Editor: Hương Cỏ
Nếu không phải là khi hai người vừa vào cung đã bị trói cùng một chỗ, nàng ta thật sự không muốn cứ phải nhắc nhở Lịch Khinh Ngọc mãi như thế. Cũng chưa biết chừng có một ngày bị nàng ta làm liên lụy.
"Vũ tỷ tỷ, đột nhiên muội nhớ ra, hình như Bảo Tĩnh kia có qua lại với Kiều Uyển. Nhưng ngày đó bị muội bắt gặp, cô ta nói chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua. Bây giờ suy nghĩ một chút chỉ sợ chuyện không đơn giản như vậy. Tỷ nói có khi nào là Kiều Uyển gài bẫy sau lưng muội không?" Lịch Khinh Ngọc mở to hai mắt nói.
"Kiều Uyển?" Vũ Vân Anh nhíu mày, "Muội xác định nhìn đúng chứ?"
"Không thể sai. Nhưng lúc đó Bảo Tĩnh nói khéo như rót mật, dùng vài ba câu giải thích qua loa làm muội cũng không có lòng sinh nghi. Bây giờ suy nghĩ một chút quả thật rất khả nghi." Lịch Khinh Ngọc nổi giận, nàng ta và Kiều Uyển vừa tiến cung đã kết oán rồi.
Vũ Vân Anh nghe vậy trên mặt trầm tư, một hồi lâu mới nói: "Vậy cũng thật là có ý tứ. Chuyện này khẳng định không phải đơn giản như chúng ta thấy, cho nên muội không nên xúc động làm việc."
Mặc dù Lịch Khinh Ngọc nóng nảy dễ xúc động nhưng cũng không ngốc, tuy tính tình không tốt nhưng vẫn có thể chịu nhịn, nghe Vũ Vân Anh nói liền gật gật đầu, "Muội hiểu rồi, Vũ tỷ tỷ yên tâm."
Ngoài cửa sổ ánh nắng dần dần nóng bỏng lên, hơi nóng từ mặt đất dâng lên khiến lòng người ta cũng nóng nảy theo.
Hai người ngồi đối diện nhau, nhất thời cũng không biết nói gì hay hơn. Chuyện của sáu cục đã gây nên ám ảnh cho bọn họ. Nếu như nói lúc trước tiến cung còn tràn đầy mãn nguyện, tin tưởng. Nhưng bây giờ không ai dám nói mình còn niềm hi vọng này không.
Nước trà dần dần nguội lạnh, Lịch Khinh Ngọc đứng dậy, xoay người nhìn Vũ Vân Anh, "Vũ tỷ tỷ muội không muốn chấp nhận số mệnh, muội không nghĩ sẽ phải sống cô độc như vậy đến suốt đời còn lại trong cung."
"Ai nguyện ý nhận mệnh chứ?" Vũ Vân Anh khẽ thở dài nói, "Nếu nói là nhận mệnh thì sao thái hậu nương nương còn cho con gái Kiều gia tiến cung? Vị trước đó là có tình cảm thanh mai trúc mã với Hoàng thượng, kết cục thì sao chứ? Chẳng qua là người cố chấp mà thôi."
"Cho dù có chấp niệm thì sao đây?" Lịch Khinh Ngọc nhìn ánh nắng trải đầy bên ngoài sân, "Mỗi ngày sẽ tốt hơn. Nhưng nếu mình không tranh thủ thì vĩnh viễn sẽ không có người đưa cơ hội đến trước mặt mình. Vũ tỷ tỷ, muội không phải là tỷ, muội không thể sống trong tuyệt vọng."
Lịch Khinh Ngọc đi, lần này Vũ Vân Anh không gọi nàng ta lại nữa.
Ngươi vĩnh viễn cũng không thể đánh thức một người giả vờ ngủ được.
Cũng thế, nếu như một người đã quyết định làm một việc, ngươi như thế nào cũng không thể khuyên được nàng.
******
"Tiểu chủ." Cung nữ Đào Tâm vén rèm đi chậm đến, nhìn Bảo Tĩnh quỳ gối hành lễ.
Trên khuôn mặt thanh tú, Bảo Tĩnh lẳng lặng ngồi ở trên giường gần cửa sổ, chống cằm nhìn hoa cỏ ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu kín chợt lóe.
