Hai năm sau….
Woa! Lại đến Niseco.
Những sườn núi thoai thoải tuyết phủ dày đặc. Nhiều người đang trượt vù vù xuống bên dưới.
Phương cùng đám bạn hồi Đại học ngồi cười vang trên chiếc ghế dài được cáp treo kéo lên đỉnh. Chẳng là cô được ba cho đi du lịch hai tuần vì đã ôm được tất thảy ba hợp đồng béo bở cho công ty.
“Ha ha”.
“Lâu rồi tớ không trượt tuyết nên không biết có bị cắm đầu không đây”. Phương nói với cô bạn Miko ngồi kế bên bằng tiếng Nhật.
“Ha ha. Tớ cũng ít đi lắm. Bận đi làm, chăm sóc con. Mà mình cũng chẳng còn trẻ như hồi sinh viên nên cũng chẳng còn hứng thú mấy”.
“Hi!”
Cả bọn hí hửng đứng trước sườn núi rồi lần lượt từng người trượt xuống dưới. Cảm giác thật tuyệt vời cứ như đang bay ấy.
Lúc Phương đi tới chỗ cáp treo, cô vô tình đi ngang qua một người con trai đeo kính đen đi cùng với một cặp vợ chồng. Cả hai đi lướt qua nhau nhưng chẳng ai nhận ra người kia.
Buổi tối, sau khi ăn uống no say, Phương chia tay đám bạn về khách sạn. Đi chơi thì đi chơi nhưng vẫn phải làm việc. Ai,…
Lúc đứng đợi ở quầy tiếp tân để lấy chìa khóa phòng, Phương nghe một giọng nói quen-thuộc-bất-ngờ vang lên bên tai:
“Cho tôi lấy chìa khóa phòng 304”. Người đó nói bằng tiếng Anh nhưng giọng nói ấy…
Phương quay người lại. Người đó thấy cô thì ngẩn người.
Hai năm.
Trái tim em vẫn ôm ấp những kỷ niệm giữa chúng ta. Quãng thời gian ở bên anh với những khoảnh khắc ngọt ngào đắm say luôn ở mãi trong em.
Giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má Phương. Cô giật mình định đưa tay lau nước mắt thì có người nhanh hơn cô.
Anh và cô cứ đứng nhìn nhau mãi cho đến khi cô nhân viên tiếp tân lên tiếng:
“Mời hai anh chị nhận chìa khóa phòng”.
Trong thang máy, cô và anh đứng cạnh nhau. Chẳng ai nói với nhau câu nào. Thang máy dừng ở tầng 12, Minh bước ra ngoài. Cửa thang máy khép lại sau lưng anh. Minh ngẩn người một lúc rồi chạy như bay tới cầu thang bộ.
Cửa thang máy vừa mở “đing” một cái. Phương buồn bã bước ra ngoài, không ngờ lại bị “ai đó” ôm cứng lấy. Hơi ấm quen thuộc, vòng tay quen thuộc. Cô bật khóc, hai tay ôm ghì lấy Minh.
----------HẾT------------
Woa! Lại đến Niseco.
Những sườn núi thoai thoải tuyết phủ dày đặc. Nhiều người đang trượt vù vù xuống bên dưới.
Phương cùng đám bạn hồi Đại học ngồi cười vang trên chiếc ghế dài được cáp treo kéo lên đỉnh. Chẳng là cô được ba cho đi du lịch hai tuần vì đã ôm được tất thảy ba hợp đồng béo bở cho công ty.
“Ha ha”.
“Lâu rồi tớ không trượt tuyết nên không biết có bị cắm đầu không đây”. Phương nói với cô bạn Miko ngồi kế bên bằng tiếng Nhật.
“Ha ha. Tớ cũng ít đi lắm. Bận đi làm, chăm sóc con. Mà mình cũng chẳng còn trẻ như hồi sinh viên nên cũng chẳng còn hứng thú mấy”.
“Hi!”
Cả bọn hí hửng đứng trước sườn núi rồi lần lượt từng người trượt xuống dưới. Cảm giác thật tuyệt vời cứ như đang bay ấy.
Lúc Phương đi tới chỗ cáp treo, cô vô tình đi ngang qua một người con trai đeo kính đen đi cùng với một cặp vợ chồng. Cả hai đi lướt qua nhau nhưng chẳng ai nhận ra người kia.
Buổi tối, sau khi ăn uống no say, Phương chia tay đám bạn về khách sạn. Đi chơi thì đi chơi nhưng vẫn phải làm việc. Ai,…
Lúc đứng đợi ở quầy tiếp tân để lấy chìa khóa phòng, Phương nghe một giọng nói quen-thuộc-bất-ngờ vang lên bên tai:
“Cho tôi lấy chìa khóa phòng 304”. Người đó nói bằng tiếng Anh nhưng giọng nói ấy…
Phương quay người lại. Người đó thấy cô thì ngẩn người.
Hai năm.
Trái tim em vẫn ôm ấp những kỷ niệm giữa chúng ta. Quãng thời gian ở bên anh với những khoảnh khắc ngọt ngào đắm say luôn ở mãi trong em.
Giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má Phương. Cô giật mình định đưa tay lau nước mắt thì có người nhanh hơn cô.
Anh và cô cứ đứng nhìn nhau mãi cho đến khi cô nhân viên tiếp tân lên tiếng:
“Mời hai anh chị nhận chìa khóa phòng”.
Trong thang máy, cô và anh đứng cạnh nhau. Chẳng ai nói với nhau câu nào. Thang máy dừng ở tầng 12, Minh bước ra ngoài. Cửa thang máy khép lại sau lưng anh. Minh ngẩn người một lúc rồi chạy như bay tới cầu thang bộ.
Cửa thang máy vừa mở “đing” một cái. Phương buồn bã bước ra ngoài, không ngờ lại bị “ai đó” ôm cứng lấy. Hơi ấm quen thuộc, vòng tay quen thuộc. Cô bật khóc, hai tay ôm ghì lấy Minh.
----------HẾT------------
/14
|