“Nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều”.
Tống Giai Nam quay đầu lại nhìn, thấy bóng lưng của anh đã khuất dần trong màn mưa, cô dựa người vào cầu thang gần góc tường, kinh ngạc ngẩn người, cũng không biết đã đứng đấy bao lâu, tới nỗi cả người tê cứng, hắt xì mấy cái rồi mới vào nhà.
Không phải cô nhìn Tô Lập, cũng không phải cô nhìn mưa rơi, chỉ là trong khoảng thời gian cô đứng ở đó, không muốn suy nghĩ bất kỳ điều gì, đầu óc trống rỗng.
Tắm nước nóng xong, cô ngồi vào bàn máy tính, avatar QQ của Phương Ngôn Án lóe sáng, vừa thấy nick cô sáng lên, đã nhảy vào cười hì hì: [Chị Giai Nam, sao giờ này mới lên mạng, làm gì vậy].
[Tôi đang tính viết bài để mai nộp, không rảnh rỗi nói chuyện với cậu được đâu].
[Hi hi, trời đang có tuyết rơi thế này, em ăn đầy bụng đồ ăn nóng rồi, thật là sung sướng quá].
Cô cảm thấy buồn cười: [Cậu thật biết cách hành hạ người khác, anh cậu không tức chết mới là lạ đấy].
[Trời ơi, anh ấy lúc nào cũng như ông cụ non, hoàn hảo tới mức khiến cho người khác nhìn thấy là muốn chọc phá thôi, chị nói xem, anh ấy cũng đâu phải là người học y, sao lại thích sạch sẽ như vậy chứ, theo bản chất của đàn ông mà nói phải là tùy hứng, không quan tâm tới mấy vấn đề ấy chứ].
Mỗi lần nhắc đến Tô Lập, cô đều không thể kiềm lòng được muốn moi từ Phương Ngôn Án tin tức của anh, cô không muốn để cho cậu ấy biết ý đồ riêng của mình, bèn ra vẻ tự nhiên thoải mái hỏi: “[Tô Lập đâu rồi, anh ấy đang ở cạnh em hả?]
[Đúng rồi, anh ấy đang ở cạnh em đây, vừa rồi anh ấy còn đang lúi húi quét rác dưới chân em xong, em nói với anh ấy, đợi lát em ăn dưa hấu xong hãy quét luôn hạt cho em, anh ấy thật độc ác đạp cho em một cái, bây giờ vẫn còn đau, chị nói xem, một người đàn ông đẹp trai như anh ấy sao lại vũ phu như vậy?]
Tống Giai Nam lập tức trả lời: [Đáng đời cậu lắm].
Đợi một lúc lâu cũng không thấy cậu ấy trả lời, Tống Giai Nam định click chuột tắt khung chat đi, thì bỗng nhiên một dòng chữ lại hiện ra: [Tôi đã đưa thằng nhóc đó về giường ngủ rồi, để cho nó ngủ ngon một chút trước khi đi Bắc Kinh, em cũng ngủ sớm đi].
[Ừh, anh cũng ngủ ngon nha].
Trên cánh cửa còn đọng lại một lớp hơi nước, sương mù và mưa rơi lất phất hòa vào nhau, ánh đèn nơi xa dường như hơi mờ ảo bởi không tìm được phương hướng cho mình, ánh đèn tản ra loạn xạ. Tống Giai Nam duỗi ngón tay, do dự một lúc, rồi viết tên Tô Lập một cách chăm chú lên giấy, nét chữ tinh nghịch, phong cảnh ngoài cửa sổ bắt đầu trở nên rõ ràng, nhưng khi cô nhìn thấy tên Tô Lập trên mặt giấy, bất giác lại rơi lệ.
Ngày hôm sau đi làm, trời vẫn mưa trắng xóa cả mặt đất, Tống Giai Nam không giương ô lên để đi, lúc đến tòa soạn trên mặt đã dính đầy nước mưa, nước đọng lại trong mắt, vô cùng khó chịu, đến nỗi nhìn người cũng không rõ, thành ra cô nhìn chủ biên lại biến người làm vệ sinh.
Cuộc họp vẫn dài dòng như mọi khi, lúc nào cũng nói quá lên một hai vấn đề, mà phòng làm việc mấy ngày nay ai cũng bị cảm, trong cuộc họp nghiêm trang yên tĩnh, thì vô số tiếng ho khan, tiếng hít mũi, tiếng hắt xì vang lên.
Tống Giai Nam cũng không tập trung nghe, nhưng vẫn làm như đang chăm chú ghi chép, trên quyển sổ là những nét gạch nghuệch ngoạc của bản thân, cô chợt nhớ tới ngày xưa Tô Lập đã từng nói với cô, anh bị bắt viết một bảng chữ mẫu ở đại hội của trường, hơn nữa còn là viết theo lối Khải thư (1), lấy những chữ đó làm mẫu, mà anh thì viết rất chậm, từng nét viết xuống y như đao phủ lăng trì người ta ở thời xưa.
(1) Khải thư: là bước phát triển hoàn thiện nhất của chữ Hán. Chữ Khải lưu truyền đến ngày nay, sau chữ Khải không còn thể chữ nào tiến bộ hơn nữa. Chữ Khải kết cấu chặt chẽ, nét bút chỉnh tề, lại đơn giản dễ viết, vô cùng quy phạm.