Đều nói địa giới trong cung rất lớn, nói trong cung ít tần phi. Nhưng tòa cung điện này có bốn người các nàng ở, chủ điện không phải người khác mà chính là Lý Tiểu Nghi.
Nói đến Lý Tiểu Nghi này, trong hậu cung chỉ sợ không ai không biết. Nàng ta là tú nữ khóa đầu tiên nhưng chưa từng được hoàng thượng sủng hạnh. Lần này Hoàng thượng đại phong hậu cung mới phong cho vị phần Tiểu Nghi.
Ở chung với người như vậy, bình thường cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, lại càng không dám biểu lộ ra chút nào sự vui mừng của người mới tiến cung.
Chủ tử chính điện còn không được sủng ái, ngươi vui vẻ cho ai xem đây?
Làm vậy không phải là cố tình làm người khác ngột ngạt sao?
Do đó những tú nữ bọn họ phải tới đây ở thật sự là khổ không thể tả, ước gì có thể chuyển ra ngoài mới tốt.
Chỗ ở của nàng ta chẳng qua là một điện thờ phụ, một gian phòng nhỏ, còn không rộng rãi như khi ở nhà. Mỗi ngày ở đây như cá nằm trên thớt, thật là khiến người ta bức bối phát điên.
Nghe nói Di cùng hiên Hi Quý Phi, sau khi xây dựng thêm thì riêng Tây viên dành cho Đại hoàng tử chơi đùa cũng còn lớn hơn cung của người khác. Ngẫm lại thật là khiến người ta hâm mộ. Nàng ta đã từng giả vờ vô tình đi dạo ngự hoa viên, ở khúc quẹo xa xa nhìn thoáng qua Di cùng hiên.
Chỗ đó còn lớn hơn cả nhà của nàng ta, càng không phải là chỗ mà điện thờ nhỏ của mình ở có thể so sánh.
Lúc trước tuyển tú hùng tâm vạn trượng, bây giờ thật tiến cung lại không hề giống với tưởng tượng của nàng ta. Lúc trước giáo dưỡng ma ma từng tỉ mỉ dạy nàng ta, tiến cung ngàn lần không được tò mò. Mặc kệ gặp phải chuyện gì cũng phải tự mình xem xét, đừng nghe người khác nói, đừng nhìn người khác làm.
Nhớ tới Hi Quý Phi trong Di cùng hiên, nét mặt Bảo Tĩnh dần dần chìm xuống. Ma ma giáo dưỡng đã nói qua, sau khi tiến cung chớ làm náo động, đừng nên chủ động tranh thủ tình cảm, phải dùng tâm thái bình tĩnh quan sát, tìm hiểu.
Những người mới tiến cung, không biết bao nhiêu ánh mắt đang quan sát các ngươi, có lẽ Hoàng thượng cũng sẽ quan sát các ngươi. Nếu bởi vì tranh giành tình nhân, sắc mặt dữ tợn mất khí độ, hoàng thượng sẽ không thích nữ nhân ghen tị.
Mấy lời này nàng ta đều còn nhớ rõ, ghi khắc ở trong lòng. Hi Quý Phi đã sinh hai con trai, cho dù được sủng ái thì có thể kéo dài bao lâu?
Hoàng thượng sẽ thật sự không chán sao?
Chẳng qua Hi Quý Phi là người đã ở bên hắn đúng vào lúc Hoàng thượng yếu thế mà thôi.
Cho nên so với người khác thì lọt mắt xanh Hoàng thượng, nhưng sủng ái thế này có thể có bao nhiêu, có thể được bao lâu?
Cung nữ Đào Tâm kia nhìn tiểu chủ lại đang ngẩn người trong lòng sợ hãi nhưng vẫn đi lên trước, hạ giọng nói: "Tiểu chủ, còn chưa vào hạ, trong phòng vẫn còn hơi lạnh. Hay là người ra ngoài dạo dạo, bên ngoài ánh mặt trời rực rỡ, trong ngự hoa viên hoa vừa nở, đi ngắm cảnh cũng tốt."
Bảo Tĩnh bị cắt đứt suy nghĩ, xoay đầu lại nhìn cung nữ hầu hạ mình, nhẹ nhàng cười một tiếng, nét mặt nhu hòa nói: "Ra ngoài cũng không có gì vui, chi bằng ngồi trong phòng."
