Trong lòng Tiểu Viên rất mất hứng, tuy là đánh chủ ý như vậy, đợi đến ngày hôn lễ của Vương tiểu thư diễn ra, khi đó nhất định sẽ có rất nhiều người tới chúc mừng, thừa dịp nhộn nhạo chạy ra ngoài, sau đó đi thẳng đến Kiến Khang tìm Thập Tứ ca ca, nhưng khi hỏi Trúc nhi thật tỉ mỉ mới biết, chung quanh đây hộ nông dân đều là tá điền của Kim gia, chứa chấp một trốn nô của Kim gia, là không thể nào, mà Kim gia cách Kiến Khang trên trăm dặm, Tiểu Viên biết được khi đang ở Trần gia, Tiểu Viên nghe Trần tiểu thư nói, Trần gia cách Kiến Khang cực xa, không giống Kim gia, cách Kiến Khang chỉ có trên trăm dặm đường.
Như vậy tính toán xuống, không có xe, không có ăn, không có tiền, coi như có thể thuận lợi rời đi Kim gia, từ nơi này đến Kiến Khang dọc theo đường đi, né tránh đuổi bắt, cũng là rất khó. Hơn nữa, nếu có thể thừa dịp loạn chạy đi đâu được, giả bộ là tôi tớ của một nhà nào đó sao? Nhưng lại phát sinh vấn đề, chính là nhà đó có giúp mình hay không.
Nghĩ rõ ràng những vấn đề này, Tiểu Viên không khỏi nặng nề than thở, thì ra là chạy trốn không đơn giản như mình nghĩ, ban đầu mình cho là, chạy trốn là một mắt xích trong kế hoạch, một mắt xích đơn giản nhất, ai biết chạy trốn trong con đường mình chọn, lại là chướng ngại vật đầu tiên.
Suy nghĩ hiểu rõ những thứ này, Tiểu Viên cảm thấy con đường sống của mình mờ mịt, cả người vô lực, đúng là như vậy, ở đây cố gắng làm việc vì cái gì? Thật chẳng lẽ muốn ủy thân cho Vương Thắng An, mượn danh tiếng thiếp thất của Vương Thắng An, ra khỏi đại môn này sao? Con đường như vậy, Tiểu Viên thấy chán ngét.
Tiểu Viên tự động viên mình cười vui, cố gắng may vá, trước hết làm cho mình tốt đã, chuyện khác tính sau.
Trúc nhi cùng Tiểu Viên dần dần càng thân quen, biết nàng không giống Lục Khởi một dạng, mắt nhìn người khác để trên đỉnh đầu , thấy Tiểu Viên cả ngày nhốt ở trong phòng thêu thùa, ngày hôm đó Trúc nhi rảnh, liền cười híp mắt đi vào, đối với Tiểu Viên nói: "Tiểu Viên tỷ tỷ, bên ngoài hoa nở cả rồi, tỷ tỷ thế nào không ra hoa viên thêu thùa may vá, vừa ngắm hoa, vừa làm công việc, có phải tổt hơn không?"
Tiểu Viên làm một hồi, mắt cũng mỏi, từ trong nhà ra bên ngoài để thư giãn mắt một chút, thấy bên ngoài quả nhiên có chút màu xanh biếc, trái tim nhúc nhích, bất tri bất giác, một năm trôi qua, xuân đến, nhớ đến mình đã ở Giang Đông tới mùa xuân thứ tư rồi, thấy Tiểu Viên dừng lại may vá đang suy nghĩ, Trúc nhi đã giúp Tiểu Viên thu thập những thứ may vá kia, cười nói: "Tỷ tỷ đừng sợ, tiểu thư sáng sớm đã đi ra ngoài với Vương tiểu thư, Lục Khởi tỷ tỷ cũng đi theo hầu hạ rồi, Vương mụ bị tiểu thư sai đi mua đồ, hiện tại trong cái sân này, chỉ có chúng ta ba người rồi."
