Nhất ngôn ký xuất, Tứ Mã Nan Truy*.
(*: Một lời đã nói, xe bốn ngựa có chạy nhanh cũng không đuổi kịp)
Chuyện này chắc phải dùng sáu con ngựa rồi?
Hỏng mất! Vẫn là nên suy nghĩ chuyện quan trọng.
Người ta nói, muốn bắt cá lớn, phải đến ngay địa phương có cá lớn thường ra.
Địa phương Đồ Hạo Trình thường xuyên đi tới nhất là nơi nào?
Sân vận động.
Ngụy Quỳnh An chấp nhận mặc vào người một cái áo lót và quần vận động lấy từ tầng dưới chót của tủ quần áo hồi tối hôm qua——mùi nấm mốc đáng sợ!
Cô bóp lỗ mũi rồi cầm quần áo cho vào trong máy giặt, giặt nhanh trong vòng 20 phút, sau đó phơi ở trên ban công, hi vọng đến sáng sớm mai có thể mặc.
Gần mùa hè mặt trời luôn luôn oi bức, lúc bảy giờ sáng hôm sau, không chỉ quần áo, ngay cả ba phần nhiệt cao hứng nhất thời của cô cũng bị hong khô . . . . . .
Không tình nguyện xoa kem chống nắng, trang điểm đeo trang sức trang nhã. Mặc dù muốn đi vận động, nhưng cô cũng là một cô gái hiện đại, chưa trang điểm sẽ không dám ra khỏi cửa, hơn nữa mục đích chủ yếu không phải là vận động, mà nhiệm vụ quan trọng của cô là dụ dỗ Đồ Hạo Trình mắc câu, nếu anh ta không đồng ý ký hợp đồng, ít nhất cũng phải để cho cô biết tại sao anh ta lại buông tha một cơ hội rất tốt như vậy, sau đó cô sẽ uốn lưỡi ba tấc đả động anh . . . . . . Cuối cùng lại nói về chuyện ký hợp đồng với anh ta.
Thích liều mạng mới có thể thắng, xông lên!
Bảy giờ rưỡi đến sân vận động, anh ta có nói sẽ ở dưới sân đá banh luyện bóng, tìm một hồi lâu Ngụy Quỳnh An mới nhìn thấy anh, chỉ thấy một bên anh đang cầm cái còi, vừa rống to về phía hai đội —— hình như anh ta là huấn luyện viên của đội banh, bắp thịt rắn chắc nổi lên trong quần áo chơi bóng số mười, làm cho cô phải nuốt từng ngụm nước bọt, nhìn thấy anh ta chú tâm chỉ huy ở trên sân bóng kia, cô vô cùng biết thân biết phận mà tìm một chỗ có bóng cây, ngồi ở phía dưới hóng mát uống nước . . . . . .
Có cái loại người đàn ông này, tại sao anh ta lại không đến làm người mẫu quay quảng cáo? Ngụy Quỳnh An cắn ống hút càng nghĩ càng không vui, từ trong túi xách lấy máy chụp hình ra nhắm thẳng vào Đồ Hạo Trình rắc rắc, rắc rắc nhanh mấy lần.
Trong sân bóng cầu thủ chia làm hai đội hồng trắng, dường như tuổi cũng không lớn lắm, đại khái cũng chỉ là học sinh cấp 3 mà thôi, cô chú ý tới lá cờ được bố trí bên cạnh trại hè. Anh ta đi trại hè không phải là tài lớn tiểu dụng* sao? Anh ta không phải đứng đầu nhóm bơi lội sao? Thế nào mà đá cầu cũng có thể vui vẻ như vậy? Mới nghĩ tới như vậy, chỉ thấy anh ta rống lên cái gì về phía xa xa không biết, kết quả là hai ba học sinh, một nhóm người vây tại chỗ không biết nói gì đó, sau đó là một hồi tiếng hoan hô, Đồ Hạo Trình anh ta, anh ta . . . . . .
(*Tài lớn tiểu dụng: tài năng lớn mà chỉ dùng làm việc nhỏ)
Một hớp nước suối còn không kịp nuốt vào, Ngụy Quỳnh An đã vội vàng đứng lên, nghĩ đến trong miệng còn một hớp nước suối, cô vội phù một tiếng phun xuống bãi cỏ bên cạnh, cầm máy chụp hình lên vọt tới sân banh bắt đầu tha hồ chụp!
Người này! Lại có thể công khai cởi áo ra, thay vào đội chơi bóng áo trắng, anh ta rất thích hợp với màu trắng, áo trắng làm nổi bật lên da thịt màu đồng càng làm lộ rõ thêm sự khỏe mạnh, sau khi cởi xuống áo khoác Bình Thẩm, anh ta cười đến mặt mày rạng rỡ lập tức hòa mình với bọn học sinh. Trên đường đi anh ta gia nhập vào, hoàn toàn trở thành nhân vật nổi bật nhất toàn trường, mấy nữ học sinh vốn đang nghỉ ngơi ở bên cạnh cũng hăng hái đến một bên, nữ học sinh ở bể bơi lần trước cũng đang ở đây.
Thật sự là Đồ Hạo Trình . . . . . anh ở nơi nào, chính là ánh mắt trung tâm.
Ánh mặt trời, mồ hôi, bắp thịt, bóng đá . . . . . . Ai! Tuổi trẻ thật tốt.
***
Lấy vóc dáng của anh mà xem, nhận được quảng cáo quần bò hoặc là quảng cáo áo sơ mi thì cũng sẽ kiếm được rất nhiều tiền, toàn thân cao thấp người như thế này đều có thể vơ vét được tiền!
Trong lòng Ngụy Quỳnh An toát ra vô số linh cảm. Nếu Đồ Hạo Trình đồng ý ký, kế tiếp cô có thể thay gym, nhãn hiệu vận động làm quảng cáo, thậm chí ngay cả World Cup cũng có thể tìm anh tới đại diện, oh, còn nữa, có thể gọi anh ta đi làm bình luận bóng đá . . . . . . Hình tượng của anh ta tốt như vậy, không làm được còn có thể kêu gọi đội đại biểu Đài Loan 2014 . . . . . .
Máy chụp hình trên tay cô càng vang thêm tiếng rắc rắc rắc rắc không ngừng, cô không tự chủ được mà cắn cắn môi, Đồ Hạo Trình cho cô vô số rung động, không, là vô số linh cảm mà run rẩy không ngừng.
Anh là nam thần Muse* của cô nha . . . . . .
(*: Muse không chỉ là nàng thơ , muse là một người đã tạo ra hứng cảm trong một người khác cho một đề tài nào đó (không cần thiết là thơ). Trong thần thoại Hy Lạp, các muse là tiên nữ; cho đến đầu thế kỷ 20 thì đa số mọi người hiểu chữ muse là có giống cái và đa số các nhà thơ mà có muse thì các muse đó thường là một người phụ nữ ít tuổi hơn họ. Ngày này thì muse là bất cứ cái gì tạo ra hứng cảm cho một đề tài- Trích từ wiki)
Nghỉ ngơi giữa trận, mấy học sinh đòi anh muốn hiệp đấu sau đổi sang đội màu hồng, Đồ Hạo Trình chậm rãi cởi xuống áo chơi bóng màu trắng, thay vào áo chơi bóng của đội đỏ, mấy nữ học sinh kia không thẹn thùng mà thét lên chói tai, lúc này Ngụy Quỳnh An mới cầm lại máy chụp hình chú ý tới mình đang thở gấp không kìm chế được, toàn thân nóng lên. Mới vừa rồi cô đi theo Đồ Hạo Trình chạy quanh sân banh nhoài người về phía trước, đã sớm vượt qua lượng vận động cả một năm của cô, sau đó lại nhìn thấy nửa người trần phía trên của anh . . . . . . A, đầu cô có chút choáng váng, là quá nóng, bị trúng gió rồi sao? Có thể hay không gọi anh ta đừng khoe ra cơ bụng với cơ ngực kiêu ngạo ra ngoài . . . . . .
Cô tự động lùi về dưới bóng cây nghỉ ngơi, chờ đến khi tâm tình bình tĩnh một chút mới giơ máy chụp hình trong tay lên, kiểm tra chiến lợi phẩm của mình.