Đào Tâm dâng trà lên, cung kính đặt lên bàn.
Bảo Tĩnh nhìn nàng một cái, tựa như là vô tình nói: "Nghe nói dạo này mọi người đều oán giận, ngươi có nghe bên ngoài nói những gì không?"
Đào Tâm tuổi còn nhỏ, cũng không có gì tâm cơ, nghe chủ tử hỏi liền hạ giọng nói: "Dạ có nghe nói chút ít, nhưng chuyện này cũng không có gì quan trọng. Dù sao mặc kệ chuyện gì, người xúi quẩy cuối cùng lúc nào cũng là người khác."
"Ô? Nói vậy là sao?" Bảo Tĩnh kéo Đào Tâm ngồi xuống ghế, đẩy đĩa mứt hoa quả là phần lệ của mình cho cô ta ăn. Ôn nhu và vui vẻ, khiến người ta không có chút phòng bị nào.
"Trước đây nô tỳ đều là người hầu ở Minh Tú Cung, đối với chuyện bên này cũng không hiểu rõ ràng lắm. Nhưng nô tỳ tiến cung mấy năm qua, trong cung xảy ra nhiều chuyện, bao nhiêu người đã ngã. Nhưng người bị mọi người một lòng tính kế là Hi Quý Phi nương nương, cho tới bây giờ đều an ổn như núi. Đừng nhìn lần này bên ngoài nói nhao nhao lợi hại, thì có ích gì đâu?" Đào Tâm cầm một miếng mứt hoa quả ăn, trong miệng ngọt ngào nên cũng nói nhiều hơn.
Nét mặt Bảo Tĩnh trầm xuống, nhưng đưa mắt lên nhìn lại là vẻ nhu hòa tươi cười, "Hi Quý Phi nương nương hiền từ có trời phù hộ, tự nhiên là không đáng ngại."
"Còn không phải ư, mọi người trong hậu cung đều nói Hi Quý Phi nương nương trong mệnh có quý đó. Lúc trước Hi Quý Phi nương nương tiến cung đã từng bị giáng chức đến cung điện Y Lan Hiên hẻo lánh. Nhưng lão thiên gia an bài, một trận mưa lớn liền đưa Hoàng thượng đến Y Lan Hiên tránh mưa, ở chỗ đó liền gặp được Hi Quý Phi nương nương. Từ đó về sau, Hi Quý Phi nương nương nương từ hạng chót Tô Tiểu y đi một đường đến vị trí quý phi hôm nay."
Bảo Tĩnh sững sờ, Y Lan Hiên đó nàng ta cũng từng thấy qua, xác thực tương đối vắng vẻ. Nhưng bây giờ đã được sửa chữa đẹp hơn, cho dù không ai cư trú cũng được quét dọn sạch sẽ.
Từ hạng chót Tô Tiểu y đi một đường đến vị trí quý phi, trong khoảng thời gian này không biết bao nhiêu người ngã xuống, nhưng người cười đến cuối cùng xác thực là Hi Quý Phi.
Bảo Tĩnh đánh chết cũng không tin, Hi Quý Phi là người không có thủ đoạn, chỉ là thủ đoạn của nàng ta không bị Hoàng thượng phát hiện mà thôi.
Nếu nàng ta có thể vạch trần mặt nạ của Hi Quý Phi thì tốt rồi...
Tự Cẩm hoàn toàn không biết mình bị người ta nhớ thương, muốn vạch trần mặt nạ của mình. Hôm nay đang chơi thang trượt ở tây viện với Dục Thánh.
Thang trượt xa hoa chơi cực thoải mái, ngay cả nàng cũng có thể đi lên trượt, mẹ con hai người chơi cực kỳ cao hứng.
Sau khi Tiêu Kỳ hạ triều trở về, không tìm được người. Nghe nói mẹ con họ ở trong này bèn trực tiếp lại đây. Dục Trạch được bà vú bế đứng ở bên kia cầu thang trượt cười vui vẻ, lúc ấy nhìn thấy Tự Cẩm và Dục Thánh y như con chuột chui qua chui lại ở bên trong, đi lòng vòng liền trượt xuống.
Lúc Tự Cẩm trượt xuống thì nhìn thấy bóng dáng Tiêu Kỳ, vẫy vẫy tay đối với hắn, kêu to tuột xuống.
