Lông mi rung rung, khuôn mặt nhợt nhạt, trên trán lấm tấm mồ hôi… Nàng nhắm mắt run rẩy, chắc là vết thương nứt ra rồi.
Trong lòng Thượng Quan Hạo đau xót, đem nàng nhẹ nhàng ôm lấy, hôn lên trên trán nàng, giọng nói khàn khàn: “Đừng nhúc nhích… Trên lưng ngươi rướm máu, ta giúp ngươi bôi thuốc.”
Tiểu nữ nhân này chung quy lại có cái bản lĩnh khiến hắn vừa làm thương tổn nàng xong lại cảm thấy áy náy đau lòng.
Khe khẽ mở băng gạc trên lưng nàng, kéo qua da thịt lạnh ngắt của nàng, khiển nàng một hồi run rẩy. Đôi mắt Thượng Quan Hạo chớp động, đã thấy một phần thân thể mẫn cảm của nàng, một tầng băng gạc gỡ ra, tay hắn từ trước ngực nàng tròn trĩnh tinh tế vắt ngang qua, mãi đến khi toàn bộ phần lưng nàng đều lộ ra, dấu vết vết thương lưu lại trên lưng khiến người ta sợ hãi.
Tần Mộc Ngữ dần dần tỉnh táo lại, đôi lông mày ướt nhẹp chậm rãi mở ra.
“Thượng Quan Hạo, ngươi không được lộn xộn!” Miệng nàng tái nhợt, dùng một chút sức lực cuối cùng nói ra.
Nằm úp trên chiếc giường trắng tinh. Thiếu nữ nằm lẻ loi trên giường, khuôn mặt bắt đầu đỏ lên, xinh đẹp mỹ miều kinh tâm động phách.
Thượng Quan Hạo nheo mắt lại, để ý lên vêt thương nàng, giúp nàng quấn lại băng được tốt, nhìn dáng dấp nàng ngấm ngầm chịu đựng, bàn tay lúc vòng qua trước ngực cố tình dừng lại dừng lại trên kiều nhũ của nàng, cọ xát qua chỗ nhạy cảm của nàng.
“…” Nàng cắn môi, nhịn xuống thiếu chút nữa thốt lên thành tiếng.
“Là ngươi quá nhạy cảm, hết mức nhẹ nhàng, cũng đã chịu không nổi sao?” Miệng hắn dán trên bên tai nàng, vừa nói, tay vừa tiếp tục.
Tần Mộc Ngữ vô cùng đau đớn, trong lòng ngực hắn không dám động đậy, cố nén vượt qua.
Đến lúc băng gạc quấn hết, Thượng Quan Hạo hướng về vẻ mặt xinh đẹp của nàng lưu lại một nụ hôn.
Tần Mộc Ngữ cũng đợi một hồi đau nhức đi qua, đôi mắt ướt át giơ lên, trong trẻo nhưng lạnh lùng mà nhìn hắn: “Đủ rồi chưa? Ngươi nhục nhã ta đủ rồi chưa? Trong mắt ngươi, ta không phải người, ta không có tôn nghiêm, có thể không được tôn trọng đến, bị xem như một thứ đồ chơi có đúng hay không?”
Trong đôi mắt mỹ lệ đã chứa đầy nước.
Thượng Quan Hạo lãnh đạm, dần dần trầm xuống.
“Ngươi cho là như vậy?” Hắn lạnh lùng nói.
Tần Mộc Ngữ buồn bã nở nụ cười, rất đẹp, cũng rất yếu đuối mỏng manh: “Ta không có quyền lợi cho là, ta chỉ có chút khí lực sống đối phó qua… Các ngươi làm sao đối với ta, ta đều phải đón lấy, chịu đựng, mặc cho các ngươi thao túng, ngươi luôn luôn là như vậy, không phải sao?”
Sắc mặt Thượng Quan Hạo hé ra, hoàn toàn trở nên u ám.
“Tần Mộc Ngữ, vì cái gì ta mỗi lần muốn đối với ngươi tốt một chút, ngươi lại bắt đầu khiêu khích ta?” Hắn lạnh lùng nghiến răng nói, nắm lấy cổ tay nàng, không quan tâm đến trên thân nàng vẫn còn vết thương cùng với chưa mặc gì, ôm lấy nàng vào trong ngực! “Ủy khuất như thế này có đúng không? Ngươi còn không có nếm qua cái gì càng gọi là ủy khuất!”