Tiểu Viên bên môi không khỏi lộ ra nụ cười, nguyên lai là đều không ở trong viện, khó trách Trúc nhi muốn mình đi ra ngoài một chút, thấy gương mặt tha thiết của Trúc nhi, Tiểu Viên nhẹ gật đầu, mang theo đồ cùng Trúc nhi đi ra bên ngoài.
Kể từ ngày trở lại Kim gia, sau khi bị phạt, nhiều ngày như vậy, bước chân của Tiểu Viên còn chưa có đi qua cái tiểu viện này, đợi đến khi ra khỏi tiểu viện mới biết, mùa xuân đã sớm đến, trong vườn hoa muôn hồng nghìn tía, hồng hồng lục lục, thực sự rất đẹp, dưới cây liễu, Tiểu Viên tìm tảng đá, đem đồ vật thả trên đó, cùng Trúc nhi vừa nói vừa làm may vá.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trên thân người, sau một hồi thêu thùa, Tiểu Viên đã cảm thấy có chút buồn ngủ, một ngày thư thái, vừa nói chuyện, làm may vá, còn ăn điểm tâm không biết Trúc nhi lấy từ đâu ra, càng thêm thư thái.
Tiểu Viên liếc mắt nhìn Trúc nhi ở bên mình, đang cố gắng học thêu thùa may vá, nàng vừa qua mười ba tuổi, có lẽ là cơm canh Kim gia dù thế nào cũng tốt hơn nhà Trúc nhi, một tháng trôi qua, Trúc nhi cao hơn một chút, sắc mặt cũng thay đổi đẹp mắt rất nhiều, trước ngực đã nhô lên nho nhỏ, đường cong thiếu nữ bắt đầu từ từ hiện ra, tựa như gốc cây mới vừa đâm chồi giống một cây liễu nhỏ, thấy trên mặt Trúc nhi cười thỏa mãn, Tiểu Viên không khỏi cảm giác lòng mình có chút già nua.
Nhưng là, mình cũng chỉ hơn Trúc nhi ba tuổi, ý thức được điểm này, tay Tiểu Viên từ từ ngừng lại, thì ra bất quá đến Kim gia ba năm có thừa, nhưng mình luôn cảm thấy rất nhiều năm, lâu tựa như những ngày ở Lạc Kinh là chuyện tình đời trước, lại cảm thấy ngày này rất ngắn, ngắn đến nỗi không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Tiểu Viên không khỏi nhẹ nhàng than thở, Trúc nhi nghe được Tiểu Viên than thở, dùng răng cắn đứt một sợi tuyến, cười ngẩng đầu: "Có phải tỷ tỷ làm mệt mỏi hay không, tỷ tỷ liên tục làm một tháng, mệt mỏi cũng đúng thôi ."
Tiểu Viên nghe nàng nói chuyện, không cảm thấy vị gì, không khỏi cười nghĩ, Trúc nhi như vậy mới là nha hoàn tốt đi, một lòng vì Kim tiểu thư, chưa bao giờ có khác ý nửa điểm, chỉ cần có ăn có mặc là đủ rồi, bị mắng cũng sẽ không cảm thấy uất ức, Tiểu Viên lắc đầu cười một tiếng: "Trúc nhi, đối với ngươi những ngày này thật tốt sao?"
Trúc nhi ngây ngẩn cả người, cười tiếp: "Tỷ tỷ, ngươi nói chuyện cười gì đâu, bây giờ thật là tốt, có ăn no, có áo ấm mặc." Tiểu Viên cau mày: "Nhưng là, hôm qua mới nhìn thấy Lục Khởi mắng ngươi."
