Editor: Nguyệt Vi Yên
Beta: Vũ Ngư Nhi
Hoàng đế vẫn chưa từ bỏ ý định, gẩy gẩy chiếc trâm hồng bảo thạch trên đầu Tiết Tĩnh Xu, hỏi tới cùng: Sao hoàng hậu không nói gì?
Tiết Tĩnh Xu cho là hắn cũng muốn mình khen hắn nên dựa vào đạo lí có qua có lại, kiên trì nói: Bệ hạ cũng là nam tử khí vũ hiên ngang.
Phản ứng này không hề giống với mong muốn của hoàng đế nhưng hắn trấn định lại, bình tĩnh gật đầu, Ánh mắt của hoàng hậu thật tốt.
Tiết Tĩnh Xu khẽ bật cười, không biết nói gì cho phải.
Hoàng đế gỡ chiếc trâm hồng bảo thạch xuống đặt vào tay nàng, Màu này càng tôn lên vẻ đẹp của hoàng hậu, có lẽ nàng nên mang nhiều lần.
Tiết Tĩnh Xu nói: Màu sắc vui vẻ như vậy lại có kiểu dáng phức tạp, đeo hằng ngày lại quá long trọng.
Hoàng thượng lại nói: Quả là quá nặng, ta sẽ sai Thượng y cục làm cho nàng mấy bộ trang sức phù hợp.
Tiết Tĩnh Xu vội nói: Chỗ này của thiếp có rất nhiều đồ trang sức còn chưa mang qua.
Hoàng đế lại bảo: Đây là phân lệ của hậu cung, mỗi quý đều phải mua thêm quần áo mới và đồ trang sức, hoàng hậu không cần từ chối.
Lúc này Tiết Tĩnh Xu mới không nói được gì nhưng lại hỏi: Vậy phân lệ của bệ hạ là gì?
Hoàng đế lấy chiếc trâm mẫu đơn trên đầu nàng xuống: Phân lệ của ta tính riêng chứ không tính vào hậu cung.
Ta cho người làm nhiều kiểu dáng khác nhau cho hoàng hậu thay đổi. Hoàng đế nói tiếp.
Toàn bộ trang sức trên đầu được gỡ xuống, mái tóc đen dài của Tiết Tĩnh Xu bung ra, rối tung trên vai.
Nàng dùng tay vuốt đến nỗi đau da đầu, cầm lược chải tóc, búi kiểu tóc cực kì đơn giản, chỉ dùng một chiếc trâm ngọc giữ lại.
Sau đó nàng đứng dậy, cởi triều phục ra thay bằng bộ y phục đơn giản hằng ngày.
Hoàng đế đứng ở một bên nhìn xem mà không hề tránh né.
Nếu là lúc trước nhất định Tiết Tĩnh Xu sẽ cảm thấy vô cùng ngượng ngùng nhưng đến hôm nay thì đã thành thói quen.
Thay quần áo xong, hoàng đế kéo nàng ngồi xuống.
Tiết Tĩnh Xu nhớ tới yến hội hôm nay liền thăm dò hỏi: Bệ hạ cảm thấy tiệc đón xuân vừa rồi như thế nào?
Hoàng đế nói: Không tồi, dù đây là lần đầu tiên hoàng hậu bày tiệc đãi khách nhưng xử lí đâu vào đấy, rất thành thạo, không hề nhìn ra được là người mới.
Tiết Tĩnh Xu hơi mỉm cười, Đa tạ bệ hạ khích lệ.
Kỳ thật lúc trước nàng không muốn hỏi cái này mà nàng muốn thăm dò hoàng đế, hắn cảm thấy như thế nào về các cô nương tiểu thư ấy.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, giờ chưa phải là lúc hỏi cái này, nếu muốn hỏi thì cũng nên là thái hoàng thái hậu hay trưởng bối nào khác hỏi.
Hoàng đế cũng hỏi: Hôm nay hoàng hậu triệu kiến người Tiết gia? Nếu về sau nhớ nhà có thể mời Tiết phu nhân vào cung cùng trò chuyện với hoàng hậu.
Tiết Tĩnh Xu khẽ gật đầu, còn nói: Hôm nay mùa xuân đã tới, trăm hoa đua nở trong Ngự hoa viên, sau khi bệ hạ xử lí chính vụ xong có thể đến đó thưởng thức, cũng coi như là rèn luyện thân thể.
Hoàng đế nói: Lần trước trồng cây mận, chắc giờ đã ra quả rồi? Chờ đến khi quả chín, ta và hoàng hậu cùng đi hái trái cây, coi như là trải nghiệm thú vui của dân gian nhà nông.