Cô cho là mình không thích kiểu đàn ông vận động dưới ánh mặt trời, đối với cô mà nói, mồ hôi với bắp thịt là thứ mà cô xin miễn thứ cho kẻ bất tài, ưu nhã tỉnh táo ngồi ở trong phòng điều hòa không phải cực kỳ khoẻ sao? Là cái gì mà dưới ánh mặt trời Đồ Hạo Trình vừa chạy vừa cười rất vui vẻ? Toàn người bắp thịt của anh được kéo căng, cùng với nụ cười chất phác trên mặt không có một chút nào ăn khớp, trong hình chụp là lúc anh chú tâm vào quả bóng, không phải người ta có nói, lúc nghiêm túc là lúc đàn ông đẹp trai nhất sao? Được rồi! Cô thừa nhận, vừa rồi trên sân bóng Đồ Hạo Trình xác thực là rất đẹp trai.
Kỳ quái, là nhiệt độ không khí lại lên cao sao? Như thế nào mà cô cảm thấy nóng lên rồi?
Rốt cuộc là cô tới đây làm gì?
Một cái khăn lông mát lành lạnh từ ở trên đỉnh đầu của cô chụp xuống, Ngụy Quỳnh An cả kinh, nhanh lôi khăn lông xuống, phát hiện ra chiến lợi phẩm . . . . . . Không đúng, là người thật Đồ Hạo Trình đang đứng ở bên cạnh, mới vừa vận động xong cho nên khuôn mặt anh hồng hào đỏ bừng, một đôi mắt lóe ra ánh sáng tinh xảo, làm cho cô trong lúc nhất thời mà quên nói với anh cái gì.
Tôi . . . . . .
Hơn tám giờ cô mới đến. Hiển nhiên, đối với quan niệm thời gian của cô anh không hài lòng cho lắm. Tiểu thư, tôi cho là chủ nhật này cô tới thế mà cô lại cho tôi leo cây, tám giờ, mặt trời càng lúc càng nóng, nhiệt độ lên cao, cô sẽ càng không có động lực vận động.
Phải đó! Thôi, vậy tuần sau tôi trở lại chạy bộ . . . . . . Dù sao ảnh cũng đã chụp được, cô thu hồi máy chụp hình, chuẩn bị bỏ chạy.
Đợi chút. Anh kéo cô lại, Đã tới rồi còn muốn bỏ chạy? Cô cho là tôi dễ đuổi thế này sao?
Nếu không thì anh nghĩ như thế nào! Bên ngoài nóng quá. Cô nhìn ánh mặt trời chói mắt ở bên ngoài bóng cây, Hơn nữa mới vừa nãy ở bên sân banh tôi với anh có cùng nhau chạy rồi, đã sớm chảy một đống mồ hôi, đủ rồi đủ rồi, cả một tháng tôi cũng không chảy nhiều mồ hôi như vậy.
Rõ ràng chỉ có một chút mồ hôi chảy sau lưng, thật đúng là dám nói! Đồ Hạo Trình lắc đầu, không ủng hộ tư tưởng đà điểu của cô.
Mắt thấy anh ta kéo cô đến dưới ánh mặt trời, cô vội vã hô ngừng, Chờ một chút, trước hết để cho tôi thoa kem chống nắng đã!
Đồ Hạo Trình buông tay, nhìn vào cổ cô, cánh tay thoa lên một tầng kem chống nắng rất dày.
Mãi đến một hồi lấy ra cây dù viền tơ, cô nói: Được rồi.
Đồ Hạo Trình nhìn muốn hộc máu. Cô ….. Cô mở cây dù ra làm cái gì?
Chống nắng! Cô vươn cánh tay ra, Anh xem, mới vừa rồi tôi cùng anh chạy hơn nửa thời gian, cũng đã bị nắng ăn đen!
. . . . . . Vậy cô muốn chạy bộ thì phải làm thế nào?
Có liên quan gì? Dù sao tôi chạy rất chậm.
Làm gì có người vừa chạy vừa che dù? Đoạt lấy cái dù trên tay cô, Đồ Hạo Trình chạy về phía sau cô.
Đuổi kịp, sẽ trả cho cô.
Ngụy Quỳnh An giận dỗi, một bước nhanh chạy đuổi về phía trước, mỗi lần chỉ kém một chút đã kéo được anh, nhưng cuối cùng lại bị anh vượt qua, khoảng cách giữa hai người lại bị kéo dài, chạy một vòng lớn, trước không nói chiều cao hai người chênh lệch, anh ta xoải một bước, cô phải đuổi theo ba bước, chỉ là thể lực của vận động viên rất tốt, chỉ có thể để cô nhìn theo bóng lưng.
Khom người, cô thở hổn hển tại chỗ, trong lòng không cam tâm nhìn anh chằm chằm.
Kém như vậy? Anh bỏ xuống cây dù trên tay xuống, Trước kia cô là người của đội điền kinh! Mỗi lần chạy đều bỏ một đám con trai ở phía sau, hiện tại chỉ chạy một vòng thôi lại không được?
Một tiếng trống vỗ hăng hái tinh thần, cô cho là lần này rốt cuộc có thể vượt qua anh, không ngờ anh lại đi phía trước một bước, chạy mất.
Đáng ghét! Cô vừa đuổi theo vừa kêu: Có giỏi thì dừng lại, chúng ta đánh một trận thật tốt!
Đồ Hạo Trình buồn cười. Chẳng lẽ cô chưa có chú ý tới, cô chạy thở không ra hơi vậy, thế nhưng anh lại dễ dàng như đi bộ sao? Cô chạy bộ cũng chưa đuổi kịp anh, đánh nhau?
Thật sự cô vẫn cho anh là Đồ Hạo Trình năm đó?
Một cỗ cảm giác kỳ diệu từ bộ ngực anh lan tràn ra, anh quay đầu lại đối mặt với cô, ung dung chạy về phía sau. Một đôi mắt nhìn vào trên gương mặt ửng đỏ đang thở gấp gáp kia. Anh vốn biết Ngụy Quỳnh An rất đáng yêu, hai mắt thật to, gương mặt tròn trịa, thấy thế nào cũng làm cho người người thương yêu, nhưng anh cũng biết trong lòng cô không giống với vẻ bề ngoài như vậy ngọt ngào động lòng người, thậm chí còn có chút cay nồng rất mạnh, anh càng biết, lại càng thấy được cổ khí nóng nổi lên . . . . . . Anh biết nét khả ái chân chính của cô không phải là vẻ xinh đẹp biểu hiện ở bên ngoài, mà là trong nội tâm thẳng thắn với tích cực.
Người này là người như thế nào? Anh nghĩ anh muốn chứng minh mình chạy về phía sau từ từ, là có thể chạy thắng cô sao? Tròng mắt Ngụy Quỳnh An hơi híp lại, trong lúc bất chợt tăng tốc độ, xông lên phía trước kéo lấy anh.
Tôi thắng . . . . . . A ——
Không ngờ tới cô lại đột nhiên nhào tới trong ngực mình, một chút chuẩn bị tâm lý Đồ Hạo Trình cũng không có, vốn là động tác theo bản năng là ôm lấy cô, ổn định trọng tâm của cô, nhưng lúc này anh phát hiện ra cánh tay của mình lơ đãng chạm phải chỗ mềm mại của cô, lập tức hoạt động theo phản xạ, vốn Ngụy Quỳnh An nửa té vào trong ngực anh nhưng cứ như vậy lại té nhào ở trên đường chạy.
Oh! Là như thế nào! Người này như thế nào lại có ý xấu như vậy, cố ý để cho cô ngã xuống như chó ăn phân sao?
Xin lỗi. Vừa nhìn thấy cô ngã nhào trên đất, trong lòng Đồ Hạo Trình giật mình, lập tức dìu cô lên.
Nhận thấy được cơ thể cô khẽ run, anh cúi người xuống, lo lắng hỏi: Nơi nào bị thương vậy?
Đầu gối . . . . . . Giống như bị trầy da một ít. Cô khom người, còn chưa kịp xoa xoa vết thương, thì đã bị anh đẩy tay ra.
Đừng đụng. Anh đứng ở bên người cô, cẩn thận từng li từng tí xắn ống quần lên, khi thấy đầu gối của cô rỉ ra một ít máu với bị trầy da một chút thì anh lập tức thở hốc vì kinh ngạc.
Ô! Chảy máu thật rồi. Ngụy Quỳnh An vừa muốn trở về dưới bóng cây cầm giấy lau, đột nhiên lại bị anh ôm ngang lên, trong nháy mắt rơi vào trong lòng anh. Anh làm cái gì vậy?
Cô giùng giằng muốn đứng dậy, lúc này mới phát hiện ra mình đang ở trong ngực anh, rất nhỏ rất nhỏ, ngay cả hơi sức, cũng nhỏ hơn nhiều . . . . . .
Đừng lộn xộn. Anh ôm cô nhanh chóng chạy về một dãy toà công trình. Tôi dẫn cô đi thoa thuốc.
