Anh ta sốt cao đến bốn mươi độ, cô còn mặc anh ta uống đến say không biết gì, còn suốt mấy ngày liền không ăn uống nữa hả? Vốn là người có bệnh đau bao tử mà còn hành hạ như thế, là ngại sống quá sướng hay sao?
Trong bệnh viện, bác sĩ trực ban lấy khẩu trang xuống, lại mặt lạnh bắt đầu phát biểu.
Tôi. . . . . . Cận Tử Kỳ muốn giải thích, lại phát hiện ánh mắt bác sĩ cho rằng là sự thực, bất đắc dĩ đỡ bên trán, than nhẹ: Tôi cũng không biết rõ lắm.
Cô nhìn sang Tần Viễn trên giường bệnh đang vô nước biển, cho dù là ngủ mê không tỉnh, tay phải vẫn còn có thể chính xác mà chế trụ cổ tay của cô, y tá chỉ đành phải gắn kim lên trên cánh tay trái.
Mặc dù cô mang thai, phải săn sóc cho em bé trong bụng, nhưng mà phải quan tâm chồng đúng lúc, không thể để cho anh ta vì làm ra tiền nuôi gia đình mà mệt mỏi thành bộ dáng như vậy, cô nhìn anh ta thử xem, bộ dáng cũng thành cái quỷ gì rồi!
Giọng điệu của bác sĩ đối với cô đầy khiển trách, Cận Tử Kỳ cũng lười đi tranh luận.
Cô trực tiếp nói thẳng vào chủ đề chính: Truyền dịch xong là có thể đi về sao?
Nhiệt độ quá cao, phổi có chút vấn đề, lại kèm thêm dạ dày ra máu, ít nhất đợi ở bệnh viện thêm ba ngày, mấy ngày này chỉ có thể ăn chút thức ăn nhẹ dễ tiêu hóa.
Cận Tử Kỳ gật gật đầu.
Bác sĩ dặn dò xong, nói thầm một câu: Người tuổi trẻ bây giờ mà. . . . . . Sau đó thì theo cửa đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ có một cây đèn đặt dưới đất ở trong góc phát sáng, tản ra ánh sáng vàng nhạt, an tĩnh mà lại mờ tối.
Cận Tử Kỳ nhéo nhéo mi tâm, cúi đầu nhìn Tần Viễn, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, bảo an vẫn chưa rời đi rón ra rón rén mà đi vào, đem di động đưa cho cô: Thiếu phu nhân, đại thiếu gia điện thoại.
Cô nhẹ nhàng mà rút tay lại từ trong lòng bàn tay của Tần Viễn, cảm ơn bảo an, cầm lấy điện thoại rồi đi ra cửa đến cuối hành lang, đầu kia giọng nói của Tống Kỳ Diễn cũng không có hốt hoảng, nhưng cũng xen lẫn mấy phần khẩn trương.
Ở bệnh viện nhân dân thành phố sao? Ngoan chờ anh đi tới, chớ chạy loạn khắp nơi.
Cận Tử Kỳ thở một hơi, khi hắn muốn cúp điện thoại, quỷ thần xui khiến mà nói: Là Tần Viễn.
Anh biết. Hắn dừng lại một chút, lại trả lời: Mới vừa rồi ở đầu đường thấy được.
Cúp điện thoại, Cận Tử Kỳ cầm điện thoại di động, không biết phải hình dung tâm tình mình giờ phút này như thế nào.
Phức tạp đan xen rối rắm. . . . . . Chỉ có hơn chớ không kém.
Đã trễ mười năm mới phân trần thổ lộ, đã sớm vật đổi sao dời, biển xanh thành nương dâu rồi!
Cô từng có ý xấu mà hi vọng Tần Viễn biết tất cả chân tướng, như vậy, cho dù cô không có chứng cớ chứng minh Phương Tình Vân chính là người bốn năm trước đụng cô, cũng có thể để cho cô ta tự mình nếm thử một chút quả đắng mình gieo xuống.