Tần Mộc Ngữ bị hắn nói một trận dao động, run lên, thần tình lộ ra vẻ sợ hãi.
Ánh mắt thế này làm cho Thượng Quan Hạo cực kỳ phẫn nộ, hơi thở bất ổn.
Khe khẽ đỡ ở trên cái trán của nàng, phức tạp hỏi: “Sợ ta có phải không? Sợ nói sẽ không muốn lúc nào cũng phải chọc giận ta, bằng không bị tổn hại vĩnh viễn là ngươi.”
Tần Mộc Ngữ nhíu mày, trong lòng chua xót: “Thả ta ra… Thượng Quan Hạo… Ta không cần ngươi trước một giây muốn bóp chết ta, giây tiếp theo lại giả nhân giả nghĩa thế này! Ngươi buông ra…”
Nhớ tới chuyện đã xảy ra ngày hôm nay tại trong kho hàng, ngực Thượng Quan Hạo cũng là một hồi lạnh lẽo.
“Ngươi nếu như không đề cập tới ta e rằng đã quên… Tần Mộc Ngữ, chuyện hôm nay, ta còn không có tính sổ với ngươi!” Hắn nhìn chằm chằm nàng, lạnh lẽo mà nguy hiểm nói ra, “Ngươi nghĩ rằng ta muốn ngươi, thì cho ngươi quyền kiêu ngạo có đúng không? Ai cho ngươi cái lá gan nói với Cẩn Lan những chuyện này! A… Ta yêu chính là ngươi mà không phải tỷ tỷ ngươi? Tần Mộc Ngữ, ngươi có tự thấy bản thân mình thật quá tốt đẹp?”
Đôi mắt hắn màu đỏ tươi, cánh tay siết chặt, biểu hiện rõ rệt lửa giận của hắn.
“Ta không có…” Tần Mộc Ngữ nhìn qua, nước mắt tràn đầy, “Ta không có làm… Những lời đó không phải ta nói, đều không phải!”
Thượng Quan Hạo xem ra nàng như trước chết không thừa nhận!
Nghĩ đến Cẩn Lan thương tâm gần chết, trái tim Thượng Quan Hạo đã bị giữ chặt, lửa giận trong ngực cuối cùng hoàn toàn bùng nổ! Hắn nắm sợi tóc sau gáy nàng, kiềm nén nổi điên gầm nhẹ: “Tần Mộc Ngữ… Ngươi quả thực đáng chết!”
Nói xong hắn không để ý vừa mới giúp nàng băng bó vết thương, tóc nàng đem nàng từ trên giường kéo xuống!
Tần Mộc Ngữ đau nhức, tiếp tục là một tiếng thê thảm, bởi vì đứng không vững, đầu gối nàng lộ ra từ trên giường trực tiếp ngã trên mặt đất, đau nhức còn chưa kịp phản ứng, tóc đã bị sức lực mạnh mẽ kéo lên.
“Ta thật là điên rồi mới có thể đối với ngươi nhân từ như vậy, thấy ngươi bị thương đã quên ngươi làm những cái chuyện đáng ghét bỉ ổi kia!” Thượng Quan Hạo gào thét, đôi mắt đỏ tươi, cầm thân thể gầy yếu nàng kéo lên, tay bóp trên khuôn mặt nàng, “Ta đã cho ngươi cơ hội… Nếu như ngươi thừa nhận, cho dù ngươi thực sự nham hiểm như vậy ta đều có thể suy xét tha cho ngươi! Nhưng Tần Mộc Ngữ, ngươi thật, khiến, ta, thất, vọng!”
Nói xong, hắn liền giữ chặt bờ vai của nàng, hung hăng đẩy ra, đem nàng đẩy ngã trên giường!
“Bịch!” Một tiếng, phần lưng Tần Mộc Ngữ chạm vào góc giường, liền đau mà ngửa đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút máu, cơ thể yếu ớt chậm rãi rơi xuống… Nàng than nhẹ, ngón tay trắng bệch cũng đang run, nói không nên lời…
Thượng Quan Hạo nhìn dáng dấp của nàng nhưng lại hừ lạnh: “Rất đau có đúng không? Tần Mộc Ngữ, ngươi cần phải nếm thử loại đau thương này!”
