Editor: Hương Cỏ
Làn này bệnh của Thái hậu khá nặng. Ban đầu Tự Cẩm còn tưởng thái hậu giả bộ bệnh, ai biết đúng là bị bệnh thật. Có ngày hôn mê cả một tối, chuyện này khiến Tự Cẩm rất kinh hãi.
Thái hậu bị bệnh, Tiêu Kỳ cũng tranh thủ thời gian đến hầu hạ trước giường. Do đó, ở bên cạnh hầu hạ thái hậu nương nương chữa bệnh vốn là chuyện rất vất vả lại hóa thành chuyện ai cũng muốn tranh thủ trong cung. Dù sao nếu ngày mình hầu bệnh thái hậu có thể gặp được hoàng thượng cũng tới thăm thái hậu, đây chính là một cơ hội cực tốt để tranh thủ tình cảm trước mặt hoàng thượng.
Lần này hoàng hậu nói thẳng, mỗi tần phi trong hậu cung đều phải đi hầu bệnh cho thái hậu nương nương. Điều này rõ ràng chính là thi ân cho mọi người, khiến mọi người có thể có cơ hội gần gũi Hoàng thượng. Ai cũng biết Hoàng thượng rất ít vào hậu cung. Kể từ khi Hi Phi ra tháng, trên cơ bản cũng thay đổi phạm vi hoạt động của Hoàng thượng, chỉ loanh quanh ở khu vực Di Cùng hiên. Mọi người muốn ngẫu nhiên gặp, trên thực tế cũng rất khó khăn.
Trong lòng Tự Cẩm âm thầm cân nhắc, hoàng hậu làm vậy là có ý gì chứ? Khó được là Tiêu Kỳ không phản đối. Từ Hiền phi bắt đầu, tiếp theo chính là Mai Phi rồi tới Tự Cẩm, xuống chút nữa chính là Khúc phi, Lý Chiêu Nghi lần lượt tính xuống. Chờ đến khi đi hết một vòng trở lại thì về cơ bản bệnh của Thái hậu có lẽ cũng đã đỡ hơn rất nhiều rồi.
Nghĩ như vậy, Tự Cẩm cảm thấy hầu bệnh cũng không phải chuyện khổ sai gì. Chỉ sợ thái hậu lấy nàng hành hạ, làm khó dễ thôi. Tự Cẩm mà chống lại thái hậu, lại là thái hậu bị bệnh, cho dù là có lý cũng có thể bị người khác buộc cho tội danh bất hiếu. Cho nên trước ngày phải đi hầu bệnh, Tự Cẩm cực kỳ căng thẳng.
Buổi tối lúc Tiêu Kỳ tới, Tự Cẩm vội vàng túm lấy hắn hỏi: "Bệnh tình Thái hậu nương nương thế nào, thái y nói sao?"
Tiêu Kỳ thay xong y phục mới đi ra, trà cũng còn chưa được uống một ngụm đã bị Tự Cẩm túm lấy hỏi dồn dập, bởi vậy thấy rõ trong lòng nàng căng thẳng đến cỡ nào. Hắn khẽ thở dài, cầm lấy tay Tự Cẩm kéo lại, cùng ngồi xuống giường lớn, lúc ấy mới nói: "Hi Ngôn Thanh, nàng đừng lo lắng."
Làm sao mà không lo lắng chứ, thái hậu sẽ không làm gì trước mặt Tiêu Kỳ, nhưng chắc chắn sẽ ở sau lưng làm mình thống khổ. Dù sao Tự Cẩm biết rõ mình ngăn cản con đường của Kiều Linh Di. Thái hậu ước gì có thể tiêu diệt mình. Nhưng nàng tuyệt đối sẽ không cho bà cơ hội đó.
