Nó luống cuống cố đẩy Phạm Minh ra. Trong khi đó Phạm Long hùng hổ chạy tới cầm tay Ghim kéo mạnh để tách cậu nhóc ra khỏi người nó. Mọi người cứ tròn mắt nhìn và chẳng ai hiểu được chúng nó đang làm gì.
.
- Anh bảo em thả cô ấy ra! Em không nghe hả? – Bom bực bội la lớn.
.
- Anh có quyền gì mà bảo tôi thả nhóc khùng này ra? – Phạm Minh chẳng hề bối rối, vẫn ghì chặt nó áp sát vào người mình. Cậu nhóc khỏe bẩm sinh nên cho dù Thanh có cố gắng hết sức thì vẫn không thể thoát ra khỏi bàn tay cậu chủ họ Phạm.
.
- Nhưng em là gì của cô ấy mà có quyền làm như thế? – Phạm Long cũng không chịu thua.
.
- Tôi không là gì của nhỏ khùng! Nhưng tôi thích nó!
.
Câu nói thản nhiên của Phạm Minh khiến tất cả ồ lên ngỡ ngàng. Nó vốn dĩ cũng biết chuyện này nhưng trong hoàn cảnh lúc bấy giờ thì lời “tỏ tình bạo lực” của Ghim làm tim nó rụng rời vì...không tin nỗi!
.
- Em thích cô ấy? Ok! Nhưng anh cũng đâu có bảo là anh không thích cô ấy? Suy ra em thả Thanh Thanh ra! Right now! – Bom nghiến răng kèn kẹt, mặt đỏ ửng nhưng vẫn toát lên vẻ ngạo nghễ.
.
- Thôi đi! Làm ơn thả tôi ra! Đau quá! Cậu đi quá giới hạn rồi đấy Phạm Minh! – nó bỗng nổi máu khùng, gầm gừ nhìn cậu bạn máu lạnh.
.
Trước ánh mắt đầy giận dữ của nó, Ghim từ từ buông tay...Gì chứ Minh hiểu rõ, khi Trần Thanh Thanh đã nhìn mình với ánh mắt như vậy thì chứng tỏ cô bé đã “vỡ bờ”....
.
Buổi tiệc sinh nhật đang vui vẻ bỗng dưng náo loạn hẳn lên. Không một ai có thể hiểu được những hành động kì quặc vừa rồi của Phạm Minh cũng như mối quan hệ đầy bí ẩn giữa ba người. Họ bắt đầu bàn tán xầm xì. Nó không chịu nỗi đành phải trốn về trước. Trong khi đó thì Phạm Minh với khuôn mặt vô cảm vào thẳng trong nhà, Bom lặng lẽ nhìn theo rồi chạy đi tìm nó. Ông Phạm bối rối không biết làm thế nào đành cáo lỗi với quan khách có mặt trong buổi tiệc. Chắc hẳn ông không ngờ rằng Phạm Minh – con trai mình đồng ý tổ chức sinh nhật theo kiểu công khai và linh đình như thế này chỉ vì một lý do duy nhất, đó là để bày tỏ tình cảm với người mà cậu thích. Là một con người nội tâm khép kín, và cũng là kẻ không có quá nhiều hy vọng vào cuộc đời nên lần này cậu nhóc quyết định liều một phen, nếu được thì sẽ có hạnh phúc, còn không thì chấm dứt và chôn đi cái tình cảm đầy đau khổ này. Nhưng mọi chuyện lại đi theo một hướng quá sức tưởng tượng khi có sự xuất hiện của Phạm Long – ông anh họ từ trên trời rơi xuống. Bây giờ...đối với Phạm Minh...tất cả...đã hết thật rồi.....
.
............................................
5 ngày sau...
.
Nó đi học với tâm trạng không mấy vui vẻ. Phạm Minh từ hôm sinh nhật đến bây giờ chẳng khác nào một tảng băng lạnh chính hiệu. Ai hỏi gì cũng ngoảnh mặt quay đi, ngay cả cô giáo kêu đứng dậy phát biểu thì cậu ta cũng chỉ đứng im nhìn. Ra chơi thì trốn đi đâu đó, ra về thì lẳng lặng về một mình. Phạm Minh cứ như một cái bóng cô độc đi từng bước lùi giữa cuộc đời xô bồ tấp nập. Đến nó cũng không làm cách nào để cậu nhóc mở miệng ra dù chỉ là một tiếng Uhm.
