Tiếng nghị luận rối rít truyền đến từ xa, tiểu thư danh viện kiêu ngạo ngẩng cao đầu, lấy tư thế cao quý nhất hấp dẫn các công tử quý tộc.
Ánh sáng chói mắt của sâm banh dưới ánh đèn xa hoa càng có vẻ say lòng người, một người rồi lại một đôi nhận lấy sâm banh, sau đó đặt ở bên mép, tạo ra tư thế xinh đẹp nhất.
Mà Trường An nhìn cảnh tượng say lòng người này, chỉ cảm thấy thiếu một cái gì đó.
Quang cảnh xa hoa và thưởng thức của giới thượng lưu trước mắt này, không phù hợp với cô.
Cô giống như không có hồn phách đi loạn khắp nơi, âm thanh ngày càng ít đi, bốn phía cũng bắt đầu yên tĩnh lại, cô cảm thấy đầu óc mình dần dần thanh tỉnh.
Gió lạnh từ trong khe hở truyền đến, mà sau lưng cô đột nhiên vang lên âm thanh giày cao gót trầm bổng giẫm trên mặt đất.
Đúng vậy, trầm bổng mà ưu nhã.
Chẳng qua là sau khi nghe được tiếng bước chân kia, Trường An đã biết người nào đứng sau lưng mình.
Cô chưa từng gặp cô gái nào hoàn mỹ như vậy, một cái nhăn mày hay nở nụ cười đều hào hoa phong nhã, khí chất danh viện toả ra đầy người, rõ ràng là âm thanh ồn ào của giày cao gót, lại bị cô giẫm đạp lên tạo nên bản nhạc ưu nhã có hồn.
Trường An xoay người, mà trong nháy mắt đó, Đào Huyên Lê đã đứng trước mặt cô.
Sau khi quay đầu, Trường An không nhìn thấy gương mặt duyên dáng sang trọng, mà là đôi tay mang theo sức mạnh gào thét đánh thẳng xuống——
“Ba——”
Âm thanh bàn tay đáp trả vọng lại trên hành lang, phá lệ vang dội.
Trường An run rẩy, sau đó liền vung tay đánh trở về, cô mở to đôi mắt sáng ngời, khí thế dịu dàng che dấu dưới vẻ lạnh lùng: “Đào tiểu thư, đây là cách chào hỏi mới của người nhà họ Đào sao?”
Trong mắt Đào Huyên Lê dâng lên sự kinh ngạc, cánh tay mới vừa rồi bị Trường An đánh trúng, từ từ sưng đỏ, thậm chí còn nhìn thấy một chút mạch máu, có thể thấy được người ra tay nặng như thế nào.
“Phó Trường An——”
Giọng nói Đào Huyên Lê bén nhọn, mang theo một tia bén nhọn thấm vào đầu người, Trường An nhíu mày, sau đó nhẹ giọng đáp: “Ừ.”
“Tại sao cô còn xuất hiện trước mặt Cảnh Sinh? Cô dây dưa anh ấy chưa đủ sao?”
Dây dưa hắn?
Dây dưa Lục Cảnh Sinh?
Sâu trong đáy mắt Trường An nổi lên vẻ khinh thường: “Cô cho rằng bản thân mình yêu thích, là người khác sẽ yêu thích sao?”
Giờ phút này, đột nhiên Trường An phát hiện, cô không có vì lời nói và hành động cố ý gây khó khăn của Đào Huyên Lê làm cho đau lòng rơi nước mắt, không có vì nghe được ba chữ Lục Cảnh Sinh mà run rẩy.
Đã từng như vậy, có lẽ là bởi vì yêu.
Như vậy bây giờ thì sao?
Trường An có chút hoảng hốt, hoặc có thể nói là, từ rất lâu rồi, cô chưa từng yêu Lục Cảnh Sinh.
Không ai nói cho cô biết, yêu một người phải bị nhiều đau khổ mà gian nan như vậy, sau đó cô ở trong tình yêu từ từ hiểu được, cũng từ từ chết tâm.
“Phó Trường An, cô nói cho tôi biết đi, cô nói cho tôi biết phải làm như thế nào thì cô mới biến mất hoàn toàn trước mặt Lục Cảnh Sinh? Phải làm như thế nào thì cô mới không tới phá hoại tình cảm của chúng tôi?”