Sau khi tan làm, cô tới hiệu sách mua một bảng chữ mẫu, mỗi ngày đều xé ra một tờ rồi tập viết theo, không biết trước kia Tô Lập học viết chữ từ người nào, mà nét chữ không hề thua kém bất kỳ ai, giống như người Trung Hoa cổ đại, nước Ngụy hay nước Vệ gì đó, nét chữ của anh lúc nào cũng thanh thoát, nét người như nét chữ.
Còn anh bây giờ đang làm gì nhỉ, lúc nào anh cũng bận rộn, cô ngẩn ngơ thắc mắc trong lòng, nhưng vẫn đưa bút viết chữ xuống giấy, cô nhìn thấy mình viết tên Tô Lập trên giấy, bên cạnh còn có cả những tán hoa rụng đầy.
Buổi trưa Tăng Thư Ức lại tới, muốn tìm cô ăn cơm, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng: “Tớ không đi ăn mừng năm mới với cậu đâu, phụ nữ tụi mình sang năm mới có nghĩa là già thêm một tuổi, lấy ngày này làm cột mốc, sau đó ăn nhậu ầm ĩ, rồi kéo đại một người đàn ông qua đêm, nói là cuộc đời này đã sống không uổng phí gì---- Đều là lừa gạt bản thân cả thôi”.
Tăng Thư Ức sợ hãi nhìn cô: “Tống Giai Nam, sao tự nhiên cậu nhanh mồm nhanh miệng, lại ăn nói sắc sảo thế?”
“Không phải nguyên văn của tớ đâu, chỉ là tớ đạo thôi”. Cô suy nghĩ một chút rồi nói tiếp thêm một câu: “Lừa gạt bản thân là câu của tớ”.
Tăng Thư Ức bất lực nói: “Không phải là bữa cơm có tính chất như cậu nói đâu, là giao lưu ấy”.
Tống Giai Nam nén cười nhìn Tăng Thư Ức: “Ủa, cậu cũng đi xem mặt à, không phải cậu thề sẽ vĩnh viễn không bao giờ đi con đường phong kiến này mà”.
“Không còn cách nào khác mà, cái gì mà chủ nghĩa tư bản, chủ nghĩa xã hội khoa học không thể thực hiện được mà, thôi thì đi theo con đường của ông cha ta ngày xưa vậy, môn đăng hộ đối bây giờ cũng đang rất thịnh hành”. Tăng Thư Ức lại thở dài một lượt: “Qũy tích cuộc đời chúng ta chính là như vậy, đi học đi làm yêu đương kết hôn sinh con rồi chết, ai cũng không tránh được”.
Tống Giai Nam cười nói: “Cậu không sợ tớ đi giành người yêu với cậu sao, trong tiểu thuyết ngôn tình không phải là em gái giành giật người yêu với chị gái, bạn tốt cướp người yêu của bạn mình sao, đi xem mắt thì người đi cùng nhân vật chính sẽ thành một đôi, phụ dâu giật chú rể của cô dâu sao”.
“Thôi đi, rốt cuộc là cậu có đi hay không, lần này mẹ tớ đã tìm cho tớ một mối, là Hoa kiều, rất yêu thích văn hóa cổ đại của Trung Quốc, là một thanh niên rất yêu nước, tớ sợ tớ nói chuyện không hợp với anh ta, cậu nói tớ là một người làm kinh doanh, làm sao mà nói chuyện với anh ta như thế này:
“‘Ngẩng đầu nhìn trăng sáng.
Cúi đầu thấy giày ta.’ --- Ý, tớ hình như đọc thơ sai rồi”. (2)
(2) Nguyên bản: Là hai câu thơ này trong bài “Xúc cảm đêm trăng” của Lý Bạch
“Đầu giường ánh trăng rọi.
Ngỡ mặt đất phủ sương.
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng.
Cúi đầu nhớ cố hương”.
Tống Giai Nam lắc đầu nói: “Tới lúc xem mắt mà cậu đem mấy lời này nói ra khỏi miệng, bảo đảm con rùa biển của cậu hóa đá tại chỗ luôn, tớ đi với cậu cũng chả ích lợi gì, tớ còn muốn đi xem buổi ca nhạc cuối năm nữa”.
“Ai, đi đi mà, mời cậu ăn cơm miễn phí luôn nhé, đến lúc có mấy thứ thơ cổ từ ca phú gì ấy, cậu nhất định phải cứu tớ, nếu như anh chàng kia buồn chán quá, thì cậu ra tay nghĩa hiệp cứu tớ, ra tay tương trợ bạn bè, dù sao cậu cũng có chung mấy sở thích này với anh ta, hơn nữa cũng linh hoạt nhạy bén”.
Cuối cùng cô cũng phải theo Tăng Thư Ức đi xem mắt, là một nhà hàng Tây, thời điểm năm mới đối với người đang yêu nhau rất quan trọng, vậy nên cô cũng không muốn mình đi làm kì đà cản mũi, bèn lẻn đi, ai ngờ bị Tăng Thư Ức kéo lại, chưa đi tới bàn, một giọng nói lơ lớ đã vang lên: “Tiểu thư là Tăng Thư Ức sao, còn vị này là ai đây, sao lại ngại ngùng che mặt như thế, mau lại đây ngồi đi”.
Cái gì mà ngại ngùng che mặt, cô đưa mắt lên nhìn người thanh niên kia, vóc dáng trung bình, cũng coi như là chiều cao tiêu chuẩn của người Châu Á, vẻ mặt cũng đàn ông, cô quay sang nhìn thấy Tăng Thư Ức đang đứng ngơ người, vẻ mặt trầm mặc không nói, cô nghĩ thầm trong bụng, mở đầu như thế này thật thú vị, vội vàng giới thiệu: “Àh, tôi là Tống Giai Nam, đồng nghiệp của cô ấy, cô ấy ăn uống không tốt cho lắm, sợ bị đau bụng, nên tôi tới đây với cô ấy, làm sinh động bầu không khí ấy mà”.
