“Ngươi tỉnh?” Điền Triết Dực mở mắt, nhìn Thư Dao đang giãy dụa muốn ngồi dậy.
“Ừm.” Thư Dao tựa ở đầu giường, đỡ tay lên trán. Cô chậm rãi nhớ đến tình cảnh ngày hôm qua. Cảm giác đó không lẽ là…
“Ta đi gọi chút đồ ăn đến.” Điền Triết Dực xuống giường, nhanh chóng đi ra ngoài. Nếu hắn chậm một chút chắc đã có thể thấy bộ dáng Thư Dao đỏ mặt.
“Hôm qua không phải là hắn dùng miệng đút chứ.” Thư Dao sờ cánh môi có chút khô khốc, cô biết Điền Triết Dực tuyệt đối sẽ không để Hạo Trạch đến quá gần.
“Thư Dao, ngươi đỡ nhiều chưa?” Hạo Trạch ở sát vách nghe được động tĩnh, biết Thư Dao đã tỉnh, hắn thập thò ngoài của không dám bước vào.
“Hạo Trạch, vào đi.” Thư Dao bất đắc dĩ ngoắc tay, biết Hạo Trạch lo lắng điều gì. Kỳ thực chỉ cần Hạo Trạch đem bí mật của mình nói ra, Điền Triết Dực sẽ không đối với hắn ác liệt như vậy.
Nếu Hạo Trạch không muốn nói, như vậy cô cũng không thể làm gì, chỉ có thể ra tay ngăn lại lúc Điền Triết Dực điên lên.
“Ai nha, ngươi không biết nam nhân kia kinh khủng cỡ nào a, nếu ngươi hôm nay còn chưa tỉnh, ta nhất định sẽ phải chết.” Hạo Trạch đứng bên giường vuốt vuốt ngực, một bộ dáng vừa nghĩ đến đã sợ.
“Nhờ có ngươi.” Thư Dao cười cười, chậm rãi ngồi ngay ngắn lại.
“Hắc hắc, đừng nói như vậy. Ta còn muốn cảm tạ các ngươi đã đem ta đi. Nếu không phải sư phụ vẫn hạn chế, ta đã sớm trốn ra. Được rồi, công thần lần này không phải ta, là Điền Triết Dực.”
Hạo Trạch thêm mắm dặm muối kể lại, cái gì mà Điền Triết Dực hôm qua vì sắc thuốc mà suýt té xỉu, đút thuốc cho cô thì tỉ mỉ cẩn thận chuẩn bị nước đường như thế nào…
Gương mặt Thư Dao lại đỏ lên vài phần, quả nhiên có chuyện như vậy. Thế nhưng cô không rõ vì sao Điền Triết Dực lại phải làm thế vì một người không liên quan như cô.
“Ngươi đừng nhìn hắn thủ đoạn độc ác, giết người không chớp mắt, đối với ngươi, hắn rất tốt.” Hạo Trạch không biết là khen hay chê nói một câu.
“Ta chỉ là một người không liên quan, hắn thân phận tôn quý như vậy, một bá tánh bình dân như ta sao có thể với tới.” Thư Dao lắc đầu không tin, tuy sự thật xaey ra trước mắt, cô vẫn là không muốn thừa nhận.
“Ăn đi.” Điền Triết Dực mang lên một bát cháo nóng đặt trên bàn, sau đó liền biến mất.
“Ừm.” Thư Dao tựa ở đầu giường, đỡ tay lên trán. Cô chậm rãi nhớ đến tình cảnh ngày hôm qua. Cảm giác đó không lẽ là…
“Ta đi gọi chút đồ ăn đến.” Điền Triết Dực xuống giường, nhanh chóng đi ra ngoài. Nếu hắn chậm một chút chắc đã có thể thấy bộ dáng Thư Dao đỏ mặt.
“Hôm qua không phải là hắn dùng miệng đút chứ.” Thư Dao sờ cánh môi có chút khô khốc, cô biết Điền Triết Dực tuyệt đối sẽ không để Hạo Trạch đến quá gần.
“Thư Dao, ngươi đỡ nhiều chưa?” Hạo Trạch ở sát vách nghe được động tĩnh, biết Thư Dao đã tỉnh, hắn thập thò ngoài của không dám bước vào.
“Hạo Trạch, vào đi.” Thư Dao bất đắc dĩ ngoắc tay, biết Hạo Trạch lo lắng điều gì. Kỳ thực chỉ cần Hạo Trạch đem bí mật của mình nói ra, Điền Triết Dực sẽ không đối với hắn ác liệt như vậy.
Nếu Hạo Trạch không muốn nói, như vậy cô cũng không thể làm gì, chỉ có thể ra tay ngăn lại lúc Điền Triết Dực điên lên.
“Ai nha, ngươi không biết nam nhân kia kinh khủng cỡ nào a, nếu ngươi hôm nay còn chưa tỉnh, ta nhất định sẽ phải chết.” Hạo Trạch đứng bên giường vuốt vuốt ngực, một bộ dáng vừa nghĩ đến đã sợ.
“Nhờ có ngươi.” Thư Dao cười cười, chậm rãi ngồi ngay ngắn lại.
“Hắc hắc, đừng nói như vậy. Ta còn muốn cảm tạ các ngươi đã đem ta đi. Nếu không phải sư phụ vẫn hạn chế, ta đã sớm trốn ra. Được rồi, công thần lần này không phải ta, là Điền Triết Dực.”
Hạo Trạch thêm mắm dặm muối kể lại, cái gì mà Điền Triết Dực hôm qua vì sắc thuốc mà suýt té xỉu, đút thuốc cho cô thì tỉ mỉ cẩn thận chuẩn bị nước đường như thế nào…
Gương mặt Thư Dao lại đỏ lên vài phần, quả nhiên có chuyện như vậy. Thế nhưng cô không rõ vì sao Điền Triết Dực lại phải làm thế vì một người không liên quan như cô.
“Ngươi đừng nhìn hắn thủ đoạn độc ác, giết người không chớp mắt, đối với ngươi, hắn rất tốt.” Hạo Trạch không biết là khen hay chê nói một câu.
“Ta chỉ là một người không liên quan, hắn thân phận tôn quý như vậy, một bá tánh bình dân như ta sao có thể với tới.” Thư Dao lắc đầu không tin, tuy sự thật xaey ra trước mắt, cô vẫn là không muốn thừa nhận.
“Ăn đi.” Điền Triết Dực mang lên một bát cháo nóng đặt trên bàn, sau đó liền biến mất.
/117
|