Không biết là vì cảm động, hay xuất phát từ nguyên nhân gì. Tiểu Hạnh Hoa vẫn không trả lời, chỉ đứng yên lặng nhìn Trình Danh Chấn, nước mắt lại trực trào ra.
- Còn khóc cái gì nữa! Ngươi yên tâm ta chuẩn bị đủ tiền khẳng định đủ để ngươi đến huyện phủ khác mua được tòa nhà lớn!
Trình Danh Chấn như trước đây lấy tay lau nước mắt cho biểu muội, cười an ủi.
- Đi ngủ đi. Tối mai ta đóng xe đưa các ngươi ra khỏi thành!
- Thất, Thất đương gia muốn muội thề hầu hạ huynh cả đời!
Lời nói đáp lại ngoài dự tính của hắn. Tiểu Hạnh Hoa cầm lấy tay của hắn, trên mặt đầy nước mắt
Trình Danh Chấn bị động tác can đảm của biểu muội làm cho hoảng sợ, vội vã rút tay lại. Khuôn mặt đầy nước mắt như vậy, lần cuối cùng hắn nhìn thấy là năm hắn tám tuổi.
Trên cổ tay bất ngờ truyền đến một lực mạnh, thì Tiểu Hạnh Hoa càng cầm lấy tay hắn chặt hơn, đốt ngón tay trắng bệch, dường như nắm lấy tính mạng của mình.
- Thất đương gia để cho muội cả đời hầu hạ huynh!
Nàng một lần nữa nhắc lại, nước mắt không ngừng rơi, hơi thở ra càng lúc càng nóng lên.
Thất đương gia Đỗ Quyên nói là:
- Nếu ngươi không ngủ cùng hắn một lần, hắn cả đời sẽ không cam lòng. Ta hoàn toàn tác thành cho các ngươi, nhưng chính ngươi hãy nhớ rõ vị trí của mình!
Những lời nói xấu hổ như vậy, nàng không có cách nào lặp lại chi tiết cho Trình Danh Chấn nghe. Trong trí nhớ, nàng chưa từng gặp nữ nhân nào nói chuyện thô như Thất đương gia. Nhưng bây giờ nhớ lại, chính những lời nói này giống như một ngọn lửa, cháy sạch sự mơ mơ màng màng quên người ở chỗ nào của nàng.
- Thất đương gia kêu ngươi đến cho ta thị tẩm?
Trình Danh Chấn giật mình hỏi lại, nhưng nhất thời không có lực rút tay của mình lại. Hắn biết rằng Đỗ Quyên rất mạnh mẽ, nhưng không nghĩ rằng Thất đương gia lại làm như vậy. Không đợi xem tên khốn kiếp nào dạy Đỗ Quyên làm như vậy, Tiểu Hạnh Hoa lại lôi cánh tay hắn về phía thân thể của mình, đôi môi đỏ mọng như lửa cháy đưa ra chờ đợi hắn.
Ầm! Dường như vô số thái dương bùng nổ ở trước mắt, theo bản năng Trình Danh Chấn nhắm hai mắt lại. Sự nóng bỏng từ đôi môi chảy qua yết hầu chảy qua cổ, chảy qua dạ dày, và chảy qua nơi sâu thẳm trong linh hồn của hắn. Hắn cảm thấy bản thân bị đốt lên, thân thể trở nên cứng ngắc, tay chân đã luyện qua võ nhưng cũng không nghe sai bảo nữa. Hoàn toàn dựa vào bản năng hai cánh tay nhanh chóng khép lại, đem ôm nàng vào trong lòng. Ở bên trong, lý trí lại dâng lên hò hét…
Lúc này, lý trí cũng là bại binh như núi đổ, hai người liền lăn vào nhau. Trong phòng ngọn nến đang cháy, ánh nến toát ra vẫn không bằng lửa đang cháy trong nội tâm người. Đó là của ta, vốn là của ta. Vô số lý do tăm tối trùng trùng điệp điệp, đến từ một nơi xa xăm như tiếng kèn hoang dã. Bỗng nhiên một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng vang lên, không thể làm ngừng sóng to gió lớn, chỉ có thể khiến tiếng kèn điên cuồng, hoang dã hơn mà thôi.