Tuy nhiên, hôm nay, nhìn thấy Tần Viễn một ngày hai ngày lại xuất hiện ở bên ngoài Tống trạch, cô lại hi vọng bọn họ chưa từng gặp lại nhau sau mười năm, cô sợ nhất chính là cùng tình cảm quá khứ dây dưa không rõ.
Cô vẫn cho rằng, hành động tốt nhất đối với tình yêu quá khứ là . . . . . Không đi quấy rầy!
Cửa phòng bệnh, bảo an vẫn trông chừng, thấy cô trở về vội vàng đứng dậy: Thiếu phu nhân.
Cận Tử Kỳ đưa di động trả lại cho anh ta, sau đó đẩy cửa phòng bệnh ta, Tần Viễn còn đang ngủ, một lọ đường glu-cô đã sắp thấy đáy, cô nhấn chuông, để cho y tá đổi thuốc, tiếp theo là nước muối sinh lí.
Y tá mới vừa đi, cô vừa quay đầu, cảm giác bên trong phòng âm thanh tu tu.
Cô tìm một hồi lâu, mới phát hiện âm thanh đó là truyền tới từ trong túi quần của Tần Viễn.
Là tiếng chuông của điện thoại di động chấn động. Vang lên một lát, yên tĩnh lại, nhưng rất nhanh lại vang lên, bám riết không tha, dường như chỉ cần chủ nhân không nhận, nó sẽ luôn luôn tiếp tục lên tiếng.
Cận Tử Kỳ giật mình, nhưng vẫn lấy điện thoại di động của anh ra, xuất phát từ lo lắng, đến lúc Tống Kỳ Diễn đến đây, cô cũng là muốn về nhà cùng hắn, trước đó, là nên tìm người tới bệnh viện cùng Tần Viễn.
Tiếng chuông chấn động đã yên tĩnh lại, nhưng trên màn hình sáng lên lại cho thấy cuộc gọi nhỡ liên tiếp, đều đã cho thấy tên của Phương Tình Vân, khi tiếng chuông lần nữa vang lên, cô chần chờ một lát mới nhận.
A Viễn? Phương Tình Vân có chút vội vàng mà kêu lên: Trễ như thế, tại sao anh vẫn chưa về nhà?
Cận Tử Kỳ liếc nhìn Tần Viễn trên giường, mới nhàn nhạt mở miệng: anh ta ở bệnh viện nhân dân thành phố.
Bên đầu kia điện thoại trong phút chốc yên tĩnh lại, chỉ có trầm mặc, qua hồi lâu, Phương Tình Vân mới nói: Tại sao cô ở chung một chỗ với anh ấy? Tối nay là đêm trừ tịch - đêm 30. . . . . . Tôi cùng mẹ anh ấy ở nhà chờ anh ấy ăn cơm.
Cận Tử Kỳ nhướng mày: Đó là chuyện của nhà các người, không cần thiết xin phép với tôi, về phần có muốn tới bệnh viện chăm sóc chồng cô ngã bệnh hay không, là cô tự mình lựa chọn.
Nói xong, không cho Phương Tình Vân cơ hội nói chuyện, Cận Tử Kỳ lại nhấn tắt điện thoại.
Phương Tình Vân quanh co lòng vòng mà chỉ trích cô, cô lại không làm cái gì sai, cần gì phải nhận lấy sự oán hận của cô ta chứ?
Để điện thoại trên tủ giường, Cận Tử Kỳ lại từ trên ghế đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài đợi Tống Kỳ Diễn.
Tiểu Kỳ? Tiếng của Tần Viễn không xác định mà vang lên lên ở phía sau.
Cận Tử Kỳ vừa quay đầu lại, lập tức nhìn thấy anh đã thức dậy rồi, đang sốt ruột mà nhìn chằm chằm bóng lưng cô muốn rời khỏi.
Tôi đã gọi điện thoại cho người nhà của anh, chốc lát nữa họ sẽ tới.
Tần Viễn lại đột nhiên chống đỡ ngồi dậy, hơi thở hổn hển, sốt lên cộng thêm dạ dày ra máu, hầu như lấy hết sạch tất cả khí lực của anh, giờ phút này chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi và tiều tụy: Em phải đi về sao?