.
- Anh không ăn mấy ngày nay rồi! – Phạm Quang rầu rĩ nói với nó.
.
- Cái gì??? Không ăn thì làm sao mà chịu nỗi????
.
- Mình cũng cố hết cách rồi! Ai cũng bảo anh bị trầm cảm mức độ nặng!
.
- Trầm cảm????
.
- Mà hôm đó cậu nói gì với ảnh để khiến ảnh ra thế này vậy???? Ảnh thương cậu còn hơn thương mình...
.
- Mình....
.
Nó chẳng biết nói gì. Nhưng thực sự thì nó không nghĩ mình đã nói cái gì quá sai hay xúc phạm để khiến Ghim phải hành xử như thế! Dạo này hình như cậu nhóc có vấn đề về tâm lý khi cách cư xử cũng như hành động cứ thay đổi xoành xoạch và luôn làm theo hướng quái dị. Nó thấy lo vô cùng nhưng không biết làm thế nào. Ngay cả nhìn mặt nó mà Ghim còn không thèm nhìn thì có cơ hội nào mà nói với cậu ta.....
.
Phạm Long đã chuyển tới học trường nó và cùng lớp với Phạm Quang. Sự xuất hiện của Long khiến cả trường cứ xôn xao. Cái tên “Cậu ấm họ Phạm” từ từ được mọi người sử dụng để gọi ba cậu nhóc. Ba người ba tính cách: Phạm Minh lạnh như băng, Phạm Quang đáng yêu như con gái, Phạm Long ngạo nghễ và lãng tử. Cứ mỗi lần nhắc đến tên của ba người thì như là có chuyện để bàn tán. Tất nhiên nhân vật trung tâm của những câu chuyện đó chính là nó!
.
- Lyn này! Chiều nay chúng ta đi chơi nhé?
.
- Hở??? Đi chơi????
.
- Uh! Từ hồi về Việt Nam đến bây giờ, mình chưa đi đâu cả!
.
Nó im lặng. Sự xuất hiện của Bom đúng thật là khiến nó rất vui. Nhưng càng lúc nó càng nhận thấy cậu bạn này có cái gì đó rất độc đoán và gia trưởng, đôi khi còn khá ích kỷ và lạnh lùng. Nói chung là cứ có cái gì đó ở Bom khiến nó ái ngại và đôi chút không thích. Mặc dù cậu nhóc cực kỳ đẹp trai, phải nói là rất đẹp, đẹp hơn Tuấn nhiều.
.
- À uh! Mai lớp mình kiểm tra một tiết Toán nên tối nay mình phải học bài. Chắc để lần sau nhé?
.
- Cái gì??? Học bài??? Cậu nói dối! Học bài hay là đi tìm thằng Ghim? – Bom bực tức.
.
- Ơ! Ghim thì ngày nào mà mình chẳng gặp, cần gì tối phải gặp nữa????
.
- Mình không quan tâm! Chiều nay cậu phải đi với mình! Cậu mà không đến thì đừng coi mình là bạn nữa! Đừng tưởng cậu được Phạm Long này thích thì muốn làm gì thì làm đâu!
.
Nó ngơ người nhìn theo bóng Long đang khuất dần sau bức tường đối diện. “Hoàng tử” của nó đây sao???? Chúng nó chỉ mới gặp nhau chưa đầy một tuần mà sao nó cảm thấy thất vọng tràn trề như thế này nhỉ???
.
................................
.
Giờ ra chơi...
.
- - Ê mày! Đi với tao! – nhỏ Liên lôi xồng xộc nó đi ra cửa.
.
- Đi đâu???? Đừng nói với tao là mày lại bắt tao đứng ngoài nhà vệ sinh chờ mày chứ???
.
- Hì! Biết rồi thì hỏi làm gì nữa! Đi nhanh lên! Hôm nay tao uống nước hơi nhiều!
.
Nó lắc đầu chán nản con bạn. Cái số của nhỏ Liên hình như gắn chặt với cái nhà vệ sinh thì phải +_+.
.
Bây giờ nó đang đứng trước nhà vệ sinh của trường. Bỗng chốc trong kí ức xa xôi của mình, nó nhớ lại đã có lần nhìn thấy Minh hút thuốc lá ở đây nhưng khi đó nó vẫn chưa biết đó là cậu nhóc. Theo cảm giác, nó lại tiến tới chỗ hôm nọ...
.
