Không xác định? Không xác định thì hẳn con sẽ không mua dụng cụ thử thai để mà kiểm tra? Chẳng lẽ còn muốn mẹ dẫn con đi đến khoa phụ sản kiểm tra ra, chiêu cáo thiên hạ chuyện con chưa kết hôn mà có con sao?
Kiều Niệm Chiêu sợ hãi mà sờ sờ bụng của mình: Nếu như quả thật mang thai thì làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ? Kiều Hân Hủy thoáng cất cao âm lượng, nhưng ngại vì Cận Chiêu Đông còn nằm ở nơi đó, hít thở sâu vài cái, bình phục lửa giận của mình, Cô cũng đã làm ra chuyện như vậy, còn dám hỏi tôi làm sao bây giờ?
Mẹ. . . . . . Con cũng không biết tại sao có thể như vậy. Đêm đó con uống rượu say rồi, lúc Tôn Hạo mang con đến khách sạn con đã không có ý thức rồi. Muốn trách đều do Cận Tử Kỳ, cô ta rõ ràng nhìn thấy con, nhưng vẫn giao con cho Tôn Hạo. . . . . .
Kiều Niệm Chiêu nói đến sau, giọng nói tràn đầy phẫn hận, hơi nghẹn ngào, đem hết trách nhiệm đẩy lên trên người Cận Tử Kỳ: Cô ta nhất định là không muốn nhìn thấy con tốt, mới cố ý hãm hại con!
Chẳng qua là cô mới vừa nói ra những lời này, thì đổi lấy cái liếc mắt nộ kỳ bất tranh (bực tức vì không biết đấu tranh) của Kiều Hân Hủy, cuối cùng cũng là con gái của mình, Kiều Hân Hủy không thể làm gì chỉ ôm trán, ngồi xuống cái ghế kế bên.
Bà thở dài một tiếng, mới ngẩng đầu nhìn Kiều Niệm Chiêu ở nơi đó viền mắt đỏ hồng: Nếu như con biết tự giác và mạnh mẽ, sẽ bị cô ta bắt được cái chuôi sao? Thay vì ở chỗ này mắng này mắng kia, không bằng làm chút gì đó thực tế cho mẹ đi!
Kiều Niệm Chiêu nhìn đến cái bụng bình thường của mình, trong lòng thấp thỏm một hồi: Mẹ, con không muốn phá thai!
Ai cho con đi phá thai chứ? Kiều Hân Hủy nhíu đôi mày thanh tú lên: Mẹ chỉ là bảo con đi kiểm tra thai, làm thế nào ngay cả chuyện này cũng không biết rõ? Nếu như mẹ không ở bên cạnh con, hôm nay con chết thế nào cũng không biết!
Con sợ mà! Con mặc dù gần đây không có đóng phim, nhưng nói thế nào cũng vẫn là nhân vật công chúng, bị tuần san vỗ tới thì làm sao bây giờ? Huống chi. . . . . . Kiều Niệm Chiêu lo sợ bất an mà nói: Con cũng không biết cha của đứa bé là ai.
Ánh mắt Kiều Hân Hủy thâm trầm dừng ở trên bụng cô: Đứa bé này chẳng lẽ không phải của Tôn Hạo ?
Kiều Niệm Chiêu bị nhìn thấy có chút khẩn trương, ôm bụng, mềm mềm yếu yếu mà nói: Hẳn là phải.
Cái gì gọi là hẳn là phải chứ? Kiều Hân Hủy giơ tay lên, hận không thể một chưởng đập chết cái đứa ngu xuẩn này, nhưng vẫn cứng rắn mà nhịn xuống, cắn răng khiển trách: Con còn cùng những người đàn ông khác làm loạn sao?
Không có, chỉ có mình Tôn Hạo. Kiều Niệm Chiêu bẹt bẹt miệng: Tuy nhiên trước đó con còn cùng A Phong. . . . . .
Ngoài dự đoán, Kiều Hân Hủy lập tức bắn hai đường ánh sáng lạnh tới đây, thân thể Kiều Niệm Chiêu run lên, ngậm miệng.
Con không thể nhớ lâu một chút cho mẹ sao? Lúc này lại vẫn nhớ đến Tô Hành Phong! Lúc nó và Bạch Tang Tang song túc song phi, có nghĩ tới tình cảnh của con hay không? Cho dù đứa bé này. . . . . .