Tiểu Hạnh Hoa thân thể vừa mới tắm, vẫn còn thoang thoảng mùi thơm của tự nhiên. Thân thể nàng rất mềm, nhưng lại vững vàng, người nóng đến mức không thể hô hấp được. Trình Danh Chấn giơ tay cởi y phục trên người ra. Tiểu Hạnh Hoa cười cười hàm chứa nước mắt, chính tay mình kéo nhẹ, đem chút ràng buộc hoàn toàn buông ra.
Lúc hai người hoàn toàn đối diện nhau, Trình Danh Chấn như hốt hoảng. Hắn phát giác, chính mình không biết rõ ràng kế tiếp nên làm những gì. Chỉ thấy trên thân thể có một bộ vị cứng rắn đến lợi hại, cũng bị phỏng tệ hại.
- Hạnh Hoa ---
Hắn nghe cổ họng mình phát ra âm thanh run rẩy, căn bản không phải là con người mình xưa nay vẫn bình tĩnh nữa. Sau đó nghe được Tiểu Hạnh Hoa ngân khẽ giống như đáp lại, tay lại chậm rãi kéo qua, chỗ mềm mại nhất ở trên nhân gian.
- Tamuốn muội!
Hắn bỗng nhiên lăng đầu lăng não kêu lên một câu, không cần biết bên ngoài có người nghe lén hay không. Trả lời lại hắn là một cơ thể mềm mại và thở dốc. Cơn gió đối diện thổi tới mang theo một đốm lửa, làm ngọn lửa trong cơ thể đang cháy lại càng cháy càng vượng. Cái gì là đạo đức, lý trí, cái gì là nam nữ phiền toái, tất cả đều không còn quan trọng. Nàng là của ta, vốn chính là của ta. Bất cứ kẻ nào cũng không thể cướp đi!
Tiểu Hạnh Hoa hơi nhắm mắt lại, muốn cự tuyệt nhưng lại làm ra vẻ mời chào. Từng tại mỗi sinh mệnh trong một khoảng thời gian ngắn, nàng dường như đang mong đợi thời khắc này. Chờ đợi quá trình lâu như vậy, thế cho nên cả người đều lạc đi. Cánh tay ôm lấy cổ Trình Danh Chấn, nàng đem đôi môi đè lên vòng quanh bộ ngực mình. Hai chân giống như cành mây, ôm chặt lấy eo. Thân hình rắn chắc này vốn dĩ thuộc về nàng, làn da thô ráp giống như bao cát to lớn được mài quá. Không đúng đây không phải là bao cát lớn, mà là miệng vết thương, vừa mới khép lại còn chưa kịp đóng vảy.
Đột nhiên, động tác của hai người đều dừng lại một chút. Lưng Trình Danh Chấn bị đau, thân thể đang quay cuồng trong ngọn lửa chợt trở nên lạnh, sau đó “Ầm” một tiếng, theo miệng phun ra ngoài.
Trong phòng nhanh chóng yên lặng trở lại. Gió Bắc bên ngoài thổi qua ngọn cây, những tiếng nức nở phát ra. Ánh nến “Đột đột đột đột” nhảy múa, bấc đèn cháy thêm một đoạn nhỏ. Hơi nóng và gió nam ấm áp đều biến mất, linh hồn xao động lại trở về trong thân thể của hắn. Ánh mắt sáng hơn ánh nến ở bên ngoài, điều đầu tiên hắn nhìn thấy là một vết nhơ bẩn trên người Tiểu Hạnh Hoa, còn chưa được gột rửa.
Nàng vẫn chưa thuộc về hắn. Ở thời khắc quan trọng nhất, nỗi đau xót đã giấu tận sâu trong đáy lòng lại dâng lên. Nếu nàng không chạm phải hắn, hắn đã tình nguyện vĩnh viễn quên đi nỗi đau đó, đời này sẽ không nhớ tới.
Nhưng mà, vết thương vẫn còn đấy. Cũng không phải muốn quên là quên luôn được. Giống như ngọn lửa trong lòng hắn, cũng không phải muốn cháy là có thể châm lại một lần nữa ngay được. Thất vọng cũng thế, buồn phiền cũng vậy, không thể nào thay đổi được kết quả.
- Tiểu Cửu ca!
Trình Hạnh Hoa bị vẻ mặt của Trình Danh Chấn làm cho hoảng sợ, hạ giọng, lấy những gì mình biết nhẹ nhàng gọi.
- Ừ!
