Kỷ Trà Thần vẫn một mực chờ đợi ở dưới lầu, không hề rời khỏi nửa bước, nhưng vẫn không hề thấy Ninh Tự Thủy trở lại hoặc đi ra ngoài, chẳng lẽ cô thật sự không ở nơi này? Nhưng những địa điểm quan trọng sân bay bến xe hắn cũng cho người lục soát nhưng không chỗ nào có tung tích.
Nếu như cô vẫn còn ở thành phố này, rốt cuộc có thể núp ở chỗ nào?
Điện thoại di động đang dung động không biết bao nhiêu lần, hai chữ kia vẫn lóe lên như cũ, mắt phượng nhìn lướt qua, cũng không có ý định bắt máy, mặc kệ sự điên cuồng của nó tiếp tục.
Cùi chỏ dựa vào cửa sổ xe, ngón tay chống đỡ lấy trán, nhắm mắt lại, trong đầu thoáng hiện hình ảnh liều chết triền miên cùng với cô ở khách sạn. Loại cảm giác đó đã năm năm rồi, mặc dù năm năm này bên người hắn cũng không có người phụ nữ nào, nhưng trong lòng vô cùng rõ ràng, trừ cô ra không một người phụ nữ nào có thể cho hắn cảm giác như thế.
Trong lòng vẫn luôn tưởng niệm lúc ở cùng với cô!
Năm năm cơ thể của cô không còn ngượng ngùng, mà là lửa nóng, khiến cho hắn lưu luyến không lối thoát, lưu luyến. Đều nói bản thân người đàn ông tình yêu và tình dục luôn tách nhau, nhưng hắn đối với Ninh Tự Thủy ban đầu là có tình yêu, sau đó mới có tham muốn chiếm giữ, muốn bá đạo chiếm lấy cô, đem cô trở thành vật phẩm của riêng hắn.
Nhưng vật phẩm đó của hắn bây giờ rốt cuộc ở nơi nào?
Điện thoại di động rốt cuộc ngừng rung, chợt đổi thành một bài hát âm thanh phiêu đãng trong buồng xe; Kỷ Trà Thần mở mắt ra, nhìn lướt qua màn hình, mặc dù lúc này hắn không muốn để ý tới bất luận kẻ nào, nhưng chần chờ mấy giây vẫn nhận điênh thoại, bên kia lập tức truyền đến giọng nói kinh thiên động địa của Thuộc Vũ Hiên:
"Trời ạ Oh My GOD, rốt cuộc cậu đã chịu nhận điện thoại. Cậu rốt cuộc ở nơi nào? Hai ngày nay Si Mị gọi điện thoại cho cậu tới mức muốn nổ tung, cậu có biết không hả?"
Kỷ Trà Thần không nhịn được nói: "Nói điểm chính."
Thuộc Vũ Hiên hắng giọng một cái, nghiêm túc mở miệng: "Trong hai ngày này, chúng ta đã mất đi ba khu vực lớn, tổn thất rất nghiêm trọng. Sị Mị bây giờ bận tới mức sứt đầu mẻ trán, cậu rốt cuộc ở nơi nào? Nhanh trở về quyết định!"
Có thể trong vòng hai ngày ngắn ngủn nuốt chửng ba khu vực lớn của hắn, chắc chắn người tới này không có ý tốt, thế tới hung hãn, liều chết cắn Kỷ thị không nhả, đích thực là có chút bản lĩnh.
"Tôi biết rồi, Si Mị muốn làm sao thì làm vậy, không nên làm phiền tới tôi." Lạnh lùng ném lại một câu, không để ý tiếng kêu rên của Thuộc Vũ Hiên hắn trực tiếp tắt điện thoại.
Chuyện hắn không hy vọng nhất vẫn đã xảy ra!
Cả người không còn hơi sức dựa vào ghế, nhìn lên trần xe, tâm tình nặng nề khác thường. Theo đạo lý lúc này hắn nên trở về, chống đỡ công ty, chỉ huy bọn Si Mị xử lý những sự cố kia, Tự Thủy ở nơi nào?