Đào Huyên Lê giống như lầm bầm lầu bầu, ánh mắt sáng rực nhìn đôi mắt càng ngày càng tràn đầy vẻ khinh thường của Trường An. Lại phảng phất giống như tự lừa dối mình dối người.
“Như vậy cô liền làm hư mắt của hắn đi, sau đó hắn sẽ không nhìn thấy tôi nữa.” Dứt lời, Trường An mỉm cười, xoay người rời đi, toàn thân cũng trở nên lạnh như băng.
“Cô đứng lại——”
Giọng nói kia vẫn kiêu ngạo như lúc đầu.
Trường An không có dừng bước, vẫn không quay đầu đi về phía trước, phía trước là nơi nào? Cô không biết, cũng không cần biết, chỉ cần rời khỏi chỗ này là tốt rồi.
Âm thanh lách cách lách cách truyền đến, tiếng bước chân kia giống như là nóng nảy, tạo nên bản nhạc rối loạn, giống như đi về nơi ầm ĩ.
Bỗng nhiên, cổ tay Trường An bị người ta hung hăng nắm lại, sau đó kéo, cô bị buộc phải đối mặt với Đào Huyên Lê, mà đôi mắt của cô cũng nhìn thấy bàn tay kia cách gương mặt mình ngày càng gần.
Cô mệt mỏi không giãy giụa, người trước mắt này, thật giống như lâm vào trong hoảng hốt.
Eo của cô ấm áp bất thường, sau đó cổ tay Đào Huyên Lê bị người ta kéo, có tiếng con gái thét chói tai, kèm theo đó là âm thanh bạt tai vang lên.
Đào Huyên Lê ngã xuống đất, tóc cô ta trở nên rối loạn, váy ngắn bị xé rách một đường, cả người chật vật không chịu nổi, cô ấy giống như không tức giận, chỉ là lấy đôi tay chuẩn bị đánh cô chạm vào gương mặt bị đánh, một lát sau, cô ta khôi phục thần trí, ánh mắt không có tiêu cự nhìn chồng mình ôm cô gái khác, gương mặt lạnh lùng nhìn cô, giống như đang nhìn một người xa lạ.
Hôm nay Italy không lạnh, nhưng Đào Huyên Lê lại cảm thấy buồng tim mình giống như bị ánh mắt lạnh lùng đó đông lạnh thành khối băng, sau đó vỡn vụn trong im lặng, vĩnh viễn không khép lại được.
Cô ngẩng đầu lên, búi tóc xốc xếch, lễ phục rách nát vẫn không che dấu được khí chất cao ngạo của mình, giống như coi trời bằng vung, nhìn Lục Cảnh Sinh, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Tại sao?”
“Cô không nên ra tay đánh cô ấy.”
Đột nhiên nước mắt cô rơi xuống, không chút nào báo trước, trong mắt người đời, cô là cô gái có tất cả mọi thứ, quyền thế, tiền bạc, dung mạo và địa vị, mà ở nơi này, ở trong mắt người chồng cô ngủ vô số ngày đêm, không đáng một đồng.
“Tại sao tôi không thể đánh cô ta?” Cô đứng lên, trong mắt giống như có ngọn lửa đang nổ tung, hung tợn chỉ vào Trường An: “Một cô gái không biết liêm sỉ, đã từng vào tù, sau đó bị ném vào nhà tù của đàn ông, có cái gì đáng giá để anh đau lòng? Tôi, Đào Huyên Lê, là người vợ anh cưới hỏi đàng hoàng, lại không được hưởng thụ một chút yêu thương và tôn trọng từ anh, đây gọi là cái gì? Bây giờ anh ôm cô ta ở trước mặt tôi, cho nên tôi đánh cô ta, hung hăng đánh cô ta.”
Bị ném vào nhà tù của đàn ông? Bị ném vào nhà tù của đàn ông?
Trong nháy mắt đó, trong đầu Lục Cảnh Sinh giống như có tiếng nổ mạnh kịch liệt vang lên, ầm ầm thiêu đốt lý trí của hắn.
Sắc mặt Trường An trắng bệch khi mới ra tù, Trường An khó chịu nôn mửa trong nhà vệ sinh, Trường An nằm dài trên bàn phẫu thuật, tất cả cũng chỉ là quá trình ngắn ngủi mà thôi, phát hiện mang thai, xác nhận mang thai, sau đó phá bỏ đứa nhỏ.
Hắn từng muốn điều tra xem đứa nhỏ trong bụng Trường An là của ai, nhưng hắn thuỷ chung tra không được.
