Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Cuối Đất

Chương 19: Về công, về tư

/83


Sáng hôm sau, tài liệu về trình độ chuyên môn của Hoa Thành được đưa đến phòng làm việc của Si Hạ, anh xem kĩ càng một lượt rồi gọi điện thoại cho Ôn Hành Viễn, đến chiều lại cùng giám sát Trương là người có thâm niên đến công trường đang thi công của Hoa Thành.

Đường Nghị Phàm đang ở nước ngoài, nhận được điện thoại của Ôn Hành Viễn thì không thể không kết thúc tuần trăng mật sớm, đáp máy bay lúc sáng sớm về thành phố A. Xuống máy bay, anh không đưa Nhược Ngưng về mà đến thẳng công trường. Vừa lúc đến cùng Si Hạ, nhìn biển số xe của anh, Đường Nghị Phàm mỉm cười.

“Chào anh, phó cục Si, Đường Nghị Phàm.” Anh duỗi tay ra, nhẹ nhàng bắt tay với Si Hạ, “Phiền cho anh rồi.”

“Chuyện của Hành Viễn là chuyện của tôi, không gọi là phiền, thật ra cũng là công việc của tôi thôi.” Si Hạ gật đầu mỉm cười, trên vầng trán lộ ra vẻ tự tin, cương trực.

Đường Nghị Phàm cũng cười, hơi nhíu mày, “Tôi đợi sự góp ý của các vị lãnh đạo đã lâu rồi, vậy mà vẫn chưa có cơ hội.”

“Vị vày là giám sát Trương.” Không khách sáo dư thừa, sau khi giới thiệu giám sát Trương và Đường Nghị Phàm với đối phương, Si Hạ vào thẳng chủ đề. Đội mũ bảo hộ, cả nhóm người vào công trường giữa trời chiều.

Cúi đầu xem tài liệu trong tay, nghe giám sát Trương phân tích, thỉnh thoảng Si Hạ lại trao đổi ý kiến với ông, gật đầu lia lịa.

“Trên sở không gửi bất kỳ công văn nào xuống à?” Si Hạ quay đầu, nhìn Đường Nghị Phàm.

“Lúc đầu, sau ba ngày cũng có thấy công bố kết quả qua mạng, nhưng cấp trên vẫn không cử người xuống xem xét.” Đường Nghị Phàm lắc đầu, mãi không thấy kết quả nên cũng hơi sốt ruột, dù sao thì hạng mục lần này cũng khá lớn, bất kể là với Hoa Đô hay Hoa Thành thì cũng đều là cơ hội ngàn năm có một, anh không muốn bỏ lỡ.

Si Hạ lãnh đạm gật đầu, không hỏi thêm gì, một mình đi sang một bên gọi điện thoại, ánh mắt thẫm lại. Cú điện thoại này khá dài, lúc trở lại, sắc mặt anh vẫn không thay đổi khiến người ta không đoán ra được suy nghĩ của anh. Đường Nghị Phàm bình tĩnh tiếp chuyện, trong lòng dần sinh băn khoăn, có đến vài phần nghiền ngẫm về vị cục phó Si ôn hòa, nhã nhặn mà Ôn Hành Viễn nói.

“Cố vấn pháp luật của Hoa Thành là luật sư Hàn?” Đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, Si Hạ thốt lên hỏi.

Câu hỏi của anh khá đột ngột, mà lại chẳng liên quan đến đống báo cáo trình độ chuyên môn của Hoa Thành, nhưng Đường Nghị Phàm vẫn điềm nhiên gật đầu, “Hoa Thành kí hợp đồng ba năm với công ty luật sư Nhân Hằng.”

Ánh mắt Si Hạ lạnh đi, “Chẳng trách những biên bản của Hoa Thành rất chi tiết, luật sư Hàn quả là rất khá.”