Lúc này, cô rốt cuộc ẩn náu chỗ nào?
Thùng thùng ——
Có tiếng người gõ cửa xe, nghiêng đầu nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh sáng ngời thấy vẻ mặt mệt mỏi của Đường Diệc Nghiêu, mày kiếm nhíu lại. Nếu như hắn nhớ không lầm, lúc này Đường Diệc Nghiêu nên ở bên cạnh Dương Lưu Vân tại Nhật Bản, lúc đó hắn cũng không mở miệng, ngầm đồng ý sẽ không trở lại.
Cửa sổ xe hạ xuống, ánh mắt của hắn cũng trở nên sắc bén.
Gương mặt Đường Diệc Nghiêu vô cùng mệt mỏi, giữa hai chân mày ẩn giấu sự mệt mỏi khiến người ta phải kinh ngạc! Cung kính đứng bên cạnh xe, khom lưng đúng theo tiêu chuẩn chào Kỷ Trà Thần: "Kỷ thiếu gia tốt."
"Tôi không cho pháp cậu trở lại!" Kỷ Trà Thần lạnh lùng mở miệng, mắt phượng xẹt qua một tia sáng lạnh, giọng nói mag đầy ý cảnh cáo, tốt nhất là đừng nên khiêu chiến cực hạn của hắn.
"Tôi biết rõ." Đường Diệc Nghiêu đối với Kỷ Trà Thần từ đầu tới cuối đều vẫn rất trung thành, đáy mắt giãy giụa hồi lâu mới mở miệng: "Lưu Vân mất tích rồi, bị người của EV tiểu thư bắt đi rồi."
Kỷ Trà Thần sững sờ, đáy mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, mím môi nói: "Cậu nói cái gì?"
"Hai ngày trước đã không thấy Lưu Vân, theo kết quả điều tra của tôi, người có khả năng bắt cóc nhất là EV tiểu thư." Ánh mắt Đường Diệc Nghiêu khẩn cầu nhìn hắn, thận trọng nói: "Xin Kỷ thiếu gia nể tình Lưu Vân hy sinh rất nhiều ở Kỷ gia, Lưu Vân lại cứu ngài hai lần, lần này xin cứu cô ấy một mạng."
"Tôi đã bỏ qua cho cô ấy." Kỷ Trà Thần tỉnh táo mở miệng, cho dù hắn nói Dương Lưu Vân bị Tự Thủy bắt đi, nhưng trong thời gian ngăn như vậy Tự Thủy làm sao có thể bắt cóc Dương Lưu Vân từ Nhật Bản về? Còn nữa, tại sao cô đột nhiên bắt Dương Lưu Vân về?
Bọn họ giờ đang ở nơi nào?
Trong lòng Đường Diệc Nghiêu cũng vô cùng lo lắng, mồ hôi trên trán rịn ra từng giọt lớn, nhưng Kỷ Trà Thần hình như cũng không có ý định nói cùng hắn, lần này Kỷ thiếu gia thực sự muốn khoanh tay đứng nhìn.
Nhưng Lưu Vân. . . . . . Lưu Vân dù sao cũng là người hắn yêu nhất! Không thể cứ bỏ mặc cô như vậy, ngộ nhỡ EV muốn làm hại cô ấy thì thế nào?
“Bùm” ——
Trong nháy mắt đó, Đường Diệc Nghiêu hai đầu gối quỳ trên mặt đất, cung kính quỳ trước mặt hắn, giọng trầm thấp bất đắc dĩ cầu xin: "Van cầu Kỷ thiếu gia, cứu Lưu Vân một mạng! Cô ấy đã không thể có lấy tư cách làm mẹ, chẳng lẽ còn muốn cô ấy mất mạng sao?"
Mắt phượng của Kỷ Trà Thần lóe lên một tia kinh ngạc song rất nhanh biến mất, khuôn mặt hơi cứng ngắc, môi mím lại không nói lên lời. Không ngờ Đường Diệc Nghiêu yêu Dương Lưu Vân sâu đậm như thế, vì Dương Lưu Vân mà ngay cả quỳ trước mặt người khác cầu xin hắn cũng dám làm.