Như vậy, bây giờ vô cùng có khả năng là Trường An gặp gỡ người đó khi bị ném vào địa ngục của phụ nữ.
Những năm tháng không có anh, đến cuối cùng là Trường An đã gặp cái gì? Đột nhiên Lục Cảnh Sinh khủng hoảng, hắn không dám suy nghĩ, sau đó buông Trường An, sải bước đến trước mặt Đào Huyên Lê, đưa tay nắm lấy cổ áo cô ta, hung tợn hỏi: “Là cô! Có phải là cô làm hay không?”
Gương mặt Đào Huyên Lê đỏ lên, sau đó cười khẽ: “Là tôi làm thì sao——”
Là tôi làm thì sao?
Đúng vậy, là cô ta làm thì sao?
Trường An tự giễu cười một tiếng, để mặc hai người này ở đây day dưa không rõ, cô nên vòng qua người bọn họ tránh ra, có một số việc, nếu đã quyết định thoát khỏi người ta, như vậy ngay cả việc nhìn mặt cũng không cần thiết.
“Anh nhìn đi——” Đào Huyên Lê chỉ vào Trường An đang bỏ đi, giống như giễu cợt nói: “Anh ở đây chất vấn tôi, người ta cũng không quan tâm một chút nào, anh cần vì một cô gái không có quan hệ mà phá huỷ tình cảm vợ chồng giữa chúng ta sao?”
“Cô gái không có quan hệ sao?” Lục Cảnh Sinh cười lạnh, sau đó buông cổ áo Đào Huyên Lê, nhìn bóng lưng Trường An đang dần dần rời đi, giật giật môi.
“Cô ấy là cô gái tôi yêu nhất trên đời này, cô nói không có quan hệ sao?”
Bỗng nhiên, Đào Huyên Lê giống như đi lạc vào trong sương mù, nghe được âm thanh vỡ vụn, sau đó nhìn thấy tình cảm và kiên trì một tay mình dựng lên, trong nháy mắt sụp đổ, bao phủ dưới lớp bụi bặm dầy đặc.
Bả vai Trường An lung lăng không hiểu được, giống như là run rẩy.
“Thật sự cám ơn Lục Cảnh Sinh coi trọng cô gái của tôi như vậy, nhưng mà cô gái của tôi không cần anh yêu, chỉ cần có tôi là được rồi, về phần Lục Cảnh Sinh anh, trước tiên nên phụng bồi phu nhân Lục đi thay quần áo đi, nếu không, thứ bị vứt bỏ cũng không phải là mặt mũi tôi.”
Sau lưng, âm thanh mạnh mẽ từ tính xen lẫn một chút mị hoặc vang lên, Lạc Sâm ưu nhã đi đến, sau đó kéo mu bàn tay Trường An, nhẹ nhàng hôn: “Xin lỗi, anh tới hơi trễ.”
Trường An có cảm giác muốn rơi nước mắt, cô chưa từng thấy nhịp tim mình đập nhanh như vậy, giống như nó lập tức sẽ nhảy khỏi lòng mình, sau đó phá vỡ lồng ngực chui ra.
Ánh mắt tà mị đảo quanh gương mặt nhỏ nhắn hồng hào, đột nhiên cô cảm thấy có người đàn ông tên Lạc Sâm này ở bên cạnh cũng rất tốt, ít nhất là cô không phải một mình.
Sau đó, Trường An làm chuyện kinh động nhất trong cuộc đời cô.
Cô cúi người xuống, thân thể thẳng tắp chạm vào thân thể Lạc Sâm, sau đó hôn lên khoé môi Lạc Sâm——
Trằn trọc di chuyển.
Nhẹ nhàng gặm cắn.
Giống như là hạt sương ở bờ sông tìm kiếm được mùi thơm mà mình mong đợi, làm cho trái tim Trường An mềm yếu, mà Lạc Sâm lại cười đắc ý, sau đó ôm lấy vòng eo Trường An, cái hôn sâu này làm cho anh rất vui vẻ.
Trong đầu Lục Cảnh Sinh giống như nổ tung lần nữa, cả người hắn bắt đầu cứng ngắc, nhưng hắn không thể đi cắt đứt sự thân thiết giữa hai người bọn họ.
Đột nhiên mọi người đi vào, nhìn đôi nam nữ ôm hôn giống như thần tiên, tình huống này còn đẹp hơn cảnh vật trong phim ảnh.