Tiêu Kỳ đi qua, nhìn mặt mũi nàng đầy mồ hôi, vừa cười vừa nói: "Chơi bao lâu rồi?" Nói xong liền lấy khăn ra lau mồ hôi cho nàng, là người lớn mà còn như con nít vậy.
"Mới nửa canh giờ." Tự Cẩm cười mỉm nói, "Hoàng thượng cũng chơi đi, cả nhà chúng ta chơi cùng nhau."
Tiêu Kỳ chau chau mày.
Quản Trường An vừa nhìn, vội vàng mang người lui tới cửa canh giữ.
Chờ đi đến cửa vừa quay đầu lại thì thấy Hi Quý Phi nương nương dắt tay Hoàng thượng chơi thang trượt.
Được, ngay cả đồ chơi như thang trượt cũng có thể khiến cho Hoàng thượng chơi, Hi Quý Phi người rất giỏi!
Dục Thánh bị phụ hoàng đuổi theo chạy lêu oai oái. Tự Cẩm đứng ở một bên nhìn cười không đứng lên được. Cuối cùng mệt mỏi định chạy tới chỗ Dục Trạch chơi thì nhìn thấy bé ngọ nguậy người, từng chút từng chút trượt xuống.
Cũng rất thông minh.
Liên tục chơi đến trưa, trong lòng Tiêu Kỳ bế một đứa, trong tay dắt một đứa, Tự Cẩm đầy bụi đất đi bên cạnh hắn, cả nhà mới trở về rửa mặt.
Đợi đến khi Tự Cẩm thay y phục đi ra, rửa người sạch sẽ, Tiêu Kỳ cũng lau rửa sạch cho hai con ở bên ngoài.
Gọi ăn trưa, người một nhà cùng nhau dùng cơm, Tiêu Kỳ liền kêu Dục Thánh đưa Dục Trạch đi ngủ trưa.
Tự mình cầm tay Tự Cẩm, cúi đầu nhìn nàng, "Hôm nay chơi vui không?"
"Thiếp mỗi ngày đều vui vẻ mà."
Trong nháy mắt nét mặt Tiêu Kỳ hớn hở, lời nói này nghe rất thư thái, chính là muốn nàng vui vẻ mới tốt.
Nếu không phải là khi hai người vừa vào cung đã bị trói cùng một chỗ, nàng ta thật sự không muốn cứ phải nhắc nhở Lịch Khinh Ngọc mãi như thế. Cũng chưa biết chừng có một ngày bị nàng ta làm liên lụy.
"Vũ tỷ tỷ, đột nhiên muội nhớ ra, hình như Bảo Tĩnh kia có qua lại với Kiều Uyển. Nhưng ngày đó bị muội bắt gặp, cô ta nói chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua. Bây giờ suy nghĩ một chút chỉ sợ chuyện không đơn giản như vậy. Tỷ nói có khi nào là Kiều Uyển gài bẫy sau lưng muội không?" Lịch Khinh Ngọc mở to hai mắt nói.
"Kiều Uyển?" Vũ Vân Anh nhíu mày, "Muội xác định nhìn đúng chứ?"
"Không thể sai. Nhưng lúc đó Bảo Tĩnh nói khéo như rót mật, dùng vài ba câu giải thích qua loa làm muội cũng không có lòng sinh nghi. Bây giờ suy nghĩ một chút quả thật rất khả nghi." Lịch Khinh Ngọc nổi giận, nàng ta và Kiều Uyển vừa tiến cung đã kết oán rồi.
Vũ Vân Anh nghe vậy trên mặt trầm tư, một hồi lâu mới nói: "Vậy cũng thật là có ý tứ. Chuyện này khẳng định không phải đơn giản như chúng ta thấy, cho nên muội không nên xúc động làm việc."
Mặc dù Lịch Khinh Ngọc nóng nảy dễ xúc động nhưng cũng không ngốc, tuy tính tình không tốt nhưng vẫn có thể chịu nhịn, nghe Vũ Vân Anh nói liền gật gật đầu, "Muội hiểu rồi, Vũ tỷ tỷ yên tâm."
Ngoài cửa sổ ánh nắng dần dần nóng bỏng lên, hơi nóng từ mặt đất dâng lên khiến lòng người ta cũng nóng nảy theo.