Kiều Hân Hủy thở một hơi, mới nói tiếp: Bây giờ có hai con đường đặt ở trước mặt con, hoặc là con không mang thai, hoặc là đứa bé trong bụng con là của Tôn Hạo , trừ điều đó ra, con không có lựa chọn khác.
Kiều Niệm Chiêu gật đầu liên tục, sắc mặt bị dọa đến tái nhợt, sau một lát, giống như là nghĩ tới điều gì, có điều băn khoăn mà nói: Nếu như Tôn Hạo không thừa nhận đứa bé này là của anh ta thì làm sao?
Cái này cũng không phải do nó quyết. Sắc con ngươi của Kiều Hân Hủy dần dần đậm: Đêm đó ba con cũng tận mắt thấy các người thân thể trần truồng * nằm chung với nhau, bất quá nếu như nó muốn chối quanh cũng phải xem qua được cửa ải này của ba con hay không.
Vậy nếu Tôn Hạo không muốn đứa bé này, bảo con đi bỏ, vậy không phải con. . . . . .
Không thể nào. Kiều Hân Hủy trực tiếp cắt đứt nghi kỵ của cô: Làm sao có thể tiện nghi như vậy cho Tôn Hạo chứ? Đứa bé này nhất định được sinh ra, chờ sau khi con dùng que thử thai chứng thật mang thai, lập tức đem tin tức này tiết lộ cho bà nội của con.
Nhắc tới Tôn Lan Phương, Kiều Hân Hủy ngực nín bực tức, ngón tay lướt nhẹ qua vết thương trên trán, màn trướng đêm đó vẫn chưa tính toán với bà ta đâu, nếu không phải bà ta còn có chút giá trị lợi dụng, đâu nào cần nhẫn nhịn bà ta như vậy?
Một người phụ nữ hai lần gả cho người, còn dám chạy tới nhà họ Cận cậy già lên mặt, lão bất tử gì đó!
Trên mặt Kiều Hân Hủy vẫn là một phong thái an hoà, Đến lúc đó bà nội của con nhất định sẽ nói cho nhà họ Tôn bên kia, lấy sự quan sát của mẹ mấy ngày nay, bà nội của con vô tình hay cố ý ở giựt giây ba con đem một chút hạng mục dưới tay về phương diện vật liệu xây dựng giao cho nhà họ Tôn, nếu như biết con mang thai đứa bé của Tôn Hạo, theo ý bà ta trăm lợi mà không có một hại.
Mẹ ý của mẹ là nói. . . . . . Kiều Niệm Chiêu không tính là ngu, rất nhanh thì đã hiểu dụng ý của mẹ.
Kiều Hân Hủy thấy con gái vẫn chưa nông nỗi ngu xuẩn đến bất trị, hài lòng gật đầu: Nhà họ Tôn ở thành phố A cũng là gia đình giàu sang có mặt mũi, chuyện này nếu truyền đi, đối với danh tiếng nhà bọn họ mà nói cũng không tốt. Mặc dù Tôn Hạo chẳng qua là con riêng, nhưng bao năm qua bác của con vẫn dưới gối không con, giao Tôn thị cho Tôn Hạo chỉ là chuyện sớm muộn.
Kiều Hân Hủy bắt đầu phân tích địa vị lai lịch của nhà họ Tôn đạo lý rõ ràng, vừa nghe cũng biết trước đây bà ta đã điều tra qua một phen, nếu nhà họ Tôn bây giờ nghèo kiết hủ lậu, bà cũng sẽ không để cho con gái mình lội vũng nước đục này.
Chuyện đến bước này, con tốt nhất dưỡng thai thật tốt cho mẹ, không nên gây sức ép ra chuyện gì nữa, hơn hết đừng suy nghĩ Tô Hành Phong thế nào nữa, từ đêm nay trở đi, con phải nhớ, con là mẹ của đứa con của Tôn Hạo, tương lai là phải làm nữ chủ nhân nhà họ Tôn !
Có lẽ đời này bị áp bức nhiều rồi, Kiều Niệm Chiêu vừa nghe đến mấy chữ nữ chủ nhân nhà họ Tôn, hai mắt phát sáng, nặng nề gật đầu: Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc đứa bé thật tốt , không để cho nó xuất hiện bất kỳ bất trắc gì! Chỉ cần đến lúc đứa bé này sinh ra, đó chính là chuyện cửa sắt đã đóng đinh thực sự, ai cũng không chối bỏ được rồi!