“Cảnh Sinh, anh nhìn đi, đây chính là cô gái anh yêu, thay đổi thất thường. . . . . .”
“Câm miệng!” Bỗng nhiên Lục Cảnh Sinh cắt đứt lời cô: “Đi vào thay y phục đi.”
Đào Huyên Lê vui mừng, sau đó rời đi, lại nghe được câu tiếp theo của Lục Cảnh Sinh.
“Sau khi trở về, ly hôn đi.”
Dứt lời, hắn tiêu sái bước đi, muốn lập tức! Lập tức! Không muốn nhìn thấy cảnh tượng làm cho tròng mắt hắn muốn rách ra.
Trường An, anh cứ tưởng cả đời này mình sẽ không hiểu gì là đau đớn, nhưng bây giờ anh thật là đau, giống như là bị người khác đâm vô số cây kim vào nó.
Có lẽ, đây là báo ứng.
Đây là cái giá báo ứng anh đã từng tổn thương em.
“Lạc tiên sinh, đây là bạn gái anh sao? Thật là xinh đẹp bất khả chiến bại, Trung Quốc có câu nói như vậy phải không?” Một người đàn ông râu quai nón đi tới, bên cạnh hắn là một mỹ nữ tóc vàng, hai người đứng chung một chỗ, đàn ông cao ráo, phụ nữ thấp bé, xứng đôi vô cùng.
Lạc Sâm cười đáp: “Tra Nhĩ Tư tiên sinh, xin cho phép tôi giới thiệu, đây là vị hôn thê của tôi, đến từ Trung Quốc, tên là Phó Trường An.”
Ánh mắt Tra Nhĩ Tư có chút kinh ngạc, một lúc sau cười nói: “Cô gái có thể làm cho anh cam tâm kết hôn, khẳng định không thể khinh thường.” Dứt lời, hắn nhìn Trường An, sau đó gật đầu vui vẻ: “Tiểu thư Trung Quốc xinh đẹp, tôi chúc phúc hai người.”
Trường An ngẩn người, sau lưng bị người nào đó nắm chặt, cô hoảng hốt trả lời: “Cám ơn.”
Khoé miệng Lạc Sâm đột nhiên mỉm cười, cười đến mức trầm bổng theo gió xuân.
Ánh sáng chói mắt của sâm banh dưới ánh đèn xa hoa càng có vẻ say lòng người, một người rồi lại một đôi nhận lấy sâm banh, sau đó đặt ở bên mép, tạo ra tư thế xinh đẹp nhất.
Mà Trường An nhìn cảnh tượng say lòng người này, chỉ cảm thấy thiếu một cái gì đó.
Quang cảnh xa hoa và thưởng thức của giới thượng lưu trước mắt này, không phù hợp với cô.
Cô giống như không có hồn phách đi loạn khắp nơi, âm thanh ngày càng ít đi, bốn phía cũng bắt đầu yên tĩnh lại, cô cảm thấy đầu óc mình dần dần thanh tỉnh.
Gió lạnh từ trong khe hở truyền đến, mà sau lưng cô đột nhiên vang lên âm thanh giày cao gót trầm bổng giẫm trên mặt đất.
Đúng vậy, trầm bổng mà ưu nhã.
Chẳng qua là sau khi nghe được tiếng bước chân kia, Trường An đã biết người nào đứng sau lưng mình.
Cô chưa từng gặp cô gái nào hoàn mỹ như vậy, một cái nhăn mày hay nở nụ cười đều hào hoa phong nhã, khí chất danh viện toả ra đầy người, rõ ràng là âm thanh ồn ào của giày cao gót, lại bị cô giẫm đạp lên tạo nên bản nhạc ưu nhã có hồn.
Trường An xoay người, mà trong nháy mắt đó, Đào Huyên Lê đã đứng trước mặt cô.
Sau khi quay đầu, Trường An không nhìn thấy gương mặt duyên dáng sang trọng, mà là đôi tay mang theo sức mạnh gào thét đánh thẳng xuống——
“Ba——”
Âm thanh bàn tay đáp trả vọng lại trên hành lang, phá lệ vang dội.
Trường An run rẩy, sau đó liền vung tay đánh trở về, cô mở to đôi mắt sáng ngời, khí thế dịu dàng che dấu dưới vẻ lạnh lùng: “Đào tiểu thư, đây là cách chào hỏi mới của người nhà họ Đào sao?”