Quan hệ giữa Tiêu Kỳ và thái hậu căng thẳng cũng bởi vì Kiều gia. Bây giờ thái hậu bị bệnh, Tiêu Kỳ cũng giữ hiếu tâm, hôm qua đã ở Thọ Khang Cung trông giữ hơn nửa ngày. Hôm nay Mai Phi chữa bệnh, Tiêu Kỳ lại đây ăn trưa, ăn trưa xong còn dự định đi qua xem một chút. Tự Cẩm ghen là không giả, nhưng lúc này thì làm được gì chứ.
"Thiếp không lo lắng, thiếp đi hầu hạ thái hậu lão Phật gia. Thiếp nhất định sẽ tận tâm tận lực, Hoàng thượng cứ yên tâm là được." Những mánh khóe nhỏ nhặt xấu xa giữa mẹ chồng nàng dâu, cho dù Tiêu Kỳ có thông minh nhưng không tự mình chứng kiến thì cũng không thể tưởng tượng được. Huống chi thái hậu là người từng lật đổ hoàng hậu năm xưa để ngồi lên vị trí này, còn làm cho đứa con nuôi Tiêu Kỳ lên ngôi vị hoàng đế, bởi vậy thấy rõ thủ đoạn của bà không hề đơn giản.
Lúc này Tự Cẩm cũng biết nói gì cũng không xong bèn nhìn Tiêu Kỳ nói: "Hoàng thượng ăn trước đi, ăn xong người còn còn phải đi Thọ Khang Cung, buổi chiều còn phải xử lý triều chính, phải tự biết giữ sức khỏe cho mình." Dù sao mỗi người hầu bệnh một ngày, Tự Cẩm chỉ cần cắn răng sống qua một ngày này là được, có khó khăn gì đâu.
Tiêu Kỳ xác thực mệt muốn chết, nắm tay Tự Cẩm tay thở, "Bệnh của Thái hậu tới quá đột ngột, thái y nói là bệnh cũ tái phát. Năm đó thái hậu vì bảo vệ tính mạng ta, ở trong hậu cung này cũng chịu đựng không ít khổ sở."
Nghe Tiêu Kỳ nói trong lòng Tự Cẩm câm lặng, cố gắng nặn ra nự cười tươi nói: "Thái hậu nương nương làm người ta kính nể." Một phi tần nhỏ nhoi có thể tiến lên được vị trí thái hậu đương nhiên đáng giá để người ta kính nể. Đây cũng chính là mục tiêu ban đầu khi Tự Cẩm tỉnh lại thấy mình ở trong hậu cung này. Trước mắt có tấm gương thành công như thế, người ta còn là người cổ nhân thuần khiết, Tự Cẩm thật tâm bội phục thái hậu. Chỉ tiếc hai người không có cùng chung chí hướng.
Dùng cơm xong, Tự Cẩm xem canh giờ, kiên trì bắt Tiêu Kỳ ngủ nửa canh giờ, sau đó mới gọi hắn thức dậy đi sang Thọ Khang Cung. Tiêu Kỳ rửa mặt, nhìn Tự Cẩm tự mình vội vàng giặt khăn lau mặt cho hắn. Đã nói bao nhiêu lần những chuyện này không cần nàng động tay nhưng chẳng bao giờ nghe cả.
Nàng sửa sang xiêm y cho Tiêu Kỳ từ trên xuống dưới, lại quan sát xem mọi thứ đã hoàn chỉnh không có vấn đề, lúc ấy mới nói: "Được rồi."
Tiêu Kỳ cúi đầu khẽ hôn một cái lên trán Tự Cẩm, "Buổi tối ta sẽ đến với nàng, ta đi trước đây."
Tự Cẩm vung khăn tay tiễn Tiêu Kỳ đi, sau đó mới để cho bà vú ôm con đến. Lúc nãy Tiêu Kỳ ngủ trưa, sợ con trai quấy nhiễu đến hắn nên không có bế con lại đây. Bé con bây giờ đã biết nhận thức, nhìn đến thân nương của mình liền nhếch miệng cười. Bây giờ Tự Cẩm đã bế con rất thành thạo, vừa đón con liền hôn lên má con một cái. Bé con thích thú cười khanh khách.