Chân cô bị đá mạnh một cái, Tống Giai Nam cười khúc khích hồi lâu mới nín cười được.
Cô cảm thấy người này đúng là thanh niên gương mẫu, cách nói chuyện đúng là khiến người ta cảm thấy chán nản, không ngừng nói về chủ nghĩa xã hội khoa học: “Trong cuộc đời này tôi cũng không có yêu cầu gì quá cao, cửu hạn phùng cam lộ (3), tha hương gặp cố nhân, đêm động phòng hoa chúc, có tên trên bảng vàng, hiện tại rốt cuộc đã được đề tên trên bảng vàng, tha hương cũng đã được gặp lại cố nhân, cũng đã có cam lộ, chỉ còn thiếu động phòng hoa chúc, ha ha.
(3) Cửu hạn phùng cam lộ: trời hạn lâu ngày gặp mưa rào
Rồi nói thêm: “Thật ra thời điểm con người thành công nhất chính là nắm quyền thiên hạ trong tay, được ôm mỹ nhân đi ngủ”.
Tống Giai Nam yên lặng chăm chú ăn hải sản bày trên bàn, Tăng Thư Ức ở bên kia giơ chân đá chân cô hai cái, trong túi áo điện thoại rung lên, cô buộc phải ngẩng đầu nói: “Thật ra, tôi cảm thấy, cuộc đời con người thời điểm hay nhất chính là không nhìn thấy lễ tang của chính bản thân mình”.
Khóe miệng của chàng thanh niên chủ nghĩa xã hội khoa học kia giật giật mấy cái, cười ha hả: “Tống Giai Nam tiểu thư thật có khiếu hài hước, hôm nay coi chương trình tivi cuối năm, Hồ Ca cũng nói về chuyện này, rồi cả ba vị đại biểu cùng tham gia chương trình cũng nói chuyện rất thu hút”.
“Àh, cái này tôi có biết, ba đại biểu đó nói về ba việc: Điện kế, đồng hồ nước, khí ga”. Cô nhàn nhạt chen vào một câu, sau đó mặt không chút thay đổi nói với anh chàng đang trợn mắt há mồm kia: “Chẳng lẽ tôi nói sai sao?”
Tăng Thư Ức ở bên cạnh cười trộm, đá đá vào chân cô, ý bảo có thể kết thúc được rồi đấy, cô đứng lên khẽ khom lưng, đi tới toilet, lấy điện thoại ra gọi cho Tăng Thư Ức, giả làm chủ biên, kêu cô nàng đi phỏng vấn ngay bây giờ.
Cửa sổ khẽ mở, lúc gió lạnh thổi tới, cô vươn tay sờ lên khuôn mặt còn nóng của mình, cô cảm thấy thật nhàm chán, cuộc đời cô cũng có thể đạt được những thứ cô hằng mong, như một quỹ tích điểm đi xuống, giống như một câu nói: “Cuộc đời con người chính là đau khổ và chịu đựng, học vật vã ba năm trung học kiếm được giấy trúng tuyển đại học, học hành đau khổ trong bốn năm nữa lấy được bằng tốt nghiệp, chán đời trong năm năm kiếm được tờ giấy kết hôn, năm năm sau thì đau đớn nhận được giấy chứng nhận li hôn”.
Ở thời điểm đang thả hồn vào suy nghĩ, cửa nhà vệ sinh chợt mở, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi, cô chán nản nhíu mày, một thanh niên cao lớn đang lảo đảo đi về phía cô, Tống Giai Nam né người này ra, nhưng không biết vì sao, anh ta bị trượt chân, cô theo bản năng đưa tay đỡ anh ta, túm lấy áo anh ta, mà anh ta lại ngã xoài trên mặt đất, kéo cỡ nào cũng không đứng lên nổi.
Chán quá con ma men này, Tống Giai Nam khẽ cau mày, ngồi xổm xuống nghĩ cách gọi anh ta dậy, mặt của anh ta khuất dưới mái tóc, nhưng nhìn nghiêng rất giống một người cô đã từng quen biết, trong lòng cô ‘lộp bộp’ một cái, nhìn kĩ lại khuôn mặt kia, sững sờ tới nỗi không thốt nên lời.
Cậu ta không phải đang ở Mỹ sao, không phải đang ở Mỹ sao, không phải cậu ta nói cậu ta sẽ không trở lại sao, trong đầu cô chỉ toàn là những câu hỏi như vậy, cả người cô bỗng chốc lạnh phát run, trong đầu những suy nghĩ không ngừng luân chuyển, cô ra sức lắc đầu, trong phòng ăn có tiếng người nói chuyện huyên náo, cô mở to mắt, nặng nề hít thở.
Hành lang bên kia vang lên tiếng giày, có tiếng của phụ nữ thì thầm, còn có tiếng một người kinh ngạc kêu lên: “Hả, Đoàn Gia Thần, sao cậu ở chỗ này ?!”
Quả nhiên là Đoàn Gia Thần, quả nhiên là cậu ta, khuôn mặt quen thuộc như vậy, làm sao cô có thể nhìn lầm được chứ, trong nháy mắt những suy nghĩ đã trở về với cô, cô đứng dậy, vừa định nói với người gọi tên cậu ta lúc nãy, quay lại nhìn thấy, cô liền ngây ngẩn cả người: “Trương Tịnh Khang?”