Trong mắt Đào Huyên Lê dâng lên sự kinh ngạc, cánh tay mới vừa rồi bị Trường An đánh trúng, từ từ sưng đỏ, thậm chí còn nhìn thấy một chút mạch máu, có thể thấy được người ra tay nặng như thế nào.
“Phó Trường An——”
Giọng nói Đào Huyên Lê bén nhọn, mang theo một tia bén nhọn thấm vào đầu người, Trường An nhíu mày, sau đó nhẹ giọng đáp: “Ừ.”
“Tại sao cô còn xuất hiện trước mặt Cảnh Sinh? Cô dây dưa anh ấy chưa đủ sao?”
Dây dưa hắn?
Dây dưa Lục Cảnh Sinh?
Sâu trong đáy mắt Trường An nổi lên vẻ khinh thường: “Cô cho rằng bản thân mình yêu thích, là người khác sẽ yêu thích sao?”
Giờ phút này, đột nhiên Trường An phát hiện, cô không có vì lời nói và hành động cố ý gây khó khăn của Đào Huyên Lê làm cho đau lòng rơi nước mắt, không có vì nghe được ba chữ Lục Cảnh Sinh mà run rẩy.
Đã từng như vậy, có lẽ là bởi vì yêu.
Như vậy bây giờ thì sao?
Trường An có chút hoảng hốt, hoặc có thể nói là, từ rất lâu rồi, cô chưa từng yêu Lục Cảnh Sinh.
Không ai nói cho cô biết, yêu một người phải bị nhiều đau khổ mà gian nan như vậy, sau đó cô ở trong tình yêu từ từ hiểu được, cũng từ từ chết tâm.
“Phó Trường An, cô nói cho tôi biết đi, cô nói cho tôi biết phải làm như thế nào thì cô mới biến mất hoàn toàn trước mặt Lục Cảnh Sinh? Phải làm như thế nào thì cô mới không tới phá hoại tình cảm của chúng tôi?”
Đào Huyên Lê giống như lầm bầm lầu bầu, ánh mắt sáng rực nhìn đôi mắt càng ngày càng tràn đầy vẻ khinh thường của Trường An. Lại phảng phất giống như tự lừa dối mình dối người.
“Như vậy cô liền làm hư mắt của hắn đi, sau đó hắn sẽ không nhìn thấy tôi nữa.” Dứt lời, Trường An mỉm cười, xoay người rời đi, toàn thân cũng trở nên lạnh như băng.
“Cô đứng lại——”
Giọng nói kia vẫn kiêu ngạo như lúc đầu.
Trường An không có dừng bước, vẫn không quay đầu đi về phía trước, phía trước là nơi nào? Cô không biết, cũng không cần biết, chỉ cần rời khỏi chỗ này là tốt rồi.
Âm thanh lách cách lách cách truyền đến, tiếng bước chân kia giống như là nóng nảy, tạo nên bản nhạc rối loạn, giống như đi về nơi ầm ĩ.
Bỗng nhiên, cổ tay Trường An bị người ta hung hăng nắm lại, sau đó kéo, cô bị buộc phải đối mặt với Đào Huyên Lê, mà đôi mắt của cô cũng nhìn thấy bàn tay kia cách gương mặt mình ngày càng gần.
Cô mệt mỏi không giãy giụa, người trước mắt này, thật giống như lâm vào trong hoảng hốt.
Eo của cô ấm áp bất thường, sau đó cổ tay Đào Huyên Lê bị người ta kéo, có tiếng con gái thét chói tai, kèm theo đó là âm thanh bạt tai vang lên.
Đào Huyên Lê ngã xuống đất, tóc cô ta trở nên rối loạn, váy ngắn bị xé rách một đường, cả người chật vật không chịu nổi, cô ấy giống như không tức giận, chỉ là lấy đôi tay chuẩn bị đánh cô chạm vào gương mặt bị đánh, một lát sau, cô ta khôi phục thần trí, ánh mắt không có tiêu cự nhìn chồng mình ôm cô gái khác, gương mặt lạnh lùng nhìn cô, giống như đang nhìn một người xa lạ.
Hôm nay Italy không lạnh, nhưng Đào Huyên Lê lại cảm thấy buồng tim mình giống như bị ánh mắt lạnh lùng đó đông lạnh thành khối băng, sau đó vỡn vụn trong im lặng, vĩnh viễn không khép lại được.