Tự Cẩm bắt đầu mỗi ngày một bài giáo dục, uhm, chính là đọc trung dung. Mỗi lần đọc một bài, Tự Cẩm cảm thấy tâm tính mình cũng thay đổi một chút. Huống chi mỗi lần đọc sách, con trai đều đặc biệt ngoan ngoãn, như thể rất thích nghe. Khiến cho Tự Cẩm cảm thấy nếu mỗi ngày đọc sách đều bế con trai thì sau này con sẽ có thói quen đọc sách.
Dù sao cũng mặc kệ con trai nghe có hiểu được hay không, Tự Cẩm mỗi ngày đều đọc một canh giờ. Đứa bé cũng thành thói quen, có một ngày Tự Cẩm quá bận rộn không quan tâm, bé còn biết hừ hai tiếng bày tỏ kháng nghị nữa.
Đọc xong sách, con trai cũng ngủ, Tự Cẩm liền cầm lấy giỏ may vá đến ngồi bên cạnh. Vào mùa hè quần áo của Tiêu Kỳ phải thay đổi mấy bộ một ngày cho nên phải chuẩn bị nhiều một chút. Y phục may bằng tơ lụa mặc vào rất thoải mái. Nhưng cũng không được giặt thường xuyên, vải vóc này toàn thứ quý giá cho nên đồ thay cần khá nhiều.
Đến lúc tối, Tự Cẩm nghe Vân Thường báo tin tức, nói lúc Mai Phi nương nương hầu bệnh chọc thái hậu nương nương mất hứng, bị phạt quỳ.
Phạt quỳ?
Tự Cẩm:...
"Chuyện này là thật sao?" Tự Cẩm nhíu lại lông mày hỏi, làm thế này cũng không giống như cung cách của thái hậu, có vẻ không trí tuệ lắm.
"Bên ngoài đều nói như vậy, còn có nói tận mắt thấy Mai Phi nương nương quỳ ngoài sân." Vẻ mặt Vân Thường trắng bệch. Quỳ trong phòng còn có thể giữ lại chút thể diện. Bắt quỳ ngoài sân, chính là không chừa chút thể diện nào cho Mai Phi rồi.
Nét mặt Tự Cẩm trở nên ngưng trọng, "Ngươi đi cẩn thận hỏi thăm một chút, rốt cuộc vì sao thái hậu lại xử phạt Mai Phi như vậy." Không thể vô duyên vô cớ phạt được, trong này khẳng định có chuyện gì đó mà người khác không biết.
"Vâng, nhưng có lẽ sẽ không dễ hỏi ra được tin tức, Thọ Khang Cung kia canh phòng nghiêm ngặt, chỉ có thể hỏi thăm từ Hi Cảnh cung, nô tỳ sẽ đi ngay." Vân Thường vội vã đi luôn.
Thọ Khang Cung là chỗ thái hậu, tường cao, cổng kín, người nghiêm, không thể hỏi thăm tin tức gì. Hi Cảnh cung kia là địa bàn của Mai Phi, muốn hỏi thăm tin tức cũng không quá dễ dàng. Mai Phi ở trong cung cũng vài năm, hẳn là phòng thủ cung điện của mình cũng nắm trong tay.
Không đợi được Vân Thường thăm dò ra tin tức trở về, ngay sau đó Tự Cẩm lại tiếp nhận được tin Trần Đức An truyền đến. Tiêu Kỳ trách cứ Mai Phi.
Vậy đúng là Tiêu Kỳ là đứng ở bên thái hậu, Tự Cẩm hơi nhếch môi, phất phất tay cho Trần Đức An đi xuống, suy nghĩ một chút liền nói với Diện Mi: "Đi tìm Vân Thường trở về, không cần hỏi thăm nữa."
Diện Mi ngẩn người, nhưng vẫn là lập tức trả lời: "Vâng, nô tỳ đi ngay."