“Đầu giường có bấm chuông, nếu như không chết thì ấn cho ta! Nhưng mà đừng làm cho ta xem đến…. Bằng không ta sẽ trực tiếp ở chỗ này bóp chết ngươi!”
Nói xong, hắn lạnh lùng xoay người rời khỏi, đem cánh cửa phòng bệnh hung hăng đóng lại phía sau!
***
Gió ban đêm mạnh mẽ thổi, lạnh đến thấu xương!
Thượng Quan Hạo lái xe tốc độ cao trên đường, sắc mặt lạnh lùng tái nhợt.
Chịu đủ rồi…
Hắn thực sự chịu đủ rồi cái nữ nhân giả dối này!
Không sai, hắn lặp đi lặp lại nhiều lần mà phụ bạc nàng, tổn thương nàng, thậm chí bởi vì đối với mê muội một lần mà cưỡng bức nàng! Thế nhưng thật không ngờ nàng vậy mà còn không có được giáo huấn đủ, một lần lại một lần, với thân tỷ tỷ của nàng làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy!
Miệng nhếch ra, hắn đánh tay đem tốc độ nhanh hơn mà đi tới.
Cẩn Lan đã bị người cường bạo, trong lòng nàng vốn có bóng ma! Bây giờ… Nàng phải làm sao đối mặt chuyện thực tại!
Tim Thượng Quan Hạo đau nhức, mang theo lửa giận, hướng phía cái nhà cạnh biển đi.
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng.
Thượng Quan Hạo cố gắng đè nặng lửa giận trong lòng, đến khi dừng trước khu nhà cấp cao, nhìn bên trong ánh sáng đèn vẫn như cũ, trong tâm níu chặt. Cũng tốt, Cẩn Lan còn ở bên trong.
Hắn xuống xe, khóa kỹ, đi hướng vào trong.
Bên trong phòng tiếp khách, một cái túi hành lý mở ra, Tần Cẩn Lan một bên rơi lệ một bên thu dọn quần áo, làm bộ phải đi…
Trong lòng Thượng Quan Hạo đau xót, đem nàng nhẹ nhàng ôm lấy, hôn lên trên trán nàng, giọng nói khàn khàn: “Đừng nhúc nhích… Trên lưng ngươi rướm máu, ta giúp ngươi bôi thuốc.”
Tiểu nữ nhân này chung quy lại có cái bản lĩnh khiến hắn vừa làm thương tổn nàng xong lại cảm thấy áy náy đau lòng.
Khe khẽ mở băng gạc trên lưng nàng, kéo qua da thịt lạnh ngắt của nàng, khiển nàng một hồi run rẩy. Đôi mắt Thượng Quan Hạo chớp động, đã thấy một phần thân thể mẫn cảm của nàng, một tầng băng gạc gỡ ra, tay hắn từ trước ngực nàng tròn trĩnh tinh tế vắt ngang qua, mãi đến khi toàn bộ phần lưng nàng đều lộ ra, dấu vết vết thương lưu lại trên lưng khiến người ta sợ hãi.
Tần Mộc Ngữ dần dần tỉnh táo lại, đôi lông mày ướt nhẹp chậm rãi mở ra.
“Thượng Quan Hạo, ngươi không được lộn xộn!” Miệng nàng tái nhợt, dùng một chút sức lực cuối cùng nói ra.
Nằm úp trên chiếc giường trắng tinh. Thiếu nữ nằm lẻ loi trên giường, khuôn mặt bắt đầu đỏ lên, xinh đẹp mỹ miều kinh tâm động phách.
Thượng Quan Hạo nheo mắt lại, để ý lên vêt thương nàng, giúp nàng quấn lại băng được tốt, nhìn dáng dấp nàng ngấm ngầm chịu đựng, bàn tay lúc vòng qua trước ngực cố tình dừng lại dừng lại trên kiều nhũ của nàng, cọ xát qua chỗ nhạy cảm của nàng.
“…” Nàng cắn môi, nhịn xuống thiếu chút nữa thốt lên thành tiếng.
