Mà trong lúc Trường An đang buồn bực dùng bữa, sân bay Moscow nghênh đón một đội hai người vô cùng khiêm tốn.
Chính là Đồng thiếu gia và Phục Linh.
Đây là lần đầu tiên Phục Linh thấy Đồng Trác Khiêm bỏ đi quân trang, mặc trang phục bình thường, ánh mặt trời sáng sớm yếu ớt chiếu lên khuôn mặt anh, mặc dù thoạt nhìn lạnh lùng cứng rắn, lại phi thường thu hút ánh nhìn của mọi người, đặc biệt là khóe môi mím chặt lại kia, còn mang kính mát xanh biếc, hai tay thả lỏng trong túi quần, nhất thời nghênh đón một màn thét chói tai.
Phục Linh khinh thường hớp một hơi, rất xem thường bộ dáng phong tao của người này.
Đồng Trác Khiêm chợt gở xuống mắt kiếng, đi tới bên người cô, sau đó Phục Linh liền cảm thấy ánh mắt nóng rực từ bốn phía đưa tới, cô lần nữa khinh thường hừ lạnh một tiếng, hai cánh tay khoác trên cổ Đồng Trác Khiêm, khí phách hùng dũng oai vệ, hiên ngang rời đi.
“Đồng Trác Khiêm, em phát hiện anh rất thần kì nha. Tùy tiện đi đâu cũng có thể gây ra một trận xôn xao?”
Đồng Trác Khiêm thấp giọng ho khan một tiếng nói: “Anh hình như chỉ làm em xôn xao.”
Phục Linh im lặng, sau đó một bộ dáng như đang nhìn trẻ con nhìn Đồng Trác Khiêm nói: “Anh không làm được.”
Lời này_______
Mắt Đồng thiếu gia không khỏi trở nên thâm trầm.
Đang lúc hai người thâm tình nhìn nhau, một chiếc Bentley vô cùng chói mắt dừng lại kế bên hai người, thuận tiện làm bắn một ít nước trên mặt đất, rơi lên ống quần Đồng Trác Khiêm.
“Hello! Đồng thiếu gia, chị dâu thật là xinh đẹp, rất hợp khẩu vị của tôi.” Người kia nói xong, lập tức ra khỏi xe, thuận tay cầm lên tay Phục Linh tặng một nụ hôn.
Người đàn ông trước mắt lớn lên dị thường đẹp mắt, con ngươi màu xanh da trời thâm thúy, giống như một vùng nước xoáy trên đại dương, muốn đem cô hút thật sâu vào, lông mi anh ta rất dài rất dài, giống như cánh bướm quanh quẩn phía trên, sau đó là sóng mũi cao ngất, đôi môi có chút khinh bạc.
Môi Ngải Tư hôn lên bàn tay, khóe miệng mở lớn, một bàn tay hùng hậu của đàn ông đặt trên tóc gáy vuốt ve khuôn mặt của hắn, Ngải Tư vội vàng tránh ra, không khỏi cảm thấy buồn nôn.
“Đồng thiếu gia, mấy năm không thấy, cậu khẩu vị nặng nha.” Ngải Tư vừa nói, cười cười nhận lấy hành lý trên tay Đồng Trác Khiêm đặt trong cốp xe, sau đó ngồi lên ghế lái.
Đồng Trác Khiêm ngồi lên hỏi: “Hắn vẫn ở chỗ này sao?”
“Người nào?”
Đồng Trác Khiêm liếc ngang hắn ta một cái, không thèm đem bộ dáng giả ngu đó để trong mắt.
Ngải Tư buồn cười liếc Phục Linh một cái nói: “Nể mặt chị dâu xinh đẹp, mình nói cho cậu biết, hiện tại hai người là đi nơi đó của mình ở.”
Ở một bên, Phục Linh nghe thấy nhíu mày, hỏi: “Tại sao? Tôi là phải đi gặp Trường
An, không phải tới gặp anh nha.”
Ngải Tư làm bộ mặt tan nát cõi lòng: “Chị dâu nói chuyện thật đả thương người.”
Một bàn tay đạp vào ót hắn, sau đó truyền đến lời nói lạnh lùng của Đồng Trác Khiêm.
“Nói thật ra.”