Ừ, hôm nay trừ tịch, trong nhà chờ tôi cùng ăn cơm.
Cô nói chuyện ngữ điệu không mang theo một tia cảm xúc khác thường.
Tần Viễn vén chăn lên, chuẩn bị xuống giường: Anh đưa em trở về.
Không cần, bảo an trong nhà đang ở bên ngoài, Kỳ Diễn chốc lát nữa sẽ đến.
Cận Tử Kỳ tiến lên ngăn anh, cổ tay lại bị anh chế trụ, anh hít thở vẫn còn có chút nóng và nặng nề, đôi mắt nháy cũng không nháy nhìn sang cô: Em không đồng ý, đúng không?
Anh hỏi một câu không đầu không đuôi.
Nhưng Cận Tử Kỳ nghe hiểu, lập tức cứng người ở nơi đó.
Anh lấy ra một điếu thuốc từ trong túi, nhưng mà lúc thấy bụng cô nhô lên, động tác châm thuốc khựng lại, sau đó, anh bất động thanh sắc mà nhét thuốc lá vào một bên, yên lặng nhìn cô.
Anh có uống rượu, nhưng không có say, anh biết anh nói cái gì mà.
Anh thật sự biết mình nói cái gì sao? Cận Tử Kỳ ngay sau đó hỏi ngược một câu.
Tần Viễn khựng lại, trái cổ chuyển động từng chút thật mạnh, nhưng lúc này không trả lời cô.
Anh và tôi đều đã kết hôn, tôi bây giờ thật sự sống rất tốt, đời này cũng chưa từng trải qua cuộc sống tốt như vậy, chúng ta cũng đã vẽ nên dấu chấm hết cho đoạn tình cảm đó rồi, chia tay đã quá lâu, bây giờ anh cần gì lại muốn kéo tôi trở về?
Tần Viễn nghe thấy khẽ nhướng huyệt thái dương, anh chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng lại hiện ra một nụ cười khổ, lúc mở mắt ra lần nữa, trong con ngươi mắt anh là tình cảm sâu thẳm nồng đậm không tan được, Còn có thể vì cái gì?
Cận Tử Kỳ nghiêng mặt sang bên: Tôi thật sự phải đi.
Anh sẽ chứng minh với em thời gian những năm qua là vẫn trống không. Tần Viễn không nổi giận mà mở miệng.
Cô quay người trở lại, nhìn thẳng vào hai mắt của anh, không có tránh né như trước đó.
Không có cần thiết, nếu như có thể, vẫn là nên giống như những năm gần đây thôi.
Chẳng quan tâm, đây mới là câu trả lời cô rất muốn nói.
Anh cúi đầu, tóc mái ngang trên trán che đi đáy mắt anh gợn sóng, lại nâng đầu lên, không chớp mắt mà nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt trịnh trọng, rồi lại mang theo ngữ điệu không quan tâm bất cứ chuyện gì, nói: Cho anh một cơ hội.
Thần kinh Cận Tử Kỳ căng thẳng đã buông lỏng xuống, đối với anh bày ra một cái mỉm cười: Anh đã kết hôn, Tần Viễn.
Mắt Tần Viễn sáng quắc mà nhìn nụ cười của cô, Chỉ cần em cho anh cơ hội.
Cận Tử Kỳ lơ đãng, khóe mắt quét đến, trên ngón áp út của anh thế nhưng không có nhẫn cưới mà trước kia đã nhìn thấy, ở dưới ánh đèn, chỉ để lại một vòng màu trắng nhàn nhạt, anh thế nhưng lại tháo bỏ đi nhẫn cưới.
Cô hoảng hốt, ngay sau đó lại dời mắt đi chỗ khác: Sợ rằng câu trả lời sẽ làm anh thất vọng.
Không hề ở lại cho vô ích, cái gì cũng không cần nói, xoay người đi ra ngoài.
Trong khoảnh khắc từ bên trong kéo cửa ra, một bóng dáng vàng nhạt đã xông vào tầm mắt của cô, bàn tay cô đang nắm tay cầm cửa nắm thật chặt, nếu như không phải là ảo giác của cô, cửa phòng hình như là khép hờ.
