Editor: Sóc Là Ta
Beta: Misali
Mẫn Mẫn, em trông chừng Nãi Tích giúp anh, anh đi một chút. Nói xong, Chu Triển Nguyên cười với Trần Mẫn Mẫn và đuổi theo Tiếu Hàm.
Nhìn bóng lưng vừa rời đi, lại nhìn khuôn mặt vui vẻ của Nãi Tích, bỗng nhiên Trần Mẫn Mẫn không biết nên nói như thế nào.
Chẳng lẽ hỏi anh rằng lẽ nào anh quên chị của em rồi sao? Trải qua nhiều năm chờ đợi như vậy, tại sao giờ đây anh lại muốn kết hôn?
Nhưng tại sao lại không được chứ?
Đúng đấy, chị đã mất nhiều năm như vậy, tại sao anh rể lại không thể tái hôn đây?
Nhớ lại mười năm trước, lúc ấy, lần đầu tiên cô gặp anh, anh chính là bạn trai của chị cô. Lúc đó, anh là một người đàn ông phong độ lại tài giỏi, anh nổi bật nhất trong đám người kia. Sau đó, anh và chị cô kết hôn, sau đó Nãi Tích ra đời. Thời gian thấm thoắt trôi qua, chị cô mất vì cô không về kịp để ghép tuỷ cho chị. Thế là từ đó đến nay, cô vẫn luôn áy náy và tự trách mình vì chuyện đó.
Trần Mẫn Mẫn vừa khuấy cà phê vừa nhớ lại khoảng thời gian đã qua.
Mãi đến khi nghe giọng Nãi Tích tò mò hỏi: Dì, sao dì không ăn? Món này ngon lắm đó, lần trước con và cô Tiếu cùng ăn sáng, cô ấy nói cô ấy thích ăn cánh gà ở đây nhất.
Lại là cô Tiếu. Từ nãy đến giờ Nãi Tích đã nhắc đến cô ấy không biết bao nhiêu lần rồi.
Nãi Tích rất thích cô Tiếu sao? Trần Mẫn Mẫn thấp giọng hỏi.
Nãi Tích nghiêng đầu, bước đến gần, kề miệng vào tai cô, vừa nói vừa cười vui vẻ : Đúng đó dì, Nãi Tích rất thích cô Tiếu. Dì đừng nói cho ba con biết nha, bà nội nói cô Tiếu sắp sinh cho Nãi Tích một đứa em đấy. Ha ha, đến lúc đó, cậu bé sẽ được làm anh trai, để xem Vương Tiểu Bản còn khoác lác không?
Vậy cô Tiếu đối xử với Nãi Tích tốt không?
Tốt lắm ạ, cô Tiếu làm rất nhiều món ăn ngon cho Nãi Tích, còn mua nhiều quần áo cho Nãi Tích, còn dẫn Nãi Tích đi công viên chơi trò chơi nữa... Thậm chí còn dẫn Tiểu Nãi đi bơi luôn... Nhóc con vừa khen cô Tiếu vừa bẻ ngón tay, nói xong câu cuối cùng cậu còn khua tay múa chân: Cô Tiếu làm cơm rất ngon, cô làm món nào cũng ngon, thậm chí cô Tiếu còn lấy rau dưa trộn với thịt để làm những món ăn thật ngon, Tiểu Nãi rất thích. Còn ba Tiểu Nãi thì khác, ba không thích ăn rau dưa.
“Ba con có thích cô Tiếu không? Trần Mẫn Mẫn mím môi hỏi, cô hơi khẩn trương nên vịn tay vào thành ghế.
Nãi Tích gật đầu xem như là chuyện đương nhiên. Dĩ nhiên ba cậu cũng thích cô Tiếu chứ, nếu không thì sao ba lại âm thầm thân thiết với cô Tiếu đây. Sở dĩ cậu biết là do cậu tình cờ nhìn thấy được, dĩ nhiên lúc đó ba cậu không biết cậu đang nhìn lén ha ha. Ba rất thích cô Tiếu, ba còn nói rằng chờ đến khi cô Tiếu sinh em xong thì con phải dẫn em cùng chơi với mình, phải làm gương cho em noi theo.
Trần Mẫn Mẫn lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng nở nụ cười gượng gạo, Vậy Nãi Tích không sợ ba thương em hơn và không còn yêu thương Nãi Tích nữa sao?
Việc này cũng đáng để suy ngẫm, cậu bé nhíu mày hồi lâu, cuối cùng, cậu cố gắng vượt qua nỗi buồn bị ba mình bỏ rơi để làm một người anh trai gương mẫu, nói : Nãi Tích là anh trai nên Nãi Tích phải nhường nhịn em gái. Hơn nữa, cô Tiếu vẫn luôn yêu thích Nãi Tích, ông bà ngoại cũng rất yêu thích Nãi Tích nữa...
Ông bà ngoại con đang ở nước ngoài mà. Trần Mẫn Mẫn bỗng nhiên lên giọng, sau đó cô chợt thấy hình như mình đang dọa Nãi Tích sợ nên cố gắng dịu xuống, hối hận nói: Xin lỗi con, hôm nay dì hơi mệt. Nghĩ đến ba mẹ buồn rầu, sầu khổ vì cái chết của chị, trong phút chốc Trần Mẫn Mẫn lộ ra vẻ mặt uể oải lẫn mệt mỏi.