Mặc dù giờ phút này trong lòng Kiều Niệm Chiêu vẫn suy nghĩ nhớ tới đều là Tô Hành Phong, nhưng sau khi biết vào nhà họ Tống là vô vọng, cuối cùng hiểu được lạc đường biết quay lại, làm việc nghĩa không chùn bước hướng cửa chính nhà họ Tôn mà bước vào.
Kiều Hân Hủy hài lòng vuốt ve gương mặt Kiều Niệm Chiêu trước đó bị mình đánh đỏ bừng, nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu bị đau mà tránh né, ánh mắt mới từ từ nhu hòa đi, vắt khăn lông lau cho cô tiêu sưng.
Nếu như có thể lựa chọn, mẹ cũng không hi vọng con phải tạm nhân nhượng vì lợi ích chung mà gả cho Tôn Hạo, chẳng qua là chuyện tình của con và Tô Hành Phong bốn năm trước huyên náo dư luận xôn xao, mặc dù bây giờ ít người nói tới rồi, nhưng trong lòng bọn họ lại đều tựa như gương sáng, con muốn ở lại trong cái vòng này, đôi khi dù sao cũng phải hy sinh chút gì.
Kiều Niệm Chiêu nghe thấy không nhịn được rơi nước mắt xuống, vì cuộc sống của mình và mẹ bao năm qua không thấy ánh sáng sống đầy tủi thân.
Kiều Hân Hủy thấy con gái đau lòng, cũng thả mềm giọng nói: Trước kia con vẫn oán giận mẹ không thúc giục ba con cho con vào hộ khẩu nhà họ Cận, bây giờ, hẳn là cũng hiểu mẹ vất vả khổ tâm chưa? Con muốn cùng Tôn Hạo ở chung một chỗ, nhất định phải là không có bất kỳ quan hệ thân thuộc, nếu bị người bên cạnh bắt được nhược điểm, sau này lấy ra nói chuyện con cũng phải nhận đủ.
Kiều Niệm Chiêu sợ run rẩy một cái, nhưng cũng bởi vì đãi ngộ giữa mình và Cận Tử Kỳ không công bằng không đồng đều, năm đó, Cận Tử Kỳ cũng là một thân một mình mang theo đứa nhỏ tới, bây giờ còn không phải đã gả đi rất tốt sao?
Riêng là suy nghĩ một chút, cô liền không nhịn được phát cáu, đồng dạng là phụ nữ có thai, Cận Tử Kỳ trở thành con dâu nhà giàu số một ở thành phố S, còn cô lại phải vội vã lấy chồng ở thành phố xa xôi khác, cùng người đàn ông mình không thích sống chung cả đời.
Cận Tử Kỳ là thiên kim đại tiểu thư danh chánh ngôn thuận của nhà họ Cận, mà cô, Kiều Niệm Chiêu, cũng là con gái riêng điển hình, khi Cận Tử Kỳ ở trong phòng đàn luyện Piano, cô lại chỉ có thể cầm khăn lau lấy lòng người giúp việc. Mặc dù sau đó bản thân trở thành đại minh tinh chúng tinh phủng nguyệt - sao vây quanh trăng sáng, nhưng ở trước mặt Cận Tử Kỳ, theo bản năng có một phần phức cảm tự ti.
Ở trong mắt của cô công chúa cao quý mắt mọc trên đầu đó, bất luận cô biến hoá như thế nào cũng chỉ là con cóc, ở nhà họ Cận dưới ánh mắt sắc bén lạnh lùng đầy soi mói của công chúa kia, cô theo một cách tự nhiên thì bại lộ nguyên hình.
Kiều Niệm Chiêu không khỏi nhìn về phía Cận Chiêu Đông trên giường bệnh, không nén được cảm xúc quái dị trong lòng, đáy mắt nén lệ, nhẹ giọng hỏi Kiều Hân Hủy: Mẹ, tại sao chúng ta nhất định phải sống mà không có tôn nghiêm như vậy?
Tôn nghiêm? Kiều Hân Hủy tự giễu mà cười một tiếng: Tôn nghiêm. . . . . . Tôn nghiêm đáng giá mấy đồng tiền, tôn nghiêm là những cái dối trá mánh lới kẻ trên lấy ra dụ dỗ người, người giống chúng ta vậy, nếu đem tôn nghiêm làm cơm ăn, đã sớm đói chết đầu đường, nếu năm đó mẹ đem tôn nghiêm đặt ở vị thứ nhất, thời điểm ba con kết hôn đã tự sát.