Trúc nhi cười càng vui vẻ hơn : "Tỷ tỷ, bị chửi mấy câu thì thế nào, lúc ở nhà, cha ta mất hứng, nhưng là cầm que đánh ta. "
"Cha ngươi đánh ngươi?" Tiểu Viên chần chờ hỏi, trong nhận thức của Tiểu Viên, coi như Kim lão gia là người tục tằng cực điếm, đều có lòng yêu con thương con, đối với Kim tiểu thư như trân như bảo, phạm sai lầm, cha mẹ cũng có mắng mấy tiếng, sao cha không cao hứng liền đánh nữ nhi để hả giận đây?
Trúc nhi cau mày, có lẽ là nhớ tới chuyện đau khổ trước kia, nhẹ nhàng lắc đầu một cái: "Tỷ tỷ nói thật buồn cười, không riêng cha ta, ngay cả mẹ ta cũng sẽ đánh ta." Cái này, Tiểu Viên chần chờ lại tăng thêm một câu: "Chẳng lẽ là ngươi phạm lỗi, bọn họ mới có thể đánh ngươi?" Lông mày Trúc nhi nhăn lại càng sâu: "Tỷ tỷ, không riêng gì ta, trong thôn chúng ta không ít trẻ con bị đánh như vậy."
Vừa nói Trúc nhi vừa cúi đầu, nhẹ giọng nói một câu: "Hài tử, không phải là nơi để cha mẹ trút giận hay sao." (muanho: muanho phản đối. Huhu, thương Trúc nhi à… Ôm ôm.) Tiểu Viên trầm mặc, nàng chưa từng nghe qua lời như vậy, Trúc nhi cũng không nói nữa, chẳng qua là dùng sức đem kim thêu lên vải, tựa như cùng ty tuyến có cừu oán vậy, trong viện hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có nơi xa thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng chim hót.
"Không nghĩ tới Kim gia mặc dù tục tữu, viện tử này nhìn cũng không tệ lắm." Đột nhiên có thanh âm nam nhân xa lạ truyền đến, đây là ai, sao lại xuất hiện ở đây? Tiểu Viên nhìn qua khe hở của cây liễu, nhìn ra ngoài, có hai nam tử đang đi trên đường mòn, một người lạ mắt vô cùng, một người khác có chút quen mắt, không phải là người khác, chính là Trần gia Tam công tử Trần Ngang, hắn vẫn như cũ một thân áo màu lam, eo buộc ngọc đái, mang theo chính là cái túi thơm kia, giắt nơi đó, Tiểu Viên nhìn cái túi thơm này, càng xem càng nhìn càng thấy quen mắt, giống như là đã gặp qua ở nơi nào?
Trúc nhi nhẹ nhàng vỗ vai của nàng, đè thấp cổ họng nói: "Tỷ tỷ, hai người kia đến đây làm gì?" Tiểu Viên xoay người, đem ngón tay để tại môi dưới, làm động tác chớ có lên tiếng, cây liễu nhiều cành rậm rạp, đem các nàng che đi, Trúc nhi thấy mặt Tiểu Viên nghiêm túc, không dám nói gì nữa, hai người nín thở tĩnh khí, chỉ chờ hai người nam tử này ở trong hoa viên đi một vòng rồi đi mất.
Ai ngờ trời không chiều ý người, hai người kia đi một vòng, có lẽ là uống chút rượu, có lẽ là nhìn cảnh sắc vườn hoa có thể ngắm, hai người đi một vòng xong, lại vào trong cái đình bên cạnh ngồi xuống, còn phân phó gã sai vặt đi lấy trà, tiếp tục bàn luận viển vông.
Giờ đây Tiểu Viên cùng Trúc nhi hai người thật sự là đi cũng không tiện, không đi cũng không tiện, cũng không thể tiếp tục ngồi ở chỗ này. Trần Ngang đã lâu không gặp, càng thêm chững chạc, hắn ngồi nghe nam tử xa lạ nói chuyện, thỉnh thoảng phụ họa mấy câu.