Trình Danh Chấn nhẹ nhàng đáp lại. Ánh nhìn theo thứ tự đảo qua bộ ngực trắng như tuyết, thân thể trong sáng, sau đó cười khổ một cái, giơ tay kéo ở trên kệ rử mặt xuống một cái khăn, nhẹ nhàng lau vết bẩn trên người Tiểu Hoa đi.
- Không, không sợ, không sao đâu.
E sợ Trình Danh Chấn xấu hổ. Tiểu Hạnh Hoa cười cầm lấy cái khăn, làm cho nước rơi xuống bụng. Nước có chút lạnh, lau trên thân thể đang nóng bỏng, lập tức khiến thân thể nàng nổi da gà lên. Những giọt nước đọng lại làm da nàng nổi da gà, lần nữa lại hthu hút ánh mắt của Trình Danh Chấn, khiến hắn xem chăm chú, ánh mắt chưa từng rời khỏi một lát.
- Muội đã bảo rồi không có chuyện gì đâu! Tiểu Cửu ca!
Tiểu Hạnh Hoa thấy mình bị nhìn như vậy có chút thẹn thùng, giơ tay lục tìm cái yếm đỏ ở bên. Đó là một mảnh tơ lụa màu hồng phấn rất dễ làm, trên mặt có thêu hai con uyên ương rất đẹp mắt. Nàng đem cái yếm vào cho ra phía sau lưng, buộc lại rất thuần thục, sau đó vừa liếc mắt nhìn Trình Danh Chấn, vừa cười cười, thân thể ngồi dậy.
Nàng nhìn thấy những bắp thịt trên người Trình Danh Chấn, cứng rắn như nham thạch. Sau đó nhìn đến làn da của Trình Danh Chấn bắt gặp những vết sẹo, giăng khắp nơi, giống như đôi môi của những đứa trẻ còn chưa kịp khép lại. Còn có vết thương nãy nàng vừa chạm vào, được Trình Danh Chấn buộc cẩn thận phía sau lưng. Tự cho là giấu khá kín, vết thương đó nếu không nhìn kỹ căn bản không thể thấy được.
- Đó là muội thêu uyên ương!
Trình Danh Chấn dường như không biết Tiểu Hạnh Hoa đang nhìn mình, thì thào đặt câu hỏi.
- Dạ!
Tiểu Hạnh Hoa ngây ra một lúc, nhẹ nhàng gật đầu.
- Tay nghề của muội bây giờ tốt hơn nhiều so với trước kia rồi!
Tiếng nói của Trình Danh Chấn như trong gió Bắc đưa tới, không mang theo một chút oán hận nào trong nhân gian. Hắn nhớ rõ lần trước khi cùng biểu muội chia ly, nàng ấy cũng từng làm cho mình một bộ y phục. Nhưng chật quá không vừa với người, vừa mặc vào đã bị rách ra rồi.
- Tiểu Cửu ca nếu thích, về sau muội có thể thêu, rất đơn giản mà, một ngày là có thể thêu xong!
Trong lời nói của Tiểu Hạnh Hoa bỗng nhiên có chút bối rối, ánh mắt cụp xuống trả lời. Khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt của nàng lại tràn đầy quyến rũ. Cúi người xuống phía dưới, không phải để mặc y phục, mà dùng môi nhẹ nhàng hôn lên thân thể của Trình Danh Chấn.
Giống như lúc đầu, đôi môi đỏ mọng kia giống như ngọn lửa đang cháy. Trình Danh Chấn nằm yên, mặc kệ Tiểu Hạnh Hoa làm gì thì làm. Hắn biết rằng chính mình không có bất kỳ tật xấu nào, máu lại từng thời điểm lạnh cả người, thân thể cũng dần dần tê liệt lại. Cuối cùng, ngoài đôi môi ấm áp, mềm mại ra, hắn cảm thấy có một cái gì đó, ẩm ướt, hơi nóng, chảy xuôi xuống ở trên ngực.
- Không cần!
Trình Danh Chấn biết đó là nước mắt. Giơ tay lên, dùng những ngón tay vuốt ve khuôn mặt của nàng. Mặt nàng thì rất mềm mại, còn tay hắn thì thô cứng như cục đá mài vậy. An ủi như vậy tất nhiên không có bất cứ tác dụng gì, rất nhiều nước mắt theo ngón tay của hắn, chảy qua cánh tay, chạm đến lồng ngực của hắn lại bắt đầu đau.