Hắn nói xong lại tựa như có thâm ý nhìn Tiết Tĩnh Xu, Thuận tiện để hoàng hậu đo luôn xem mấy hôm nay có lớn hơn được chút nào không.
Tiết Tĩnh Xu thấy hắn lại nhắc đến việc này thì có chút dở khóc dở cười, cũng may nàng là nữ tử, không cần để ý đến chiều cao, nếu nàng là đàn ông mà bị hoàng đế nói ba lần hai lượt bảo nàng thấp thì nhất định sẽ tức giận.
Nàng nói: Từ năm ngoái thiếp đã không cao lên rồi, chỉ sợ làm bệ hạ thất vọng.
Hoàng đế đáp lại: Ta không thất vọng, chỉ sợ hoàng hậu phải tiếp tục vất vả.
Người Tiết Tĩnh Xu cứng lại, trên mặt hiện lên hai rặng mây đỏ. Những ngày này nàng đã cảm nhận được đầy đủ ý vất vả mà hoàng thượng bảo. Mặc dù nói hoàng đế thông cảm thân thể nàng không tốt, sau mỗi lần sinh hoạt vợ chồng đều nghỉ từ một đến hai ngày nhưng nàng cũng không chịu đựng nổi.
Nàng thấy hoàng đế cứ liên tiếp nhắc đến việc này, không nhịn được nói: Bệ hạ lo lắng thiếp vất vả nhưng thật sự là thiếp không hề vất vả.
Hoàng đế lại nói: Nếu hoàng hậu không khổ cực thì người vất vả chính là ta.
Tiết Tĩnh Xu lại không nói gì. Rõ ràng đêm đại hôn hôm đó, người hắn còn cứng nhắc như một tảng đá, vậy mà không biết từ bao giờ đã bắt đầu trở nên trơn trượt như thế này.
Hoàng đế vẫn không buông tha cho nàng, thò tay ra kéo người, còn hỏi: Sao hoàng hậu lại không nói?
Tiết Tĩnh Xu không kháng cự mà thuận theo sức hắn ngồi vào trong lòng, nhưng vẫn cẩn thận nhìn ra ngoài điện, sợ có cung nhiên đi vào trả lời.
Hoàng đế lại nói: Không phải lo lắng, sẽ không ai đi vào đâu. Vừa rồi hoàng hậu trầm mặc không nói là đang suy nghĩ gì vậy?
Tiết Tĩnh Xu nhìn hắn một cái rồi lại rũ mắt, khẽ nói: Thiếp đang suy nghĩ, bệ hạ lúc trước không hề giống bây giờ.
Hoàng thượng hỏi nàng: Vậy hoàng hậu cảm thấy, ta của lúc trước tốt hay bây giờ tốt hơn?
Tiết Tĩnh Xu khẽ nhấp môi, vành tai hơi đỏ lên. Với nàng, lúc trước hoàng đế không dễ gần gũi mà ở chung cũng không được tốt lắm. Bây giờ tuy hoàng đế thân mật với nàng hơn rất nhiều nhưng đôi khi lại khiến nàng không chống đỡ lại được.
Nàng cảm thấy nếu cả hai có thể kết hợp vào với nhau thì không còn gì tốt hơn. Nhưng không thể nói như vậy trước mặt bệ hạ nên nàng chỉ nói: Bệ hạ như thế nào cũng rất tốt.
Hoàng đế gật đầu, Lời này ta thích nghe.
Tiết Tĩnh Xu hỏi hắn: Bệ hạ có biết hai chữ khiêm tốn viết như thế nào không?
Không phải hôm nay trẫm đã khắc họa từ đó sao? Hoàng đế nghiêm túc hỏi lại.
Tiết Tĩnh Xu á khẩu không trả lời được, hơn nửa ngày mới nói: Lúc trước bệ hạ sẽ không nói những lời như thế này.
Hoàng đế nói tiếp: Lúc trước ta cũng không phát hiện hoàng hậu đáng yêu như vậy.
Tiết Tĩnh Xu không nhịn được hỏi hắn: Có phải dạo gần đây bệ hạ học những cái không nên học, nhìn những cái không nên nhìn không?
Hoàng đế cũng không phủ nhận, Trong Tàng thư các ta phát hiện ra một số thoại bản nên tiện tay mở ra, chúng nói về chút chuyện xưa của các tài tử giai nhân, còn rất thú vị, ta thấy trong đó khi các thư sinh nói những lời trêu chọc tiểu thư thì các cô nương tiểu thư đó đều rất vui vẻ, sao hoàng hậu lại không thích nghe?
