thay đổi, "Người yếu đuối" càng ngày càng khoẻ mạnh cường tráng hơn, năm ấy nghỉ hè lên cấp ba, đột nhiên lớp mười một người cao thêm hai mươi mấy centimét, sau tựu trường không lâu thì xuất hiện mấy đôi mắt chú ý nhìn tới anh chằm chằm, anh lại nhận còn nhận được bức thư tình đầu tiên. . . . . .
"Buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi! Thuận tiện giới thiệu mấy khách hàng cho tôi, giúp tôi công trạng."
"Tôi có người hẹn rồi."
"Mặc kệ, cái này quan hệ đến tánh mạng sức khỏe tài sản an toàn của tôi, mặc kệ có cái gì hẹn, toàn bộ lùi xuống cho tôi." Cuối tháng công trạng còn chưa đủ, cậu sắp bị đuổi việc a!
"Không được, tôi có người hẹn, không thể nuốt lời."
"Người nào? Con gái hả?"
Nếu như là hẹn cùng nữ sinh. . . . . . Ừ, được rồi! Tôi liền tha thứ cho anh.
"Đúng." Anh chỉ chỉ túi ăn trong tay cậu."Tôi hẹn cô ấy ăn cơm trưa."
Triệu Quân Vũ quăng cái cười mỉm mập mờ, "Đó! Lại một người bị anh bắt được."
Rõ ràng chính là một vận động viên thể dục thể thao, diện mạo lại nồng nặc mùi sáchtuy là phơi nắng da thịt đều thành màu đồng làm cho anh lại có thêm vài phần nam tính, nhưng phần lịch sự nho nhã trong xương cốt kia lại làm cho anh rất được lòng nữ sinh, chính cậu cũng biết, từ lúc đầu thời đại học, nữ sinh đuổi theo anh liên tục không dứt.
Hâm mộ a! Triệu Quân Vũ cảm thán mười năm phong thủy thay đổi.
Lại? Đồ Hạo Trình hơi mím môi, nhìn nét mặt bạn tốt vừa ao ước lại ghen tị, sớm đã thành thói quen anh cũng không đi giải thích nhiều.
Giải thích cái gì đây ? Dù sao chỉ biết càng tô càng đen mà thôi.
Buổi trưa, đúng hẹn anh đi tới nhà ăn hẹn, buổi sáng nhìn thấy cô gái cột đuôi ngựa, đã thay một người âu phục màu ngan, trên người khoác áo khoác nhỏ xanh da trời, tóc cũng một lần nữa cột lại, búi thành đầu công chúa ưu nhã.
"Xin lỗi, vừa mới tan lớp."
Nữ học sinh cười nhẹ, không một chút để ý.
Thật ra theo ánh mắt cô nhìn anh, trong đó chợt hiện lên tia sùng bái nồng đậm, càng không thể nói, cô cò ăn mặc tỉ mỉ tới đến nơi hẹn, anh nuốt một ngụm nước bọt tỉnh táo lại.
Anh luôn luôn không thích những trường hợp như vậy, cũng hiểu được cô gái này mang theo dạng tình cảm yêu mến gì mà đến đây, nhưng, thật sự bởi vì coi trọng tâm tình của các cô, cho nên anh phải gặp mặt nói rõ ràng.
Có thể giống như ngày trước anh thua thiệt các bạn học, miếng thịt béo đến miệng đến cả cắn đều không cắn một cái, anh thật sự là người ngu ngốc nhất trời.
Có lẽ anh thật sự rất đần đi! Miếng thịt béo đến miệng đến cả cắn đều không cắn một cái, nhưng từ nhỏ, cha đã dạy ba người anh em bọn họ, đối với phái nữ phải dịu dàng săn sóc, thỉnh thoảng người đàn ông có cẩu thả, không cẩn thận mà thương tổn đến tâm hồn yếu ớt của các cô gái, cho nên càng phải đặt mình vào hoàn cảnh của người khác vì phái nữ mà suy nghĩ, không cần phải lừa gạt tình cảm của người ta, các cô nói phải kiên nhẫn lắng nghe, phải thực sự làm được những chuyện đã đồng ý với các cô, như vậy mới không xứng đáng là người đàn ông tốt!