Không cần! Chỉ là vết thương nhỏ thôi. Anh không thấy bên cạnh có một đám học sinh ồn ào lên sao? Trời ạ, người nào cho cô một cái khăn lông đi, cô muốn lấy để che mặt đi.
Anh không nói chuyện nữa, nhưng cũng không cho cô cơ hội cự tuyệt.
Đồ Hạo Trình ôm cô đi vào phòng chăm sóc sức khỏe, anh vô cùng thuần thục lấy tất cả thuốc men cần dùng đến, xếp chồng tại bên chân cô.
Cần dùng nhiều thuốc như vậy sao?
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Sợ vạn nhất cái gì chứ? Chỉ thấy Đồ Hạo Trình nhẹ nhàng giúp cô cởi giày ra, túm lấy chân của cô đặt ở trên đùi mình, khiến cho đầu gối bị thương nhô lên, sau đó anh dùng nước muối sinh học thay cô trừ độc, bộ dáng nghiêm túc chuyên chú của anh cùng với vẻ nhiệt huyết sôi trào mới vừa ở trên sân bóng không phải là một kiểu, nhưng cô vẫn nhịn không được mà nhìn ngây người.
Người này, nếu như mặc áo bào trắng, gọi anh ta tới quay nhánh quảng cáo thuốc men cũng rất OK!
Tôi vận động, tôi, dùng thuốc tím hãng X.
Ngụy Quỳnh An nén cười. Mỗi lần nhìn đến anh, trong đầu cô luôn có một đống điểm quan trọng ly kỳ cổ quái. Không có biện pháp! Là anh ta rất thích hợp quay quảng cáo, cái gì anh ta cũng thích hợp!
Động tác của anh dịu dàng cẩn thận, sức lực nhẹ nhàng tựa như là ngoáy lỗ tai, ngưa ngứa làm cho cô có chút tê tê.
Hì hì, rất nhột!
Cô vặn vặn người, không tự chủ cử động ngón chân, không ngờ, động tác của Đồ Hạo Trình đột nhiên dừng lại, mặc dù không trực tiếp nhìn cô, nhưng bên trong phòng sáng ngời, không cần nhìn kỹ cô cũng biết rõ là anh ta đỏ mặt.
Anh ta đỏ mặt? Anh ta làm cái gì mà đỏ mặt?
Chẳng lẽ . . . . . . Đối với bộ ngực của Mimi và hông của Jill anh ta không có hứng thú, là bởi vì anh ta có sở thích yêu chân?
Tôi đổi bông một cái. Anh nhẹ nhàng buông chân của cô xuống, sau đó đưa lưng về phía cô ở bên cạnh xe đẩy nặng nề thở một cái.
Đây là xảy ra chuyện gì? Mới vừa rồi ôm cô, cơ thể mềm nhũn với vóc người nhỏ nhắn đã làm cho lòng anh đủ loạn, nhờ bình thường anh tu dưỡng mới nhịn xuống được những suy nghĩ lung tung, hiện tại hai người cùng một chỗ một phòng, toàn người cô còn tản ra mùi hương ngây ngất gần trước mũi, lòng bàn chân khéo léo mềm mại với bắp chân trắng nõn đều đặn đang ở giữa hai chân anh, cộng thêm đầu ngón chân của cô còn bất chợt chà nhẹ vào đùi anh, cái này bảo anh . . . . . . Bảo anh làm thế nào ngồi trong lòng mà vẫn không loạn đây?
Bình thường anh không biết có chuyện này! Anh cũng đã từng giúp không ít học sinh nữ, đồng nghiệp nữ bôi thuốc, rõ ràng là cùng tư thế, cùng một địa điểm, tại sao đối với Ngụy Quỳnh An anh lại không thuần khiết như vậy?
Không được, nhất định phải tỉnh táo lại, một, hai, ba . . . . . . Hít sâu, thở ra.
Thừa dịp anh xoay người, Ngụy Quỳnh An len lén ngửi vớ mình một cái. Cũng may không hôi. Nhân cơ hội đó cô cởi vớ xuống, xắn ống quần lên cao một chút —— Giả như anh ta có sở thích yêu chân, thì dù sao cô cũng có ngựa chết làm thành ngựa sống.
Chờ anh đưa lưng về phía cô, cơ bản là đã khôi phục bình tĩnh rồi, anh tỉnh táo thay cô vệ sinh, trừ độc, bôi thuốc, băng bó.
Ngụy Quỳnh An nhìn trên đầu gối một cục lớn, không nhịn được oán trách về phía anh, Có nghiêm trọng vậy không? Người không biết còn tưởng rằng tôi bị gãy xương.
Trầy da mà thôi, làm gì mà bọc cả đầu gối cô lại?
Như vậy mới hồi phục nhanh hơn.
Anh đỡ cô trở về sân banh, anh nói còn phải trở về đội phân phó một chuyện nữa.
Không phải là anh đứng đầu nhóm bơi lội sao? Tại sao đá cầu anh cũng vui vẻ như vậy?
Cô không biết sao? Tôi vốn là đứng đầu nhóm bóng đá. Anh cười rực rỡ một tiếng. Hai môn đó tôi đều rất thích, chỉ là . . . . . .
Chỉ là như thế nào? Bởi vì vết thương ở chân anh sao? Căn cứ theo tài liệu, lúc năm ba Đại học một lần trong trận đấu anh bị tổn thương bên đầu gối chân phải.
Anh lắc đầu, Thương thế đã tốt rồi, chỉ là . . . . . . Anh muốn nói lại thôi. Đoàn thể vận động dù sao vẫn có rất nhiều vấn đề, một vận động viên không phải chỉ so sánh tốc độ, kỷ xảo với lực lượng là có thể chiến thắng, có rất nhiều người ở trong thi đấu, vì muốn thắng lợi, mà không chừa thủ đoạn nào, tình hình như thế ở trong đoàn thể vận động rất hay thường gặp . . . . . . Cùng đội với cô, có lúc không thấy được bằng hữu của mình.
Thương thế của anh . . . . . . Là do đồng đội tạo thành?
Cách nói có rất nhiều. Anh bảo thủ nói: Đó là một loại trong đó.
Cho nên anh mới chuyển đổi hướng đi, chuyển hướng nhắm sang thi đấu bơi lội?
Có thể nói như vậy.
Nếu đã lên tiếng, Ngụy Quỳnh An dứt khoát hỏi tiếp: Nếu như anh thích bơi lội, vậy sau khi anh đạt được hai huy chương vàng, tại sao lại không tiếp tục thi đấu?
Tại sao vẫn muốn thi đấu đi? Anh thờ ơ buông tay một cái, Có lúc, chứng minh mình có năng lực là đủ rồi, không phải sao?
Nên nói anh thường vui vẻ, hay là không ôm chí lớn đây?
Tôi thích vận động, thích thi đua, nhưng, có lúc từ trong thi đua sẽ nảy sinh ra nhiều vấn đề . . . . . . Sẽ làm thương tổn đến rất nhiều người. Ý tứ của anh sâu xa nhìn cô một cái, Thật ra thì trước khi thi đấu, tôi từng bị bỏ thuốc.
Bỏ thuốc? Cô kinh ngạc kêu to.
Trước khi thi đấu vận động viên phải tiếp nhận kiểm tra sức khoẻ, nhưng ở trong quá trình trận đấu, nếu như đối với đồng đội mình quá phớt lờ, cho là anh ta nhất định sẽ giúp mình, vậy thì sai hoàn toàn.
Anh nói rất thận trọng, nhưng Ngụy Quỳnh An đã có thể phỏng đoán ra được một hai rồi. Vậy, đó không phải sẽ bị cấm thi đấu sao?
Cấm thi đấu là chuyện nhỏ, phá hủy một vận động viên mới là chuyện lớn, tôi phải bỏ ra hai buổi tối uống nước, bài độc, mới điều chỉnh trở lại được trước khi kiểm tra sức khoẻ.
Ngụy Quỳnh An trầm mặc.
Có lúc, từ chuyện công việc của mình thích, mọi chuyện không nên tranh giành hạng thứ nhất, không phải sao?
Cho nên, sau đó anh, mới quyết định không hề tham gia thi đấu nữa?
Tôi không phải là máy móc tranh tài.
Cho nên anh không thích thành danh. Cô nhăn lại mày, Đây chính là cái nguyên nhân mà anh không đồng ý chụp quảng cáo cho công ty chúng tôi?
Có lẽ là vậy! Anh cười khổ, có câu nói: Người sợ nổi danh, heo sợ mập , cô không cảm thấy sao, nếu một người thành danh rồi, sau này sẽ có rất nhiều thời gian và không gian lại không thuộc về mình?