Tiết Tĩnh Xu sửng sốt hồi lâu mới nói: Bệ hạ người... Sao người có thể xem những loại sách như vậy?
Hoàng đế nói thêm: Ta cũng chỉ tiện tay mà thôi, liếc hai lần, sẽ không làm chậm trễ triều chính, hoàng hậu cứ yên tâm. Ta thấy trong sách biểu hiện của các nữ tử kia khác với hoàng hậu, có lẽ các nàng không phải người đứng đắn như hoàng hậu.
Tiết Tĩnh Xu thầm nghĩ, có ngươi không đứng đắn thì có.
Hoàng thượng lại nói tiếp, Mới vừa rồi nói hoàng hậu đáng yêu, những lời đó tuy là học từ trong sách nhưng cũng là lời trong lòng của ta, hoàng hậu đừng hiểu lầm.
Tiết Tĩnh Xu khẽ hỏi lại: Thiếp... Thiếp đáng yêu chỗ nào chứ? Bệ hạ đừng nói lung tung.
Bây giờ muốn đáng yêu chẳng phải được ngay sao? Nói thật với hoàng hậu, trước kia ta không thích thân cận với nữ tử nhưng lại không hề bị bài xích với hoàng hậu, trái lại, ôm hoàng hậu vào trong ngực, vừa mềm vừa mát, ta còn cảm thấy rất thích ý hài lòng.
Dường như muốn chứng minh lời của mình là thật, hai tay vòng qua người nàng đang ôm hơi chặt thành ra ôm cả người nàng thật chặt, giữ lấy nhéo nhéo.
Tiết Tĩnh Xu cảm giác mình biến thành một miếng cơm nắm, bị hắn xoa tròn vê nặn.
Trong lòng nàng thấy rất xấu hổ nhưng khi nghĩ lại thì trừ lúc đầu nàng còn chưa thích ứng, về sau được hoàng đế ôm vào trong ngực thì cảm giác hai người rất phù hợp, chịu đựng sự xấu hổ nói: Thực ra thiếp cũng thấy nằm trong lòng bệ hạ khi ngủ an ổn hơn nhiều.
Ồ? Ta cùng hoàng hậu, ngược lại là trời sinh một đôi. Hoàng hậu nói có đúng không? Hắn cúi đầu, nhìn thẳng vào hai mắt nàng hỏi.
Tiết Tĩnh Xu đành thuận theo ý hắn, khẽ gật đầu.
Nhưng hoàng đế vẫn không hài lòng mà lại hỏi: Xứng như thế nào, hoàng hậu nói một chút xem sao.
Giữa ban ngày mà nói về đề tài này thật sự khiến người ta rất khó xử, Tiết Tĩnh Xu định chuyển dời sự chú ý của hắn, liền hỏi: Sao hôm nay bệ hạ đến sớm vậy?
Hoàng đế đáp lời nàng: Hôm nay không có tấu chương, những đại thần kia cũng không thể nói gì hơn.
Hắn nghiễm nhiên đã ném vị Lưu đại nhân kia vào xó xỉnh nào rồi.
Hoàng hậu còn chưa trả lời ta. Hoàng đế vẫn tiếp tục hỏi.
Tiết Tĩnh Xu bị hắn dồn ép không còn cách nào khác, đành phải nói: Không phải bệ hạ nói là trời sinh một đôi sao?
Hoàng đế gật gật đầu: Thì ra hoàng hậu cũng nghĩ vậy, chỉ là còn có một chút, thân thể còn chút không tương xứng.
Nói đi nói lại, lại nói đến vấn đề này.
Tiết Tĩnh Xu không biết rốt cuộc hoàng đế có bao nhiêu chấp niệm với chuyện này. Trưởng thành bị thấp cũng không phải do nàng muốn, hoàng đế cứ nói nàng thấp vậy sao không tự trách mình lớn lên quá cao chứ?
Hoàng đế còn nói thêm: Tuy nhiên trên đời này chẳng có gì là hoàn mỹ cả, ta cũng không nên quá cưỡng cầu.
Tiết Tĩnh Xu cúi đầu, bĩu mỗi, vậy mà hắn làm như oan ức lắm.
Sau đó thì truyền lệnh, Tiết Tĩnh Xu cố tình không quan tâm đến hắn.
Hoàng đế hậu tri hậu giác (*) mới phát hiện ra: Hoàng hậu sao vậy? Có phải tức giận không?
