Đối với người phàm, họ sống lúc này, một vạn năm sau xương cốt không còn gì cũng không cần phải nghĩ ngợi. Nhưng là một tu luyện giả Thần đạo, tầm mắt và cảnh giới không thể cùng cấp với người thường. Đại lục Thiên Huyền ban cho họ thiên phú, cho họ nhiều hậu đãi như vậy, có nghĩa là họ sẽ phải gánh nhiều trách nhiệm hơn, phải lo lắng cho vận mệnh của Đại lục Thiên Huyền.
Đây cũng là nguyên nhân mà mấy vạn năm trước Chúng Thần đã hy sinh tính mạng, dựng nên Tinh Hà Kết Giới, cứu Đại lục Thiên Huyền khỏi thảm họa diệt tộc.
- Đại sư huynh, nói như vậy thì huynh nắm giữ Thần Khí Chi Môn còn các sư huynh khác nắm giữ những chỗ khác đúng không? Thần Khí Chi Môn rốt cuộc là cái gì vậy?
- Thần Khí Chi Môn, kỳ thực chính là di chỉ của Chúng Thần. Chỉ có điều Thần Khí Chi Môn rất bí ẩn, có tất cả mười hai tầng. Năm xưa, dù là Đồ Đằng cường giả mạnh nhất, cùng lắm cũng chỉ đến được tầng thứ mười, hơn nữa có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
- Thần Khí Chi Môn,..
Tần Vô Song bỗng nói:
- Đại sư huynh, có phải vào Thần Khí Chi Môn chính là Thần Khí Mê Cung?
Lý Bố Y hơi ngạc nhiên:
- Sao ngươi biết?
Tần Vô Song cười khổ:
- Đại sư huynh, năm đó khi ở Vô Tận Đông Hải bị khe nứt không gian cuốn vào một không gian thần bí. Đi lung tung một hồi đến một cái mê cung, bên trong có giọng nói nói là ta đã vào Thần Khí Mê Cung. Tầng thứ nhất là Tán Bảo Điện gì đó. Tầng thứ hai là Ma Thần Điện.
Lý Bố Y ngạc nhiên không nói nên lời, cuối cùng cười khổ:
- Vô Song sư đệ, xem ra ngươi đúng là người có đại phúc duyên. Thần Khí Chi Môn không được mời thì không nên vào. Một khi chẳng may vào rồi, rất có thể sẽ mất mạng. Ngươi lại vào Thần Khí Mê Cung qua khe nứt không gian, lại còn đi ra bằng Truyền Tống Trận, đúng là hiếm có!
Tần Vô Song gãi đầu:
- Thần Khí Mê Cung không phải do chủ nhân Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận bố trí sao?
Lý Bố Y lắc đầu:
- Đương nhiên không phải. Thần Khí Chi Môn là di chỉ của Chúng Thần đại chiến, mê cung xây dựng trên di chỉ cũng là di sản mà các Thiên Thần Đạo tiền bối để lại cho hậu nhân. Họ sợ khi ngoại tộc xâm lấn sẽ cướp hết tài nguyên của Đại lục Thiên Huyền nên mới bố trí Thần Khí Mê Cung. Cũng là để bảo vệ những thứ tốt nhất, bải vệ huyết mạch và tinh anh của Đại lục Thiên Huyền!
Tần Vô Song gật gật đầu.
- Có điều, nếu sư phụ lão nhân gia mà biết có Thần Khí Chi Môn thì có lẽ sẽ thi triển đại thần thông để vào xem cũng chưa biết chừng, hà hà.
Khi nhắc đến chủ nhân của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, khẩu khí của Lý Bố Y vô cùng cung kính.
- Đại sư huynh, rốt cuộc thì sư phụ có lai lịch thế nào? Lẽ nào không phải người của Đại lục Thiên Huyền?
Tần Vô Song vẫn còn rất nhiều nghi vấn.