Cho nên anh tình nguyện cầm những thời gian và không gian kia tới vận động, làm chuyện của mình.
Người sẽ vô cùng bình thản!
* * *
Thân là nhân viên nghiệp vụ Triệu quân vũ, đương nhiên là phải thường có thời gian đi thăm hỏi khách hàng!
Một nhà năm người, nhà họ Đồ là khách hàng trung thành của cậu, ông Đồ không cần phải nói, món nợ của ông ấy đều là bà Bôi quản, còn có ba đứa con của nhà họ Đồ, mặc kệ lớn nhỏ, đã được cậu coi như là nhà giàu, tất cả bao nhiêu đây cũng phải quy công về bạn tốt của cậu là Đồ Hạo Trình.
Buổi sáng ngày chủ nhật, cậu biết Đồ Hạo Trình dậy rất sớm, có lúc buổi trưa đi qua, lập tức chạy tới sân banh chơi bóng, cho nên, nhân lúc chưa muộn cậu đã bắt bớ người ta.
Vừa vào nhà họ Đồ, anh cả nhà họ Đồ là Đồ Hạo Nho đang tưới nước vườn hoa —— đó là một trong những công việc mỗi ngày của anh ta, nhìn thấy Triệu Quân Vũ, anh ta cũng không kinh ngạc, chỉ chỉ về hồ bơi phía sau, nói Đồ Hạo Trình đang bơi lội.
Hạo Bình đâu? Lần trước cậu ta nói có trò chơi rất muốn mua, vừa lúc tôi thấy, đã giúp cậu ta mua được. Cậu ta đang ở nhà sao? Triệu Quân Vũ thuận thế hỏi anh hai của nhà họ Đồ, mấy người bọn họ tuổi gần nhau, bình thường cũng nói chuyện rất hợp ý.
Đang ngủ.
Bây giờ? Triệu Quân Vũ xem đồng hồ, Hơn chín giờ, bình thường cậu ta sẽ không ngủ trễ như vậy!
Tất cả trên dưới nhà họ Đồ đều là cục cưng khỏe mạnh ngoan ngoãn, trước mười một giờ lên giường ngủ, buổi sáng sáu, bảy giờ rời giường, ngày chủ nhật nhiều lắm là ngủ thẳng đến tám giờ.
Còn không phải là do Hạo Trình hại! Từ trong đống bùn Đồ Hạo Nho ngẩng đầu lên, chỉ chỉ quầng thâm mắt trên mặt mình. Gần đây nữa đêm tên kia luôn chạy đi bơi lội, phòng của hai anh em chúng tôi gần với hồ bơi, xui xẻo chết!
Làm gì mà nửa đêm cậu ấy đi bơi lội?
Ai biết? Đồ Hạo Nho bĩu môi, Buổi sáng cũng thế, từ lúc sáu giờ nó bơi tới bây giờ —— ăn sáng xong lại tiếp tục bơi nữa, cậu nói nó là không phải bị điên rồi?
Triệu Quân Vũ sững sờ, Cậu ấy muốn liều mạng thi Olympic sao?
Không quá giống, cùng với lúc trước nó thi Olympic thì thấy không giống.
Nửa đêm bơi, ban ngày cũng bơi, ở trường học bơi không đủ, về nhà lại tiếp tục bơi? Thật là quá kỳ quái.
Triệu Quân Vũ đến sân sau hồ bơi tìm anh, đúng lúc anh mới từ trong bể bơi bò ra ngoài, trên người là cái áo T shirt, tóc lau khô một nửa đang uống nước xem ra là đã bơi xong rồi.
Nghe nói gần đây cậu đều bơi lội.
Không có việc gì thì không thể bơi sao?
Dĩ nhiên có thể, hồ bơi là của nhà anh, anh nghĩ bơi thế nào thì bơi thế nấy, chỉ là, số lần thường xuyên như vậy, cũng có chút kỳ quái! Triệu Quân Vũ nhìn anh gần đây chăm chỉ luyện tập bơi lội mà rèn ra eo ếch với hai cơ bắp, so hơn hai tuần trước còn to con hơn.
Số lần thường xuyên như vậy, là cậu muốn tham gia lần Olympic tiếp theo!
Trước mắt không có tính toán đó.
Vậy cậu đang làm gì? Vóc dáng anh bây giờ, có thể thấy được tình trạng cơ thể dường như giống với lúc anh tham gia thi Olympic, đây là trạng thái cao nhất của vận động viên, nếu không phải là muốn tham gia thi đấu, ngay cả có nguyên nhân gì đặc biệt, thì anh cũng là người xuất thân từ viện thể thao, tự nhiên là nhìn ra được.
Không có! Anh chột dạ nhìn xung quanh.
Ít nói đi, có bí mật.
Làm gì có bí mật gì? Chỉ là tôi phải . . . . .
Tôi biết rồi! Triệu Quân Vũ cười như tên ăn trộm, Là nữ sinh lần trước đưa bữa ăn sáng có đúng không? Muốn ăn mà lại không thể ăn tôi hiểu rõ mà rất khổ sở, dù sao người ta vẫn còn là học sinh! Kiên nhẫn một chút, đợi cô ấy tốt nghiệp là được.
Vẻ mặt Đồ Hạo Trình thông cảm nhìn cậu. Cậu ở đây nói cái gì?
Thầy trò yêu nhau! Tôi, tôi, thời tôi học cấp hai, cũng từ hội đoàn Giáo sư chỉ đạo chúng ta . . . . . .
Linh Linh: điện thoại để cạnh bể bơi vang lên, Đồ Hạo Trình không thèm để ý đến cậu ta nữa, nhận điện thoại rất nhanh, giống như đã sớm biết người gọi tới là ai.
Này, anh đã thức chưa?
Đã sớm thức rồi.
“Thức rồi thì đi với tôi ăn bữa trưa sớm.” Ngụy Quỳnh An ngáp một cái, Ngày hôm qua tôi có đi qua tiệm ăn họ Hùng, bên trong có giấy nhuộm màu rất đáng yêu!
Có dầu mỡ hay không! Đối với sức khỏe ăn nhiều dầu mỡ không tốt. Cô thường rất thích ăn khoai tây sợi với uống cà phê, anh cũng đã dặn dò qua nhiều lần không biết cô có ngoan ngoãn nghe lời hay không.
Chưa từng ăn làm sao tôi biết được? Cô nói chuyện như đương nhiên. Anh có muốn tới đây không?
Anh khẽ than nhẹ, Trước, chờ tôi một chút, nếu như bữa sáng nhiều dầu mỡ, hôm nay cô vẫn phải đi bơi đi.
Đi bơi? Ngụy Quỳnh An kêu rên, Đừng mà!
Không được, cô có sở thích ăn nhiều thức ăn dầu mỡ lại không tốt cho sức khoẻ, nhất định là phải vận động nhiều mới được.
. . . . . . Nhất định phải bơi sao?
Đúng. Đối phó với điểm yếu sợ đen da lại sợ chảy mồ hôi nhiều của cô, chỉ có thể là kéo cô đi bơi lội.
Cô gãi gãi đầu, Vậy tôi không thể làm gì khác hơn là nhét miếng bông rồi.
Cái gì? Cô ấy nói gì? Đồ Hạo Trình thở hốc vì kinh ngạc. Cô gái to lớn bự con biết bơi lội kia không thấy có dũng khí nói ra khỏi miệng, tại sao Ngụy Quỳnh An như vậy . . . . . .
Anh cũng không biết, dùng miếng bông cực kỳ đau! Tôi hy vọng Đài Loan sẽ nhập khẩu ống thông tĩnh mạch. Cô oán trách nho nhỏ.
. . . . . . Chúng ta đi tập gym đi! Giọng nói của anh có chút cứng ngắc. Nơi đó có hơi lạnh, không ra khỏi mặt trời, hết vận động còn có thể lập tức đi tắm.
Đây là nhượng bộ lớn nhất của anh.
Được.
Trong khi cúp điện thoại, Đồ Hạo Trình thở dài, cởi xuống cái áo sơ mi trên người, phịch một tiếng lại nhảy vào trong bể bơi.
Ai hừm! Cậu làm cái gì chứ! Triệu Quân Vũ bị bọt nước của anh làm văng lên.
Bơi bốn vòng nữa!
Chờ một chút không phải là cậu muốn đi ra ngoài sao?
. . . . . . Cũng là bởi vì muốn cùng Ngụy Quỳnh An ra khỏi cửa, trước đó anh mới phải bơi thêm mấy vòng nữa!