"Kỷ thiếu gia, van xin cậu. . . . . ." Đường Diệc Nghiêu cúi đầu, chính là bộ dạng anh không đồng ý nhất định tôi sẽ không đứng lên.
Một lúc sau, Kỷ Trà Thần lạnh nhạt mở miệng: "Bây giờ tôi cũng không biết họ ở nơi nào."
"Tôi biết rõ." Đáy mắt Đường Diệc Nghiêu có vẻ vui sướng, Kỷ thiếu gia nói như vậy có nghĩa là đã đồng ý giúp Lưu Vân rồi."Tôi đã gắn thiết bị định vị trên người Lưu Vân!"
Kỷ Trà Thần mở cửa xe, trầm giọng nói: "Lên xe."
Đường Diệc Nghiêu vội vàng đứng lên, lên xe, ngay cả đầu gối bị bẩn hắn cũng không lau đi.
Chiếc xe lao đi trên đường, xuyên qua những chiếc xe phía trước, càng lúc càng xa.
Khách sạn.
Dương Lưu Vân bị trói ở trên ghế, hai tay hai chân cũng không được tự do, mắt bị miếng vải đen che lại, cái gì cũng không nhìn thấy, cho nên cũng không biết bản thân hiện giờ đang ở nơi nào.
"Các người rốt cuộc là ai? Lại dám bắt cóc tôi? Các người có biết tôi là ai không? Tôi là vợ của Kỷ Trà Thần (Min: nghe câu này muốn chém cho con này vài nhát), nếu để cho anh ấy biết các người dám bắt cóc tôi, a, mấy người sẽ sống không bằng chết."
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, không có bất cứ tiếng động nào, ngay mấy giây sau có tiếng rượu đổ vào trong ly, còn có tiếng động của mấy người hòa vào. Trong không khí tràn ngập mùi thơm thoang thoảng của rượu cồn, thấm vào ruột gan.
"Khốn kiếp, mày rốt cuộc là ai? Mày muốn làm cái gì? Cứ cho là mày không sợ Lỷ Trà Thần, vậy mày cũng nên biết sợ Nhất Xuyên tiên sinh ở Nhật Bản chứ? Ông ta là lão đại hắc bang lớn nhất ở đó, tao là bạn của ông ta. Những gì mày làm với tao ông ta nhất định không buông tha. Chỉ cần bây giờ mày thả tao ra nhất định tao sẽ tha cho mày một mạng."
"Khốn kiếp. . . . . . Buông tao ra. . . . . ."
Dương Lưu Vân gầm thét lên được một lúc, nước miếng cũng nhổ ra, nhưng vẫn không có một người nào lên tiếng đáp trả. Tức giận nghiến hàm răng khiến nó vang lên kẽo kẹt, khuôn mặt tinh sảo hiện lên vẻ âm u dữ tợn.
Cửa chợt bị mở ra, người tới thấy Dương Lưu Vân, không nhịn được mở miệng nói: "Lưu Vân. . . . . ." Lại nhìn cô gái đứng trước quầy rượu, bỗng ngây ngẩn cả người, thật lâu vẫn chưa phản ứng lại.
Người đứng đằng sau hắn cũng lâm vào tình trạng ngẩn ngơ, ngây ngẩn, không mở miệng, ánh mắt chìm dần. . . . . .
Dương Lưu Vân nghe được giọng nói của Đường Diệc Nghiêu, trên mặt hiện lên sự vui vẻ, lo lắng nói: "Anh Diệc Nghiêu mau mau cứu em, giết tên khốn kia. Anh Diệc Nghiêu
…., nhanh lên một chút. . . . . ."
"Cô. . . . . ." Đường Diệc Nghiêu nhìn người con gái ngồi ở chỗ quầy bar, cánh môi mấp máy đều run rẩy. . . . . .