Đúng vậy! Anh làm được, thực sự mới là người đàn ông tốt của thời đại!
Chỉ là ở thời đại này, loại người giống như anh như thân sĩ* sáu chục năm đàn ông tốt như vậy thật quá ít, ít đến nỗi khiến các đồng bào phái nữ đối với anh như hổ rình mồi, đến cả học sinh cũng ra tay với anh. . . . . .
[*thân sĩ: quan lại và những người có tri thức đạo đức thời xưa]
"Gíao sư, lý do là vì thầy ngại thân phận thầy trò mới từ chối em sao?" Cô gái cột đuôi ngựa nghe lời từ chối của anh xong vẫn không từ bỏ.
Đồ Hạo Trình mở to hai mắt, một hớp nước cam ngậm trong miệng cũng thiếu chút nữa phun ra ngoài.
"Em đã điều tra, " nữ học sinh thẹn thùng cúi đầu, "Thầy trò yêu nhau, miễn là đồng ý ba điều kiện dưới tình huống, là có thể được phép. Thứ nhất, chính là trong lúc lên lớp hai người không quan hệ, thứ hai, là anh tình tôi nguyện, thứ ba, là hai người chưa kết hôn. . . . . . Giáo sư, ngay cả thử gặp gỡ một chút cũng không được sao?"
Thử gặp gỡ? Trời ạ! Đó không phải là đùa giỡn con gái nhà người ta sao? Không, cái này tuyệt đối không được!
"Rất xin lỗi."
Nữ học sinh ủ rũ bả vai buông xuống, nhưng anh vẫn cảm thấy em ấy rất có dũng khí, dù sao cô gái dám nói thẳng như vậy thật sự là không nhiều lắm.
Mùa xuân sau giữa trưa, mưa phùn rơi xuống làm cả lông mao dựng lên, hình như nữ học sinh kia không có mang ô ra khỏi cửa, mới vừa thất tình lại đồng thời gặp mưa khi trở về túc xá, trong lòng chắc hẳn càng không dễ chịu đi!
"Cái ô cho em!" Anh mở ra một cây dù màu xanh đen giúp nữ học sinh.
"Vậy. . . . . . Giáo sư thầy thì sao?"
"Phòng thể dục cách nơi này rất gần, tôi chạy nhanh cái là đã đến."
"Nhưng, như vậy thầy sẽ bị ướt a. . . . . ."
"Có liên quan gì? Tôi là đàn ông mà! Hơn nữa buổi chiều còn có khoá bơi lội, tôi đáng lẽ là bị ướt." Nói xong, tay anh lập tức đặt trên đầu, nhanh chóng chạy vào trong mưa.
Nữ học sinh nắm cây dù trong tay thật chặt, trong lòng cực kỳ rối rắm.
Lúc này bảo cô như thế nào buông tha cho nam nhân tốt như vậy a!
*
Ngụy Kiều An Ny ghét nhất là trở về với ông bà.
Buổi chiều, cô trở về Nghi Lan, trừ mẹ cùng em trai bên ngoài, tự nhiên không tránh được láng giềng thân thích hỏi han ân cần một hồi, một người hỏi cô có tốt hay không, một người hỏi công việc cô làm như thế nào, dĩ nhiên, không thể tránh được, hỏi cô có bạn trai hay không.
"Không có ư! Ha ha ha." Gặp cái vấn đề này, cô cũng chỉ có thể tùy ý nói đại cho qua.
"Như thế nào lại không thấy bạn trai đâu? Cũng hai mươi tám tuổi rồi, như vậy không được đó!" Cô Ba tính nói cho cô nghe."Nhanh giao nộp bạn trai lên, gặp gỡ nhau một năm, trước ba mươi tuổi gả là xứng đáng, sau đó sinh ra tiểu bảo bảo, thật tốt a!"