Tự Cẩm nhìn Diện Mi đi ra ngoài mới nhẹ nhàng thở một hơi. Nàng luôn có cảm giác, ngày hôm nay Mai Phi xúi quẩy chịu phạt, đây hẳn là thái hậu đang nhắm tới mình. Mai Phi cũng là người phe hoàng hậu, lại chịu phạt và nghe khiển trách trước đúng ngày mình sẽ phải tới hầu bệnh, Tự Cẩm cũng không có cách nào không nghĩ như vậy.
Buổi tối lúc Tiêu Kỳ tới, Tự Cẩm một chữ cũng không hỏi chuyện liên quan đến Mai Phi. Nhìn từ cách Tiêu Kỳ trách phạt thì chắc là Mai Phi bị thái hậu bắt được sai lầm. Nói như vậy, ngày mai mình đi thể nào cũng bị thái hậu hành hạ không ít, nhưng nhất quyết không thể để bà bắt được sai sót gì. Nàng hạ quyết tâm, cũng không muốn Tiêu Kỳ vốn đã mệt mỏi một ngày còn phải lo lắng thêm cho mình nữa.
Tiêu Kỳ vốn cho rằng Tự Cẩm sẽ hỏi gì đó, kết quả nàng chẳng hỏi bất cứ điều gì. Tiêu Kỳ lại cảm thấy không yên lòng, nắm tay Tự Cẩm nói: "Nàng đừng sợ, ngày mai cứ bình tĩnh là được. Hôm nay do Mai Phi quá sơ ý nên mới chọc giận thái hậu."
Cho tới bây giờ cuộc đời này của tỷ đều là chọc người khác. Chắc chắn không có chuyện bị người khác phạm đến đầu còn phải nhẫn nhịn nuốt xuống nhé. Hơn nữa, có phải cứ nhẫn nhịn mà người ta chịu bỏ qua đâu. Thái hậu có thể làm mất thể diện của Mai Phi, nhưng nếu ngày mai thái hậu cũng dám đối xử với nàng như thế, nàng sẽ không nhẫn nhịn chịu nhục như vậy.
Có điều ngay trước mặt Tiêu Kỳ, những suy nghĩ này cũng không thể nói ra, chỉ cười mỉm nói: "Hoàng thượng cứ việc yên tâm, ngay cả người thiếp cũng có thể chiếu cố thỏa đáng, nhất định sẽ tận tâm tận sức với thái hậu nương nương."
Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm cười, đột nhiên liền có cảm giác mình ngốc ngốc, không hiểu sao đột nhiên có cảm giác lo lắng thay cho thái hậu?
Tự Cẩm bế con trai lại, ba người một nhà cùng ngồi chơi một canh giờ, chủ yếu là Tiêu Kỳ chơi đùa với con trai, nàng ở bên cạnh thiêu thùa may vá, nhìn thấy tới giờ bèn gọi bà vú tới bế con trai đi. Trẻ con phải luyện thói quen ngủ sớm dậy sớm mới tốt, ngày mai người lớn cũng bận rộn nhiều việc nữa.
Tắt đèn, thả màn, Tự Cẩm tự trấn định tinh thần, sau đó nhắm mắt lại liền ngủ.
Tiêu Kỳ còn nghĩ định dặn dò Tự Cẩm vài câu, kết quả mới nghĩ một lát, xoay đầu lại đã thấy Tự Cẩm ngủ rồi.
Người này lòng dạ cũng thật … thoáng nhỉ. Tiêu Kỳ lặng yên, lặng yên nhắm mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, Tự Cẩm thức dậy sớm hơn so với Tiêu Kỳ, quả thật là tình huống hiếm có. Rửa tay, lau mặt, trang điểm, thay quần áo, Tiêu Kỳ ngồi dậy, nhìn Tự Cẩm khí thế như hổ, cũng hạ quyết tâm hôm nay hạ triều phải đi Thọ Khang Cung ngay, hy vọng đừng xảy ra chuyện gì.