- Rất nhanh thì tốt rồi!
Lo sợ Trình Danh Chấn nổi giận, Tiểu Hạnh Hoa cười cười, tiếp tục cúi đầu ý đồ làm thức tỉnh tình cảm mãnh liệt trong lòng đối phương. Trình Danh Chấn lại dùng lấy bàn tay đầy vết chai sạn của mình vuốt lên mặt nàng, nhìn ánh mắt của nàng, thấp giọng hỏi,
- Muội rất thích y?
Lúc này không phải là thời cơ tốt để nói đến vấn đề đó, nàng không thể cố tình trốn tránh. Trước tiên dùng sức lắc đầu, theo sau, nước mắt chảy ra như mưa.
- Muội muốn cầu xin ta thả y, có phải không?
Trình Danh Chấn cảm thấy mình như đang bị rơi xuống vực, tất cả các xương sườn đều làm hắn đau. Hắn đang mong có một câu trả lời là không phải. Những ngoại trừ nước mắt và những tiếng nấc nghẹn ra hắn không nghe được thêm một lời nào.
- Tiểu Cửu ca, muội!
Tiểu hạnh Hoa giống như một đứa bé bị mắng oan vậy, nước mắt chảy ra, hai tay ôm lấy cánh tay Trình Danh Chấn không chịu buông ra.
- Huynh đừng giận, muội không biết, muội không biết, muội…
Thì ra muội không phải không biết gì! Ánh mắt Trình Danh Chấn bỗng nhiên sắc lạnh, rất nhanh sau đó lại tràn đầy ý đùa cợt.
- Ta cứu không được y. Cũng sẽ không cứu y. Muội bỏ cái ý nghĩ đó đi. Ngày mai trời tối, ta sẽ đưa cậu, mợ và muội đi khỏi đây!
Dứt lời, hắn bỏ tay của nàng ta ra, đứng dậy mặc y phục.
- Tiểu Cửu ca!
Tiếng nghẹn ngào, cuối cùng biến thành tiếng gào khóc. Tiểu Hạnh Hoa nhào đầu về phía trước, ôm lấy sau lưng hắn. Nước mắt xối xả rơi xuống miệng vết thương còn chưa kịp lành, đau giống như dao đâm vậy.
- Ta sẽ không cứu y, ta dựa vào cái gì mà phải cứu y! Lúc y hại ta, muội có thể cầu xin y tha cho ta một con đường sống?
Miệng vết thương chưa lành bị chạm phải, làm cho đầu óc hắn tỉnh hẳn, Trình Danh Chấn đứng dậy. Vừa mặc y phục vừa nguyền rủa.
- Nếu giờ này y rơi vào tay ta, tất cả những gì y đã làm với ta, nhất định trả sẽ trả lại không thiếu một thứ. Muội đi theo xem thì tốt rồi, nửa phần cũng sẽ không thiếu.
Không nghĩ đến sự việc lại đột nhiên chuyển biến như thế này. Tiểu Hạnh Hoa ngồi ở trên giường, nước mắt chảy khắp mặt. Không thể trách Trình Danh Chấn long dạ độc ác, chính mồm Xảo nhi đã nói với nàng, lúc đầu Chu gia đã đối phó với Trình Danh Chấn như thế nào. Nhưng, nhưng huynh ấy dù sao cũng là trượng phu của nàng, tuy rằng có làm một chút chuyện xấu xa đê tiện, nhưng lại đối với nàng rất tốt.
Tiếng bước chân Trình Danh Chấn ngày càng xa, cuối cùng cũng bị tiếng gió Bắc làm cho không còn nghe thấy gì. Tiểu Hạnh Hoa biết rằng tất cả mọi việc đã bị mình làm cho hỏng rồi, chính mình làm sai, hồ đồ ban đêm xé rách y phục, chính mình cũng không thể chấp nhận nữa là. Không thể cứu được lang quân, lại làm biểu ca nổi giận. Sau này còn phải đối đầu với hung thần ác sát Thất đương gia, nhìn nàng ta và biểu ca suốt ngày huynh huynh muội muội…
Giữa lúc đang hối hận, đột nhiên nghe cửa phòng bị đẩy mở ra. Trình Danh Chấn một tay giơ đuốc, nổi giận đùng đùng đi vào.
- Mặc y phục vào, tối nay ta đưa muội đi!