"Ừ, như vậy có chút khó đó! Mang thai cần mười tháng ư! Ít nhất phải cùng đối phương nhận thức nửa năm mới xéo lên giường được, con cảm thấy dù có mau hơn nữa, lúc đứa trẻ sinh ra cũng là chuyện 30 mấy tuổi." Cô nói vô cùng đoán đúng trọng tâm.
"Ai hừm! Cái đứa nhỏ 38 này, sao có thể nói tùy tiện như vậy á! Chưa có kết hôn đã nghĩ tới chuyện như vậy, mày có biết hổ thẹn không!"
"Là các cô muốn con ở trước ba mươi tuổi sinh ra đứa nhỏ a!" Cô chỉ là nói thật, tại sao lại là cô bị chửi? Thật kém mà.
"Chúng ta là có ý tốt a! ? Con gái nha, ba mươi tuổi nếu không kịp lấy chồng, về sau sẽ không có người muốn."
"A cô, thời đại hiện tại không giống nhau á! Phụ nữ nếu là có công việc ổn định, không nhất định phải lập gia đình." Ngụy Kiều An Ny biết hai bên có sự khác nhau, vì vậy thử cùng cô thuyết giảng đạo lý.
"Bây giờ công việc mày ổn định, về sau đấy? Vẫn là nên tìm phiếu cơm dài hạn mới xác định tương đối thỏa đáng."
Trên mặt Ngụy Kiều An Ny ba đường hắc tuyến.
"Những thứ phiếu cơm dài hạn kia công việc cũng không phải ổn định a!" Cho nên vẫn là phải dựa vào chính mình mới thỏa đáng nhất.
"Mày bây giờ không lấy, nhất định về sau sẽ hối hận!" Bà Sáu đe doạ cô như vậy.
"Không nhất định a! Bà xem bây giờ tỷ số ly hôn cao như vậy, lấy chồng, cũng không nhất định là sẽ không hối hận."
"Mày...mày nha đầu này, lão già tôi nói một câu, mày trả lời mười câu!"
"Không có a! Con chỉ trả lời một câu mà thôi."
. . . . . .
Dù sao, có Ngụy Kiều An Ny ở chỗ này, khẳng định những người già sẽ giận đến huyết áp lên cao, cố tình mỗi lần thấy đứa nhỏ này gần đến 30 tuổi, mà một chút tin tức xấu cũng không có, cuối cùng không nhịn được mà chộp tới nói mấy câu.
"Được rồi được rồi." Mẹ Ngụy vội vàng đi ra hoà giải."Kiều An Ny con đi phòng bếp giúp bác gái với thím con, bọn họ đang khuấy gạo nếp, cần người phụ."
Ở trong lòng Ngụy Kiều An Ny làm ngoáo ộp. Mẹ à, mẹ thật sự đang cứu con sao? Hay là chỉ làm cho vết thương chiến trường con nặng thêm mà thôi?
Đi tới phòng bếp, nhóm bác gái cùng thím tự nhiên bám lấy cô hỏi công việc, cuộc sống, tình cảm. . . . . . Sau đó lại kéo tới chuyện cô chưa có bạn trai.
"Thời điểm mày học đại học, không phải là có ra mắt một người bạn trai sao?"
"Việc này cũng đã qua lâu rồi, bây giờ chúng ta là bạn tốt á!" Đáng ghét, khi còn bé không hiểu chuyện, bị em họ làm cho một kích, nói cái gì giống như là loại tính cách từ đầu đến cuối này của cô sẽ không có được bạn trai, ngay lúc đó cô cầm bạn trai đem ra, về sau tất cả mọi người đều biết.
Không giống với đám cô ba bà sáu răn dạy, nhóm bác gái với thím lại đánh bài tình đau buồn.
"Có thật không?" Nhóm bác gái đồng tình nhìn cô, "Bạn trai trước cũng có thể làm bạn tốt đó!"
"Nghe nói sau khi tốt nghiệp tụi mày còn vào cùng công ty, có phải mày còn chưa quên nó được hay không à?"