- Hà hà, Vô Song, lai lịch của sư phụ lão nhân gia bọn ta cũng không rõ. Nhưng có một điều có thể khẳng định, sư phụ không phải người của Đại lục Thiên Huyền. Hơn nữa tu vi của sư phụ mạnh hơn cả cường giả mạnh nhất Đại lục Thiên Huyền.
- Mạnh thế sao?
Tần Vô Song sững người. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
- Nếu không thì sao có thể dùng đại thần thông bố trí được một trận pháp như vậy? Vô Song, ngươi nghĩ xem, muốn dựng Truyền tống Thông đạo đi xuyên qua Đại lục Thiên Huyền cần phải có thần thông mức nào? Sư phụ lão nhân gia chỉ tùy ý một cái là dựng nên được trận pháp có thể gọi là kỳ tích ở Đại lục Thiên Huyền. Loại trận pháp truyền tống đó nhiều tông môn ở Đại lục Thiên Huyền cũng có nhưng chúng sao có thể so sánh được với Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận? Mà nhiều Truyền Tống Trận của các tông môn đều được kế thừa từ thời Thái cổ, cũng là do Thiên Thần Đạo cường giả dựng lên. Ngươi nghĩ xem khoảng cách lớn thế nào?
Tần Vô Song suy nghĩ, khoảng cách này đúng là không phải lớn bình thường đâu.
- Vô Song, sự tồn tại của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận cũng chính là nguyên nhân mà mấy người bọn ta vẫn đang giữ vững chí khí, vẫn bôn ba đến tận bây giờ. Vì bảy huynh đệ ta đã bàn bạc, đều cảm thấy trận pháp quý giá mà sư phụ để lại là hy vọng cuối cùng để giải trừ nguy cơ cho Đại lục Thiên Huyền. Cho dù là Thần Khí Chi Môn thì nhiều nhất cũng chỉ bảo vệ được huyết mạch, huyết thống của Đại lục Thiên Huyền, rất khó thay đổi được vận mệnh Đại lục Thiên Huyền về căn bản. Muốn thay đổi vận mệnh Đại lục Thiên Huyền nhất định phải dựa vào ngoại lực. Và sự xuất hiện của sư phụ chính là ngoại lực, cũng chính là vận số của Đại lục Thiên Huyền. Điều này chứng minh trời không diệt Đại lục Thiên Huyền!
Tần Vô Song trầm lặng không nói gì, giờ hắn có thể lờ mờ đoán được nguyên nhân Lý Bố Y tìm mình, càng biết được vì sao mà Lý Bố Y lại ngầm chú ý đến mình.
Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận! Tất cả đều liên quan đến Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận. Tần Vô Song hắn kế thừa Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận thì có nghĩa là cùng ngồi trên một con thuyền với Lý Bố Y rồi. Hơn nữa, còn là thuyền trưởng của con thuyền đó.
- Đại sư huynh, mọi người đều đã biết trận pháp của sư phụ vậy tại sao sau mấy vạn năm lại vào tay ta?
Lý Bố Y cười:
- Hỏi hay lắm! Liên hoàn trận tuyệt thế này, sư phụ đã nói dành cho người có duyên. Bảy người bọn ta đều không phải chân mệnh thiên tử. Sư phụ từng nghiêm khắc nói với bọn ta rằng, nếu có ý đồ tìm Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, hy vọng tìm được không cao, hơn nữa có thể vì không đủ phúc duyên mà dẫn đến tai họa. Vì thế trận pháp này không phải chuẩn bị cho bọn ta. Bọn ta tồn tại chỉ là để đợi người có duyên là ngươi thôi. Cũng may, cuối cùng đã đợi được. Tính ra thì bọn ta cũng hưởng phúc lây từ ngươi đấy!
Lời này khiến Tần Vô Song có phần ngại ngùng.
- Vô Song, không phải ta đùa đâu. Nếu không phải sư phụ muốn tìm người có duyên thì cũng không dạy dỗ bảy người bọn ta, nếu bọn ta không được sư phụ dạy dỗ thì thời gian mấy vạn năm e là bọn ta đã biến thành tro bụi hết rồi, làm gì được sống đến bây giờ?