Hắn thấp giọng quát, giọng điệu lạnh như băng, bộ mặt trông rất dữ tợn.
- Còn khóc cái gì nữa! Ngươi yên tâm ta chuẩn bị đủ tiền khẳng định đủ để ngươi đến huyện phủ khác mua được tòa nhà lớn!
Trình Danh Chấn như trước đây lấy tay lau nước mắt cho biểu muội, cười an ủi.
- Đi ngủ đi. Tối mai ta đóng xe đưa các ngươi ra khỏi thành!
- Thất, Thất đương gia muốn muội thề hầu hạ huynh cả đời!
Lời nói đáp lại ngoài dự tính của hắn. Tiểu Hạnh Hoa cầm lấy tay của hắn, trên mặt đầy nước mắt
Trình Danh Chấn bị động tác can đảm của biểu muội làm cho hoảng sợ, vội vã rút tay lại. Khuôn mặt đầy nước mắt như vậy, lần cuối cùng hắn nhìn thấy là năm hắn tám tuổi.
Trên cổ tay bất ngờ truyền đến một lực mạnh, thì Tiểu Hạnh Hoa càng cầm lấy tay hắn chặt hơn, đốt ngón tay trắng bệch, dường như nắm lấy tính mạng của mình.
- Thất đương gia để cho muội cả đời hầu hạ huynh!
Nàng một lần nữa nhắc lại, nước mắt không ngừng rơi, hơi thở ra càng lúc càng nóng lên.
Thất đương gia Đỗ Quyên nói là:
- Nếu ngươi không ngủ cùng hắn một lần, hắn cả đời sẽ không cam lòng. Ta hoàn toàn tác thành cho các ngươi, nhưng chính ngươi hãy nhớ rõ vị trí của mình!
Những lời nói xấu hổ như vậy, nàng không có cách nào lặp lại chi tiết cho Trình Danh Chấn nghe. Trong trí nhớ, nàng chưa từng gặp nữ nhân nào nói chuyện thô như Thất đương gia. Nhưng bây giờ nhớ lại, chính những lời nói này giống như một ngọn lửa, cháy sạch sự mơ mơ màng màng quên người ở chỗ nào của nàng.
- Thất đương gia kêu ngươi đến cho ta thị tẩm?
Trình Danh Chấn giật mình hỏi lại, nhưng nhất thời không có lực rút tay của mình lại. Hắn biết rằng Đỗ Quyên rất mạnh mẽ, nhưng không nghĩ rằng Thất đương gia lại làm như vậy. Không đợi xem tên khốn kiếp nào dạy Đỗ Quyên làm như vậy, Tiểu Hạnh Hoa lại lôi cánh tay hắn về phía thân thể của mình, đôi môi đỏ mọng như lửa cháy đưa ra chờ đợi hắn.
Ầm! Dường như vô số thái dương bùng nổ ở trước mắt, theo bản năng Trình Danh Chấn nhắm hai mắt lại. Sự nóng bỏng từ đôi môi chảy qua yết hầu chảy qua cổ, chảy qua dạ dày, và chảy qua nơi sâu thẳm trong linh hồn của hắn. Hắn cảm thấy bản thân bị đốt lên, thân thể trở nên cứng ngắc, tay chân đã luyện qua võ nhưng cũng không nghe sai bảo nữa. Hoàn toàn dựa vào bản năng hai cánh tay nhanh chóng khép lại, đem ôm nàng vào trong lòng. Ở bên trong, lý trí lại dâng lên hò hét…
Lúc này, lý trí cũng là bại binh như núi đổ, hai người liền lăn vào nhau. Trong phòng ngọn nến đang cháy, ánh nến toát ra vẫn không bằng lửa đang cháy trong nội tâm người. Đó là của ta, vốn là của ta. Vô số lý do tăm tối trùng trùng điệp điệp, đến từ một nơi xa xăm như tiếng kèn hoang dã. Bỗng nhiên một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng vang lên, không thể làm ngừng sóng to gió lớn, chỉ có thể khiến tiếng kèn điên cuồng, hoang dã hơn mà thôi.
Tiểu Hạnh Hoa thân thể vừa mới tắm, vẫn còn thoang thoảng mùi thơm của tự nhiên. Thân thể nàng rất mềm, nhưng lại vững vàng, người nóng đến mức không thể hô hấp được. Trình Danh Chấn giơ tay cởi y phục trên người ra. Tiểu Hạnh Hoa cười cười hàm chứa nước mắt, chính tay mình kéo nhẹ, đem chút ràng buộc hoàn toàn buông ra.