Mẹ. . . . . . Nhìn sang bộ dáng Kiều Hân Hủy mơ hồ, đáy lòng Kiều Niệm Chiêu không khỏi hoảng hốt.
Kiều Hân Hủy ngược lại cười cười: Mẹ cũng đã từng muốn bình yên mà cùng chồng có cuộc sống vợ chồng tôn trọng nhau, tuy nhiên vận mệnh lại không cho mẹ đây cơ hội, mẹ trước khi kết hôn vụng trộm trái cấm, trong cuộc hôn nhân đó mẹ đã bị báo ứng, cuối cùng mẹ bị đuổi ra ngoài, nếu như mẹ thật sự trung trinh chỉ một, nên nhảy xuống sông chết cho xong hết mọi chuyện.
Kiều Niệm Chiêu nghe thấy khó chịu, Kiều Hân Hủy lại đi tới trước cửa sổ, nhìn sang màn đêm tối đen tĩnh mịch bên ngoài.
Ở cái thời đại đó, người phụ nữ muốn tiếp tục sống nữa vĩnh viễn khó khăn hơn so với trong tưởng tượng, nếu như mẹ có thể lựa chọn, mẹ cũng muốn cuộc sống giống như một người bình thường, càng sẽ không ăn cả ngã về không, chạy đi đến Thiên Sơn tìm ba của con, lại càng không có con rồi.
Trong phòng bệnh từ từ trở nên an tĩnh, một loại an tĩnh giống như cái chết.
Ở trong phòng ấm áp, Kiều Niệm Chiêu lại rùng mình một cái, cô nhìn thấy Kiều Hân Hủy chậm rãi xoay người, mẹ của cô những năm này chịu khổ khiến cho bà so với Tô Ngưng Tuyết bề ngoài nhìn qua già yếu tang thương.
Kiều Hân Hủy lại giống như là không thấy thương tiếc trong mắt con gái, tiếp tục đi tới bàn trà trước sofa, rót một cốc nước đặt lên trên tủ giường, ngồi xuống lẳng lặng chờ đợi Cận Chiêu Đông từ trong cơn hôn mê tỉnh lại.
Kiều Niệm Chiêu chỉ cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn, Kiều Hân Hủy lại đột nhiên quay đầu nhìn cô: Niệm Chiêu, tuổi con không nhỏ, mẹ nói nhiều như vậy, không hy vọng xa vời con hiểu toàn bộ, nhưng hi vọng con có thể hiểu được một chút, nếu như con muốn lấy được thứ con muốn, như vậy nhất định phải học được một chữ.
Chữ gì? Kiều Niệm Chiêu không thể chờ đợi mà hỏi tới.
Kiều Hân Hủy sâu vị mà nhìn đứa con gái thiếu kiên nhẫn, đáy mắt có một chút thất vọng, nhưng vẫn hé môi, từ từ khạc ra một chữ: Nhẫn.
Nhẫn? Kiều Niệm Chiêu mày cau lại suy nghĩ, dường như có chút không hiểu loại phương thức sinh tồn này của mẹ.
Kiều Hân Hủy sớm đoán được sẽ là cái kết quả này, bà cười cười, Con muốn được như Cận Tử Kỳ được mọi người nâng niu ở lòng bàn tay quý trọng và quan tâm, muốn ra vào những hội sở hạng sang cùng những danh môn quý phụ tiểu thư chuyện trò vui vẻ, muốn mặc trên người đều là quần áo do nhà thiết kế nổi tiếng trên thế giới may, những thứ này không phải nói suông là sẽ có, đôi khi, có được phải bỏ được, những thứ mà con muốn lấy được, trước tiên nhất định phải học được cách bỏ đi, bao gồm tôn nghiêm của con.
Kiều Hân Hủy bình thản ung dung mà nhét góc chăn cho Cận Chiêu Đông, Khổ tẫn cam lai, khổ tẫn cam lai, chính là nói tình huống bây giờ của chúng ta, sau này không cần chống đối đắc tội với Cận Tử Kỳ nữa, mẹ đã thua một bước rồi, nếu như ba con hoàn toàn chán ghét mà vứt bỏ con đi, vậy mẹ con chúng ta vĩnh viễn không có thời gian xoay sở.
Kiều Niệm Chiêu nhìn sang Kiều Hân Huỷ hơn nửa thân thể đều đã ẩn vào trong bóng tối, cả người co rúm lại dữ dội hơn, ngơ ngẩn gật đầu một cái, âm thầm ghi tạc những lời nói nhìn như thờ ơ của Kiều Hân Hủy vào trong lòng.