Ngoài cửa, không biết đứng bao lâu Phương Tình Vân, lại nghe được bao nhiêu, trong tay của cô còn cầm một cái bình giữ nhiệt, trên mặt thần sắc đã sớm không thấy rõ, thất thần đứng sững tại chỗ không nhúc nhích.
Cận Tử Kỳ cũng không cảm thấy đồng tình với cô ta, bất luận kẻ nào cũng nên chịu trách nhiệm vì hành động của mình.
Không có cùng Phương Tình Vân chào hỏi, cô đi về phía bảo an đang ngồi chờ: Chúng ta đi xuống trước đi.
Phương Tình Vân nhìn sang bóng dáng Cận Tử Kỳ đi xa, vành mắt có một chút phiếm hồng, nhưng lúc đưa tay đẩy cửa ra, cũng là đè xuống cơn sóng tung trào trong lòng, chẳng qua là ngón tay nắm bình giữ nhiệt đã sớm cứng ngắc đến không có tri giác.
Một trận mùi thuốc lá sặc mũi ập vào mặt, nhưng cô vẫn cố nén khó chịu mà đi vào.
Tần Viễn đang tựa vào đầu giường, ngón tay đang kẹp một điếu thuốc, mới vừa đốt không bao lâu, ánh lửa lúc sáng lúc tối, anh chậm rãi phun ra một vòng chán ghét, ánh mắt lại lạc ở nơi xa hơn, hơi xuất thần, ngay cả cô đi vào cũng không phát hiện.
Mẹ biết anh dạ dày không dễ chịu, cố ý chuẩn bị cháo rau cải thịt nạc cho anh.
Cô đặt bình giữ nhiệt xuống tủ giường, đứng đó, mắt nhìn xuống người đàn ông thần sắc mê ly.
Tần Viễn nghe tiếng mới kéo dòng suy nghĩ của mình đang bay xa trở về, nhưng không ngẩng đầu nhìn cô liếc mắt một cái, cách một lát, anh bắn tro thuốc lá một cái, trở tay nhấn tàn thuốc ở trong gạt tàn.
Anh ôm lấy cái trán đau nhói, cả người dựa vào sau đầu giường, im lặng không lên tiếng mà nhắm mắt lại, ánh đèn lờ mờ hắt vào trên sườn mặt bên trái của anh, ngũ quan của anh mơ hồ, giữa mày cũng là sự rối rắn không thể tan.
A Viễn. . . . . . Em mới vừa rồi nhìn thấy Cận Tử Kỳ từ bên trong đi ra ngoài.
Tần Viễn chợt mở mắt nhìn cô một cái, nhưng chẳng qua là dừng lại một giây đồng hồ, thậm chí anh cũng không kịp nhìn rõ thần sắc trên mặt cô đã dời mắt đi, lại bị chiếc khăn quàng cổ màu đỏ vắt lên trên ghế dựa hấp dẫn tầm mắt.
Hẳn là của Cận Tử Kỳ mới vừa rồi quên ở nơi này.
Anh lập tức vén chăn lên, mang giày da vào, không để ý tới phải mặc áo khoác, trực tiếp cầm khăn quàng cổ muốn đuổi theo ra, lại quên thân thể mình ngã bệnh, vừa đứng lên thì choáng váng đầu hoa mắt, lảo đảo mà thiếu chút nữa ngã nhào.
A Viễn, anh có sao không? Phương Tình Vân lo lắng đi đỡ anh.
Chẳng qua là cô mới vừa vươn tay, vẫn chưa chạm được cánh tay của anh, đã bị anh đẩy ra, cả người cô đều cứng lại, đây là một sự xa cách lạ lẫm, A Viễn, có phải hôm nay tâm tình của anh không tốt hay không?
Cô ở cửa không phải cũng nghe được rồi sao?
Trong phút chốc trên mặt của Phương Tình thất sắc, nhìn sang người đàn ông tuyệt tình xé toạc lời nói dối của cô, anh thế nhưng. . . . . . Thế nhưng biết cô đứng ở bên ngoài, nếu biết, tại sao còn nói ra những lời bội tình bạc nghĩa như vậy?