Lúc hai người hoàn toàn đối diện nhau, Trình Danh Chấn như hốt hoảng. Hắn phát giác, chính mình không biết rõ ràng kế tiếp nên làm những gì. Chỉ thấy trên thân thể có một bộ vị cứng rắn đến lợi hại, cũng bị phỏng tệ hại.
- Hạnh Hoa ---
Hắn nghe cổ họng mình phát ra âm thanh run rẩy, căn bản không phải là con người mình xưa nay vẫn bình tĩnh nữa. Sau đó nghe được Tiểu Hạnh Hoa ngân khẽ giống như đáp lại, tay lại chậm rãi kéo qua, chỗ mềm mại nhất ở trên nhân gian.
- Tamuốn muội!
Hắn bỗng nhiên lăng đầu lăng não kêu lên một câu, không cần biết bên ngoài có người nghe lén hay không. Trả lời lại hắn là một cơ thể mềm mại và thở dốc. Cơn gió đối diện thổi tới mang theo một đốm lửa, làm ngọn lửa trong cơ thể đang cháy lại càng cháy càng vượng. Cái gì là đạo đức, lý trí, cái gì là nam nữ phiền toái, tất cả đều không còn quan trọng. Nàng là của ta, vốn chính là của ta. Bất cứ kẻ nào cũng không thể cướp đi!
Tiểu Hạnh Hoa hơi nhắm mắt lại, muốn cự tuyệt nhưng lại làm ra vẻ mời chào. Từng tại mỗi sinh mệnh trong một khoảng thời gian ngắn, nàng dường như đang mong đợi thời khắc này. Chờ đợi quá trình lâu như vậy, thế cho nên cả người đều lạc đi. Cánh tay ôm lấy cổ Trình Danh Chấn, nàng đem đôi môi đè lên vòng quanh bộ ngực mình. Hai chân giống như cành mây, ôm chặt lấy eo. Thân hình rắn chắc này vốn dĩ thuộc về nàng, làn da thô ráp giống như bao cát to lớn được mài quá. Không đúng đây không phải là bao cát lớn, mà là miệng vết thương, vừa mới khép lại còn chưa kịp đóng vảy.
Đột nhiên, động tác của hai người đều dừng lại một chút. Lưng Trình Danh Chấn bị đau, thân thể đang quay cuồng trong ngọn lửa chợt trở nên lạnh, sau đó “Ầm” một tiếng, theo miệng phun ra ngoài.
Trong phòng nhanh chóng yên lặng trở lại. Gió Bắc bên ngoài thổi qua ngọn cây, những tiếng nức nở phát ra. Ánh nến “Đột đột đột đột” nhảy múa, bấc đèn cháy thêm một đoạn nhỏ. Hơi nóng và gió nam ấm áp đều biến mất, linh hồn xao động lại trở về trong thân thể của hắn. Ánh mắt sáng hơn ánh nến ở bên ngoài, điều đầu tiên hắn nhìn thấy là một vết nhơ bẩn trên người Tiểu Hạnh Hoa, còn chưa được gột rửa.
Nàng vẫn chưa thuộc về hắn. Ở thời khắc quan trọng nhất, nỗi đau xót đã giấu tận sâu trong đáy lòng lại dâng lên. Nếu nàng không chạm phải hắn, hắn đã tình nguyện vĩnh viễn quên đi nỗi đau đó, đời này sẽ không nhớ tới.
Nhưng mà, vết thương vẫn còn đấy. Cũng không phải muốn quên là quên luôn được. Giống như ngọn lửa trong lòng hắn, cũng không phải muốn cháy là có thể châm lại một lần nữa ngay được. Thất vọng cũng thế, buồn phiền cũng vậy, không thể nào thay đổi được kết quả.
- Tiểu Cửu ca!
Trình Hạnh Hoa bị vẻ mặt của Trình Danh Chấn làm cho hoảng sợ, hạ giọng, lấy những gì mình biết nhẹ nhàng gọi.
- Ừ!