Ngược lại, Nãi Tích lại tỏ vẻ thân thiết, cậu đưa tay sờ trán của dì giống như cô Tiếu vẫn thường làm với cậu lúc cậu bệnh, nói: Dì, nếu dì bệnh thì hãy đi đến bệnh viện nha. Dì đừng sợ uống thuốc, thuốc không đắng chút nào đâu. Tuy cậu rất sợ uống thuốc, nhưng vì không muốn dì sợ nên cậu cố gắng tỏ vẻ mạnh mẽ.
Trần Mẫn Mẫn nhìn đôi mắt trong veo của cậu thì tặc lưỡi. Cô nhìn phía xa xa cũng có một người đàn ông đang dịu dàng mỉm cười với người phụ nữ kia. Sau đó, cô cũng nhẹ nhàng cúi đầu.
Ngày hôm sau, Tiếu Hàm cũng hơi ngạc nhiên khi nhận được điện thoại của Trần Mẫn Mẫn. Tối qua trong một lần tình cờ gặp nhau, cô cũng biết chuyện về mẹ của Nãi Tích. Mẹ Nãi Tích mất vì bệnh bạch cầu, nếu như có thể ghép tủy với em gái mình, cũng chính là Trần Mẫn Mẫn thì cô ấy sẽ sống. Nhưng không may, người em gái ở xa, không về kịp để cứu chị. Vì chuyện đó mà Trần Mẫn Mẫn luôn day dứt trong lòng, cho rằng chị mình qua đời là do mình, gánh chịu mọi tội lỗi về phía mình. Và cũng chính vì nguyên nhân đó, dù cho có nhiều người đàn ông thành đạt theo đuổi muốn kết hôn với cô nhưng cô vẫn từ chối, thậm chí cô cũng không cho họ có cơ hội làm bạn trai mình.
Còn nhớ lúc Tiếu Hàm còn độc thân, bạn bè phong tặng cô danh hiệu là mỹ nhân, thì bị Chu Triển Nguyên cười cợt. Anh nói cô vẫn nên quan tâm chính mình một chút, từ giờ đến lúc đó anh có thể chờ đợi.
Lần này, Tiếu Hàm nhận được điện thoại của Trần Mẫn Mẫn, cô cũng không có ý định nói chuyện này với Chu Triển Nguyên. Dù sao, không
Beta: Misali
Mẫn Mẫn, em trông chừng Nãi Tích giúp anh, anh đi một chút. Nói xong, Chu Triển Nguyên cười với Trần Mẫn Mẫn và đuổi theo Tiếu Hàm.
Nhìn bóng lưng vừa rời đi, lại nhìn khuôn mặt vui vẻ của Nãi Tích, bỗng nhiên Trần Mẫn Mẫn không biết nên nói như thế nào.
Chẳng lẽ hỏi anh rằng lẽ nào anh quên chị của em rồi sao? Trải qua nhiều năm chờ đợi như vậy, tại sao giờ đây anh lại muốn kết hôn?
Nhưng tại sao lại không được chứ?
Đúng đấy, chị đã mất nhiều năm như vậy, tại sao anh rể lại không thể tái hôn đây?
Nhớ lại mười năm trước, lúc ấy, lần đầu tiên cô gặp anh, anh chính là bạn trai của chị cô. Lúc đó, anh là một người đàn ông phong độ lại tài giỏi, anh nổi bật nhất trong đám người kia. Sau đó, anh và chị cô kết hôn, sau đó Nãi Tích ra đời. Thời gian thấm thoắt trôi qua, chị cô mất vì cô không về kịp để ghép tuỷ cho chị. Thế là từ đó đến nay, cô vẫn luôn áy náy và tự trách mình vì chuyện đó.
Trần Mẫn Mẫn vừa khuấy cà phê vừa nhớ lại khoảng thời gian đã qua.
Mãi đến khi nghe giọng Nãi Tích tò mò hỏi: Dì, sao dì không ăn? Món này ngon lắm đó, lần trước con và cô Tiếu cùng ăn sáng, cô ấy nói cô ấy thích ăn cánh gà ở đây nhất.
Lại là cô Tiếu. Từ nãy đến giờ Nãi Tích đã nhắc đến cô ấy không biết bao nhiêu lần rồi.
Nãi Tích rất thích cô Tiếu sao? Trần Mẫn Mẫn thấp giọng hỏi.
Nãi Tích nghiêng đầu, bước đến gần, kề miệng vào tai cô, vừa nói vừa cười vui vẻ : Đúng đó dì, Nãi Tích rất thích cô Tiếu. Dì đừng nói cho ba con biết nha, bà nội nói cô Tiếu sắp sinh cho Nãi Tích một đứa em đấy. Ha ha, đến lúc đó, cậu bé sẽ được làm anh trai, để xem Vương Tiểu Bản còn khoác lác không?