Ninh Tự Thủy mặc một bộ đồ rất đặc biệt, váy đầm màu trắng, nó không phải là mốt mới, ngược lại có chút cũ kĩ, giống như đồng phục váy của nữ sinh rất nhiều năm về trước; nhất là khuôn mặt không hè trang điểm, tóc thẳng buông xõa. . . . . . Một đôi mắt trong suốt lại linh động giống như thiên sứ. . . . . .
Bộ dáng này chính là cách ăn mặc của Ninh Tự Thủy khi Kỷ thiếu gia lần đầu tiên gặp được cô. . . . . .
Cô làm sao sẽ. . . . . .
Hình ảnh trước mắt với hình ảnh trong trí nhớ hắn hợp lại với nhau, Kỷ Trà Thần chỉ cảm thấy trái tim mình bị người ta hung hăng bóp nát, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm cô, một tia dịu dàng chậm qua, giống như thời gian quay ngược trở lại quá khứ, trở lại khoảng thời gian lần đầu tiên bnj họ gặp nhau.
Cô chính là như vậy, ánh mắt trong suốt nhìn hắn rồi thỉnh thoảng sợ hãi. . . . . .
Ninh Tự Thủy để cái ly trong tay xuống, ánh mắt từ trên người Dương Lưu Vân chuyển sang nhìn hai người mới tới, môi mỏng khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng phun ra một câu: "Đã lâu không gặp, Kỷ Trà Thần, Đường Diệc Nghiêu."
Khuôn mặt của Dương Lưu Vân đại biến, mất khống chế thét chói tai: "EV con tiện nhân này. . . . . ."
Kỷ Trà Thần khi nghe thấy thế nhíu mày không vui.
"Cô . . . . . Cô là. . . . . ." Đường Diệc Nghiêu miệng mấp máy nhiều lần cũng không nói hoàn chỉnh nổi một câu, không dám tin. Ninh Tự Thủy không phải đã chết rồi sao? Rõ ràng năm năm trươc cô đã tự sát chết rồi, làm sao có thể cải tử hoàn sinh đây? (Min: ý là chết đi sống lại ấy~ ta để nguyên cho hay)
Điều này sao có thể?
Đối mặt với sự kinh ngạc của bọn họ, Ninh Tự Thủy rất bình tĩnh, khóe miệng nhếch lên một đường cong hoàn mỹ, cười như không cười, tiếng nói mềm mại dễ nghe, nhưng lại làm cho người ta rợn cả tóc gáy.
"Tôi là Ninh Tự Thủy!"
Tôi là Ninh Tự Thủy!
Năm chữ đơn giản này ẩn chứa bao nhiêu máu và nước mắt, năm chữ này bị che giấu năm năm, toàn thế giới đều cho rằng Ninh Tự Thủy đã chết trong trận hỏa hoạn kia. Nào ai biết được Ninh Tự Thủy đã chết như thế nào?
Trước khi chết tuyệt vọng bi ai cỡ nào. . . . . .
Lần này không chỉ là Đường Diệc Nghiêu, Dương Lưu Vân cũng khiếp sợ nói không nên lời. . . . . . Cô ta không hề nghĩ rằng Ninh Tự Thủy chưa chết. . . . . . Cô cư nhiên không có chết?
EV năm năm sau, nữ đồ đệ duy nhất của Chiêm Dực Dương lại chính là người vốn nên chết năm năm trước Ninh Tự Thủy?
"Không thể nào. . . . . . Ha ha. . . . . . Không thể nào! Cô tuyệt đối không thể nào là Ninh Tự Thủy. . . . . . Cô ta đã chết năm năm rồi, tro cốt của cô ta tôi đều đã moi lên xem hết. . . . . . Làm sao cô có thể là cô ta? Cô nhất định không phải. . . . . . Cô đang gạt Thần, cô muốn thay thế Ninh Tự Thủy tồn tại. . . . . . Thần, Thần anh đừng để cô ta lừa gạt, cô ta không thể nào là Ninh Tự Thủy. . . . . ."