Thời trung học là bạn tốt, giờ phút này sao lại xa lạ đáng sợ như vậy, Tống Giai Nam nhìn cô ấy đang nhíu mày nhìn mình, Trương Tịnh Khang có vẻ bất ngờ, vẻ mặt có chút hốt hoảng, mà Tống Giai Nam lúc này cũng nở một nụ cười, chào cô ta, Trương Tĩnh Khang hỏi cô: “Tống Giai Nam, sao cậu lại ở đây?”
“Tớ bị người khác kéo tới đây”. Cô cúi đầu, đưa tay tính đánh thức người kia dậy, liền có một bàn tay ngăn cô lại: “Tống Giai Nam, cám ơn cậu, nhưng cậu đừng nhiều chuyện quá”.
Tay cô ở giữa không trung, run rẩy: “Cậu ta là Đoàn Gia Thần, không phải là người khác mà”.
“Đúng, anh ấy chính là Đoàn Gia Thần, chính bởi vì anh ấy là Đoàn Gia Thần”. Trương Tịnh Khang cong cong khóe miệng: “Tại sao anh ấy về mà không báo cậu biết, tại sao anh ấy lại không nói cho cậu biết, tớ nghĩ Tống Giai Nam, cậu là người hiểu chuyện, nên hiểu ý tớ chứ”.
“Anh ấy không muốn để cho cậu biết, cho nên cậu không cần thiết phải biết”.
Những lời nói này như chà xát vào trái tim cô, rồi dùng dao cắt, sau đó xát rượu lên, đau tới nỗi cả người cô phát run, cô nhìn thoáng qua người nằm trên mặt đất, nhẹ nhàng nói: “Tớ hiểu rồi, hôm nay, coi như tớ chưa gặp cậu ấy”.
Tống Giai Nam trở lại chỗ ngồi, Tăng Thư Ức nhìn sắc mặt của cô, khoa trương hỏi: “Tống Giai Nam, cậu sao vậy, không khỏe sao?”
Tống Giai Nam thở dài một tiếng, lau mồ hôi lạnh trên trán, khẽ cúi người: “Xin lỗi, tôi cảm thấy không khỏe lắm, nên đi trước vậy”. rồi bỏ mặc Tăng Thư Ức kêu gào, cô chạy thẳng ra ngoài.
Hôm nay đúng là ngày cuối cùng của một năm, khắp nơi đều thấy người người cười nói, trên màn hình lớn ngoài quảng trường đang để đồng hồ đếm ngược, rất nhiều người hướng mắt nhìn về màn hình, ca sĩ trên màn hình đang đứng trên sân khấu, hát say sưa: “Muốn níu lại nhưng không thể níu được, chỉ còn lại sự cô đơn tịch mịch, chưa nói xong câu nói dịu dàng đã chỉ còn bài hát ly biệt, một giây trước còn tan nát cõi lòng, cố gắng ôm nhau trong yên lặng, cố gắng vượt qua để tiễn đưa người, trong lòng chua xót vẫn phải cất lên bài ca ly biệt”(4).
(4) Ca khúc [Ly Biệt]. Trình bày: Bành Tuyết ft Kha Hạo Nhiên
Cậu ấy lại xuất hiện bên cuộc đời cô, ba năm qua, lần đầu tiên, cậu ấy gần cô như thế, chuyện cũ trong đầu cô như đèn kéo quân, từng thứ cứ tràn về, những chuyện vui vẻ, những thứ hạnh phúc trong quá khứ chỉ vì một câu nói mà vỡ tan.
“Anh ấy không muốn cho cậu biết, cho nên cậu cũng không nhất thiết phải biết”.
Lòng của cô lại đau nhói, sự đau đớn như nuốt chửng lấy cô, đem cô buộc thật chặt, cô chỉ cảm thấy không thể nào thở nổi, ngồi bệt xuống đài phun nước ở quảng trường, thở hổn hển.
Là cảm giác bị phản bội, bị lừa gạt, bị vứt bỏ…. Cô độc.
Cô độc, hơn nữa không ai có thể cùng chia sẻ với cô.
Điện thoại di động rung liên tục, là lời chúc đầu năm của mấy đồng nghiệp, bạn bè, cô cầm lấy điện thoại, chết lặng ngồi xem tin nhắn, người đi trên quảng trường càng ngày càng nhiều, những người đi ngang qua cô, đều đang cười rất vui vẻ.
“Năm mới vui vẻ, Tống Giai Nam. “
Cô nhìn tin nhắn thật lâu, coi tên người nhắn tin, -----------Tô Lập, mãi cho đến khi ngón tay tê cứng, cô mới định thần trở lại, nước mắt lúc này không thể ngăn được mà rơi xuống màn hình, ánh đèn màn hình loang thành một mảng sáng.
Giống như đem hết những uất ức nhiều năm qua khóc cho trôi hết, đầu tiên là từ từ rơi nước mắt, sau đó là cúi đầu nức nở, khóc không biết đến ai, bên tai cô có người hô : “Đếm ngược thôi, năm mới sắp đến rồi.” Cô mới từ từ ngẩng đầu.
Đèn trên quảng trường từ từ tắt hết, bóng tối ập tới trong khi cô chưa chuẩn bị, dòng chữ màu hồng trên màn hình lớn từ từ biến đổi, cuối cùng biến thành 0 :00, cả thành phố và đèn cùng nhau sáng bừng lên.
Qúa khứ sắp qua rồi, còn tương lai như thế nào chỉ biết im lặng chờ nó tới.
“Tôi hy vọng, năm mới này sẽ có một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.”