Cười hai tiếng, Ngải Tư vô cùng có ngữ điệu mở tay ra nói: “Hắn ta vài ngày trước từ Trung Quốc mang về một người phụ nữ, vẫn để trong nhà nuôi, đối với cô ấy cực kì tốt, không cho phép bất kỳ người đàn ông xa lạ nào đi vào, đặc biệt chỉ đích danh, nhất là mình, Đồng thiếu gia, cậu có thể vì mình mà làm chủ nha….”
Lần nữa đập lên ót Ngải Tư, Đồng Trác Khiêm trực tiếp một cước đá hắn xuống xe, chính mình ngồi ở ghế tài xế, mắt liếc về phía Ngải Tư ngoài xe nói.
“Hoặc là ngươi phó lái dẫn đường, hoặc là câm miệng lại, dẫn chúng ta tới biệt thự Hồng Phong.”
Hai tay giơ qua đỉnh đầu, Ngải Tư đầu hàng: “Đừng, đó là xe mấy ngày trước mình mới mua, nếu bị thu thì làm sao bây giờ?”
Một câu nói làm Phục Linh thiếu chút nhịn không được mà nói ra, những thứ cảnh sát giao thông nhỏ bé kia mắt mù hay sao? Nhìn thấy chiếc Bentley kiêu ngạo hống hách mà không mau tránh đi, còn chạy lên ngăn lại, không xem một chút chủ xe nha?
Não không có nhũn như vậy chứ?
Đồng Trác Khiêm hạ chỉ thị cuối cùng cho Ngải Tư, để cho hắn đưa hai người tới đích cuối của chuyến đi, biệt thự Hồng Phong.
______
Mà ở bên kia, Trường An đã rời khỏi giường, sau đó dùng bữa xong, lần nữa buồn bực đứng lên trở về phòng, đang nằm trong chăn đậy kín, lần nữa cảm thấy hơi thở đàn ông hùng hậu thuộc về người nọ.
Cô không khỏi có chút muốn trốn đi.
Cũng không đề phòng hắn ta ở bên tai nói nhỏ.
“Đứng lên thôi, tôi đã nói hôm nay sẽ làm em vui vẻ.”
Chính là Đồng thiếu gia và Phục Linh.
Đây là lần đầu tiên Phục Linh thấy Đồng Trác Khiêm bỏ đi quân trang, mặc trang phục bình thường, ánh mặt trời sáng sớm yếu ớt chiếu lên khuôn mặt anh, mặc dù thoạt nhìn lạnh lùng cứng rắn, lại phi thường thu hút ánh nhìn của mọi người, đặc biệt là khóe môi mím chặt lại kia, còn mang kính mát xanh biếc, hai tay thả lỏng trong túi quần, nhất thời nghênh đón một màn thét chói tai.
Phục Linh khinh thường hớp một hơi, rất xem thường bộ dáng phong tao của người này.
Đồng Trác Khiêm chợt gở xuống mắt kiếng, đi tới bên người cô, sau đó Phục Linh liền cảm thấy ánh mắt nóng rực từ bốn phía đưa tới, cô lần nữa khinh thường hừ lạnh một tiếng, hai cánh tay khoác trên cổ Đồng Trác Khiêm, khí phách hùng dũng oai vệ, hiên ngang rời đi.
“Đồng Trác Khiêm, em phát hiện anh rất thần kì nha. Tùy tiện đi đâu cũng có thể gây ra một trận xôn xao?”
Đồng Trác Khiêm thấp giọng ho khan một tiếng nói: “Anh hình như chỉ làm em xôn xao.”
Phục Linh im lặng, sau đó một bộ dáng như đang nhìn trẻ con nhìn Đồng Trác Khiêm nói: “Anh không làm được.”
Lời này_______
Mắt Đồng thiếu gia không khỏi trở nên thâm trầm.
Đang lúc hai người thâm tình nhìn nhau, một chiếc Bentley vô cùng chói mắt dừng lại kế bên hai người, thuận tiện làm bắn một ít nước trên mặt đất, rơi lên ống quần Đồng Trác Khiêm.