Tần Vô Song tim khẽ rung lên, nhìn ánh mắt như phát sáng của Lý Bố Y, có thể thấy vị Đại sư huynh bỡn cợt với đời này có tình cảm sâu đậm với Đại lục Thiên Huyền mà người thường không thể so sánh được. Tình cảm này cũng chính là nguyên nhân mà đã sáu vạn năm nhưng họ không hề từ bỏ.
- Vô Song, sư đệ, Đệ thất hoàn của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận cũng là hoàn cuối cùng, khi ngươi kế thừa được Đệ thất hoàn của trận pháp thì cũng kế thừa mọi giá trị tinh thần của sư phụ. Lúc đó ngươi sẽ đứng ở đỉnh cấp cao nhất Đại lục Thiên Huyền, cũng phải gánh vác mọi sứ mệnh, bao gồm vận mệnh của Đại lục Thiên Huyền, cả niềm kỳ vọng của sư phụ, hiểu không?
Tần Vô Song nhìn ánh mắt Lý Bố Y không kìm được gật đầu:
- Đại sư huynh, xin hãy yên tâm! Tần Vô Song ta tuy còn trẻ người non dạ nhưng cũng biết điều nên làm và điều không nên làm. Nếu thiên số đã định ta chiến đấu vì vận mệnh Đại lục Thiên Huyền thì ta không thể không tiếp nhận. Nói thật lòng ta cũng không muốn vùng đất này lại bị dị tộc giẫm đạp lên, không muốn nhân dân bách tính trở thành đối tượng cho dị tộc tàn sát.
Lý Bố Y tán thưởng nói:
- Vô Song, nói rất hay! Có câu này của ngươi, bọn ta vất vả sáu vạn năm nay cũng đáng!
Ý chí chiến đấu của Tần Vô Song bỗng chốc dâng trào, chỉ là chiến đấu thôi mà! Từ khi xuất đạo đến nay, từ một con người nhỏ bé, rồi bắt đầu đối mặt với đối thủ mạnh hơn, vô số chướng ngại vật, vô số lối rẽ, vô số ngọn núi cap, không phải cuối cùng đều vượt qua rồi sao? Huống hồ mình đâu phải tay không tấc sắt, cũng không phải võ giả độc hành. Không phải có nhiều sư huynh cùng chung ý chí đã chiến đấu sáu vạn năm đó sao?
- Đại sư huynh, theo suy đoán của huynh thì chắc chắn tu vi của sư phụ ở cấp Chủ Thần phải không?
- Ừm, chắc chắn! Bọn ta nghĩ sư phụ không chỉ dừng ở cấp Chủ Thần, nhưng rốt cuộc là cấp bậc nào thì cuối cùng thì ngươi sẽ biết, Đệ thất hoàn của trận pháp sẽ có đáp án!
- Thế tu vi của sư huynh đến cảnh giới nào rồi?
Hỏi câu này tuy có hơi thất lễ nhưng Tần Vô Song vẫn muốn biết.
Lý Bố Y thở dài:
- Sáu vạn năm trước, bọn ta cũng khoảng tầm tuổi ngươi, cũng chỉ là một Ngưng Thần Đạo cường giả bình thường. Là sư phụ đã chọn ra bảy người bọn ta để dìu dắt, khổ tâm bồi dưỡng bọn ta thành Thiên Thần Đạo cường giả. Dùng lời của sư phụ thì ở thời đại đó bảy bọn ta hợp ý sư phụ nhất. Giờ ta là Thiên Thần Đạo ba kiếp, còn sáu người kia, năm người là Thiên Thần Đạo hai kiếp, một người là một kiếp, là nữ tử.
- Sư huynh, đấy là Thiên Huyền Thất Tử đúng không?