(*) Hậu tri hậu giác là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra.
Nói tới việc này thì coi như hắn cũng có tiến bộ, lúc trước vì chuyện cái khóa ngàn trượng mà làm cho Tiết Tĩnh Xu ngầm ấm ức phân cao thấp nhưng chính hắn lại không phát hiện ra.
Xét đến cùng, thật ra là lúc trước chưa đủ để tâm còn nay để ý mà thôi.
Tiết Tĩnh Xu buông bát đũa nói: Bệ hạ chỉ nói thiếp thấp mà sao không nói là do bệ hạ quá cao?
Hoàng đế không ngờ nàng còn nhớ chuyện này, sửng sốt một lúc mới nói: Nhưng thân thể ta không thể phát triển thêm nữa mà hoàng hậu vẫn còn có cơ hội thay đổi.
Tiết Tĩnh Xu nói thẳng: Thiếp không muốn thay đổi.
Lần đầu tiên nàng dùng ngữ khí như vậy trước mặt hoàng đế.
Hoàng đế sững sờ, từ sau khi hắn lên ngôi chưa có người nào dám nói chuyện với hắn như vậy nhưng kì quái là trong lòng hắn lại không hề tức giận, cũng không thấy bị mạo phạm, ngược lại còn cảm thấy hơi mới lạ, vốn tưởng hoàng hậu luôn dịu dàng, không ngờ cũng có gai.
Hoàng đế khoát khoát tay, nói: Quên đi, hoàng hậu không muốn thay đổi thì không cần thay đổi, không ai có thể miễn cưỡng hoàng hậu.
Lúc này sắc mặt Tiết Tĩnh Xu mới mềm xuống, sau đó hai người có hỏi có đáp, hoàng đế liền cảm thấy chuyện này coi như đã qua.
Sau khi ăn xong, Tiết Tĩnh Xu cảm thấy bụng dưới hơi căng ra, nàng tính tính toán toán thời gian trong lòng cũng đoán được là có chuyện gì xảy ra, lảng tránh qua nơi khác xem qua, quả nhiên là nguyệt sự đến.
Nữ quan ti lễ biết được liền nói: Nguyệt sự của nương nương đã đến, theo lý là phải ngủ phân phòng với bệ hạ.
Tiết Tĩnh Xu nói: Ngươi đi nói với bệ hạ đi.
Nàng cùng nữ quan vào trong điện, thấy hoàng đế đã cởi áo ngoài, nghiễm nhiên là đang chuẩn bị đi ngủ.
Nữ quan tiến lên thưa: Mấy ngày gần đây cơ thể nương nương không tiện, mời bệ hạ chuyển qua nơi khác.
Hoàng đế lập tức nhìn về phía Tiết Tĩnh Xu, thấy sắc mặt nàng vẫn như thường, khí sắc cũng không tệ, không hề giống như là không thoải mái, đang định hỏi thì Đức công công nhớ tới cái gì, vội vàng nhỏ giọng khẽ nói vào tai hắn một câu, lúc này hoàng đế mới hiểu ra.
Hắn đang định ở lại thì nữ quan lại đem quy củ của tổ tiên ra, một mực đặt trên đầu hắn.
Hoàng đế nhìn Tiết Tĩnh Xu nhưng Tiết Tĩnh Xu lại không nhìn hắn.
Hắn không còn cách nào khác, đành phải thu dọn một phen ra khỏi cung Tê Phượng. Hắn đứng ở ngoài cung, quay đầu hỏi Đức công công: Ngươi nói xem, đuổi trẫm ra ngoài là ý của hoàng hậu hay ý của nữ quan?
Đức công công cúi đầu, nơm nớp lo sợ nói: Hoàng thượng, đây là quy củ của tổ tiên.
Hoàng đế lại cảm thấy nhất định là hoàng hậu không muốn hắn nghỉ ở đây. Nếu hắn muốn bỏ qua lời nói của nữ quan thì không phải là không được, chỉ là nhìn bộ dạng hoàng hậu thì dường như là chưa nguôi giận nên không giằng co nữa.
Hắn không ngờ, hoàng hậu nhìn thì ấm áp mềm mại, nhưng tính tình lại hơi kiên cường, hơi cứng đầu.
Đức công công nhũn người đứng sau lưng hoàng đế, nhìn hắn không biết muốn thứ gì. Hoàng đế nghĩ một lát rồi nói: Ngươi đến Thái y viện xem bình thường nguyệt sự của nữ tử mấy ngày mới hết.
Đức công công co quắp khóe miệng, bất đắc dĩ ra đi.