Nam tử xa lạ nói một hồi, đứng lên nói: "Đáng tiếc đất đai Bắc Phương nước ta, lại rơi vào trong tay người Hồ, phong cảnh Lạc Kinh, cuộc đời này nghĩ, chỉ có thể gặp lại ở trong mộng."
Thuở nhỏ Trần Ngang sinh trưởng ở Giang Đông, đối với lời này từ chối cho ý kiến, nhưng vẫn là cười nói: "Hôm đó Tư Không không phải đã nói rồi sao? Phong cảnh Lạc Kinh tuy đẹp, nhưng Giang Đông cũng không kém, tội gì chỉ yêu thích phong cảnh Lạc Kinh đây?" Nam tử không được phụ họa, trong lòng có chút bất mãn, rồi mới nhớ tới xuất thân của Trần Ngang là từ đại tộc ở Giang Đông.
Lại ngồi xuống nói: "Thôi, Trần huynh không hiểu thì cũng thôi đi." Tiếp thở dài nói: "Đáng thương cho các tướng sĩ đi Bắc phạt, hiện tại không biết thế nào?" Nhắc tới Bắc phạt, Trần Ngang trên mặt lộ ra vẻ ân cần, bạn tốt của hắn Tổ Hoa cũng ở trong quân đi Bắc phạt, huống chi, Tổ Hoa cùng biểu muội mình có hôn ước, nếu như…?
Trần Ngang đem ly trà mới tới tay nam tử, khuyên nhủ: "Lâm huynh, ta với ngươi thân là mệnh quan triều đình, có thể thay Thánh thượng phân ưu thì tốt, huống chi ta và ngươi đều là quan văn, những thứ binh đao kia..." Nam tử này thì ra là họ Lâm, Tiểu Viên không khỏi ở trong đầu suy nghĩ, Lạc Kinh Lâm gia, chẳng lẽ là hậu nhân họ Tư Không, Lâm Thần ?
Nếu như năm đó không có Lâm Thần, phụ hoàng của mình lại bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay, tánh mạng mẫu hậu chỉ sợ đã khó giữ được rồi, nghĩ tới đây, ánh mắt Tiểu Viên nhìn về phía nam tử họ Lâm không khỏi thân thiết một chút.
Chỉ nghe nam tử họ Lâm tiếp tục nói: "Vì Thánh thượng phân ưu, hiện tại trong triều người nào không biết, huynh đệ Vương thị một tay che trời, Thánh thượng cũng chỉ là cái tượng gỗ, nếu không ta và ngươi hôm nay cần gì phải tới nơi này, tại sao phải đi chúc mừng Vương tiểu thư." Trần Ngang vội vàng tiến lên che lại miệng của hắn: "Lâm huynh cần gì phải nói ra, đại sự trong triều, nếu không có lời nói của họ Tư Không, chỉ sợ cũng..."
Nam tử họ Lâm than thở: "Năm đó Võ Hoàng đế tư thế oai hùng, hiện tại lại hoàn toàn không có ở đây, nếu Võ Hoàng đế ở..." Thấy ánh sáng trong mắt hắn lộ ra ước mơ, Tiểu Viên không khỏi than thở, tổ phụ năm đó tư thế oai hùng, đã từng nghe lão cung nhân nói qua, nếu không lập phụ hoàng, không cưới Cổ hoàng hậu cho phụ hoàng, đến nỗi Chư Hoàng thúc làm loạn, cũng sẽ không an phận ở một góc Giang Đông như hôm nay, cứ như vậy xem ra, Bắc phạt sẽ không thuận lợi.
Tiểu Viên không khỏi than một tiếng, ánh mắt nam tử họ Lâm đột nhiên rét lạnh, hướng về phía truyền ra tiếng than thở, quát lên: "Người nào?" Vừa nói liền bước nhanh tiến lên, vén lên cành liễu, nhìn thấy Tiểu Viên cùng Trúc nhi đang ngồi trên tảng đá.