Và một lần nữa...Nó lại nhìn thấy Phạm Minh...nhưng không phải với điếu thuốc trên tay...mà là một con dao nhỏ sắc lẻm....
.
- Anh bảo em thả cô ấy ra! Em không nghe hả? – Bom bực bội la lớn.
.
- Anh có quyền gì mà bảo tôi thả nhóc khùng này ra? – Phạm Minh chẳng hề bối rối, vẫn ghì chặt nó áp sát vào người mình. Cậu nhóc khỏe bẩm sinh nên cho dù Thanh có cố gắng hết sức thì vẫn không thể thoát ra khỏi bàn tay cậu chủ họ Phạm.
.
- Nhưng em là gì của cô ấy mà có quyền làm như thế? – Phạm Long cũng không chịu thua.
.
- Tôi không là gì của nhỏ khùng! Nhưng tôi thích nó!
.
Câu nói thản nhiên của Phạm Minh khiến tất cả ồ lên ngỡ ngàng. Nó vốn dĩ cũng biết chuyện này nhưng trong hoàn cảnh lúc bấy giờ thì lời “tỏ tình bạo lực” của Ghim làm tim nó rụng rời vì...không tin nỗi!
.
- Em thích cô ấy? Ok! Nhưng anh cũng đâu có bảo là anh không thích cô ấy? Suy ra em thả Thanh Thanh ra! Right now! – Bom nghiến răng kèn kẹt, mặt đỏ ửng nhưng vẫn toát lên vẻ ngạo nghễ.
.
- Thôi đi! Làm ơn thả tôi ra! Đau quá! Cậu đi quá giới hạn rồi đấy Phạm Minh! – nó bỗng nổi máu khùng, gầm gừ nhìn cậu bạn máu lạnh.
.
Trước ánh mắt đầy giận dữ của nó, Ghim từ từ buông tay...Gì chứ Minh hiểu rõ, khi Trần Thanh Thanh đã nhìn mình với ánh mắt như vậy thì chứng tỏ cô bé đã “vỡ bờ”....
.
Buổi tiệc sinh nhật đang vui vẻ bỗng dưng náo loạn hẳn lên. Không một ai có thể hiểu được những hành động kì quặc vừa rồi của Phạm Minh cũng như mối quan hệ đầy bí ẩn giữa ba người. Họ bắt đầu bàn tán xầm xì. Nó không chịu nỗi đành phải trốn về trước. Trong khi đó thì Phạm Minh với khuôn mặt vô cảm vào thẳng trong nhà, Bom lặng lẽ nhìn theo rồi chạy đi tìm nó. Ông Phạm bối rối không biết làm thế nào đành cáo lỗi với quan khách có mặt trong buổi tiệc. Chắc hẳn ông không ngờ rằng Phạm Minh – con trai mình đồng ý tổ chức sinh nhật theo kiểu công khai và linh đình như thế này chỉ vì một lý do duy nhất, đó là để bày tỏ tình cảm với người mà cậu thích. Là một con người nội tâm khép kín, và cũng là kẻ không có quá nhiều hy vọng vào cuộc đời nên lần này cậu nhóc quyết định liều một phen, nếu được thì sẽ có hạnh phúc, còn không thì chấm dứt và chôn đi cái tình cảm đầy đau khổ này. Nhưng mọi chuyện lại đi theo một hướng quá sức tưởng tượng khi có sự xuất hiện của Phạm Long – ông anh họ từ trên trời rơi xuống. Bây giờ...đối với Phạm Minh...tất cả...đã hết thật rồi.....
.
............................................
5 ngày sau...
.
Nó đi học với tâm trạng không mấy vui vẻ. Phạm Minh từ hôm sinh nhật đến bây giờ chẳng khác nào một tảng băng lạnh chính hiệu. Ai hỏi gì cũng ngoảnh mặt quay đi, ngay cả cô giáo kêu đứng dậy phát biểu thì cậu ta cũng chỉ đứng im nhìn. Ra chơi thì trốn đi đâu đó, ra về thì lẳng lặng về một mình. Phạm Minh cứ như một cái bóng cô độc đi từng bước lùi giữa cuộc đời xô bồ tấp nập. Đến nó cũng không làm cách nào để cậu nhóc mở miệng ra dù chỉ là một tiếng Uhm.
.
- Anh không ăn mấy ngày nay rồi! – Phạm Quang rầu rĩ nói với nó.
.