Beta: Vũ Ngư Nhi
Hoàng đế vẫn chưa từ bỏ ý định, gẩy gẩy chiếc trâm hồng bảo thạch trên đầu Tiết Tĩnh Xu, hỏi tới cùng: Sao hoàng hậu không nói gì?
Tiết Tĩnh Xu cho là hắn cũng muốn mình khen hắn nên dựa vào đạo lí có qua có lại, kiên trì nói: Bệ hạ cũng là nam tử khí vũ hiên ngang.
Phản ứng này không hề giống với mong muốn của hoàng đế nhưng hắn trấn định lại, bình tĩnh gật đầu, Ánh mắt của hoàng hậu thật tốt.
Tiết Tĩnh Xu khẽ bật cười, không biết nói gì cho phải.
Hoàng đế gỡ chiếc trâm hồng bảo thạch xuống đặt vào tay nàng, Màu này càng tôn lên vẻ đẹp của hoàng hậu, có lẽ nàng nên mang nhiều lần.
Tiết Tĩnh Xu nói: Màu sắc vui vẻ như vậy lại có kiểu dáng phức tạp, đeo hằng ngày lại quá long trọng.
Hoàng thượng lại nói: Quả là quá nặng, ta sẽ sai Thượng y cục làm cho nàng mấy bộ trang sức phù hợp.
Tiết Tĩnh Xu vội nói: Chỗ này của thiếp có rất nhiều đồ trang sức còn chưa mang qua.
Hoàng đế lại bảo: Đây là phân lệ của hậu cung, mỗi quý đều phải mua thêm quần áo mới và đồ trang sức, hoàng hậu không cần từ chối.
Lúc này Tiết Tĩnh Xu mới không nói được gì nhưng lại hỏi: Vậy phân lệ của bệ hạ là gì?
Hoàng đế lấy chiếc trâm mẫu đơn trên đầu nàng xuống: Phân lệ của ta tính riêng chứ không tính vào hậu cung.
Ta cho người làm nhiều kiểu dáng khác nhau cho hoàng hậu thay đổi. Hoàng đế nói tiếp.
Toàn bộ trang sức trên đầu được gỡ xuống, mái tóc đen dài của Tiết Tĩnh Xu bung ra, rối tung trên vai.
Nàng dùng tay vuốt đến nỗi đau da đầu, cầm lược chải tóc, búi kiểu tóc cực kì đơn giản, chỉ dùng một chiếc trâm ngọc giữ lại.
Sau đó nàng đứng dậy, cởi triều phục ra thay bằng bộ y phục đơn giản hằng ngày.
Hoàng đế đứng ở một bên nhìn xem mà không hề tránh né.
Nếu là lúc trước nhất định Tiết Tĩnh Xu sẽ cảm thấy vô cùng ngượng ngùng nhưng đến hôm nay thì đã thành thói quen.
Thay quần áo xong, hoàng đế kéo nàng ngồi xuống.
Tiết Tĩnh Xu nhớ tới yến hội hôm nay liền thăm dò hỏi: Bệ hạ cảm thấy tiệc đón xuân vừa rồi như thế nào?
Hoàng đế nói: Không tồi, dù đây là lần đầu tiên hoàng hậu bày tiệc đãi khách nhưng xử lí đâu vào đấy, rất thành thạo, không hề nhìn ra được là người mới.
Tiết Tĩnh Xu hơi mỉm cười, Đa tạ bệ hạ khích lệ.
Kỳ thật lúc trước nàng không muốn hỏi cái này mà nàng muốn thăm dò hoàng đế, hắn cảm thấy như thế nào về các cô nương tiểu thư ấy.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, giờ chưa phải là lúc hỏi cái này, nếu muốn hỏi thì cũng nên là thái hoàng thái hậu hay trưởng bối nào khác hỏi.
Hoàng đế cũng hỏi: Hôm nay hoàng hậu triệu kiến người Tiết gia? Nếu về sau nhớ nhà có thể mời Tiết phu nhân vào cung cùng trò chuyện với hoàng hậu.
Tiết Tĩnh Xu khẽ gật đầu, còn nói: Hôm nay mùa xuân đã tới, trăm hoa đua nở trong Ngự hoa viên, sau khi bệ hạ xử lí chính vụ xong có thể đến đó thưởng thức, cũng coi như là rèn luyện thân thể.
Hoàng đế nói: Lần trước trồng cây mận, chắc giờ đã ra quả rồi? Chờ đến khi quả chín, ta và hoàng hậu cùng đi hái trái cây, coi như là trải nghiệm thú vui của dân gian nhà nông.