Làn này bệnh của Thái hậu khá nặng. Ban đầu Tự Cẩm còn tưởng thái hậu giả bộ bệnh, ai biết đúng là bị bệnh thật. Có ngày hôn mê cả một tối, chuyện này khiến Tự Cẩm rất kinh hãi.
Thái hậu bị bệnh, Tiêu Kỳ cũng tranh thủ thời gian đến hầu hạ trước giường. Do đó, ở bên cạnh hầu hạ thái hậu nương nương chữa bệnh vốn là chuyện rất vất vả lại hóa thành chuyện ai cũng muốn tranh thủ trong cung. Dù sao nếu ngày mình hầu bệnh thái hậu có thể gặp được hoàng thượng cũng tới thăm thái hậu, đây chính là một cơ hội cực tốt để tranh thủ tình cảm trước mặt hoàng thượng.
Lần này hoàng hậu nói thẳng, mỗi tần phi trong hậu cung đều phải đi hầu bệnh cho thái hậu nương nương. Điều này rõ ràng chính là thi ân cho mọi người, khiến mọi người có thể có cơ hội gần gũi Hoàng thượng. Ai cũng biết Hoàng thượng rất ít vào hậu cung. Kể từ khi Hi Phi ra tháng, trên cơ bản cũng thay đổi phạm vi hoạt động của Hoàng thượng, chỉ loanh quanh ở khu vực Di Cùng hiên. Mọi người muốn ngẫu nhiên gặp, trên thực tế cũng rất khó khăn.
Trong lòng Tự Cẩm âm thầm cân nhắc, hoàng hậu làm vậy là có ý gì chứ? Khó được là Tiêu Kỳ không phản đối. Từ Hiền phi bắt đầu, tiếp theo chính là Mai Phi rồi tới Tự Cẩm, xuống chút nữa chính là Khúc phi, Lý Chiêu Nghi lần lượt tính xuống. Chờ đến khi đi hết một vòng trở lại thì về cơ bản bệnh của Thái hậu có lẽ cũng đã đỡ hơn rất nhiều rồi.
Nghĩ như vậy, Tự Cẩm cảm thấy hầu bệnh cũng không phải chuyện khổ sai gì. Chỉ sợ thái hậu lấy nàng hành hạ, làm khó dễ thôi. Tự Cẩm mà chống lại thái hậu, lại là thái hậu bị bệnh, cho dù là có lý cũng có thể bị người khác buộc cho tội danh bất hiếu. Cho nên trước ngày phải đi hầu bệnh, Tự Cẩm cực kỳ căng thẳng.
Buổi tối lúc Tiêu Kỳ tới, Tự Cẩm vội vàng túm lấy hắn hỏi: "Bệnh tình Thái hậu nương nương thế nào, thái y nói sao?"
Tiêu Kỳ thay xong y phục mới đi ra, trà cũng còn chưa được uống một ngụm đã bị Tự Cẩm túm lấy hỏi dồn dập, bởi vậy thấy rõ trong lòng nàng căng thẳng đến cỡ nào. Hắn khẽ thở dài, cầm lấy tay Tự Cẩm kéo lại, cùng ngồi xuống giường lớn, lúc ấy mới nói: "Hi Ngôn Thanh, nàng đừng lo lắng."
Làm sao mà không lo lắng chứ, thái hậu sẽ không làm gì trước mặt Tiêu Kỳ, nhưng chắc chắn sẽ ở sau lưng làm mình thống khổ. Dù sao Tự Cẩm biết rõ mình ngăn cản con đường của Kiều Linh Di. Thái hậu ước gì có thể tiêu diệt mình. Nhưng nàng tuyệt đối sẽ không cho bà cơ hội đó.