Đường Nghị Phàm nhếch miệng cười, cảm thấy câu nói của Si Hạ có hàm ý khác, “Nghe Hành Viễn nói phó cục Si và Hàn Nặc có quen biết từ trước.”

Si Hạ mỉm cười, nhưng ý cười hơi lạnh lùng, anh không nói gì, chỉ nghiêng đầu hỏi giám sát Trương chút vấn đề chuyên môn.

“Tất cả những hạng mục tiêu chuẩn đều đạt, hoàn toàn có thể xét duyệt thông qua.” Giám sát Trương đứng cạnh Si Hạ, báo cáo tuần tự về công trình đang tiến hành.

“Tiến độ thế nào?” Si Hạ nhận lấy bản báo cáo, tập trung xem và nghiêm túc hỏi.

“Công trình đã gần kết thúc rồi, có lẽ là ngoài dự kiến, chỉ trong khoảng mười hôm nữa sẽ xong, sớm hơn thời gian hạn định trong hợp đồng năm ngày, Hoa Thành hoàn toàn đáng để tín nhiệm.” Giám sát Trương cười, có vẻ hài lòng.

“Báo cáo rất hoàn hảo. Nghe nói đây không phải là công trình đầu tiên của Hoa Thành được giám sát Trương theo dõi, không phải là có quan hệ gì với Đường tổng chứ?” Si Hạ nhếch khóe môi, nhìn thoáng qua Đường Nghị Phàm, nửa đùa nửa thật, ánh mắt điềm nhiên.

“Cục phó Si thích nói đùa thật đấy, tin tưởng năng lực của tôi đi, cũng xin tin vào đạo đức nghề nghiệp của tôi nữa.” Sắc mặt giám sát Trương vẫn tự nhiên, giọng điệu kiên định.

Si Hạ không thay đổi sắc mặt, khép tập tài liệu trong tay lại, “Vất vả rồi.”

“Ngày mai, văn phòng sẽ cử người đến xét duyệt, nếu thuận lợi có thể qua vòng ban đầu.” Si Hạ vừa cười vừa nói với Đường Nghị Phàm.

Đường Nghị Phàm tiễn Si Hạ rồi gọi điện cho Ôn Hành Viễn, sau đó vội về công ty.

Nhược Ngưng về nhà sắp xếp mọi thứ, nhân thể gọi điện cho Si Nhan, sau đó hai người hẹn đi uống cà phê ở quán Lương Mộc Duyên.

“Sao về nhanh thế, không phải là đã lên kế hoạch đi chơi nửa tháng à?” Si Nhan mới đến chưa lâu, đợi Nhược Ngưng ngồi xuống rồi mới hỏi.

“Công ty Nghị Phàm có công trình quan trọng, là lô đất chính phủ chú trọng, cũng là hạng mục lớn nhất thành phố A trong mười năm nay. Cậu không biết à?”

“Sao mình phải biết?” Si Nhan thờ ơ, nhẹ nhàng khuấy cà phê, hướng xuôi, hướng ngược, lặp lại vài vòng.

Nhược Ngưng làm ra vẻ thần bí mà ngồi vào chỗ cạnh cô, “Nghe nói đơn vị cạnh tranh đứng đầu là bất động sản Hoa Đô.”

“Ôn Hành Viễn?” Si Nhan kinh ngạc, rõ ràng là không biết gì về chuyện này.

“Người đàn ông tốt như vậy, nếu là người khác thì đã nhào vào từ lâu rồi, thế mà cậu còn do dự không quyết.” Lòng hiếu kỳ của Nhược Ngưng chẳng lúc nào được thỏa mãn, cô tiếp tục đề tài mà trước đây chưa có kết quả, nháy mắt với Si Nhan mấy cái, “Các cậu thế nào rồi, có tiến triển gì không?”