Hắn nói xong lại tựa như có thâm ý nhìn Tiết Tĩnh Xu, Thuận tiện để hoàng hậu đo luôn xem mấy hôm nay có lớn hơn được chút nào không.
Tiết Tĩnh Xu thấy hắn lại nhắc đến việc này thì có chút dở khóc dở cười, cũng may nàng là nữ tử, không cần để ý đến chiều cao, nếu nàng là đàn ông mà bị hoàng đế nói ba lần hai lượt bảo nàng thấp thì nhất định sẽ tức giận.
Nàng nói: Từ năm ngoái thiếp đã không cao lên rồi, chỉ sợ làm bệ hạ thất vọng.
Hoàng đế đáp lại: Ta không thất vọng, chỉ sợ hoàng hậu phải tiếp tục vất vả.
Người Tiết Tĩnh Xu cứng lại, trên mặt hiện lên hai rặng mây đỏ. Những ngày này nàng đã cảm nhận được đầy đủ ý vất vả mà hoàng thượng bảo. Mặc dù nói hoàng đế thông cảm thân thể nàng không tốt, sau mỗi lần sinh hoạt vợ chồng đều nghỉ từ một đến hai ngày nhưng nàng cũng không chịu đựng nổi.
Nàng thấy hoàng đế cứ liên tiếp nhắc đến việc này, không nhịn được nói: Bệ hạ lo lắng thiếp vất vả nhưng thật sự là thiếp không hề vất vả.
Hoàng đế lại nói: Nếu hoàng hậu không khổ cực thì người vất vả chính là ta.
Tiết Tĩnh Xu lại không nói gì. Rõ ràng đêm đại hôn hôm đó, người hắn còn cứng nhắc như một tảng đá, vậy mà không biết từ bao giờ đã bắt đầu trở nên trơn trượt như thế này.
Hoàng đế vẫn không buông tha cho nàng, thò tay ra kéo người, còn hỏi: Sao hoàng hậu lại không nói?
Tiết Tĩnh Xu không kháng cự mà thuận theo sức hắn ngồi vào trong lòng, nhưng vẫn cẩn thận nhìn ra ngoài điện, sợ có cung nhiên đi vào trả lời.
Hoàng đế lại nói: Không phải lo lắng, sẽ không ai đi vào đâu. Vừa rồi hoàng hậu trầm mặc không nói là đang suy nghĩ gì vậy?
Tiết Tĩnh Xu nhìn hắn một cái rồi lại rũ mắt, khẽ nói: Thiếp đang suy nghĩ, bệ hạ lúc trước không hề giống bây giờ.
Hoàng thượng hỏi nàng: Vậy hoàng hậu cảm thấy, ta của lúc trước tốt hay bây giờ tốt hơn?
Tiết Tĩnh Xu khẽ nhấp môi, vành tai hơi đỏ lên. Với nàng, lúc trước hoàng đế không dễ gần gũi mà ở chung cũng không được tốt lắm. Bây giờ tuy hoàng đế thân mật với nàng hơn rất nhiều nhưng đôi khi lại khiến nàng không chống đỡ lại được.
Nàng cảm thấy nếu cả hai có thể kết hợp vào với nhau thì không còn gì tốt hơn. Nhưng không thể nói như vậy trước mặt bệ hạ nên nàng chỉ nói: Bệ hạ như thế nào cũng rất tốt.
Hoàng đế gật đầu, Lời này ta thích nghe.
Tiết Tĩnh Xu hỏi hắn: Bệ hạ có biết hai chữ khiêm tốn viết như thế nào không?
Không phải hôm nay trẫm đã khắc họa từ đó sao? Hoàng đế nghiêm túc hỏi lại.
Tiết Tĩnh Xu á khẩu không trả lời được, hơn nửa ngày mới nói: Lúc trước bệ hạ sẽ không nói những lời như thế này.
Hoàng đế nói tiếp: Lúc trước ta cũng không phát hiện hoàng hậu đáng yêu như vậy.
Tiết Tĩnh Xu không nhịn được hỏi hắn: Có phải dạo gần đây bệ hạ học những cái không nên học, nhìn những cái không nên nhìn không?
Hoàng đế cũng không phủ nhận, Trong Tàng thư các ta phát hiện ra một số thoại bản nên tiện tay mở ra, chúng nói về chút chuyện xưa của các tài tử giai nhân, còn rất thú vị, ta thấy trong đó khi các thư sinh nói những lời trêu chọc tiểu thư thì các cô nương tiểu thư đó đều rất vui vẻ, sao hoàng hậu lại không thích nghe?