Tống Giai Nam quay đầu lại nhìn, thấy bóng lưng của anh đã khuất dần trong màn mưa, cô dựa người vào cầu thang gần góc tường, kinh ngạc ngẩn người, cũng không biết đã đứng đấy bao lâu, tới nỗi cả người tê cứng, hắt xì mấy cái rồi mới vào nhà.
Không phải cô nhìn Tô Lập, cũng không phải cô nhìn mưa rơi, chỉ là trong khoảng thời gian cô đứng ở đó, không muốn suy nghĩ bất kỳ điều gì, đầu óc trống rỗng.
Tắm nước nóng xong, cô ngồi vào bàn máy tính, avatar QQ của Phương Ngôn Án lóe sáng, vừa thấy nick cô sáng lên, đã nhảy vào cười hì hì: [Chị Giai Nam, sao giờ này mới lên mạng, làm gì vậy].
[Tôi đang tính viết bài để mai nộp, không rảnh rỗi nói chuyện với cậu được đâu].
[Hi hi, trời đang có tuyết rơi thế này, em ăn đầy bụng đồ ăn nóng rồi, thật là sung sướng quá].
Cô cảm thấy buồn cười: [Cậu thật biết cách hành hạ người khác, anh cậu không tức chết mới là lạ đấy].
[Trời ơi, anh ấy lúc nào cũng như ông cụ non, hoàn hảo tới mức khiến cho người khác nhìn thấy là muốn chọc phá thôi, chị nói xem, anh ấy cũng đâu phải là người học y, sao lại thích sạch sẽ như vậy chứ, theo bản chất của đàn ông mà nói phải là tùy hứng, không quan tâm tới mấy vấn đề ấy chứ].
Mỗi lần nhắc đến Tô Lập, cô đều không thể kiềm lòng được muốn moi từ Phương Ngôn Án tin tức của anh, cô không muốn để cho cậu ấy biết ý đồ riêng của mình, bèn ra vẻ tự nhiên thoải mái hỏi: “[Tô Lập đâu rồi, anh ấy đang ở cạnh em hả?]
[Đúng rồi, anh ấy đang ở cạnh em đây, vừa rồi anh ấy còn đang lúi húi quét rác dưới chân em xong, em nói với anh ấy, đợi lát em ăn dưa hấu xong hãy quét luôn hạt cho em, anh ấy thật độc ác đạp cho em một cái, bây giờ vẫn còn đau, chị nói xem, một người đàn ông đẹp trai như anh ấy sao lại vũ phu như vậy?]
Tống Giai Nam lập tức trả lời: [Đáng đời cậu lắm].
Đợi một lúc lâu cũng không thấy cậu ấy trả lời, Tống Giai Nam định click chuột tắt khung chat đi, thì bỗng nhiên một dòng chữ lại hiện ra: [Tôi đã đưa thằng nhóc đó về giường ngủ rồi, để cho nó ngủ ngon một chút trước khi đi Bắc Kinh, em cũng ngủ sớm đi].
[Ừh, anh cũng ngủ ngon nha].
Trên cánh cửa còn đọng lại một lớp hơi nước, sương mù và mưa rơi lất phất hòa vào nhau, ánh đèn nơi xa dường như hơi mờ ảo bởi không tìm được phương hướng cho mình, ánh đèn tản ra loạn xạ. Tống Giai Nam duỗi ngón tay, do dự một lúc, rồi viết tên Tô Lập một cách chăm chú lên giấy, nét chữ tinh nghịch, phong cảnh ngoài cửa sổ bắt đầu trở nên rõ ràng, nhưng khi cô nhìn thấy tên Tô Lập trên mặt giấy, bất giác lại rơi lệ.
Ngày hôm sau đi làm, trời vẫn mưa trắng xóa cả mặt đất, Tống Giai Nam không giương ô lên để đi, lúc đến tòa soạn trên mặt đã dính đầy nước mưa, nước đọng lại trong mắt, vô cùng khó chịu, đến nỗi nhìn người cũng không rõ, thành ra cô nhìn chủ biên lại biến người làm vệ sinh.
Cuộc họp vẫn dài dòng như mọi khi, lúc nào cũng nói quá lên một hai vấn đề, mà phòng làm việc mấy ngày nay ai cũng bị cảm, trong cuộc họp nghiêm trang yên tĩnh, thì vô số tiếng ho khan, tiếng hít mũi, tiếng hắt xì vang lên.
Tống Giai Nam cũng không tập trung nghe, nhưng vẫn làm như đang chăm chú ghi chép, trên quyển sổ là những nét gạch nghuệch ngoạc của bản thân, cô chợt nhớ tới ngày xưa Tô Lập đã từng nói với cô, anh bị bắt viết một bảng chữ mẫu ở đại hội của trường, hơn nữa còn là viết theo lối Khải thư (1), lấy những chữ đó làm mẫu, mà anh thì viết rất chậm, từng nét viết xuống y như đao phủ lăng trì người ta ở thời xưa.
(1) Khải thư: là bước phát triển hoàn thiện nhất của chữ Hán. Chữ Khải lưu truyền đến ngày nay, sau chữ Khải không còn thể chữ nào tiến bộ hơn nữa. Chữ Khải kết cấu chặt chẽ, nét bút chỉnh tề, lại đơn giản dễ viết, vô cùng quy phạm.
Sau khi tan làm, cô tới hiệu sách mua một bảng chữ mẫu, mỗi ngày đều xé ra một tờ rồi tập viết theo, không biết trước kia Tô Lập học viết chữ từ người nào, mà nét chữ không hề thua kém bất kỳ ai, giống như người Trung Hoa cổ đại, nước Ngụy hay nước Vệ gì đó, nét chữ của anh lúc nào cũng thanh thoát, nét người như nét chữ.