Nghĩ đến lời nói vừa rồi bị hai người thị nữ nghe thấy, nam tử họ Lâm đã tuốt kiếm ra khỏi vỏ: "Nói, các ngươi là người nào, trốn ở chỗ này nghe lén cái gì?" Trúc nhi sợ phát run, nàng chưa bao giờ gặp qua loại chuyện thế này, trong lòng Tiểu Viên không khỏi than thở, nam tử họ Lâm sao lại lỗ mãng như vậy, không phân tốt xấu mà đã muốn giết người?
Như vậy tính toán xuống, không có xe, không có ăn, không có tiền, coi như có thể thuận lợi rời đi Kim gia, từ nơi này đến Kiến Khang dọc theo đường đi, né tránh đuổi bắt, cũng là rất khó. Hơn nữa, nếu có thể thừa dịp loạn chạy đi đâu được, giả bộ là tôi tớ của một nhà nào đó sao? Nhưng lại phát sinh vấn đề, chính là nhà đó có giúp mình hay không.
Nghĩ rõ ràng những vấn đề này, Tiểu Viên không khỏi nặng nề than thở, thì ra là chạy trốn không đơn giản như mình nghĩ, ban đầu mình cho là, chạy trốn là một mắt xích trong kế hoạch, một mắt xích đơn giản nhất, ai biết chạy trốn trong con đường mình chọn, lại là chướng ngại vật đầu tiên.
Suy nghĩ hiểu rõ những thứ này, Tiểu Viên cảm thấy con đường sống của mình mờ mịt, cả người vô lực, đúng là như vậy, ở đây cố gắng làm việc vì cái gì? Thật chẳng lẽ muốn ủy thân cho Vương Thắng An, mượn danh tiếng thiếp thất của Vương Thắng An, ra khỏi đại môn này sao? Con đường như vậy, Tiểu Viên thấy chán ngét.
Tiểu Viên tự động viên mình cười vui, cố gắng may vá, trước hết làm cho mình tốt đã, chuyện khác tính sau.
Trúc nhi cùng Tiểu Viên dần dần càng thân quen, biết nàng không giống Lục Khởi một dạng, mắt nhìn người khác để trên đỉnh đầu , thấy Tiểu Viên cả ngày nhốt ở trong phòng thêu thùa, ngày hôm đó Trúc nhi rảnh, liền cười híp mắt đi vào, đối với Tiểu Viên nói: "Tiểu Viên tỷ tỷ, bên ngoài hoa nở cả rồi, tỷ tỷ thế nào không ra hoa viên thêu thùa may vá, vừa ngắm hoa, vừa làm công việc, có phải tổt hơn không?"
Tiểu Viên làm một hồi, mắt cũng mỏi, từ trong nhà ra bên ngoài để thư giãn mắt một chút, thấy bên ngoài quả nhiên có chút màu xanh biếc, trái tim nhúc nhích, bất tri bất giác, một năm trôi qua, xuân đến, nhớ đến mình đã ở Giang Đông tới mùa xuân thứ tư rồi, thấy Tiểu Viên dừng lại may vá đang suy nghĩ, Trúc nhi đã giúp Tiểu Viên thu thập những thứ may vá kia, cười nói: "Tỷ tỷ đừng sợ, tiểu thư sáng sớm đã đi ra ngoài với Vương tiểu thư, Lục Khởi tỷ tỷ cũng đi theo hầu hạ rồi, Vương mụ bị tiểu thư sai đi mua đồ, hiện tại trong cái sân này, chỉ có chúng ta ba người rồi."
Tiểu Viên bên môi không khỏi lộ ra nụ cười, nguyên lai là đều không ở trong viện, khó trách Trúc nhi muốn mình đi ra ngoài một chút, thấy gương mặt tha thiết của Trúc nhi, Tiểu Viên nhẹ gật đầu, mang theo đồ cùng Trúc nhi đi ra bên ngoài.