Dương Lưu Vân mất khống chế hét ầm lên, không thể nào tiếp thu được sự thật Ninh Tự Thủy không có chết! Ninh Tự Thủy của năm năm trước, EV của năm năm sau lại là cùng một người? Đây quả thực là chuyện cười trong ngày tận thế. . . . . .
Nếu như cô vẫn còn ở thành phố này, rốt cuộc có thể núp ở chỗ nào?
Điện thoại di động đang dung động không biết bao nhiêu lần, hai chữ kia vẫn lóe lên như cũ, mắt phượng nhìn lướt qua, cũng không có ý định bắt máy, mặc kệ sự điên cuồng của nó tiếp tục.
Cùi chỏ dựa vào cửa sổ xe, ngón tay chống đỡ lấy trán, nhắm mắt lại, trong đầu thoáng hiện hình ảnh liều chết triền miên cùng với cô ở khách sạn. Loại cảm giác đó đã năm năm rồi, mặc dù năm năm này bên người hắn cũng không có người phụ nữ nào, nhưng trong lòng vô cùng rõ ràng, trừ cô ra không một người phụ nữ nào có thể cho hắn cảm giác như thế.
Trong lòng vẫn luôn tưởng niệm lúc ở cùng với cô!
Năm năm cơ thể của cô không còn ngượng ngùng, mà là lửa nóng, khiến cho hắn lưu luyến không lối thoát, lưu luyến. Đều nói bản thân người đàn ông tình yêu và tình dục luôn tách nhau, nhưng hắn đối với Ninh Tự Thủy ban đầu là có tình yêu, sau đó mới có tham muốn chiếm giữ, muốn bá đạo chiếm lấy cô, đem cô trở thành vật phẩm của riêng hắn.
Nhưng vật phẩm đó của hắn bây giờ rốt cuộc ở nơi nào?
Điện thoại di động rốt cuộc ngừng rung, chợt đổi thành một bài hát âm thanh phiêu đãng trong buồng xe; Kỷ Trà Thần mở mắt ra, nhìn lướt qua màn hình, mặc dù lúc này hắn không muốn để ý tới bất luận kẻ nào, nhưng chần chờ mấy giây vẫn nhận điênh thoại, bên kia lập tức truyền đến giọng nói kinh thiên động địa của Thuộc Vũ Hiên:
"Trời ạ Oh My GOD, rốt cuộc cậu đã chịu nhận điện thoại. Cậu rốt cuộc ở nơi nào? Hai ngày nay Si Mị gọi điện thoại cho cậu tới mức muốn nổ tung, cậu có biết không hả?"
Kỷ Trà Thần không nhịn được nói: "Nói điểm chính."
Thuộc Vũ Hiên hắng giọng một cái, nghiêm túc mở miệng: "Trong hai ngày này, chúng ta đã mất đi ba khu vực lớn, tổn thất rất nghiêm trọng. Sị Mị bây giờ bận tới mức sứt đầu mẻ trán, cậu rốt cuộc ở nơi nào? Nhanh trở về quyết định!"
Có thể trong vòng hai ngày ngắn ngủn nuốt chửng ba khu vực lớn của hắn, chắc chắn người tới này không có ý tốt, thế tới hung hãn, liều chết cắn Kỷ thị không nhả, đích thực là có chút bản lĩnh.
"Tôi biết rồi, Si Mị muốn làm sao thì làm vậy, không nên làm phiền tới tôi." Lạnh lùng ném lại một câu, không để ý tiếng kêu rên của Thuộc Vũ Hiên hắn trực tiếp tắt điện thoại.
Chuyện hắn không hy vọng nhất vẫn đã xảy ra!
Cả người không còn hơi sức dựa vào ghế, nhìn lên trần xe, tâm tình nặng nề khác thường. Theo đạo lý lúc này hắn nên trở về, chống đỡ công ty, chỉ huy bọn Si Mị xử lý những sự cố kia, Tự Thủy ở nơi nào?
Lúc này, cô rốt cuộc ẩn náu chỗ nào?