Còn anh bây giờ đang làm gì nhỉ, lúc nào anh cũng bận rộn, cô ngẩn ngơ thắc mắc trong lòng, nhưng vẫn đưa bút viết chữ xuống giấy, cô nhìn thấy mình viết tên Tô Lập trên giấy, bên cạnh còn có cả những tán hoa rụng đầy.
Buổi trưa Tăng Thư Ức lại tới, muốn tìm cô ăn cơm, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng: “Tớ không đi ăn mừng năm mới với cậu đâu, phụ nữ tụi mình sang năm mới có nghĩa là già thêm một tuổi, lấy ngày này làm cột mốc, sau đó ăn nhậu ầm ĩ, rồi kéo đại một người đàn ông qua đêm, nói là cuộc đời này đã sống không uổng phí gì---- Đều là lừa gạt bản thân cả thôi”.
Tăng Thư Ức sợ hãi nhìn cô: “Tống Giai Nam, sao tự nhiên cậu nhanh mồm nhanh miệng, lại ăn nói sắc sảo thế?”
“Không phải nguyên văn của tớ đâu, chỉ là tớ đạo thôi”. Cô suy nghĩ một chút rồi nói tiếp thêm một câu: “Lừa gạt bản thân là câu của tớ”.
Tăng Thư Ức bất lực nói: “Không phải là bữa cơm có tính chất như cậu nói đâu, là giao lưu ấy”.
Tống Giai Nam nén cười nhìn Tăng Thư Ức: “Ủa, cậu cũng đi xem mặt à, không phải cậu thề sẽ vĩnh viễn không bao giờ đi con đường phong kiến này mà”.
“Không còn cách nào khác mà, cái gì mà chủ nghĩa tư bản, chủ nghĩa xã hội khoa học không thể thực hiện được mà, thôi thì đi theo con đường của ông cha ta ngày xưa vậy, môn đăng hộ đối bây giờ cũng đang rất thịnh hành”. Tăng Thư Ức lại thở dài một lượt: “Qũy tích cuộc đời chúng ta chính là như vậy, đi học đi làm yêu đương kết hôn sinh con rồi chết, ai cũng không tránh được”.
Tống Giai Nam cười nói: “Cậu không sợ tớ đi giành người yêu với cậu sao, trong tiểu thuyết ngôn tình không phải là em gái giành giật người yêu với chị gái, bạn tốt cướp người yêu của bạn mình sao, đi xem mắt thì người đi cùng nhân vật chính sẽ thành một đôi, phụ dâu giật chú rể của cô dâu sao”.
“Thôi đi, rốt cuộc là cậu có đi hay không, lần này mẹ tớ đã tìm cho tớ một mối, là Hoa kiều, rất yêu thích văn hóa cổ đại của Trung Quốc, là một thanh niên rất yêu nước, tớ sợ tớ nói chuyện không hợp với anh ta, cậu nói tớ là một người làm kinh doanh, làm sao mà nói chuyện với anh ta như thế này:
“‘Ngẩng đầu nhìn trăng sáng.
Cúi đầu thấy giày ta.’ --- Ý, tớ hình như đọc thơ sai rồi”. (2)
(2) Nguyên bản: Là hai câu thơ này trong bài “Xúc cảm đêm trăng” của Lý Bạch
“Đầu giường ánh trăng rọi.
Ngỡ mặt đất phủ sương.
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng.
Cúi đầu nhớ cố hương”.
Tống Giai Nam lắc đầu nói: “Tới lúc xem mắt mà cậu đem mấy lời này nói ra khỏi miệng, bảo đảm con rùa biển của cậu hóa đá tại chỗ luôn, tớ đi với cậu cũng chả ích lợi gì, tớ còn muốn đi xem buổi ca nhạc cuối năm nữa”.
“Ai, đi đi mà, mời cậu ăn cơm miễn phí luôn nhé, đến lúc có mấy thứ thơ cổ từ ca phú gì ấy, cậu nhất định phải cứu tớ, nếu như anh chàng kia buồn chán quá, thì cậu ra tay nghĩa hiệp cứu tớ, ra tay tương trợ bạn bè, dù sao cậu cũng có chung mấy sở thích này với anh ta, hơn nữa cũng linh hoạt nhạy bén”.
Cuối cùng cô cũng phải theo Tăng Thư Ức đi xem mắt, là một nhà hàng Tây, thời điểm năm mới đối với người đang yêu nhau rất quan trọng, vậy nên cô cũng không muốn mình đi làm kì đà cản mũi, bèn lẻn đi, ai ngờ bị Tăng Thư Ức kéo lại, chưa đi tới bàn, một giọng nói lơ lớ đã vang lên: “Tiểu thư là Tăng Thư Ức sao, còn vị này là ai đây, sao lại ngại ngùng che mặt như thế, mau lại đây ngồi đi”.
Cái gì mà ngại ngùng che mặt, cô đưa mắt lên nhìn người thanh niên kia, vóc dáng trung bình, cũng coi như là chiều cao tiêu chuẩn của người Châu Á, vẻ mặt cũng đàn ông, cô quay sang nhìn thấy Tăng Thư Ức đang đứng ngơ người, vẻ mặt trầm mặc không nói, cô nghĩ thầm trong bụng, mở đầu như thế này thật thú vị, vội vàng giới thiệu: “Àh, tôi là Tống Giai Nam, đồng nghiệp của cô ấy, cô ấy ăn uống không tốt cho lắm, sợ bị đau bụng, nên tôi tới đây với cô ấy, làm sinh động bầu không khí ấy mà”.