Quan hệ giữa Tiêu Kỳ và thái hậu căng thẳng cũng bởi vì Kiều gia. Bây giờ thái hậu bị bệnh, Tiêu Kỳ cũng giữ hiếu tâm, hôm qua đã ở Thọ Khang Cung trông giữ hơn nửa ngày. Hôm nay Mai Phi chữa bệnh, Tiêu Kỳ lại đây ăn trưa, ăn trưa xong còn dự định đi qua xem một chút. Tự Cẩm ghen là không giả, nhưng lúc này thì làm được gì chứ.
"Thiếp không lo lắng, thiếp đi hầu hạ thái hậu lão Phật gia. Thiếp nhất định sẽ tận tâm tận lực, Hoàng thượng cứ yên tâm là được." Những mánh khóe nhỏ nhặt xấu xa giữa mẹ chồng nàng dâu, cho dù Tiêu Kỳ có thông minh nhưng không tự mình chứng kiến thì cũng không thể tưởng tượng được. Huống chi thái hậu là người từng lật đổ hoàng hậu năm xưa để ngồi lên vị trí này, còn làm cho đứa con nuôi Tiêu Kỳ lên ngôi vị hoàng đế, bởi vậy thấy rõ thủ đoạn của bà không hề đơn giản.
Lúc này Tự Cẩm cũng biết nói gì cũng không xong bèn nhìn Tiêu Kỳ nói: "Hoàng thượng ăn trước đi, ăn xong người còn còn phải đi Thọ Khang Cung, buổi chiều còn phải xử lý triều chính, phải tự biết giữ sức khỏe cho mình." Dù sao mỗi người hầu bệnh một ngày, Tự Cẩm chỉ cần cắn răng sống qua một ngày này là được, có khó khăn gì đâu.
Tiêu Kỳ xác thực mệt muốn chết, nắm tay Tự Cẩm tay thở, "Bệnh của Thái hậu tới quá đột ngột, thái y nói là bệnh cũ tái phát. Năm đó thái hậu vì bảo vệ tính mạng ta, ở trong hậu cung này cũng chịu đựng không ít khổ sở."
Nghe Tiêu Kỳ nói trong lòng Tự Cẩm câm lặng, cố gắng nặn ra nự cười tươi nói: "Thái hậu nương nương làm người ta kính nể." Một phi tần nhỏ nhoi có thể tiến lên được vị trí thái hậu đương nhiên đáng giá để người ta kính nể. Đây cũng chính là mục tiêu ban đầu khi Tự Cẩm tỉnh lại thấy mình ở trong hậu cung này. Trước mắt có tấm gương thành công như thế, người ta còn là người cổ nhân thuần khiết, Tự Cẩm thật tâm bội phục thái hậu. Chỉ tiếc hai người không có cùng chung chí hướng.
Dùng cơm xong, Tự Cẩm xem canh giờ, kiên trì bắt Tiêu Kỳ ngủ nửa canh giờ, sau đó mới gọi hắn thức dậy đi sang Thọ Khang Cung. Tiêu Kỳ rửa mặt, nhìn Tự Cẩm tự mình vội vàng giặt khăn lau mặt cho hắn. Đã nói bao nhiêu lần những chuyện này không cần nàng động tay nhưng chẳng bao giờ nghe cả.
Nàng sửa sang xiêm y cho Tiêu Kỳ từ trên xuống dưới, lại quan sát xem mọi thứ đã hoàn chỉnh không có vấn đề, lúc ấy mới nói: "Được rồi."
Tiêu Kỳ cúi đầu khẽ hôn một cái lên trán Tự Cẩm, "Buổi tối ta sẽ đến với nàng, ta đi trước đây."
Tự Cẩm vung khăn tay tiễn Tiêu Kỳ đi, sau đó mới để cho bà vú ôm con đến. Lúc nãy Tiêu Kỳ ngủ trưa, sợ con trai quấy nhiễu đến hắn nên không có bế con lại đây. Bé con bây giờ đã biết nhận thức, nhìn đến thân nương của mình liền nhếch miệng cười. Bây giờ Tự Cẩm đã bế con rất thành thạo, vừa đón con liền hôn lên má con một cái. Bé con thích thú cười khanh khách.