Tiết Tĩnh Xu sửng sốt hồi lâu mới nói: Bệ hạ người... Sao người có thể xem những loại sách như vậy?
Hoàng đế nói thêm: Ta cũng chỉ tiện tay mà thôi, liếc hai lần, sẽ không làm chậm trễ triều chính, hoàng hậu cứ yên tâm. Ta thấy trong sách biểu hiện của các nữ tử kia khác với hoàng hậu, có lẽ các nàng không phải người đứng đắn như hoàng hậu.
Tiết Tĩnh Xu thầm nghĩ, có ngươi không đứng đắn thì có.
Hoàng thượng lại nói tiếp, Mới vừa rồi nói hoàng hậu đáng yêu, những lời đó tuy là học từ trong sách nhưng cũng là lời trong lòng của ta, hoàng hậu đừng hiểu lầm.
Tiết Tĩnh Xu khẽ hỏi lại: Thiếp... Thiếp đáng yêu chỗ nào chứ? Bệ hạ đừng nói lung tung.
Bây giờ muốn đáng yêu chẳng phải được ngay sao? Nói thật với hoàng hậu, trước kia ta không thích thân cận với nữ tử nhưng lại không hề bị bài xích với hoàng hậu, trái lại, ôm hoàng hậu vào trong ngực, vừa mềm vừa mát, ta còn cảm thấy rất thích ý hài lòng.
Dường như muốn chứng minh lời của mình là thật, hai tay vòng qua người nàng đang ôm hơi chặt thành ra ôm cả người nàng thật chặt, giữ lấy nhéo nhéo.
Tiết Tĩnh Xu cảm giác mình biến thành một miếng cơm nắm, bị hắn xoa tròn vê nặn.
Trong lòng nàng thấy rất xấu hổ nhưng khi nghĩ lại thì trừ lúc đầu nàng còn chưa thích ứng, về sau được hoàng đế ôm vào trong ngực thì cảm giác hai người rất phù hợp, chịu đựng sự xấu hổ nói: Thực ra thiếp cũng thấy nằm trong lòng bệ hạ khi ngủ an ổn hơn nhiều.
Ồ? Ta cùng hoàng hậu, ngược lại là trời sinh một đôi. Hoàng hậu nói có đúng không? Hắn cúi đầu, nhìn thẳng vào hai mắt nàng hỏi.
Tiết Tĩnh Xu đành thuận theo ý hắn, khẽ gật đầu.
Nhưng hoàng đế vẫn không hài lòng mà lại hỏi: Xứng như thế nào, hoàng hậu nói một chút xem sao.
Giữa ban ngày mà nói về đề tài này thật sự khiến người ta rất khó xử, Tiết Tĩnh Xu định chuyển dời sự chú ý của hắn, liền hỏi: Sao hôm nay bệ hạ đến sớm vậy?
Hoàng đế đáp lời nàng: Hôm nay không có tấu chương, những đại thần kia cũng không thể nói gì hơn.
Hắn nghiễm nhiên đã ném vị Lưu đại nhân kia vào xó xỉnh nào rồi.
Hoàng hậu còn chưa trả lời ta. Hoàng đế vẫn tiếp tục hỏi.
Tiết Tĩnh Xu bị hắn dồn ép không còn cách nào khác, đành phải nói: Không phải bệ hạ nói là trời sinh một đôi sao?
Hoàng đế gật gật đầu: Thì ra hoàng hậu cũng nghĩ vậy, chỉ là còn có một chút, thân thể còn chút không tương xứng.
Nói đi nói lại, lại nói đến vấn đề này.
Tiết Tĩnh Xu không biết rốt cuộc hoàng đế có bao nhiêu chấp niệm với chuyện này. Trưởng thành bị thấp cũng không phải do nàng muốn, hoàng đế cứ nói nàng thấp vậy sao không tự trách mình lớn lên quá cao chứ?
Hoàng đế còn nói thêm: Tuy nhiên trên đời này chẳng có gì là hoàn mỹ cả, ta cũng không nên quá cưỡng cầu.
Tiết Tĩnh Xu cúi đầu, bĩu mỗi, vậy mà hắn làm như oan ức lắm.
Sau đó thì truyền lệnh, Tiết Tĩnh Xu cố tình không quan tâm đến hắn.
Hoàng đế hậu tri hậu giác (*) mới phát hiện ra: Hoàng hậu sao vậy? Có phải tức giận không?
(*) Hậu tri hậu giác là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra.