"Tình cũ dây dưa đó. . . . . ."
Cho nên, mới nói cô ghét nhất là về với ông bà mà! Nếu không phải là Thanh Minh năm nay được nghỉ ba ngày, cô mới không tự chui đầu vào lưới.
Nhà Ngụy ở Nghi Lan cũng coi như là nhà giàu, thân thích trong nhà thường xuyên lui tới, thấy con gái trưởng của nhà Ngụy một chút tình cảm một chút cũng chưa có, không tránh được lại ân cần một chút. . . . . . Mặc dù cô còn có một ngày nghỉ, nhưng cô đã khẩn cấp muốn trở về Đài Bắc rồi.
Cơm ăn đến một nửa, cô rốt cuộc mệt mỏi, cúi đầu gặm đùi gà, mặc cho những người kia tiếp tục lề mề mở miệng niệm kinh. Đọc đi! Dù sao bọn họ một người một miệng, Ngụy Kiều An Ny cô cũng chỉ có một người một ngựa, không thắng được.
Cơm ăn đến một nửa, đột nhiên một hồi tiếng chuông vang dội reo lên, Ngụy Kiều An Ny lúng túng từ sau cái mông lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn.
"Có bằng hữu tìm con!" Cô lúng túng chỉ chỉ điện thoại di động, cái mông đã sớm rời đi chỗ ngồi, tính toán lát nữa chạy được bao xa.
"Lúc này làm gì có người tìm mày!"
"Đúng là có a!" Cô khẽ khom người rời chỗ, vẫn không quên quay đầu lại về phía mọi người phất tay một cái, sau đó rất nhanh tránh về một bên.
Mẹ Ngụy nhìn dáng vẻ con gái đi đứng 摀 trốn trốn tránh tránh, không nhịn được kéo kéo tay áo con trai, hỏi: "Quỳnh Chí, con nói, vậy có phải là chị con có bạn trai hay không à?" Nhìn nét mặt cô, còn vội vã đi đến một bên nói điện thoại, không phải bạn trai còn có thể là ai a?
"Hàaa...! Loại người có tính cách như chị làm sao có thể có bạn trai mà giao nộp? Cho dù có, con cũng xem như cùng một dạng người yêu cũ của chị, không phải Gay thì cũng là trạch nam."
"Hư!" Mẹ Ngụy đẩy đẩy con trai.“Con bớt nói hai câu đi, không thấy người lớn đều ở đây sao?"
Rất không đúng dịp, mấy câu nói đó cũng bị Ngụy Kiều An Ny tai thính một chữ nghe cũng không rớt vào trong lỗ tai. Cô bĩu môi, khẽ nguyền rủa một tiếng. Đúng a! Thời gian ăn tối, bình thường lúc này còn lao đến nhận lấy, chắc hẳn người điện tới phải là bạn trai, nhưng rất đáng tiếc, tuyệt đối là không phải.
"Làm gì?"
"Kiều An Ny. . . . . ." Bên đầu điện thoại kia truyền đến một hồi tiếng khóc nức nở nghẹn ngào, chọc cho cô phiền lòng một hồi.
"Lại làm sao?"
"Mình. . . . . . Hắn. . . . . . Anh ấy lại mang bạn gái về nhà á!"
Ngụy Kiều An Ny cau mày. Hàng năm đều nói lời giống như vậy, sẽ không ngại phiền chán sao?
"Hai người các cậu nếu đều đã nói hoà thuận rồi, hiện tại lại ăn phải dấm của bạn gái hắn, không phải là cậu tự tìm ngược sao?"
"Nhưng, nhưng là, lần này, anh ấy mang về là bạn gái cũ của anh ấy a!" Jeter ở đó nhức đầu gọi, "Nào có người mang bạn gái cũ trở về á! Vậy bảo mình không thèm để ý thế nào?"
"Mình hỏi cậu, anh ta biết cậu tức giận sao?"
"Không biết. . . . . . Mình không dám tức giận ở trước mặt anh ấy, anh ấy sẽ nói mình chuyện bé xé ra to. . . . . ."
