Lời hứa của Giản Trì

Chương Mở đầu: Nghiện cả đời

/54


                                            Chương: Mở đầu
                                               Nghiện cả đời

Editor: Kim Anh
Beta: June_duahau      

‘Có lẽ ngay từ khi bắt đầu quen biết, số phận đã định họ sẽ dây dưa cùng nhau cho đến chết …’

Đêm sâu yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi ngay cả hơi thở nhẹ cũng nghe thấy rất rõ ràng.

Cô gái nằm gọn trên giường, trên người quấn một chiếc chăn bông dày, đôi mi thanh tú nhíu lại, thường xuyên trở mình, rõ ràng cô ngủ rất không yên ổn. Trong cái tĩnh lặng của buổi đêm, lắng nghe kĩ có thể phát hiện giữa răng và môi thỉnh thoảng còn phát ra những lời nói mê, chỉ là âm thanh quá nhỏ quá nhẹ khiến cho người ta không thể nghe rõ đến cuối cùng cô muốn nói điều gì.

Ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn đầu giường hắt lên người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng không hề ngủ, dường như cảm nhận được sự khác thường của cô, anh cúi xuống. Xuyên qua ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, đôi mắt sâu thẳm không chớp mắt dừng lại trên người cô gái còn đang mơ ngủ, ngón tay yêu thương vuốt ve lên gò má mịn màng của cô, sau đó vỗ nhẹ lưng cô, cử chỉ dịu dàng giống như đang dỗ đứa trẻ ngủ ngon.


Cô gái bất an lấy được sự an ủi, khẽ rên nhẹ một tiếng rồi theo bản năng tiến lại gần chỗ ấm áp bên cạnh, hàng lông mày dần dần dãn ra, tựa vào ngực anh tìm tư thế thoải mái sau đó nặng nề chìm vào giấc ngủ. Ôm chặt cơ thể mềm mại không xương của cô vào lòng, người đàn ông hôn lên trán cô rồi thở một hơi thật sâu khép mắt lại. Thể lực bị hao tổn quá mức khiến cho hai người mỏi mệt đến kiệt sức, lúc này nhu cầu cấp bách của họ là cần nghỉ ngơi.

Bóng tối lặng yên bao trùm lên cảnh vật, đêm vắng vẻ chỉ còn lưu lại tiếng hơi thở đều đều, bao phủ lên đôi nam nữ đang ôm nhau ngủ trong phòng.

Đêm, càng sâu.



Sáng sớm hôm sau, người đàn ông ngủ say bị đánh thức bởi âm thanh của tiếng thủy tinh vỡ.

“Tiểu Nặc?” Anh vùng dậy, gạt chiếc chăn đắp đến thắt lưng ra, vội vã chạy nhanh vào phòng tắm.

Không ngờ được, trước mắt lại tái hiện cảnh tượng lặp đi lặp lại nhiều ngày nay. Hơi nước mờ ảo, cô gái mảnh mai tay nắm chặt thành nắm đấm, trán vô lực tựa lên thành bồn tắm lạnh băng, vòi hoa sen trên đầu vẫn còn phun nước lạnh khiến mái tóc dài cuộn sóng của cô bị ẩm ướt, lộn xộn dính lên mặt. Trên tường, tấm gương bị vỡ phản chiếu khuôn mặt cô tái nhợt như không còn giọt máu nào, dòng nước lạnh băng chảy xuống bàn tay trắng bệch tiều tụy.


“…Tiểu Nặc”, ánh mắt lo lắng dừng lại ở vệt máu đỏ tươi trên cổ tay bị thương của cô, trái tim đau nhói.


Anh bước vội vàng đến bồn tắm, kéo cánh tay lạnh run của cô vào lòng, giọng nói trầm thấp tràn đầy đau lòng, “Anh đưa em đi bệnh viện.” Nếu lần sau còn như vậy cô thật sự sẽ chết mất, anh không dám mạo hiểm thêm nữa.