Hai người ngồi đối diện nhau, nhất thời cũng không biết nói gì hay hơn. Chuyện của sáu cục đã gây nên ám ảnh cho bọn họ. Nếu như nói lúc trước tiến cung còn tràn đầy mãn nguyện, tin tưởng. Nhưng bây giờ không ai dám nói mình còn niềm hi vọng này không.
Nước trà dần dần nguội lạnh, Lịch Khinh Ngọc đứng dậy, xoay người nhìn Vũ Vân Anh, "Vũ tỷ tỷ muội không muốn chấp nhận số mệnh, muội không nghĩ sẽ phải sống cô độc như vậy đến suốt đời còn lại trong cung."
"Ai nguyện ý nhận mệnh chứ?" Vũ Vân Anh khẽ thở dài nói, "Nếu nói là nhận mệnh thì sao thái hậu nương nương còn cho con gái Kiều gia tiến cung? Vị trước đó là có tình cảm thanh mai trúc mã với Hoàng thượng, kết cục thì sao chứ? Chẳng qua là người cố chấp mà thôi."
"Cho dù có chấp niệm thì sao đây?" Lịch Khinh Ngọc nhìn ánh nắng trải đầy bên ngoài sân, "Mỗi ngày sẽ tốt hơn. Nhưng nếu mình không tranh thủ thì vĩnh viễn sẽ không có người đưa cơ hội đến trước mặt mình. Vũ tỷ tỷ, muội không phải là tỷ, muội không thể sống trong tuyệt vọng."
Lịch Khinh Ngọc đi, lần này Vũ Vân Anh không gọi nàng ta lại nữa.
Ngươi vĩnh viễn cũng không thể đánh thức một người giả vờ ngủ được.
Cũng thế, nếu như một người đã quyết định làm một việc, ngươi như thế nào cũng không thể khuyên được nàng.
******
"Tiểu chủ." Cung nữ Đào Tâm vén rèm đi chậm đến, nhìn Bảo Tĩnh quỳ gối hành lễ.
Trên khuôn mặt thanh tú, Bảo Tĩnh lẳng lặng ngồi ở trên giường gần cửa sổ, chống cằm nhìn hoa cỏ ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu kín chợt lóe.
Đều nói địa giới trong cung rất lớn, nói trong cung ít tần phi. Nhưng tòa cung điện này có bốn người các nàng ở, chủ điện không phải người khác mà chính là Lý Tiểu Nghi.
Nói đến Lý Tiểu Nghi này, trong hậu cung chỉ sợ không ai không biết. Nàng ta là tú nữ khóa đầu tiên nhưng chưa từng được hoàng thượng sủng hạnh. Lần này Hoàng thượng đại phong hậu cung mới phong cho vị phần Tiểu Nghi.
Ở chung với người như vậy, bình thường cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, lại càng không dám biểu lộ ra chút nào sự vui mừng của người mới tiến cung.
Chủ tử chính điện còn không được sủng ái, ngươi vui vẻ cho ai xem đây?
Làm vậy không phải là cố tình làm người khác ngột ngạt sao?
Do đó những tú nữ bọn họ phải tới đây ở thật sự là khổ không thể tả, ước gì có thể chuyển ra ngoài mới tốt.
Chỗ ở của nàng ta chẳng qua là một điện thờ phụ, một gian phòng nhỏ, còn không rộng rãi như khi ở nhà. Mỗi ngày ở đây như cá nằm trên thớt, thật là khiến người ta bức bối phát điên.
Nghe nói Di cùng hiên Hi Quý Phi, sau khi xây dựng thêm thì riêng Tây viên dành cho Đại hoàng tử chơi đùa cũng còn lớn hơn cung của người khác. Ngẫm lại thật là khiến người ta hâm mộ. Nàng ta đã từng giả vờ vô tình đi dạo ngự hoa viên, ở khúc quẹo xa xa nhìn thoáng qua Di cùng hiên.
Chỗ đó còn lớn hơn cả nhà của nàng ta, càng không phải là chỗ mà điện thờ nhỏ của mình ở có thể so sánh.
Lúc trước tuyển tú hùng tâm vạn trượng, bây giờ thật tiến cung lại không hề giống với tưởng tượng của nàng ta. Lúc trước giáo dưỡng ma ma từng tỉ mỉ dạy nàng ta, tiến cung ngàn lần không được tò mò. Mặc kệ gặp phải chuyện gì cũng phải tự mình xem xét, đừng nghe người khác nói, đừng nhìn người khác làm.