“Là ngươi quá nhạy cảm, hết mức nhẹ nhàng, cũng đã chịu không nổi sao?” Miệng hắn dán trên bên tai nàng, vừa nói, tay vừa tiếp tục.
Tần Mộc Ngữ vô cùng đau đớn, trong lòng ngực hắn không dám động đậy, cố nén vượt qua.
Đến lúc băng gạc quấn hết, Thượng Quan Hạo hướng về vẻ mặt xinh đẹp của nàng lưu lại một nụ hôn.
Tần Mộc Ngữ cũng đợi một hồi đau nhức đi qua, đôi mắt ướt át giơ lên, trong trẻo nhưng lạnh lùng mà nhìn hắn: “Đủ rồi chưa? Ngươi nhục nhã ta đủ rồi chưa? Trong mắt ngươi, ta không phải người, ta không có tôn nghiêm, có thể không được tôn trọng đến, bị xem như một thứ đồ chơi có đúng hay không?”
Trong đôi mắt mỹ lệ đã chứa đầy nước.
Thượng Quan Hạo lãnh đạm, dần dần trầm xuống.
“Ngươi cho là như vậy?” Hắn lạnh lùng nói.
Tần Mộc Ngữ buồn bã nở nụ cười, rất đẹp, cũng rất yếu đuối mỏng manh: “Ta không có quyền lợi cho là, ta chỉ có chút khí lực sống đối phó qua… Các ngươi làm sao đối với ta, ta đều phải đón lấy, chịu đựng, mặc cho các ngươi thao túng, ngươi luôn luôn là như vậy, không phải sao?”
Sắc mặt Thượng Quan Hạo hé ra, hoàn toàn trở nên u ám.
“Tần Mộc Ngữ, vì cái gì ta mỗi lần muốn đối với ngươi tốt một chút, ngươi lại bắt đầu khiêu khích ta?” Hắn lạnh lùng nghiến răng nói, nắm lấy cổ tay nàng, không quan tâm đến trên thân nàng vẫn còn vết thương cùng với chưa mặc gì, ôm lấy nàng vào trong ngực! “Ủy khuất như thế này có đúng không? Ngươi còn không có nếm qua cái gì càng gọi là ủy khuất!”
Tần Mộc Ngữ bị hắn nói một trận dao động, run lên, thần tình lộ ra vẻ sợ hãi.
Ánh mắt thế này làm cho Thượng Quan Hạo cực kỳ phẫn nộ, hơi thở bất ổn.
Khe khẽ đỡ ở trên cái trán của nàng, phức tạp hỏi: “Sợ ta có phải không? Sợ nói sẽ không muốn lúc nào cũng phải chọc giận ta, bằng không bị tổn hại vĩnh viễn là ngươi.”
Tần Mộc Ngữ nhíu mày, trong lòng chua xót: “Thả ta ra… Thượng Quan Hạo… Ta không cần ngươi trước một giây muốn bóp chết ta, giây tiếp theo lại giả nhân giả nghĩa thế này! Ngươi buông ra…”
Nhớ tới chuyện đã xảy ra ngày hôm nay tại trong kho hàng, ngực Thượng Quan Hạo cũng là một hồi lạnh lẽo.
“Ngươi nếu như không đề cập tới ta e rằng đã quên… Tần Mộc Ngữ, chuyện hôm nay, ta còn không có tính sổ với ngươi!” Hắn nhìn chằm chằm nàng, lạnh lẽo mà nguy hiểm nói ra, “Ngươi nghĩ rằng ta muốn ngươi, thì cho ngươi quyền kiêu ngạo có đúng không? Ai cho ngươi cái lá gan nói với Cẩn Lan những chuyện này! A… Ta yêu chính là ngươi mà không phải tỷ tỷ ngươi? Tần Mộc Ngữ, ngươi có tự thấy bản thân mình thật quá tốt đẹp?”
Đôi mắt hắn màu đỏ tươi, cánh tay siết chặt, biểu hiện rõ rệt lửa giận của hắn.
“Ta không có…” Tần Mộc Ngữ nhìn qua, nước mắt tràn đầy, “Ta không có làm… Những lời đó không phải ta nói, đều không phải!”
Thượng Quan Hạo xem ra nàng như trước chết không thừa nhận!