Làm đàn ông rất khổ!
(*: Một lời đã nói, xe bốn ngựa có chạy nhanh cũng không đuổi kịp)
Chuyện này chắc phải dùng sáu con ngựa rồi?
Hỏng mất! Vẫn là nên suy nghĩ chuyện quan trọng.
Người ta nói, muốn bắt cá lớn, phải đến ngay địa phương có cá lớn thường ra.
Địa phương Đồ Hạo Trình thường xuyên đi tới nhất là nơi nào?
Sân vận động.
Ngụy Quỳnh An chấp nhận mặc vào người một cái áo lót và quần vận động lấy từ tầng dưới chót của tủ quần áo hồi tối hôm qua——mùi nấm mốc đáng sợ!
Cô bóp lỗ mũi rồi cầm quần áo cho vào trong máy giặt, giặt nhanh trong vòng 20 phút, sau đó phơi ở trên ban công, hi vọng đến sáng sớm mai có thể mặc.
Gần mùa hè mặt trời luôn luôn oi bức, lúc bảy giờ sáng hôm sau, không chỉ quần áo, ngay cả ba phần nhiệt cao hứng nhất thời của cô cũng bị hong khô . . . . . .
Không tình nguyện xoa kem chống nắng, trang điểm đeo trang sức trang nhã. Mặc dù muốn đi vận động, nhưng cô cũng là một cô gái hiện đại, chưa trang điểm sẽ không dám ra khỏi cửa, hơn nữa mục đích chủ yếu không phải là vận động, mà nhiệm vụ quan trọng của cô là dụ dỗ Đồ Hạo Trình mắc câu, nếu anh ta không đồng ý ký hợp đồng, ít nhất cũng phải để cho cô biết tại sao anh ta lại buông tha một cơ hội rất tốt như vậy, sau đó cô sẽ uốn lưỡi ba tấc đả động anh . . . . . . Cuối cùng lại nói về chuyện ký hợp đồng với anh ta.
Thích liều mạng mới có thể thắng, xông lên!
Bảy giờ rưỡi đến sân vận động, anh ta có nói sẽ ở dưới sân đá banh luyện bóng, tìm một hồi lâu Ngụy Quỳnh An mới nhìn thấy anh, chỉ thấy một bên anh đang cầm cái còi, vừa rống to về phía hai đội —— hình như anh ta là huấn luyện viên của đội banh, bắp thịt rắn chắc nổi lên trong quần áo chơi bóng số mười, làm cho cô phải nuốt từng ngụm nước bọt, nhìn thấy anh ta chú tâm chỉ huy ở trên sân bóng kia, cô vô cùng biết thân biết phận mà tìm một chỗ có bóng cây, ngồi ở phía dưới hóng mát uống nước . . . . . .
Có cái loại người đàn ông này, tại sao anh ta lại không đến làm người mẫu quay quảng cáo? Ngụy Quỳnh An cắn ống hút càng nghĩ càng không vui, từ trong túi xách lấy máy chụp hình ra nhắm thẳng vào Đồ Hạo Trình rắc rắc, rắc rắc nhanh mấy lần.
Trong sân bóng cầu thủ chia làm hai đội hồng trắng, dường như tuổi cũng không lớn lắm, đại khái cũng chỉ là học sinh cấp 3 mà thôi, cô chú ý tới lá cờ được bố trí bên cạnh trại hè. Anh ta đi trại hè không phải là tài lớn tiểu dụng* sao? Anh ta không phải đứng đầu nhóm bơi lội sao? Thế nào mà đá cầu cũng có thể vui vẻ như vậy? Mới nghĩ tới như vậy, chỉ thấy anh ta rống lên cái gì về phía xa xa không biết, kết quả là hai ba học sinh, một nhóm người vây tại chỗ không biết nói gì đó, sau đó là một hồi tiếng hoan hô, Đồ Hạo Trình anh ta, anh ta . . . . . .
(*Tài lớn tiểu dụng: tài năng lớn mà chỉ dùng làm việc nhỏ)
Một hớp nước suối còn không kịp nuốt vào, Ngụy Quỳnh An đã vội vàng đứng lên, nghĩ đến trong miệng còn một hớp nước suối, cô vội phù một tiếng phun xuống bãi cỏ bên cạnh, cầm máy chụp hình lên vọt tới sân banh bắt đầu tha hồ chụp!
Người này! Lại có thể công khai cởi áo ra, thay vào đội chơi bóng áo trắng, anh ta rất thích hợp với màu trắng, áo trắng làm nổi bật lên da thịt màu đồng càng làm lộ rõ thêm sự khỏe mạnh, sau khi cởi xuống áo khoác Bình Thẩm, anh ta cười đến mặt mày rạng rỡ lập tức hòa mình với bọn học sinh. Trên đường đi anh ta gia nhập vào, hoàn toàn trở thành nhân vật nổi bật nhất toàn trường, mấy nữ học sinh vốn đang nghỉ ngơi ở bên cạnh cũng hăng hái đến một bên, nữ học sinh ở bể bơi lần trước cũng đang ở đây.
Thật sự là Đồ Hạo Trình . . . . . anh ở nơi nào, chính là ánh mắt trung tâm.
Ánh mặt trời, mồ hôi, bắp thịt, bóng đá . . . . . . Ai! Tuổi trẻ thật tốt.
***
Lấy vóc dáng của anh mà xem, nhận được quảng cáo quần bò hoặc là quảng cáo áo sơ mi thì cũng sẽ kiếm được rất nhiều tiền, toàn thân cao thấp người như thế này đều có thể vơ vét được tiền!
Trong lòng Ngụy Quỳnh An toát ra vô số linh cảm. Nếu Đồ Hạo Trình đồng ý ký, kế tiếp cô có thể thay gym, nhãn hiệu vận động làm quảng cáo, thậm chí ngay cả World Cup cũng có thể tìm anh tới đại diện, oh, còn nữa, có thể gọi anh ta đi làm bình luận bóng đá . . . . . . Hình tượng của anh ta tốt như vậy, không làm được còn có thể kêu gọi đội đại biểu Đài Loan 2014 . . . . . .
Máy chụp hình trên tay cô càng vang thêm tiếng rắc rắc rắc rắc không ngừng, cô không tự chủ được mà cắn cắn môi, Đồ Hạo Trình cho cô vô số rung động, không, là vô số linh cảm mà run rẩy không ngừng.
Anh là nam thần Muse* của cô nha . . . . . .
(*: Muse không chỉ là nàng thơ , muse là một người đã tạo ra hứng cảm trong một người khác cho một đề tài nào đó (không cần thiết là thơ). Trong thần thoại Hy Lạp, các muse là tiên nữ; cho đến đầu thế kỷ 20 thì đa số mọi người hiểu chữ muse là có giống cái và đa số các nhà thơ mà có muse thì các muse đó thường là một người phụ nữ ít tuổi hơn họ. Ngày này thì muse là bất cứ cái gì tạo ra hứng cảm cho một đề tài- Trích từ wiki)
Nghỉ ngơi giữa trận, mấy học sinh đòi anh muốn hiệp đấu sau đổi sang đội màu hồng, Đồ Hạo Trình chậm rãi cởi xuống áo chơi bóng màu trắng, thay vào áo chơi bóng của đội đỏ, mấy nữ học sinh kia không thẹn thùng mà thét lên chói tai, lúc này Ngụy Quỳnh An mới cầm lại máy chụp hình chú ý tới mình đang thở gấp không kìm chế được, toàn thân nóng lên. Mới vừa rồi cô đi theo Đồ Hạo Trình chạy quanh sân banh nhoài người về phía trước, đã sớm vượt qua lượng vận động cả một năm của cô, sau đó lại nhìn thấy nửa người trần phía trên của anh . . . . . . A, đầu cô có chút choáng váng, là quá nóng, bị trúng gió rồi sao? Có thể hay không gọi anh ta đừng khoe ra cơ bụng với cơ ngực kiêu ngạo ra ngoài . . . . . .
Cô tự động lùi về dưới bóng cây nghỉ ngơi, chờ đến khi tâm tình bình tĩnh một chút mới giơ máy chụp hình trong tay lên, kiểm tra chiến lợi phẩm của mình.