- Đúng, tuổi ta cao nhất nên là Đại sư huynh. Lão Nhị Tiêu Dật Hiên, Lão Tam Lý Dật Phong. Hai người họ bảo vệ Tinh Hà Kết Giới, phụ trách giám sát kết giới. Lão Tứ Dịch Xung Thiên, là trợ thủ của ta, vẫn đang bảo vệ ở Thần Khí Chi Môn. Lão Ngũ là Hoa Tập Nguyệt, cùng với Lão Lục là Xích Hằng Vũ, rất có thiên phú nhưng lại ẩn cư tu luyện một môn bí pháp. Lão Thất Miêu Húc là nữ tử, nhập môn muộn nhất nên tu vi cũng thấp hơn một chút. Cô ấy và Lão Tam Lý Dật Phong là một cặp vợ chồng.
Tần Vô Song ghi nhớ, thở dài nói:
- Đại lục Thiên Huyền ta có Thiên Thần Đạo cường giả ở ẩn cũng có thể coi là may mắn. Nếu không chỉ dựa vào thế lực Đồ Đằng để chống dị tộc xâm lược thì chỉ có diệt vong.
Có thể thấy là Tần Vô Song chẳng có thiện cảm gì với thế lực Đồ Đằng, đặc biệt là Hiên Viên Tộc, quá nhiều tính toán vặt vãnh, căn bản không hề có khí độ mà một Đồ Đằng Tộc nên có.
Lý Bố Y thở dài:
- Vô Song, câu này nếu để mấy vị sư huynh nghe thấy chắc chắn họ sẽ khen thưởng ngươi. Ta còn có thể coi là có chút khách khí với bọn chúng. Nếu mấy người bọn họ mà thấy tình cảnh này của Đồ Đằng Tộc thì chắc chắn sẽ không khách khí đâu. Cũng may bọn ta đã giao hẹn chỉ có ta và Miêu Húc sư muội mới được đi lại trên Đại lục Thiên Huyền. Hơn nữa không được để lộ thực lực thật sự. Các sư đệ khác tuyệt đối không được can dự vào việc của Đại lục Thiên Huyền.
- Tại sao vậy?
Tần Vô Song không hiểu.
Thao lý thì Thiên Thần Đạo càng lộ diện nhiều thì mới nâng cao được sĩ khí của Đại lục Thiên Huyền, thúc đẩy các tông môn nỗ lực tu luyện chứ?
Đây cũng là nguyên nhân mà mấy vạn năm trước Chúng Thần đã hy sinh tính mạng, dựng nên Tinh Hà Kết Giới, cứu Đại lục Thiên Huyền khỏi thảm họa diệt tộc.
- Đại sư huynh, nói như vậy thì huynh nắm giữ Thần Khí Chi Môn còn các sư huynh khác nắm giữ những chỗ khác đúng không? Thần Khí Chi Môn rốt cuộc là cái gì vậy?
- Thần Khí Chi Môn, kỳ thực chính là di chỉ của Chúng Thần. Chỉ có điều Thần Khí Chi Môn rất bí ẩn, có tất cả mười hai tầng. Năm xưa, dù là Đồ Đằng cường giả mạnh nhất, cùng lắm cũng chỉ đến được tầng thứ mười, hơn nữa có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
- Thần Khí Chi Môn,..
Tần Vô Song bỗng nói:
- Đại sư huynh, có phải vào Thần Khí Chi Môn chính là Thần Khí Mê Cung?
Lý Bố Y hơi ngạc nhiên:
- Sao ngươi biết?
Tần Vô Song cười khổ:
- Đại sư huynh, năm đó khi ở Vô Tận Đông Hải bị khe nứt không gian cuốn vào một không gian thần bí. Đi lung tung một hồi đến một cái mê cung, bên trong có giọng nói nói là ta đã vào Thần Khí Mê Cung. Tầng thứ nhất là Tán Bảo Điện gì đó. Tầng thứ hai là Ma Thần Điện.