Kể từ ngày trở lại Kim gia, sau khi bị phạt, nhiều ngày như vậy, bước chân của Tiểu Viên còn chưa có đi qua cái tiểu viện này, đợi đến khi ra khỏi tiểu viện mới biết, mùa xuân đã sớm đến, trong vườn hoa muôn hồng nghìn tía, hồng hồng lục lục, thực sự rất đẹp, dưới cây liễu, Tiểu Viên tìm tảng đá, đem đồ vật thả trên đó, cùng Trúc nhi vừa nói vừa làm may vá.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trên thân người, sau một hồi thêu thùa, Tiểu Viên đã cảm thấy có chút buồn ngủ, một ngày thư thái, vừa nói chuyện, làm may vá, còn ăn điểm tâm không biết Trúc nhi lấy từ đâu ra, càng thêm thư thái.
Tiểu Viên liếc mắt nhìn Trúc nhi ở bên mình, đang cố gắng học thêu thùa may vá, nàng vừa qua mười ba tuổi, có lẽ là cơm canh Kim gia dù thế nào cũng tốt hơn nhà Trúc nhi, một tháng trôi qua, Trúc nhi cao hơn một chút, sắc mặt cũng thay đổi đẹp mắt rất nhiều, trước ngực đã nhô lên nho nhỏ, đường cong thiếu nữ bắt đầu từ từ hiện ra, tựa như gốc cây mới vừa đâm chồi giống một cây liễu nhỏ, thấy trên mặt Trúc nhi cười thỏa mãn, Tiểu Viên không khỏi cảm giác lòng mình có chút già nua.
Nhưng là, mình cũng chỉ hơn Trúc nhi ba tuổi, ý thức được điểm này, tay Tiểu Viên từ từ ngừng lại, thì ra bất quá đến Kim gia ba năm có thừa, nhưng mình luôn cảm thấy rất nhiều năm, lâu tựa như những ngày ở Lạc Kinh là chuyện tình đời trước, lại cảm thấy ngày này rất ngắn, ngắn đến nỗi không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Tiểu Viên không khỏi nhẹ nhàng than thở, Trúc nhi nghe được Tiểu Viên than thở, dùng răng cắn đứt một sợi tuyến, cười ngẩng đầu: "Có phải tỷ tỷ làm mệt mỏi hay không, tỷ tỷ liên tục làm một tháng, mệt mỏi cũng đúng thôi ."
Tiểu Viên nghe nàng nói chuyện, không cảm thấy vị gì, không khỏi cười nghĩ, Trúc nhi như vậy mới là nha hoàn tốt đi, một lòng vì Kim tiểu thư, chưa bao giờ có khác ý nửa điểm, chỉ cần có ăn có mặc là đủ rồi, bị mắng cũng sẽ không cảm thấy uất ức, Tiểu Viên lắc đầu cười một tiếng: "Trúc nhi, đối với ngươi những ngày này thật tốt sao?"
Trúc nhi ngây ngẩn cả người, cười tiếp: "Tỷ tỷ, ngươi nói chuyện cười gì đâu, bây giờ thật là tốt, có ăn no, có áo ấm mặc." Tiểu Viên cau mày: "Nhưng là, hôm qua mới nhìn thấy Lục Khởi mắng ngươi."
Trúc nhi cười càng vui vẻ hơn : "Tỷ tỷ, bị chửi mấy câu thì thế nào, lúc ở nhà, cha ta mất hứng, nhưng là cầm que đánh ta. "
"Cha ngươi đánh ngươi?" Tiểu Viên chần chờ hỏi, trong nhận thức của Tiểu Viên, coi như Kim lão gia là người tục tằng cực điếm, đều có lòng yêu con thương con, đối với Kim tiểu thư như trân như bảo, phạm sai lầm, cha mẹ cũng có mắng mấy tiếng, sao cha không cao hứng liền đánh nữ nhi để hả giận đây?