Cô cho là mình không thích kiểu đàn ông vận động dưới ánh mặt trời, đối với cô mà nói, mồ hôi với bắp thịt là thứ mà cô xin miễn thứ cho kẻ bất tài, ưu nhã tỉnh táo ngồi ở trong phòng điều hòa không phải cực kỳ khoẻ sao? Là cái gì mà dưới ánh mặt trời Đồ Hạo Trình vừa chạy vừa cười rất vui vẻ? Toàn người bắp thịt của anh được kéo căng, cùng với nụ cười chất phác trên mặt không có một chút nào ăn khớp, trong hình chụp là lúc anh chú tâm vào quả bóng, không phải người ta có nói, lúc nghiêm túc là lúc đàn ông đẹp trai nhất sao? Được rồi! Cô thừa nhận, vừa rồi trên sân bóng Đồ Hạo Trình xác thực là rất đẹp trai.
Kỳ quái, là nhiệt độ không khí lại lên cao sao? Như thế nào mà cô cảm thấy nóng lên rồi?
Rốt cuộc là cô tới đây làm gì?
Một cái khăn lông mát lành lạnh từ ở trên đỉnh đầu của cô chụp xuống, Ngụy Quỳnh An cả kinh, nhanh lôi khăn lông xuống, phát hiện ra chiến lợi phẩm . . . . . . Không đúng, là người thật Đồ Hạo Trình đang đứng ở bên cạnh, mới vừa vận động xong cho nên khuôn mặt anh hồng hào đỏ bừng, một đôi mắt lóe ra ánh sáng tinh xảo, làm cho cô trong lúc nhất thời mà quên nói với anh cái gì.
Tôi . . . . . .
Hơn tám giờ cô mới đến. Hiển nhiên, đối với quan niệm thời gian của cô anh không hài lòng cho lắm. Tiểu thư, tôi cho là chủ nhật này cô tới thế mà cô lại cho tôi leo cây, tám giờ, mặt trời càng lúc càng nóng, nhiệt độ lên cao, cô sẽ càng không có động lực vận động.
Phải đó! Thôi, vậy tuần sau tôi trở lại chạy bộ . . . . . . Dù sao ảnh cũng đã chụp được, cô thu hồi máy chụp hình, chuẩn bị bỏ chạy.
Đợi chút. Anh kéo cô lại, Đã tới rồi còn muốn bỏ chạy? Cô cho là tôi dễ đuổi thế này sao?
Nếu không thì anh nghĩ như thế nào! Bên ngoài nóng quá. Cô nhìn ánh mặt trời chói mắt ở bên ngoài bóng cây, Hơn nữa mới vừa nãy ở bên sân banh tôi với anh có cùng nhau chạy rồi, đã sớm chảy một đống mồ hôi, đủ rồi đủ rồi, cả một tháng tôi cũng không chảy nhiều mồ hôi như vậy.
Rõ ràng chỉ có một chút mồ hôi chảy sau lưng, thật đúng là dám nói! Đồ Hạo Trình lắc đầu, không ủng hộ tư tưởng đà điểu của cô.
Mắt thấy anh ta kéo cô đến dưới ánh mặt trời, cô vội vã hô ngừng, Chờ một chút, trước hết để cho tôi thoa kem chống nắng đã!
Đồ Hạo Trình buông tay, nhìn vào cổ cô, cánh tay thoa lên một tầng kem chống nắng rất dày.
Mãi đến một hồi lấy ra cây dù viền tơ, cô nói: Được rồi.
Đồ Hạo Trình nhìn muốn hộc máu. Cô ….. Cô mở cây dù ra làm cái gì?
Chống nắng! Cô vươn cánh tay ra, Anh xem, mới vừa rồi tôi cùng anh chạy hơn nửa thời gian, cũng đã bị nắng ăn đen!
. . . . . . Vậy cô muốn chạy bộ thì phải làm thế nào?
Có liên quan gì? Dù sao tôi chạy rất chậm.
Làm gì có người vừa chạy vừa che dù? Đoạt lấy cái dù trên tay cô, Đồ Hạo Trình chạy về phía sau cô.
Đuổi kịp, sẽ trả cho cô.
Ngụy Quỳnh An giận dỗi, một bước nhanh chạy đuổi về phía trước, mỗi lần chỉ kém một chút đã kéo được anh, nhưng cuối cùng lại bị anh vượt qua, khoảng cách giữa hai người lại bị kéo dài, chạy một vòng lớn, trước không nói chiều cao hai người chênh lệch, anh ta xoải một bước, cô phải đuổi theo ba bước, chỉ là thể lực của vận động viên rất tốt, chỉ có thể để cô nhìn theo bóng lưng.
Khom người, cô thở hổn hển tại chỗ, trong lòng không cam tâm nhìn anh chằm chằm.
Kém như vậy? Anh bỏ xuống cây dù trên tay xuống, Trước kia cô là người của đội điền kinh! Mỗi lần chạy đều bỏ một đám con trai ở phía sau, hiện tại chỉ chạy một vòng thôi lại không được?
Một tiếng trống vỗ hăng hái tinh thần, cô cho là lần này rốt cuộc có thể vượt qua anh, không ngờ anh lại đi phía trước một bước, chạy mất.
Đáng ghét! Cô vừa đuổi theo vừa kêu: Có giỏi thì dừng lại, chúng ta đánh một trận thật tốt!
Đồ Hạo Trình buồn cười. Chẳng lẽ cô chưa có chú ý tới, cô chạy thở không ra hơi vậy, thế nhưng anh lại dễ dàng như đi bộ sao? Cô chạy bộ cũng chưa đuổi kịp anh, đánh nhau?
Thật sự cô vẫn cho anh là Đồ Hạo Trình năm đó?
Một cỗ cảm giác kỳ diệu từ bộ ngực anh lan tràn ra, anh quay đầu lại đối mặt với cô, ung dung chạy về phía sau. Một đôi mắt nhìn vào trên gương mặt ửng đỏ đang thở gấp gáp kia. Anh vốn biết Ngụy Quỳnh An rất đáng yêu, hai mắt thật to, gương mặt tròn trịa, thấy thế nào cũng làm cho người người thương yêu, nhưng anh cũng biết trong lòng cô không giống với vẻ bề ngoài như vậy ngọt ngào động lòng người, thậm chí còn có chút cay nồng rất mạnh, anh càng biết, lại càng thấy được cổ khí nóng nổi lên . . . . . . Anh biết nét khả ái chân chính của cô không phải là vẻ xinh đẹp biểu hiện ở bên ngoài, mà là trong nội tâm thẳng thắn với tích cực.
Người này là người như thế nào? Anh nghĩ anh muốn chứng minh mình chạy về phía sau từ từ, là có thể chạy thắng cô sao? Tròng mắt Ngụy Quỳnh An hơi híp lại, trong lúc bất chợt tăng tốc độ, xông lên phía trước kéo lấy anh.
Tôi thắng . . . . . . A ——
Không ngờ tới cô lại đột nhiên nhào tới trong ngực mình, một chút chuẩn bị tâm lý Đồ Hạo Trình cũng không có, vốn là động tác theo bản năng là ôm lấy cô, ổn định trọng tâm của cô, nhưng lúc này anh phát hiện ra cánh tay của mình lơ đãng chạm phải chỗ mềm mại của cô, lập tức hoạt động theo phản xạ, vốn Ngụy Quỳnh An nửa té vào trong ngực anh nhưng cứ như vậy lại té nhào ở trên đường chạy.
Oh! Là như thế nào! Người này như thế nào lại có ý xấu như vậy, cố ý để cho cô ngã xuống như chó ăn phân sao?
Xin lỗi. Vừa nhìn thấy cô ngã nhào trên đất, trong lòng Đồ Hạo Trình giật mình, lập tức dìu cô lên.
Nhận thấy được cơ thể cô khẽ run, anh cúi người xuống, lo lắng hỏi: Nơi nào bị thương vậy?
Đầu gối . . . . . . Giống như bị trầy da một ít. Cô khom người, còn chưa kịp xoa xoa vết thương, thì đã bị anh đẩy tay ra.
Đừng đụng. Anh đứng ở bên người cô, cẩn thận từng li từng tí xắn ống quần lên, khi thấy đầu gối của cô rỉ ra một ít máu với bị trầy da một chút thì anh lập tức thở hốc vì kinh ngạc.
Ô! Chảy máu thật rồi. Ngụy Quỳnh An vừa muốn trở về dưới bóng cây cầm giấy lau, đột nhiên lại bị anh ôm ngang lên, trong nháy mắt rơi vào trong lòng anh. Anh làm cái gì vậy?
Cô giùng giằng muốn đứng dậy, lúc này mới phát hiện ra mình đang ở trong ngực anh, rất nhỏ rất nhỏ, ngay cả hơi sức, cũng nhỏ hơn nhiều . . . . . .
Đừng lộn xộn. Anh ôm cô nhanh chóng chạy về một dãy toà công trình. Tôi dẫn cô đi thoa thuốc.