Si Nhan lườm cô, “Thành bà tám từ khi nào thế? Chồng cậu muốn bắt được công trình lớn, sao cậu không suy nghĩ xem làm thế nào để lấy được hạng mục đấy, vợ chồng liên thủ, ghi danh sử sách?”

Nhược Ngưng không hề giận mà lại cười, đưa tay đẩy cô, “Có cậu ở đây rồi, mình lại càng chẳng phải lo, dự án này chắc chắn không lọt khỏi tay.”

“Đừng kéo mình vào, đấy là công việc, liên quan gì đến mình?” Si Nhan trừng mắt nhìn cô, “Ôn Hành Viễn là người công tư rõ ràng.”

Nhược Ngưng cười nhìn cô, nụ cười này khiến Si Nhan hơi bất an, đành huých cô ấy rồi hỏi, “Cưới xong là ngu ngơ luôn hả, cười cái gì?”

“Ôn Hành Viễn là người công tư rõ ràng…” Nhược Ngưng trêu chọc, cuối cùng cũng không nhịn được cười, “Nghe câu này thật buồn nôn.”

Si Nhan có chút lúng túng, chẳng hiểu sao lại hơi giật mình, chỉ có thể dùng vẻ nghiến răng nghiến lợi để che đi nỗi xấu hổ, nhưng cuối cùng, dưới sự “nghiêm hình bức cung” của Nhược Ngưng, cô đành phải tâm sự với người chị em thân thiết.

“Nhan Nhan, mình có dự cảm, Ôn Hành Viễn mới chính là tên ngốc của cậu đấy.” Lúc gần về, Nhược Ngưng cười nói.

Từ đầu đến cuối, Si Nhan không hề hỏi Si Hạ về chuyện đầu thấu. Không phải cô không để ý đến công việc của họ, nhưng cô biết rõ nguyên tắc làm việc của Si Hạ, cũng tin tưởng khả năng giải quyết công việc của Ôn Hành Viễn. Hơn nữa, đây là công việc của họ, cô chẳng giúp được gì, cũng không nên vung tay múa chân.

Ba hôm sau, Hoa Thành xuất hiện trong danh sách các doanh nghiệp thông qua xét duyệt được công bố trên mạng. Thân là bà xã, Nhược Ngưng cực kỳ hưng phấn nên vội gọi điện thoại cho Si Nhan, hẹn cô tụ tập vào buổi tối, nói là Đường tổng nhà cô ấy làm chủ tiệc.

Cảm nhận được sự phấn khích của Nhược Ngưng, Si Nhan dở khóc dở cười. Dù cô không thích tình huống này lắm, nhưng cũng là buổi tụ họp toàn bạn bè quen, đơn giản chỉ là hát hò một lúc, uống chút rượu, cũng coi như đi xả hơi. Dường như không có lý do từ chối, cô cũng không hề thấy chán nên đồng ý luôn.

Đến tám giờ tối, hai anh em họ Si xuất hiện ở Thượng Du trong trang phục thoải mái.

Đường Nghị Phàm ra cửa đón, nụ cười chân thành hiện rõ trên mặt, hoàn toàn khác với vẻ hỉ hỉ hả hả thường ngày. Si Nhan bị Nhược Ngưng kéo đến một chiếc salon nói chuyện phiếm, còn Si Hạ cùng uống rượu tán gẫu với Đường Nghị Phàm.

Hoa Thành có thể được thông qua vòng sơ tuyển chỉ trong thời gian ngắn là nhờ sự giúp đỡ rất lớn từ Si Hạ, với lời cảm ơn chân thành của Đường Nghị Phàm, anh không cho là đúng, “Nếu khâu xét duyệt không thông qua thì tôi cũng bó tay thôi. Thật ra thì phía các anh cũng đủ thực lực rồi, chắc là hiểu lầm tôi.”

“Hiểu lầm? Hiểu lầm thì tốt rồi. Si Hạ, tôi kính anh một ly.” Đường Nghị Phàm vốn có kinh nghiệm trên thương trường, đương nhiên cơ trí linh hoạt, chỉ cần nghe loáng thoáng đã có thể ứng biến nhanh nhạy, không cần né tránh.