Thùng thùng ——
Có tiếng người gõ cửa xe, nghiêng đầu nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh sáng ngời thấy vẻ mặt mệt mỏi của Đường Diệc Nghiêu, mày kiếm nhíu lại. Nếu như hắn nhớ không lầm, lúc này Đường Diệc Nghiêu nên ở bên cạnh Dương Lưu Vân tại Nhật Bản, lúc đó hắn cũng không mở miệng, ngầm đồng ý sẽ không trở lại.
Cửa sổ xe hạ xuống, ánh mắt của hắn cũng trở nên sắc bén.
Gương mặt Đường Diệc Nghiêu vô cùng mệt mỏi, giữa hai chân mày ẩn giấu sự mệt mỏi khiến người ta phải kinh ngạc! Cung kính đứng bên cạnh xe, khom lưng đúng theo tiêu chuẩn chào Kỷ Trà Thần: "Kỷ thiếu gia tốt."
"Tôi không cho pháp cậu trở lại!" Kỷ Trà Thần lạnh lùng mở miệng, mắt phượng xẹt qua một tia sáng lạnh, giọng nói mag đầy ý cảnh cáo, tốt nhất là đừng nên khiêu chiến cực hạn của hắn.
"Tôi biết rõ." Đường Diệc Nghiêu đối với Kỷ Trà Thần từ đầu tới cuối đều vẫn rất trung thành, đáy mắt giãy giụa hồi lâu mới mở miệng: "Lưu Vân mất tích rồi, bị người của EV tiểu thư bắt đi rồi."
Kỷ Trà Thần sững sờ, đáy mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, mím môi nói: "Cậu nói cái gì?"
"Hai ngày trước đã không thấy Lưu Vân, theo kết quả điều tra của tôi, người có khả năng bắt cóc nhất là EV tiểu thư." Ánh mắt Đường Diệc Nghiêu khẩn cầu nhìn hắn, thận trọng nói: "Xin Kỷ thiếu gia nể tình Lưu Vân hy sinh rất nhiều ở Kỷ gia, Lưu Vân lại cứu ngài hai lần, lần này xin cứu cô ấy một mạng."
"Tôi đã bỏ qua cho cô ấy." Kỷ Trà Thần tỉnh táo mở miệng, cho dù hắn nói Dương Lưu Vân bị Tự Thủy bắt đi, nhưng trong thời gian ngăn như vậy Tự Thủy làm sao có thể bắt cóc Dương Lưu Vân từ Nhật Bản về? Còn nữa, tại sao cô đột nhiên bắt Dương Lưu Vân về?
Bọn họ giờ đang ở nơi nào?
Trong lòng Đường Diệc Nghiêu cũng vô cùng lo lắng, mồ hôi trên trán rịn ra từng giọt lớn, nhưng Kỷ Trà Thần hình như cũng không có ý định nói cùng hắn, lần này Kỷ thiếu gia thực sự muốn khoanh tay đứng nhìn.
Nhưng Lưu Vân. . . . . . Lưu Vân dù sao cũng là người hắn yêu nhất! Không thể cứ bỏ mặc cô như vậy, ngộ nhỡ EV muốn làm hại cô ấy thì thế nào?
“Bùm” ——
Trong nháy mắt đó, Đường Diệc Nghiêu hai đầu gối quỳ trên mặt đất, cung kính quỳ trước mặt hắn, giọng trầm thấp bất đắc dĩ cầu xin: "Van cầu Kỷ thiếu gia, cứu Lưu Vân một mạng! Cô ấy đã không thể có lấy tư cách làm mẹ, chẳng lẽ còn muốn cô ấy mất mạng sao?"
Mắt phượng của Kỷ Trà Thần lóe lên một tia kinh ngạc song rất nhanh biến mất, khuôn mặt hơi cứng ngắc, môi mím lại không nói lên lời. Không ngờ Đường Diệc Nghiêu yêu Dương Lưu Vân sâu đậm như thế, vì Dương Lưu Vân mà ngay cả quỳ trước mặt người khác cầu xin hắn cũng dám làm.