Lý Bố Y ngạc nhiên không nói nên lời, cuối cùng cười khổ:
- Vô Song sư đệ, xem ra ngươi đúng là người có đại phúc duyên. Thần Khí Chi Môn không được mời thì không nên vào. Một khi chẳng may vào rồi, rất có thể sẽ mất mạng. Ngươi lại vào Thần Khí Mê Cung qua khe nứt không gian, lại còn đi ra bằng Truyền Tống Trận, đúng là hiếm có!
Tần Vô Song gãi đầu:
- Thần Khí Mê Cung không phải do chủ nhân Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận bố trí sao?
Lý Bố Y lắc đầu:
- Đương nhiên không phải. Thần Khí Chi Môn là di chỉ của Chúng Thần đại chiến, mê cung xây dựng trên di chỉ cũng là di sản mà các Thiên Thần Đạo tiền bối để lại cho hậu nhân. Họ sợ khi ngoại tộc xâm lấn sẽ cướp hết tài nguyên của Đại lục Thiên Huyền nên mới bố trí Thần Khí Mê Cung. Cũng là để bảo vệ những thứ tốt nhất, bải vệ huyết mạch và tinh anh của Đại lục Thiên Huyền!
Tần Vô Song gật gật đầu.
- Có điều, nếu sư phụ lão nhân gia mà biết có Thần Khí Chi Môn thì có lẽ sẽ thi triển đại thần thông để vào xem cũng chưa biết chừng, hà hà.
Khi nhắc đến chủ nhân của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, khẩu khí của Lý Bố Y vô cùng cung kính.
- Đại sư huynh, rốt cuộc thì sư phụ có lai lịch thế nào? Lẽ nào không phải người của Đại lục Thiên Huyền?
Tần Vô Song vẫn còn rất nhiều nghi vấn.
- Hà hà, Vô Song, lai lịch của sư phụ lão nhân gia bọn ta cũng không rõ. Nhưng có một điều có thể khẳng định, sư phụ không phải người của Đại lục Thiên Huyền. Hơn nữa tu vi của sư phụ mạnh hơn cả cường giả mạnh nhất Đại lục Thiên Huyền.
- Mạnh thế sao?
Tần Vô Song sững người. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
- Nếu không thì sao có thể dùng đại thần thông bố trí được một trận pháp như vậy? Vô Song, ngươi nghĩ xem, muốn dựng Truyền tống Thông đạo đi xuyên qua Đại lục Thiên Huyền cần phải có thần thông mức nào? Sư phụ lão nhân gia chỉ tùy ý một cái là dựng nên được trận pháp có thể gọi là kỳ tích ở Đại lục Thiên Huyền. Loại trận pháp truyền tống đó nhiều tông môn ở Đại lục Thiên Huyền cũng có nhưng chúng sao có thể so sánh được với Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận? Mà nhiều Truyền Tống Trận của các tông môn đều được kế thừa từ thời Thái cổ, cũng là do Thiên Thần Đạo cường giả dựng lên. Ngươi nghĩ xem khoảng cách lớn thế nào?
Tần Vô Song suy nghĩ, khoảng cách này đúng là không phải lớn bình thường đâu.
- Vô Song, sự tồn tại của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận cũng chính là nguyên nhân mà mấy người bọn ta vẫn đang giữ vững chí khí, vẫn bôn ba đến tận bây giờ. Vì bảy huynh đệ ta đã bàn bạc, đều cảm thấy trận pháp quý giá mà sư phụ để lại là hy vọng cuối cùng để giải trừ nguy cơ cho Đại lục Thiên Huyền. Cho dù là Thần Khí Chi Môn thì nhiều nhất cũng chỉ bảo vệ được huyết mạch, huyết thống của Đại lục Thiên Huyền, rất khó thay đổi được vận mệnh Đại lục Thiên Huyền về căn bản. Muốn thay đổi vận mệnh Đại lục Thiên Huyền nhất định phải dựa vào ngoại lực. Và sự xuất hiện của sư phụ chính là ngoại lực, cũng chính là vận số của Đại lục Thiên Huyền. Điều này chứng minh trời không diệt Đại lục Thiên Huyền!