“Hello! Đồng thiếu gia, chị dâu thật là xinh đẹp, rất hợp khẩu vị của tôi.” Người kia nói xong, lập tức ra khỏi xe, thuận tay cầm lên tay Phục Linh tặng một nụ hôn.
Người đàn ông trước mắt lớn lên dị thường đẹp mắt, con ngươi màu xanh da trời thâm thúy, giống như một vùng nước xoáy trên đại dương, muốn đem cô hút thật sâu vào, lông mi anh ta rất dài rất dài, giống như cánh bướm quanh quẩn phía trên, sau đó là sóng mũi cao ngất, đôi môi có chút khinh bạc.
Môi Ngải Tư hôn lên bàn tay, khóe miệng mở lớn, một bàn tay hùng hậu của đàn ông đặt trên tóc gáy vuốt ve khuôn mặt của hắn, Ngải Tư vội vàng tránh ra, không khỏi cảm thấy buồn nôn.
“Đồng thiếu gia, mấy năm không thấy, cậu khẩu vị nặng nha.” Ngải Tư vừa nói, cười cười nhận lấy hành lý trên tay Đồng Trác Khiêm đặt trong cốp xe, sau đó ngồi lên ghế lái.
Đồng Trác Khiêm ngồi lên hỏi: “Hắn vẫn ở chỗ này sao?”
“Người nào?”
Đồng Trác Khiêm liếc ngang hắn ta một cái, không thèm đem bộ dáng giả ngu đó để trong mắt.
Ngải Tư buồn cười liếc Phục Linh một cái nói: “Nể mặt chị dâu xinh đẹp, mình nói cho cậu biết, hiện tại hai người là đi nơi đó của mình ở.”
Ở một bên, Phục Linh nghe thấy nhíu mày, hỏi: “Tại sao? Tôi là phải đi gặp Trường
An, không phải tới gặp anh nha.”
Ngải Tư làm bộ mặt tan nát cõi lòng: “Chị dâu nói chuyện thật đả thương người.”
Một bàn tay đạp vào ót hắn, sau đó truyền đến lời nói lạnh lùng của Đồng Trác Khiêm.
“Nói thật ra.”
Cười hai tiếng, Ngải Tư vô cùng có ngữ điệu mở tay ra nói: “Hắn ta vài ngày trước từ Trung Quốc mang về một người phụ nữ, vẫn để trong nhà nuôi, đối với cô ấy cực kì tốt, không cho phép bất kỳ người đàn ông xa lạ nào đi vào, đặc biệt chỉ đích danh, nhất là mình, Đồng thiếu gia, cậu có thể vì mình mà làm chủ nha….”
Lần nữa đập lên ót Ngải Tư, Đồng Trác Khiêm trực tiếp một cước đá hắn xuống xe, chính mình ngồi ở ghế tài xế, mắt liếc về phía Ngải Tư ngoài xe nói.
“Hoặc là ngươi phó lái dẫn đường, hoặc là câm miệng lại, dẫn chúng ta tới biệt thự Hồng Phong.”
Hai tay giơ qua đỉnh đầu, Ngải Tư đầu hàng: “Đừng, đó là xe mấy ngày trước mình mới mua, nếu bị thu thì làm sao bây giờ?”
Một câu nói làm Phục Linh thiếu chút nhịn không được mà nói ra, những thứ cảnh sát giao thông nhỏ bé kia mắt mù hay sao? Nhìn thấy chiếc Bentley kiêu ngạo hống hách mà không mau tránh đi, còn chạy lên ngăn lại, không xem một chút chủ xe nha?
Não không có nhũn như vậy chứ?
Đồng Trác Khiêm hạ chỉ thị cuối cùng cho Ngải Tư, để cho hắn đưa hai người tới đích cuối của chuyến đi, biệt thự Hồng Phong.
______
Mà ở bên kia, Trường An đã rời khỏi giường, sau đó dùng bữa xong, lần nữa buồn bực đứng lên trở về phòng, đang nằm trong chăn đậy kín, lần nữa cảm thấy hơi thở đàn ông hùng hậu thuộc về người nọ.
Cô không khỏi có chút muốn trốn đi.
Cũng không đề phòng hắn ta ở bên tai nói nhỏ.
“Đứng lên thôi, tôi đã nói hôm nay sẽ làm em vui vẻ.”
/155
|