"Kỷ thiếu gia, van xin cậu. . . . . ." Đường Diệc Nghiêu cúi đầu, chính là bộ dạng anh không đồng ý nhất định tôi sẽ không đứng lên.
Một lúc sau, Kỷ Trà Thần lạnh nhạt mở miệng: "Bây giờ tôi cũng không biết họ ở nơi nào."
"Tôi biết rõ." Đáy mắt Đường Diệc Nghiêu có vẻ vui sướng, Kỷ thiếu gia nói như vậy có nghĩa là đã đồng ý giúp Lưu Vân rồi."Tôi đã gắn thiết bị định vị trên người Lưu Vân!"
Kỷ Trà Thần mở cửa xe, trầm giọng nói: "Lên xe."
Đường Diệc Nghiêu vội vàng đứng lên, lên xe, ngay cả đầu gối bị bẩn hắn cũng không lau đi.
Chiếc xe lao đi trên đường, xuyên qua những chiếc xe phía trước, càng lúc càng xa.
Khách sạn.
Dương Lưu Vân bị trói ở trên ghế, hai tay hai chân cũng không được tự do, mắt bị miếng vải đen che lại, cái gì cũng không nhìn thấy, cho nên cũng không biết bản thân hiện giờ đang ở nơi nào.
"Các người rốt cuộc là ai? Lại dám bắt cóc tôi? Các người có biết tôi là ai không? Tôi là vợ của Kỷ Trà Thần (Min: nghe câu này muốn chém cho con này vài nhát), nếu để cho anh ấy biết các người dám bắt cóc tôi, a, mấy người sẽ sống không bằng chết."
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, không có bất cứ tiếng động nào, ngay mấy giây sau có tiếng rượu đổ vào trong ly, còn có tiếng động của mấy người hòa vào. Trong không khí tràn ngập mùi thơm thoang thoảng của rượu cồn, thấm vào ruột gan.
"Khốn kiếp, mày rốt cuộc là ai? Mày muốn làm cái gì? Cứ cho là mày không sợ Lỷ Trà Thần, vậy mày cũng nên biết sợ Nhất Xuyên tiên sinh ở Nhật Bản chứ? Ông ta là lão đại hắc bang lớn nhất ở đó, tao là bạn của ông ta. Những gì mày làm với tao ông ta nhất định không buông tha. Chỉ cần bây giờ mày thả tao ra nhất định tao sẽ tha cho mày một mạng."
"Khốn kiếp. . . . . . Buông tao ra. . . . . ."
Dương Lưu Vân gầm thét lên được một lúc, nước miếng cũng nhổ ra, nhưng vẫn không có một người nào lên tiếng đáp trả. Tức giận nghiến hàm răng khiến nó vang lên kẽo kẹt, khuôn mặt tinh sảo hiện lên vẻ âm u dữ tợn.
Cửa chợt bị mở ra, người tới thấy Dương Lưu Vân, không nhịn được mở miệng nói: "Lưu Vân. . . . . ." Lại nhìn cô gái đứng trước quầy rượu, bỗng ngây ngẩn cả người, thật lâu vẫn chưa phản ứng lại.
Người đứng đằng sau hắn cũng lâm vào tình trạng ngẩn ngơ, ngây ngẩn, không mở miệng, ánh mắt chìm dần. . . . . .
Dương Lưu Vân nghe được giọng nói của Đường Diệc Nghiêu, trên mặt hiện lên sự vui vẻ, lo lắng nói: "Anh Diệc Nghiêu mau mau cứu em, giết tên khốn kia. Anh Diệc Nghiêu
…., nhanh lên một chút. . . . . ."
"Cô. . . . . ." Đường Diệc Nghiêu nhìn người con gái ngồi ở chỗ quầy bar, cánh môi mấp máy đều run rẩy. . . . . .
Ninh Tự Thủy mặc một bộ đồ rất đặc biệt, váy đầm màu trắng, nó không phải là mốt mới, ngược lại có chút cũ kĩ, giống như đồng phục váy của nữ sinh rất nhiều năm về trước; nhất là khuôn mặt không hè trang điểm, tóc thẳng buông xõa. . . . . . Một đôi mắt trong suốt lại linh động giống như thiên sứ. . . . . .