Tự Cẩm bắt đầu mỗi ngày một bài giáo dục, uhm, chính là đọc trung dung. Mỗi lần đọc một bài, Tự Cẩm cảm thấy tâm tính mình cũng thay đổi một chút. Huống chi mỗi lần đọc sách, con trai đều đặc biệt ngoan ngoãn, như thể rất thích nghe. Khiến cho Tự Cẩm cảm thấy nếu mỗi ngày đọc sách đều bế con trai thì sau này con sẽ có thói quen đọc sách.
Dù sao cũng mặc kệ con trai nghe có hiểu được hay không, Tự Cẩm mỗi ngày đều đọc một canh giờ. Đứa bé cũng thành thói quen, có một ngày Tự Cẩm quá bận rộn không quan tâm, bé còn biết hừ hai tiếng bày tỏ kháng nghị nữa.
Đọc xong sách, con trai cũng ngủ, Tự Cẩm liền cầm lấy giỏ may vá đến ngồi bên cạnh. Vào mùa hè quần áo của Tiêu Kỳ phải thay đổi mấy bộ một ngày cho nên phải chuẩn bị nhiều một chút. Y phục may bằng tơ lụa mặc vào rất thoải mái. Nhưng cũng không được giặt thường xuyên, vải vóc này toàn thứ quý giá cho nên đồ thay cần khá nhiều.
Đến lúc tối, Tự Cẩm nghe Vân Thường báo tin tức, nói lúc Mai Phi nương nương hầu bệnh chọc thái hậu nương nương mất hứng, bị phạt quỳ.
Phạt quỳ?
Tự Cẩm:...
"Chuyện này là thật sao?" Tự Cẩm nhíu lại lông mày hỏi, làm thế này cũng không giống như cung cách của thái hậu, có vẻ không trí tuệ lắm.
"Bên ngoài đều nói như vậy, còn có nói tận mắt thấy Mai Phi nương nương quỳ ngoài sân." Vẻ mặt Vân Thường trắng bệch. Quỳ trong phòng còn có thể giữ lại chút thể diện. Bắt quỳ ngoài sân, chính là không chừa chút thể diện nào cho Mai Phi rồi.
Nét mặt Tự Cẩm trở nên ngưng trọng, "Ngươi đi cẩn thận hỏi thăm một chút, rốt cuộc vì sao thái hậu lại xử phạt Mai Phi như vậy." Không thể vô duyên vô cớ phạt được, trong này khẳng định có chuyện gì đó mà người khác không biết.
"Vâng, nhưng có lẽ sẽ không dễ hỏi ra được tin tức, Thọ Khang Cung kia canh phòng nghiêm ngặt, chỉ có thể hỏi thăm từ Hi Cảnh cung, nô tỳ sẽ đi ngay." Vân Thường vội vã đi luôn.
Thọ Khang Cung là chỗ thái hậu, tường cao, cổng kín, người nghiêm, không thể hỏi thăm tin tức gì. Hi Cảnh cung kia là địa bàn của Mai Phi, muốn hỏi thăm tin tức cũng không quá dễ dàng. Mai Phi ở trong cung cũng vài năm, hẳn là phòng thủ cung điện của mình cũng nắm trong tay.
Không đợi được Vân Thường thăm dò ra tin tức trở về, ngay sau đó Tự Cẩm lại tiếp nhận được tin Trần Đức An truyền đến. Tiêu Kỳ trách cứ Mai Phi.
Vậy đúng là Tiêu Kỳ là đứng ở bên thái hậu, Tự Cẩm hơi nhếch môi, phất phất tay cho Trần Đức An đi xuống, suy nghĩ một chút liền nói với Diện Mi: "Đi tìm Vân Thường trở về, không cần hỏi thăm nữa."
Diện Mi ngẩn người, nhưng vẫn là lập tức trả lời: "Vâng, nô tỳ đi ngay."