Hơi thở của cô gái vì cố gắng kiềm chế cơ thể đang không ngừng run lên mà có phần rối loạn, giống như được bao phủ bởi lớp sương mù mông lung, cô nhìn vào đôi mắt còn hằn sâu vết đau thương của anh, từng giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, “Anh đồng ý rồi mà. Em vẫn còn có thể chịu đựng được.” Nói xong, cô nhếch khóe môi, cố nở nụ cười khích lệ, tươi tắn mát lạnh như hoa bách hợp nở rộ.


Đón nhận ánh mắt trống rỗng, đau thương của cô, trái tim người đàn ông như bị ngàn vạn mũi kim đâm, thứ chất lỏng ẩm ướt, lạnh như băng không ngừng trào ra, thẩm thấu cả lồng ngực, hơi ngẩng đầu cố kiềm chế giọt nước mắt tràn mi, tay nâng cao lên, mạnh mẽ áp đầu cô lên ngực trái của mình, giọng khàn khàn nói, “Tiểu Nặc, đồng ý với anh, cho dù có khó khăn như thế nào cũng không được bỏ cuộc.” Trong lòng anh bỗng dâng lên một nỗi sợ hãi không thể hiểu được, dường như chỉ cần nhắm mắt lại là cô sẽ biến mất, chưa bao giờ trải qua sự khủng hoảng nào dày vò anh như vậy, trái tim đau đớn như bị xé rách thành trăm mảnh.


Khi những giọt nước mắt tràn ra chảy dọc xuống cằm, rơi xuống vỡ thành nhiều điểm sáng, cô gái mới từ từ buông lỏng bàn tay vẫn còn nắm chặt từ nãy đến giờ, vươn ra ôm chặt lấy thắt lưng gầy của anh, vùi mặt vào lòng anh, cúi đầu cố gắng che giấu tiếng khóc thút thít.


Bầu không khí yên tĩnh bao trùm, bên tai chỉ vang vọng duy nhất tiếng khóc bi ai đau đớn. Ôm lấy cơ thể gầy yếu mỏng manh của cô, một giọt nước mắt chậm rãi lăn dài từ khóe mắt người đàn ông.

Yếu đuối như vậy! Bất lực như vậy!


Tại sao có thể như vậy? Cô vốn không cần phải chịu đựng những thứ này. Nếu có thể, xin hãy để anh được thay thế cô, để cho tất cả những đau và khổ này dừng lại hết đi. Lúc này, đến một sợi lông vũ cũng trở thành gánh nặng cho sinh mạng của cô.


Thời gian từng giây từng trôi qua, thân thể cô gái càng lúc càng run rẩy kịch liệt, trái tim không theo quy luật đập nhanh, trái tim như bị đục khoét mài mòn càng làm cô đau đến không muốn sống, cơ thể như có vô số con kiến cắn hút vào máu thịt cô, khó khăn kiềm chế sự tra tấn trong người, giờ phút này ngay cả một cái ôm thật chặt cũng không thể khống chế được nữa, cô gắt gao nắm chặt áo sơ mi của anh, hàm răng không bị khống chế nhanh chóng khép lại, liều lĩnh cắn lên vai anh.


Thân thể đau đớn, làm sao để vượt qua được nỗi đau đớn đang không ngừng gào thét sâu trong lòng, người đàn ông nghiêng đầu, cố gắng chịu đựng để mặc cô gái cắn lên bả vai đã bị thương, lực ôm vẫn không giảm chút nào. Mùi máu tanh cuồn cuộn xộc lên trong miệng và mũi cô, chút ý thức cuối cùng còn sót lại đã đưa cô trở về, cô nổi điên giãy dụa, dùng sức rất lớn khiến anh suýt nữa không ôm được.