Kiều Niệm Chiêu sợ hãi mà sờ sờ bụng của mình: Nếu như quả thật mang thai thì làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ? Kiều Hân Hủy thoáng cất cao âm lượng, nhưng ngại vì Cận Chiêu Đông còn nằm ở nơi đó, hít thở sâu vài cái, bình phục lửa giận của mình, Cô cũng đã làm ra chuyện như vậy, còn dám hỏi tôi làm sao bây giờ?
Mẹ. . . . . . Con cũng không biết tại sao có thể như vậy. Đêm đó con uống rượu say rồi, lúc Tôn Hạo mang con đến khách sạn con đã không có ý thức rồi. Muốn trách đều do Cận Tử Kỳ, cô ta rõ ràng nhìn thấy con, nhưng vẫn giao con cho Tôn Hạo. . . . . .
Kiều Niệm Chiêu nói đến sau, giọng nói tràn đầy phẫn hận, hơi nghẹn ngào, đem hết trách nhiệm đẩy lên trên người Cận Tử Kỳ: Cô ta nhất định là không muốn nhìn thấy con tốt, mới cố ý hãm hại con!
Chẳng qua là cô mới vừa nói ra những lời này, thì đổi lấy cái liếc mắt nộ kỳ bất tranh (bực tức vì không biết đấu tranh) của Kiều Hân Hủy, cuối cùng cũng là con gái của mình, Kiều Hân Hủy không thể làm gì chỉ ôm trán, ngồi xuống cái ghế kế bên.
Bà thở dài một tiếng, mới ngẩng đầu nhìn Kiều Niệm Chiêu ở nơi đó viền mắt đỏ hồng: Nếu như con biết tự giác và mạnh mẽ, sẽ bị cô ta bắt được cái chuôi sao? Thay vì ở chỗ này mắng này mắng kia, không bằng làm chút gì đó thực tế cho mẹ đi!
Kiều Niệm Chiêu nhìn đến cái bụng bình thường của mình, trong lòng thấp thỏm một hồi: Mẹ, con không muốn phá thai!
Ai cho con đi phá thai chứ? Kiều Hân Hủy nhíu đôi mày thanh tú lên: Mẹ chỉ là bảo con đi kiểm tra thai, làm thế nào ngay cả chuyện này cũng không biết rõ? Nếu như mẹ không ở bên cạnh con, hôm nay con chết thế nào cũng không biết!
Con sợ mà! Con mặc dù gần đây không có đóng phim, nhưng nói thế nào cũng vẫn là nhân vật công chúng, bị tuần san vỗ tới thì làm sao bây giờ? Huống chi. . . . . . Kiều Niệm Chiêu lo sợ bất an mà nói: Con cũng không biết cha của đứa bé là ai.
Ánh mắt Kiều Hân Hủy thâm trầm dừng ở trên bụng cô: Đứa bé này chẳng lẽ không phải của Tôn Hạo ?
Kiều Niệm Chiêu bị nhìn thấy có chút khẩn trương, ôm bụng, mềm mềm yếu yếu mà nói: Hẳn là phải.
Cái gì gọi là hẳn là phải chứ? Kiều Hân Hủy giơ tay lên, hận không thể một chưởng đập chết cái đứa ngu xuẩn này, nhưng vẫn cứng rắn mà nhịn xuống, cắn răng khiển trách: Con còn cùng những người đàn ông khác làm loạn sao?
Không có, chỉ có mình Tôn Hạo. Kiều Niệm Chiêu bẹt bẹt miệng: Tuy nhiên trước đó con còn cùng A Phong. . . . . .
Ngoài dự đoán, Kiều Hân Hủy lập tức bắn hai đường ánh sáng lạnh tới đây, thân thể Kiều Niệm Chiêu run lên, ngậm miệng.
Con không thể nhớ lâu một chút cho mẹ sao? Lúc này lại vẫn nhớ đến Tô Hành Phong! Lúc nó và Bạch Tang Tang song túc song phi, có nghĩ tới tình cảnh của con hay không? Cho dù đứa bé này. . . . . .
Kiều Hân Hủy thở một hơi, mới nói tiếp: Bây giờ có hai con đường đặt ở trước mặt con, hoặc là con không mang thai, hoặc là đứa bé trong bụng con là của Tôn Hạo , trừ điều đó ra, con không có lựa chọn khác.