Tự Cẩm nhìn Diện Mi đi ra ngoài mới nhẹ nhàng thở một hơi. Nàng luôn có cảm giác, ngày hôm nay Mai Phi xúi quẩy chịu phạt, đây hẳn là thái hậu đang nhắm tới mình. Mai Phi cũng là người phe hoàng hậu, lại chịu phạt và nghe khiển trách trước đúng ngày mình sẽ phải tới hầu bệnh, Tự Cẩm cũng không có cách nào không nghĩ như vậy.
Buổi tối lúc Tiêu Kỳ tới, Tự Cẩm một chữ cũng không hỏi chuyện liên quan đến Mai Phi. Nhìn từ cách Tiêu Kỳ trách phạt thì chắc là Mai Phi bị thái hậu bắt được sai lầm. Nói như vậy, ngày mai mình đi thể nào cũng bị thái hậu hành hạ không ít, nhưng nhất quyết không thể để bà bắt được sai sót gì. Nàng hạ quyết tâm, cũng không muốn Tiêu Kỳ vốn đã mệt mỏi một ngày còn phải lo lắng thêm cho mình nữa.
Tiêu Kỳ vốn cho rằng Tự Cẩm sẽ hỏi gì đó, kết quả nàng chẳng hỏi bất cứ điều gì. Tiêu Kỳ lại cảm thấy không yên lòng, nắm tay Tự Cẩm nói: "Nàng đừng sợ, ngày mai cứ bình tĩnh là được. Hôm nay do Mai Phi quá sơ ý nên mới chọc giận thái hậu."
Cho tới bây giờ cuộc đời này của tỷ đều là chọc người khác. Chắc chắn không có chuyện bị người khác phạm đến đầu còn phải nhẫn nhịn nuốt xuống nhé. Hơn nữa, có phải cứ nhẫn nhịn mà người ta chịu bỏ qua đâu. Thái hậu có thể làm mất thể diện của Mai Phi, nhưng nếu ngày mai thái hậu cũng dám đối xử với nàng như thế, nàng sẽ không nhẫn nhịn chịu nhục như vậy.
Có điều ngay trước mặt Tiêu Kỳ, những suy nghĩ này cũng không thể nói ra, chỉ cười mỉm nói: "Hoàng thượng cứ việc yên tâm, ngay cả người thiếp cũng có thể chiếu cố thỏa đáng, nhất định sẽ tận tâm tận sức với thái hậu nương nương."
Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm cười, đột nhiên liền có cảm giác mình ngốc ngốc, không hiểu sao đột nhiên có cảm giác lo lắng thay cho thái hậu?
Tự Cẩm bế con trai lại, ba người một nhà cùng ngồi chơi một canh giờ, chủ yếu là Tiêu Kỳ chơi đùa với con trai, nàng ở bên cạnh thiêu thùa may vá, nhìn thấy tới giờ bèn gọi bà vú tới bế con trai đi. Trẻ con phải luyện thói quen ngủ sớm dậy sớm mới tốt, ngày mai người lớn cũng bận rộn nhiều việc nữa.
Tắt đèn, thả màn, Tự Cẩm tự trấn định tinh thần, sau đó nhắm mắt lại liền ngủ.
Tiêu Kỳ còn nghĩ định dặn dò Tự Cẩm vài câu, kết quả mới nghĩ một lát, xoay đầu lại đã thấy Tự Cẩm ngủ rồi.
Người này lòng dạ cũng thật … thoáng nhỉ. Tiêu Kỳ lặng yên, lặng yên nhắm mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, Tự Cẩm thức dậy sớm hơn so với Tiêu Kỳ, quả thật là tình huống hiếm có. Rửa tay, lau mặt, trang điểm, thay quần áo, Tiêu Kỳ ngồi dậy, nhìn Tự Cẩm khí thế như hổ, cũng hạ quyết tâm hôm nay hạ triều phải đi Thọ Khang Cung ngay, hy vọng đừng xảy ra chuyện gì.
/235
|