Chân cô bị đá mạnh một cái, Tống Giai Nam cười khúc khích hồi lâu mới nín cười được.
Cô cảm thấy người này đúng là thanh niên gương mẫu, cách nói chuyện đúng là khiến người ta cảm thấy chán nản, không ngừng nói về chủ nghĩa xã hội khoa học: “Trong cuộc đời này tôi cũng không có yêu cầu gì quá cao, cửu hạn phùng cam lộ (3), tha hương gặp cố nhân, đêm động phòng hoa chúc, có tên trên bảng vàng, hiện tại rốt cuộc đã được đề tên trên bảng vàng, tha hương cũng đã được gặp lại cố nhân, cũng đã có cam lộ, chỉ còn thiếu động phòng hoa chúc, ha ha.
(3) Cửu hạn phùng cam lộ: trời hạn lâu ngày gặp mưa rào
Rồi nói thêm: “Thật ra thời điểm con người thành công nhất chính là nắm quyền thiên hạ trong tay, được ôm mỹ nhân đi ngủ”.
Tống Giai Nam yên lặng chăm chú ăn hải sản bày trên bàn, Tăng Thư Ức ở bên kia giơ chân đá chân cô hai cái, trong túi áo điện thoại rung lên, cô buộc phải ngẩng đầu nói: “Thật ra, tôi cảm thấy, cuộc đời con người thời điểm hay nhất chính là không nhìn thấy lễ tang của chính bản thân mình”.
Khóe miệng của chàng thanh niên chủ nghĩa xã hội khoa học kia giật giật mấy cái, cười ha hả: “Tống Giai Nam tiểu thư thật có khiếu hài hước, hôm nay coi chương trình tivi cuối năm, Hồ Ca cũng nói về chuyện này, rồi cả ba vị đại biểu cùng tham gia chương trình cũng nói chuyện rất thu hút”.
“Àh, cái này tôi có biết, ba đại biểu đó nói về ba việc: Điện kế, đồng hồ nước, khí ga”. Cô nhàn nhạt chen vào một câu, sau đó mặt không chút thay đổi nói với anh chàng đang trợn mắt há mồm kia: “Chẳng lẽ tôi nói sai sao?”
Tăng Thư Ức ở bên cạnh cười trộm, đá đá vào chân cô, ý bảo có thể kết thúc được rồi đấy, cô đứng lên khẽ khom lưng, đi tới toilet, lấy điện thoại ra gọi cho Tăng Thư Ức, giả làm chủ biên, kêu cô nàng đi phỏng vấn ngay bây giờ.
Cửa sổ khẽ mở, lúc gió lạnh thổi tới, cô vươn tay sờ lên khuôn mặt còn nóng của mình, cô cảm thấy thật nhàm chán, cuộc đời cô cũng có thể đạt được những thứ cô hằng mong, như một quỹ tích điểm đi xuống, giống như một câu nói: “Cuộc đời con người chính là đau khổ và chịu đựng, học vật vã ba năm trung học kiếm được giấy trúng tuyển đại học, học hành đau khổ trong bốn năm nữa lấy được bằng tốt nghiệp, chán đời trong năm năm kiếm được tờ giấy kết hôn, năm năm sau thì đau đớn nhận được giấy chứng nhận li hôn”.
Ở thời điểm đang thả hồn vào suy nghĩ, cửa nhà vệ sinh chợt mở, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi, cô chán nản nhíu mày, một thanh niên cao lớn đang lảo đảo đi về phía cô, Tống Giai Nam né người này ra, nhưng không biết vì sao, anh ta bị trượt chân, cô theo bản năng đưa tay đỡ anh ta, túm lấy áo anh ta, mà anh ta lại ngã xoài trên mặt đất, kéo cỡ nào cũng không đứng lên nổi.
Chán quá con ma men này, Tống Giai Nam khẽ cau mày, ngồi xổm xuống nghĩ cách gọi anh ta dậy, mặt của anh ta khuất dưới mái tóc, nhưng nhìn nghiêng rất giống một người cô đã từng quen biết, trong lòng cô ‘lộp bộp’ một cái, nhìn kĩ lại khuôn mặt kia, sững sờ tới nỗi không thốt nên lời.
Cậu ta không phải đang ở Mỹ sao, không phải đang ở Mỹ sao, không phải cậu ta nói cậu ta sẽ không trở lại sao, trong đầu cô chỉ toàn là những câu hỏi như vậy, cả người cô bỗng chốc lạnh phát run, trong đầu những suy nghĩ không ngừng luân chuyển, cô ra sức lắc đầu, trong phòng ăn có tiếng người nói chuyện huyên náo, cô mở to mắt, nặng nề hít thở.
Hành lang bên kia vang lên tiếng giày, có tiếng của phụ nữ thì thầm, còn có tiếng một người kinh ngạc kêu lên: “Hả, Đoàn Gia Thần, sao cậu ở chỗ này ?!”
Quả nhiên là Đoàn Gia Thần, quả nhiên là cậu ta, khuôn mặt quen thuộc như vậy, làm sao cô có thể nhìn lầm được chứ, trong nháy mắt những suy nghĩ đã trở về với cô, cô đứng dậy, vừa định nói với người gọi tên cậu ta lúc nãy, quay lại nhìn thấy, cô liền ngây ngẩn cả người: “Trương Tịnh Khang?”