Kiều Niệm Chiêu gật đầu liên tục, sắc mặt bị dọa đến tái nhợt, sau một lát, giống như là nghĩ tới điều gì, có điều băn khoăn mà nói: Nếu như Tôn Hạo không thừa nhận đứa bé này là của anh ta thì làm sao?
Cái này cũng không phải do nó quyết. Sắc con ngươi của Kiều Hân Hủy dần dần đậm: Đêm đó ba con cũng tận mắt thấy các người thân thể trần truồng * nằm chung với nhau, bất quá nếu như nó muốn chối quanh cũng phải xem qua được cửa ải này của ba con hay không.
Vậy nếu Tôn Hạo không muốn đứa bé này, bảo con đi bỏ, vậy không phải con. . . . . .
Không thể nào. Kiều Hân Hủy trực tiếp cắt đứt nghi kỵ của cô: Làm sao có thể tiện nghi như vậy cho Tôn Hạo chứ? Đứa bé này nhất định được sinh ra, chờ sau khi con dùng que thử thai chứng thật mang thai, lập tức đem tin tức này tiết lộ cho bà nội của con.
Nhắc tới Tôn Lan Phương, Kiều Hân Hủy ngực nín bực tức, ngón tay lướt nhẹ qua vết thương trên trán, màn trướng đêm đó vẫn chưa tính toán với bà ta đâu, nếu không phải bà ta còn có chút giá trị lợi dụng, đâu nào cần nhẫn nhịn bà ta như vậy?
Một người phụ nữ hai lần gả cho người, còn dám chạy tới nhà họ Cận cậy già lên mặt, lão bất tử gì đó!
Trên mặt Kiều Hân Hủy vẫn là một phong thái an hoà, Đến lúc đó bà nội của con nhất định sẽ nói cho nhà họ Tôn bên kia, lấy sự quan sát của mẹ mấy ngày nay, bà nội của con vô tình hay cố ý ở giựt giây ba con đem một chút hạng mục dưới tay về phương diện vật liệu xây dựng giao cho nhà họ Tôn, nếu như biết con mang thai đứa bé của Tôn Hạo, theo ý bà ta trăm lợi mà không có một hại.
Mẹ ý của mẹ là nói. . . . . . Kiều Niệm Chiêu không tính là ngu, rất nhanh thì đã hiểu dụng ý của mẹ.
Kiều Hân Hủy thấy con gái vẫn chưa nông nỗi ngu xuẩn đến bất trị, hài lòng gật đầu: Nhà họ Tôn ở thành phố A cũng là gia đình giàu sang có mặt mũi, chuyện này nếu truyền đi, đối với danh tiếng nhà bọn họ mà nói cũng không tốt. Mặc dù Tôn Hạo chẳng qua là con riêng, nhưng bao năm qua bác của con vẫn dưới gối không con, giao Tôn thị cho Tôn Hạo chỉ là chuyện sớm muộn.
Kiều Hân Hủy bắt đầu phân tích địa vị lai lịch của nhà họ Tôn đạo lý rõ ràng, vừa nghe cũng biết trước đây bà ta đã điều tra qua một phen, nếu nhà họ Tôn bây giờ nghèo kiết hủ lậu, bà cũng sẽ không để cho con gái mình lội vũng nước đục này.
Chuyện đến bước này, con tốt nhất dưỡng thai thật tốt cho mẹ, không nên gây sức ép ra chuyện gì nữa, hơn hết đừng suy nghĩ Tô Hành Phong thế nào nữa, từ đêm nay trở đi, con phải nhớ, con là mẹ của đứa con của Tôn Hạo, tương lai là phải làm nữ chủ nhân nhà họ Tôn !
Có lẽ đời này bị áp bức nhiều rồi, Kiều Niệm Chiêu vừa nghe đến mấy chữ nữ chủ nhân nhà họ Tôn, hai mắt phát sáng, nặng nề gật đầu: Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc đứa bé thật tốt , không để cho nó xuất hiện bất kỳ bất trắc gì! Chỉ cần đến lúc đứa bé này sinh ra, đó chính là chuyện cửa sắt đã đóng đinh thực sự, ai cũng không chối bỏ được rồi!
Mặc dù giờ phút này trong lòng Kiều Niệm Chiêu vẫn suy nghĩ nhớ tới đều là Tô Hành Phong, nhưng sau khi biết vào nhà họ Tống là vô vọng, cuối cùng hiểu được lạc đường biết quay lại, làm việc nghĩa không chùn bước hướng cửa chính nhà họ Tôn mà bước vào.