Ngay trước mặt vợ, bảo một người phụ nữ khác cho anh một cơ hội theo đuổi cô ta. . . . . .
Tần Viễn nhìn về phía cô, dừng một lát, bình tĩnh mà mở miệng: Tình Vân, chúng ta ly hôn thôi.
Phương Tình Vân mở to hai mắt, cả người mất thăng bằng, thiếu chút nữa đụng vào cái ghế bên cạnh, cô che bụng mình đã rất rõ ràng, níu chặt áo quần: Tần Viễn, anh có biết mình đang nói gì không?
Tần Viễn có chút mệt mỏi: Tôi sẽ đem ba mươi phần trăm tài sản chuyển sang danh nghĩa của cô ở ngân hàng Thụy Sĩ, về phần những bất động sản khác, năm sau tôi sẽ để cho luật sư. . . . . .
Ầm —— Âm thanh bình giữ nhiệt bị đập cắt đứt lời của anh.
Mùi thơm nhẹ của cháo tràn ngập ở trong không khí phòng bệnh, cũng làm phai đi mùi thuốc khử trùng vốn nồng nặc.
Anh cho rằng tôi quan tâm chính là tiền sao? Nếu như là bởi vì tiền, người nhà giàu theo đuổi tôi rất nhiều rất nhiều đều ở đây, tôi cần gì phải lựa chọn anh lúc ban đầu chỉ là một kẻ nghèo rớt mồng tơi!
Phương Tình Vân quật cường không để cho nước mắt chảy ra, cô gắt gao nhìn chằm chằm ngồi người đàn ông ở mép giường, Tần Viễn, anh chính là con sói đầu trắng không có lương tâm, tôi vì anh bỏ ra nhiều như vậy, mất đi nhiều như vậy, tình cảm thanh xuân của tôi chân tình của tôi, anh toàn bộ đều không để ý. . . . . .
Cô thật sự yêu tôi như cô nói sao? Tần Viễn đột nhiên hỏi ngược lại, tiến lên đón nhận ánh mắt oán hận của cô, mặt không thay đổi nhìn cô: Yêu tôi, len lén kí gửi thư nặc danh cho Cận Chiêu Đông; yêu tôi, gọi người cắt đứt chân của tôi; yêu tôi, cố ý dàn cảnh vô tình gặp được ở Luân Đôn; yêu tôi, tự mình giấu đi thư Tiểu Kỳ gởi cho tôi, yêu tôi. . . . . .
Đừng nói nữa! Phương Tình Vân có chút bối rối mà che lỗ tai của mình.
Tại sao không nói, những chuyện này cô so với tôi rõ ràng hơn, dù sao cũng là một tay cô bày ra .
Tại trong ánh mắt anh, cô càng thêm hoảng loạn, anh lại cười cười, Tôi thế nhưng lại chưa bao giờ biết yêu một người có thể tàn nhẫn đến nước này, hủy diệt hết tất cả mọi thứ anh ta quan tâm.
Ý cười của anh không đến đáy mắt, lạnh lùng, giống như đứng ở trên tòa án, chất vấn người làm chứng của đối phương.
A Viễn. . . . . . Phương Tình Vân cố nén thân thể run rẩy, Chuyện không phải như anh nghĩ.
Tình Vân, đây là thói quen cô nói chuyện, vẫn là cho là đối với tôi không cần thiết phải nói thật sao? Anh vẫn còn đang cười.
Chẳng qua là nụ cười như vậy khiến mắt của cô và lòng của cô đau nhói, vậy mà cô lại phát hiện mình trăm miệng cũng không thể bào chữa.
Tần Viễn đứng lên, cầm chiếc khăn quàng cổ mềm mại, dường như phía trên còn lưu lại hơi ấm của Cận Tử Kỳ, anh quý trọng mà nâng vào trong ngực, không muốn liếc nhìn cô một cái nữa, tiếp tục đi ra ngoài cửa.
Thời điểm cô làm những chuyện này nên nghĩ đến, tôi không chấp nhận bất kỳ sự lừa gạt nào.
/392
|