Không cần! Chỉ là vết thương nhỏ thôi. Anh không thấy bên cạnh có một đám học sinh ồn ào lên sao? Trời ạ, người nào cho cô một cái khăn lông đi, cô muốn lấy để che mặt đi.
Anh không nói chuyện nữa, nhưng cũng không cho cô cơ hội cự tuyệt.
Đồ Hạo Trình ôm cô đi vào phòng chăm sóc sức khỏe, anh vô cùng thuần thục lấy tất cả thuốc men cần dùng đến, xếp chồng tại bên chân cô.
Cần dùng nhiều thuốc như vậy sao?
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Sợ vạn nhất cái gì chứ? Chỉ thấy Đồ Hạo Trình nhẹ nhàng giúp cô cởi giày ra, túm lấy chân của cô đặt ở trên đùi mình, khiến cho đầu gối bị thương nhô lên, sau đó anh dùng nước muối sinh học thay cô trừ độc, bộ dáng nghiêm túc chuyên chú của anh cùng với vẻ nhiệt huyết sôi trào mới vừa ở trên sân bóng không phải là một kiểu, nhưng cô vẫn nhịn không được mà nhìn ngây người.
Người này, nếu như mặc áo bào trắng, gọi anh ta tới quay nhánh quảng cáo thuốc men cũng rất OK!
Tôi vận động, tôi, dùng thuốc tím hãng X.
Ngụy Quỳnh An nén cười. Mỗi lần nhìn đến anh, trong đầu cô luôn có một đống điểm quan trọng ly kỳ cổ quái. Không có biện pháp! Là anh ta rất thích hợp quay quảng cáo, cái gì anh ta cũng thích hợp!
Động tác của anh dịu dàng cẩn thận, sức lực nhẹ nhàng tựa như là ngoáy lỗ tai, ngưa ngứa làm cho cô có chút tê tê.
Hì hì, rất nhột!
Cô vặn vặn người, không tự chủ cử động ngón chân, không ngờ, động tác của Đồ Hạo Trình đột nhiên dừng lại, mặc dù không trực tiếp nhìn cô, nhưng bên trong phòng sáng ngời, không cần nhìn kỹ cô cũng biết rõ là anh ta đỏ mặt.
Anh ta đỏ mặt? Anh ta làm cái gì mà đỏ mặt?
Chẳng lẽ . . . . . . Đối với bộ ngực của Mimi và hông của Jill anh ta không có hứng thú, là bởi vì anh ta có sở thích yêu chân?
Tôi đổi bông một cái. Anh nhẹ nhàng buông chân của cô xuống, sau đó đưa lưng về phía cô ở bên cạnh xe đẩy nặng nề thở một cái.
Đây là xảy ra chuyện gì? Mới vừa rồi ôm cô, cơ thể mềm nhũn với vóc người nhỏ nhắn đã làm cho lòng anh đủ loạn, nhờ bình thường anh tu dưỡng mới nhịn xuống được những suy nghĩ lung tung, hiện tại hai người cùng một chỗ một phòng, toàn người cô còn tản ra mùi hương ngây ngất gần trước mũi, lòng bàn chân khéo léo mềm mại với bắp chân trắng nõn đều đặn đang ở giữa hai chân anh, cộng thêm đầu ngón chân của cô còn bất chợt chà nhẹ vào đùi anh, cái này bảo anh . . . . . . Bảo anh làm thế nào ngồi trong lòng mà vẫn không loạn đây?
Bình thường anh không biết có chuyện này! Anh cũng đã từng giúp không ít học sinh nữ, đồng nghiệp nữ bôi thuốc, rõ ràng là cùng tư thế, cùng một địa điểm, tại sao đối với Ngụy Quỳnh An anh lại không thuần khiết như vậy?
Không được, nhất định phải tỉnh táo lại, một, hai, ba . . . . . . Hít sâu, thở ra.
Thừa dịp anh xoay người, Ngụy Quỳnh An len lén ngửi vớ mình một cái. Cũng may không hôi. Nhân cơ hội đó cô cởi vớ xuống, xắn ống quần lên cao một chút —— Giả như anh ta có sở thích yêu chân, thì dù sao cô cũng có ngựa chết làm thành ngựa sống.
Chờ anh đưa lưng về phía cô, cơ bản là đã khôi phục bình tĩnh rồi, anh tỉnh táo thay cô vệ sinh, trừ độc, bôi thuốc, băng bó.
Ngụy Quỳnh An nhìn trên đầu gối một cục lớn, không nhịn được oán trách về phía anh, Có nghiêm trọng vậy không? Người không biết còn tưởng rằng tôi bị gãy xương.
Trầy da mà thôi, làm gì mà bọc cả đầu gối cô lại?
Như vậy mới hồi phục nhanh hơn.
Anh đỡ cô trở về sân banh, anh nói còn phải trở về đội phân phó một chuyện nữa.
Không phải là anh đứng đầu nhóm bơi lội sao? Tại sao đá cầu anh cũng vui vẻ như vậy?
Cô không biết sao? Tôi vốn là đứng đầu nhóm bóng đá. Anh cười rực rỡ một tiếng. Hai môn đó tôi đều rất thích, chỉ là . . . . . .
Chỉ là như thế nào? Bởi vì vết thương ở chân anh sao? Căn cứ theo tài liệu, lúc năm ba Đại học một lần trong trận đấu anh bị tổn thương bên đầu gối chân phải.
Anh lắc đầu, Thương thế đã tốt rồi, chỉ là . . . . . . Anh muốn nói lại thôi. Đoàn thể vận động dù sao vẫn có rất nhiều vấn đề, một vận động viên không phải chỉ so sánh tốc độ, kỷ xảo với lực lượng là có thể chiến thắng, có rất nhiều người ở trong thi đấu, vì muốn thắng lợi, mà không chừa thủ đoạn nào, tình hình như thế ở trong đoàn thể vận động rất hay thường gặp . . . . . . Cùng đội với cô, có lúc không thấy được bằng hữu của mình.
Thương thế của anh . . . . . . Là do đồng đội tạo thành?
Cách nói có rất nhiều. Anh bảo thủ nói: Đó là một loại trong đó.
Cho nên anh mới chuyển đổi hướng đi, chuyển hướng nhắm sang thi đấu bơi lội?
Có thể nói như vậy.
Nếu đã lên tiếng, Ngụy Quỳnh An dứt khoát hỏi tiếp: Nếu như anh thích bơi lội, vậy sau khi anh đạt được hai huy chương vàng, tại sao lại không tiếp tục thi đấu?
Tại sao vẫn muốn thi đấu đi? Anh thờ ơ buông tay một cái, Có lúc, chứng minh mình có năng lực là đủ rồi, không phải sao?
Nên nói anh thường vui vẻ, hay là không ôm chí lớn đây?
Tôi thích vận động, thích thi đua, nhưng, có lúc từ trong thi đua sẽ nảy sinh ra nhiều vấn đề . . . . . . Sẽ làm thương tổn đến rất nhiều người. Ý tứ của anh sâu xa nhìn cô một cái, Thật ra thì trước khi thi đấu, tôi từng bị bỏ thuốc.
Bỏ thuốc? Cô kinh ngạc kêu to.
Trước khi thi đấu vận động viên phải tiếp nhận kiểm tra sức khoẻ, nhưng ở trong quá trình trận đấu, nếu như đối với đồng đội mình quá phớt lờ, cho là anh ta nhất định sẽ giúp mình, vậy thì sai hoàn toàn.
Anh nói rất thận trọng, nhưng Ngụy Quỳnh An đã có thể phỏng đoán ra được một hai rồi. Vậy, đó không phải sẽ bị cấm thi đấu sao?
Cấm thi đấu là chuyện nhỏ, phá hủy một vận động viên mới là chuyện lớn, tôi phải bỏ ra hai buổi tối uống nước, bài độc, mới điều chỉnh trở lại được trước khi kiểm tra sức khoẻ.
Ngụy Quỳnh An trầm mặc.
Có lúc, từ chuyện công việc của mình thích, mọi chuyện không nên tranh giành hạng thứ nhất, không phải sao?
Cho nên, sau đó anh, mới quyết định không hề tham gia thi đấu nữa?
Tôi không phải là máy móc tranh tài.
Cho nên anh không thích thành danh. Cô nhăn lại mày, Đây chính là cái nguyên nhân mà anh không đồng ý chụp quảng cáo cho công ty chúng tôi?
Có lẽ là vậy! Anh cười khổ, có câu nói: Người sợ nổi danh, heo sợ mập , cô không cảm thấy sao, nếu một người thành danh rồi, sau này sẽ có rất nhiều thời gian và không gian lại không thuộc về mình?