Trúc nhi cau mày, có lẽ là nhớ tới chuyện đau khổ trước kia, nhẹ nhàng lắc đầu một cái: "Tỷ tỷ nói thật buồn cười, không riêng cha ta, ngay cả mẹ ta cũng sẽ đánh ta." Cái này, Tiểu Viên chần chờ lại tăng thêm một câu: "Chẳng lẽ là ngươi phạm lỗi, bọn họ mới có thể đánh ngươi?" Lông mày Trúc nhi nhăn lại càng sâu: "Tỷ tỷ, không riêng gì ta, trong thôn chúng ta không ít trẻ con bị đánh như vậy."
Vừa nói Trúc nhi vừa cúi đầu, nhẹ giọng nói một câu: "Hài tử, không phải là nơi để cha mẹ trút giận hay sao." (muanho: muanho phản đối. Huhu, thương Trúc nhi à… Ôm ôm.) Tiểu Viên trầm mặc, nàng chưa từng nghe qua lời như vậy, Trúc nhi cũng không nói nữa, chẳng qua là dùng sức đem kim thêu lên vải, tựa như cùng ty tuyến có cừu oán vậy, trong viện hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có nơi xa thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng chim hót.
"Không nghĩ tới Kim gia mặc dù tục tữu, viện tử này nhìn cũng không tệ lắm." Đột nhiên có thanh âm nam nhân xa lạ truyền đến, đây là ai, sao lại xuất hiện ở đây? Tiểu Viên nhìn qua khe hở của cây liễu, nhìn ra ngoài, có hai nam tử đang đi trên đường mòn, một người lạ mắt vô cùng, một người khác có chút quen mắt, không phải là người khác, chính là Trần gia Tam công tử Trần Ngang, hắn vẫn như cũ một thân áo màu lam, eo buộc ngọc đái, mang theo chính là cái túi thơm kia, giắt nơi đó, Tiểu Viên nhìn cái túi thơm này, càng xem càng nhìn càng thấy quen mắt, giống như là đã gặp qua ở nơi nào?
Trúc nhi nhẹ nhàng vỗ vai của nàng, đè thấp cổ họng nói: "Tỷ tỷ, hai người kia đến đây làm gì?" Tiểu Viên xoay người, đem ngón tay để tại môi dưới, làm động tác chớ có lên tiếng, cây liễu nhiều cành rậm rạp, đem các nàng che đi, Trúc nhi thấy mặt Tiểu Viên nghiêm túc, không dám nói gì nữa, hai người nín thở tĩnh khí, chỉ chờ hai người nam tử này ở trong hoa viên đi một vòng rồi đi mất.
Ai ngờ trời không chiều ý người, hai người kia đi một vòng, có lẽ là uống chút rượu, có lẽ là nhìn cảnh sắc vườn hoa có thể ngắm, hai người đi một vòng xong, lại vào trong cái đình bên cạnh ngồi xuống, còn phân phó gã sai vặt đi lấy trà, tiếp tục bàn luận viển vông.
Giờ đây Tiểu Viên cùng Trúc nhi hai người thật sự là đi cũng không tiện, không đi cũng không tiện, cũng không thể tiếp tục ngồi ở chỗ này. Trần Ngang đã lâu không gặp, càng thêm chững chạc, hắn ngồi nghe nam tử xa lạ nói chuyện, thỉnh thoảng phụ họa mấy câu.
Nam tử xa lạ nói một hồi, đứng lên nói: "Đáng tiếc đất đai Bắc Phương nước ta, lại rơi vào trong tay người Hồ, phong cảnh Lạc Kinh, cuộc đời này nghĩ, chỉ có thể gặp lại ở trong mộng."
Thuở nhỏ Trần Ngang sinh trưởng ở Giang Đông, đối với lời này từ chối cho ý kiến, nhưng vẫn là cười nói: "Hôm đó Tư Không không phải đã nói rồi sao? Phong cảnh Lạc Kinh tuy đẹp, nhưng Giang Đông cũng không kém, tội gì chỉ yêu thích phong cảnh Lạc Kinh đây?" Nam tử không được phụ họa, trong lòng có chút bất mãn, rồi mới nhớ tới xuất thân của Trần Ngang là từ đại tộc ở Giang Đông.