Nhớ tới Hi Quý Phi trong Di cùng hiên, nét mặt Bảo Tĩnh dần dần chìm xuống. Ma ma giáo dưỡng đã nói qua, sau khi tiến cung chớ làm náo động, đừng nên chủ động tranh thủ tình cảm, phải dùng tâm thái bình tĩnh quan sát, tìm hiểu.
Những người mới tiến cung, không biết bao nhiêu ánh mắt đang quan sát các ngươi, có lẽ Hoàng thượng cũng sẽ quan sát các ngươi. Nếu bởi vì tranh giành tình nhân, sắc mặt dữ tợn mất khí độ, hoàng thượng sẽ không thích nữ nhân ghen tị.
Mấy lời này nàng ta đều còn nhớ rõ, ghi khắc ở trong lòng. Hi Quý Phi đã sinh hai con trai, cho dù được sủng ái thì có thể kéo dài bao lâu?
Hoàng thượng sẽ thật sự không chán sao?
Chẳng qua Hi Quý Phi là người đã ở bên hắn đúng vào lúc Hoàng thượng yếu thế mà thôi.
Cho nên so với người khác thì lọt mắt xanh Hoàng thượng, nhưng sủng ái thế này có thể có bao nhiêu, có thể được bao lâu?
Cung nữ Đào Tâm kia nhìn tiểu chủ lại đang ngẩn người trong lòng sợ hãi nhưng vẫn đi lên trước, hạ giọng nói: "Tiểu chủ, còn chưa vào hạ, trong phòng vẫn còn hơi lạnh. Hay là người ra ngoài dạo dạo, bên ngoài ánh mặt trời rực rỡ, trong ngự hoa viên hoa vừa nở, đi ngắm cảnh cũng tốt."
Bảo Tĩnh bị cắt đứt suy nghĩ, xoay đầu lại nhìn cung nữ hầu hạ mình, nhẹ nhàng cười một tiếng, nét mặt nhu hòa nói: "Ra ngoài cũng không có gì vui, chi bằng ngồi trong phòng."
Đào Tâm dâng trà lên, cung kính đặt lên bàn.
Bảo Tĩnh nhìn nàng một cái, tựa như là vô tình nói: "Nghe nói dạo này mọi người đều oán giận, ngươi có nghe bên ngoài nói những gì không?"
Đào Tâm tuổi còn nhỏ, cũng không có gì tâm cơ, nghe chủ tử hỏi liền hạ giọng nói: "Dạ có nghe nói chút ít, nhưng chuyện này cũng không có gì quan trọng. Dù sao mặc kệ chuyện gì, người xúi quẩy cuối cùng lúc nào cũng là người khác."
"Ô? Nói vậy là sao?" Bảo Tĩnh kéo Đào Tâm ngồi xuống ghế, đẩy đĩa mứt hoa quả là phần lệ của mình cho cô ta ăn. Ôn nhu và vui vẻ, khiến người ta không có chút phòng bị nào.
"Trước đây nô tỳ đều là người hầu ở Minh Tú Cung, đối với chuyện bên này cũng không hiểu rõ ràng lắm. Nhưng nô tỳ tiến cung mấy năm qua, trong cung xảy ra nhiều chuyện, bao nhiêu người đã ngã. Nhưng người bị mọi người một lòng tính kế là Hi Quý Phi nương nương, cho tới bây giờ đều an ổn như núi. Đừng nhìn lần này bên ngoài nói nhao nhao lợi hại, thì có ích gì đâu?" Đào Tâm cầm một miếng mứt hoa quả ăn, trong miệng ngọt ngào nên cũng nói nhiều hơn.
Nét mặt Bảo Tĩnh trầm xuống, nhưng đưa mắt lên nhìn lại là vẻ nhu hòa tươi cười, "Hi Quý Phi nương nương hiền từ có trời phù hộ, tự nhiên là không đáng ngại."
"Còn không phải ư, mọi người trong hậu cung đều nói Hi Quý Phi nương nương trong mệnh có quý đó. Lúc trước Hi Quý Phi nương nương tiến cung đã từng bị giáng chức đến cung điện Y Lan Hiên hẻo lánh. Nhưng lão thiên gia an bài, một trận mưa lớn liền đưa Hoàng thượng đến Y Lan Hiên tránh mưa, ở chỗ đó liền gặp được Hi Quý Phi nương nương. Từ đó về sau, Hi Quý Phi nương nương nương từ hạng chót Tô Tiểu y đi một đường đến vị trí quý phi hôm nay."