Kiều Hân Hủy hài lòng vuốt ve gương mặt Kiều Niệm Chiêu trước đó bị mình đánh đỏ bừng, nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu bị đau mà tránh né, ánh mắt mới từ từ nhu hòa đi, vắt khăn lông lau cho cô tiêu sưng.
Nếu như có thể lựa chọn, mẹ cũng không hi vọng con phải tạm nhân nhượng vì lợi ích chung mà gả cho Tôn Hạo, chẳng qua là chuyện tình của con và Tô Hành Phong bốn năm trước huyên náo dư luận xôn xao, mặc dù bây giờ ít người nói tới rồi, nhưng trong lòng bọn họ lại đều tựa như gương sáng, con muốn ở lại trong cái vòng này, đôi khi dù sao cũng phải hy sinh chút gì.
Kiều Niệm Chiêu nghe thấy không nhịn được rơi nước mắt xuống, vì cuộc sống của mình và mẹ bao năm qua không thấy ánh sáng sống đầy tủi thân.
Kiều Hân Hủy thấy con gái đau lòng, cũng thả mềm giọng nói: Trước kia con vẫn oán giận mẹ không thúc giục ba con cho con vào hộ khẩu nhà họ Cận, bây giờ, hẳn là cũng hiểu mẹ vất vả khổ tâm chưa? Con muốn cùng Tôn Hạo ở chung một chỗ, nhất định phải là không có bất kỳ quan hệ thân thuộc, nếu bị người bên cạnh bắt được nhược điểm, sau này lấy ra nói chuyện con cũng phải nhận đủ.
Kiều Niệm Chiêu sợ run rẩy một cái, nhưng cũng bởi vì đãi ngộ giữa mình và Cận Tử Kỳ không công bằng không đồng đều, năm đó, Cận Tử Kỳ cũng là một thân một mình mang theo đứa nhỏ tới, bây giờ còn không phải đã gả đi rất tốt sao?
Riêng là suy nghĩ một chút, cô liền không nhịn được phát cáu, đồng dạng là phụ nữ có thai, Cận Tử Kỳ trở thành con dâu nhà giàu số một ở thành phố S, còn cô lại phải vội vã lấy chồng ở thành phố xa xôi khác, cùng người đàn ông mình không thích sống chung cả đời.
Cận Tử Kỳ là thiên kim đại tiểu thư danh chánh ngôn thuận của nhà họ Cận, mà cô, Kiều Niệm Chiêu, cũng là con gái riêng điển hình, khi Cận Tử Kỳ ở trong phòng đàn luyện Piano, cô lại chỉ có thể cầm khăn lau lấy lòng người giúp việc. Mặc dù sau đó bản thân trở thành đại minh tinh chúng tinh phủng nguyệt - sao vây quanh trăng sáng, nhưng ở trước mặt Cận Tử Kỳ, theo bản năng có một phần phức cảm tự ti.
Ở trong mắt của cô công chúa cao quý mắt mọc trên đầu đó, bất luận cô biến hoá như thế nào cũng chỉ là con cóc, ở nhà họ Cận dưới ánh mắt sắc bén lạnh lùng đầy soi mói của công chúa kia, cô theo một cách tự nhiên thì bại lộ nguyên hình.
Kiều Niệm Chiêu không khỏi nhìn về phía Cận Chiêu Đông trên giường bệnh, không nén được cảm xúc quái dị trong lòng, đáy mắt nén lệ, nhẹ giọng hỏi Kiều Hân Hủy: Mẹ, tại sao chúng ta nhất định phải sống mà không có tôn nghiêm như vậy?
Tôn nghiêm? Kiều Hân Hủy tự giễu mà cười một tiếng: Tôn nghiêm. . . . . . Tôn nghiêm đáng giá mấy đồng tiền, tôn nghiêm là những cái dối trá mánh lới kẻ trên lấy ra dụ dỗ người, người giống chúng ta vậy, nếu đem tôn nghiêm làm cơm ăn, đã sớm đói chết đầu đường, nếu năm đó mẹ đem tôn nghiêm đặt ở vị thứ nhất, thời điểm ba con kết hôn đã tự sát.
Mẹ. . . . . . Nhìn sang bộ dáng Kiều Hân Hủy mơ hồ, đáy lòng Kiều Niệm Chiêu không khỏi hoảng hốt.