Lại ngồi xuống nói: "Thôi, Trần huynh không hiểu thì cũng thôi đi." Tiếp thở dài nói: "Đáng thương cho các tướng sĩ đi Bắc phạt, hiện tại không biết thế nào?" Nhắc tới Bắc phạt, Trần Ngang trên mặt lộ ra vẻ ân cần, bạn tốt của hắn Tổ Hoa cũng ở trong quân đi Bắc phạt, huống chi, Tổ Hoa cùng biểu muội mình có hôn ước, nếu như…?
Trần Ngang đem ly trà mới tới tay nam tử, khuyên nhủ: "Lâm huynh, ta với ngươi thân là mệnh quan triều đình, có thể thay Thánh thượng phân ưu thì tốt, huống chi ta và ngươi đều là quan văn, những thứ binh đao kia..." Nam tử này thì ra là họ Lâm, Tiểu Viên không khỏi ở trong đầu suy nghĩ, Lạc Kinh Lâm gia, chẳng lẽ là hậu nhân họ Tư Không, Lâm Thần ?
Nếu như năm đó không có Lâm Thần, phụ hoàng của mình lại bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay, tánh mạng mẫu hậu chỉ sợ đã khó giữ được rồi, nghĩ tới đây, ánh mắt Tiểu Viên nhìn về phía nam tử họ Lâm không khỏi thân thiết một chút.
Chỉ nghe nam tử họ Lâm tiếp tục nói: "Vì Thánh thượng phân ưu, hiện tại trong triều người nào không biết, huynh đệ Vương thị một tay che trời, Thánh thượng cũng chỉ là cái tượng gỗ, nếu không ta và ngươi hôm nay cần gì phải tới nơi này, tại sao phải đi chúc mừng Vương tiểu thư." Trần Ngang vội vàng tiến lên che lại miệng của hắn: "Lâm huynh cần gì phải nói ra, đại sự trong triều, nếu không có lời nói của họ Tư Không, chỉ sợ cũng..."
Nam tử họ Lâm than thở: "Năm đó Võ Hoàng đế tư thế oai hùng, hiện tại lại hoàn toàn không có ở đây, nếu Võ Hoàng đế ở..." Thấy ánh sáng trong mắt hắn lộ ra ước mơ, Tiểu Viên không khỏi than thở, tổ phụ năm đó tư thế oai hùng, đã từng nghe lão cung nhân nói qua, nếu không lập phụ hoàng, không cưới Cổ hoàng hậu cho phụ hoàng, đến nỗi Chư Hoàng thúc làm loạn, cũng sẽ không an phận ở một góc Giang Đông như hôm nay, cứ như vậy xem ra, Bắc phạt sẽ không thuận lợi.
Tiểu Viên không khỏi than một tiếng, ánh mắt nam tử họ Lâm đột nhiên rét lạnh, hướng về phía truyền ra tiếng than thở, quát lên: "Người nào?" Vừa nói liền bước nhanh tiến lên, vén lên cành liễu, nhìn thấy Tiểu Viên cùng Trúc nhi đang ngồi trên tảng đá.
Nghĩ đến lời nói vừa rồi bị hai người thị nữ nghe thấy, nam tử họ Lâm đã tuốt kiếm ra khỏi vỏ: "Nói, các ngươi là người nào, trốn ở chỗ này nghe lén cái gì?" Trúc nhi sợ phát run, nàng chưa bao giờ gặp qua loại chuyện thế này, trong lòng Tiểu Viên không khỏi than thở, nam tử họ Lâm sao lại lỗ mãng như vậy, không phân tốt xấu mà đã muốn giết người?
/63
|