Không Ô Nhiễm Không Gây Hại

Chương 50 - Chương 49

/53


Editor: Mông Nhỏ

''Lão Chu!''

Ông Chu vội vàng khép lại quyển sổ trong tay, đây là quyển sổ duy nhất ông mang từ nhà đi, lật xem đã sờn cả gáy.

Một bà lão đi tới chỗ ông, vẻ mặt ôn hòa vươn tay về phía ông: ''Xem cái gì thú vị sao?''

Nếp nhăn khiến người ta thoạt nhìn có vẻ già nua, nhưng thực tế có ít nếp nhăn cũng sẽ làm cho người ta thoạt nhìn mềm mại hiền lành. Giống như có người mỗi khối mỡ đều ''Đúng chỗ'', mỗi nếp nhăn của bà lão này cũng đều vô cùng đúng chỗ. Năm tháng có lẽ đã phải cân nhắc thật lâu, mới dám cẩn thận vẽ một nét trên mặt bà ta, vì vậy nét nào cũng được điêu khắc tinh tế, khiến bà ta thoạt nhìn vô cùng cảnh đẹp ý vui.

Ông Chu do dự một chút, có chút ngượng ngùng đưa sách cho bà ta.

Bà lão tựa giận còn vui nhìn ông một cái, cầm lấy lật qua, một tờ trong đó tự động rơi ra, phía trên có dán vài tấm ''Ảnh chân dung'', giống như một cái kẹp sách lớn.

Trong ảnh là một bé trai bảy tám tuổi, đưa đầu vào các loại khung hình kỳ quái, nhe răng nhếch miệng làm mặt quỷ với ống kính.

''Đây là cháu ngoại của ông hả?'' Bà lão ngồi xuống đối diện ông, bày ra tư thế muốn bắt đầu một cuộc nói chuyện dài.

Đây chính là chỗ ở của ông Chu, trong phòng nhỏ, tất cả mọi thứ đều màu trắng: trần nhà, giường, sàn nhà,... Kể cả quần áo mà mọi người mặc.

Trên tường vẽ một tượng thần đầu Ngô mình Sở, tư thế có vẻ là chép từ tượng Phật nào đó, áo choàng trên người lại giống áo choàng trắng của người phương Tây cổ đại, trên đầu là kiểu tóc ''Xoăn râu ngô'', tạo hình kết hợp Trung Quốc và phương Tây, chẳng biết là cai quản cái gì.

Một phòng có ba giường đơn, rất ít đồ dùng riêng tư cũng dùng vải trắng đắp lên, không lộ ra chút dấu vết sinh hoạt nào, nếu thoáng nhìn, gần như là giống một cái nhà xác.

''Không việc gì, người mới tới đều vậy cả.'' Bà lão chậm rãi nhỏ nhẹ nói, vô cùng tự nhiên kéo tay ông Chu, ''Tôi biết, mấy thứ này đều là những thứ làm người ta cảm thấy rất tốt đẹp, cho nên cũng là những thứ cần cai. Giống như ma túy vậy, biết rõ hít vào thân thể sẽ không có lợi, chỉ có hại đối với bản thân, nhưng lại có cảm giác rất tốt đẹp, nên những người đó mới mặc kệ chính mình mụ mị trong đó, nhưng đó cũng không phải vui sướng chân chính. Ông cẩn thận suy nghĩ một chút, miễn cưỡng sinh hoạt cùng một chỗ với bọn họ, ông thật sự có thể hòa hợp với gia đình bọn họ sao? Thật sự vui sướng sao?''

Ông Chu bị bà ta lôi kéo, có chút không được tự nhiên, nhưng lại cảm thấy một đống tuổi như vậy, ''Không được tự nhiên'' có vẻ quái đản, vì vậy ngượng ngùng cười: ''Dù sao... Dù sao cũng là...''

''Dù sao cũng là người thân, nhưng người thân cũng sẽ mang đến tổn thương.'' Bà lão vô cùng lí giải nói, ''Bằng không ông cũng sẽ không tới chỗ này của chúng tôi tìm sự giúp đỡ, đúng không?''

Ông Chu cúi đầu.

Bà lão thấm thía nói: ''Người thân nơi trần tục đều là hư ảo, ông cảm thấy ông sống cùng bọn họ dưới một mái nhà, nhưng lại giống như bị gạt bỏ ra ngoài, giữa các ông bị ngăn cách bởi một bức tường thủy tinh, thấy được, lại không sờ được. Tại sao lại như vậy? Đó là bởi vì chúng ta tới tuổi này rồi, đến thời điểm bắt đầu giác ngộ chuyện tình thế tục, nhưng bọn nhỏ lại vẫn lăn lộn ở hồng trần. Tinh thần của ông bắt đầu dần dần thoát li bọn họ, nếu còn lưu luyến, muốn tìm kiếm sự an ủi trên người bọn họ, vậy chính là lừa mình dối người, truy đuổi ảo ảnh!''

Ông Chu nhỏ giọng nói: ''... Đứa nhỏ này là tôi một tay nuôi lớn từ nhỏ.''

''Tôi biết,'' Bà lão tựa như thiên sứ vỗ vỗ mu bàn tay ông, ''Tôi biết từ bỏ những thứ này có bao nhiêu khó khăn, bằng không ông cũng không cần ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi này của chúng tôi, đúng không? Đi, đi thôi, đến giờ hoạt động rồi.''

Nói đến đây, bà ta liền kéo ông Chu đứng dậy, ở một góc cửa phòng có treo một cái chuông báo, giống như chuông vào lớp ở trường học. Đúng hai giờ chiều, cái chuông vang lên một khúc nhạc dương cầm thong thả. Rất nhiều cụ già giống ông Chu đi ra khỏi phòng mình, toàn thân đều khoác áo choàng trắng phiêu du theo gió. Nhìn từ xa, giống như hiện trường tập thể xác chết vùng dậy.

Trên mặt những người này đều mang theo nụ cười, chào hỏi lẫn nhau, còn cùng dắt tay nhau nối thành một hàng, cứ trắng lóa như vậy xuống lầu.

Nhìn từ bên ngoài, căn nhà mà bọn họ ở giống như nhà nông dùng để du lịch, phía sau là một ao cá bỏ hoang, phía trước là một mảnh đất trống, nếu không có xe, có lẽ phải đi bộ hơn mười cây số mới có một trạm xe bus nhỏ.

Lầu hai trở lên là cho người ở, lầu một là đại sảnh, ba bữa đều ăn ở đây, tương tự phòng ăn tập thể.

Trong phòng, bàn tròn lớn bị dựng lên dựa vào góc tường, ghế xếp thành một vòng, bởi vì buổi trưa vừa mới xào ớt xanh, trong đại sảnh vẫn còn nồng nặc mùi thức ăn, xông tới làm người ta có chút ghê tởm.

Mấy cụ già nhanh chóng có kỷ luật tìm ghế ngồi xuống, ông Chu chợt muốn đi nhà vệ sinh ----- Bàng quang người già đều không phân rõ phải trái như vậy, mới vừa rồi còn không hề có dấu hiệu báo trước, trong thời gian ngắn liền có thể có ý muốn đi vệ sinh mãnh liệt.

Nhưng lúc này, một ông già râu tóc hoa râm mặc áo choàng đen đi tới, ở giữa nhóm người cùng tuổi giống như giấy vệ sinh này, áo choàng đen có vẻ đặc biệt giống hạc trong bầy gà.

Nhóm ''Giấy vệ sinh” rối rít chào hỏi với áo choàng đen: ''Đạo sư.''

Ông Chu liền

/53

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status