Về sau, Thầy cúng tế Tây Dạ nói đứa nhỏ này không giết được, động đến hắn sẽ mang đến tai nạn cho Tây Dạ.
Vì thế, thái tử Đông Thục cứ như vậy sống cho tới nay.
Tần Như Thương lần lượt nhớ lại tất cả những chuyện trước đây, muốn vào được hoàng cung Đông Thục, nhất định phải cứu ra thái tử, đây chính là một biện pháp tốt nhất.
Nhưng nếu muốn cứu thái tử, bước đầu tiên nàng phải trà trộn vào được Tây Dạ.
Mặc dù có rất nhiều nguy hiểm, nhưng nàng vẫn phải đi, không có đường lui.
Đơn độc ngồi trên bảo mã tên Sính Vụ đỏ thẵm, được Tiêu Phương nuôi dưỡng nhiều năm, tốc độ thật nhanh, sức lực rất mạnh.
Cho dù đem nó bỏ một mình ở ngoài vạn dặm, nó cũng có thể tự mình một đường tìm về Nhàn Nhã Sơn Trang.
Một người một ngựa đi được tám ngày tám đêm, rốt cuộc sáng sớm ở ngày thứ chín đi vào Hách Thành.
Nơi này Tần Như Thương đã từng đến một lần, mặc dù là trong phạm vi cai quản của Đông Thục, nhưng bởi vì đến gần biên giới đại mạc, mặt cát trong thành biến đổi rất nghiêm trọng.
Cát mịn lắp đầy trên đường phố, dày ít nhất cũng khoảng nửa ngón tay.
Nàng muốn thu xếp nghỉ ngơi ở chỗ này hai ngày, dò la một chút tình hình thực tế của Tây Dạ Quốc, hơn nữa phải để cho Sính Vụ trở về, sau đó đi mua hai đầu Lạc Đà tiếp tục lên đường.
Nhưng khi vào thành, ở trên đường đi cảm giác những thứ này so với trước kia hoàn toàn khác biệt.
Hách Thành này vốn hết sức náo nhiệt, bởi vì là nơi biên giới, mặc dù quan hệ hai nước Đông Thục cùng Tây Dạ vẫn luôn khó bề phân biệt, dân chúng Đông Thục đối với rắn độc Tây Dạ hết sức kiêng kỵ.
Tuy nhiên, vẫn có một số người lá gan không nhỏ, ham tiền, nên thường xuyên lui tới ở giữa hai nước mua bán một ít vải vóc hương liệu ...các loại làm ăn, cho nên Hách Thành thường là người đến người đi, náo nhiệt không tầm thường.
Hôm nay thì không phải vậy, người ở trên đường lớn thưa thớt không nói, thỉnh thoảng có đi ngang qua hai ba đoạn đường, tất cả cũng đều là cảnh tượng vội vàng, có gọi cũng không ngừng lại.
Hai bên đường phố thật dài, mà ngay cả một cái quán nhỏ bày bán bình thường cũng không có, điều này khiến cho nàng ngửi được một hơi thở nguy hiểm.
Như Thương nhíu nhẹ chân mày, đi thẳng đến một nhà trọ….. .
Vì thế, thái tử Đông Thục cứ như vậy sống cho tới nay.
Tần Như Thương lần lượt nhớ lại tất cả những chuyện trước đây, muốn vào được hoàng cung Đông Thục, nhất định phải cứu ra thái tử, đây chính là một biện pháp tốt nhất.
Nhưng nếu muốn cứu thái tử, bước đầu tiên nàng phải trà trộn vào được Tây Dạ.
Mặc dù có rất nhiều nguy hiểm, nhưng nàng vẫn phải đi, không có đường lui.
Đơn độc ngồi trên bảo mã tên Sính Vụ đỏ thẵm, được Tiêu Phương nuôi dưỡng nhiều năm, tốc độ thật nhanh, sức lực rất mạnh.
Cho dù đem nó bỏ một mình ở ngoài vạn dặm, nó cũng có thể tự mình một đường tìm về Nhàn Nhã Sơn Trang.
Một người một ngựa đi được tám ngày tám đêm, rốt cuộc sáng sớm ở ngày thứ chín đi vào Hách Thành.
Nơi này Tần Như Thương đã từng đến một lần, mặc dù là trong phạm vi cai quản của Đông Thục, nhưng bởi vì đến gần biên giới đại mạc, mặt cát trong thành biến đổi rất nghiêm trọng.
Cát mịn lắp đầy trên đường phố, dày ít nhất cũng khoảng nửa ngón tay.
Nàng muốn thu xếp nghỉ ngơi ở chỗ này hai ngày, dò la một chút tình hình thực tế của Tây Dạ Quốc, hơn nữa phải để cho Sính Vụ trở về, sau đó đi mua hai đầu Lạc Đà tiếp tục lên đường.
Nhưng khi vào thành, ở trên đường đi cảm giác những thứ này so với trước kia hoàn toàn khác biệt.
Hách Thành này vốn hết sức náo nhiệt, bởi vì là nơi biên giới, mặc dù quan hệ hai nước Đông Thục cùng Tây Dạ vẫn luôn khó bề phân biệt, dân chúng Đông Thục đối với rắn độc Tây Dạ hết sức kiêng kỵ.
Tuy nhiên, vẫn có một số người lá gan không nhỏ, ham tiền, nên thường xuyên lui tới ở giữa hai nước mua bán một ít vải vóc hương liệu ...các loại làm ăn, cho nên Hách Thành thường là người đến người đi, náo nhiệt không tầm thường.
Hôm nay thì không phải vậy, người ở trên đường lớn thưa thớt không nói, thỉnh thoảng có đi ngang qua hai ba đoạn đường, tất cả cũng đều là cảnh tượng vội vàng, có gọi cũng không ngừng lại.
Hai bên đường phố thật dài, mà ngay cả một cái quán nhỏ bày bán bình thường cũng không có, điều này khiến cho nàng ngửi được một hơi thở nguy hiểm.
Như Thương nhíu nhẹ chân mày, đi thẳng đến một nhà trọ….. .
/552
|