Về phần Si Hạ, Đường Nghị Phàm có cảm giác nụ cười của anh rất xa cách, nhưng vì biết rõ mối giao tình của anh với Ôn Hành Viễn nên giữa hai người lúc này cũng không mấy khách sáo. Trước đây còn hay gọi là cục phó Si, giờ anh đã tự thay đổi, gọi thẳng tên ra rồi.

“Tôi đang chờ hai người các anh bắt tay thâu tóm khối đất này, tuyệt đối đừng để tôi tìm ra được sai xót, nếu không, cấp dưới của tôi có thể không nương tay đâu.” Si Hạ nâng ly rượu lên, khẽ chạm ly với Đường Nghị Phàm, nói ra câu bông đùa hiếm thấy.

“Yên tâm, nhất định sẽ không để lãnh đạo thất vọng.” Đường Nghị Phàm cũng nâng ly, hào sảng uống một hơi. Hai người nhìn nhau cười, nhưng trong lòng đều có tâm tư.

Người phục vụ mở cửa phòng ra, Đường Nghị Phàm vội vẫy tay, “Thằng ranh này đến muộn rồi, muộn đúng nửa tiếng.”

“Cậu nghĩ là mình lái máy bay đến chắc.” Ôn Hành Viễn tự nhiên bước tới rồi ngồi cạnh Si Hạ, ánh mắt lơ đễnh đảo qua Si Nhan, lại nhanh chóng thu tầm mắt về.

Si Nhan không biết anh sẽ đến, trong một thoáng nhìn thấy anh, cô hơi giật mình, rồi lại làm như không có chuyện gì mà tiếp tục nói chuyện phiếm với Nhược Ngưng, nhưng trống ngực thì đang dồn liên hồi.

“Lần gặp sau, cho anh một đáp án.”

“Cái gì cơ?”

“Anh nói rồi, có bốn kiểu bạn bè, em chọn kiểu nào.” Giọng nói trầm thấp xuyên qua màn đêm trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết. Si Nhan nắm chặt điện thoại, bàn tay hơi run rẩy, mãi lâu vẫn không lên tiếng.

“Nghe thấy lời anh nói chưa?” Thấy cô chẳng có phản ứng gì, Ôn Hành Viễn không chịu buông tha như mọi khi, “Đừng nói với anh là em không hiểu, còn định bắt anh nhắc lại một lần nữa sao?” Không ép cô nàng này không được, không đẩy đi thì chỉ có đứng im tại chỗ, anh quyết định nghe theo Si Hạ, không chiều cô nữa.

“Em mệt, buồn ngủ rồi, có việc gì nói sau.” Người gì không biết, nửa đêm còn gọi điện tới, định không để người ta ngủ sao, bắt người ta trả lời một vấn đề bá đạo như thế, đẹp trai thì giỏi lắm à.

Nghe thấy thế, Ôn Hành Viễn thấp giọng cười, còn đang tưởng tượng ra động tác bĩu môi của cô. Sau đó, giọng nói giàu từ tính lại dội vào tai cô, vô cùng nghiêm túc, cũng rất dịu dàng, “Nhan, khả năng chờ đợi của anh còn tốt hơn em nhiều đấy. Đồng ý với anh đi, suy nghĩ kĩ nhé, anh không muốn bị loại.”

Cúp điện thoại, Si Nhan hoàn toàn mất ngủ.

Cuối cùng thì anh cũng lên tiếng rồi, cuối cùng thì cô vẫn phải đối mặt với tình cảm của anh.

Ba ngày, anh cho cô ba ngày, sau đó, thản nhiên xuất hiện trước mặt cô để đòi đáp án.

Nắm tay, hay là quay lưng lại?


/83

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status