Tần Vô Song trầm lặng không nói gì, giờ hắn có thể lờ mờ đoán được nguyên nhân Lý Bố Y tìm mình, càng biết được vì sao mà Lý Bố Y lại ngầm chú ý đến mình.
Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận! Tất cả đều liên quan đến Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận. Tần Vô Song hắn kế thừa Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận thì có nghĩa là cùng ngồi trên một con thuyền với Lý Bố Y rồi. Hơn nữa, còn là thuyền trưởng của con thuyền đó.
- Đại sư huynh, mọi người đều đã biết trận pháp của sư phụ vậy tại sao sau mấy vạn năm lại vào tay ta?
Lý Bố Y cười:
- Hỏi hay lắm! Liên hoàn trận tuyệt thế này, sư phụ đã nói dành cho người có duyên. Bảy người bọn ta đều không phải chân mệnh thiên tử. Sư phụ từng nghiêm khắc nói với bọn ta rằng, nếu có ý đồ tìm Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, hy vọng tìm được không cao, hơn nữa có thể vì không đủ phúc duyên mà dẫn đến tai họa. Vì thế trận pháp này không phải chuẩn bị cho bọn ta. Bọn ta tồn tại chỉ là để đợi người có duyên là ngươi thôi. Cũng may, cuối cùng đã đợi được. Tính ra thì bọn ta cũng hưởng phúc lây từ ngươi đấy!
Lời này khiến Tần Vô Song có phần ngại ngùng.
- Vô Song, không phải ta đùa đâu. Nếu không phải sư phụ muốn tìm người có duyên thì cũng không dạy dỗ bảy người bọn ta, nếu bọn ta không được sư phụ dạy dỗ thì thời gian mấy vạn năm e là bọn ta đã biến thành tro bụi hết rồi, làm gì được sống đến bây giờ?
Tần Vô Song tim khẽ rung lên, nhìn ánh mắt như phát sáng của Lý Bố Y, có thể thấy vị Đại sư huynh bỡn cợt với đời này có tình cảm sâu đậm với Đại lục Thiên Huyền mà người thường không thể so sánh được. Tình cảm này cũng chính là nguyên nhân mà đã sáu vạn năm nhưng họ không hề từ bỏ.
- Vô Song, sư đệ, Đệ thất hoàn của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận cũng là hoàn cuối cùng, khi ngươi kế thừa được Đệ thất hoàn của trận pháp thì cũng kế thừa mọi giá trị tinh thần của sư phụ. Lúc đó ngươi sẽ đứng ở đỉnh cấp cao nhất Đại lục Thiên Huyền, cũng phải gánh vác mọi sứ mệnh, bao gồm vận mệnh của Đại lục Thiên Huyền, cả niềm kỳ vọng của sư phụ, hiểu không?
Tần Vô Song nhìn ánh mắt Lý Bố Y không kìm được gật đầu:
- Đại sư huynh, xin hãy yên tâm! Tần Vô Song ta tuy còn trẻ người non dạ nhưng cũng biết điều nên làm và điều không nên làm. Nếu thiên số đã định ta chiến đấu vì vận mệnh Đại lục Thiên Huyền thì ta không thể không tiếp nhận. Nói thật lòng ta cũng không muốn vùng đất này lại bị dị tộc giẫm đạp lên, không muốn nhân dân bách tính trở thành đối tượng cho dị tộc tàn sát.
Lý Bố Y tán thưởng nói:
- Vô Song, nói rất hay! Có câu này của ngươi, bọn ta vất vả sáu vạn năm nay cũng đáng!
Ý chí chiến đấu của Tần Vô Song bỗng chốc dâng trào, chỉ là chiến đấu thôi mà! Từ khi xuất đạo đến nay, từ một con người nhỏ bé, rồi bắt đầu đối mặt với đối thủ mạnh hơn, vô số chướng ngại vật, vô số lối rẽ, vô số ngọn núi cap, không phải cuối cùng đều vượt qua rồi sao? Huống hồ mình đâu phải tay không tấc sắt, cũng không phải võ giả độc hành. Không phải có nhiều sư huynh cùng chung ý chí đã chiến đấu sáu vạn năm đó sao?