Cô ngẩng đầu lên, búi tóc xốc xếch, lễ phục rách nát vẫn không che dấu được khí chất cao ngạo của mình, giống như coi trời bằng vung, nhìn Lục Cảnh Sinh, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Tại sao?”
“Cô không nên ra tay đánh cô ấy.”
Đột nhiên nước mắt cô rơi xuống, không chút nào báo trước, trong mắt người đời, cô là cô gái có tất cả mọi thứ, quyền thế, tiền bạc, dung mạo và địa vị, mà ở nơi này, ở trong mắt người chồng cô ngủ vô số ngày đêm, không đáng một đồng.
“Tại sao tôi không thể đánh cô ta?” Cô đứng lên, trong mắt giống như có ngọn lửa đang nổ tung, hung tợn chỉ vào Trường An: “Một cô gái không biết liêm sỉ, đã từng vào tù, sau đó bị ném vào nhà tù của đàn ông, có cái gì đáng giá để anh đau lòng? Tôi, Đào Huyên Lê, là người vợ anh cưới hỏi đàng hoàng, lại không được hưởng thụ một chút yêu thương và tôn trọng từ anh, đây gọi là cái gì? Bây giờ anh ôm cô ta ở trước mặt tôi, cho nên tôi đánh cô ta, hung hăng đánh cô ta.”
Bị ném vào nhà tù của đàn ông? Bị ném vào nhà tù của đàn ông?
Trong nháy mắt đó, trong đầu Lục Cảnh Sinh giống như có tiếng nổ mạnh kịch liệt vang lên, ầm ầm thiêu đốt lý trí của hắn.
Sắc mặt Trường An trắng bệch khi mới ra tù, Trường An khó chịu nôn mửa trong nhà vệ sinh, Trường An nằm dài trên bàn phẫu thuật, tất cả cũng chỉ là quá trình ngắn ngủi mà thôi, phát hiện mang thai, xác nhận mang thai, sau đó phá bỏ đứa nhỏ.
Hắn từng muốn điều tra xem đứa nhỏ trong bụng Trường An là của ai, nhưng hắn thuỷ chung tra không được.
Như vậy, bây giờ vô cùng có khả năng là Trường An gặp gỡ người đó khi bị ném vào địa ngục của phụ nữ.
Những năm tháng không có anh, đến cuối cùng là Trường An đã gặp cái gì? Đột nhiên Lục Cảnh Sinh khủng hoảng, hắn không dám suy nghĩ, sau đó buông Trường An, sải bước đến trước mặt Đào Huyên Lê, đưa tay nắm lấy cổ áo cô ta, hung tợn hỏi: “Là cô! Có phải là cô làm hay không?”
Gương mặt Đào Huyên Lê đỏ lên, sau đó cười khẽ: “Là tôi làm thì sao——”
Là tôi làm thì sao?
Đúng vậy, là cô ta làm thì sao?
Trường An tự giễu cười một tiếng, để mặc hai người này ở đây day dưa không rõ, cô nên vòng qua người bọn họ tránh ra, có một số việc, nếu đã quyết định thoát khỏi người ta, như vậy ngay cả việc nhìn mặt cũng không cần thiết.
“Anh nhìn đi——” Đào Huyên Lê chỉ vào Trường An đang bỏ đi, giống như giễu cợt nói: “Anh ở đây chất vấn tôi, người ta cũng không quan tâm một chút nào, anh cần vì một cô gái không có quan hệ mà phá huỷ tình cảm vợ chồng giữa chúng ta sao?”
“Cô gái không có quan hệ sao?” Lục Cảnh Sinh cười lạnh, sau đó buông cổ áo Đào Huyên Lê, nhìn bóng lưng Trường An đang dần dần rời đi, giật giật môi.
“Cô ấy là cô gái tôi yêu nhất trên đời này, cô nói không có quan hệ sao?”
Bỗng nhiên, Đào Huyên Lê giống như đi lạc vào trong sương mù, nghe được âm thanh vỡ vụn, sau đó nhìn thấy tình cảm và kiên trì một tay mình dựng lên, trong nháy mắt sụp đổ, bao phủ dưới lớp bụi bặm dầy đặc.
Bả vai Trường An lung lăng không hiểu được, giống như là run rẩy.