- Cái gì??? Không ăn thì làm sao mà chịu nỗi????
.
- Mình cũng cố hết cách rồi! Ai cũng bảo anh bị trầm cảm mức độ nặng!
.
- Trầm cảm????
.
- Mà hôm đó cậu nói gì với ảnh để khiến ảnh ra thế này vậy???? Ảnh thương cậu còn hơn thương mình...
.
- Mình....
.
Nó chẳng biết nói gì. Nhưng thực sự thì nó không nghĩ mình đã nói cái gì quá sai hay xúc phạm để khiến Ghim phải hành xử như thế! Dạo này hình như cậu nhóc có vấn đề về tâm lý khi cách cư xử cũng như hành động cứ thay đổi xoành xoạch và luôn làm theo hướng quái dị. Nó thấy lo vô cùng nhưng không biết làm thế nào. Ngay cả nhìn mặt nó mà Ghim còn không thèm nhìn thì có cơ hội nào mà nói với cậu ta.....
.
Phạm Long đã chuyển tới học trường nó và cùng lớp với Phạm Quang. Sự xuất hiện của Long khiến cả trường cứ xôn xao. Cái tên “Cậu ấm họ Phạm” từ từ được mọi người sử dụng để gọi ba cậu nhóc. Ba người ba tính cách: Phạm Minh lạnh như băng, Phạm Quang đáng yêu như con gái, Phạm Long ngạo nghễ và lãng tử. Cứ mỗi lần nhắc đến tên của ba người thì như là có chuyện để bàn tán. Tất nhiên nhân vật trung tâm của những câu chuyện đó chính là nó!
.
- Lyn này! Chiều nay chúng ta đi chơi nhé?
.
- Hở??? Đi chơi????
.
- Uh! Từ hồi về Việt Nam đến bây giờ, mình chưa đi đâu cả!
.
Nó im lặng. Sự xuất hiện của Bom đúng thật là khiến nó rất vui. Nhưng càng lúc nó càng nhận thấy cậu bạn này có cái gì đó rất độc đoán và gia trưởng, đôi khi còn khá ích kỷ và lạnh lùng. Nói chung là cứ có cái gì đó ở Bom khiến nó ái ngại và đôi chút không thích. Mặc dù cậu nhóc cực kỳ đẹp trai, phải nói là rất đẹp, đẹp hơn Tuấn nhiều.
.
- À uh! Mai lớp mình kiểm tra một tiết Toán nên tối nay mình phải học bài. Chắc để lần sau nhé?
.
- Cái gì??? Học bài??? Cậu nói dối! Học bài hay là đi tìm thằng Ghim? – Bom bực tức.
.
- Ơ! Ghim thì ngày nào mà mình chẳng gặp, cần gì tối phải gặp nữa????
.
- Mình không quan tâm! Chiều nay cậu phải đi với mình! Cậu mà không đến thì đừng coi mình là bạn nữa! Đừng tưởng cậu được Phạm Long này thích thì muốn làm gì thì làm đâu!
.
Nó ngơ người nhìn theo bóng Long đang khuất dần sau bức tường đối diện. “Hoàng tử” của nó đây sao???? Chúng nó chỉ mới gặp nhau chưa đầy một tuần mà sao nó cảm thấy thất vọng tràn trề như thế này nhỉ???
.
................................
.
Giờ ra chơi...
.
- - Ê mày! Đi với tao! – nhỏ Liên lôi xồng xộc nó đi ra cửa.
.
- Đi đâu???? Đừng nói với tao là mày lại bắt tao đứng ngoài nhà vệ sinh chờ mày chứ???
.
- Hì! Biết rồi thì hỏi làm gì nữa! Đi nhanh lên! Hôm nay tao uống nước hơi nhiều!
.
Nó lắc đầu chán nản con bạn. Cái số của nhỏ Liên hình như gắn chặt với cái nhà vệ sinh thì phải +_+.
.
Bây giờ nó đang đứng trước nhà vệ sinh của trường. Bỗng chốc trong kí ức xa xôi của mình, nó nhớ lại đã có lần nhìn thấy Minh hút thuốc lá ở đây nhưng khi đó nó vẫn chưa biết đó là cậu nhóc. Theo cảm giác, nó lại tiến tới chỗ hôm nọ...
.
Và một lần nữa...Nó lại nhìn thấy Phạm Minh...nhưng không phải với điếu thuốc trên tay...mà là một con dao nhỏ sắc lẻm....
/61
|