Ly Hôn Đi Điện Hạ

Chương 228 - Chương 228

/260


Editor: Linh Vũ

Âu Thừa Duẫn cả ngày đều không yên lòng, nhiều lần gọi điện thoại về Âu viên, nghe chị Ngọc nói Vận Nhi vẫn ở trong phòng không chịu ra ngoài, anh không phải là thật sự muốn giam giữ cô, anh chỉ sợ cô sẽ lại làm ra chuyện gì vừa tổn thương mình vừa tổn thương Kiều Sa.

Thấy cô ngày càng tiều tụy, anh nghĩ, có lẽ anh nên dùng một phương thức khác để cô sống lại!

Trong lòng Âu Thừa Duẫn ra quyết định, cho dù có phần mạo hiểm, nhưng anh không thể để cho cô cứ tiếp tục như vậy nữa.

Anh tan làm trước giờ, quay về Âu viên, Âu Dương đang sốt ruột đi đi lại lại trước cửa phòng ngủ của anh, vừa nhìn thấy Âu Thừa Duẫn về thì giống như nhìn thấy cứu tinh, có phần bất đắc dĩ nói: Bây giờ Vận Nhi còn không chịu ăn cơm, nếu cứ tiếp tục như vậy thì phải làm sao đây?

Anh, nếu không hay là hai người cứ chuyển ra ngoài đi, để cho chị ấy được yên lặng một chút! Âu Dương thực sự không nỡ lòng nhìn thấy hai người như vậy, rõ ràng là yêu nhau, vậy mà cứ phải hành hạ dằn vặt lẫn nhau. Thấy Âu Thừa Duẫn gật đầu, vặn mở cửa phòng thì phát hiện cửa đã bị khóa trái, anh phiền muộn thở một hơi dài, lấy chìa khóa ra mở cửa.

Đúng rồi, anh à, Tô Thượng Đông đến tìm em! Âu Dương đi được hai bước thì nhớ tới chuyện này, bèn quay đầu lại hỏi Âu Thừa Duẫn. Cô ấy rất tò mò không biết tại sao Tô Thượng Đông lại bỗng dưng chủ động đến tìm cô ấy, hóa ra là vì Tô Ân Huệ: Tô Ân Huệ là bị anh cho vào tù sao?

Chuyện này em đừng xen vào, ai cũng không thể làm thay đổi quyết định của anh! Tô Ân Huệ đã vào tù hơn một tháng, Tô Thượng Đồng không thể tiếp tục bình thản, hẳn là cũng muốn tới tìm anh để xin xỏ, nhưng anh ta cũng biết anh sẽ không mềm lòng. Vận Nhi trở thành như bây giờ, Tô Ân Huệ là người có trách nhiệm lớn nhất, cho dù Tô Thượng Đông cũng tức giận trước hành vi quá đáng của cô ta, nhưng nói gì thì Tô Ân Huệ cũng là em gái anh ta, nếu như Âu Thừa Duẫn thật sự đuổi tận giết tuyệt, vậy thì nửa đời sau của cô ta xong rồi. diễn%đàn@lê*quý!đôn

Âu Dương cũng không định khuyên nhủ gì anh ta, Tô Ân Huệ đi đến tình hình hiện tại, cô ấy cũng chẳng hề cảm thấy thương cảm, Tô Ân Huệ bị trừng phạt như vậy là đúng người đúng tội.

Trong phòng chỉ có ngọn đèn lờ mờ, rèm cửa đều bị kéo lại, cả căn phòng đều chìm trong bầu không khí nặng nề. Âu Thừa Duẫn đi đến trước cửa sổ sát đất, kéo tấm rèm màu hồng nhạt ra. Từ khi cô trở về, anh đã đổi toàn bộ chăn ga gối đệm lẫn rèm cửa thành màu hồng nhạt, chỉ hy vọng cô nhìn thấy thì có thể thư thái một chút.

Nắng chiều hơi đỏ, chiếu vào tấm thảm trải sản, làm nổi lên một vầng sáng ấm áp.

Âu Thừa Duẫn nhìn thấy thân thể nhỏ bé trên giường hơi giật giật, có lẽ là cảm nhận được luồng sáng kia chiếu vào, Vận Nhi từ từ mở mắt, lập tức nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Âu Thừa Duẫn bị phóng đại ngay trước mắt mình. Ngón tay như thể có điện của anh vuốt ve da thịt cô: Tại sao lại không chịu ăn cơm? Hử?

Không cần anh phải lo! Vận Nhi thậm chí đến cả nói chuyện cũng không muốn, nhìn thấy khuôn mặt khiến cô vừa yêu vừa hận này, cô thật sự chỉ muốn bổ ra để xem trong đó có gì mà anh lại không chịu buông tha cho cô!

Vận Nhi, chúng ta đến sống ở căn biệt thự cạnh bờ biển,




/260

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status