“Thật sự cám ơn Lục Cảnh Sinh coi trọng cô gái của tôi như vậy, nhưng mà cô gái của tôi không cần anh yêu, chỉ cần có tôi là được rồi, về phần Lục Cảnh Sinh anh, trước tiên nên phụng bồi phu nhân Lục đi thay quần áo đi, nếu không, thứ bị vứt bỏ cũng không phải là mặt mũi tôi.”
Sau lưng, âm thanh mạnh mẽ từ tính xen lẫn một chút mị hoặc vang lên, Lạc Sâm ưu nhã đi đến, sau đó kéo mu bàn tay Trường An, nhẹ nhàng hôn: “Xin lỗi, anh tới hơi trễ.”
Trường An có cảm giác muốn rơi nước mắt, cô chưa từng thấy nhịp tim mình đập nhanh như vậy, giống như nó lập tức sẽ nhảy khỏi lòng mình, sau đó phá vỡ lồng ngực chui ra.
Ánh mắt tà mị đảo quanh gương mặt nhỏ nhắn hồng hào, đột nhiên cô cảm thấy có người đàn ông tên Lạc Sâm này ở bên cạnh cũng rất tốt, ít nhất là cô không phải một mình.
Sau đó, Trường An làm chuyện kinh động nhất trong cuộc đời cô.
Cô cúi người xuống, thân thể thẳng tắp chạm vào thân thể Lạc Sâm, sau đó hôn lên khoé môi Lạc Sâm——
Trằn trọc di chuyển.
Nhẹ nhàng gặm cắn.
Giống như là hạt sương ở bờ sông tìm kiếm được mùi thơm mà mình mong đợi, làm cho trái tim Trường An mềm yếu, mà Lạc Sâm lại cười đắc ý, sau đó ôm lấy vòng eo Trường An, cái hôn sâu này làm cho anh rất vui vẻ.
Trong đầu Lục Cảnh Sinh giống như nổ tung lần nữa, cả người hắn bắt đầu cứng ngắc, nhưng hắn không thể đi cắt đứt sự thân thiết giữa hai người bọn họ.
Đột nhiên mọi người đi vào, nhìn đôi nam nữ ôm hôn giống như thần tiên, tình huống này còn đẹp hơn cảnh vật trong phim ảnh.
“Cảnh Sinh, anh nhìn đi, đây chính là cô gái anh yêu, thay đổi thất thường. . . . . .”
“Câm miệng!” Bỗng nhiên Lục Cảnh Sinh cắt đứt lời cô: “Đi vào thay y phục đi.”
Đào Huyên Lê vui mừng, sau đó rời đi, lại nghe được câu tiếp theo của Lục Cảnh Sinh.
“Sau khi trở về, ly hôn đi.”
Dứt lời, hắn tiêu sái bước đi, muốn lập tức! Lập tức! Không muốn nhìn thấy cảnh tượng làm cho tròng mắt hắn muốn rách ra.
Trường An, anh cứ tưởng cả đời này mình sẽ không hiểu gì là đau đớn, nhưng bây giờ anh thật là đau, giống như là bị người khác đâm vô số cây kim vào nó.
Có lẽ, đây là báo ứng.
Đây là cái giá báo ứng anh đã từng tổn thương em.
“Lạc tiên sinh, đây là bạn gái anh sao? Thật là xinh đẹp bất khả chiến bại, Trung Quốc có câu nói như vậy phải không?” Một người đàn ông râu quai nón đi tới, bên cạnh hắn là một mỹ nữ tóc vàng, hai người đứng chung một chỗ, đàn ông cao ráo, phụ nữ thấp bé, xứng đôi vô cùng.
Lạc Sâm cười đáp: “Tra Nhĩ Tư tiên sinh, xin cho phép tôi giới thiệu, đây là vị hôn thê của tôi, đến từ Trung Quốc, tên là Phó Trường An.”
Ánh mắt Tra Nhĩ Tư có chút kinh ngạc, một lúc sau cười nói: “Cô gái có thể làm cho anh cam tâm kết hôn, khẳng định không thể khinh thường.” Dứt lời, hắn nhìn Trường An, sau đó gật đầu vui vẻ: “Tiểu thư Trung Quốc xinh đẹp, tôi chúc phúc hai người.”
Trường An ngẩn người, sau lưng bị người nào đó nắm chặt, cô hoảng hốt trả lời: “Cám ơn.”
Khoé miệng Lạc Sâm đột nhiên mỉm cười, cười đến mức trầm bổng theo gió xuân.
/155
|