Bảo Tĩnh sững sờ, Y Lan Hiên đó nàng ta cũng từng thấy qua, xác thực tương đối vắng vẻ. Nhưng bây giờ đã được sửa chữa đẹp hơn, cho dù không ai cư trú cũng được quét dọn sạch sẽ.
Từ hạng chót Tô Tiểu y đi một đường đến vị trí quý phi, trong khoảng thời gian này không biết bao nhiêu người ngã xuống, nhưng người cười đến cuối cùng xác thực là Hi Quý Phi.
Bảo Tĩnh đánh chết cũng không tin, Hi Quý Phi là người không có thủ đoạn, chỉ là thủ đoạn của nàng ta không bị Hoàng thượng phát hiện mà thôi.
Nếu nàng ta có thể vạch trần mặt nạ của Hi Quý Phi thì tốt rồi...
Tự Cẩm hoàn toàn không biết mình bị người ta nhớ thương, muốn vạch trần mặt nạ của mình. Hôm nay đang chơi thang trượt ở tây viện với Dục Thánh.
Thang trượt xa hoa chơi cực thoải mái, ngay cả nàng cũng có thể đi lên trượt, mẹ con hai người chơi cực kỳ cao hứng.
Sau khi Tiêu Kỳ hạ triều trở về, không tìm được người. Nghe nói mẹ con họ ở trong này bèn trực tiếp lại đây. Dục Trạch được bà vú bế đứng ở bên kia cầu thang trượt cười vui vẻ, lúc ấy nhìn thấy Tự Cẩm và Dục Thánh y như con chuột chui qua chui lại ở bên trong, đi lòng vòng liền trượt xuống.
Lúc Tự Cẩm trượt xuống thì nhìn thấy bóng dáng Tiêu Kỳ, vẫy vẫy tay đối với hắn, kêu to tuột xuống.
Tiêu Kỳ đi qua, nhìn mặt mũi nàng đầy mồ hôi, vừa cười vừa nói: "Chơi bao lâu rồi?" Nói xong liền lấy khăn ra lau mồ hôi cho nàng, là người lớn mà còn như con nít vậy.
"Mới nửa canh giờ." Tự Cẩm cười mỉm nói, "Hoàng thượng cũng chơi đi, cả nhà chúng ta chơi cùng nhau."
Tiêu Kỳ chau chau mày.
Quản Trường An vừa nhìn, vội vàng mang người lui tới cửa canh giữ.
Chờ đi đến cửa vừa quay đầu lại thì thấy Hi Quý Phi nương nương dắt tay Hoàng thượng chơi thang trượt.
Được, ngay cả đồ chơi như thang trượt cũng có thể khiến cho Hoàng thượng chơi, Hi Quý Phi người rất giỏi!
Dục Thánh bị phụ hoàng đuổi theo chạy lêu oai oái. Tự Cẩm đứng ở một bên nhìn cười không đứng lên được. Cuối cùng mệt mỏi định chạy tới chỗ Dục Trạch chơi thì nhìn thấy bé ngọ nguậy người, từng chút từng chút trượt xuống.
Cũng rất thông minh.
Liên tục chơi đến trưa, trong lòng Tiêu Kỳ bế một đứa, trong tay dắt một đứa, Tự Cẩm đầy bụi đất đi bên cạnh hắn, cả nhà mới trở về rửa mặt.
Đợi đến khi Tự Cẩm thay y phục đi ra, rửa người sạch sẽ, Tiêu Kỳ cũng lau rửa sạch cho hai con ở bên ngoài.
Gọi ăn trưa, người một nhà cùng nhau dùng cơm, Tiêu Kỳ liền kêu Dục Thánh đưa Dục Trạch đi ngủ trưa.
Tự mình cầm tay Tự Cẩm, cúi đầu nhìn nàng, "Hôm nay chơi vui không?"
"Thiếp mỗi ngày đều vui vẻ mà."
Trong nháy mắt nét mặt Tiêu Kỳ hớn hở, lời nói này nghe rất thư thái, chính là muốn nàng vui vẻ mới tốt.
/235
|