Nói tới việc này thì coi như hắn cũng có tiến bộ, lúc trước vì chuyện cái khóa ngàn trượng mà làm cho Tiết Tĩnh Xu ngầm ấm ức phân cao thấp nhưng chính hắn lại không phát hiện ra.
Xét đến cùng, thật ra là lúc trước chưa đủ để tâm còn nay để ý mà thôi.
Tiết Tĩnh Xu buông bát đũa nói: Bệ hạ chỉ nói thiếp thấp mà sao không nói là do bệ hạ quá cao?
Hoàng đế không ngờ nàng còn nhớ chuyện này, sửng sốt một lúc mới nói: Nhưng thân thể ta không thể phát triển thêm nữa mà hoàng hậu vẫn còn có cơ hội thay đổi.
Tiết Tĩnh Xu nói thẳng: Thiếp không muốn thay đổi.
Lần đầu tiên nàng dùng ngữ khí như vậy trước mặt hoàng đế.
Hoàng đế sững sờ, từ sau khi hắn lên ngôi chưa có người nào dám nói chuyện với hắn như vậy nhưng kì quái là trong lòng hắn lại không hề tức giận, cũng không thấy bị mạo phạm, ngược lại còn cảm thấy hơi mới lạ, vốn tưởng hoàng hậu luôn dịu dàng, không ngờ cũng có gai.
Hoàng đế khoát khoát tay, nói: Quên đi, hoàng hậu không muốn thay đổi thì không cần thay đổi, không ai có thể miễn cưỡng hoàng hậu.
Lúc này sắc mặt Tiết Tĩnh Xu mới mềm xuống, sau đó hai người có hỏi có đáp, hoàng đế liền cảm thấy chuyện này coi như đã qua.
Sau khi ăn xong, Tiết Tĩnh Xu cảm thấy bụng dưới hơi căng ra, nàng tính tính toán toán thời gian trong lòng cũng đoán được là có chuyện gì xảy ra, lảng tránh qua nơi khác xem qua, quả nhiên là nguyệt sự đến.
Nữ quan ti lễ biết được liền nói: Nguyệt sự của nương nương đã đến, theo lý là phải ngủ phân phòng với bệ hạ.
Tiết Tĩnh Xu nói: Ngươi đi nói với bệ hạ đi.
Nàng cùng nữ quan vào trong điện, thấy hoàng đế đã cởi áo ngoài, nghiễm nhiên là đang chuẩn bị đi ngủ.
Nữ quan tiến lên thưa: Mấy ngày gần đây cơ thể nương nương không tiện, mời bệ hạ chuyển qua nơi khác.
Hoàng đế lập tức nhìn về phía Tiết Tĩnh Xu, thấy sắc mặt nàng vẫn như thường, khí sắc cũng không tệ, không hề giống như là không thoải mái, đang định hỏi thì Đức công công nhớ tới cái gì, vội vàng nhỏ giọng khẽ nói vào tai hắn một câu, lúc này hoàng đế mới hiểu ra.
Hắn đang định ở lại thì nữ quan lại đem quy củ của tổ tiên ra, một mực đặt trên đầu hắn.
Hoàng đế nhìn Tiết Tĩnh Xu nhưng Tiết Tĩnh Xu lại không nhìn hắn.
Hắn không còn cách nào khác, đành phải thu dọn một phen ra khỏi cung Tê Phượng. Hắn đứng ở ngoài cung, quay đầu hỏi Đức công công: Ngươi nói xem, đuổi trẫm ra ngoài là ý của hoàng hậu hay ý của nữ quan?
Đức công công cúi đầu, nơm nớp lo sợ nói: Hoàng thượng, đây là quy củ của tổ tiên.
Hoàng đế lại cảm thấy nhất định là hoàng hậu không muốn hắn nghỉ ở đây. Nếu hắn muốn bỏ qua lời nói của nữ quan thì không phải là không được, chỉ là nhìn bộ dạng hoàng hậu thì dường như là chưa nguôi giận nên không giằng co nữa.
Hắn không ngờ, hoàng hậu nhìn thì ấm áp mềm mại, nhưng tính tình lại hơi kiên cường, hơi cứng đầu.
Đức công công nhũn người đứng sau lưng hoàng đế, nhìn hắn không biết muốn thứ gì. Hoàng đế nghĩ một lát rồi nói: Ngươi đến Thái y viện xem bình thường nguyệt sự của nữ tử mấy ngày mới hết.
Đức công công co quắp khóe miệng, bất đắc dĩ ra đi.
/102
|