"Anh ta yêu cậu sao?"
"Dĩ nhiên a!"
"Nếu như cậu xác định anh ta yêu cậu thật, mà cậu còn quan tâm đến loại chuyện bé nhỏ này, thì làm sao có thể đạt được hạnh phúc đây?"
Tự nhận đã giãi bày thành công, nhưng bên đầu kia điện thoại vẫn truyền đến tiếng khóc ô ô, Ngụy Kiều An Ny nhịn xuống hành động muốn móc điếu thuốc trong túi, cô nhìn quanh bên trong, toàn gia đình trò chuyện rất náo nhiệt, cô suy nghĩ một chút, lập tức nói: “Bây giờ cậu đang ở một mình, đúng không!"
"Ừ. . . . . ."
"Mình đi tìm cậu."
"Sá?"Không phải cậu ta về với ông bà sao?
Chưa cho hắn thời gian sững sờ, cô lại nói tiếp: "Quyết định như vậy đi, khoảng chừng một giờ mình sẽ tới, chuẩn bị cho mình bữa ăn trễ, mấy ngày đây vốn là mình cũng không ăn no bụng." Vội vàng ở trên bàn cơm cùng đám cô cô bà bà giương đao múa kiếm, tranh cãi xong, bụng cũng no rồi —— tức no bụng.
"Cậu thật sự muốn tới ó!"
"Không được ah...?"
Có thể có thể á! Nhưng. . . . . . Ăn với trưởng bối được một nửa rồi chạy đến nhà bạn, như vậy sẽ không quá. . . . . .
Sau khi cúp điện thoại xong, Ngụy Kiều An Ny trở lại trên bàn ăn, khẽ khom người cáo từ về phía mọi người đang ngồi ở đây, dĩ nhiên là làm cho người lớn có chút bất mãn, nhưng cô mới không quản nhiều như vậy, lè lưỡi, nói dối là có việc gấp, xin được rời khỏi trước.
"Kiều An Ny, chờ một chút." Mới vừa ở trên bàn cơm không nói một câu mẹ Ngụy đột nhiên đi đuổi theo ra ngoài, thừa dịp cô ở cửa trước mang giày thì vội vàng nhét bao đồ cho cô."Khó có được mày về nhà một chuyến, hiện tại lại muốn trên đường chuồn mất a!"
"Không phải, là bởi vì con có việc gấp. . . . . ."
"Được rồi, tao biết." Mẹ Ngụy giao đồ cho nàng."Lâu rồi mày chưa có trở về, trong nhà đã tích tụ một đống thư gửi cho mày."
"Đó! Được, cám ơn." Vội vã đem cái gói nhét vào trong túi, cô ôm mẹ một chút, "Vậy con đi thôi! Bye bye."
Ngụy Kiều An Ny lái Sparrow màu trắng, đi qua đường hầm, hơn bốn mươi phút đã đến Đài Bắc, ở bên đường cô mua một chục lon bia và món kho, mới đến nhà Jeter nhấn chuông cửa.
"Surprise!"Cô tiếp tục High lên.
"Sur đầu cậu á!" Jeter dậm chân, xoay người vào nhà, sau đó cô đi theo vào.
"Còn đang tức giận đó! Đừng tức giận á! Mình đây không phải là đến bồi cậu sao?"
Jeter vừa ăn món kho vừa trách móc Anna có bao nhiêu vô tình. Không giống với hai năm đầu hắn tranh cãi với người nhà, từ lâu đã cùng người trong nhà cắt đứt liên lạc, là người yêu của Jeter, là người con trai duy nhất trong nhà, hắn đã lựa chọn gạt người nhà giới tính của mình, một mình làm việc trên Bắc, sau đó mới ở chung với Jeter, bình thường thì không sao, nhưng những ngày lễ tết thì hắn chỉ có thể để Jeter một mình ở Cố Gia, sau đó về nhà với ba mẹ, đối với lần này, Jeter biết không dùng cáu kỉnh với hắn được, nhưng cậu ấy cô đơn là sự thật, mỗi khi đến thời điểm này, sẽ tìm cô người bạn gái cũ vẫn còn độc thân tới tố khổ*.