Bộ dáng này chính là cách ăn mặc của Ninh Tự Thủy khi Kỷ thiếu gia lần đầu tiên gặp được cô. . . . . .
Cô làm sao sẽ. . . . . .
Hình ảnh trước mắt với hình ảnh trong trí nhớ hắn hợp lại với nhau, Kỷ Trà Thần chỉ cảm thấy trái tim mình bị người ta hung hăng bóp nát, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm cô, một tia dịu dàng chậm qua, giống như thời gian quay ngược trở lại quá khứ, trở lại khoảng thời gian lần đầu tiên bnj họ gặp nhau.
Cô chính là như vậy, ánh mắt trong suốt nhìn hắn rồi thỉnh thoảng sợ hãi. . . . . .
Ninh Tự Thủy để cái ly trong tay xuống, ánh mắt từ trên người Dương Lưu Vân chuyển sang nhìn hai người mới tới, môi mỏng khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng phun ra một câu: "Đã lâu không gặp, Kỷ Trà Thần, Đường Diệc Nghiêu."
Khuôn mặt của Dương Lưu Vân đại biến, mất khống chế thét chói tai: "EV con tiện nhân này. . . . . ."
Kỷ Trà Thần khi nghe thấy thế nhíu mày không vui.
"Cô . . . . . Cô là. . . . . ." Đường Diệc Nghiêu miệng mấp máy nhiều lần cũng không nói hoàn chỉnh nổi một câu, không dám tin. Ninh Tự Thủy không phải đã chết rồi sao? Rõ ràng năm năm trươc cô đã tự sát chết rồi, làm sao có thể cải tử hoàn sinh đây? (Min: ý là chết đi sống lại ấy~ ta để nguyên cho hay)
Điều này sao có thể?
Đối mặt với sự kinh ngạc của bọn họ, Ninh Tự Thủy rất bình tĩnh, khóe miệng nhếch lên một đường cong hoàn mỹ, cười như không cười, tiếng nói mềm mại dễ nghe, nhưng lại làm cho người ta rợn cả tóc gáy.
"Tôi là Ninh Tự Thủy!"
Tôi là Ninh Tự Thủy!
Năm chữ đơn giản này ẩn chứa bao nhiêu máu và nước mắt, năm chữ này bị che giấu năm năm, toàn thế giới đều cho rằng Ninh Tự Thủy đã chết trong trận hỏa hoạn kia. Nào ai biết được Ninh Tự Thủy đã chết như thế nào?
Trước khi chết tuyệt vọng bi ai cỡ nào. . . . . .
Lần này không chỉ là Đường Diệc Nghiêu, Dương Lưu Vân cũng khiếp sợ nói không nên lời. . . . . . Cô ta không hề nghĩ rằng Ninh Tự Thủy chưa chết. . . . . . Cô cư nhiên không có chết?
EV năm năm sau, nữ đồ đệ duy nhất của Chiêm Dực Dương lại chính là người vốn nên chết năm năm trước Ninh Tự Thủy?
"Không thể nào. . . . . . Ha ha. . . . . . Không thể nào! Cô tuyệt đối không thể nào là Ninh Tự Thủy. . . . . . Cô ta đã chết năm năm rồi, tro cốt của cô ta tôi đều đã moi lên xem hết. . . . . . Làm sao cô có thể là cô ta? Cô nhất định không phải. . . . . . Cô đang gạt Thần, cô muốn thay thế Ninh Tự Thủy tồn tại. . . . . . Thần, Thần anh đừng để cô ta lừa gạt, cô ta không thể nào là Ninh Tự Thủy. . . . . ."
Dương Lưu Vân mất khống chế hét ầm lên, không thể nào tiếp thu được sự thật Ninh Tự Thủy không có chết! Ninh Tự Thủy của năm năm trước, EV của năm năm sau lại là cùng một người? Đây quả thực là chuyện cười trong ngày tận thế. . . . . .
/223
|