Kiều Hân Hủy ngược lại cười cười: Mẹ cũng đã từng muốn bình yên mà cùng chồng có cuộc sống vợ chồng tôn trọng nhau, tuy nhiên vận mệnh lại không cho mẹ đây cơ hội, mẹ trước khi kết hôn vụng trộm trái cấm, trong cuộc hôn nhân đó mẹ đã bị báo ứng, cuối cùng mẹ bị đuổi ra ngoài, nếu như mẹ thật sự trung trinh chỉ một, nên nhảy xuống sông chết cho xong hết mọi chuyện.
Kiều Niệm Chiêu nghe thấy khó chịu, Kiều Hân Hủy lại đi tới trước cửa sổ, nhìn sang màn đêm tối đen tĩnh mịch bên ngoài.
Ở cái thời đại đó, người phụ nữ muốn tiếp tục sống nữa vĩnh viễn khó khăn hơn so với trong tưởng tượng, nếu như mẹ có thể lựa chọn, mẹ cũng muốn cuộc sống giống như một người bình thường, càng sẽ không ăn cả ngã về không, chạy đi đến Thiên Sơn tìm ba của con, lại càng không có con rồi.
Trong phòng bệnh từ từ trở nên an tĩnh, một loại an tĩnh giống như cái chết.
Ở trong phòng ấm áp, Kiều Niệm Chiêu lại rùng mình một cái, cô nhìn thấy Kiều Hân Hủy chậm rãi xoay người, mẹ của cô những năm này chịu khổ khiến cho bà so với Tô Ngưng Tuyết bề ngoài nhìn qua già yếu tang thương.
Kiều Hân Hủy lại giống như là không thấy thương tiếc trong mắt con gái, tiếp tục đi tới bàn trà trước sofa, rót một cốc nước đặt lên trên tủ giường, ngồi xuống lẳng lặng chờ đợi Cận Chiêu Đông từ trong cơn hôn mê tỉnh lại.
Kiều Niệm Chiêu chỉ cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn, Kiều Hân Hủy lại đột nhiên quay đầu nhìn cô: Niệm Chiêu, tuổi con không nhỏ, mẹ nói nhiều như vậy, không hy vọng xa vời con hiểu toàn bộ, nhưng hi vọng con có thể hiểu được một chút, nếu như con muốn lấy được thứ con muốn, như vậy nhất định phải học được một chữ.
Chữ gì? Kiều Niệm Chiêu không thể chờ đợi mà hỏi tới.
Kiều Hân Hủy sâu vị mà nhìn đứa con gái thiếu kiên nhẫn, đáy mắt có một chút thất vọng, nhưng vẫn hé môi, từ từ khạc ra một chữ: Nhẫn.
Nhẫn? Kiều Niệm Chiêu mày cau lại suy nghĩ, dường như có chút không hiểu loại phương thức sinh tồn này của mẹ.
Kiều Hân Hủy sớm đoán được sẽ là cái kết quả này, bà cười cười, Con muốn được như Cận Tử Kỳ được mọi người nâng niu ở lòng bàn tay quý trọng và quan tâm, muốn ra vào những hội sở hạng sang cùng những danh môn quý phụ tiểu thư chuyện trò vui vẻ, muốn mặc trên người đều là quần áo do nhà thiết kế nổi tiếng trên thế giới may, những thứ này không phải nói suông là sẽ có, đôi khi, có được phải bỏ được, những thứ mà con muốn lấy được, trước tiên nhất định phải học được cách bỏ đi, bao gồm tôn nghiêm của con.
Kiều Hân Hủy bình thản ung dung mà nhét góc chăn cho Cận Chiêu Đông, Khổ tẫn cam lai, khổ tẫn cam lai, chính là nói tình huống bây giờ của chúng ta, sau này không cần chống đối đắc tội với Cận Tử Kỳ nữa, mẹ đã thua một bước rồi, nếu như ba con hoàn toàn chán ghét mà vứt bỏ con đi, vậy mẹ con chúng ta vĩnh viễn không có thời gian xoay sở.
Kiều Niệm Chiêu nhìn sang Kiều Hân Huỷ hơn nửa thân thể đều đã ẩn vào trong bóng tối, cả người co rúm lại dữ dội hơn, ngơ ngẩn gật đầu một cái, âm thầm ghi tạc những lời nói nhìn như thờ ơ của Kiều Hân Hủy vào trong lòng.
/392
|