Cho nên anh tình nguyện cầm những thời gian và không gian kia tới vận động, làm chuyện của mình.
Người sẽ vô cùng bình thản!
* * *
Thân là nhân viên nghiệp vụ Triệu quân vũ, đương nhiên là phải thường có thời gian đi thăm hỏi khách hàng!
Một nhà năm người, nhà họ Đồ là khách hàng trung thành của cậu, ông Đồ không cần phải nói, món nợ của ông ấy đều là bà Bôi quản, còn có ba đứa con của nhà họ Đồ, mặc kệ lớn nhỏ, đã được cậu coi như là nhà giàu, tất cả bao nhiêu đây cũng phải quy công về bạn tốt của cậu là Đồ Hạo Trình.
Buổi sáng ngày chủ nhật, cậu biết Đồ Hạo Trình dậy rất sớm, có lúc buổi trưa đi qua, lập tức chạy tới sân banh chơi bóng, cho nên, nhân lúc chưa muộn cậu đã bắt bớ người ta.
Vừa vào nhà họ Đồ, anh cả nhà họ Đồ là Đồ Hạo Nho đang tưới nước vườn hoa —— đó là một trong những công việc mỗi ngày của anh ta, nhìn thấy Triệu Quân Vũ, anh ta cũng không kinh ngạc, chỉ chỉ về hồ bơi phía sau, nói Đồ Hạo Trình đang bơi lội.
Hạo Bình đâu? Lần trước cậu ta nói có trò chơi rất muốn mua, vừa lúc tôi thấy, đã giúp cậu ta mua được. Cậu ta đang ở nhà sao? Triệu Quân Vũ thuận thế hỏi anh hai của nhà họ Đồ, mấy người bọn họ tuổi gần nhau, bình thường cũng nói chuyện rất hợp ý.
Đang ngủ.
Bây giờ? Triệu Quân Vũ xem đồng hồ, Hơn chín giờ, bình thường cậu ta sẽ không ngủ trễ như vậy!
Tất cả trên dưới nhà họ Đồ đều là cục cưng khỏe mạnh ngoan ngoãn, trước mười một giờ lên giường ngủ, buổi sáng sáu, bảy giờ rời giường, ngày chủ nhật nhiều lắm là ngủ thẳng đến tám giờ.
Còn không phải là do Hạo Trình hại! Từ trong đống bùn Đồ Hạo Nho ngẩng đầu lên, chỉ chỉ quầng thâm mắt trên mặt mình. Gần đây nữa đêm tên kia luôn chạy đi bơi lội, phòng của hai anh em chúng tôi gần với hồ bơi, xui xẻo chết!
Làm gì mà nửa đêm cậu ấy đi bơi lội?
Ai biết? Đồ Hạo Nho bĩu môi, Buổi sáng cũng thế, từ lúc sáu giờ nó bơi tới bây giờ —— ăn sáng xong lại tiếp tục bơi nữa, cậu nói nó là không phải bị điên rồi?
Triệu Quân Vũ sững sờ, Cậu ấy muốn liều mạng thi Olympic sao?
Không quá giống, cùng với lúc trước nó thi Olympic thì thấy không giống.
Nửa đêm bơi, ban ngày cũng bơi, ở trường học bơi không đủ, về nhà lại tiếp tục bơi? Thật là quá kỳ quái.
Triệu Quân Vũ đến sân sau hồ bơi tìm anh, đúng lúc anh mới từ trong bể bơi bò ra ngoài, trên người là cái áo T shirt, tóc lau khô một nửa đang uống nước xem ra là đã bơi xong rồi.
Nghe nói gần đây cậu đều bơi lội.
Không có việc gì thì không thể bơi sao?
Dĩ nhiên có thể, hồ bơi là của nhà anh, anh nghĩ bơi thế nào thì bơi thế nấy, chỉ là, số lần thường xuyên như vậy, cũng có chút kỳ quái! Triệu Quân Vũ nhìn anh gần đây chăm chỉ luyện tập bơi lội mà rèn ra eo ếch với hai cơ bắp, so hơn hai tuần trước còn to con hơn.
Số lần thường xuyên như vậy, là cậu muốn tham gia lần Olympic tiếp theo!
Trước mắt không có tính toán đó.
Vậy cậu đang làm gì? Vóc dáng anh bây giờ, có thể thấy được tình trạng cơ thể dường như giống với lúc anh tham gia thi Olympic, đây là trạng thái cao nhất của vận động viên, nếu không phải là muốn tham gia thi đấu, ngay cả có nguyên nhân gì đặc biệt, thì anh cũng là người xuất thân từ viện thể thao, tự nhiên là nhìn ra được.
Không có! Anh chột dạ nhìn xung quanh.
Ít nói đi, có bí mật.
Làm gì có bí mật gì? Chỉ là tôi phải . . . . .
Tôi biết rồi! Triệu Quân Vũ cười như tên ăn trộm, Là nữ sinh lần trước đưa bữa ăn sáng có đúng không? Muốn ăn mà lại không thể ăn tôi hiểu rõ mà rất khổ sở, dù sao người ta vẫn còn là học sinh! Kiên nhẫn một chút, đợi cô ấy tốt nghiệp là được.
Vẻ mặt Đồ Hạo Trình thông cảm nhìn cậu. Cậu ở đây nói cái gì?
Thầy trò yêu nhau! Tôi, tôi, thời tôi học cấp hai, cũng từ hội đoàn Giáo sư chỉ đạo chúng ta . . . . . .
Linh Linh: điện thoại để cạnh bể bơi vang lên, Đồ Hạo Trình không thèm để ý đến cậu ta nữa, nhận điện thoại rất nhanh, giống như đã sớm biết người gọi tới là ai.
Này, anh đã thức chưa?
Đã sớm thức rồi.
“Thức rồi thì đi với tôi ăn bữa trưa sớm.” Ngụy Quỳnh An ngáp một cái, Ngày hôm qua tôi có đi qua tiệm ăn họ Hùng, bên trong có giấy nhuộm màu rất đáng yêu!
Có dầu mỡ hay không! Đối với sức khỏe ăn nhiều dầu mỡ không tốt. Cô thường rất thích ăn khoai tây sợi với uống cà phê, anh cũng đã dặn dò qua nhiều lần không biết cô có ngoan ngoãn nghe lời hay không.
Chưa từng ăn làm sao tôi biết được? Cô nói chuyện như đương nhiên. Anh có muốn tới đây không?
Anh khẽ than nhẹ, Trước, chờ tôi một chút, nếu như bữa sáng nhiều dầu mỡ, hôm nay cô vẫn phải đi bơi đi.
Đi bơi? Ngụy Quỳnh An kêu rên, Đừng mà!
Không được, cô có sở thích ăn nhiều thức ăn dầu mỡ lại không tốt cho sức khoẻ, nhất định là phải vận động nhiều mới được.
. . . . . . Nhất định phải bơi sao?
Đúng. Đối phó với điểm yếu sợ đen da lại sợ chảy mồ hôi nhiều của cô, chỉ có thể là kéo cô đi bơi lội.
Cô gãi gãi đầu, Vậy tôi không thể làm gì khác hơn là nhét miếng bông rồi.
Cái gì? Cô ấy nói gì? Đồ Hạo Trình thở hốc vì kinh ngạc. Cô gái to lớn bự con biết bơi lội kia không thấy có dũng khí nói ra khỏi miệng, tại sao Ngụy Quỳnh An như vậy . . . . . .
Anh cũng không biết, dùng miếng bông cực kỳ đau! Tôi hy vọng Đài Loan sẽ nhập khẩu ống thông tĩnh mạch. Cô oán trách nho nhỏ.
. . . . . . Chúng ta đi tập gym đi! Giọng nói của anh có chút cứng ngắc. Nơi đó có hơi lạnh, không ra khỏi mặt trời, hết vận động còn có thể lập tức đi tắm.
Đây là nhượng bộ lớn nhất của anh.
Được.
Trong khi cúp điện thoại, Đồ Hạo Trình thở dài, cởi xuống cái áo sơ mi trên người, phịch một tiếng lại nhảy vào trong bể bơi.
Ai hừm! Cậu làm cái gì chứ! Triệu Quân Vũ bị bọt nước của anh làm văng lên.
Bơi bốn vòng nữa!
Chờ một chút không phải là cậu muốn đi ra ngoài sao?
. . . . . . Cũng là bởi vì muốn cùng Ngụy Quỳnh An ra khỏi cửa, trước đó anh mới phải bơi thêm mấy vòng nữa!
Làm đàn ông rất khổ!
/10
|