Thời trung học là bạn tốt, giờ phút này sao lại xa lạ đáng sợ như vậy, Tống Giai Nam nhìn cô ấy đang nhíu mày nhìn mình, Trương Tịnh Khang có vẻ bất ngờ, vẻ mặt có chút hốt hoảng, mà Tống Giai Nam lúc này cũng nở một nụ cười, chào cô ta, Trương Tĩnh Khang hỏi cô: “Tống Giai Nam, sao cậu lại ở đây?”
“Tớ bị người khác kéo tới đây”. Cô cúi đầu, đưa tay tính đánh thức người kia dậy, liền có một bàn tay ngăn cô lại: “Tống Giai Nam, cám ơn cậu, nhưng cậu đừng nhiều chuyện quá”.
Tay cô ở giữa không trung, run rẩy: “Cậu ta là Đoàn Gia Thần, không phải là người khác mà”.
“Đúng, anh ấy chính là Đoàn Gia Thần, chính bởi vì anh ấy là Đoàn Gia Thần”. Trương Tịnh Khang cong cong khóe miệng: “Tại sao anh ấy về mà không báo cậu biết, tại sao anh ấy lại không nói cho cậu biết, tớ nghĩ Tống Giai Nam, cậu là người hiểu chuyện, nên hiểu ý tớ chứ”.
“Anh ấy không muốn để cho cậu biết, cho nên cậu không cần thiết phải biết”.
Những lời nói này như chà xát vào trái tim cô, rồi dùng dao cắt, sau đó xát rượu lên, đau tới nỗi cả người cô phát run, cô nhìn thoáng qua người nằm trên mặt đất, nhẹ nhàng nói: “Tớ hiểu rồi, hôm nay, coi như tớ chưa gặp cậu ấy”.
Tống Giai Nam trở lại chỗ ngồi, Tăng Thư Ức nhìn sắc mặt của cô, khoa trương hỏi: “Tống Giai Nam, cậu sao vậy, không khỏe sao?”
Tống Giai Nam thở dài một tiếng, lau mồ hôi lạnh trên trán, khẽ cúi người: “Xin lỗi, tôi cảm thấy không khỏe lắm, nên đi trước vậy”. rồi bỏ mặc Tăng Thư Ức kêu gào, cô chạy thẳng ra ngoài.
Hôm nay đúng là ngày cuối cùng của một năm, khắp nơi đều thấy người người cười nói, trên màn hình lớn ngoài quảng trường đang để đồng hồ đếm ngược, rất nhiều người hướng mắt nhìn về màn hình, ca sĩ trên màn hình đang đứng trên sân khấu, hát say sưa: “Muốn níu lại nhưng không thể níu được, chỉ còn lại sự cô đơn tịch mịch, chưa nói xong câu nói dịu dàng đã chỉ còn bài hát ly biệt, một giây trước còn tan nát cõi lòng, cố gắng ôm nhau trong yên lặng, cố gắng vượt qua để tiễn đưa người, trong lòng chua xót vẫn phải cất lên bài ca ly biệt”(4).
(4) Ca khúc [Ly Biệt]. Trình bày: Bành Tuyết ft Kha Hạo Nhiên
Cậu ấy lại xuất hiện bên cuộc đời cô, ba năm qua, lần đầu tiên, cậu ấy gần cô như thế, chuyện cũ trong đầu cô như đèn kéo quân, từng thứ cứ tràn về, những chuyện vui vẻ, những thứ hạnh phúc trong quá khứ chỉ vì một câu nói mà vỡ tan.
“Anh ấy không muốn cho cậu biết, cho nên cậu cũng không nhất thiết phải biết”.
Lòng của cô lại đau nhói, sự đau đớn như nuốt chửng lấy cô, đem cô buộc thật chặt, cô chỉ cảm thấy không thể nào thở nổi, ngồi bệt xuống đài phun nước ở quảng trường, thở hổn hển.
Là cảm giác bị phản bội, bị lừa gạt, bị vứt bỏ…. Cô độc.
Cô độc, hơn nữa không ai có thể cùng chia sẻ với cô.
Điện thoại di động rung liên tục, là lời chúc đầu năm của mấy đồng nghiệp, bạn bè, cô cầm lấy điện thoại, chết lặng ngồi xem tin nhắn, người đi trên quảng trường càng ngày càng nhiều, những người đi ngang qua cô, đều đang cười rất vui vẻ.
“Năm mới vui vẻ, Tống Giai Nam. “
Cô nhìn tin nhắn thật lâu, coi tên người nhắn tin, -----------Tô Lập, mãi cho đến khi ngón tay tê cứng, cô mới định thần trở lại, nước mắt lúc này không thể ngăn được mà rơi xuống màn hình, ánh đèn màn hình loang thành một mảng sáng.
Giống như đem hết những uất ức nhiều năm qua khóc cho trôi hết, đầu tiên là từ từ rơi nước mắt, sau đó là cúi đầu nức nở, khóc không biết đến ai, bên tai cô có người hô : “Đếm ngược thôi, năm mới sắp đến rồi.” Cô mới từ từ ngẩng đầu.
Đèn trên quảng trường từ từ tắt hết, bóng tối ập tới trong khi cô chưa chuẩn bị, dòng chữ màu hồng trên màn hình lớn từ từ biến đổi, cuối cùng biến thành 0 :00, cả thành phố và đèn cùng nhau sáng bừng lên.
Qúa khứ sắp qua rồi, còn tương lai như thế nào chỉ biết im lặng chờ nó tới.
“Tôi hy vọng, năm mới này sẽ có một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.”
/49
|