Trình Danh Chấn nhẹ nhàng đáp lại. Ánh nhìn theo thứ tự đảo qua bộ ngực trắng như tuyết, thân thể trong sáng, sau đó cười khổ một cái, giơ tay kéo ở trên kệ rử mặt xuống một cái khăn, nhẹ nhàng lau vết bẩn trên người Tiểu Hoa đi.
- Không, không sợ, không sao đâu.
E sợ Trình Danh Chấn xấu hổ. Tiểu Hạnh Hoa cười cầm lấy cái khăn, làm cho nước rơi xuống bụng. Nước có chút lạnh, lau trên thân thể đang nóng bỏng, lập tức khiến thân thể nàng nổi da gà lên. Những giọt nước đọng lại làm da nàng nổi da gà, lần nữa lại hthu hút ánh mắt của Trình Danh Chấn, khiến hắn xem chăm chú, ánh mắt chưa từng rời khỏi một lát.
- Muội đã bảo rồi không có chuyện gì đâu! Tiểu Cửu ca!
Tiểu Hạnh Hoa thấy mình bị nhìn như vậy có chút thẹn thùng, giơ tay lục tìm cái yếm đỏ ở bên. Đó là một mảnh tơ lụa màu hồng phấn rất dễ làm, trên mặt có thêu hai con uyên ương rất đẹp mắt. Nàng đem cái yếm vào cho ra phía sau lưng, buộc lại rất thuần thục, sau đó vừa liếc mắt nhìn Trình Danh Chấn, vừa cười cười, thân thể ngồi dậy.
Nàng nhìn thấy những bắp thịt trên người Trình Danh Chấn, cứng rắn như nham thạch. Sau đó nhìn đến làn da của Trình Danh Chấn bắt gặp những vết sẹo, giăng khắp nơi, giống như đôi môi của những đứa trẻ còn chưa kịp khép lại. Còn có vết thương nãy nàng vừa chạm vào, được Trình Danh Chấn buộc cẩn thận phía sau lưng. Tự cho là giấu khá kín, vết thương đó nếu không nhìn kỹ căn bản không thể thấy được.
- Đó là muội thêu uyên ương!
Trình Danh Chấn dường như không biết Tiểu Hạnh Hoa đang nhìn mình, thì thào đặt câu hỏi.
- Dạ!
Tiểu Hạnh Hoa ngây ra một lúc, nhẹ nhàng gật đầu.
- Tay nghề của muội bây giờ tốt hơn nhiều so với trước kia rồi!
Tiếng nói của Trình Danh Chấn như trong gió Bắc đưa tới, không mang theo một chút oán hận nào trong nhân gian. Hắn nhớ rõ lần trước khi cùng biểu muội chia ly, nàng ấy cũng từng làm cho mình một bộ y phục. Nhưng chật quá không vừa với người, vừa mặc vào đã bị rách ra rồi.
- Tiểu Cửu ca nếu thích, về sau muội có thể thêu, rất đơn giản mà, một ngày là có thể thêu xong!
Trong lời nói của Tiểu Hạnh Hoa bỗng nhiên có chút bối rối, ánh mắt cụp xuống trả lời. Khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt của nàng lại tràn đầy quyến rũ. Cúi người xuống phía dưới, không phải để mặc y phục, mà dùng môi nhẹ nhàng hôn lên thân thể của Trình Danh Chấn.
Giống như lúc đầu, đôi môi đỏ mọng kia giống như ngọn lửa đang cháy. Trình Danh Chấn nằm yên, mặc kệ Tiểu Hạnh Hoa làm gì thì làm. Hắn biết rằng chính mình không có bất kỳ tật xấu nào, máu lại từng thời điểm lạnh cả người, thân thể cũng dần dần tê liệt lại. Cuối cùng, ngoài đôi môi ấm áp, mềm mại ra, hắn cảm thấy có một cái gì đó, ẩm ướt, hơi nóng, chảy xuôi xuống ở trên ngực.
- Không cần!
Trình Danh Chấn biết đó là nước mắt. Giơ tay lên, dùng những ngón tay vuốt ve khuôn mặt của nàng. Mặt nàng thì rất mềm mại, còn tay hắn thì thô cứng như cục đá mài vậy. An ủi như vậy tất nhiên không có bất cứ tác dụng gì, rất nhiều nước mắt theo ngón tay của hắn, chảy qua cánh tay, chạm đến lồng ngực của hắn lại bắt đầu đau.
- Rất nhanh thì tốt rồi!