- Đại sư huynh, theo suy đoán của huynh thì chắc chắn tu vi của sư phụ ở cấp Chủ Thần phải không?
- Ừm, chắc chắn! Bọn ta nghĩ sư phụ không chỉ dừng ở cấp Chủ Thần, nhưng rốt cuộc là cấp bậc nào thì cuối cùng thì ngươi sẽ biết, Đệ thất hoàn của trận pháp sẽ có đáp án!
- Thế tu vi của sư huynh đến cảnh giới nào rồi?
Hỏi câu này tuy có hơi thất lễ nhưng Tần Vô Song vẫn muốn biết.
Lý Bố Y thở dài:
- Sáu vạn năm trước, bọn ta cũng khoảng tầm tuổi ngươi, cũng chỉ là một Ngưng Thần Đạo cường giả bình thường. Là sư phụ đã chọn ra bảy người bọn ta để dìu dắt, khổ tâm bồi dưỡng bọn ta thành Thiên Thần Đạo cường giả. Dùng lời của sư phụ thì ở thời đại đó bảy bọn ta hợp ý sư phụ nhất. Giờ ta là Thiên Thần Đạo ba kiếp, còn sáu người kia, năm người là Thiên Thần Đạo hai kiếp, một người là một kiếp, là nữ tử.
- Sư huynh, đấy là Thiên Huyền Thất Tử đúng không?
- Đúng, tuổi ta cao nhất nên là Đại sư huynh. Lão Nhị Tiêu Dật Hiên, Lão Tam Lý Dật Phong. Hai người họ bảo vệ Tinh Hà Kết Giới, phụ trách giám sát kết giới. Lão Tứ Dịch Xung Thiên, là trợ thủ của ta, vẫn đang bảo vệ ở Thần Khí Chi Môn. Lão Ngũ là Hoa Tập Nguyệt, cùng với Lão Lục là Xích Hằng Vũ, rất có thiên phú nhưng lại ẩn cư tu luyện một môn bí pháp. Lão Thất Miêu Húc là nữ tử, nhập môn muộn nhất nên tu vi cũng thấp hơn một chút. Cô ấy và Lão Tam Lý Dật Phong là một cặp vợ chồng.
Tần Vô Song ghi nhớ, thở dài nói:
- Đại lục Thiên Huyền ta có Thiên Thần Đạo cường giả ở ẩn cũng có thể coi là may mắn. Nếu không chỉ dựa vào thế lực Đồ Đằng để chống dị tộc xâm lược thì chỉ có diệt vong.
Có thể thấy là Tần Vô Song chẳng có thiện cảm gì với thế lực Đồ Đằng, đặc biệt là Hiên Viên Tộc, quá nhiều tính toán vặt vãnh, căn bản không hề có khí độ mà một Đồ Đằng Tộc nên có.
Lý Bố Y thở dài:
- Vô Song, câu này nếu để mấy vị sư huynh nghe thấy chắc chắn họ sẽ khen thưởng ngươi. Ta còn có thể coi là có chút khách khí với bọn chúng. Nếu mấy người bọn họ mà thấy tình cảnh này của Đồ Đằng Tộc thì chắc chắn sẽ không khách khí đâu. Cũng may bọn ta đã giao hẹn chỉ có ta và Miêu Húc sư muội mới được đi lại trên Đại lục Thiên Huyền. Hơn nữa không được để lộ thực lực thật sự. Các sư đệ khác tuyệt đối không được can dự vào việc của Đại lục Thiên Huyền.
- Tại sao vậy?
Tần Vô Song không hiểu.
Thao lý thì Thiên Thần Đạo càng lộ diện nhiều thì mới nâng cao được sĩ khí của Đại lục Thiên Huyền, thúc đẩy các tông môn nỗ lực tu luyện chứ?
/1046
|