Nghĩ đến Cẩn Lan thương tâm gần chết, trái tim Thượng Quan Hạo đã bị giữ chặt, lửa giận trong ngực cuối cùng hoàn toàn bùng nổ! Hắn nắm sợi tóc sau gáy nàng, kiềm nén nổi điên gầm nhẹ: “Tần Mộc Ngữ… Ngươi quả thực đáng chết!”
Nói xong hắn không để ý vừa mới giúp nàng băng bó vết thương, tóc nàng đem nàng từ trên giường kéo xuống!
Tần Mộc Ngữ đau nhức, tiếp tục là một tiếng thê thảm, bởi vì đứng không vững, đầu gối nàng lộ ra từ trên giường trực tiếp ngã trên mặt đất, đau nhức còn chưa kịp phản ứng, tóc đã bị sức lực mạnh mẽ kéo lên.
“Ta thật là điên rồi mới có thể đối với ngươi nhân từ như vậy, thấy ngươi bị thương đã quên ngươi làm những cái chuyện đáng ghét bỉ ổi kia!” Thượng Quan Hạo gào thét, đôi mắt đỏ tươi, cầm thân thể gầy yếu nàng kéo lên, tay bóp trên khuôn mặt nàng, “Ta đã cho ngươi cơ hội… Nếu như ngươi thừa nhận, cho dù ngươi thực sự nham hiểm như vậy ta đều có thể suy xét tha cho ngươi! Nhưng Tần Mộc Ngữ, ngươi thật, khiến, ta, thất, vọng!”
Nói xong, hắn liền giữ chặt bờ vai của nàng, hung hăng đẩy ra, đem nàng đẩy ngã trên giường!
“Bịch!” Một tiếng, phần lưng Tần Mộc Ngữ chạm vào góc giường, liền đau mà ngửa đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút máu, cơ thể yếu ớt chậm rãi rơi xuống… Nàng than nhẹ, ngón tay trắng bệch cũng đang run, nói không nên lời…
Thượng Quan Hạo nhìn dáng dấp của nàng nhưng lại hừ lạnh: “Rất đau có đúng không? Tần Mộc Ngữ, ngươi cần phải nếm thử loại đau thương này!”
“Đầu giường có bấm chuông, nếu như không chết thì ấn cho ta! Nhưng mà đừng làm cho ta xem đến…. Bằng không ta sẽ trực tiếp ở chỗ này bóp chết ngươi!”
Nói xong, hắn lạnh lùng xoay người rời khỏi, đem cánh cửa phòng bệnh hung hăng đóng lại phía sau!
***
Gió ban đêm mạnh mẽ thổi, lạnh đến thấu xương!
Thượng Quan Hạo lái xe tốc độ cao trên đường, sắc mặt lạnh lùng tái nhợt.
Chịu đủ rồi…
Hắn thực sự chịu đủ rồi cái nữ nhân giả dối này!
Không sai, hắn lặp đi lặp lại nhiều lần mà phụ bạc nàng, tổn thương nàng, thậm chí bởi vì đối với mê muội một lần mà cưỡng bức nàng! Thế nhưng thật không ngờ nàng vậy mà còn không có được giáo huấn đủ, một lần lại một lần, với thân tỷ tỷ của nàng làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy!
Miệng nhếch ra, hắn đánh tay đem tốc độ nhanh hơn mà đi tới.
Cẩn Lan đã bị người cường bạo, trong lòng nàng vốn có bóng ma! Bây giờ… Nàng phải làm sao đối mặt chuyện thực tại!
Tim Thượng Quan Hạo đau nhức, mang theo lửa giận, hướng phía cái nhà cạnh biển đi.
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng.
Thượng Quan Hạo cố gắng đè nặng lửa giận trong lòng, đến khi dừng trước khu nhà cấp cao, nhìn bên trong ánh sáng đèn vẫn như cũ, trong tâm níu chặt. Cũng tốt, Cẩn Lan còn ở bên trong.
Hắn xuống xe, khóa kỹ, đi hướng vào trong.
Bên trong phòng tiếp khách, một cái túi hành lý mở ra, Tần Cẩn Lan một bên rơi lệ một bên thu dọn quần áo, làm bộ phải đi…
/553
|