“… Ra ngoài đi, cần xin anh hãy ra ngoài đi …” Cô gái vung cánh tay vô lực đánh vào cơ thể anh, bởi vì cô không muốn để anh chứng kiến cảnh tượng chật vật không chịu nổi của mình lúc này, bắt đầu giãy dụa thảm thiết. Trong lúc giằng co, hai cơ thể không thể tránh khỏi đụng vào vách tường. Mặc dù như thế, người đàn ông vẫn không buông tay, thủy chung ôm chặt cô vào trong ngực.


Tất cả kiên trì, tất cả quật cường, ở trước mặt con nghiện chỉ nhỏ bé như một hại bụi, cô gái bộc phát ý thức càng trở nên hỗn độn, dường như đã không phân biệt được người trước mặt, giống như một con thú nhỏ bị hoảng sợ mà hét to, tiếng thét chói tai xuyên thấu sự yên tĩnh của buổi sớm, nghe vào tai càng thê thảm.


“Tiểu Nặc!” Ngón tay theo bản năng siết chặt, gắt gao chế trụ cổ tay cô, người đàn ông gầm nhẹ cố gắng gọi về lý trí của cô, nhưng cũng vô ích.


Cô gái đã không còn tỉnh táo nữa, dùng hết sức nổi điên để thoái khỏi sự kiềm chế của anh, nhắm chặt mắt khóc, kêu gào xé rách quần áo trên người, thậm chí bắt đầu tự đánh vào cơ thể mình, bị tra tấn hành hạ khiến cho khuôn mặt vốn mịn màng trở nên vặn vẹo, trong mắt tràn ngập hơi nước mơ hồ lộ ra sự tuyệt vọng, vùng vẫy bám vào thành bồn tắm, cô lảo đảo ngã quỵ xuống đất.


Tiếng kêu sắc nhọn xé rách trái tim người đàn ông, nhìn cảnh vật hỗn loạn trước mắt, ngực anh như bị bóp nghẹt. Anh ngồi xổm xuống ôm cơ thể cô gái đang run rẩy, không để ý chỗ khuỷu tay bị thủy tinh làm trầy xước, với tay bật vòi nước nóng lên để nó dội hết đi dòng chất lỏng lạnh như băng đang trút thẳng xuống đầu cô, sau đó hung hăng hôn lên môi cô, đem tất cả tiếng kêu khóc thảm thiết của cô ngậm vào trong miệng. Vì để tránh cho cô cắn bị thương chính mình, anh không chút do dự cạy mở hàm răng đang đóng chặt của cô, ở giữa răng và môi cô hôn kịch liệt mà vội vàng, cố gắng làm dịu đi những quay cuồng trong ‘lục phủ ngũ tạng’ của cô.


Vòng tay ấm áp mà quen thuộc kia tựa như một gáo nước lạnh dội xuống đỉnh đầu cô, giống như hai tầng băng hỏa của đất trời, nhanh chóng đánh thẳng vào ý thức đã tan rã của cô gái, nụ hôn kéo dài cho đến khi đôi môi có cảm giác đau đớn, chút sức lực cuối cùng cũng bị rút sạch, lực giãy giụa cũng dần giảm xuống. Cuối cùng, cô mệt lả suy sụp ngã vào trong ngực người đàn ông, hai hàng lông mi rũ xuống che giấu đi nỗi buồn trong mắt. Vậy mà, nội tâm sau khi tỉnh táo cũng không cách nào bình tĩnh lại được, nỗi đau đớn vô tận đã khiến cô tuyệt vọng mà tan nát cõi lòng.


Bờ môi mỏng in lên trán cô thật lâu, người đàn ông âm thầm hạ cam kết, sẽ ở bên cô, trông chừng cô, cho đến ‘vĩnh viễn sánh cùng trời đất’, cho đến ‘vũ trụ hồng hoang’, cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời này, giây phút cuối cùng…
Ngoài cửa sổ không một gợn gió, bầu trời trong xanh như vừa được gột rửa.
Lại một ngày mới.

Câu chuyện vẫn còn tiếp tục, giống như cuộc sống, từ từ chảy xuôi cho tới cuối cuộc đời.

End


/54

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status