Lo sợ Trình Danh Chấn nổi giận, Tiểu Hạnh Hoa cười cười, tiếp tục cúi đầu ý đồ làm thức tỉnh tình cảm mãnh liệt trong lòng đối phương. Trình Danh Chấn lại dùng lấy bàn tay đầy vết chai sạn của mình vuốt lên mặt nàng, nhìn ánh mắt của nàng, thấp giọng hỏi,
- Muội rất thích y?
Lúc này không phải là thời cơ tốt để nói đến vấn đề đó, nàng không thể cố tình trốn tránh. Trước tiên dùng sức lắc đầu, theo sau, nước mắt chảy ra như mưa.
- Muội muốn cầu xin ta thả y, có phải không?
Trình Danh Chấn cảm thấy mình như đang bị rơi xuống vực, tất cả các xương sườn đều làm hắn đau. Hắn đang mong có một câu trả lời là không phải. Những ngoại trừ nước mắt và những tiếng nấc nghẹn ra hắn không nghe được thêm một lời nào.
- Tiểu Cửu ca, muội!
Tiểu hạnh Hoa giống như một đứa bé bị mắng oan vậy, nước mắt chảy ra, hai tay ôm lấy cánh tay Trình Danh Chấn không chịu buông ra.
- Huynh đừng giận, muội không biết, muội không biết, muội…
Thì ra muội không phải không biết gì! Ánh mắt Trình Danh Chấn bỗng nhiên sắc lạnh, rất nhanh sau đó lại tràn đầy ý đùa cợt.
- Ta cứu không được y. Cũng sẽ không cứu y. Muội bỏ cái ý nghĩ đó đi. Ngày mai trời tối, ta sẽ đưa cậu, mợ và muội đi khỏi đây!
Dứt lời, hắn bỏ tay của nàng ta ra, đứng dậy mặc y phục.
- Tiểu Cửu ca!
Tiếng nghẹn ngào, cuối cùng biến thành tiếng gào khóc. Tiểu Hạnh Hoa nhào đầu về phía trước, ôm lấy sau lưng hắn. Nước mắt xối xả rơi xuống miệng vết thương còn chưa kịp lành, đau giống như dao đâm vậy.
- Ta sẽ không cứu y, ta dựa vào cái gì mà phải cứu y! Lúc y hại ta, muội có thể cầu xin y tha cho ta một con đường sống?
Miệng vết thương chưa lành bị chạm phải, làm cho đầu óc hắn tỉnh hẳn, Trình Danh Chấn đứng dậy. Vừa mặc y phục vừa nguyền rủa.
- Nếu giờ này y rơi vào tay ta, tất cả những gì y đã làm với ta, nhất định trả sẽ trả lại không thiếu một thứ. Muội đi theo xem thì tốt rồi, nửa phần cũng sẽ không thiếu.
Không nghĩ đến sự việc lại đột nhiên chuyển biến như thế này. Tiểu Hạnh Hoa ngồi ở trên giường, nước mắt chảy khắp mặt. Không thể trách Trình Danh Chấn long dạ độc ác, chính mồm Xảo nhi đã nói với nàng, lúc đầu Chu gia đã đối phó với Trình Danh Chấn như thế nào. Nhưng, nhưng huynh ấy dù sao cũng là trượng phu của nàng, tuy rằng có làm một chút chuyện xấu xa đê tiện, nhưng lại đối với nàng rất tốt.
Tiếng bước chân Trình Danh Chấn ngày càng xa, cuối cùng cũng bị tiếng gió Bắc làm cho không còn nghe thấy gì. Tiểu Hạnh Hoa biết rằng tất cả mọi việc đã bị mình làm cho hỏng rồi, chính mình làm sai, hồ đồ ban đêm xé rách y phục, chính mình cũng không thể chấp nhận nữa là. Không thể cứu được lang quân, lại làm biểu ca nổi giận. Sau này còn phải đối đầu với hung thần ác sát Thất đương gia, nhìn nàng ta và biểu ca suốt ngày huynh huynh muội muội…
Giữa lúc đang hối hận, đột nhiên nghe cửa phòng bị đẩy mở ra. Trình Danh Chấn một tay giơ đuốc, nổi giận đùng đùng đi vào.
- Mặc y phục vào, tối nay ta đưa muội đi!
Hắn thấp giọng quát, giọng điệu lạnh như băng, bộ mặt trông rất dữ tợn.
/402
|