[*Tố: tố cáo, khổ: gian khổ]
Đúng, cô là bạn gái cũ của cậu ấy, và cũng là bạn gái duy nhất, hai người quen biết nhau lúc ở đại học, khi đó Jeter vẫn chưa rõ giới tính của mình, chỉ cảm thấy cô dũng cảm quả quyết so với những đứa con gái khác bình thường không cùng một dạng, cũng là lần đầu tiên có con nhóc đuổi ngược theo cậu như vậy, về sau lại hai người lui tới chưa được bao lâu, cậu mới phát hiện mình vốn không phải là thích cô, mà là thích tính cách dũng cảm giống như đứa con trai của cô!
Vì vậy, hai người từ người yêu biến thành bạn tốt.
"Nếu không, cậu theo Billy nhà mình làm đám cưới giả là được rồi, như vậy về sau hắn đều có thể lấy cớ để ở nhà rồi."
Mặc dù biết đây là lời hắn nói say, Ngụy Kiều An Ny vẫn có chút khó chịu.
"Cậu đi chết đi."
"Mình rất nghiêm túc ư! Cậu xem, cậu đối với hai chúng ta một chút hứng thú cũng không có, cảm tình lại không tệ, nhất định chính là thí sinh tốt nhất!"
"Ngu ngốc!"
Jeter gục xuống bàn buồn cười hai tiếng, tiếp tục dùng một con mắt ngắm cô, bộ dáng kia, nói có bao nhiêu quyến rũ thì có bấy nhiêu quyến rũ.
"Ngụy Kiều An Ny, mình cảm thấy đời này cậu cũng không thể có được dáng vẻ dịu dàng uyển chuyển."
"Cậu đáng đánh a!"
Hắn thường nói, hắn sẽ từ trong ngực đàn ông Ngụy Kiều An Ny tỉnh táo lại, cũng là bởi vì ngày ấy, hai người cùng đi xem Lưu Tinh Vũ, Ngụy Kiều An Ny nghĩ thầm, hai người lui tới hơn hai tháng, cô cũng nên biểu hiện một chút bộ dáng dịu dàng thuận theo đi, cho nên, cô thử đem đầu đặt ở trên bả vai Jeter. . . . . .
Hành động đó, khủng khiếp, làm cho Jeter sợ đến từ trên ghế té xuống, mở to hai mắt nhìn cô, sau đó là bỏ trốn mất dạng.
Cường điệu đến vậy ư? Trong đầu Ngụy Kiều An Ny đầy nghi ngờ, sau đó đi theo xe bằng hữu xuống dưới núi, cách chừng mấy ngày, rốt cuộc cũng liên lạc được với Jeter, lúc này hắn mới nói cho cô biết, thật ra thì hắn hoài nghi giới tính mình từ lâu rồi.
Hắn có nên chết hay không?
Đáng chết.
Cô từng ở đây nguyền rủa Gay một hồi, bởi vì bọn họ đã đoạt đi những người đàn ông tốt, Gay là kẻ thù của phụ nữ!
Chỉ là, bởi vì hắn dám làm dám chịu, mặc dù cùng cô kết giao từ. . . . . . Ách, thử nghiệm tinh thần, nhưng từ trước đến giờ hai người chơi với nhau rất chân thành tự nhiên, hắn không cần ở trước mặt cô giả trang chính mình rất Man, cô cũng không cần giả bộ bộ dáng ôn nhu săn sóc, cho nên, bọn họ vẫn là bạn tốt.
Đem Jeter uống say kéo dài vứt xác đến trên giường, lại tiếp tục dọn dẹp xương ăn ở trên bàn, lúc này, cửa chính lại truyền đến một tiếng mở khóa, cô ngẩn ra, quay đầu nhìn lại.
"Làm sao cô biết chỗ này?"
/10
|