Vậy cô Tiếu đối xử với Nãi Tích tốt không?
Tốt lắm ạ, cô Tiếu làm rất nhiều món ăn ngon cho Nãi Tích, còn mua nhiều quần áo cho Nãi Tích, còn dẫn Nãi Tích đi công viên chơi trò chơi nữa... Thậm chí còn dẫn Tiểu Nãi đi bơi luôn... Nhóc con vừa khen cô Tiếu vừa bẻ ngón tay, nói xong câu cuối cùng cậu còn khua tay múa chân: Cô Tiếu làm cơm rất ngon, cô làm món nào cũng ngon, thậm chí cô Tiếu còn lấy rau dưa trộn với thịt để làm những món ăn thật ngon, Tiểu Nãi rất thích. Còn ba Tiểu Nãi thì khác, ba không thích ăn rau dưa.
“Ba con có thích cô Tiếu không? Trần Mẫn Mẫn mím môi hỏi, cô hơi khẩn trương nên vịn tay vào thành ghế.
Nãi Tích gật đầu xem như là chuyện đương nhiên. Dĩ nhiên ba cậu cũng thích cô Tiếu chứ, nếu không thì sao ba lại âm thầm thân thiết với cô Tiếu đây. Sở dĩ cậu biết là do cậu tình cờ nhìn thấy được, dĩ nhiên lúc đó ba cậu không biết cậu đang nhìn lén ha ha. Ba rất thích cô Tiếu, ba còn nói rằng chờ đến khi cô Tiếu sinh em xong thì con phải dẫn em cùng chơi với mình, phải làm gương cho em noi theo.
Trần Mẫn Mẫn lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng nở nụ cười gượng gạo, Vậy Nãi Tích không sợ ba thương em hơn và không còn yêu thương Nãi Tích nữa sao?
Việc này cũng đáng để suy ngẫm, cậu bé nhíu mày hồi lâu, cuối cùng, cậu cố gắng vượt qua nỗi buồn bị ba mình bỏ rơi để làm một người anh trai gương mẫu, nói : Nãi Tích là anh trai nên Nãi Tích phải nhường nhịn em gái. Hơn nữa, cô Tiếu vẫn luôn yêu thích Nãi Tích, ông bà ngoại cũng rất yêu thích Nãi Tích nữa...
Ông bà ngoại con đang ở nước ngoài mà. Trần Mẫn Mẫn bỗng nhiên lên giọng, sau đó cô chợt thấy hình như mình đang dọa Nãi Tích sợ nên cố gắng dịu xuống, hối hận nói: Xin lỗi con, hôm nay dì hơi mệt. Nghĩ đến ba mẹ buồn rầu, sầu khổ vì cái chết của chị, trong phút chốc Trần Mẫn Mẫn lộ ra vẻ mặt uể oải lẫn mệt mỏi.
Ngược lại, Nãi Tích lại tỏ vẻ thân thiết, cậu đưa tay sờ trán của dì giống như cô Tiếu vẫn thường làm với cậu lúc cậu bệnh, nói: Dì, nếu dì bệnh thì hãy đi đến bệnh viện nha. Dì đừng sợ uống thuốc, thuốc không đắng chút nào đâu. Tuy cậu rất sợ uống thuốc, nhưng vì không muốn dì sợ nên cậu cố gắng tỏ vẻ mạnh mẽ.
Trần Mẫn Mẫn nhìn đôi mắt trong veo của cậu thì tặc lưỡi. Cô nhìn phía xa xa cũng có một người đàn ông đang dịu dàng mỉm cười với người phụ nữ kia. Sau đó, cô cũng nhẹ nhàng cúi đầu.
Ngày hôm sau, Tiếu Hàm cũng hơi ngạc nhiên khi nhận được điện thoại của Trần Mẫn Mẫn. Tối qua trong một lần tình cờ gặp nhau, cô cũng biết chuyện về mẹ của Nãi Tích. Mẹ Nãi Tích mất vì bệnh bạch cầu, nếu như có thể ghép tủy với em gái mình, cũng chính là Trần Mẫn Mẫn thì cô ấy sẽ sống. Nhưng không may, người em gái ở xa, không về kịp để cứu chị. Vì chuyện đó mà Trần Mẫn Mẫn luôn day dứt trong lòng, cho rằng chị mình qua đời là do mình, gánh chịu mọi tội lỗi về phía mình. Và cũng chính vì nguyên nhân đó, dù cho có nhiều người đàn ông thành đạt theo đuổi muốn kết hôn với cô nhưng cô vẫn từ chối, thậm chí cô cũng không cho họ có cơ hội làm bạn trai mình.
Còn nhớ lúc Tiếu Hàm còn độc thân, bạn bè phong tặng cô danh hiệu là mỹ nhân, thì bị Chu Triển Nguyên cười cợt. Anh nói cô vẫn nên quan tâm chính mình một chút, từ giờ đến lúc đó anh có thể chờ đợi.
Lần này, Tiếu Hàm nhận được điện thoại của Trần Mẫn Mẫn, cô cũng không có ý định nói chuyện này với Chu Triển Nguyên. Dù sao, không
/74
|